Giao Thiên Đỉnh

Chương 1: Chương 1: Đông khứ xuân lai chồi nảy lộc - Dù bao gian khó vẫn thành nhân




Nó từng là một đứa bé ốm quặt quẹo, ốm khổ ốm sở, với cái đầu lúc nào cũng to hơn thân.

Và cũng vì thế đã có nhiều người hoặc quan tâm hoặc không vẫn từng có lúc nghĩ nó sinh ra đã sẵn có số yểu mạng, khó có thể sống lâu hơn tuổi lên mười.

Để đến khi nó sống thọ cho tới lúc lên mười, lại có nhiều người nghĩ nó khó sống đến tròn một giáp với sức lực toàn thân hầu như chỉ có mỗi một nhiệm vụ là đỡ cho cái đầu vừa to vừa nặng của nó không bị gãy ngã. Mà đúng là như thế thật.

Bởi nhìn thấy nó ì ạch thở, dù là lúc đứng lúc đi, hoặc lúc nằm dài ra, mới biết nó khốn khổ như thế nào với cái đầu không hiểu sao to hơn tấm thân còm cõi của nó.

Đã thế, da dẻ của nó lại luôn vàng như nghệ và cái bụng thì bắt đầu to phình ra, như muốn tranh phần to lớn cùng với cái đầu cũng của chính nó.

Tuy vậy nó cũng sống đến tuổi mười hai, vừa tròn một giáp. Không những thế, màu da vàng như nghệ cùng với cái bụng phình trướng của nó cũng chợt biến mất. Và như để bù lại thời gian đã mười hai năm qua thật ra không mấy khi được vận động của nó, một thằng bé được nhiều người biết đến qua tên gọi là Tiểu Quặt bỗng tỏ ra hiếu động một cách thái quá.

Bảo là thái quá, kỳ thật ấy là cách nói vẫn phần nào nể nang. Vì nếu không phải thế, nếu mọi người không vì nể Kim trang chủ, vừa là di phu và vừa là nhân vật đang cưu mang Tiểu Quặt, có lẽ họ đã bảo sự hiếu động thái quá của nó chính là hành vi phá phách và tinh nghịch, đến độ ai ai cũng chán ghét nó.

Kim trang chủ là một nhân vật võ lâm phần nào cũng hữu danh trên giang hồ.

Khác với phu nhân vì là a di cốt nhục nên đôi khi cũng bao che bênh vực cho Tiểu Quặt, Kim trang chủ vẫn luôn đối xử nghiêm khắc với nó. Và có một lần, đâu như vào khoảng nó sắp sửa lên tuổi mười ba, chỉ vì một lỗi thật ra không lấy gì làm nghiêm trọng cho lắm, ấy là nó nghĩ thế, Kim trang chủ cho gọi nó lại để xử phạt :

- Ta thấy, chẳng thà ngươi cứ ốm đau triền miên như trước kia có lẽ sẽ không gây những phiền toái khiến ta bây giờ luôn hứng chịu. Và để tránh mọi phiền toái cho cả ta lẫn mọi người, ngươi lúc này đang phung phí sức lực cho những chuyện chẳng đâu vào đâu, đúng không? Vậy từ hôm nay trở đi, ta phạt ngươi mỗi ngày phải gánh nước đổ đầy các bể chứa. Âu cũng là cách ta giáo huấn ngươi, thay cho phụ mẫu ngươi không may chẳng còn tại thế nên không còn cơ hội dạy dỗ ngươi cho nên người. Được chứ?

Nó tuy đang tuổi hiếu động, luôn phá phách, tinh nghịch nhưng rất ngán sợ di phu Kim trang chủ. Vì thế tiếng là hỏi nó, thử xem nó có chấp thuận cách xử phạt như thế hay không, nhưng kỳ thực nó tự hiểu, lời của di phu tức là mệnh lệnh. Và đã là mệnh lệnh thì không còn gì để canh cải hoặc thay đổi. Kể cả nó có đem chuyện này mách với a di thì hình phạt vẫn là hình phạt. A di dù thương nó thì vẫn là Kim trang chủ phu nhân. A di không thể giúp gì được cho nó. Vậy là nó phải ngày ngày gánh nước, đổ đầy các bể chứa. Một việc thoạt đầu cứ ngỡ là không đến nỗi nặng nề, nhưng càng về sau càng chứng tỏ đấy là một việc quá sức một đứa bé như nó.

Ngày đầu, vì không lường hết những bể chứa vừa to vừa có quá nhiều như thế, có đến năm bể để chứa nước chứ nào ít ỏi gì, mà cái nào cái nấy dù phải đổ vào mươi mười lăm đôi nước cũng chỉ lưng lửng ngang nửa bể, nên nó vẫn nô đùa vừa gánh nước theo đúng mệnh lệnh của Kim trang chủ. Kết quả, nó không thể hoàn thành phận sự. Vậy là tối ngày hôm đó nó phải chịu thêm hình phạt khác kèm theo, là nhịn ăn.

Đang tuổi hiếu động, nghĩa là đang sức lớn, một đêm nhịn ăn làm nó khó ngủ.

Sáng hôm sau vì dậy muộn nên ngày đó dù nó cố thế mấy vẫn không thể gánh đầy các bể chứa. Hậu quả là nó thêm đêm thứ hai bị phạt nhịn ăn.

Đã một đêm khó ngủ, giờ lại thêm cảnh nhịn ăn, cái đói cồn cào làm nó ngủ hoàn toàn. Vì thế, ngay khi trời sáng, do quyết tâm không để bị phạt nhịn ăn thêm lần nào nữa, nó đã bắt đầu lo chuyện gánh nước.

Nhưng, kể cả làm như thế cũng vậy, phần vì đói, phần vì thiếu ngủ, suốt ngày hôm ấy nó cũng không đủ lực đổ nước đầy các bể chứa. Biết trước thế nào cũng bị phạt nhịn ăn, ngay khi bầu trời đêm vừa buông về, nó vội vàng ôm bụng đói meo lủi vào một xó, mệt lử và ngủ vùi luôn một mạch.

Đang ngủ mê mệt, chợt có một bàn tay mềm mại nhưng cả quyết lay gọi nó bằng một giọng trong trẻo nó đã từng quen nghe :

- Ca ca nếu không dậy ngay và ăn một chút gì lót dạ thì sáng mai, dù muốn, ca ca cũng không thể gánh nổi cho dù chỉ một đôi nước.

Nhắc đến ăn, bụng nó sôi ùng ục, khiến nó ngồi bật dậy ngay, và tuy không nhìn thấy gì, vì chung quanh chỉ toàn là bóng đêm, nó vẫn hối hả lên tiếng :

- Ở gia trang này rốt cuộc vẫn chỉ một mình Tiểu Chân muội là luôn quan tâm đến ta. Muội bảo có đem thức ăn đến cho ta? Đâu?

Có một bát thức ăn bỗng được đặt vào tay nó. Thức ăn loãng khiến nó thất vọng :

- Cũng là một lần mang đến, sao muội chỉ đem đến ít thế này?

Giọng trong trẻo nọ thỏ thẻ :

- Ca ca không được phép ăn nhiều. Thứ nhất, vì ai cũng biết ca ca phải nhịn ăn đêm nay là đêm thứ ba, nếu để Kim trang chủ phát hiện ca ca không có dấu hiệu kiệt sức, nhất định sẽ không bỏ qua, và hậu quả là muội sẽ bị hệ lụy. Không lẽ ca ca nhẫn tâm để muội vì ca ca, ắt sẽ bị Kim trang chủ trách phạt?

Nó gật đầu và đưa bát thức ăn lên miệng, toan húp một hơi dài hầu thỏa mãn cái đói ngỡ làm nó sắp chết đến nơi. Chợt giọng của Tiểu Chân nhẹ nhàng cất lên khuyên ngăn nó :

- Ca ca không nên ăn vội, trái lại phải từ tốn. Vì đây là điều thứ hai muội định nói cho ca ca tỏ tường. Bởi đã nhịn đói lâu, nếu ca ca ăn vội tất sẽ tự gây họa cho bản thân. Hãy nghe muội khuyên, cứ húp từng chút một. Dù điều này không thể giúp ca ca no đủ nhưng vẫn là cách tốt nhất khiến ca ca mau lại sức.

Nó vội vàng đặt bát thức ăn xuống :

- Muội nhỏ hơn ta một tuồi, những hiểu biết này muội quyết không thể tự có.

Mau nói đi, phải chăng đã có ai chỉ điểm muội? Đêm nay, hoặc muội phải một lần nói minh bạch, hoặc ta sẽ không nghe theo những lời như thể muội là tỷ tỷ ta và đang cố tình giáo huấn ta.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lại đặt trả bát thức ăn vào tay nó :

- Cảnh ngộ muội cũng như ca ca, nghĩa là cũng cô độc, không còn thân sinh phụ mẫu. Có chăng, nếu muội dù nhỏ hơn nhưng lại có thêm nhiều hiểu biết thì chẳng qua chính vì bản thân muội hầu như đã chịu nhiều gian khổ, khác với ca ca vẫn còn a di cưu mang. Những điều muội nói đều vì muốn tốt cho ca ca. Há lẽ ca ca không tin muội?

Tiểu Quặt lần này không đặt bát thức ăn xuống nữa, nhưng cũng chưa vội ăn, vẫn còn giữ khư khư trong tay :

- So với a di, thật ra muội luôn đối xử tốt với ta hơn bội phần. Nhớ lại hai ba năm về trước, khi muội lần đầu đặt chân đến đây vì được Kim gia trang thu nhận làm a hoàn, lúc đó ta luôn ốm yếu do bệnh tật, ngoài muội ra nào có ai quan tâm đến ta, thân cận và luôn trò chuyện an ủi ta. Nói thật, từng bát trà nóng đã được muội mỗi ngày đem đến cho ta dùng độ đó, có lẽ ta đã không đủ đởm lược uống vào miệng vì quá đắng chát. Nhưng do cảm kích trước mối chân tình của muội, không muốn phụ lòng muội đã quan tâm, nên ta đã phải miễn cưỡng dùng. Ta nói như thế ắt muội hiểu, ta không tin muội thì còn tin ai?

Tiểu Chân bảo :

- Nếu vậy, ca ca còn chờ gì nữa. Hãy dùng ngay bát thức ăn muội đem đến cho ca ca.

Tiểu Quặt cảm kích, bắt đầu húp từng ngụm nhỏ thứ thức ăn loãng kỳ thực chẳng bõ bèn gì so với cái bụng rỗng không của nó đã phải nhịn đói suốt ba ngày qua.

Tuy không đạt cảm giác no nê nhưng bù lại những ngụm thức ăn nhỏ nhặt cũng khiến nó cảm nhận kháp toàn thân lâng lâng sảng khoái. Và điều đó càng khiến nó ngay lúc này chỉ muốn ngã người xuống ngủ một giấc thật say. Nhưng nó lại nghe Tiểu Chân bảo :

- Dù không được no nhưng ngay khi ăn xong ca ca cũng không nên ngủ. Hy vọng ca ca bấy lâu nay vẫn không quên lối thổ nạp đã có lần muội bày cho ca ca?

Nó cười khì :

- Hít thật sâu và thở ra thật chậm rãi chớ gì. Dĩ nhiên ta không quên mặc dù chỉ thỉnh thoảng mới thực hiện.

Tiểu Chân bỗng nghiêm giọng :

- Chẳng phải ca ca đã hứa, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều vận dụng lối thổ nạp này độ nửa canh giờ sao? Vì sao lại tùy tiện, chỉ thỉnh thoảng mới thực hiện một vài lần?

Tiểu Quặt giải thích :

- Trước kia vì đau ốm ta mới nghe theo muội. Còn bây giờ, ta khỏe như thế này, lối thổ nạp nhảm nhí của muội, ta nhận thấy dù không thực hiện cũng không sao.

Tiểu Chân chép miệng, tỏ ý thất vọng :

- Muội đã giải thích, lối thổ nạp này dù không thể ngày một ngày hai là nhận ra hiệu quả, nhưng dù sao ca ca vẫn phải giữ lời đã hứa cùng muội. Huống hồ, những ngày qua, ca ca đã mệt nhoài vì lao dịch khổ sai, lẽ ra ca ca càng nên giữ thói quen mỗi đêm mỗi nhớ thổ nạp trước khi đi ngủ mới đúng. Ca ca không giữ lời, muội giận, sẽ không quan tâm lo lắng đến ca ca nữa. Muội quay về đây.

Tiểu Quặt hoảng hốt :

- Muội đừng giận. Được rồi, ta sẽ giữ lời, sẽ nhớ mỗi đêm trước khi đi ngủ đều vì muội, thổ nạp nửa canh giờ. Nhưng muội cũng hứa không được giận ta.

Tiểu Chân liền phì cười :

- Ca ca đã hứa đấy nha. Vậy muội sẽ không giận nữa nếu ngay bây giờ ca ca hãy mau thực hiện. Phần muội, cũng đã đến lúc quay về. Vì nếu để có người sinh nghi, một a hoàn thấp hèn như muội e không thoát cảnh bị xử phạt.

Thấy Tiểu Chân toan bỏ đi thật, qua việc Tiểu Chân thu hồi lại bát thức ăn đã hết sạch, nó vội hỏi :

- Tiểu Chân này, muội không giận ta nữa thật chứ?

Tiểu Chân quả quyết :

- Chỉ cần ca ca nhớ giữ lời, muội hứa sẽ không giận ca ca.

Nó gật đầu :

- Ta là nam tử hán, điều gì đã hứa quyết không sai lời. Để minh chứng cho muội tin, đây này, ta sẽ lập tức thổ nạp cho muội xem.

Và đang khi Tiểu Quặt thổ nạp, Tiểu Chân vẫn lặng lẽ bỏ đi. Để rồi sau đó, cho dù nhận biết, nó thay vì buồn phiền, vẫn kiên quyết giữ lời và thổ nạp đúng nửa canh giờ như đã hứa.

Mấy ngày sau, hầu như đêm nào Tiểu Chân cũng có cơ hội mang đến cho Tiểu Quặt một bát thức ăn loãng, mặc dù những ngày đó nó nhờ cật lực, gánh đủ lượng nước theo lệnh của di phu Kim trang chủ, nên không chịu cảnh nhịn đói nữa.

Tuy vậy, đêm nào đêm nấy, Tiểu Chân vẫn luôn khuyên nhủ nó :

- Hình phạt của Kim trang chủ thật khó đoán sẽ đến lúc nào kết thúc. Vì vậy, có lẽ mỗi ngày ca ca đều chịu khổ nhục như nhau. Nhưng mệt thế mấy ca ca cũng nên nhớ, mỗi đêm trước khi ngủ đừng quên thổ nạp như muội bảo, ca ca tự hào là nam tử hán xin đừng bội tín nuốt lời.

Ngày ngày gánh nước, bao nhiêu sức lực đều cạn kiệt, nên đêm nào cũng vậy nó chỉ muốn lăn ra ngủ ngay. Vì thế, nó thở dài mệt nhọc :

- Dĩ nhiên ta sẽ giữ lời. Chỉ có điều, ta không còn phá phách nữa, thật đúng như ý di phu ta muốn. Ta không tin sẽ cứ bị di phu phạt mãi như thế này.

Tiểu Chân lại an ủi nó :

- Muội cũng không tin, huống hồ lệnh di đã nhìn thấy cảnh ca ca gánh nước, trước sau gì cũng nói hộ ca ca một lời, xin Kim trang chủ rộng dung. Thôi ca ca hãy mau lo thổ nạp, sau đó còn ngủ nữa. Muội phải quay về đây.

Tiểu Quặt chợt lo lắng cho Tiểu Chân :

- Muội là a hoàn, trách nhiệm hầu hạ tuy nhẹ nhàng nhưng lúc nào cũng bận tay bận chân. Lúc này ta đã tạm ổn, việc gánh nước kể như đủ lực đảm đương.

Muội chớ vì ta mà xao nhãng nhiệm vụ, nhỡ bị phát hiện thì khốn.

Tiểu Chân cũng đã cầm lấy bát thức ăn rỗng không và đứng lên :

- Muội cũng đang định nói với ca ca điều đó. Thật may, Kim tiểu thư vẫn luôn dễ ngủ, nhờ vậy muội mới có cơ hội lẻn đến đây thăm ca ca. Sau này muội cũng sẽ đến, nhưng vị tất có thể đến mỗi ngày. Mong rằng ca ca vẫn luôn ghi nhớ việc thổ nạp hằng đêm. Cần nhất là tránh, đừng gây thêm họa, kẻo Kim trang chủ tức giận, phạt ca ca nhiều hơn.

Vì luôn nhớ lời Tiểu Chân căn dặn nên sau đêm đó, lúc trời vừa mờ sáng nó đang gánh nước thì bắt gặp có ánh mắt đang dõi nhìn nó. Nhận biết ngay đó là di phu Kim trang chủ, nó lễ độ lên tiếng :

- Điệt nhi mấy ngày qua luôn thực hiện đúng mệnh lệnh. Điệt nhi cũng áy náy vì đã khiến di phu phiền lòng. Nay điệt nhi biết lỗi rồi và hứa sẽ không tái phạm, mong được di phu đại lượng, tha cho một lần.

Di phu nó cười lạt :

- Ngươi biết lỗi là tốt, nhưng phần việc ta giao, thiết tưởng ngươi vẫn nên cứ thế tiến hành. Bởi chỉ cần để ngươi rảnh tay rảnh chân, dù chỉ là một ngày, thì ta tin chắc chỉ nội nhật ngày hôm sau lại vẫn nghe mọi người ta thán về ngươi.

Nó thất kinh, toan lên tiếng xin nữa, bỗng nghe di phu nó nói tiếp :

- Ngươi đừng van xin, cũng đừng oán trách. Huống hồ, như ta đã nhìn thấy thực hiện những việc ta giao phó cho ngươi xem ra cũng là cách giúp ngươi thêm tráng kiện. Cứ như thế đi, biết đâu mai hậu chính ngươi lại cảm kích những gì ta đã làm cho ngươi vào lúc này.

Nói xong, di phu nó bỏ đi, khiến nó hiểu đó là mệnh lệnh mà muốn di phu nó thay đổi là điều hầu như không thể có.

Cũng may, việc gánh nước đối với nó cũng đã quen. Và ngày tiếp ngày, hình phạt đó đối với nó chỉ còn là công việc làm tiêu tốn thời gian chứ không gây khó khăn như lúc đầu nữa. Vì để đổ đầy nước vào năm bể chứa nó phải bắt đầu từ lúc vầng dương chưa mọc và chỉ hoàn thành khi bầu trời hoàn toàn sụp tối. Có lẽ nhờ đó, khắp mọi nơi trong Kim gia trang chẳng còn ai lên tiếng ta thán về những hành vi nghịch ngợm của nó nữa. Đối với họ, hình ảnh một Tiểu Quặt phải ngày ngày gánh nước từ khi sáng tinh mơ cho đến tận lúc chiều tối đã là điều bình thường. Họ nhìn quen đến độ chẳng mấy ai nhận ra sự hiện diện của nó với gánh nước lặt lè đè trĩu lên đôi vai.

Cho đến một hôm có người nhờ vô tình nên phát hiện nó có dáng đi chệnh choạng nặng nề kỳ lạ :

- Chân ngươi làm sao rồi, Tiểu Quặt? Hay mãi đến hôm nay vì biết Kim trang chủ đi vắng nên ngươi lại nghĩ ra trò tinh quái khác thường?

Nó cười, dù là miễn cưỡng, vì hôm nay gánh nước như trở nên quá nặng đối với nó :

- Kim trang chủ vẫn luôn vắng nhà, nào chỉ riêng hôm nay. Nhưng dù vậy, đã lâu rồi Tiểu Quặt này đâu còn dám phá phách nghịch ngợm. Vương tứ ca sao cứ mãi nghĩ quấy cho Tiểu Quặt? Nhỡ Kim trang chủ tình cờ nghe được, ngỡ là thật, chỉ có khốn đốn cho Tiểu Quặt mà thôi.

Vương Tứ cười hề hề :

- Ngươi, trời không sợ, đất không kiêng, chỉ kinh hãi mỗi một Kim trang chủ mà thôi. Đừng lo, ngươi đã không quấy phá ai thì tốt rồi, làm gì có người dám chọc ghẹo ngươi, dẫu sao cũng là di điệt cốt nhục của Kim trang chủ phu nhân. Ta hỏi như thế vì lo ngại ngươi đang có điều gì bất ổn.

Tiểu Quặt gánh nước đi đã xa, đôi chân vẫn cứ chệnh choạng liêu xiêu một cách khó hiểu :

- Tiểu Quặt vẫn còn chi trì được chỉ độ một đôi ngày là ổn thôi. Đa tạ Vương Tứ ca đã quá lo.

Dù đã trấn an Vương Tứ như thế nhưng phải đến chín mười ngày sau cách đi đứng của Tiểu Quặt mới trở lại bình thường.

Di phu của nó tỏ ra rất lo, nên khi hồi trang, vừa được tin liền vội đến tìm nó :

- Ta nghe bọn gia nhân bẩm báo, dường như ngươi gần đây có nghĩ ra trò tinh quái nào đó?

Lúc đó vì nó đang gánh nước nên cứ vừa đi vừa đáp lời :

- Điệt nhi do chưa quen làm nặng nên đôi khi toàn thân ê ẩm, đi đứng khó khăn. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Di phu nhìn xem, điệt nhi vẫn ngày ngày gánh nước, đâu còn thời giờ để nghĩ đến chuyện nghịch ngợm.

Di phu nó cười lạt :

- Ta cũng mong sự thật đúng như ngươi nói và cũng không hề có bất kỳ trò tinh quái nào do ngươi bày ra. Nếu không, vì ta đang là trưởng bối duy nhất của ngươi, với trách nhiệm giáo huấn, ta sẽ không tha thứ, đấy là cách để ta giúp ngươi nên thân.

Đêm đó, vì Tiểu Chân lại tìm đến, nên nó không thể không cật vấn :

- Sao muội bảo ta phải giấu di phu việc muội khuyên bảo ta phải đeo những mảnh kim thiết nặng ở hai chân?

Tiểu Chân hễ không đến thì thôi, một khi đến là có một bát thức ăn loãng cho Tiểu Quặt. Lần này cũng thế, và Tiểu Chân vừa trao bát thức ăn cho nó vừa giải thích :

- Kim trang chủ liệu sẽ nghĩ sao nếu biết rằng lúc này dù ca ca dù phải đổ đầy năm bể nước vẫn còn thừa thời gian để nô đùa? Có phải Kim trang chủ sẽ không thích và nhất định sẽ giao thêm việc cho ca ca? Chính vì không muốn ca ca phải lãnh nhận thêm việc, đều là những việc quá sức ca ca, nên muội mới bảo ca ca tìm cách làm cho đôi chân thêm nặng. Không lẽ muội lo cho ca ca như thế là không tốt?

Nó vẫn cảm thấy lo :

- Nhưng nhỡ hành vi này bị di phu phát hiện, ta lo lại bị di phu bảo đây là trò tinh quái do ta cố ý bày ra, đã vậy còn che giấu di phu. Lúc đó muội bảo ta giải thích ra sao nào?

Tiểu Chân trấn an nó :

- Nhưng hôm nay ca ca đã giải thích khá thuận tai. Nếu có nghi ngờ, Kim trang chủ đâu dễ bỏ qua cho ca ca, đúng không? Vậy ca ca còn lo lắng làm gì nữa.

Đã giấu được một lần thì sau này chỉ cần cẩn trọng hơn, lo gì ca ca không giấu được Kim trang chủ. Nào, ca ca hãy mau ăn cho xong, muội còn phải quay về nữa.

Nó ăn, nhưng vẫn cứ lo :

- Muội bảo, ta phải đeo những mảnh kim thiết nặng nề này đến bao giờ?

Tiểu Chân bảo :

- Không những phải tiếp tục đeo, mà mỗi ngày ca ca còn nên đeo nặng thêm một ít, miễn sao thời gian trong một ngày vừa đủ cho ca ca gánh đủ năm bể nước là tốt. Còn đeo đến bao giờ ư? Cho đến Kim trang chủ ra lệnh miễn xá công việc nặng nể này đối với ca ca mới thôi. Ca ca thử đoán xem, đó là lúc nào?

Nó đành thất vọng đáp :

- Có lẽ đến khi ta lên tuổi mười lăm? Vì theo lệ thường, dù là gia nhân hay có là Thiếu trang chủ Kim gia trang cũng vậy, hễ đủ tuổi mười lăm thì thế nào di phu cũng cách đặt, giao phó cho mỗi người một công việc khác. Ta hy vọng đến lúc đó sẽ được di phu cho luyện tập võ nghệ.

Tiểu Chân vẫn là hảo muội tử, hảo bằng hữu, vì biết cách trấn an nó kịp lúc :

- Nghĩa là cũng phải xấp xỉ một năm rưỡi nữa? Vậy thì để được Kim trang chủ lưu tâm và cho ca ca luyện tập võ nghệ, việc đeo những mảnh kim thiết này một phần ca ca vẫn phải chi trì, phần khác thì cần phải cố giấu, không nên để bất kỳ ai phát hiện. Ca ca liệu thực hiện được chăng?

Nó nào nỡ để Tiểu Chân thất vọng :

- Việc đã như thế, nếu ta để lộ có khác nào làm hệ lụy đến Tiểu Chân muội.

Được, ta sẽ giữ kín, được lúc nào hay lúc đó.

Và sự thật quả như lời nó đã nói với Tiểu Chân. Nó vẫn phải tiếp tục gánh nước cho dù niên kỷ của nó đã đến lúc xấp xỉ mười lăm. Đồng thời để thời gian trong một ngày là vừa đủ cho nó gánh đầy năm bể nước nên những mảnh kim thiết buộc phải đeo đã trở nên ngày càng nhiều, đến độ có một lần nó đành than thở với Tiểu Chân :

- Muội xem, khắp thân ta giờ đây hầu như chỗ nào cũng có đeo kim thiết, chỉ sợ đeo thêm nữa sẽ quá lộ liễu. Muội bảo ta phải làm gì bây giờ?

Nó sắp mười lăm thì Tiểu Chân cũng xấp xỉ mười bốn. Vì thế, lời lẽ của Tiểu Chân đã càng lúc càng tinh tế hơn, khéo léo hơn. Tiểu Chân bảo :

- Ca ca là nam nhi đại trượng phu, hoặc chí ít cũng sắp sửa là thế, đâu thể mỗi lúc gặp khó ca ca đều chờ gặp để hỏi muội? Huống hồ đây là chuyện mà theo muội, ca ca vẫn có thể nghĩ ra phương cách. Ca ca hãy nên tự nghĩ, làm cách nào để mỗi ngày thời gian vừa đủ cho ca ca gánh đầy năm bể nước. Không phải cứ thủng thẳng gánh đi chậm là ổn với Kim trang chủ, càng không thể để dôi dư ra những khoảng thời gian rảnh rỗi dù là ngắn. Ca ca phải làm như thế nào, hãy nghĩ đi, nếu quả thật ca ca từng là đứa bé ngỗ nghịch, luôn tạo cách quấy phá mọi người.

Bị nói khích, cuối cùng Tiểu Quặt cũng nghĩ ra được cách :

- Ta có thể chọc thủng một vài lỗ nhỏ ở đáy thùng.

Tiểu Chân không tán thành :

- Nước sẽ chảy bớt đi, âu cũng là một cách hay. Chỉ tiếc làm như thế ca ca sẽ khiến mọi người lưu tâm đến. Rồi thế nào cũng đến tai Kim trang chủ. Vậy thì không ổn.

Nó lại nói :

- Hay là đặt thêm nhiều mảnh kim thiết vào thùng, vừa thêm nặng vừa làm cho lượng nước ta phải gánh được ít đi.

Tiểu Chân khen :

- Đó mới đúng là diệu kế. Nhưng vẫn phải nên đề phòng nhỡ có người vì vô tình phát hiện thùng nước của ca ca hoặc quá nặng, hoặc họ tình cờ nhìn thấy lúc ca ca đặt vào hay lấy những mảnh kim thiết ra.

Nó thán phục sự tinh tế của Tiểu Chân :

- Đương nhiên ta phải chú tâm, không thể để bất luận ai nghi ngờ.

Nhờ đó, suốt thời gian còn lại cho đến khi Tiểu Quặt đủ tuổi mười lăm, mọi việc đều xảy ra thuận lợi.

Đêm đó, đêm cuối cùng của lứa tuổi mười bốn, Tiểu Quặt đã luôn nôn nóng trông chờ Tiểu Chân đến. Vì thế, khi Tiểu Chân xuất hiện, nó nói ngay :

- Ta định sáng sớm mai sẽ gặp di phu, hỏi về việc luyện võ nghệ, muội nghĩ sao?

Tiểu Chân sà xuống, ngồi cạnh nó :

- Trước hết, muội chúc mừng ca ca nhân dịp tròn mười lăm tuổi. Nhưng như vậy, vẫn có câu “nữ thập tam, nam thập lục,” và ca ca vẫn chỉ mới mươi lăm nên muội có lời này khuyên ca ca hãy cân nhắc.

Thái độ của Tiểu Chân quá nghiêm trọng khiến nó đâm lo :

- Dường như muội vẫn sợ di phu vẫn không tha thứ cho ta?

Tiểu Chân bảo :

- Có tha thứ hay không ca ca hãy nghe nói xong khắc biết. Là thế này, ca ca có nhớ những ngày đầu muội đến đây, cảnh ngộ của ca ca như thế nào chăng?

Nó đáp :

- Mọi người cho đến tận bây giờ vẫn còn gọi ta là Tiểu Quặt, đủ hiểu khoảng thời gian đó họ đã trông thấy ta ốm quặt quẹo như thế nào.

Tiểu Chân nói thêm :

- Nào chỉ ốm yếu mà thôi, ca ca còn có màu da vàng như nghệ, thêm cái bụng trương phình, ngỡ sắp vỡ đến nơi. Ằt ca ca vẫn còn nhớ độ đó mỗi ngày lệnh di cho ca ca ăn những loại vật thực như thế nào.

Nó cười :

- Ta từ bé vẫn luôn thích những thức chiên xào. Vì thương ta nên a di thường đích thân làm những món hợp với khẩu vị của ta. Nghe muội nhắc, ta càng thêm cảm kích a di, người đã trở nên từ mẫu thứ hai của ta.

Tiểu Chân bỗng thở ra :

- Và ca ca sẽ tiếp tục cảm kích do không hề biết rằng chính vì luôn được dùng những loại thúc ăn béo ngậy như thế nên ca ca mới có tên là Tiểu Quặt với thân hình quặt quẹo ốm đau?

Nó giật mình :

- Muội muốn ám chỉ điều gì?

Tiểu Chân không giải thích, chỉ nói tiếp :

- Bản thân muội tuy chẳng còn thân sinh phụ mẫu nhưng may thay trong suốt quãng thời gian lưu lạc, trước khi được Kim trang chủ thu nhận làm a hoàn, đã có một bậc dị nhân tiếp nhận và truyền cho muội khá nhiều điều hữu ích. Nhờ dó, ngay khi phát hiện vẻ ốm yếu kỳ quặt của một kẻ lẽ ra phải được quan tâm săn sóc vì là điệt nhi của Kim trang chủ, nhưng thay vì thế, kẻ đó là ca ca, hầu như lại bị họ bỏ rơi, muội đã sinh nghi. Chỉ sau cùng, khi ca ca nhờ mỗi ngày được muội cho dùng một chung trà đặc biệt khiến bệnh trạng biến mất, muội bỗng hiểu, đấy là họ cố ý hãm hại ca ca. Một cách hại thật khéo khiến sau này dù biết ca ca vong mạng cũng chẳng ai nghi ngờ. Vì với một đứa bé ngay từ thuở nhỏ đã ốm yếu, ai lại nghĩ đứa bé đó sẽ không chết?

Tiểu Quặt nghi ngờ với mỗi lời của Tiểu Chân :

- Muội nhờ dị nhân chỉ điểm nên dám đoan quyết như thế?

Tiểu Chân bộc lộ :

- Ca ca đã thoát khỏi mọi bệnh trạng, đồng thời không hề nhờ đến bất kỳ loại phương dược nào ngoài từng chung trà của muội. Nếu đó là điều ca ca muốn hỏi thì muội dám quả quyết như thế.

Tiểu Quặt vẫn bán tín bán nghi :

- Theo muội, có phải chính a di muốn hãm hại ta?

Tiểu Chân tránh lời đáp thẳng bằng cách dẫn câu chuyện qua từng thái độ của Kim trang chủ, di phu của Tiểu Quặt :

- Kim trang chủ đã nhẫn tâm xử phạt và giao cho ca ca phần việc nặng nhọc quá sức. Theo ca ca thì đó là vì nguyên do nào?

Nó chợt hiểu :

- Di phu muốn ta kiệt lực và chết, sau khi mưu kế của a di bất thành? Muội từ lâu đã nghi ngờ, vì thế luôn nghĩ cách giúp ta không gây thêm giận dữ cho di phu. Sao trước đây muội không tỏ bày cho ta tường tận?

Tiểu Chân bỗng vặc lại :

- Cho ca ca biết để làm gì? Có phải để ca ca tự đi gặp và cật vấn lệnh di?

Nó thừa nhận :

- A di là bào muội của gia mẫu. Ta chỉ muốn minh bạch vì sao a di cố ý di hại ta.

Tiểu Chân vội bảo :

- Ca ca nghĩ lệnh di sẽ thừa nhận và giải thích rõ mọi nguyên nhân với ca ca là kẻ đã không chết đúng như ý đó sao? Ca ca thật ngây thơ.

Lời nói của Tiểu Chân khiến nó động tâm :

- Ta hơn muội một tuổi, nếu muội không ngây thơ như ta, ắt hẳn cho đến tận bây giờ bậc dị nhân đó vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh và thường chỉ điểm giáo huấn muội? Hay là muội dẫn ta đến hội kiến dị nhân?

Tiểu Chân bỗng đứng bật dậy :

- Hóa ra sau khi nghe muội giải thích, chính muội lại là kẻ bị ca ca nghi ngờ? Nếu vậy muội không còn gì để nói, mọi quyết định là tùy ca ca. Muội đi đây.

Nó hoảng hốt cũng đứng lên, vừa kêu vừa cố giữ Tiểu Chân lại :

- Lời ta nói đều là thành tâm, sao muội bảo ta nghi ngờ, rồi lại giận ngược ta? Muội đừng đi vội, Tiểu Chân.

Nhưng chỉ chớp mắt, Tiểu Chân bỗng biến mất, như thể ở gần đây vốn có sẵn một chỗ kín đáo để ẩn nấp và Tiểu Chân cố tình lánh mặt, không cho Tiểu Quặt có cơ hội thanh minh.

Nó vội tìm quanh :

- Tiểu Chân muội! Đừng nghi ngờ, đừng giận ta. Muội ở đâu, hãy mau quay lại, nghe ta giải thích.

Đáp lại tiếng kêu khẩn thiết của Tiểu Quặt, thật oái oăm, chỉ là màn đem đen vắng lặng như thường vẫn có mỗi khi mọi người ở Kim gia trang đều chìm vào giấc ngủ nồng say sau một ngày vất vả mệt nhọc.

Tiểu Quặt cũng muốn ngủ nhưng chỉ khi nào thật sự an tâm vì biết Tiểu Chân đã thôi nghi ngờ. Do đó nó vội vàng bước đi, quyết tìm kiếm cho bằng được Tiểu Chân. Vừa đi, Tiểu Quặt vừa khe khẽ luôn miệng :

- Tiểu Chân! Tiểu Chân muội!

Càng gọi thì càng lo vì mãi vẫn không nghe Tiểu Chân hồi đáp, Tiểu Quặt tìm vội hơn và không để ý nó đã rời xa chỗ lúc nãy khá nhiều. Đến khi phát hiện và biết đi đã khá xa, nhất là vẫn không tìm thấy Tiểu Chân, Tiểu Quặt thất vọng đành tìm lối quay lại.

Đi loanh quanh thế nào không biết, Tiểu Quặt chợt giật mình vì nghe tiếng hắng giọng đột ngột phát lên từ phía sau :

- Ngươi thật to gan, dám lẻn đến gần thư phòng của ta để dò xét ư?

Tiểu Quặt vội quay người lại, vì thế càng thêm thất kinh khi thấy di phu hầu như đang đứng ngay bên cạnh nó :

- Xin di phu minh xét. Kỳ thực điệt nhi không hề có ý dò xét như di phu nghi ngờ. Chỉ là...

Chưa lần nào nó và di phu đối diện nhau gần như thế này. Do vậy, bất chấp màn đêm dày đặc, Tiểu Quặt vẫn nhìn rõ diện mạo di phu đang giận ở mức độ chưa từng có. Ằt hẳn vì quá giận nên di phu nó chợt phát thoại thật lạnh lùng :

- Ngươi không những to gan mà còn gian ngoa xảo biện, thật chẳng khác nào thân phụ ngươi trước kia. Nếu ở người khác, thường có câu nói “hổ phụ sinh hổ tử” thì ở họ Dương ngươi ắt hẳn chỉ đúng với câu “cẩu phụ sinh cẩu tử”. Hừ!

Tiểu Quặt tái cả mặt, lên tiếng bằng giọng run run, có lẽ phần vì sợ hãi, phần vì giận :

- Xin di phu cẩn ngôn cho. Thân sinh phụ mẫu của điệt nhi dẫu sao cũng đã ra người thiên cổ, bình phẩm một người vắng mặt đã là điều không đúng thì nói xấu người đã chết càng không đúng hơn. Huống hồ, như điệt nhi đang muốn giải thích, điệt nhi không hề có ý dò xét di phu, chuyện này có liên quan gì đến tiên phụ khiến di phu tức giận, thóa mạ và cố tình xúc phạm nặng nề quá đáng?

Nói vừa xong, Tiểu Quặt bỗng hối hận. Vì có bao giờ nó dám như thế với di phu. Huống hồ đêm nay, chỉ riêng việc nó tình cờ xuất hiện cạnh thư phòng của di phu quả là điều đáng để bị nghi ngờ. Tuy nhiên, như Tiểu Quặt đang nhìn rất rõ, sắc diện của di phu nếu trước đó đang giận thì ngay khi nghe nó trút ra lời oán trách, ở di phu lập tức xuất hiện vẻ ngỡ ngàng, như thể không hề tin nó lại dám phản kháng bằng những lời lẽ thẳng thừng là thế. Nhưng vẻ mặt đó chỉ xuất hiện chốc lát rồi biến mất, và được thay bằng nét miệt thị kèm theo giọng nói thật cay độc mà chỉ đêm nay di phu nó mới bộc lộ :

- Ngươi đã bảo ta xúc phạm phụ thân ngươi quá đáng? Vậy ngươi có biết xuất thân thật sự của ngươi là thế nào không? Ngươi có muốn biết thật ra phụ thân ngươi là hạng người như thế nào chăng?

Và không cần nó nói, di phu nó thản nhiên cất giọng lạnh lùng bảo :

- Vậy là ngươi không biết phụ thân ngươi, Dương Bân, vốn chỉ là một kẻ đạo tặc, với mỗi một biệt tài là đột nhập nhà người để trộm cắp tài vật. Và ngươi, Dương Cần, chỉ là kết quả của một mối tình vụng dại. Mà sau đó, khi mẫu thân ngươi phát hiện đã lỡ trao thân cho hạng người có toàn là những hành vi bất hảo, đành tuyệt vọng quyên sinh, ôm mối hận ngàn thu xuống dưới tuyền đài. Với một phụ thân như thế và với một xuất thân như thế, không lẽ ta nói sai khi so sánh với câu “Cẩu phụ sinh cẩu tử”?

Tiểu Quặt chấn động :

- Di phu nói không đúng. Vì a di từng bảo, tiên phụ dù chẳng may đã sớm mệnh chung nhưng dẫu sao vẫn là nhân vật võ lâm, nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, không thể là đạo tặc như di phu miệt thị.

Lời của nó liền nhận được tiếng cười khinh khỉnh của di phu :

- Bảo phụ thân ngươi là nhân vật võ lâm kể cũng phần nào đúng. Bằng không, phụ thân ngươi đâu thể đã liên tiếp thực hiện thành công hàng loạt những lần trộm cắp tài vật của người. Còn nói phụ thân ngươi là nam tử hán đại trượng phu ư? Hừ, ngươi có thể đi và dò hỏi khắp mọi người. Để rồi sẽ minh bạch chỉ có một ít người biết về phụ thân ngươi, đồng thời điều họ biết cũng chính là những gì ta vừa thổ lộ, tuyệt đối không một điểm nhỏ sai ngoa.

Vẻ mặt quả quyết của di phu chính là lý lẽ duy nhất thuyết phục nó :

- Di phu không đặt chuyển để nhục mạ tiên phụ?

Để minh định, lần đầu tiên di phu tỏ ra thương hại nó :

- Dường như ngày mai ngươi lên tuổi mười lăm? Ngươi có thể thôi việc ngày ngày gánh nước, thay vào đó là cứ đi dò hỏi mọi người để tỏ tường thực hư. Ngươi cũng có thể hỏi a di ngươi, nếu cần. Chỉ như thế ngươi mới hiểu mười mấy năm qua ta đã rất độ lượng bằng việc luôn cưu mang nuôi dưỡng ngươi.

Hoàn toàn bị chấn động, thoạt đầu nó từ từ lui lại, sau đó thì quay đầu, xấu hổ bỏ chạy thật nhanh như đang bị ma ám. Nó vừa chạy vừa kêu gào tuyệt vọng :

- Ta là Dương Cần, là cốt nhục của một kẻ đạo tặc! Chao ôi, sao Dương Cần ta lại có xuất thân hèn hạ và mạt hạng thế này? A... a...

Vì chạy như ma ám nên Tiểu Quặt chạy loạn xạ và bất kể phương hướng.

Đồng thời nó cứ gào toáng luôn miệng, không hề nhớ là cần phải giữ tĩnh lặng, một điều không thể thiếu để mọi người được hưởng những giấc ngủ nồng say. Nó chỉ thôi chạy và thôi gào khi bất ngờ có một bóng người từ phía sau vượt qua và xuất hiện chặn lối.

Nó suýt đâm sầm vào nhân vật đó. May thay ngươi đó đã kịp dịch thân tránh qua một bên và còn buộc nó phải dừng phắt lại bằng một câu hỏi vừa lạnh tợ băng vừa quá đỗi kỳ quặc :

- Nhân vật nào to gan, dám lẻn chỉ điểm võ công cho ngươi?

Tiểu Quặt ngớ người nhìn nhân vật đó :

- Chỉ điểm võ công? Có phải di phu muốn nói đã đến lúc điệt nhi được di phu cho luyện tập võ nghệ? Nào có ai chỉ điểm võ công cho điệt nhi như di phu vừa hỏi.

Nhưng nó đã hiểu lầm. Vì di phu nếu chịu bỏ công chạy đuổi theo thì không hề vì muốn dạy nó luyện tập võ nghệ. Bằng chứng là di phu vẫn tiếp tục gặng hỏi nó :

- Cước pháp của ngươi vừa rồi đủ chứng tỏ đã có người ngấm ngầm truyền thụ khinh công cho ngươi. Hãy nói cho mau, ai đã truyền thụ và bắt đầu từ lúc nào?

Tiểu Quặt càng thêm ngơ ngác :

- Di phu nói gì, điệt nhi không hiểu. Sao lúc thì bảo là cước pháp, khi thì di phu gọi là khinh công, đều là những lời khó hiểu đối với điệt nhi. Nào đã bao giờ điệt nhi được bất luận ai đó truyền thụ võ công?

Di phu nó cười lạt :

- Ngươi quả thật xảo biện, chẳng khác gì phụ thân ngươi. Đừng ngỡ chỉ cần giả vờ ngây thơ là qua được mặt ta.

Và cùng với tiếng hừ cũng lạnh nhạt không kém, di phu nó chợt vươn tay, chộp thật nhanh vào nó.

Lập tức nó bị di phu chộp vào đầu vai bên tả, sau đó cả cánh tay tả cũng bị di phu nắm giữ. Và mãi đến bây giờ nó mới hiểu vì sao ai ở quanh đây cũng kính nể, nhất là khiếp hãi di phu nó, đến độ mỗi lần nói ra họ đều kính cẩn kèm theo ba chữ Kim trang chủ. Vì tay nó bị di phu nắm chặt đến thật đau, khiến nó không thể không bật kêu oai oái :

- Ôi... xin di phu rộng lượng tha, đừng làm điệt nhi đau đớn thế này.

Nhờ nó kêu, có lẽ thế, di phu nó chợt nới lỏng năm đầu ngón tay thật không ngờ đã toát ra một sức mạnh như thể đó là những ngón tay làm bằng kim thiết.

Nhưng sự thật lại không như nó đoán. Vì di phu trước khi nới lỏng bàn tay kềm giữ đã có thái độ kỳ lạ là dùng bàn tay còn lại sờ nắn khắp người nó, sau đó vừa nới lỏng tay vừa nghi hoặc tự nói một mình :

- Kinh mạch toàn thân y vẫn vô lực, chứng tỏ việc ngấm ngầm luyện công là không hề có. Há lẽ kẻ đã lẻn chỉ điểm cho y là ngoại gia cao thủ nên chỉ chú trọng riêng phần ngoại lực?

Không còn bị nắm đau, Tiểu Quặt chợt theo phản ứng phải có, bỗng bất ngờ giật mạnh tay về. Không ngờ điều đó lại làm cho di phu nó chấp chới suýt ngã.

Nhân lúc gượng lại, một lần nữa di phu chợt vươn tay, chộp vào cánh tay bên hữu của nó :

- Quả nhiên ngươi đã có đủ thời gian khổ luyện ngoại công. Vì một tiểu oa nhi như ngươi đâu thể ngẫu nhiên có tý lực lợi hại đến thế này? Giờ thì ngươi phải nói, đích thị ai đã điểm chỉ ngươi cách luyện ngoại công?

Lại thêm một lần nữa bị di phu bóp mạnh tay, Tiểu Quặt dù kêu đau vẫn ngơ ngác vì không hiểu di phu đang hỏi gì :

- Thế nào là ngoại công, thế nào là tý lực, di phu? Mong di phu nhẹ tay cho, kẻo mãi đau thế này e điệt nhi không chịu nổi.

Thật lạ và không khác gì lần mới rồi, vì di phu nó trước khi nới tay, một lần nữa dùng bàn tay còn lại sờ nắn khắp người nó, để rồi lại lẩm bẩm, vẫn tự nói một mình :

- Một thân thể lực lưỡng? Thảo nào y lại không có lực ở cánh tay khá mạnh.

Hóa ra chỉ vì thời gian dài gánh nước lao nhọc, chính ta đã đào luyện y trở nên như thế này.

Nghe thế, nó hiểu. Đồng thời cũng hiểu thêm, nếu lúc này nó có được bất kỳ sự thành tựu nào đểu không thể không kể đến công lao của Tiểu Chân.

Nhớ đến Tiểu Chân, một lần nữa Tiểu Quặt lại thêm nôn nao lo lắng, ước mong sao có thể nhìn thấy Tiểu Chân ngay lúc này, chí ít là chỉ nội trong đêm nay.

Tiểu Quặt đang mong ước như thế, thật may, di phu nó chợt tươi cười và lần đầu tiên tỏ ra quan tâm đến nó :

- Ngươi đang muốn quay về ngủ? Được, huống hồ ngươi đang tuổi ăn tuổi ngủ. Hãy ngủ thật thẳng giấc. Đồng thời cứ yên tâm, vì ta hứa, kể từ mai, ta sẽ có những sự sắp đặt cho ngươi, đều là những hảo sự mà ta tin chắc rằng mai hậu ngươi sẽ mãi mãi cảm kích ta.

Tiểu Quặt thật vui mừng :

- Ý di phu bảo, kể từ mai điệt nhi không phải gánh nước nữa?

Và nó thấy di phu nó gật đầu :

- Dĩ nhiên. Và điều ta đã hứa tuyệt đối không sai lời. Được chứ?

Nó rối rít cảm tạ. Và với niềm vui ngập tràn, nó quay về, suýt tý nữa là quên mất chuyện kiếm tìm Tiểu Chân.

Nhưng đêm nay như là một đêm tràn đầy những may mắn cho nó. Vì bất ngờ nó phát hiện một vóc dáng nhỏ nhắn, nhất định không thể là ai khác ngoài Tiểu Chân nó đang tìm.

Để tạo bất ngờ cho Tiểu Chân, nó len lén bám theo sau. Và chờ khi cả hai đi đến một chỗ tương đối kín đáo, Tiểu Quặt bất thần chồm đến, rồi lại còn từ phía sau lấy hai tay bưng kín hai mắt Tiểu Chân :

- Bắt được rồi. Hãy mau đoán là ai đây?

Hành vi của nó làm cho vóc dáng nhỏ nhắn giật mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.