26.
Chuyến du lịch ngắn ngủi kết thúc, đưa tiễn Lão Nhị và Lão Tứ xong, tôi với Giáo thảo ngồi cùng một chiếc máy bay về nhà.
Sau khi hai đứa trở thành người yêu của nhau có vẻ cũng chả khác gì lúc xưa, chỉ là khi phân xa càng thêm lưu luyến không thôi.
Rời khỏi sân bay, lúc đứng chờ taxi tới, Giáo thảo chỉnh lại cổ áo tôi, giả bộ thờ ơ chẳng thèm đếm xỉa: “Lần này nhập học là lên năm 3 rồi, bọn mình quay lại trường sớm chút nhé?”
Tôi liếc xéo cậu ấy: “Chừng nào cậu tới tìm tớ thì tớ quay về với cậu ngay.”
Giáo thảo cười cười: “Vậy tớ muốn mang cậu về luôn đấy.”
Tôi thừa dịp xung quanh không có ai để ý, chồm tới hôn lên má người yêu: “Dính người thế à? Cậu nói xem, nếu mà tớ tiết lộ việc này ra ngoài để nhóm fanboy fangirl biết được bộ mặt thật của cậu thì người ta có thoát fan không nhỉ?”
“Ừ, đi thôi nào, nhớ thông báo luôn cho mấy người họ rằng cậu là bạn trai của tớ, cả hai bọn mình giờ đều có chủ rồi đấy nhé.”
Xe đến rồi, tôi bị người kia cưỡng ép hôn một cái ngay trước mặt bác tài xế, cũng may bác ấy là người đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, cực kì trấn định nhìn đôi cẩu nam nam là bọn tôi đây.
Tôi đột nhiên lại ngại ngùng: “Được rồi, đừng tiễn nữa, nhà tớ ở phía nam thành phố, nhà cậu lại là phía bắc, cách xa thế cơ mà.”
Giáo thảo không nói lời nào, cùng lên xe với tôi.
Còn nhất quyết phải xách hành lí hộ tôi, đưa tôi tới tận cửa nhà, nhìn chằm chằm tôi đi vào rồi mới chịu gọi xe trở về.
Tôi nhìn theo bóng dáng của cậu ấy mà lòng ê ẩm.
Cũng may cha mẹ không để ý đến tôi lắm.
Hai người họ luôn bận rộn, một người chôn mình trong viện nghiên cứu cả ngày, một còn lại suốt ngày ở bệnh viện. Sau khi về nhà, thứ nghênh đón tôi chỉ có đĩa cơm chiên trứng đã lạnh bày trên bàn cùng với một mảnh giấy nhớ bên cạnh.
Cha mẹ tôi dạo gần đây có việc bận, rất rất bận, bận đến mức chân chẳng thể chạm nổi đất, nếu không phải tới tận khuya mới về được thì cũng là không về nhà luôn.
Tôi sao có thể trách họ được đây, chỉ đành tha thứ mà thôi.
Cũng may là cha mẹ tôi nuôi thả, cho tôi thêm rất nhiều thời giờ để liên lạc với Giáo thảo.
Chẳng biết có phải do cậu ấy cố ý hay không, lần nào call video cũng chọn lúc vừa mới tắm xong, giọt nước trên mái tóc đen nhánh lăn xuống, uốn lượn trượt trên khuôn mặt tuấn mỹ, lăn qua hầu kết nhô ra, sau đó mất hút ở chỗ cơ ngực đầy đặn mơ hồ lộ ra cùng chiếc áo tắm lỏng lẻo.
Thật hâm mộ giọt nước ấy.
Tôi nhìn đến mức dù đau khổ thế nào thì chắc vẫn vui vẻ.
Vì thế tôi cũng bắt đầu lộ tay lộ giò cho người kia ngắm.
Tổn thương nhau mấy ngày liền, Giáo thảo đã bại trận trước, đôi mắt nhìn chằm chằm tôi tóe lên ánh lửa quen thuộc, thấp giọng nói: “Hôm nay nhà tớ chẳng có ai.”
Tôi đắn đo: “Nhà tớ cũng vậy.”
Giáo thảo: “Tớ chuẩn bị xong hết đồ đạc rồi.”
Tôi: “Tớ y chang.”
Giáo thảo và tôi nhìn nhau một lúc.
Lần này thì tôi thua rồi.
Tôi cảm thấy mình như dê vào miệng cọp, tự tắm rửa sạch sẽ rồi ngoan ngoãn đưa đến cửa.
Trước khi đi lo “ba con sói” cậu ấy mua không hợp loại mình thích, tôi còn không yên tâm cầm theo hộp mà bản thân đã chọn nữa.
Điều khiến tôi hài lòng là cả tôi và cậu ấy đều thực sự tâm đầu ý hợp, mua của cùng một hãng, cùng chọn chung một loại hương.
Điều khiến người kia hài lòng lại là trước đấy cậu ấy còn lo không đủ, lúc tôi đến khi nãy người này đang định ra ngoài thì tôi đây, lại vừa hay mang thêm.
Tóm lại cả hai đứa bọn tôi hài lòng cực kì.
Chuyến này đi quả đúng là Hồng Môn Yến mà.
Vào cửa xong tôi còn chưa kịp tỉ mỉ tham quan nhà đã bị Giáo thảo gấp gáp kéo vào phòng cậu ấy, giữ lại lột quần áo.
Tôi tựa như chiếc bánh rán, bị người kia chiên mặt trước một lát, mặt sau một lát, sau đó là bóp phô mai dính đặc vào nhân.
Cậu ấy còn cứ cắn vành tai tôi, kể rõ cho tôi dục vọng biến thái của mình: “Trước kia tớ cũng rất muốn lôi cậu vào phòng tớ…… Để mặc tớ làm gì cũng được.”
Vậy giờ cậu vừa lòng chưa hả?
Làm cái bánh rán bị lăn qua lộn lại chẳng biết bao lâu, tôi hối hận xanh cả ruột.
Khóc lóc xin người kia dừng lại, nhưng cậu ấy còn hưng phấn hơn.
Vì sao tôi lại tự giác đi nhận cái chân “nằm dưới” này chứ?
Nếu đổi lại là tôi thì làm một lần đã xong rồi, cả hai còn có chút rảnh rỗi để tán gẫu chuyện đời người nữa chớ.
Tiếc rằng Giáo thảo chê tôi không biết nói lời hay, chỉ muốn nghe tôi kêu chứ chẳng thèm bàn việc đời sống gì hết á.
Mọe nó chớ cái tên biến thái này.
Còn ép tôi phải gọi cậu ấy là “Ba ba”.
27.
Cha mẹ Giáo thảo ra ngoài đi du lịch mấy ngày, bọn tôi cũng không biết xấu hổ lăn lộn mấy ngày ở nhà cậu ấy.
Nơi không nên lăn cũng đã lăn rồi.
Tiếng “Ba ba” không muốn gọi cũng đã phải thốt ra.
Đến hôm cha mẹ cậu ấy trở về, cái tên kia vậy mà còn có mặt mũi hỏi tôi có muốn gặp cha mẹ mình không.
Tôi dùng chút ý chí còn sót lại kiên định từ chối.
Đùa cái vẹo gì vậy.
Lúc thằng nhóc biến thái này ép tôi mặc chiếc váy mẹ cậu ấy mới mua, rồi làm tôi trong phòng khách thì có nghĩ tới cảm nhận của bác gái không vậy.
Tuy rằng đã vứt cái váy ấy đi rồi nhưng bây giờ tôi mà nhìn thấy bác gái sẽ vẫn thấy rất xấu hổ, không thể trả lời nổi tại sao mình chỉ ở đây có mấy ngày mà váy của bà đã chẳng còn.
Hơn nữa quà chưa mua, tôi cũng chưa kịp trang điểm cho đẹp trai mà đã gặp mặt như thế thì ấn tượng ban đầu sẽ bị giảm rất nhiều đó!
Giáo thảo bất đắc dĩ, cắn cắn tai tôi, hỏi có muốn cùng đi gặp cha mẹ tôi không.
Tôi cũng rất bất đắc dĩ: “Thật ra sau khi trở về tớ mới gặp hai người họ được vài lần.”
Giáo thảo trầm mặc một lúc, lấy hai tấm vé máy bay từ dưới gối lên: “…… Vậy có muốn về trường với tớ trước không?”
Tôi: “Muốn muốn muốn.”
Ý của Giáo thảo đương nhiên không phải đơn thuần là chỉ về kí túc xá.
Người nọ thế mà đã thuê sẵn một căn nhà rồi, chỉ chờ sau khi tôi đáp ứng cậu ấy thì cả hai cùng nhau dọn vào.
Tôi luyến tiếc Lão Nhị với Lão Tứ, do dự chưa đồng ý.
Giáo thảo chìa ngón tay ra liệt kê ưu điểm: “Không phải đến nhà tắm công cộng này, có thể tự mình xuống bếp này, hai đứa mình thân mật trong phòng ngủ cũng không tiện nữa, với cái chất giọng của Lão Tứ thế kia thì chẳng khéo lại thu hút người cả tòa kí túc đến xem ấy chứ……”
Thôi được, vì lí do cuối cùng, dọn thôi!
28.
Trong cuộc sống bình thường của mình, truyền kì lớn nhất chắc có lẽ là tôi và Giáo thảo yêu nhau.
Tên ngốc này còn không cho tôi tháo kính xuống trước mặt người khác.
Xem ra là vẫn cảm thấy áp lực nằng nề trước giá trị nhan sắc của tôi đây mà.
Cuối hè này, Giáo thảo tặng tôi một chiếc nhẫn.
Kiểu dáng phổ biến nhưng tâm ý đáng khen.
Tôi đồng ý với cậu ấy rồi.
29.
Nhân kì nghỉ đông năm ba Đại học về nhà một chuyến, Giáo thảo vội vã đưa tôi đi gặp mặt cha mẹ cậu ấy trước.
Bác trai bác gái không ngạc nhiên chút nào, cực kì nhiệt tình chào đón tôi, khiến tôi hết sức áy náy, muốn nói cho bác gái biết rằng “Cô ơi, cái váy đó của cô là bị Giáo thảo làm hỏng đấy ạ”.
Giáo thảo vẫn luôn nắm chặt tay tôi, tới tận sau khi nhận được lời chúc phúc từ cha mẹ mình thì mới quay đầu mỉm cười nhìn tôi.
Sau đó đến lượt gặp cha mẹ tôi rồi.
Cha mẹ Giáo thảo rất lo người thân tôi sẽ đánh cậu ấy gãy chân nên đã đưa trước cho tôi một túi thuốc trị thương.
Thật đúng là cha mẹ ruột mà.
Giáo thảo lo lắng không thôi, trước lúc đến nhà tôi còn thay tới bảy tám bộ đồ, từ thanh xuân dào dạt đến thành thục chững chạc, từ áo khoác đơn giản đến âu phục, đẹp trai đến nỗi tôi chẳng khép chân lại được luôn.
Chờ cậu ấy lằng nhà lằng nhằng chọn xong quần áo thì đã ngót nghét hết hai tiếng đồng hồ rồi.
Tôi lại còn nhìn chằm chằm cậu ấy thay đổi quần áo suốt hai giờ, kiên nhẫn hơn cả bé gái chơi game thời trang nữa cơ đó.
Giáo thảo thay đồ xong, xoay người cười với tôi: “Bộ này ok chứ?”
Tôi “ừm ừm” gật đầu: “Đều đẹp, đều đẹp cả.”
Công cuộc đổi đồ của Giáo thảo kết thúc, tôi lập tức chọn thời gian, lén lút gọi cha mẹ mình, bảo với họ là có việc lớn cần phải bẩm báo nên muốn hai người ở nhà chờ.
Sau khi về đến nhà, tôi đẩy người bạn trai cao lớn đẹp trai, cực kì đáng kiêu ngạo ra, trực tiếp giới thiệu: “Bố, mẹ, đây là chồng chưa cưới của con.”
30.
Tôi với Giáo thảo tốt nghiệp xong thì kết hôn ngay.
Cậu ấy lúc nào cũng làm bộ làm tịch sờ sờ bụng nhỏ của tôi: “Vì sao vẫn chưa mang thai vậy hả? Có phải do anh chưa đủ cố gắng không nhỉ?”
Tôi lạnh nhạt đá văng người kia ra: “Có muốn mẹ em tới khám não cho anh không?”
Mẹ tôi là bác sĩ khoa ngoại thần kinh, tới giờ vẫn có thành kiến cực lớn đối với vị này nhà tôi, cảm thấy là cậu ấy bắt con trai mình đi mất.
Có đôi khi, tôi cũng thấy đầu óc người kia rất cần phải trị một chút.
Giáo thảo khá là ủy khuất.
Tôi chỉ đành thở dài, nào ai ngờ được, Giáo thảo không chỉ ấu trĩ mỗi lúc bị bệnh mà ngày thường cũng chẳng khác gì chứ.
Vì thế, hôm sau, khi tan tầm xong, tôi đến cửa hàng thú cưng và đưa bé mèo nhỏ mình đã nhìn trúng từ lâu mang về.
Tới nhà rồi, tôi đặt vào tay cậu ấy một cái bọc be bé: “Nè, con trai anh đấy.”
—— Hoàn ——
Lời của đứa edit:
Xin chào các cậu lại là tớ đây. Cảm ơn các cậu đã theo dõi câu chuyện ngắn ngắn đáng yêu này, cũng cảm ơn các cậu đã ủng hộ truyện từ những ngày đầu tiên tớ lập nhà. Đây không phải là tác phẩm đầu tiên tớ làm nhưng lại là bộ duy nhất tớ tự mần và đóng mác hoàn cho nó, tính tới thời điểm hiện tại. Nói chung là cảm ơn mọi người rất nhiều. “Giảo thảo” kết thúc rồi, dù có muốn hay không, chúng ta cũng chỉ đành nói lời tạm biệt với Lão Tam, Giáo thảo, hai cậu bạn cùng phòng khác và cha mẹ cặp chính thôi.
Tớ đang có một dự án khác (thực ra là được lên kế hoạch từ trước cả khi edit bộ này nhưng lười chưa động tới, hì hì), cơ mà để cho chắc, tớ sẽ cố gắng làm trước tầm chục chương rồi mới bắt đầu đưa lên sóng, vậy nên tớ có lẽ sẽ im hơi lặng tiếng một thời gian đó. Lảm nhảm thế đủ rồi, các cậu mau đi nhảy hố khác đi nào.
Btw, dạo gần đây đang đọc lại bộ “Tranh Tranh”, ai recommend cho tớ mấy bộ tương tự vậy được không, đọc mà quằn quéo quá.