Giao Ước Định Mệnh

Chương 20: Chương 20




Copenhagen

Tháng 7 năm 1888.

Camden thích được trở thành ông bác yêu thích của cháu trai mình, người khách bí ẩn không thường xuyên với những chuyến ghé thăm gây ấn tượng, khắc những ký ức kỳ diệu rực rỡ và khó phai mờ vào trí não non trẻ của cậu bé với nguồn vô tận những viên sôcôla, những món đồ chơi thú vị, và những lần công kênh trên vai.

Anh đã có một chuyến vượt biển đầy bão tố. Con tàu của anh cập bến muộn ba sáu tiếng đồng hồ so với lịch trình. Anh đến nhà Claudia khi chỉ còn những cậu bé và đầy tớ, Claudia và chồng đã ra ngoài cả buổi tối. Anh ra lệnh mang bữa tối lên phòng trẻ và ăn với Teodor hai tuổi rưỡi đang bi bô trong chiếc ghế bên cạnh và Hans năm tháng tuổi ngủ trong lòng.

Teodor nhận chiếc kính vạn hoa mới với sự phấn khích hết mức. Nhưng chỉ sau mười lăm phút cậu bé đã làm vỡ. Nó nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ một lúc, rồi òa lên khóc vì thất vọng. Không lạ gì với việc dỗ dành những đứa bé nhõng nhẽo, Camden làm Teodor quên đi những chiếc kính bằng mấy cục nam châm. Ngay khi thằng bé nhận ra những mẩu nhỏ màu đen là “phép màu”, nó đã vui sướng ngồi xuống để dính chúng vào nhau, hoặc vào những cái thìa và dao cắt bơ. Hans, mặt khác, thể hiện là một quý ông hoàn hảo, nhai nhai chiếc trống lắc mới một cách hài lòng, thỉnh thoảng thốt ra những tiếng ê a vui sướng.

Teodor nhanh chóng mệt lử do không ngủ trưa. Bà vú đưa nó đi ngủ. Hans, sau khi tu hết một bình sữa, tựa má vào vai Camden mà thiếp đi, cái miệng nhỏ nhỏ những giọt nước dãi âm ấm lên lớp vải áo sơ mi của Camden . Camden hôn vào cái tai nhỏ của nó với tình thương mến của một ông bác. Và một cảm giác mất mát mơ hồ trào lên trong anh.

Anh chuyển đến Mỹ ngay sau khi nhận được bằng tốt nghiệp Đại học Bách Khoa. Nhiều năm trôi qua anh đã trở nên giàu có hơn anh tưởng tượng. Nhưng tài sản, cho dù có đáng vui sướng và được chào đón đến đâu, cũng không sưởi ấm giường anh hay tạo ra một ngôi nhà với những đứa trẻ mà anh muốn.

Claudia đi đến phòng trẻ một lúc sau đó. Cô hôn vào má Camden , vào đầu Hans rồi đi đến hôn Teodor đã ngủ trong cũi.

Cô trở lại trong một phút, “Anh thấy nó lớn lên, đúng không?”, cô nói trong khi vuốt ve bàn tay của Hans.

“Em mà không gặp một đứa trẻ vài tháng, thì sẽ thấy nó sẽ lớn gấp đôi thôi”, Camden trả lời. “Buổi tối thú vị chứ?”

“Cũng thú vị. Pedar và em ăn tối với vợ anh”, Claudia nói.

Vợ anh, người anh đã không gặp từ tháng Năm năm 1883, hơn năm năm trước. Camden đảo tròn mắt, “Ừ, tất nhiên là em đã”.

“Em không chủ động việc đó”, Claudia nói. “Vợ anh đang ở thành phố này.

Chị ấy ghé thăm em ba ngày trước. Em đến thăm chị ấy ngày hôm sau và mời chị ấy đến ăn tối. Và tối nay chị ấy đáp lại lời mời đó. Chúng em ăn tối trong khách sạn chị ấy ở”.

Phải tính thật nhiều điểm cho Camden khi anh không làm Hans rơi cắm đầu xuống sàn, “Cô ấy đang làm gì ở Copenhagen ?”

“Ngắm cảnh. Một chuyến vòng quanh Scandinavia . Chị ấy đã đến Norway và Thụy Điển”.

“Một mình?”

Những âm tiết phản bội anh thoát ra, anh ước thay vì nói thế, anh đã xé lưỡi mình ra.

“Không, với đám hậu cung riêng của chị ấy”, Claudia nói, bắt đầu quan sát anh quá gần, làm anh không thoải mái, “Làm thế nào mà em biết được chứ? Chị ấy không giới thiệu người tình nào với em, và em cũng không lòng vòng đi theo chị ấy. Hãy tự tìm hiểu, nếu anh tò mò”.

“Không. Ý anh là cô ấy có mẹ đi cùng hay không thôi”. Anh đưa Hans cho bà vú, “Còn lại quý bà Tremaine làm gì không phải là điều anh quan tâm”.

“Dù anh không chú ý, quý bà Tremaine vẫn gánh vác mọi nghĩa vụ gia đình của chị ấy . Chị ấy viếng thăm cha và mẹ mỗi tuần một lần khi họ ở Luân Đôn.

Chị ấy gửi quà Giáng sinh và sinh nhật cho con em. Và khi Christopher không thể xoay xở nổi với số tiền trợ cấp của nó, chị ấy là người ép nó phải tiết kiệm”, Claudia nói, “Em nghĩ anh nên đến gặp chị ấy. Có hại gì? Chị ấy đang ở...”

Anh đặt một ngón tay lên môi em gái, “Nhớ em nói gì không? Anh sẽ tự tìm hiểu, nếu anh tò mò”.



Đêm muộn hôm đó, sự khôn ngoan của anh biến thành tro tàn, giống như những điếu xì gà Cuba anh hút với Pedar. Anh đã cố gắng duy trì một sự im lặng tuyệt hảo trong suốt quãng đường đến khách sạn của cô Allen. Anh đã cố gắng bước ra khỏi cỗ xe của Claudia khi anh đến đó. Anh gần như thành công khi bước vào khách sạn, cánh cửa đã được hai người giữ cửa kính cẩn mở.

Nhưng tính tò mò ngu xuẩn liên quan đến sự hiện diện của vợ anh đã đánh bại anh ở đó.

Anh ra lệnh cho cỗ xe của Claudia dừng lại, giả vờ có một khớp nối trở chứng. Trong khi tiến hành xem xét vờ vịt, anh quanh co hỏi người đánh xe xem Claudia và Pedar đã đến ăn tối ở khách sạn nào. Và sau đó, thay vì đến gặp cô Allen - một góa phụ trẻ, giàu có và hấp dẫn đến từ Philadelphia, người đã gợi ý dồn dập rằng họ nên hồi phục sức khỏe ở đâu đó một cách cấp tốc và riêng tư - anh tự mình đi hết cả thành phố để đến khách sạn của vợ mình.

Anh được đảm bảo rằng cô thực sự ở một mình, và được tháp tùng bởi một đoàn bao gồm chính xác là một người hầu gái. Những người khách cô tiếp đón duy nhất là Claudia và Pedar.

Những câu hỏi liên tiếp phía sau tính ngang bướng của anh đã có câu trả lời và anh nên hài lòng. Nhưng rồi anh nói chuyện với tay quản lý khách sạn về việc anh phải trả cho anh ta bao nhiêu đồng curon nếu anh ta kín đáo chuyển những thông tin cần thiết liên quan đến quý bà Tremaine. Nói một cách thẳng tuột là anh đã xác lập một thỏa thuận bí mật để rình mò cô.

Thật không khó để khám phá ra hành trình của cô khi cô đi lại bằng phương tiện do khách sạn cung cấp. Ngay buổi sáng hôm sau anh bắt đầu nhận được những báo cáo về việc đi và về của cô. Trong vòng vài ngày, anh biết cô ăn gì trong bữa sáng, cô đến thăm địa điểm tham quan nào, mấy giờ tối cô tắm, thậm chí cô dừng lại để mua mấy cái khăn trải bàn bằng vải lanh thêu ở nơi nào.

Nhưng càng biết nhiều, anh càng muốn biết nhiều hơn nữa. Cô trông như thế nào? Thời gian có làm cô thay đổi không? Cô vẫn là người đàn bà mà anh đã bỏ rơi, hay cô đã thay đổi thành một người nào đó không thể nhận ra?

Anh bỏ lỡ cuộc hẹn ăn tối với cô Allen khi biết rằng Gigi sẽ đi thăm Vườn Tivoli , một công viên giải trí hàng đầu của Copenhagen vào buổi tối. Anh đã phải kiềm chế mình để không mò đến nơi nào đó gần cô suốt ngày. Nhưng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, anh có thể thoáng nhìn thấy dáng cô trong buổi tối mà không bị cô phát hiện.

Anh đi qua những bãi cỏ của Vườn Tivoli cho đến khi anh nghĩ mình đã bị lẩm cẩm. Cuối cùng anh thấy cô trong vòng quay trò chơi kéo quân lớn. Cô đang cười, giữ lấy chiếc cột mạ vàng của con ngựa gỗ như nắm giữ cuộc sống, chiếc váy trắng dài phất phơ với những vòng quay của trò kéo quân và làn gió biển mùa hè.

Cô trông ổn. Tốt hơn là ổn. Vui vẻ.

Trong ánh sáng vàng cam rực rỡ của ánh đèn trang trí công viên, cô là thứ gì đó thoát ra từ một câu chuyện thần tiên của Na-uy ngày xưa, siêu nhiên, nguy hiểm và tỏa ra nguồn năng lượng khêu gợi. Nhiều gã đàn ông trong đám đông đang nhìn chằm chằm vào cô, mắt tròn, miệng há hốc.

Anh nhìn cô chằm chằm cho đến khi anh không thể chịu đựng sự ngạt thở trong ngực mình nữa. Anh không biết anh đang nghĩ gì. Bằng cách nào đó anh đã nghĩ - đã hy vọng, trong tận đáy tim mình - rằng cô có thể mang vẻ yếu ớt và dằn vặt bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh. Rằng cô vẫn khao khát anh. Rằng cô vẫn yêu anh, bất chấp tất cả những chứng cứ cho thấy điều ngược lại.

Người đàn bà này không cần anh.

Anh quay người và bước đi. Anh dừng những bản báo cáo và hành động điên rồ đó lại. Anh cố gắng quên rằng anh đã trố mắt ra nhìn cô như một con chó dại đói khát với những móng vuốt trước một món ngon đặt trên cửa sổ. Anh đền bù cho cô Allen về sự xao lãng và lơ đễnh của mình.

Và sau đó là cuộc hội ngộ trên con kênh.

 

Cô Allen trông thật quyến rũ trong chiếc váy đắt tiền màu hồng đào và kem. Tuy nhiên, cảnh vật phía sau lưng cô lại có một dáng vẻ khác. Những ngôi nhà xếp hàng dọc bờ kênh được sơn bằng những tông màu mạnh không hề e ngại, tông màu của những tủ quần áo thời trang của phụ nữ Anh: hồng, vàng, xám bồ câu, xanh phấn, nâu đỏ và nâu sẫm. Khi mặt trời lên đến đỉnh cao nhất, con kênh sáng lấp lánh, trải những ánh bạc bên dưới những con thuyền đang rẽ nước.

“Ồ, chao ôi!”, cô Allen thốt lên, huých tay vào khuỷu tay anh, “Anh nhìn kìa!”

Anh rời mắt khỏi cửa kính của một cửa hàng trưng bày mô hình một chiếc tàu anh đang nghiên cứu và nhìn theo hướng cô ta chỉ.

“Cánh cửa sổ mở trên tầng hai. Anh có nhìn thấy người đàn ông và đàn bà bên trong không?”, cô Allen cười khúc khích.

Nghe theo, anh lướt nhìn những khung cửa sổ trên bờ đối diện, cho đến khi anh cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình.

Gigi!

Cô đang ngồi trên một con thuyền sang trọng đang lướt qua, dưới bóng râm của một cái ô trắng, một vị khách du lịch siêng năng ra ngoài để chiêm ngưỡng tất cả vẻ đẹp và quyến rũ mà Copenhagen có thể mời chào. Cô nhìn anh với sự tập trung đau đớn, như là cô không thể nhớ rõ anh là ai. Như là cô không muốn nhớ ra.

Anh đã khác nhiều. Tóc anh đã dài chạm gáy, và anh đã có một bộ râu quai nón trong hai năm qua.

Mắt họ gặp nhau. Cô đứng vụt dậy. Chiếc ô rời khỏi tay cô, rơi lách cách xuống sàn tàu. Cô nhìn anh chằm chằm, mặt cô nhợt nhạt, ánh mắt cô đau đáu.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế này, ngay cả trong cái ngày anh rời bỏ cô: Cô chết lặng, vẻ trầm tĩnh bị tước bỏ, chỉ còn sự yếu đuối lộ rõ.

Khi con tàu của cô lướt qua anh, cô nhấc váy lên và chạy dọc mạn tàu, mắt cô không hề rời anh. Cô vấp vào một cái dây trên lối đi và ngã sụp xuống. Trái tim anh quặn lại vì lo lắng, nhưng cô gần như không chú ý, cô loạng choạng đứng lên. Và tiếp tục chạy cho đến khi đứng ở đuôi tàu và không thể di chuyển thêm một xăngtimét nào để gần anh hơn nữa.

Cô Allen chọn đúng lúc đó để khoác tay và ngả đầu vào khuỷu tay anh, cọ má vào tay áo anh như một con mèo nhỏ nhõng nhẽo.

“Em chết đói rồi”, cô Allen nói, “Anh sẽ không đưa em đến một nhà hàng với bữa ăn nguội lạnh chứ?”

“Tất nhiên”, anh đờ đẫn nói.

Gigi không động đậy trong thế đứng cứng nhắc của mình ở đuôi tàu, nhưng đột nhiên cô trông như kiệt sức, như thể cô đã đứng đó, tại một địa điểm, suốt trong một nghìn tám trăm lẻ vài ngày kể từ khi cô nhìn thấy anh lần cuối.

Cô vẫn còn yêu anh. Suy nghĩ đó vang lên dồn dập trong trái tim anh, khiến người anh nóng bừng và choáng váng. Cô vẫn còn yêu anh.

Ngay lúc đó, anh thậm chí không thể nhớ nổi cô đã xúc phạm anh cái gì.

Anh chỉ biết, với sự chắc chắn hoàn toàn, rằng anh đã là một con lừa bậc nhất thế giới trong nửa thập kỷ qua. Và tất cả những gì anh muốn là những thứ anh đã thề không để nó quyến rũ mình lần nữa.

Anh ăn trưa và vội vã đưa cô Allen quay lại khách sạn cho giấc ngủ trưa đáng yêu như một người mộng du, anh từ chối lời mời đến với cô ta như thể cô ta đang có dấu hiệu của một bệnh dịch nguy hiểm. Anh chạy khắp Copenhagen , đến cửa hàng cắt tóc, cửa hàng trang sức, sau đó về nhà Claudia để thay chiếc áo khoác đẹp nhất.

Anh bước vào khách sạn của vợ anh với một cái cằm mới được cạo râu và một bó hoa tú cầu héo mua của một người bán hoa già chuẩn bị về nhà nghỉ.

Anh cảm thấy hồi hộp và khờ khạo như một con lợn sống cạnh cửa một tiệm bán thịt. Đứng trước tay quản lý khách sạn, anh đằng hắng hai lần trước khi có thể buột ra câu hỏi.

“Ơ… Ừ… Quý bà Tremaine có ở đây không?”

“Không, thưa ngài, tôi xin lỗi”, người quản lý nói, “Quý bà Tremaine vừa mới đi khỏi”.

“Tôi hiểu. Khoảng khi nào cô ấy về?”, anh sẽ đợi ngay ở đây. Anh sẽ không đi đâu chừng nào chưa gặp được cô.

“Tôi xin lỗi, thưa ngài”, người quản lý nói, “Quý bà Tremaine không ở đây nữa. Cô ấy đã trả phòng và đi đến cảng. Tôi tin là cô ấy đang cố gắng đáp tàu Margrethe , rời cảng lúc hai giờ”.

Bây giờ là hai giờ năm phút.

Anh chạy ra khỏi khách sạn, vẫy ngay cỗ xe cho thuê đầu tiên, và hứa sẽ trả người đánh xe toàn bộ số tiền trong ví nếu cỗ xe có thể đến cảng trước khi tàu Margrethe rời bến. Nhưng khi anh đến, những gì anh có thể nhìn thấy ở tàu Margrethe là ba cột khói xa xa.

Dù sao anh vẫn trả người đánh xe gấp đôi giá bình thường và nhìn chăm chăm về phía chân trời. Anh không thể tin được. Không thể tin được rằng tất cả hy vọng về một tương lai sống cùng nhau lại hóa thành hư không, thật nhanh chóng, thật tàn nhẫn.

Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy lạc lối, chơi vơi đến tuyệt vọng. Anh có thể đuổi theo cô về Anh, anh nghĩ vậy. Nhưng tất cả sức nặng của quá khứ bất hạnh đã đè nghiến họ ở Anh sẽ không ngừng nhắc anh nhớ vì sao anh đã rời khỏi cô. Ở Anh, không ai trong họ có thể thanh thản. Hay vị tha.

Có lẽ, nó không được định như vậy.

Phải mất nhiều giờ đồng hồ, cuối cùng anh thuyết phục được mình rằng thiên thần hộ mệnh của anh đã làm việc thay anh. Chỉ là tưởng tượng rằng cô thực sự đã ở đó. Chỉ là tưởng tượng rằng anh thực sự đã quăng tất cả sự thận trọng vào trong gió. Chỉ là tưởng tượng rằng anh đã thực sự trở lại với cô, một người đàn bà mà anh sẽ không bao giờ tin tưởng lần nữa.

Anh tự nhủ mình không thể tưởng tượng những điều như vậy nữa. Anh thực sự không thể. Với một người đàn ông lý trí như anh. Những ngón tay anh siết chặt chiếc hộp nhung có chiếc vòng cổ bằng kim cương và hồng ngọc anh đã mua. Cô Allen sẽ có một món quà chia tay chết tiệt từ anh.

Anh ném bó hoa tú cầu xanh xuống con kênh, nhìn bó hoa chìm xuống nước cho đến khi nó mất dạng. Ai có thể tin rằng sau từng đấy năm, cô vẫn còn sở hữu sức mạnh phá hủy anh dù không hề chạm vào anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.