Mùa hè cuối tháng Chín, ánh nắng chói chang từ hành lang nghiêng nghiêng dạo chơi qua khung cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt đẹp như được tạc từ bạch ngọc của nam sinh, ngũ quan xinh đẹp đến mức tinh xảo lại khiến cậu mang một loại lãnh đạm đến thấu xương.
“Mọi người mau vỗ tay hoan nghênh bạn!” Chủ nhiệm lớp lão Vương nhiệt tình nói.
Dưới bục giảng lập tức vang lên một tràng vỗ tay lốp bốp.
Vỗ tay chủ yếu đều là nữ sinh, các cô vừa thấy gương mặt của học sinh chuyển trường liền cầm lòng không đậu mà nổi lên tính háo sắc!
Thân cao khoảng một mét tám lăm, làn da trắng như sứ, đôi mắt đen nhánh mỹ lệ, ngũ quan lớn lên không có tí điểm xấu nào. Cậu chỉ cần đứng đó liền giống như một bức tranh thủy mặc.
Hết nước chấm!
Quả thực là trên cả tuyệt vời!
Mà các nam sinh cũng không quá nhiệt tình, trừ bỏ Đỗ Lôi cùng vài Omega nhiệt tình vỗ tay, đại đa số Alpha đều đang nhàn nhạt đánh giá bạn học mới tới, nghiền ngẫm xem cậu rốt cuộc có mấy cân mấy lượng để có thể nhảy dù xuống lớp 1 của Nhất Trung. Có thể vào được lớp này, hoặc là học cực kỳ giỏi, hoặc là gia thế đủ mạnh.
[Hôm trước tui để là trường Trung học số 1 cho thuần việt nhưng mà nay thấy dài với bị trùng tên lớp tên tui giữ nguyên là Nhất Trung nha.]
Không biết học sinh chuyển trường là vế trước hay vế sau.
“Ồn ào cái gì... Cái lớp chứ có phải cái chợ đâu!”
Tối hôm qua Bùi Nguyên vừa cày game suốt đêm, hôm nay vừa chợp mắt lại bị tiếng vỗ tay đánh thức, hắn uể oải ngẩng đầu, không ngờ tới mà trực tiếp đứng hình tại chỗ!
Con mẹ nó! Thế mà lại là cậu!!
Hắn lập tức nhớ tới kỳ nghỉ hè vừa rồi trời xui đất khiến gặp nhau trong khách sạn, cùng với cảnh tượng mơ hồ ái muội trong giấc mơ của hắn. Hắn còn bị người này đá đau đến tận xương, vốn tưởng rằng không thể gặp lại, không nghĩ tới vừa khai giảng cậu đã trực tiếp nhảy dù tới lớp hắn, về sau bọn họ còn là bạn học?
Cảnh Vãn ngồi cùng bàn giải thích cho hắn: “Đây là học sinh mới chuyển tới, gọi là Lê Tô.”
Bùi Nguyên đem cái tên này hướng đầu lưỡi ái muội xoay hai vòng: “Thì ra tên cậu ấy là Lê Tô.”
Hắn nhìn không chớp mắt nam sinh thanh lãnh đang đứng trên bục giảng.
Lê Tô chợt nhận ra một tầm mắt nóng bỏng, nâng mắt lên nhìn về phía cuối lớp, đôi mắt tức khắc nổi lên gợn sóng.
Sao hắn lại ở chỗ này?
Cậu nhíu mày, dần dần thu ánh mắt lại.
“Học sinh chuyển trường này có thể chuyển đến lớp chúng ta vào khai giảng năm hai, đoán chừng trong nhà có mỏ!” Tiếng nói ôn hòa của Cảnh Vãn tiếp tục vang lên bên tai hắn: “Hơn nữa cậu ấy lớn lên cũng thật đẹp, nhìn qua là biết nữ sinh lớp chúng ta đang nhộn nhạo trong lòng cho mà xem. A Nguyên, xem ra địa vị giáo thảo của mày khó mà giữ rồi. Này, A Nguyên, mày có đang nghe tao nói chuyện không?”
Cảnh Vãn không biết mình có đang gặp phải ảo giác hay không, lúc này ánh mắt của Bùi Nguyên tựa như thợ săn đang nghiền ngẫm con mồi vậy.
“Cậu ấy mà thích cái danh xưng giáo thảo này, cứ để cậu ấy cầm đi là được.”
Alpha cười thu hồi ánh mắt.
Lão Vương chỉ cho Lê Tô một chỗ ngồi, giải thích: “Em trước hết cứ ngồi ở chỗ này, chờ kỳ thi tháng đầu tiên xong, em có thể được ngồi ở vị trí theo năng lực của mình.”
Lê Tô nhàn nhạt trả lời lại, đem cặp sách nhét vào ngăn bàn học, lão Vương cũng quay lên bắt đầu tiết toán.
Chuyện có học sinh mới tới lớp số 1 đã gợi nên một trận sóng gió không nhỏ trong trường, ai cũng biết rằng Nhất Trung nổi tiếng là khó vào, bạn học này còn trực tiếp nhảy vào lớp số 1, giống như cá chép vượt Vũ Môn, hoặc là phía trên có người, hoặc là trong nhà có mỏ.
Trọng điểm là bạn học chuyển trường này còn lớn lên cực kỳ đẹp trai! Tựa như nam sinh cấm dục bước ra từ truyện tranh vậy!
Tin tức này lập tức bạo trên diễn đàn của trường.
【 Soái ca đều là của ta 】: Các chị em các chị em! Hôm nay mọi người có nhìn thấy học sinh chuyển đến lớp số 1 không! Quả thực soái đến nổ tung aaaaaaa!
【 Đừng tìm Alpha trong thùng rác】: Ulatr đương nhiên là thấy rồi! Cậu ấy thỏa mãn tất cả ảo tưởng về nam chính trong tiểu thuyết của tui, từ nay về sau tui tuyên bố, tất cả nam chính trong tiểu thuyết của tui đều có gương mặt rồi!
【 Muốn có một đoạn tình AO tuyệt mỹ 】: Đáng tiếc cậu ấy là Beta, nếu là Alpha thì tốt rồi!
【 Ta vì soái ca mà điên cuồng 】: Beta thì không thơm sao? Không có cả kỳ mẫn cảm và hưng cảm, sống như một người bình thường thật tốt! A a a tui yêu Beta, không đúng, là tui yêu Lê Tô!!!
Trong khoảng thời gian ngắn, điểm yêu thích về giá trị nhan sắc của Lê Tô trên diễn đàn đạt tới đỉnh cao.
Nhưng Lê Tô tính tình lại cực kỳ thanh lãnh, kể từ khi chuyển trường cậu vẫn luôn trầm mặc ít nói, ngồi ở vị trí của mình, vài bạn học chủ động nói chuyện với Lê Tô, căn bản là muốn biết cậu có địa vị gì.
Thế nhưng Lê Tô đều rũ mắt không nói một lời, bạn học thấy mình mặt nóng dán mông lạnh, đành phải hậm hực rời đi.
[Mặt nóng dán mông lạnh: ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.]
Cậu là một người luyến tiếc những gì đã gắn bó với mình, ngại mở lòng với những điều mới mẻ, lần này chuyển trường là bị người kia mạnh mẽ an bài ở nơi này, cậu không thể lựa chọn. Huống chi sau đó Lê Tô phát hiện Bùi Nguyên cũng ở đây, tâm tình liền càng thêm kém cỏi.
Vừa nhìn thấy hắn liền nhớ tới ngày đó ở khách sạn, giống như đang không ngừng nhắc nhở cậu rằng, cậu đã bị mất khống chế.
Thế nhưng hai người trước mắt đều làm bộ như không quen biết, đến ánh mắt cũng không dư thừa để liếc nhau một cái.
Cậu thầm nghĩ như vậy là tốt nhất.
Tiết thể dục tiếp theo vào buổi chiều.
Di động rung lên trong túi quần. Nhìn thấy cái tên trên màn hình, Lê Tô trầm mặc tiếp cuộc gọi.
“Tô Tô, thủ tục nhập học ta đã hoàn hiện cho con rồi, cũng đi gặp hiệu trưởng bên đó. Kế tiếp con chỉ cần ở trong trường học an tâm đi học là được, thiếu cái gì cứ nói với ta.” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp của người đàn ông trung niên.
Lê Tô lạnh nhạt “vâng” một tiếng.
“Các bạn học trong lớp như thế nào? Có hòa nhập được với lớp không?” Người đàn ông như là không nghe ra sự lạnh lùng của cậu, tiếp tục nhiệt tình hỏi.
“Tất cả đều ổn.“. truyện ngôn tình
“Còn chuyện đó... Anh và em gái con đều rời đi sao?”
Vừa dứt lời, Lê Tô thần sắc lạnh băng cúp máy, một lát sau, cậu lại mở màn hình di động, gửi một tin nhắn cho bà ngoại: 【 Ở trường mọi chuyện đều tốt, bà đừng nhớ mong. 】
Lê Tô định sau khi chuyển trường sẽ sinh hoạt thật khiêm tốn như một học sinh bình thường, hoàn toàn không muốn mỗi ngày lại đánh qua đánh lại với đám lưu manh như ở trường cũ, mệt mỏi đến mức cậu muốn sống ẩn thân luôn. Nhưng mà trời đúng là không chiều lòng người, ngay giữa trưa ngày hôm sau, đang xếp hàng trong căng tin cậu liền gặp phải một thằng ngốc.
Thức ăn ở nhà ăn của Nhất Trung cực kỳ ngon, bên trong tổng cộng có hơn hai mươi cái cửa sổ, học sinh xếp hàng dài nối liền không dứt.
Lê Tô xếp hàng ở cửa sổ số 3, đợi hai mươi phút rốt cuộc cũng đến lượt cậu, không nghĩ tới có một người trực tiếp chen hàng lên phía trước cậu, cực kì kiêu ngạo nói: “Dì à! Mau cho tôi 3 suất thịt kho tàu! Tôi chết đói tới nơi rồi!”
Lê Tô nhăn mày lại, nhẫn nhịn, cậu không nghĩ phiền phức lại giống hệt như trước kia.
Ai ngờ nam sinh kia trực tiếp dùng khuỷu tay huých cậu một cái, dùng thái độ sai sử đàn em mà nói: “Cậu! Đem cho tôi hai suất thịt đến cái bàn phía sau đi!”
Lê Tô: “?”
Cậu ghét nhất là tiếp xúc tứ chi với người khác!
“Nhanh lên, làm người phải biết nể mặt một chút!” Nam sinh thấy cậu không dao động, đang muốn huých cậu một cái nữa, Lê Tô rốt cuộc không kiềm chế nổi, xoay cổ tay một cái, hai đĩa thịt kho tàu liền dính đầy lên thân tên kia!
“Chết tiệt! Con mẹ nó mày tìm chết à! Tao cho mày bê đồ hộ mày còn dám ngang ngược?” Người nọ tố chất cực kém, há mồm ngậm miệng đều là lời thô tục, “Mày có phải mới tới lớp số 1 nên đếch biết ông nội mày tên gì?”
Tên này là Triệu Minh, Alpha năm thứ ba, ỷ vào trong nhà có tiền từ trước đến nay thích đấu đá lung tung, không cho ai vào mắt, hôm nay thế mà lại có người dám không thuận theo hắn, nhất định hắn phải nhìn thật kỹ!
“Tôi không quan tâm cậu tên gì. Tránh ra!” Lê Tô lạnh lùng nói.
Các bạn học xung quanh không nhịn được mà thổn thức, cảm thán cậu thật là dũng cảm!
Triệu Minh trực tiếp giơ bàn tay lên: “Hôm nay tao phải dạy mày một bài học!”