Giáo Thảo Mỗi Ngày Phải Hút Tôi Thì Mới Có Thể Sống Sót

Chương 1: Chương 1




Edit: Bánh Bao

Beta: Sữa

______

“Đm, mày đang gạt tao đấy à, sao còn chưa chuyển tiền hả?”

Người nói mang giọng điệu chất vấn, má phải Thanh Nham ăn một đấm, bởi vì sức quá lớn, không chỉ hai má đau âm ỉm, thân thể cậu cũng phải loạng choạng lùi hai bước. Chờ đến khi đứng vững lại, cậu phát hiện trên người còn vài chỗ đau, dường như thân thể này thường xuyên bị đánh. Bất quá so với cơn đau ung thư dạ dày thời kì cuối thì đây cũng chẳng là gì.

Thanh Nham ngẩng đầu.

Trong phòng club nhỏ, ánh đèn mờ ảo, một chàng trai tóc đỏ đang nắm chặt tay, hắn ta nhìn chằm chằm vào cậu một cách hằn hộc, trong mắt đầy ý uy hiếp. Phía sau hắn ta còn ba tên côn đồ, tuy không mang biểu tình bất mãn nhưng lại đáng sợ do mái tóc đỏ.

“Bớt lo nhảm đi, mày nhanh chuyển tiền cho tao, bằng không mày có lấy lại đồ thì tao cũng sẽ cho mày chết tại đây đấy, tin không?” Thấy Thanh Nham nhìn sang, tên tóc đỏ liền rống lên.

Thanh Nham còn chưa kịp hiểu chuyện đang xảy ra, cách đó không xa một giọng nói vừa thê thảm và sợ hãi truyền tới: “Đừng đánh anh tao, mày muốn thì đánh tao đây.”

Câu quay đầu, phát hiện bên cạnh vậy mà còn một người nữa.

Thiếu niên so với cậu thấp hơn một chút, mang trên mình màu trắng đen của bộ đồng phục, ánh mắt cậu ta vừa lo lắng vừa sợ hãi. Có vẻ cậu nhóc đã bị dọa đến sợ nhưng vẫn lấy can đảm để lên tiếng bảo vệ cậu.

So với dáng vẻ chật vật của cậu, thiếu niên trông càng sạch sẽ, chắc hẳn nhóm người tóc đỏ này chưa đá động đến cậu nhóc.

Thanh Nham xác định, trong cuộc đời mình chưa từng xuất hiện người “em trai” này.

Cậu cụp mắt, tầm nhìn rơi vào bảng tên học sinh của cậu thiếu niên – Tần Chu Chu.

Nháy mắt, một số ký ức hiện dâng như thủy triều trong đầu cậu, Thanh Nham bỗng nhiên híp hai mắt lại.

Cậu quét mắt nhìn di động trong tay, trầm giọng nói: “Tao hiện tại chuyển cho mày.”

“Anh, bọn nó không có đem đồ cho anh.” Tần Chu Chu xông lên muốn ngăn cản.

Chỉ là cậu ta còn chưa động được vào Thanh Nham, cậu khéo léo tránh né, bất động thanh sắc mà tiếp tục thao tác trên di động.

Tần Chu Chu ngẩn người, sửng sốt: “Anh? Đưa tiền cho bọn nó đồ cũng chả lấy lại được.”

Đúng, trước tiên trả thù lao, đồ vật cũng không cầm về được. Nhưng nếu không chuyển tiền, cậu liền bị nhóm tên tóc đỏ bọn nó đánh, cũng chẳng lấy được đồ, ngược lại biến bản thân thành tàn phế.

Tưởng rằng em trai lo cho cậu, không ngờ “em trai” không những tâm cơ mà còn rất độc ác.

Thanh Nham bỏ ngoài tai, nhanh chóng nhập 12110 cộng với mã vùng trong giao diện tin nhắn, sau đó nhập số phòng địa chỉ hội quán cùng dòng chữ “giúp đỡ” rồi gửi qua.

Làm xong mọi thứ, Thanh Nham mới không chút lo lắng mà chuyển khoản.

Nếu Thanh Nham biết cảnh sát kiếm tra định kì club, có lẽ lúc nãy cậu đã không báo cảnh sát.

Sau khi nhận tiền, tên tóc đỏ hiển nhiên không có ý đưa đồ, hắn ta cười khinh bỉ: “Lần này cảm ơn nhé, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.”

Thấy bọn chúng chuẩn bị rời đi, Thanh Nham cũng không ngăn cản, ngược lại là Tần Chu Chu hô to một tiếng: “Đồ vật không trả, các người không được đi!”

Tự tìm đường chết.

Đám tóc đỏ nghe thấy vậy, cả đám quay lại hung hang mà lườm hai người bọn cậu, lúc này cửa phòng riêng được đẩy ra, cảnh sát lần lượt vào soát hiện trường, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, ai đã báo cảnh sát?”

Tên tóc đỏ và đồng bọn ngồi xổm trong góc, ôm đầu, rất lâu sau mới hoàn hồn sau cú sốc bị cảnh sát hốt tại hiện trường.

Tên tóc đỏ ngẩng đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Chú cảnh sát, tụi cháu là bạn bè đang tụ tập, tụi cháu không làm gì phạm pháp hay là tội phạm.”

Cảnh sát chỉ vào Thanh Nham: “Tụ tập còn có thể đánh người bị thương thành như vậy à?”

Nhìn cậu, cảnh sát sửng sốt.

Thiếu niên một thân cao ráo, ngay cả khi mặc quần áo dị hợm cũng không che dấu được khí chất trầm ổn, sạch sẽ.

Đặc biệt cậu mang một gương mặt thanh tú, sạch sẽ, má phải ửng đỏ vì bị đánh càng làm gương mặt cậu trở nên trắng bệch.

Nếu không có mái tóc ngắn uốn phồng trắng khói, nhìn vào có lẽ cậu sẽ giống một học sinh ngoan ba tốt hơn là cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh bên cạnh.

Cảnh sát cùng Thanh Nham nhìn nhau trong hai giây, cuối cùng rơi vào Tần Chu Chu, cho cậu ta một ánh mắt khích lệ: “Cháu nói.”

Tần Chu Chu đứng sát Thanh Nham, cậu ta sợ sệt nhìn tên tóc đỏ, thật lâu mới run run cất lời.

“Họ là bạn với anh trai cháu, họ xảy ra mâu thuẫn nên đã lấy mặt dây chuyền của anh cháu đi và yêu cầu anh cháu đưa tiền chuộc. Cháu sợ anh cháu đi một mình sẽ gặp nguy hiểm nên đã đi cùng. Ai mà biết được...”

Nói đến đây, Tần Chu Chu ngẩng đầu nhìn Thanh Nham, trong mắt tràn đầy lo lắng, giống như sắp khóc, nhẹ giọng nói: “Anh, sau này anh đừng chới với đám côn đồ này nữa.”

Tần Chu Chu dăm ba câu đã khái quát được tình huống.

Một đám côn đồ nội chiến, cậu ta chỉ là vô tình bị cuốn vào.

Cảnh sát dẫn đầu liếc nhìn Thanh Nham, người vẫn luôn lặng lẽ đứng ở đó, hỏi: “Em trai cháu nói có đúng không?”

Thanh Nhan trong lòng giễu cợt, sau đó ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen chỉ có bình tĩnh, thản nhiên: “Không ạ. Chú cảnh sát, em trai cháu là người chủ mưu.”

Nghe vậy tất cả mọi người sửng sốt, Tần Chu Chu là người phản ứng lớn nhất.

Sự hoảng sợ trong mắt cậu ta lóe lên, ngay sau đó lại trở nên kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thanh Nham: “Anh.”

Có kẻ chủ mưu, bản chất sự việc hoàn toàn khác. Sự việc đơn giản bỗng trở nên phức tạp, cảnh sát không cho bọn họ cơ hội phá nữa, trực tiếp hạ lệnh: “Giải tất cả về đồn.”

Thời điểm ra khỏi club, Tần Chu Chu lại tiếp tục nói, cẩn thận thuyết phục Thanh Nham: “Anh, bọn nó ép anh nói vậy sao sao? Đừng sợ, cảnh sát sẽ làm chủ cho chúng ta.”

Thanh Nham mặc kệ cậu ta.

Từ lúc nhìn thấy thẻ học sinh của Tần Chu Chu, cậu đã hiểu rõ tình hình hiện tại của mình.

Cậu xuyên sách, xuyên vào quyền tiểu thuyết cậu đọc trước khi chết.

Nhân vật tên “Tần Nham” đồng âm với tên cậu, hoàn toàn là một tên phản diện từ đầu đến cuối, từ nhỏ đã được bà nội nuôi dưỡng, mấy năm nay tuy sống nghèo khổ nhưng bà nội của hắn đối xử khá tốt với hắn.

Cho đến năm hắn 7 tuổi, bà nội đưa hắn về Tần gia, lại như biến thành người khác, cái gì việc nặng cũng làm cho hắn làm, không làm liền đánh chửi hắn.

Ảnh hưởng tâm lí nên sinh ra tự vệ bản thân, hắn từ nhỏ đã chơi bời lêu lổng cùng đám côn đồ trong xóm, thành công biến mình thành một tên học tra.

Mãi đến tận hắn mười sáu tuổi thời điểm bà nội qua đời, hắn bị đưa về Tần gia, vốn tưởng rằng có thể sống sung sương, nhưng bởi vì thành tích quá nát, be mẹ không chỉ không quan tâm hắn, ngược lại chê hắn mất mặt

Chưa kể trong nhà còn một đứa em trai chuyên sống trong nhung lụa, thành tích tốt, lại được ba mẹ hết mực cưng chiều. Càng so càng thấy sự bất công rất rõ ràng.

Thời gian đầu, hắn cũng cố gắng học theo em trai chăm chỉ học tập, âm thầm học để bố mẹ nhận ra. Nhưng sau hai lần bị nhà trường gọi phụ huynh do hắn đội sổ, hắn tiếp tục bị ba đánh đập, mặc dù ông là chủ tịch cao quý nhưng như thể hưởng gen của bà nội, đánh hắn đến tàn nhẫn.

Hẵn vẫn không nói tiếng nào, yên lặng đưa mắt nhìn mẹ.

Khi đó hắn nghĩ, chỉ cần mẹ đứng ra nói giúp hắn một câu, sau này nhất định bản thân sẽ cố gắng nỗ lực học tập.

Đáng tiếc khi mẹ không những không ngăn cha đánh hắn mà còn nhìn hắn đầy ghen ghét và lên án: “Mày cho dù cố gắng cũng không thể thi được hơn cái hạng bét đó, mày nhìn Chu Chu đi, quả là một trời một vực, dù mày có làm gì thì cũng chẳng thể so được với thằng bé đâu. Thể diện của tao với ba mày đều bị mày làm cho mất hết, nếu không phải bà nội mất, tao cũng không bao giờ đem mày trở về đâu.”

Sau hôm đó, Tần Nham bỏ hẳn việc học tập, càng ngày càng phản nghịch, thành công biến thành một tên côn đồ.

Ở Tần gia, ba mẹ dùng mọi cách để ghét bỏ hắn, ở trường bạn bè đều xa lánh hắn. Như thể hắn là sao chổi, hắn vốn không nên sinh ra.

Chỉ có một người là ngoại lệ, đó là Tần Chu Chu.

Chỉ là Tần Nham không biết, hết thảy tai họa giáng xuống đầu hắn đều do một tay “em trai tốt” ban tặng, mà hắn vẫn như cũ xem em trai bạch liên hoa thành người thân, cho đến khi bị giết hoàn toàn.

Tỷ như lần chuộc đồ lần này đều do Tần Chu Chu âm thầm lên kế hoạch từ đầu đến cuối, cậu ta hứa với tên tóc đỏ và những người khác rằng tiền lẫn mặt dây chuyền đều sẽ thuộc về họ. Chỉ cần bọn họ đánh Tần Nham một trận, tốt nhất là đánh đến hủy dung hoặc tàn phế.

Vì bị giam trong bóng tối, Tần Nham lại chẳng hay biết điều gì, ngược lại còn cảm động vì em trai đã một mình bất chấp nguy hiểm ở lại với hắn. Vì sợ tên tóc đỏ sẽ trả thù em trai nên hắn không dám báo cảnh sát để bảo vệ em trai mình, kết quả hắn bị tàn phế.

Về đến nhà, ba mẹ cho là hắn gây gổ với người khác, không muốn bỏ tiền ra cho hắn khám bệnh, ngược lại họ đánh mắng, mắng nhiếc, cho rằng làm vậy sẽ khiến con mình nhớ lâu.

Trên thực tế, tên tóc đỏ và những người khác không thể ra tay với kẻ chủ mưu Tần Chu Chu.

Những điều như vậy sự tình dần dần chồng chất, cho nên sau đó, khi “em trai” lầm vào cảnh khốn nguy, hắn không hề nghĩ ngợi liền đến, cuối cùng bởi vì “cứu em trai” bị người giết chết.

Đó là một cuộc sống khốn khổ và ngu ngốc.

Mà hiện tại, Thanh Nham không phải là Tần Nham.

Tần Nham thiếu thốn tình thương, hắn luôn hy vọng được ba mẹ quan tâm, được bạn học để ý, vì vậy hắn nỗ lực thu hút sự chú ý bằng cách khác biệt của mình, đồng thời cũng bảo vệ và trân trọng Tần Chu Chu, người đã “phát thiện ý” với hắn bằng mọi cách có thể.

Nhưng cậu thì khác, kiếp trước ba mẹ không muốn cậu, cậu đã tự lập sớm, bỏ mặc mọi tình cảm, dành hết tâm sức để học tập và nghiên cứu, và trở thành một cậu bé thiên tài trong mắt mọi người.

Chính vì vậy, cậu mới ngày ba bữa không ăn đầy đủ, ngay cả kiểm tra sức khỏe định kỳ cũng chẳng quan tâm. Cuối cùng, cậu chết trên đài nghiên cứu vì căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Việc làm giải trí duy nhất chính là cuốn tiểu thuyết “Tần Nham” mà đồng nghiệp đưa cho cậu. Quyển tiểu thuyết này cậu chỉ nhìn thoáng qua một phần, vì không ủng hộ giá trị quan (*) của Tần Nham nên cũng lười lãng phí thời gian.

(*) Giá trị quan: là căn cứ về phương diện cảm quan và tư duy nhất định của người mà nhận thức, lí giải, phán đoán hoặc tuyển chọn được sinh ra, cũng chính là một chủng loại tư duy hoặc định hướng mà người nhận định sự vật hoặc phân biệt xác định phải trái, từ đó bản chất được biểu hiện ra bên ngoài giá trị hoặc tác dụng nhất định của người, sự việc hoặc sự vật; ở trong xã hội giai cấp, giai cấp không giống nhau có quan niệm giá trị không giống nhau.

Cậu tính cách tránh né (**), chẳng những không lưu luyến thứ tình cảm sẽ không có được như Tần Nham, người lại sẽ bỏ đi.

(**)避型人格(Bì xíng réngé)

Cậu sẽ không bao giờ cho người khác có cơ hội làm tổn thương bản thân, nhất là những người xung quanh.

Vì vậy ngay sau khi xuyên sách, biết rõ được tình huống cậu liền lựa chọn báo cảnh sát.

Không phải cậu không có khả năng đánh bại tên tóc đỏ, chỉ là hy vọng hành động của Tần Chu Chu bị vạch trần.

Khi Thanh Nham nhớ lại chuyện này, cả đám đã bị cảnh sát đưa vào thang máy.

Bên cạnh, Tần Chu Chu thấy thuyết phục không có tác dụng, quay đầu cầu xin cảnh sát: “Chú cảnh sát, cháu và anh cháu là nạn nhân. Không thể cho chúng cháu về trước sao?”

“Có phải là người bị hại chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nghĩa là người bị hại cũng phải phối hợp điều tra.” Có lẽ là Tần Chu Chu bộ dạng điềm đạm đáng yêu nổi lên hiệu quả, cảnh sát tuy rằng giải quyết việc chung, mà ngữ khí lại mềm nhũn hai phần.

Thanh Nham lười xem Tần Chu Chu diễn kịch, nhìn chằm chằm số tầng từ thang máy đi xuống, hy vọng sẽ sớm giải quyết được Tần Chu Chu.

Cùng lúc đó, bên ngoài một thang máy khác, có hai thiếu niên cao lớn đang đợi.

Một người mặc áo khoác màu lục lam và một người mặc áo khoác đen, phong cách hoàn toàn khác nhau và đều mang đến cho người đối diện một khí chất không thể bỏ qua. Đặc biệt là chàng trai mặc áo đen, cổ áo bẻ thẳng che đi nửa khuôn mặt.

Anh một thân cao ráo đứng đó, hơi cúi đầu, đường nét khuông mặt hiện lên mờ nhạt, nhưng lại khiến người khác không nhìn thấy biểu cảm, càng không biết anh đang nghĩ gì.

Như tuyết tùng trên núi cao, quý giá và xa vời.

“Cố Sâm tới rồi, đang ở tầng cao nhất. Nó nói buổi tối còn có việc, gặp chúng ta xong sẽ đi” Thiếu niên mặc áo xanh Dịch Lâm Xuyên nói.

“Ừ”

“Cố Sâm cũng hay thật, sau tai nạn ấy mà vẫn tham gia diễn tiếp không hề nghỉ ngơi. Còn mày đó Ly Giang, mày suốt ngày chỉ biết học tập, kiếm gì đó chơi đi có được không? Tao nói này, chúng ta nên thường xuyên tụ tập.”

“Không có hứng thú.” Lục Ly Giang từ chối rất kiên quyết.

Dịch Lâm Xuyên bị cự tuyệt thói quen, cười chế nhạo: “Được được được, Lục Thần của chúng ta ngoại trừ học tập, việc gì cũng đều không có hứng thú.”

“Ding” một tiếng, thang máy đến tầng một.

Hai người bước vào, ngay lúc cửa thang máy đóng lại, chiếc thang máy khác mà Thanh Nham đi cũng đã lên đến tầng một.

Lục Ly Giang lẳng lặng mà đứng ở đó, chờ thang máy đóng lại, mới đi lên.

Đột nhiên, tim anh đập loạn xạ, giống như một cơn gió cuồng bạo lướt qua, như thủy triều dâng lên, cuồng nhiệt cuồng bạo, hoàn toàn không thể kiểm soát được. Đến nỗi toàn thân anh run lên một chút, không giống như bị ốm, mà giống như dấu hiệu sắp xảy ra chuyện quan trọng. Cảm giác chưa từng có khiến anh chợt giật mình, theo bản năng, anh đưa tay chặn cửa thang máy chỉ còn một kẽ hở. Hoàn toàn do bản thân, như thể nếu anh không làm vậy, anh nhất định sẽ hối hận.

Lòng bàn tay khiến cửa tháng máy kêu “cạch cạch” sau đó văng ra.

Mới vừa đứng lại Dịch Lâm Xuyên sợ hết hồn, hắn hoàn chưa từng gặp Lục Ly Giang thất thố như thế bào giờ, nhanh chóng ấn thang máy mở cửa, phòng ngừa tay hắn bị thương, gấp gáp hỏi: “Làm sao vậy?”

Trong đại sảnh rất bình thường, nhân viên phục vụ đâu vào đấy rất bận rộn.

Lục Ly Giang nhìn chung quanh bốn phía, cuối cùng chỉ nhìn thấy bóng lung của một tên côn đồ ở góc cổng.

—— quần áo dị hợm, với một mái tóc trắng.

Tên côn đồ quay người biến mất, nhịp tim anh trở nên bình lặng, như thể nhịp đập điên cuồng vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Sau khi tỉnh táo trở lại, Lục Ly Giang thả tay xuống, liền khôi phục trạng thái ngày thường lạnh lùng, nhàn nhạt đáp lại: “Không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.