Edit: Sữa
Beta : Bánh Bao
______
Vào tiết học thứ nhất, Thanh Nham rốt cuộc cũng biết Kỳ Thần là ai.
Bởi vì cậu nhận được một tin nhắn Wechat có cái tên vô cùng kì lạ.
Ông xã: Buổi trưa tan học ở phòng âm nhạc chờ tôi.
Thanh Nham nhìn chằm chằm hai chữ "Ông xã", nhíu mày trầm tư, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Chẳng trách vào buổi sáng thời điểm cậu hỏi Kỳ Thần là ai, biểu tình của Đào Đào và bạn học cùng lớp lại muôn màu muôn vẻ như vậy.
Người nhắn tên "Ông xã" và người trong miệng của Đào Đào – Kỳ Thần, tên thật là Kỳ Lâm Sâm, là vị hôn phu của Tần Nham. Hôn ước giữa Kỳ gia và Tần gia đã được định ra từ lâu, bất quá hôn ước đó ban đầu chính xác là của Kỳ Lâm Sâm và Tần Chu Chu.
Vào năm Kỳ Lâm Sâm 16 tuổi, hai nhà bàn lại hôn ước, Tần Chu Chu nói thế nào cũng không chịu.
Nguyên nhân cũng không phải do cậu ta, thời điểm định ra hôn ước là lúc Kỳ gia còn cường thịnh. Nhưng thời điểm thực hiện hôn ước thì Kỳ gia có điểm thất thế, mà Tần Gia lại mơ hồ có thể phất lên.
Cha Kỳ từng cứu cha Tần, ông ta cũng không thể tuỳ tiện nói lời từ chối, liền dự định nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Kết quả biện pháp đó lại do Tần Chu Chu nghĩ ra.
Cậu ta nói: "Hai người lúc đó chỉ nói là kết thông gia, nhưng đâu có chỉ mặt gọi tên người đó sẽ là con? Anh trai cũng là con cháu Tần gia, theo lý thuyết thì anh trai là con trưởng phải cùng Kỳ Lâm Sâm thực hiện hôn ước mới đúng. Ba mẹ trực tiếp an bài cho con thì anh trai sẽ nghĩ thế nào? Khẳng định là khổ sở muốn chết rồi."
Tần Chu Chu ở trong nhà là tiểu thiếu gia, trong trường học cũng là một trong những học sinh mũi nhọn (tiên phong, chủ chốt trong một lĩnh vực nào đó), được rất nhiều bạn học yêu thích, gia cảnh lại tốt đẹp. Nhưng Tần Nham lại là một tên học tra smart* đến từ nông thôn, vừa nhìn liền biết không có tương lai.
*smart (杀马特) : trào lưu ăn bận đầu tóc các thứ bắt chước phong cách rock để thể hiện cá tính.
Hai người mang ra so sánh, tuy rằng Tần An cảm thấy hắn cùng Tần Chu Chu xuất thân bất đồng, nhưng vẫn lập tức đồng ý đề nghị của cậu ta, cắn răng bỏ ra một số tiền lớn để đưa Tần Nham vào trường quốc tế Anh Hoa.
Nhờ vào đó liền hướng Kỳ gia giới thiệu đối tượng chân chính kết hôn cùng Kỳ Lâm Sâm — Từ nhỏ bị nuôi dưỡng ở nhà bà nội con trai trưởng Tần Nham.
Mà người mới tới trường quốc tế Anh Hoa như Tần Nham, lại cùng toàn bộ trường học đều hoàn toàn không hợp, không chỉ có thành tích kém, mất mặt, xấu mặt mà còn không ít lần không chấp hành kỉ luật.
Toàn bộ trường học đều coi hắn là trò cười, hắn lại một lòng một dạ truy đuổi Kỳ Lâm Sâm, Kỳ Lâm Sâm đương nhiên tránh hắn còn không kịp.
Bởi vậy Tần Chu Chu ở trong bóng tối nhìn đủ một quãng thời gian vui vẻ này.
Ai mà biết được, khắp nơi đều là kinh hỉ chứ?
Nhưng Tần Chu Chu âm thầm đắc ý không lâu, Tần gia lại vì một hạng mục đầu tư thất bại mà tạo ra một chuỗi hiệu ứng liên hoàn, chỉ một chốc liền trở lại thời kỳ trước khi giải phóng. Mà Kỳ gia ngược lại lại phát triển không ngừng, Kỳ Lâm Sâm cũng đột nhiên bị cư dân mạng để ý, sau khi diễn một vở kịch vườn trường liền bạo, trở thành một minh tinh lưu lượng vừa debut.
Địa vị đổi thay, biến Kỳ Lâm Sâm trở thành nam thần mà Tần Chu Chu muốn có mà không được. Cậu ta biết vậy chẳng làm, chỉ dựa vào tình cảm trúc mã thường xuyên chạy ở trước mặt Kỳ Lâm Sâm diễn trò.
— Nói rằng từ khi sinh ra thân thể cậu ta đã không tốt, cha mẹ vì muốn chăm sóc cậu ta nên mới gửi anh trai nuôi ở nông thôn. Trong nhà đối với anh trai thua thiệt, không chịu nổi anh trai kiên trì nên mới đem hôn ước đổi thành anh trai.
Lại nói, cậu ta không biết anh trai lại gây ra nhiều chuyện khác người như vậy, mong Kỳ Lâm Sâm tha thứ, cậu ta sẽ giúp anh trai học bù, nhất định ít nhất có thể làm cho anh trai học được cao đẳng.
Còn nói, thành tích của Kỳ Lâm Sâm hiện tại, cậu ta chân thành vì y mà vui vẻ.
Mà chuyện này Tần Nham một chút cũng không biết, hắn đối với Kỳ Lâm Sâm yêu trước sau như một, sự việc mất mặt liếm cẩu* nào cũng đã từng làm.
*Liếm cẩu (舔狗): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ yêu đương, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh. (theo dembuon.com)
Chỉ tiếc, Kỳ Lâm Sâm đối với hắn rất lạnh nhạt, ngược lại đối với Tần Chu Chu lại thân cận cùng giữ gìn.
Không phải là hắn không có thương tâm khổ sở, nhưng hắn tin tưởng có công mài sắt có ngày nên kim, một ngày nào đó y cũng sẽ tiếp thu hắn.
Quả thực ngây thơ đến ngu!
Hồi ức kết thúc, Thanh Nham cười nhạo một tiếng.
Nếu bây giờ cậu đã là Tần Nham, thì cứ để cậu đem việc liếm cẩu mất mặt này kết thúc đi.
Cậu kéo đen Kỳ Lâm Sâm, đem điện thoại di động nhét vào hộc bàn, tiếp tục vạch sách vật lý trong tay.
Tuy đời trước cậu được khen là thiếu niên thiên tài, nhưng đã mấy năm rồi cậu không tiếp xúc với sách giáo khoa của cấp ba, nên cậu vẫn có ý định học từ dễ đến khó ôn tập một lần.
Thời khắc này ôn tập, cho đến lúc ăn cơm trưa, mãi đến tận khi điện thoại di động đặt trong hộc bàn không ngừng chấn động, Thanh Nham mới từ trong trạng thái học tập lấy lại tinh thần.
Cậu cũng không xem cuộc gọi bên trên là của ai, một bên thu thập sách giáo khoa một bên nhận điện thoại: "Xin chào, ai vậy?"
"Cậu không tới!?" Âm thanh chất vấn lạnh lẽo từ bên kia truyền đến.
Thanh Nham một tay cầm sách giáo khoa: "Kỳ Lâm Sâm?"
"Tôi cho cậu 5 phút." Đối phương không đáp lại cậu, cứng rắn ném lại một câu rồi cúp điện thoại.
Thanh Nham quét mắt về phía màn hình di động, cái tên "Ông xã" liền đập vào mí mắt.
Cậu sờ khối ngọc bội bên trong túi, thoáng trầm tư, sau đó mang điện thoại di động đi đến phòng âm nhạc.
Phòng âm nhạc cửa chỉ khép hờ, cậu nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra.
Chiều cao thân dài Kỳ Lâm Sâm làm màu dựa vào giá dương cầm, đang cúi đầu bấm điện thoại di động.
Không biết có phải y là từ một hoạt động sự kiện nào đến hay không mà ăn mặc có hơi chính thức. Áo sơ mi trắng quần tây đen, tóc tai cũng tỉ mỉ chỉnh chu, nhìn qua thực sự có thể làm cho bất kỳ cô gái nào mặt đỏ tim đập.
Cũng khó trách Tần Nham lại làm liếm cẩu lâu như vậy.
Nghe thấy tiếng vang, Kỳ Lâm Sâm ngẩng đầu. Trong nháy mắt nhìn thấy Tần Nham, ánh mắt liền lạnh xuống.
"Cậu có phải mới bắt nạt Chu Chu không?" Y hỏi.
Thanh Nham lẳng lặng nhìn y, nắm mặt dây chuyền ngọc bích trong tay, không trả lời.
Thấy cậu trầm mặc, Kỳ Lâm Sâm đứng thẳng người, cười lạnh một tiếng.
Y từng bước từng bước áp sát Thanh Nham, giơ lên di động trước mặt cậu quơ quơ: "Kéo đen Wechat của tôi, nghe nói dạo gần đây cậu ưa thích tiết mục lạt mềm buột chặt?"
Cảm giác ngột ngạt kéo đến, Thanh Nham như trước đứng thẳng tắp ở chỗ cũ, một đôi mắt trong suốt bình tĩnh không sóng gió, nhìn thẳng ánh mắt dò xét của Kỳ Lâm Sâm.
"Không trả lời sao?" Kỳ Lâm Sâm theo dõi cậu gật gật đầu, "Được, tôi cũng không muốn cùng cậu nói chuyện, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu, đừng tìm Chu Chu gây phiền phức."
"Tôi đối với cậu không hứng thú cũng không có quan hệ gì với em ấy, làm phiền cậu đừng đem ánh mắt đặt trên người tôi nữa."
Đem ánh mắt đặt trên người y là Tần Nham, không phải cậu. Kỳ Lâm Sâm so với học bổng còn không đủ đứng hạng bốn, cậu còn không muốn để vào mắt.
Nghĩ đến đây cậu cụp mắt, dời tầm mắt không đối diện với ánh mắt của Kỳ Lâm Sâm nữa. Cậu học theo bộ dạng của y, nhẹ nhàng gật đầu không chút gợn sóng nói: "Há, mục tiêu của tôi là Lục Ly Giang."
Con mắt Kỳ Lâm Sâm co rút lại hỏi: "Cậu đang định diễn trò hề gì?"
Lại nữa, mỗi người đối với cậu đều tuyệt tình không tin.
Thanh Nham không quen với việc giải thích, cậu móc mặt dây chuyền ngọc bích trong túi ra, đưa đến tay Kỳ Lâm Sâm, nhàn nhạt nói: "Cái này trả cho anh, chúng ta cắt đứt đi."
Kỳ Lâm Sâm cụp mắt, thấy rõ vật gì thì mù mịt lập tức che kín mắt y, y giơ mặt dây chuyền ngọc bích chất vấn: "Tần Nham, cậu biết đem nó trả lại là có ý gì sao?"
Thanh âm vội vàng bên trong khắc chế không nổi tức giận.
Thanh Nham đương nhiên biết mặt dây chuyền ngọc bích này là thời điểm lúc hai người định ra hôn ước Kỳ gia liền cho hắn, coi như là tín vật đính ước.
Tần Chu Chu hai ngày trước tìm bọn tóc đỏ lấy đi mặt dây chuyền cũng là vì biết Tần Nham đem vậy này so với mạng sống còn quý giá hơn, Tần Nham ở trong sách quả thật cũng bởi vì mặt dây chuyền này mà biến thành người tàn tật.
Kết quả cuối cùng thì sao?
Hắn vẫn là vì "em trai tốt" của mình dâng lên sinh mệnh tuổi trẻ, mà vị hôn phu hắn móc tim móc phổi ra để đối đãi, thủy chung vẫn là Tần Chu Chu.
Người không đáng, tự nhiên là phải rời xa.
Quan hệ không đáng, tự nhiên là nên nhanh chóng chặt đứt.
"Tạm biệt" Thanh Nham hướng Kỳ Lâm Sâm khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi, một chút lưu luyến cùng tiếc hận đều không có, tuyệt tình như một người máy cơ khí.
Kỳ Lâm Sâm không thể tin được nhìn thân hình đơn bạc thẳng tắp kia, trong lúc nhất thời không nhận ra cậu đang lạt mềm buộc chặt, hay là thật không thèm để ý tới y.
Thanh Nham mới vừa đi hai bước, trước mặt liền va phải một thân hình cao thẳng.
Người kia mặc một bộ đồng phục học sinh Anh Hoa màu trắng đen. Không biết đã đứng ở cửa bao lâu, nhìn thấy cậu cũng không có ý tứ cấm kỵ chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu. Ngũ quan của anh xuất chúng, đường nét ác liệt lại lỗ liễu. Đặc biệt nhất là cặp mắt kia, đen kịch như mực như một cái đầm giếng cổ, không cho người ta thấy cảm xúc gì trong đó.
Trước mặt bị chặn, không qua được.
Thanh Nham đứng lại, đón nhận ánh mắt của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt tương giao.
Hai người đứng ở cửa phòng âm nhạc lẳng lặng nhìn nhau. ai cũng không mở miệng. Chỉ có gió cuối mùa thu nhẹ nhàng lướt qua bọn họ. Trong nháy mắt, thời gian phảng phất như đọng lại.
Mặc dù ánh mắt đối phương bình tĩnh, nhưng Thanh Nham vẫn nhìn thấy nguy hiểm ở trong đó, lại giống như người kia muốn đem cậu nhìn thấu.
Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên thư cậu cảm thấy áp bức không chỗ nào trốn như vậy.
Dù vậy, Thanh Nham cũng không có thói quen chịu thua.
"Tôi đưa đồ vật cũng không phải để lấy về, cậu không muốn thì ném đi."
Cuối cùng người đánh vỡ bình tĩnh là Kỳ Lâm Sâm đang đuổi theo.
Y đem ngọc bội Thanh Nham mới đưa trả lại cho cậu, lạnh lùng quét mắt hai người đứng trước cửa.
Ánh mắt bình tĩnh của Lục Ly Giang nhìn qua hai người Thanh Nham và Kỳ Lâm Sâm có chút băn khoăn, cuối cùng bất động thanh sắc lùi về phía sau một bước.
Kỳ Lâm Sâm rời đi trước, Thanh Nham theo hướng ngược lại rời đi.
Chỉ có Lục Ly Giang đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng của Thanh Nham, cho đến khi thân ảnh kia biến mất không còn tăm hơi, y thật lâu cũng chưa dời mắt đi.
Mới vừa nãy anh cũng không có ý định nghe trộm, chỉ là khi mới vừa tới gần phòng âm nhạc, trái tim lại lần nữa xuất hiện hiện tượng kinh hoàng ngày hôm qua.
Như cuồng phong quá cảnh, như thuỷ triều đột kích, mãnh liệt nhiệt tình, hoàn toàn không thể khống chế.
Anh miễn cưỡng giữ vững thân thể, liền nghe thấy đối thoại ở trong phòng học.
"Làm phiền cậu đừng đặt ánh mắt trên người tôi."
"Ồ, mục tiêu của tôi là Lục Ly Giang."
Nghe đến tên của mình, anh giữ vững thân thể hướng bên trong phòng nhìn vào, mái tóc trắng quen thuộc đập vào mí mắt.
Một khắc đó, tim đập đạt đến tần suất cao, phảng phất sau một khắc sẽ nổ tung.
Trong đầu liền truyền đến kí ức cũ.
"Ông nội, làm sao cháu biết được người đó sẽ là người số mệnh an bài cho cháu?"
"Cháu ngoan, chờ đến khi người đó xuất hiện, cháu tự nhiên sẽ biết."
"Lỡ như cháu không nhận ra cậu ấy, có phải cháu sẽ chết hay không?"
"Sẽ không, chỉ cần người đó xuất hiện, cháu nhất định sẽ cảm ứng được."
Lục Ly Giang đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn phương hướng Thanh Nham ly khai, nhẹ nhàng câu môi dưới.
Editor có điều muốn nói:
Gửi Tần Chu Chu:
Gửi Kỳ Lâm Sâm: