Từ Kiến Trừng đem tất cả các túi bên tay trái đổi sang tay phải, từ phía sau biến ra bốn xiên mực nướng.
Hà Tự trợn mắt há hốc mồm: "Cậu mua nó khi nào?!"
"Vừa mới."
Hà Tự:?!
"Mau ăn đi, a dì lát nữa sẽ ra."
"Thật sự cho tôi?!"
Nếu Hà Tự là một con mèo tai cụp, phỏng chừng lúc này cái đuôi của nó có thể hất tung lên trời.
Từ Kiến Trừng không nói chuyện, đem xiên mực đưa về phía trước.
"Bốn xiên, tôi một lúc không ăn được hết nhiều như vậy, chia ra đi."
Từ Kiến Trừng lắc đầu: "Cậu ăn trước đi, ăn không hết tôi ăn."
"Đừng a", Hà Tự sờ sờ cái mũi: "Cậu như vậy tôi thực sự rất xấu hổ."
"Cậu cũng biết xấu hổ à?"
"ĐM! Tôi không có da mặt dày như vậy, được rồi tôi ăn."
Hà Tự thẹn quá thành giận hung tợn mà cắn con mực.
"Câu ăn từ từ thôi, không ai dành của cậu."
Từ Kiến Trừng vốn dĩ rất cao, nơi hắn đứng lại bị ngược sáng.Hà Tự bị mắc kẹt trong cái bóng của Từ Kiến Trừng, giống như một con mèo vừa ăn trộm đồ tanh, miệng đầy thức ăn.
Từ Kiến Trừng bất giác mà chạm vào má lụm đồng tiền của Hà Tự.
Hà Tự đồng tử mở to, con mực bị xé rách một nửa, dừng lại ở nơi đó.
"Nước sốt dính vào."
Hà Tự nga một tiếng, tiếp tục cùng con mực vật lộn: "Cậu thật sự không ăn sao?"
Hà Tự mơ hồ nói: "Cậu ăn vẫn không bị dị ứng, tôi thấy lần trước cùng mọi người đi ăn xiên nướng cậu cũng ăn a."
"Tôi ăn."
Hà Tự đem con mực đưa đến bên miệng Từ Kiến Trừng nói:" Nói sớm một chút không phải được hơn sao. "
Từ Kiến Trừng cắn một miếng, lảo đảo một bước nhỏ.
Mặt trời vẫn chưa lặn, ánh sáng rực rỡ của buổi tối chiếu vào nửa khuôn mặt của Hà Tự, tạo nên ánh sáng và bóng tối. Từ Kiến Trừng thậm chí có thể nhìn thấy lông mi Hà Tự rủ xuống như cánh bướm, để lại những đám bóng mờ trên mí mắt dưới.
Từ Kiến Trừng chợt nhớ đến việc tự học tiếng Anh của Hà Tự vào ngày mới đến. Hà Tự đang dựa vào tường cùng Lý Tư Bội thảo luận đáp án bài Tiếng Anh của giáo viên đã cho, hắn tình cờ nhìn thấy câu cuối cùng của đoạn trích trên những trang đó, được dịch sang tiếng Trung Quốc là: "Tôi thực sự muốn chọn một đám mây màu hồng, đặt bạn trên nó đẩy đi khắp nơi. "
Tôi thực sự muốn chọn một đám mây màu hồng, đặt bạn trên nó đẩy đi khắp nơi.
Lúc Thẩm Hoan đi ra, thấy Từ Kiến Trừng đang lau miệng cho Hà Tự.
Vẻ mặt Hà Tự yên tâm thoải mái, ngửa cổ lên.
"Hà Tự! Con lau miệng còn có người khác lau cho, con cũng thật lười biếng."
"Ai u, mẹ. Con lười như vậy, không được sao."
Hà Tự một bên nói châm chọc cười, một bên duỗi tay cầm lấy túi ni lông lớn nhỏ trong tay Thẩm Hoan.
"Đừng lau, miệng của con sắp tróc da."
Hà Tự nghiêng đầu né khăn giấy, Từ Kiến Trừng đưa khăn giấy xẹt qua môi Hà Tự, trái tim cậu như thể bị điện giật, tê tê.
"Đi thôi, trở về ăn cơm."
Từ Kiến Trừng ở phía sau cậu cười nhẹ: "Ừ, trở về ăn cơm."
Sau khi về nhà, Thẩm Hoan kêu Hà Tự đi nhặt rau.
Hà Tự ngã đầu xuống sofa không muốn dậy, làm nũng với Thẩm Hoan.
"Về sau con không thể đẩy việc nhà cho những cô gái khác."
Thẩm Hoan kéo một cánh tay của Hà Tự: "Hơn nữa con giúp mẹ được không? Mẹ cả ngày hôm nay rất mệt mỏi a."
"Được được."
Hà Tự là một điển hình của ăn mềm không ăn cứng, khi người khác hướng cậu chịu thua cậu lập tức không xong a.
Hà Tự không còn gì để nói nhảy xuống khỏi sofa: "Nhặt nó đi."
"Đối với món ăn này, cần phải nhặt từng lá cái ra, ngâm vào trong chậu nước nhiều lần".
Hà Tự tuốt nhanh, ném rau như ném bomerang.
"Đừng hấp tấp, chậm một chút. Con nhìn Kiến Trừng xem."
Từ Kiến Trừng có một đôi tay khéo léo, nhặt rau không nhanh không chậm. Bất kể hắn làm cái gì, xem ra vẫn luôn bình tĩnh không nóng nảy, sắc mặt không thay đổi khi trời sập.
"Con nhìn con xem, sao con sinh ra không giống mẹ một chút nào vậy", Thẩm Hoan dừng một chút: "Thật tốt nếu Kiến Trừng là con trai của ta."
Hà Tự nghe vậy sắc mặt lạnh lùng, đem rau cải trong tay ném: "Cậu ấy là con trai của người?"
Ngữ khí của Hà Tự quá mức ác liệt, thế nên Ngô Ưu đang chuẩn bị bước vào, vẫn đứng ngây ngốc cạnh cửa trượt bằng kính cạnh nhà bếp.
"Cậu ấy là con trai của người nuôi nổi sao? Một đôi giày cũng bằng nửa tháng lương của người, người nuôi nổi sao? Người xem ai là con trai người thì tìm đi, còn hối hận vì sinh con ra thì nói sớm!"
Hà Tự đôi tay chống trên bàn, mắt đỏ ngầu nói.
"A di chỉ là đùa một chút......"
Từ Kiến Trừng nhẹ giọng nói.
Hà Tự không để ý tới Từ Kiến Trừng đang nói bên cạnh: "Người đến lúc già đi cậu ấy sẽ ở chung với người sao? Sẽ trở lại gặp người sao? Người thấy rõ ràng rốt cuộc ai mới là con mà người sinh ra!"
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, mẹ không nên nói như vậy. "
Thẩm Hoan không ngừng vuốt lưng Hà Tự: "Bảo bảo, đừng nóng giận, được không."
Chính mình chỉ còn lại có mẹ, cũng chỉ có mẹ.
Phải một lúc sau Hà Tự mới bình tĩnh lại, nhận ra mình hơi thất thố, không nói một lời tiếp tục nhặt lá cải.
"Đừng nhặt nữa, tôi nhặt cho cậu."
Từ Kiến Trừng thấy Hà Tự run lợi hại.
"Cảm ơn."
Hà Tự rửa tay, bước ra khỏi phòng bếp.
Ngô Ưu thấy Hà Tự đi rồi, đi vào cùng Từ Kiến Trừng và Thẩm Hoan nhặt rau cải.
Hà Tự trở về phòng, lấy tai nghe muốn nghe nhạc, khi mở hộp sạc ra, mới nhớ tới tai nghe của Từ Kiến Trừng vẫn còn bên trong.
Hà Tự ngồi ở mép giường được một lúc đột nhiên đứng dậy, chạy xuống dưới lầu.
"Tai nghe của cậu."
Từ Kiến Trừng đang gọt vỏ khoai mỡ, xung quanh mọi nơi đều là vỏ.
"Không phải gọt như vậy, để tôi làm."
Hà Tự nhớ trong tay mình vẫn đang cầm tai nghe, Từ Kiến Trừng tai nghe thiếu một cái cũng không biết lại tới tìm chính mình.
Hà Tự thấy Từ Kiến Trừng không tiện tay: "Tôi bỏ vào trong túi của cậu đi."
Hà Tự sờ soạng nửa ngày, cũng không nhét vào được: "Túi đâu? Sao không nhét vào được a?"
Từ Kiến Trừng nhích nhích người lại gần bàn: "Bỏ trên bàn đi."
Hà Tự sờ sờ ngọn tóc xỉn màu trên đầu, không để bụng cầm lấy củ khoai mỡ: "Các cậu có kén ăn gì không?"
"Không có."
Từ Kiến Trưng bắt đầu dọn sạch vỏ khoai mỡ mà mình gọt vung vãi trên bàn.
"Gọt vỏ phải gọt từ ngoài vào trong."
Hà Tự lấy quá củ khoai mỡ bên cạnh Từ Kiến Trừng, bắt đầu gọt nó từ từ.
Ngô Ưu nhìn thấy Hà Tự có vẻ ổn định cảm xúc liền lẳng lặng đi ra ngoài phòng khách trò chuyện cùng Thẩm Hoan.
Từ Kiến Trừng cầm củ khoai mỡ, hơi cúi xuống, xem Hà Tự gọt từ từ.
"Tay cầm dao gọt đặt ở trên vỏ, đem tay kia cầm ở dưới củ khoai sẽ không bị cắt trúng."
Hà Tự nhìn một lúc nói: "Cậu không thích hợp để nấu ăn."
"Tôi cũng không rất thích hợp", Hà Tự lẩm bẩm, "Về sau vẫn là tìm một người thích hợp·."
Răng rắc.
Hà Tự quay đầu thì thấy củ khoai bị chặt đứt.
"Được một củ khoai..... Quên đi, chặt đứt rồi thì thôi."
Hà Tự cầm lấy củ khoai bị Từ Kiến Trừng cắt, bắt đầu cắt lát.
Hà Tự muốn cắt từng lát có độ dày đều nhau nhưng không may kích thước của vết cắt có độ dày khác nhau, nhưng cũng có một số miếng giống nhau.
Hà Tự liếc nhìn Từ Kiến Trừng: "Cậu quen ăn như thế nào?"
"Tôi đều được."
"Vẫn là cắt thành lát đi."
"Tôi đến đây.", Hà Tự đem củ khoai mỡ mà Từ Kiến Trừng vừa mới cắt xong cắt thành lát, kỳ thật hai người cắt đều tám lạng nửa cân.
Từ Kiến Trừng đặt khoai mỡ Hà Tự vừa cắt bỏ vào đĩa, lại lấy củ khoai tây mình vừa gọt: " Cắt thành lát? "
"Cắt thành từng lát", lần này Hà Tự cắt chậm hơn, cậu muốn cắt nhưng lát khoai mỏng như cánh ve sầu ở ngoài tiệm cơm, thái khoai bằng dai dùng để chặt xương, khoảng cách từ dao đến tay gần như dán chặt vào nhau.
Từ Kiến Trừng sợ hãi quan sát từ bên lề.
Hà Tự mọi sự chú ý đều đổ dồn vào khoai tây trên thớt không thèm để ý Từ Kiến Trừng bên cạnh đang nhìn cậu chằm chằm không nhúc nhích không chớp mắt.
Chờ Hà Tự thành công mới phát hiện Từ Kiến Trừng tay chống trên bàn vẫn không nhúc nhích: "Cậu sao vậy?"
Hà Tự dùng khuỷu tay chọc chọc Từ Kiến Trừng, hắn bị chọc sững sốt một chút.
Hà Tự không chờ Từ Kiến Trừng trả lời, cầm lấy nấm kim châm bên cạnh, hét: "Mẹ! Nấm kim châm này rửa như thế nào đây?!"
Thẩm Hoan đang nói chuyện phiếm với Ngô Ưu trong phòng khách, nghe thấy tiếng con trai kêu mình vội vàng chạy tới: "Tới đây!"
Thẩm Hoan nhìn khoai mỡ và khoai tây cắt lát trên đĩa, độn viên nói: "Cắt giỏi như vậy a."
"Được chứ? Có thể."
Hà Tự lẩm bẩm.
"Nấm kim châm, con xem", Thẩm Hoan một bên làm mẫu một bên nói, "Đem rễ cắt trước."
"Cắt nhiều như vậy a?!"
"Con cắt bao nhiêu cũng được, chỉ cần cắt bỏ rễ, nhớ rửa sạch sẽ."
"Được được, tạm biệt."
Hà Tự đem chia hai cây nấm kim châm lớn thành bốn lụm nhỏ hơn, thô bạo ấn mở vòi nước đến mức cao nhất.
Nước phun ra từ chiếc cổ ngỗng, đập vào chiếc bát sứ đựng nấm kim châm và bắn ra gần hết, gần như toàn bộ nước văng vào chiếc áo phông trên người Hà Tự.
"ĐM......"
Từ Kiến Trừng ở bên nhanh tay tắt nước..
"Đi lên đổi áo khác đi? Tôi rửa cho cậu"
"Đừng."
Hà Tự trực tiếp đem áo thun cuốn lên, tiếp tục rửa.
"Mẹ, mẹ! Chúng con xong việc rồi!!!" Hà Tự hướng phòng khách hét to.
"Mẹ! Mẹ! Mau tới!"
Thẩm Hoan đi tới, nhìn những sợi bánh dày mỏng trong đĩa sứ trên bàn "Luyện tập nhiều là được, mẹ lần đầu làm cũng giống con không khá lắm, con xem lá cải với nước vung vãi khắp nơi, còn muốn phiền tới Kiến Trừng giúp con dọn dẹp..."
"Đã biết đã biết, lần sau sẽ chú ý!" Hà Tự chạy ra khỏi phòng bếp như gió, ném mình lên sofa quấn lấy Ngô Ưu.
Thẩm Hoan vô lực, xoay người đối Từ Kiến Trừng mỉm cười nói: "Cháu cũng cùng bọn họ đi ra ngoài chơi đi."
Từ Kiến Trừng gật đầu, lau sạch vết nước cuối cùng chảy trên bàn rồi đi ra ngoài.
Thẩm Hoan nhìn Hà Tự chen vào giữa hai người nói cái gì đó vui vẻ nhảy múa, khóe miệng hơi nhếch lên, liền đeo tạp dề vào bắt đầu thái cá.
Sau khi ăn xong, toàn bộ bầu trời được nhúng vào màu hồng khói nhẹ nhàng của mặt trời lặn, vầng trăng khuyết nhỏ tô điểm cho chân trời.
A di đến gọi Thẩm Hoan đi dạo trước, Hà Tự bọn họ theo sau.
Nhưng lúc ra khỏi nhà, Hà Tự đột nhiên muốn xuống thung lũng ngắm sao, thấy trên cửa treo tờ lịch, hôm nay tình cờ là ngày mồng bảy, có thể nhìn rõ mặt trăng, mặt đất, biển cả.
Hà Tự chân trái đeo giày, chân phải xỏ dép lê, chạy nhanh như gió vào phòng của mình, bắt đầu tháo báo bối nhỏ của cậu- một chiếc kính thiên văn phản xạ Parabol
- Hoàn chương 25 -
Edit by motcaitendangiu