Ngày 2 tháng 9 năm 1893.
Buổi uống trà hàng tuần của Victoria với công tước chỉ xảy ra hai lần. Sau đó, nó trở thành hai lần một tuần. Trong một tuần rưỡi. Gần cuối của tuần đặc biệt đó, vì lý do nào đó họ có một cuộc nói chuyện sôi nổi ở hàng rào vườn khi ông đi qua nhà bà. Sau đó ông mời bà đi cùng với ông, bà chấp nhận, và họ cùng nhau đi bộ những ngày sau đó.
Có những thuận lợi khi trở thành một mụ già táo tợn, Victoria ngẫm nghĩ. Khi còn trẻ bà đã rất để tâm đến việc phải để mọi người nhận thấy sự hoàn hảo của mình. Bà chỉ thốt ra những lời nói vô vị dễ chịu nhất.
Ngạc nhiên bởi những thay đổi mà hơn ba mươi năm cuộc đời mang đến cho một người đàn bà. Tại sao ư? Vừa ngày hôm trước, khi họ đi dạo quanh khu vườn riêng của bà, bà tuyên bố rằng Công tước đã mù quáng không nhận ra tình bạn giữa Achilles và Patrocles còn hơn cả một tình bạn - điều gì khiến một người đàn ông quá đau buồn bởi sự qua đời của một người bạn đến mức từ chối đặt xác chết của bạn mình lên giàn thiêu.
Ông thì ngược lại, bảo vệ chân lý của tình bạn. Nền văn minh phương Tây hiện nay cho rằng tình yêu lãng mạn không xuất hiện cho đến Thời kỳ Trung cổ.
Trong một kỷ nguyên trước khi con người nhận ra mái nhà và trái tim là một cái neo cho sự tồn tại của mình, người ta có thể thấy rằng tình bạn giữa nam giới không thể sâu đậm và nhiều cảm xúc hơn được?
Hôm nay, trong một chuyến đi dạo ngắn quanh vườn nhà ông, họ đã bất đồng trong hàng loạt chủ đề, từ giá trị của hệ thống đo lường theo mét đến giá trị của George Bernard Shaw. Công tước không hề khách sáo khi gọi một số ý kiến của bà là xuẩn ngốc. Bà, trước sự ngạc nhiên vui vẻ của mình, không hề nhường bước và gán cho vài ý tưởng của ông là hết sức ngu đần, bằng chính xác những từ đó, ngay trước mặt ông.
“Tôi chưa bao giờ nghe quá nhiều ý kiến bất đồng như thế trong cả cuộc đời mình”, ông nhận xét khi họ đến gần nhà.
“Ôi trời”, bà trêu ông, “Ngài đã sống một cuộc đời được bao bọc làm sao!”
Ông có vẻ giật mình trong một phút. “Một cuộc đời được bao bọc? Tôi cho rằng bà không hoàn toàn sai. Nhưng mà, chẳng phải một người đàn bà được nuôi nấng cẩn thận như bà ít nhất cũng nên cố gắng đồng ý với tôi sao?”
“Chỉ khi tôi định gài bẫy ngài, thưa Đức ngài”.
“Bà không làm thế à?”. Ông hướng ánh mắt gian xảo nhìn bà.
Bà chớp mắt, “Tại sao tôi lại muốn chịu đựng một người khó chịu như ngài khi tôi đã có tất cả những thuận lợi của sự giàu có và một cậu con rể là công tước tương lai chứ?”
“Lúc này thôi”.
“Ồ, vậy là ông không nghe thấy gì nhỉ? Con gái tôi đã giải thoát cho ngài Frederick khỏi lời đính ước. Hơn nữa, sáng nay con bé đã đáp tàu Lucania để đến New York, nơi ở của chồng nó”.
“Và chuyện đó đã thỏa mãn cơn khát một công tước của chính bà?”
“Tạm thời”, bà khiêm tốn nói.
Ông đằng hắng. Công tước có một cách biểu hiện sự mềm mỏng trước tất cả những điều lố bịch. Giữa hai người họ, chuyện bà không còn săn đuổi ông đã trở thành một trò đùa liên tục.
Bà mỉm cười. Bất chấp quá khứ phóng đãng, vẻ ngạo mạn luôn hiện hữu, và sở thích lớn là đe dọa những con người thấp kém hơn, ông có thể hóa thành một gã khá đứng đắn. Sự chú ý của ông khiến bà thấy được tâng bốc, nhưng sự hài lòng còn đi xa hơn cả cái lòng tự tôn được vuốt ve. Bà thực sự vui vẻ khi ở bên ông, một người đàn ông đáng trọng, biết suy nghĩ.
Trong nhà, trà đã được bày ra ở phòng khách phía nam. Người đầy tớ đang đun ấm trà một cách trịnh trọng. Ngọn lửa lách tách trong lò sưởi, hắt ánh sáng vàng lên những bức tường.
“Tôi mới thiếu sót làm sao, thưa Đức ngài”, bà nói khi người đầy tớ lui ra,
“Tôi đã quá bận rộn thông báo với ngài về sự thiếu sót trí tuệ của ngài khiến tôi quên chúc ngài một sinh nhật vui vẻ”.
“Bà và hai trăm người bạn thân nhất của tôi”, ông nhăn nhó nói, “Tôi thường tự tổ chức một bữa chè chén cho riêng mình hàng năm, ngay ở Ludlow Court này”.
“Ngài có nhớ những bữa tiệc cuồng nhiệt đấy không?” Ai lại có thể không chứ, bà nghĩ? Bà chưa bao giờ có một bữa tiệc nào như thế mà thỉnh thoảng bà vẫn nhớ nó.
“Thỉnh thoảng. Nhưng tôi không nhớ những hậu quả sau đó. Giấy dán tường trong căn phòng này đã phải thay sáu lần trong mười một năm”.
Bà liếc nhìn những bức tường. Những tấm lụa Đa-mát đang bao phủ chúng là một kiểu khác - họa tiết là cây ô rô chứ không phải hoa irít - nhưng nền màu xanh ngọc bích đậm cũng đã được để ý chọn để gần giống với tông màu như bà vẫn nhớ, vì thế căn phòng vẫn giống như trước đây ba mươi năm, khi bà đến để uống trà và vì những giấc mơ hoang đường của mình. “Thật đáng nể vì giấy dán tường cũng không thay đổi nhiều, sau tất cả những điều đó”.
“Tin tôi đi, nó không hề giống như thế này chút nào trong những ngày phóng khoáng của tôi. Giấy dán tường miêu tả những... chủ đề khác”.
Ông mỉm cười. Trái tim bà như rơi khỏi lồng ngực. Cho dù gần như đã là một bà già, bà không thể không trở nên vô cùng hiếu kỳ về cái gã phóng đãng trong con người ông. Sự ám chỉ nhỏ nhất về cuộc sống trác táng trước đây của ông đã đẩy bà vào trạng thái kích động. Đi kèm với một trong những nụ cười cám dỗ đó... Ồ, bà có thể thấy trước là sẽ không ngủ nghê được nhiều trong tối nay.
“Tôi đã dùng lại giấy dán tường chính xác như cũ sau khi tôi rút lui khỏi xã hội. Tôi lặp lại mọi thứ, từ những ký ức đến những bức ảnh. Nhưng tôi thấy mình không thể thực sự chịu đựng được chuyện đó”. Ông uống cà phê, ông đã từ bỏ việc giả vờ uống trà nhiều tuần trước, thừa nhận rằng ông không thể nuốt trôi cái thứ đó, “Vì thế tôi đã thay đổi vài điều cho phù hợp với mình”.
“Quá khứ thực sự đã gây ra một hồi chuông cảnh báo tồi tệ, đúng không?”, bà lặng lẽ nói.
Ông xoay lên xoay xuống một cái thìa uống trà không dùng. Im lặng là câu trả lời của ông. Trong cuộc đầy ải tự áp đặt của ông, có một yếu tố trừng phạt mạnh mẽ. Nhưng nó không cần phải như thế. Không cần nữa.
“Con gái tôi thường xuyên thuê một thám tử riêng”. Gigi có những cách thức tiến bộ, hiện đại của nó. Bà hy vọng công tước không hỏi han cái gì gần giống như là lý do tại sao, “Tôi đã được cung cấp một vài thông tin liên quan đến ngài”.
Lông mày ông nhướng lên, “Nếu bà muốn biết làm thế nào giường của quý bà Wimpey bắt lửa, bà chỉ cần hỏi tôi thôi”.
Nếu là một tháng trước bà đã đỏ mặt. Còn hôm nay thậm chí bà không cả nháy mắt, “Thực ra, tôi hứng thú với những vật tội lỗi được sản xuất ở nước ngoài mà quý bà Fancot rõ ràng là thích thú hơn”.
“Chúng chỉ là những cái còng tay có viền nhung thôi - có lẽ được sản xuất ở nước ngoài, nhưng khó có thể nói là tội lỗi”, ông nói.
“Trời ơi, có chuyện gì với người đàn bà đó thế”, bà Rowland phẫn nộ nói, “Một cái khăn lụa đẹp không đủ cho bà ấy hay sao?”
Ông suýt nữa phun cà phê lên khắp tấm khăn trải bàn. Ôi trời. Người đàn bà này liên tục buộc ông phải đánh giá lại những đòi hỏi để trở thành một phụ nữ đoan chính. Rõ ràng, sáng tạo phòng the trong những cuộc hôn nhân chân thành, đúng đắn của Anh không phải đã chết gần hết như ông vẫn tin.
“Nhưng tôi lạc đề mất rồi”, bà nói, quay lại vẻ nghiêm trang hoàn hảo che đậy những trải nghiệm và thiên hướng khác chỉ có Chúa mới biết, một sự đối lập đậm chất gợi tình. Cái tôi hồi trẻ của ông sẽ dùng cạn số tiền đủ để trang trải cho ba cuộc chiến tranh để sở hữu bà. Cái tôi hiện nay của ông cũng làm chính xác như thế, nhưng chỉ trong tâm trí.
“Bây giờ, tôi đang ở đâu nhỉ? Ồ, đúng rồi. Tôi đã thuê thám tử tìm hiểu về tình trạng hôn nhân của ông Elliot”.
Ông không thể so sánh lời tuyên bố của bà với việc bị bắn vào ngực, dù ông đã từng bị bắn - nhưng cũng gần chính xác như thế. Ông lại có cảm giác y như lúc đó: ông đứng sững sờ tại chỗ, nhìn xuống bàn tay đang áp chặt vào ngực, máu rỉ ra từ kẽ ngón tay.
Làm sao mà bà lại không hiểu rằng ông không thể chịu đựng được việc biết sự thật về những gì xảy ra với cuộc hôn nhân của Elliot? Và những gì là yên tĩnh và thanh bình ông có thể hưởng thụ từ cuộc đời ẩn dật của mình phụ thuộc vào việc ông không biết, với hy vọng rằng mình đã không mang đến đau đớn cho cả gia đình của họ?
Dường như bà cảm thấy sự sửng sốt của ông. Mặt bà trở nên nghiêm trang, “Tôi không nên thế, tôi biết”.
Ông liếc nhìn bà, “Quý bà, điểm đặc biệt của bà đang đảm bảo rằng đó là điều bà không nên làm. Phần còn lại đảm bảo bà sẽ đối mặt với những lời chửi rủa bà chưa bao giờ tưởng tượng ra”. Ông có thể đã đi xa hơn, cho bà biết những lời công kích thậm tệ của ông và vẽ lên những chi tiết sống động về tâm hồn teo tóp nhiều sẹo của bà sau khi ông đã xong với bà. Ông không làm thế.
Trì hoãn việc không thể tránh được không có ích lợi gì, mặc dù Chúa biết là ông muốn thế, “Giờ bà nói cho tôi biết thám tử của bà đã tìm hiểu được chuyện gì đi”.
“Họ sống tốt cả”, bà vừa nói vừa mỉm cười dịu dàng.
Trí tưởng tượng của ông đang chơi xỏ ông, “Bà sẽ nói sự thật chứ”, ông nói.
“Thám tử của tôi làm việc trong nhà Elliot nhiều tuần và báo cáo rằng ông bà Elliot sống với nhau rất tốt, không chỉ với vẻ xã giao mà là với tình cảm thực sự”.
“Bà đang dựng ra chuyện này, đúng không?”, ông lẩm bẩm. Làm sao chuyện đó có thể xảy ra? Làm thế nào một mối quan hệ giữa con người đã trở nên quá sai lầm lại có thể biến thành đúng được? Có phải ông đã sai lầm về mọi chuyện và con người không quá nhỏ nhen như ông từ lâu vẫn nghĩ.
“Ngài không phải dựa hoàn toàn vào những gì tôi nói. Thám tử đó tên là Samuel Ripley. Ông ta làm việc như một người hầu cho gia đình Elliot trong ba tuần vào tháng trước, dưới cái tên là Samuel Trimble. Những gì tôi nói với ngài chỉ là tóm tắt của bản báo cáo bằng văn bản của ông ta vừa được bưu điện chuyển đến ngày hôm qua. Đó là một văn bản chi tiết phong phú, với tất cả những lời nói được nghe trộm và những mô tả tận mắt được ghi lại một cách cẩn thận.
Con gái tôi luôn là người có khả năng tìm thuê những người rất tận tâm với công việc. Tôi thấy rõ là ông Ripley đã mất quá nhiều thời gian ở bên những lỗ khóa và cửa sổ tầng trên. Tại sao ư? Có những phần trong bản báo cáo tôi phải vội vã lướt qua, để gìn giữ sự tao nhã của phụ nữ”.
Trái tim ông bị bóp chặt. Cổ họng ông nghẹn lại. Đám mây đen tối của tội ác đã treo lơ lửng trên đầu ông quá lâu đến mức ông đã quên mất ánh sáng trong lành, hạnh phúc của một lương tâm trong sáng.
“Tôi mang bản báo cáo đi cùng, nếu ngài muốn tôi sẽ cho người lấy nó từ cỗ xe của tôi”.
Ông đứng dậy, tự mình lấy một tập văn bản dày gần nửa inch. Và ông đứng cạnh cỗ xe của bà Rowland, đọc từng từ về cuộc sống gia đình của ông bà Elliot được ghi chép một cách tỉ mỉ, không bỏ sót phần nào. Ông đặc biệt thích thú những danh xưng khủng khiếp nhưng ngọt ngào họ gọi nhau. Em yêu bé nhỏ béo tròn của anh. Con cừu mạnh mẽ của em.
Langford Fitzwilliam, Đức ngài Công tước của Perrin, bước trên không khí trở lại phòng khách phía nam, mắt mờ đi bởi vẻ đẹp không thể hiểu được của thế giới.
Bà Rowland đã đợi ông với một ly cognac, “Đây, thưa ngài”, bà nói. “Ngài đã không phá hủy cuộc đời của một người đàn ông. Ngài có thể lại hít thở một cách nhẹ nhõm rồi”.
Ông uống cạn ly cognac. Nhưng ngọn lửa vui sướng cháy trong ông không hề suy giảm, “Tôi cảm thấy tôi có thể cười cho dù phải trải qua hàng trăm bữa tối nhỏ ở đồng quê nữa”.
“Đó là một tin tức cực kỳ phấn khởi. Ít nhất sẽ có rất nhiều người ấn tượng bởi tôi có được một công tước ở bàn ăn của mình”.
“Chỉ ở bàn ăn thôi sao?” Ông cười nhăn nhở, “Tất cả những tham vọng của bà đi đâu hết rồi?”
“Không đi đâu cả, chỉ khôn ngoan hơn thôi, thưa Đức ngài. Hôm nay tôi sẽ rất thỏa mãn để mọi người thấy tình bạn thân thiết của chúng ta”.
Ông chán nản, “Tôi đã mong đợi nhiều hơn từ bà, bà Rowland. Bà biết sự phát hiện của bà có ý nghĩa gì, đúng không?”
Ý nghĩ này đã đến trong đầu ông vài ngày nay. Như một người tình kiên định, nó đã trượt qua tất cả những cánh cổng và chướng ngại để đến với những tấm rèm dập dờn của căn phòng hoang sơ. Và ông nghĩ rằng, ông sẽ rất hạnh phúc để kết hôn với bà, nếu bà đồng ý lấy ông.
Nhưng quá khứ đã đè nặng lên khát vọng của ông. Một giọng nói độc ác rít lên: Ông đâu có quyền để có được tình yêu của một phụ nữ, bất kỳ một phụ nữ nào, chứ đừng nói đến một người xinh đẹp, hoàn hảo và khôn ngoan như bà Rowland? Ông đâu có quyền có hạnh phúc cho chính mình, khi ông đã quá tàn nhẫn phá hủy hạnh phúc của người khác.
Nhưng bây giờ không phải như thế nữa. Ông là một người được giải phóng, được giải thoát khỏi cảnh giam cầm của trách nhiệm và sự tự hành hạ, để thoải mái hưởng thụ những năm tháng còn lại của mình, với bà Rowland bên cạnh, trên giường của ông, nếu ông may mắn.
Ánh sáng lấp lánh trong mắt ông khiến trái tim Victoria lỡ một nhịp, “Nghĩa là vẫn còn thời gian để lên kế hoạch cho một bữa tiệc?”
“Không, thế nghĩa là tôi được tự do để cầu hôn bà”.
Bà sửng sốt giống như khi bà phát hiện ra bà đã yêu John Rowland, “Ngài muốn kết hôn với tôi?”
“Vậy bà nghĩ tôi đang cố gắng làm điều gì, thưa bà? Tôi đã không tuân theo quy tắc tán tỉnh một cách cần mẫn nhất hay sao? Uống trà, lạy Chúa. Bà phải được tâng bốc. Tôi thà uống nước trong cái máng ngựa của tôi còn hơn”.
“Tôi nghĩ ông muốn nói về những năm đã qua. Hay là, cùng lắm là, dụ dỗ tôi đồng ý một quan hệ bất chính”.
“Tôi thực muốn hồi tưởng lại. Và tôi cũng có dự định đưa bà lên giường, thưa bà. Tuy nhiên, không ngoài khuôn phép của hôn nhân”.
“Nhưng mười lăm tháng nữa tôi sẽ năm mươi tuổi!”, bà thốt lên - và không thể tin là mình đã tiết lộ bí mật đã được che giấu cẩn thận đó.
“Một tin tuyệt vời. Vậy là bà trẻ hơn vài tuổi so với tôi nghĩ”.
Mắt bà tròn xoe, “Ngài nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?”
Ông cười phá lên, “Tôi không nghĩ. Tôi nghĩ sự khác biệt tuổi tác của chúng ta không có vấn đề gì. Vì bà đã tìm thấy hạnh phúc với một người đàn ông hơn bà mười chín tuổi, không có lý do gì bà không làm được như thế với một người đàn ông ít hơn mình vài tuổi”.
“Tôi... tôi không thể sinh cho ngài một người thừa kế”.
“Điều mà con trai của em họ tôi sẽ biết ơn sâu sắc”. Ông nắm tay bà, khiến bà thêm bối rối, “Cho phép tôi đảm bảo với bà rằng ý nghĩ về những đứa trẻ sơ sinh ở tuổi tôi là thực sự đáng sợ. Người em họ kế tục đã từng bị gạt bỏ của tôi là một gã đủ đứng đắn. Tôi không có gì nuối tiếc về việc chuyển giao Ludlow Court cho cậu ấy”.
Bà bị cám dỗ nói lời đồng ý với ông ngay lập tức. Ôi, bà bị cám dỗ làm sao! Chưa có thứ gì kể từ phát minh sôcôla gâteau cám dỗ bà hơn những gì công tước đang đu đưa trước mũi bà lúc này. Đức bà Nữ công tước của Perrin.
Những từ ngữ kỳ diệu này nổ ra những luồng sung sướng run rẩy lan khắp cơ thể bà. Ở giai đoạn này của cuộc đời, với tuổi già đổ xuống cổ bà như một người tán tỉnh quá hăm hở, bà vẫn có thể giành lại thanh thế và vị trí xã hội bà từng khao khát, với người đàn ông từng được xem là người độc thân khó với nhất đất nước. Vậy thì sao, đồ ngốc nào có thể từ chối?
Bà bật dậy khỏi ghế, giật tay mình ra khỏi ông, “Không”. Bà lắc đầu, giọng bà run lên, “Việc kết hôn với tôi có khác biệt nho nhỏ với nỗ lực phục hồi Ludlow Court trở thành một bản sao của nó như thời cha mẹ ngài còn sống”.
Ông cau mày, “Tôi không nhìn thấy có gì giống nhau giữa hai việc đó”.
“Ngài không hiểu sao? Giống như giấy dán tường, tôi là sự lựa chọn của mẹ ngài!”
“Bà đang hiểu rằng bằng cách tuân theo sự mách bảo của trái tim - không nói đến ham muốn của mình, tôi chỉ là đang đền tội với mẹ mình vì cuộc đời phóng túng lúc trẻ, bằng cách hoàn thành những mong ước trước khi chết của bà”.
Bà ước là nó khác đi, nhưng bà không mù quáng. Ông thích bà. Ông đang bị quyến rũ về thể xác đối với bà. Nhưng điều làm bà khác biệt với những người khác chính là bà mang đến một đường nối đến thời tuổi trẻ đã mất của ông.
“Phải”.
“Bà phản đối một ý nghĩ cao quý như thế sao?”
Ôi, đồ chết tiệt. Làm sao lúc này ông ta còn có thể cợt nhả được chứ, khi bà đang cảm thấy mình như sụp xuống. Bà đứng thẳng được là nhờ cái nịt ngực cứng đờ, “Bởi vì nó là một niềm hối tiếc hơn là một ý nghĩ cao quý. Mẹ của ngài sẽ tự hào về con người của ngài ngày hôm nay. Không cần những an ủi nào thêm nữa”.
Ông gật đầu, rốt cục cũng phần nào ra vẻ trầm tư hơn, “Tôi hiểu rằng đó là sự phản đối chủ yếu và mạnh mẽ nhất của bà”.
“Phải”.
“Có gì khác tôi nên biết không? Ví dụ, tính cách lập dị của tôi? Sự chán ghét trà của tôi?”
“Không, không hề”. Bà đã ước là những điều khác. Chúng sẽ khiến việc từ chối lời đề nghị của ông ít đau đớn hơn.
Ông mỉm cười, nụ cười mà hai mươi năm trước đã làm một hàng váy lật ngược, “Nếu đó là thực chất của vấn đề, thì cho phép tôi đọc cho bà vài điều, bà Rowland thân mến của tôi”.
Ông đứng lên và đi đến chiếc bàn viết gỗ sơn tiêu của mẹ ông trước đây.
Hơn một lần nữ công tước đã đi đến chiếc bàn đó để lấy thứ gì đó cho Victoria xem, trong những lần đến chơi trước đây của bà.
Công tước lấy ra một cuốn sách bọc da dê lớn từ một ngăn kéo thấp hơn,
“Nhật ký của mẹ tôi”. Ông nhanh chóng lật qua ba phần tư cuốn sách và sau đó chầm chậm lật vài trang nữa để tìm một đoạn trích, “Đây là những gì bà viết vào ngày 18 tháng 11 năm 1862”.
Ông cầm cuốn nhật ký lên, quay mặt về phía bà, và đọc, “Đã uống trà với cô Pierce hôm nay. Lần cuối cùng, mình cho là thế. Cô bé cám ơn về tình bạn của mình và thông báo với mình về lễ đính hôn với ông Rowland, một người đàn ông giàu có nhưng không có một gia thế đáng trọng. Đáng tiếc. Đã định giới thiệu cô bé với Hubert. Chúng sẽ tạo thành một cặp đôi đẹp”.
“Hubert?”, Hubert là tên gọi của công tước sao? Bà nghĩ tên đầy đủ của ông là Langford Alexander Humphrey Fitzwilliam, “Ai là Hubert?”
“Một người anh họ của tôi. Nghị sĩ Hubert Lancaster, con trai thứ ba của Nam tước Wesport. Quý bà Wesport là chị gái cả của mẹ tôi. Hubert khoảng hai sáu tuổi vào lúc đó”.
“Cháu trai của bà?”, Victoria quay cuồng. Bà đưa tay che miệng. Chúa nhân từ. Tất cả những năm này, tất cả những năm này...
“Một anh chàng tử tế, với một cái tên đáng trọng và rất ít tài sản”, công tước nói. “Bà đừng quên rằng, lúc đó tôi mới mười lăm, mười sáu tuổi? Trong đầu mẹ tôi, việc hôn nhân của tôi còn quá xa vời. Và bất chấp lòng tốt của bà, bà không phải không để ý đến vị thế của chúng ta. Chính bà cũng là con gái của một bá tước. Có thể bà mong đợi một vị thế ít nhất như thế từ người con dâu của mình”.
Victoria rên rỉ. Điều này còn nhục nhã hơn khi bị con gái và con rể mình nghĩ rằng bà đã tham gia vào những hành vi thiếu đứng đắn để dụ dỗ công tước đến bàn ăn tối của mình. “Ngài sẽ tốt bụng bảo người hầu của mình lấy cho tôi một cái cuốc chứ, tôi muốn đào một cái hố sâu mười feet ở bên ngoài cho chính mình”.
“Và phá hủy hoàn toàn khu vườn xinh đẹp của tôi sao? Tôi không nghĩ thế, bà thân mến”. Bà thấy ông đóng cuốn nhật ký và trả nó lại ngăn kéo, “Để trí tưởng tượng hồi trẻ của bà lan man một chút không có gì xấu hổ. Những người đàn bà thức thời hơn bà cũng đã đánh mất trí khôn vì tôi”.
Ôi, người đàn ông đó và tính tình ngạo mạn của ông ta. Da bà phải đã dày lên đáng kể với tuổi tác, vì bà đã đáp lại sắc lẻm, “Nếu ngài muốn tôi làm cô dâu của ngài, ngài không nên cố gắng làm tôi chết vì xấu hổ”.
Ông đến thật gần đến mức bà có thể ngửi thấy mùi thơm của xà phòng cạo râu còn lưu lại trên người ông. Trái tim trung tuổi của bà bắt đầu đập dồn dập.
Điều này lại thực sự xảy ra. Người đàn ông thú vị, tuyệt vời và đáng ao ước này quý trọng bà và muốn có bà trong cuộc sống của mình.
“Tôi có thể cho rằng sự im lặng của bà là dấu hiệu bà đã chấp nhận lời thỉnh cầu của tôi không?”
“Tôi không hề nói như thế”, bà ngoan cố cãi lại.
“Bà nên thế. Một cách thuyết phục, tôi đã chứng minh rằng không phải tôi đang làm theo yêu cầu của người mẹ nằm dưới mộ của mình. Và bởi chính lời nói của bà hai phút trước, bà không còn gì phản đối việc kết hôn với tôi, không có gì”. Ông dừng lại, khá chủ tâm, đôi mắt ông ánh lên vẻ tinh quái vui vẻ, “Tôi hiểu. Bà muốn tôi nỗ lực hơn nữa. Vậy thì, quyến rũ một người đàn bà đúng là nghề của tôi. Bây giờ, tôi sẽ hôn bà trước khi ăn nằm với bà hay chỉ sau đó?”
Bà triệu tập được một cú đánh với vẻ giận dữ chế nhạo, “Như tôi đã nói trước đây, ngài có một cuộc sống được bao bọc làm sao, thưa Đức ngài. Phải cả hai. Tôi sốc đấy - sốc khi thấy rằng ngài đã không biết nhiều hơn. Tôi nói thật đấy”.
Ông cười toe toét, “Tôi không biết tại sao tôi không quyến rũ những phụ nữ tiết hạnh trước đây. Tôi vui mừng được đền bù cho thời gian đã mất”.
Nói rồi, ông hôn bà.
Đó không phải là nụ hôn nhẹ nhàng, cao quý như bà tưởng tượng khi là một cô gái cập kê, hay cái hôn đầy tội lỗi gần đây chiếm lĩnh trí tưởng tượng của bà. Ông hôn bà với sự thưởng thức và hài lòng, một người đàn ông cuối cùng đã đạt được khao khát của trái tim mình.
Bà tan chảy theo ông, hoàn toàn thỏa mãn.
Lát sau, ông lùi lại, “Giờ nói đồng ý đi”, ông dụ dỗ, chạm vào khóe miệng bà.
“Khó có thể”, bà gắt lên. “Tôi không từ bỏ sự độc lập của mình vì một nụ
hôn, dù nó rất tuyệt vời. Hãy nhớ rằng, thưa Đức ngài, tôi là một người đã kết hôn. Một người hạnh phúc trong hôn nhân. Ngài, ngài sẽ phải thể hiện khả năng hơn là hôn hít để thuyết phục tôi đến bệ thờ”.
Ông cười phá lên, âm thanh của niềm vui rộn ràng. Liếc quanh phòng khách, ánh mắt ông dừng lại trên một chiếc sô-pha tay cuốn bọc vải thêu kim tuyến.
“Được rồi”. Ông hôn bà lần nữa, “Cẩn thận với những gì bà mong muốn, bà Rowland yêu quý. Bà sẽ có được nó đấy”.