Giao Tập Lâm Tử Tự

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

.

Sắp tới nửa đêm, hộp đêm KS xa hoa nhất thành phố Hương Đảo lúc này đang tụ tập khách khứa. Ngoài cửa lớn, sáu gã thiếu niên anh tuấn phụ trách đón khách, trên người mặc chiếc áo đuôi tôm kiểu Âu với hai hàng khuy áo hoa lệ, mang bao tay trắng như tuyết, thuần thục đưa tay hướng dẫn xe liên tục chạy tới chạy lui. Lúc xe dừng lại ở chỗ đường quẹo ngoài cửa chính, một cậu trai sớm đã đứng đợi ở bãi đỗ xe bên cạnh lập tức nghênh đón, giúp khách mở cửa xe, rồi nhận lấy chìa khóa, đánh xe đến chỗ đậu dưới tầng ngầm.

Mấy mĩ thiếu niên phụ trách đón khách ở cửa lớn này đều đeo tai nghe, thỉnh thoảng giữ liên lạc với người ở bãi đỗ xe dưới tầng ngầm. Hộp đêm KS sở hữu ba tầng ngầm đậu xe, tiếc rằng buôn bán làm ăn thực sự quá tốt, “xe nhiều nên gây tai nạn” rất thường xuyên, cần phải luôn luôn chú ý điều phối vị trí xe, làm cho tân khách yên tâm tiến vào.

Lúc mấy thiếu niên đang đón khách nhìn thấy một đoàn xe nổi tiếng đủ loại chạy đến gần, bọn họ hiển nhiên nhận ra những chiếc xe này, toàn bộ lập tức ra nghênh đón, đứng ngay ngắn xong, quản lí đại sảnh của hộp đêm từ trong cửa lớn nhìn thấy tình hình như vậy cũng vội vàng đi ra, đứng đầu hàng ngũ.

Aston Martin DB5 xanh lục nhạt đuôi bạc, De Tomaso Pantera màu đen, Ferrari Maranello đỏ tươi và Testarosa chanh vàng, Lamborghini Diablo màu lam, Mercury Custom màu vàng sâm panh, Porsche Boxster màu trắng và Speedster màu bạc… … Đoàn xe rất dài dừng trên làn xe, đủ loại xe hơi nổi tiếng thu hút ánh mắt của mọi người. Là ai? Là ai có thể có được nhiều xe hơi nổi tiếng như vậy, trước không cần nói số lượng, chỉ riêng màu sắc thôi cũng đủ bắt mắt rồi.

Nhóm thiếu niên tiến lên mở cửa xe, xuống xe trước tiên là một loạt thiếu niên có gương mặt xinh đẹp mặc tây trang màu đen, trong đó có một người thoạt nhìn tuổi hơi lớn, mái tóc dài tới eo màu bạc làm bộ âu phục đen càng thêm nổi bật. Xuống xe theo sau chàng trai tóc bạc là một người đàn ông trưởng thành mặc âu phục trắng, trong nháy mắt xuống xe, mái tóc đen của hắn bị cơn gió đêm thổi tung, hắn đưa tay vuốt lại một chút, lúc giơ tay nhấc chân đều hiện lên vẻ phong tình quyến rũ không nói nên lời.

Nhóm thiếu niên ngay ngắn hướng về phía người đàn ông áo trắng cúi người chào, hắn nhìn cũng không nhìn, khẽ nhếch đầu, đi thẳng hướng cửa lớn, quản lí đại sảnh cung kính bám theo sau. Lúc đoàn người đi qua tiền sảnh rộng lớn ở tầng một của hộp đêm, toàn bộ người trong phòng đều không thể tự chủ chăm chú nhìn bọn họ một cách tôn kính, mấy mĩ thiếu niên áo đen kia đã đủ để thu hút ánh mắt mọi người, lại thêm hai người đàn ông anh tuấn trưởng thành một đen một trắng, trong lúc nhất thời làm mọi người đều không biết nên nhìn người nào mới tốt.

“Ôi, là ai vậy?” Đợi đến khi đoàn người này đi vào thang máy, một vị khách nào đó ở đại sảnh liên tục xem náo nhiệt đến độ quên rời đi lên tiếng hỏi.

“Anh biết không?” Bên cạnh ông ta có người tiếp lời.

“Là ai? Là ‘thiếu gia’ của nơi này sao? Người mặc đồ trắng kia, dáng dấp kia, tư thái kia, là hồng bài hạng nhất sao? Chắc chắn đúng rồi!” Người khách dùng giọng điệu quả quyết nói. Nếu không phải là ngưu lang nổi danh nhất, thì làm sao có thể phô trương lớn như vậy.

“Phốc…” Người bên cạnh bật cười, “Hả, hồng bài? Nên nói thế nào nhỉ? Biệt hiệu của anh ta chính là – Đế vương bóng đêm!”

“Wow, đế vương!” Người đàn ông dùng vẻ mặt khoa trương nhắc lại, “Là ngưu lang đỉnh nhất sao? Nhất định rất đắt nha.”

Người bên cạnh cười nói: “Anh ta là vô giá. Vả lại, cho dù có giá thì cũng không phải là giá thị trường.”

“Vì sao?” Người đàn ông lưu luyến nhìn thang máy, “Làm sao lại không có giá trị trường, mê người như vậy, khẳng định có rất nhiều đàn ông bưng tiền quỳ gối dưới chân anh ta!”

Người bên cạnh không khỏi xoay mặt trừng người đàn ông đang nói chuyện, “Trời đất, anh đang nói gì vậy? Anh thật sự không biết a. Người mặc đồ trắng là Mạc Ngữ Phi, chủ tịch tập đoàn Mạc thị, là người đứng đầu tập đoàn giải trí này đó. Hộp đêm này chính là của anh ta! Đám người xinh đẹp mặc đồ đen kia là vệ sĩ của anh ta.”

“A…” Miệng người đàn ông mở lớn, nửa ngày cũng chưa khép lại. “Đế vương bóng đêm…”

Người đàn ông biết nội tình ở bên cạnh kia nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của người bên cạnh mình, cười nói: “Còn có, anh ta nha, chính là một con hồ ly chính cống đó…”

“Hồ ly… Đế vương… …”

Thành phố Hương Đảo có rất nhiều yêu thú, trong đó có một bộ phận gia tộc đã sống ở đây trên trăm năm, mấy gia tộc yêu thú lớn hơn đã có đủ quy mô lẫn sức ảnh hưởng. Mạc thị của gia tộc hồ ly chính là một tộc như vậy. Các hồ ly nhiều đời làm những nghề đặc biệt, từ khi vùng này mở cửa thông thương đến nay thì những nghề này đều hợp pháp, càng làm cho các hồ ly có cơ sở hành nghề, hiện tại, Mạc thị đã có trên ba mươi phần trăm hộp đêm, cửa hiệu đêm và khách sạn tình nhân ở Hương Đảo. Tộc trưởng hiện tại của Mạc thị – Mạc Ngữ Phi, càng xứng với danh hiệu “Đế vương bóng đêm” này.

Mạc Ngữ Phi sải bước trên hành lang, chiếc thảm quý dưới chân giấu đi tiếng bước chân, phía sau, đám vệ sĩ của hắn bám sát theo đuôi. Nhìn thấy Mạc Ngữ Phi vẻ mặt nghiêm túc, quản lí trực ban đêm nay của hộp đêm KS đối với chủ tịch tập đoàn đột nhiên bắt đầu lộ ra vẻ vô cùng bối rối. Nhìn thấy gã khom lưng thật sâu hành lễ, mà bộ dáng ở bên cạnh mình lúc lên tầng thỉnh thoảng lấy khăn tay ra lau mồ hôi, làm Mạc Ngữ Phi không khỏi khinh thường trong lòng. Quả nhiên nhân tài các trưởng lão trong tộc tiến cử chính là không thể chường mặt ra ngoài, cho nên hộp đêm do gã quản lí mới luôn xảy ra vài tình huống bất ngờ, còn phải để người cấp cao ra tay dọn dẹp. Hừ, một kẻ ngu ngốc!

Ngồi bên bàn làm việc hình chữ U trong phòng họp ở tầng cao nhất, Mạc Ngữ Phi giương tầm mắt lên, hơi mang theo khinh thường liếc người đàn ông đang đứng khép nép, lại có vẻ có chút e dè yếu đuối bên cạnh, sau đó giọng nói lạnh như băng sai bảo: “Anh còn đứng đó làm gì! Đem bản báo cáo công trạng gần đây lấy cho tôi xem.”

“Vâng, vâng!”

Sau khi cẩn thận đưa văn kiện lên, quản lí nửa khom lưng, lui ra khỏi văn phòng, chỉ để lại Mạc Ngữ Phi và người đàn ông tóc bạc áo đen đứng bên cạnh hắn. Đóng cửa lớn lại, quản lí thở nhẹ một hơi, lập tức lại dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn một chút đám vệ sĩ mĩ thiếu niên đứng ngoài cửa, nói một câu: “Tôi xuống trước.” Sau đó vội vàng lui ra.

Trong phòng, Dịch Thừa Phong đứng kề sát cửa sổ, cảnh giác liếc nhìn từng ngóc ngách trong phòng, đồng thời nói với Mạc Ngữ Phi: “Tôi nhớ rõ cậu không thích đến đây.”

Ánh mắt Mạc Ngữ Phi căn bản không lưu lại ở văn kiện trên mặt bàn, dửng dưng cười nói: “Đúng vậy.”

“Vậy hôm nay sao lại muốn tới?” Thân là kẻ trung thành nhất bên cạnh Mạc Ngữ Phi, cũng là vệ sĩ đi theo hắn lâu nhất, Dịch Thừa Phong đối với tên hồ ly thay đổi thất thường này ít nhiều có chút hiểu rõ, anh tò mò về Mạc Ngữ Phi luôn luôn xem mình là trung tâm lại tự cao tự đại vì sao muốn đến nơi hắn không thích.

“Không biết… Muốn tới thì tới thôi…” Mạc Ngữ Phi ngữ khí rất tùy tiện nói. Dịch Thừa Phong đứng bên cạnh cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, anh cho rằng Mạc Ngữ Phi đêm nay sau khi kết thúc công việc không quay về nhà nghỉ ngơi, mà là đột nhiên hạ lệnh đến đây, chẳng qua là muốn xem tên quản lí không do hắn bổ nhiệm, mà được các trưởng lão Mạc thị tiến cử kia khó xử khi trông thấy hắn. Không nghĩ đến Mạc Ngữ Phi cùng các trưởng lão trở mặt lần nữa lại thỏa hiệp, đồng ý để người đàn ông kia đến quản lí hộp đêm lớn nhất này của Mạc thị, nhưng, điều này cũng không chứng tỏ Mạc Ngữ Phi thừa nhận gã. Điểm này có thể được chứng minh tốt nhất từ việc Mạc Ngữ Phi thường xuyên bất ngờ đến tuần tra – lấy danh nghĩa là tuần tra nhưng trên thực tế chính là soi mói mượn cơ hội gây khó dễ.

Mạc Ngữ Phi ngắm nghía cây bút trong tay, nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay, sau đó tùy ý lật xem một chút báo cáo trong tay. Chữ số trong báo cáo là một điểm khiến Mạc Ngữ Phi tuy cảm thấy không hài lòng, nhưng vẫn không đến mức khó coi khiến hắn lấy đây làm lí do gọi quản lí đến khiển trách, hắn bỏ văn kiện trong tay xuống, quay đi thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ.

“Không quay về sao?” Dịch Thừa Phong hạ tầm mắt xuống chăm chú nhìn lên cổ tay một cái, nhẹ giọng nhắc nhở.

“Đợi một lát nữa thôi… …”

Mạc Ngữ Phi cũng không biết hắn vì sao lại muốn tiếp tục ở nơi này, vì sao muốn nói “Đợi một lát nữa thôi”. Hôm nay từ lúc nhá nhem tối, Mạc Ngữ Phi đã bắt đầu bồn chồn bất an, có loại buồn bực không rõ, hắn không nghĩ ra là vì cái gì, cuối cùng, theo sự thúc đẩy của bản năng, sau khi kết thúc công việc, liền chạy đến KS. Biết rõ là nên quay về nghỉ ngơi, nhưng tiềm thức trong lòng dường như không ngừng nói: “Đợi một lát, đợi một lát nữa thôi…”

Bên ngoài hộp đêm KS, một đám thanh niên ôm vai bá cổ từ trên vỉa hè đi qua, tựa hồ là vì chuyện gì đó mà cùng nhau đi ăn khuya chúc mừng, vừa đi vừa ha hả cười nói, trêu đùa nhau. Nhóm thiếu niên đón khách nghĩ rằng bọn họ chỉ là người đi đường bình thường, nhưng khi bọn họ nhìn thấy một người nào đó trong đám người kia, mĩ thiếu niên từng thấy qua vô số người vậy mà lại ngây người, yên lặng nhìn người kia, lập tức, sắc mặt thiếu niên ửng đỏ, vẫn nhìn theo đám người đã đi xa kia.

“Thấy được không…” Một thiếu niên hỏi một người khác.

“Ừ, thấy rồi…”

“Thật anh tuấn…”

“Đúng vậy…”

Hai thiếu niên dường như quên mất mình đang làm việc, mê mẩn nhìn về phía người lạ mặt anh tuấn vừa mới đi qua, cho đến khi có đồng nghiệp khác kêu to, lúc này mới từ trong trạng thái sững người tỉnh lại, tiếp tục tập trung vào công việc.

Trong đám người đi qua kia cũng có thảo luận nho nhỏ.

“Này, nơi vừa nãy, khẳng định là rất đắt nha, nghe nói là hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố…”

“Không được đi!”

“Tôi tùy tiện nói thôi, cậu khẩn trương cái gì.”

“Vừa rồi người phục vụ đón khách kia nhìn sĩ quan huấn luyện của chúng ta đó.”

“Ha ha, chắc chắn là vậy rồi!”

Người đàn ông được gọi là “Sĩ quan huấn luyện” giọng điệu ôn hòa phản bác nói: “Không được nói lung tung.”

“Sĩ quan huấn luyện, bọn họ chắc chắn là đang nhìn anh, anh bộ dáng anh tuấn như vậy…”

“Đúng vậy, đúng vậy. Nghe nói hộp đêm kia là của yêu thú hồ ly mở ra, người có vị nam nhân giống như sĩ quan huấn luyện của chúng ta, khẳng định có thể mê chết hồ ly chuyên mê hoặc người khác kia, a ha, hóa ra sĩ quan huấn luyện của chúng ta mới thực sự là kẻ vạn người mê…”

Người đàn ông không phản bác lại, anh biết mấy cái đứa này chỉ cần mở đề tài ra thì chắc chắn sẽ không ngừng được, lấy im lặng hưởng ứng trái lại có thể nhanh khiến bọn họ chuyển sang đề tài mới hơn. Quả nhiên, thấy sĩ quan huấn luyện không hé răng, những người khác lại tán gẫu sang chuyện khác.

Trong KS, Mạc Ngữ Phi vốn vẫn im lặng tĩnh tọa đột nhiên đứng lên, đơn giản ra lệnh nói: “Chúng ta đi.” Dịch Thừa Phong đã quen với kiểu tính khí thất thường này của Mạc Ngữ Phi lập tức theo sau hắn, cùng đi ra khỏi văn phòng.

“Quay về sao?” Trong thang máy, Dịch Thừa Phong hỏi.

“Không.”

“Vậy cậu…” Dịch Thừa Phong có chút khó hiểu, đã gần khuya, Mạc Ngữ Phi không làm việc, lại không về nhà nghỉ ngơi, cũng nhìn không ra hắn đang định tiêu khiển ở đâu, hắn đến cùng muốn làm gì?

“Cùng tôi đi hóng gió.”

Mạc Ngữ Phi nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra biểu tình thoải mái, Dịch Thừa Phong nhận ra những điều này, nghi hoặc trong lòng ngày càng nhiều, anh biết hỏi không ra đáp án, vì vậy cũng không nói gì, tự mình ngồi lên ghế lái.

“Đi đâu? Lên núi được không?” Đã muốn hóng gió, đương nhiên là lên núi nhìn xuống cảnh đêm ở Hương Đảo mới được.

“Không, lái đến phía trước đi.” Mạc Ngữ Phi hất cằm ra hiệu.

Phía trước là đường phố lờ mờ trong đêm, đèn đường giống như con sông, duỗi thẳng về phương xa. Trong lòng Mạc Ngữ Phi có một thanh âm nói cho hắn biết, ở một nơi nào đó trong màn đêm nhìn không rõ tận cùng này, nơi đó có điểm kết thúc cho hết thảy tâm sự trong lòng hắn.

Một đám đàn ông đã ăn qua bữa khuya đứng ở đầu đường chào tạm biệt nhau, định chia tay rồi ai về nhà nấy.

“Chúng ta ngồi taxi về nhà đi, anh thì sao hả sĩ quan huấn luyện?” Có người hỏi.

“À, nơi này khá gần nhà tôi, tôi đi bộ về là được rồi.” Người đàn ông trưởng thành tuổi cũng hơi lớn trong đám người trả lời.

“Ngại quá sĩ quan huấn luyện a, bắt anh phải cùng chúng tôi đi liên tục thế này.” Có người thấy có lỗi nói. Mọi người vốn có thể lái xe đi, nhưng bởi có người đề xuất ra phương thức đi bộ, kết quả là mọi người đều nửa đi dạo nửa đi bộ từ căn cứ huấn luyện đi thẳng vào thành phố.

“Không sao.” Người đàn ông được gọi là “sĩ quan huấn luyện” rất hòa nhã, khóe miệng mỉm cười với đám học viên kia.

Mọi người ồn ào ngồi lên xe taxi rời đi, sau khi nhìn theo toàn bộ xe taxi đã chạy xa, người đàn ông được gọi là “sĩ quan huấn luyện” kia bước đi về phía nhà anh, bóng dáng cô đơn bị ánh đèn đường kéo ra lúc dài lúc ngắn, thoạt nhìn có một chút trống trải.

Mạc Ngữ Phi ngồi trên xe chú ý đến hình dáng trên lề đường, hắn nhận ra người đó, trong lòng sợ hãi, im lặng thở dài một cái, a, đúng rồi, là anh ta! Người này chính là nguyên nhân thực sự làm hắn hôm nay đứng ngồi không yên. Ở một nơi nào đó sâu thẳm trong lòng giống như bị tác động một chút, Mạc Ngữ Phi kề mặt vào sát cửa xe để nhìn cho rõ hơn, đồng thời dặn dò nói: “Lái chậm một chút, đi theo người kia. Nói xe phía sau duy trì khoảng cách, không cần kinh động anh ta.”

Dịch Thừa Phong vội nhìn một cái lên lề đường, sau đó cầm lấy điện thoại.

Người đàn ông đang đi chầm chậm trên lề đường vẫn chưa chú ý tới trên đường đang có một chiếc xe đang đi theo anh. Nhìn thấy người đàn ông đi vào một tòa cao ốc, Mạc Ngữ Phi bảo Dịch Thừa Phong dừng xe lại, hắn tự mình hạ cửa xe xuống, thò đầu ra, nhìn tòa nhà trước mặt. Thì ra… người đó ở đây, hừm, quả nhiên phúc lợi của viên chức thành phố này không tồi.

“Được rồi, đưa tôi quay về đi.” Mạc Ngữ Phi kéo cửa xe lên, dựa vào trên lưng ghế thoải mái.

Là vì… người này sao? Dịch Thừa Phong vừa nghĩ như vậy, vừa khởi động xe lần nữa, rời khỏi đó đưa Mạc Ngữ Phi về nhà.

Mạc Ngữ Phi có mấy căn biệt thự, nhưng hắn cảm thấy vùng ngoại ô quá mức yên tĩnh, rất ít người đến đó ở, có nhiều khi hắn ở phòng tổng thống trong khách sạn xa hoa của Mạc thị nằm ở khu phố trung tâm, nơi này phục vụ chu đáo, cái gì cũng có, là lựa chọn hàng đầu của nam hồ ly quen hưởng thụ.

Trong phòng ngủ, đèn bàn bên giường tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, cửa sổ sát đất dùng kính một mặt rủ xuống màn cửa bằng lụa đầy màu sắc, từ trong phòng có thể nhìn rõ ánh đèn mê người ở trung tâm thành phố, nhưng người bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn được toàn bộ trong phòng. Mạc Ngữ Phi ngồi trên sofa bên cửa sổ, yên lặng nhìn chăm chú vào đèn xe đang lưu động trên đường cái ngoài cửa sổ.

Hôm nay là lần thứ ba nhìn thấy người đó, hai lần trước đều là trong hành lang.

Hành lang thật sự là một nơi tuyệt diệu, hẹp dài và chật chội, người xa lạ bước vào hành lang không thể không đến gần nhau trong một khoảng thời gian nào đó, gần đến nỗi không có khoảng cách, gần đến nỗi giống như là người quen thuộc, mà lúc ra khỏi hành lang, tiến vào vùng đất mới rộng lớn, trong khoảnh khắc khoảng cách rất gần kia sẽ đột nhiên trở nên xa hơn, hiện ra giống như người dưng. Hai lần trước gặp người đàn ông kia, Mạc Ngữ Phi và anh đều vội vàng sượt qua vai nhau, không nói chuyện, thậm chí ngay cả ánh mắt giao nhau cũng không có, biết rõ điều này rất được người khác coi trọng, Mạc Ngữ Phi trong lòng lại như nghẹn ở cổ, cực kì khó chịu.

Mạc Ngữ Phi dùng ánh mắt kiêu kỳ nhìn hình bóng của mình phản chiếu trên kính cửa sổ, tuy rằng hình bóng này có chút hư ảo, nhưng vẫn đủ để thấy rõ ràng. Mạc Ngữ Phi là hồ ly mắt màu ngọc bích huyết thống chính gốc, tướng mạo con người ở bên ngoài vô cùng thanh tú khôi ngô, mái tóc đen hơi dài một chút giống như tơ tằm rơi xuống trên vai tây trang màu trắng, con ngươi sáng trong veo chớp động, ánh mắt sâu lắng luôn mang theo một chút sầu muộn, phụ nữ vừa thấy, bản năng làm mẹ hoàn toàn sẽ bị kích thích. Khuôn mặt này đã lừa gạt rất nhiều người, khiến cho người nhìn thấy Mạc Ngữ Phi sẽ cho rằng hắn là người đàn ông hội tụ đủ thanh tú, nho nhã, lịch sự trên người, không ai nghĩ đến hắn là đế vương thống trị ngành nghề đặc biệt, mà trên thực tế, nam nhân hồ ly này không chỉ giả dối, đa nghi, mà còn có chút tự kỷ nữa.

Một khuôn mặt thanh tú mê người như vậy, sao còn có người vờ như không thấy? Mạc Ngữ Phi vì việc này chửi thầm không thôi.

Người đàn ông kia – là anh trai của yêu thú hình cảnh Trầm Sở Thiên.

Hừ, Trầm gia bọn họ có gì đặc biệt chứ. Trầm Sở Thiên luôn là một bộ dáng lưu manh cà lơ phất phơ, vậy mà lại là cảnh sát, việc này đã đủ khiến người khác chán ghét rồi, không nghĩ đến anh trai y cũng là cảnh sát luôn, mà còn là một bộ dáng đầu đá cứng nhắc, a ha, khẳng định là người cổ hủ thuộc kiểu phái Thanh Giáo [1], không khiến người khác cười rụng răng mới lạ.

Càng khiến Mạc Ngữ Phi tức giận là, đều đã gặp qua ba lần, nhưng hắn vẫn không biết người đàn ông khiến hắn nhớ mãi không quên đến cùng tên là gì.

Nếu bảo người dưới quyền đi điều tra thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng làm như vậy, há chẳng phải là để lộ tâm tư của hắn sao, vừa nghĩ đến đây thì Mạc Ngữ Phi đã tức giận. Làm sao lại đối với người đàn ông như vậy có cảm giác đặc biệt được chứ? Rõ ràng ghét nhất kiểu người vừa cứng rắn vừa ngốc nghếch giống như tảng đá kia, được rồi, cho dù anh ta thực sự rất anh tuấn, rất mê người, nhưng…

Mạc Ngữ Phi buồn bực cũng không nghĩ tiếp nữa, mang theo tâm tình chán nản nhảy lên giường kéo chăn ra. Trước khi sắp ngủ, nhớ đến việc biết người đàn ông kia ở đâu, trong lòng Mạc Ngữ Phi không kiềm nổi một trận hả hê, âm thầm cười rồi thiếp ngủ.

Từ sau khi biết người đàn ông kia ở đâu, Mạc Ngữ Phi thường vào buổi tối, cũng chính là sau khi kết thúc công việc một ngày, lái xe đến vùng phụ cận kia, hy vọng có thể một lần nhìn thấy thân ảnh người đó đi qua.

Đương nhiên, lúc này hắn chỉ biết mang theo Dịch Thừa Phong làm vệ sĩ.

Là tộc trưởng đương nhiệm của hồ tộc Mạc thị, Mạc Ngữ Phi đương nhiên xứng đáng có nhiều vệ sĩ, mà còn đều là thiếu niên tuấn tú.

Trước tiên tạm thời không bàn đến võ công cùng thuật bắn súng của mấy vệ sĩ này rốt cuộc có tốt hay không, thì tối thiểu mang ra ngoài cũng phải thật nổi bật, hoàn toàn thỏa mãn lòng thích hư vinh của tộc trưởng.

Mạc Ngữ Phi tự mình biết, hắn khéo léo đi cửa sau ở hắc đạo tuy rằng gây thù chuốc oán không nhiều, nhưng kẻ trong hồ tộc không phục hắn lại có khối người, hắn và mấy vị trưởng lão trong tộc đã không hòa thuận nhiều năm, cũng là chuyện người người trong hắc đạo đều biết. Hồ ly tiếc mệnh thường mang theo một đám người ở bên mình, cho dù đánh nhau ra sao, thì chắn đỡ đạn vẫn là có thể.

Các hồ ly bản tính đa nghi, sẽ không tùy tiện tin tưởng ai, đối với Mạc Ngữ Phi mà nói, người duy nhất hắn có thể dùng hai chữ “tín nhiệm” đối xử chính là Dịch Thừa Phong.

Dịch Thừa Phong là một con sói, nói cho chính xác thì anh là yêu thú sói. Dịch Thừa Phong sinh ra ở vùng Cực Bắc lạnh lẽo, lúc còn rất nhỏ đã được cha của Mạc Ngữ Phi mua về, đưa đến trường học chuyên biệt tiến hành huấn luyện và bồi dưỡng, sau khi Dịch Thừa Phong học xong võ công và thuật bắn súng, cha hắn đã đem con sói này tặng cho con trai, khiến Dịch Thừa Phong trở thành vệ sĩ theo bên cạnh bảo vệ Mạc Ngữ Phi.

Sói và chó cùng loại, hơn nữa từ nhỏ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, Dịch Thừa Phong trung thành bảo vệ chủ nhân, nhiều năm qua vẫn luôn bầu bạn bên cạnh Mạc Ngữ Phi, trở thành vệ sĩ, đồng nghiệp và bạn bè của tên hồ ly này. Mạc Ngữ Phi tuy rằng sẽ không đem toàn bộ tâm tư hay kế hoạch của hắn nói cho Dịch Thừa Phong biết, nhưng Dịch Thừa Phong chắc chắn là người biết nhiều chuyện của Mạc Ngữ Phi nhất, hiểu hắn nhiều nhất.

Ngoại hình con người của Dịch Thừa Phong rất đẹp, tướng mạo anh tuấn bất phàm, một mái tóc màu bạc trắng dài đến eo, con ngươi màu xanh thẫm, anh luôn mặc một thân tây trang màu đen, bộ dáng anh tuấn tàn khốc rất hấp dẫn người khác. Con sói này rất ít nói, thuộc kiểu yên lặng trầm mặc, không đến gần người lạ, anh chỉ thân cận một mình Mạc Ngữ Phi.

“Cậu đây rốt cuộc có ý gì?” Trong ô tô dừng lại bên đường, Dịch Thừa Phong hỏi.

“À, không có gì.”

Nhìn đường phố bên ngoài xe, Dịch Thừa Phong nhớ lại lần trước đã từng tới nơi này, anh trong nháy mắt hiểu được tâm tư cho tới lúc này của tên hồ ly kia, “Cậu đang đợi anh ta sao?”

“Cái gì chứ? Bớt đoán lung tung đi!” Mạc Ngữ Phi lập tức phủ nhận.

Nếu Mạc Ngữ Phi phủ nhận cái gì, người khác tốt nhất chính là không nên hỏi hay nói lại, Dịch Thừa Phong ngậm miệng, ở bên cạnh Mạc Ngữ Phi cùng nhau chờ đợi.

Qua một chốc, Mạc Ngữ Phi kêu chán, “Yên tĩnh quá, mở nhạc ra nghe chút đi.”

Dịch Thừa Phong mở âm thanh trong xe ra, điều chỉnh radio đến kênh âm nhạc.

Nghe ca khúc đang thịnh hành được một chặp, Mạc Ngữ Phi lại kêu chán, “Bài hát gì vậy, thật khó nghe, đổi kênh đi!”

Dịch Thừa Phong tỉnh bơ điều chỉnh đến kênh thời sự. Anh rất rõ rằng, trạng thái tâm tình bây giờ của Mạc Ngữ Phi, bất luận nghe gì cũng đều cảm thấy khó chịu.

Một lát sau, Dịch Thừa Phong lấy khuỷu tay đụng nhẹ vào Mạc Ngữ Phi đang ngây ngốc rủ tóc xuống, khiến hắn chú ý đến chiếc xe đi qua bên ngoài, “Nhìn kìa!”

Bim một tiếng, một chiếc xe thông dụng màu đen từ trên đường cái lái qua.

“Nhìn cái gì!” Mạc Ngữ Phi vốn không chú ý tới chiếc xe vừa lóe qua trên đường cái, hắn trừng mắt nhìn Dịch Thừa Phong.

“Xe của người kia, đã đi qua.” Dịch Thừa Phong bình tĩnh nói.

“A!” Mạc Ngữ Phi tỉnh ngộ, vì trời đã tối, xe cùng xe đi qua nhau chẳng qua là chuyện xảy ra trong mấy giây.

“Ai…” Vẻ mặt Mạc Ngữ Phi hối tiếc không thôi, hướng về phía Dịch Thừa Phong kêu lên: “Sao anh không nói sớm một chút!”

“Tôi cũng vừa mới thấy thôi. Còn có, cửa xe của anh ta có dán màng bảo hộ, cậu… chưa chắc có thể thấy rõ mặt anh ta.” Con sói xám bạc tính cách ngay thẳng lại không biết vòng vo này, ở trước mặt hồ ly luôn có gì nói nấy.

“A…” Mạc Ngữ Phi nghiến răng nghiến lợi âm thầm oán hận một phen, đầu quay đi, “Đi thôi, quay về!”

Dịch Thừa Phong im lặng khởi động xe, đưa Mạc Ngữ Phi quay về phòng hắn.

Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi khi Dịch Thừa Phong nhìn thấy chiếc xe mục tiêu chạy tới gần, thì đầu tiên sẽ nói cho Mạc Ngữ Phi. Làm cho Mạc Ngữ Phi oán giận chính là Dịch Thừa Phong nói quả nhiên không sai, hắn ngồi trong xe có thể nói căn bản không nhìn được người kia trong chiếc xe mục tiêu.

“Như vậy thực ra chẳng có nghĩa lý gì…” Dịch Thừa Phong khuyên nhủ, anh cảm thấy Mạc Ngữ Phi làm loại chuyện giống như nhìn trộm này, lại có điểm giống với nữ sinh trung học vừa mới biết yêu, ở ngoài cổng trường sau khi tan học chờ đợi nam sinh cùng trường mà mình ngưỡng mộ trong lòng đi qua, loại hành vi này thật sự là khiến cho anh không thể hiểu được.

“Khi nào thì cần anh quản chuyện không đâu của tôi.” Mạc Ngữ Phi căn bản không để ý Dịch Thừa Phong.

“Cậu ngay cả tên còn không biết.”

Mạc Ngữ Phi nhìn chằm chằm Dịch Thừa Phong, khụ, con sói chỉ biết nói tiếng địa phương này vẫn thật sự là nói trúng tim đen.

“Không biết thì sao, tôi không hỏi thôi.”

“Cậu định chạy đến giữa đường cái chặn xe anh ta lại, sau đó hỏi anh ta tên gì à?” Dịch Thừa Phong hỏi.

Ngốc! Loại chuyện này hắn như thế nào làm ra được chứ, đương nhiên là phải lựa chọn biện pháp hòa nhã. Về phần nên hòa nhã như thế nào… Mạc Ngữ Phi hiện tại  chưa nghĩ tới.

Lúc Mạc Ngữ Phi còn đang suy xét phải chọn dùng phương thức nào để có được tên họ của người kia, thì một cơ hội ngoài sức tưởng tượng xuất hiện trước mắt hắn.

QUYỂN THƯỢNG

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.