“Phanh ——!” Một tiếng, suýt chút nữa cái mũi cao thẳng của Bùi đại thiếu đã đâm rầm vào cánh cửa, may mắn hắn phản ứng đủ nhanh, nếu không ngay cả xương sống mũi cũng bị đập bể.
“Bé con sao lại tàn nhẫn như vậy!”
Nếu hiện tại đội cảnh sát truy quét đồi trụy kia vòng trở lại, có phải sẽ cho rằng hắn không được nên mới bị đá ra ngoài?
Bùi Nguyên ngay lập tức bị suy nghĩ của mình làm cho bật cười.
Sau đó hắn phóng thẳng đến phòng 1120 tìm Thẩm Chử Bạch tính sổ.
Lê Tô sau khi đem người vứt ra ngoài cửa, vừa quay lại đã đối mặt với một mảng lộn xộn trong phòng, cậu hơi bực bội mà nhéo nhéo giữa mày.
Màn hình di động hiện lên mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ bà ngoại cậu, có lẽ hôm nay cậu không về nên khiến bà lo lắng rồi.
Lê Tô nhắn lại một tin đơn giản: 【 Buổi tối cháu ở nhà bạn học, bà không cần lo lắng. 】
Cậu là một Beta, chiều nay tan học vừa ra đến cổng trường liền cảm giác trong cơ thể bỗng nhiên có một trận nôn nóng, theo lý thuyết Beta sẽ không có kỳ động dục giống như Omega. Nhưng tình trạng đấy đột nhiên xuất hiện, cậu cũng không có ý định đi bệnh viện kiểm tra, cho nên mới tính ở khách sạn ngâm nước lạnh một chút để bình tĩnh lại, không ngờ vừa ngâm được một nửa lại có người tiến vào.
Bởi vậy mới kéo theo toàn bộ trò cười phía sau.
Nhớ tới gương mắt dương quang diễm lệ vừa rồi, Lê Tô lại bực bội véo véo giữa mày.
Cậu từ trước tới nay chưa từng chật vật như vậy trước mặt người khác, hy vọng sau này cậu vĩnh viễn không phải chạm mặt với tên ngốc lỗ mãng đó!
-
Phòng 1120.
Thời điểm Bùi Nguyên xông vào, Thẩm Chử Bạch đang vui vẻ thoải mái nằm ở trên giường chơi game, hắn liền trực tiếp đi tới nhặt người lên đánh cho một trận.
“Đều tại cái miệng nhiều chuyện đáng chết này của mày, nếu không phải mày nói với ba tao điểm Vật lý cuối kỳ của tao được 50 điểm, ông đây cũng không đến mức vì đi đánh mày mà vào nhầm phòng! Con mẹ nó bây giờ người thoải mái vô lo là mày, bao nhiêu cái thảm đều là tao!”
Thẩm Chử Bạch một bên trốn, một bên không muốn sống mà cười nhạo: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ta mẹ nó cười chết tao, làm gì có ai nhìn nhầm phòng 1120 thành 1102, còn xui xẻo đến mức gặp phải cảnh sát truy quét đồi trụy? A Nguyên, hôm nay ra đường có phải mày không xem lịch không?”
“Mày thế mà dám cười nhạo tao? Hôm nay ba ba ban cái chết cho mày!”
Náo loạn một hồi.
Bùi Nguyên đánh đến mệt, nằm liệt trên mặt đất.
Trong đầu đột nhiên không kịp phòng ngừa hiện lên gương mặt thanh lãnh xinh đẹp kia, lại cảm khái nói: “Nhưng mà hôm nay tao đụng phải một người, con mẹ nó cực kỳ lạnh lùng, xuống tay cũng rất tàn nhẫn.”
“Cũng là một Alpha?”
“Không phải. Tao không ngửi được trên người cậu ấy mùi tin tức tố, hình như là một Beta.” Bùi Nguyên cân nhắc nói: “Nhưng lại có vẻ không giống lắm, thật kỳ quái.”
Nếu theo lý thuyết, bình thường Beta lúc đánh nhau sẽ không bị tin tức tố của hắn ảnh hường, nhưng căn cứ vào tình huống lúc đó, cậu bạn nhỏ lại dường bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Thẩm Chử Bạch nhướng đuôi mắt: “Cái gì cũng không phải, chẳng lẽ Alpha đỉnh cấp như mày lại không phân biệt được Omega và Beta?”
Bùi Nguyên chau mày: “Cái này tao cũng không rõ lắm.”
Nhìn vẻ mặt rối rắm của hắn, Thẩm Chử Bạch bị chọc đúng dây thần kinh hiếu kỳ: “Cậu bạn đó có phải rất soái không?”
“Không phải soái.” Trong đầu hắn lại lần nữa hiện lên cặp mắt đen nhánh thanh lãnh và hai cánh môi đỏ ửng, “Là thật xinh đẹp.”
Bé mỹ nhân thanh lãnh này cực kỳ xinh đẹp.
“Không đánh không quen biết. Mày có phải để ý đến người ta rồi?” Thẩm Chử Bạch một cái cá chép lộn mình*, không biết sợ mà nói: “Vậy mau tới thử đi chứ.”
[Lý ngư đả đỉnh: một động tác trong võ thuật, khi nằm trên mặt đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật đứng dậy. Đây ý chỉ tư thế đứng dậy của bạn học Thẩm.]
Bùi Nguyên liếc mắt nhìn hắn một cái: “Mày cho rằng tao cũng ngựa giống như mày? Cút!”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng xong việc Bùi Nguyên vẫn đi tới quầy lễ tân khách sạn dò hỏi về thân phận của cậu bạn nhỏ, nhưng lại được báo lại rằng thông tin đăng ký đã bị cậu chủ động xóa bỏ, nếu tiếp tục hỏi thì sẽ tính là xâm phạm quyền riêng tư của khách hàng.
Thực ra với địa vị của mình, Bùi Nguyên vẫn có thể tiếp tục tra xuống, nhưng gần đây ba hắn lại đang trong quá trình bầu cử cho một vị trí quan trọng trong chính phủ, hiện tại có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào gia đình hắn, nếu lỡ xảy ra chuyện gì hắn không gánh nổi trách nghiệm.
Đành thôi vậy.
Có duyên ắt sẽ gặp lại.
Thành phố Lương Xuyên cũng chỉ có một nhúm, hắn vẫn có lòng tin, chắc chắn hai người sẽ gặp lại nhau.