Giao Ước!

Chương 35: Chương 35: Chàng trai năm ấy tôi từng theo đuổi




Chiều tối tại quán cà phê gần trường.

“Này, Hướng Dương, cậu cứ như thế này hoài cho đến hết học kì thật sao hả? Hay là đi nói thẳng với Gia Anh đi là cậu thích anh ấy đi, với bộ dạng hiện tại đây này. Nếu không sẽ đánh mất cơ hội đấy.”

Thiên Kim nói giọng đều đều, khuyên một câu chân thành.

Hướng Dương chỉ biết ngậm ống hút uống trà sữa với mặt mày ủ rũ, lắc đầu đáp:

“Không được đâu Thiên Kim à, giờ mà nói ra thì gấp gáp quá. Lỡ như Gia Anh từ chối thì mình đau lòng lắm, chi bằng cứ như thế này, được ở cùng phòng với anh ấy là may lắm rồi, còn chưa bị vạch trần là thân phận con gái giả nam trà trộn vào kí túc xá nam. Lúc sáng gặp ngay mặt Gia Anh vội vàng bỏ chạy không kịp nữa là... không biết anh ấy đã nhìn thấy rõ mặt chưa nữa...”

Gia Anh bỏ ba lo ra rồi ngồi xuống cái bàn gần cửa sổ, phía hồ nước. Anh lấy cuốn sách ra đọc thì vô tình nhìn thấy cô gái mặc chân váy trắng với áo sơ mi cùng màu, tóc đen dài bồng bềnh mà anh gặp lúc ở chỗ bảng tin, đang ngồi ở đằng kia cùng với Thiên Kim.

Anh không nhìn thấy rõ mặt chỉ nhìn thấy góc nghiêng của cô ấy. Anh thầm nghĩ: “Không lẽ Dâu Tây mà Thiên Kim nói, người theo đuổi mình năm cấp ba là cô ấy sao?... Đồ ngốc!”

“Vậy thì càng tốt chứ sao. Nếu như Gia Anh thấy được hình hài con gái của cậu, lỡ đâu sẽ có cái nhìn khác. Lúc sáng, tớ qua tìm cậu thì gặp anh ấy, anh ấy hỏi mình cô gái theo đuổi anh năm cấp ba là ai, anh ấy muốn biết đó... Nhưng chưa kịp nói thì gặp Hoàng.”

“Cái gì?... này cậu đừng có nói hết bí mật của tớ ra cho Gia Anh biết đấy. Mình chỉ muốn tự mình nói ra cho anh ấy biết khi kết thúc học kì này thôi.”

Hướng Dương gằn giọng đáp với vẻ mặt nghiêm túc khi nghe Thiên Kim nói vậy. Giờ cô cũng chẳng hy vọng gì Gia Anh sẽ có tình cảm với mình, nhưng chí ít thì giữa cô và anh vẫn coi như là bạn bè.

“Nhưng chán trường thay, ước muốn của tớ là được nhìn thấy Gia Anh bơi lội trong thế vận hội Olympic sắp tới, đó là mục đích của tớ. Mà khổ nổi khi đã cố gắng vào ngôi trường này, thì anh ấy không bơi nữa, còn rút khỏi đội thể thao. Trời ơi thất vọng tràn trề.”

Hướng Dương than van nốc hết ly trà sữa đến cạn kiệt. Chỉ cần được uống trà sữa là tâm trạng của cô cũng nhẹ hẳn đi.

Thiên kim thở dài lắc đầu ngao ngán với tình hình lúc này của Hướng Dương, muốn được làm con gái mà phải khổ sở như thế này, vì cái thứ tình yêu ngây ngô đơn phương kia, chỉ muốn được thấy người mình thích trên đường bơi mà phải khổ sở như vậy.

Cô nhìn thẳng vào mắt Hướng Dương lên tiếng nghiêm nghị đáp:

“Này, Hướng Dương, thật lòng mà nói, cậu cải trang thành nam trà trộn vào kí túc xá nam, rồi học ở lớp toàn nam, cậu sẽ chịu sự khiêu khích hết lần này đến khác. Liệu cậu có chịu nổi không? Thân phận giả của cậu sớm muộn gì cũng bị vạch trần. Lúc đó cậu sẽ đối diện với Gia Anh như thế nào? Dù thế nào đi chăng nữa, chuyện giả nam lần này của cậu là sai đấy.”

Nghe Thiên Kim nói vậy, cô cảm thấy tủi lòng. Phải, cô biết là sai nhưng cô đâu còn cách nào khác để ở bên Gia Anh nữa đâu, ngoài việc giả nam sinh.

“Thiên Kim, tớ biết cậu thật lòng nghĩ cho mình.”

“Vậy cậu hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Tớ biết được nhìn thấy Gia Anh trên đường bơi là mong muốn của cậu, nhưng tớ nghĩ điều đó sẽ chẳng thể nào xảy ra khi mà anh ấy đã rút khỏi đội thể thao, chuyên tâm vào học y. Hãy nhìn nhận thực tế đi, đừng nuôi hy vọng nữa. Tớ nghĩ điều tốt đẹp nên dừng ở một điểm nào đó, chẳng hạn như cậu nói sự thật cho Gia anh biết, nói hết tâm sự của mình sau đó rời đi và bắt đầu lại từ đầu.”

“Điều tốt đẹp nhất nên dừng lại ở một điểm nào đó sao?” Hướng Dương đáp, suy ngẫm lại cấu nói của Thiên Kim, nghe thật sự có lý thật.

“Thôi muộn rồi, về kí túc xá của cậu đi trước khi Gia Anh với mọi người tan học về, nếu không sẽ lộ hết đấy. Chìa khóa mình cũng đã lấy từ chỗ Gia Anh cho cậu rồi đấy.”

“Cám ơn cậu nhiều lắm Thiên Kim.”

Hướng Dương cùng với Hướng Dương đứng dậy đi khỏi đây và vô tình lướt qua chỗ Gia Anh nhưng không nhìn thấy anh, vì anh đã dùng sách che mặt lại nên họ không nhận ra.

“Hướng Dương?... thì ra là tên cô ấy. Cũng là cô bé năm xưa mình đã cứu trong con hẻm, khi bị bọn du côn chặn đường trấn lột tiền.”

Gia Anh thầm nói, trên môi anh nở nụ cười nhẹ hiếm thấy. Anh khẽ nhìn tấm hình trên màn hình điện thoại, góc nghiêng của cô ấy, tuy không rõ mặt nhưng cũng đủ để anh lưu giữ.

...

Sau khi cùng đưa Hướng Dương về phòng trước khi những học viên nam tan học trở về, Thiên Kim rời phòng 102 để về lại kí túc xá của mình. Vừa bước xuống thì gặp Nhật Hoàng.

“Ủa anh Hoàng! Anh mới đi học về hả?”

Thiên Kim mỉm cười đáp, ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh.

Anh cười đáp lại: “Em tới gặp Dương Dương à?”

Thiên Kim gật đầu “Dạ” một tiếng mà cảm thấy ngượng ngùng khi được đứng gần một tiền bối mà cô ngưỡng mộ bấy lâu. Nhưng chỉ tiếc anh ấy đã có một cô bạn gái xinh đẹp, tài năng, còn là đội trưởng đội cổ động ưu tú của trường, chưa kể còn là hoa khôi của trường nữa. Cô chẳng có cửa mà nghĩ tới mình sẽ là gì của anh ấy nữa. Làm bạn còn may ra.

“À mà dạo này, anh với chị Thuần Nhi như thế nào rồi? Em thấy trên trang group trường, đăng tin hai người đang chiến tranh lạnh rất lâu rồi.”

Thiên Kim gượng cười gặn hỏi, đưa tay gãi gãi đầu như một con ngố vậy.

“Vẫn vậy thôi, bọn anh vẫn chưa tìm được tiếng nói chung... thôi bỏ qua đi, em vẫn chưa ăn gì phải không? Đi ăn cơm với anh chứ?”

“Dạ vâng!”

...

Gia Anh trở về phòng, để balo trên bàn học. Nghe thấy tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xối xả trong phòng tắm, anh cũng đủ biết cậu bạn cùng phòng đang ở trong đó. Anh vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký hôm trước anh cũng nhìn thấy, khi lần đầu cậu ta dọn đồ vào đây ở trên bàn học.

Nhân cơ hội cậu ta chưa ra, anh đi tới cầm lên xem. Lần này anh xem rất kĩ từng trang, hầu hết toàn là những tấm ảnh chụp anh từ năm cấp ba cho đến khi trang giữa có dòng chữ: “Hôm nay tôi biết được một tin sốc, người tôi theo đuổi, đã có bạn gái đã vậy còn đau lòng hơn nữa là, anh ấy không bơi lội nữa. Coi như thế vận hội lần này mình sẽ không được tận mắt thấy anh ấy bơi nữa...”

“Ngốc hết chỗ nói!” Anh nói thầm, rồi lại tiếp tục những trang tiếp theo.

“Cạch”

Tiếng cửa mở, Gia Anh vội vàng gấp cuốn nhật kí lại bỏ về chỗ cũ.

“Gia Anh, anh về rồi hả?” Hướng Dương lúng túng đáp.

Gia Anh chỉ gật đầu “Ừm” một tiếng cho có lệ rồi đi tới quần áo để lấy đồ.

“Mà anh ăn gì chưa?”

“Chưa!” Gia Anh đáp cậu cụt ngủn.

“Vậy để tôi đi mua cơm cho anh nhé!”

“Không cần đâu, tôi đã gọi đồ ăn nhanh rồi, lát họ sẽ giao tới.”

Gia Anh ra nhìn Hướng Dương đáp, ánh mắt chứa đựng ý cười bí ẩn rồi anh đi tới đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô buông câu ngắn gọn: “Cậu thật sự ngốc hết phần thiên hạ... Được rồi, cậu canh đi, có gì lấy đồ ăn đi, tôi đi tắm. Có gì chúng ta ăn cùng nhau đi.”

Nói rồi anh đi thẳng vào trong phòng tắm, làm Hướng Dương có chút ngạc nhiên khi thấy thái độ dễ chịu của anh, không còn cáu gắt, mặt lạnh lùng như trước nữa. Mà lần này còn chủ động gọi đồ ăn mời cô nữa chứ, khiến cô cảm thấy lạ lạ.

Một lúc sau, khi tắm xong, Gia Anh đi ra, trên người mặc nguyên bộ đồ thể thao màu đen đơn giản, tóc mái ướt nước.

“Người ta giao đồ ăn tới rồi!”

Hướng Dương mỉm cười đáp, tay chỉ phía hộp đồ ăn trên bàn, chưa mở ra.

Gia Anh đi tới bàn kéo cái ghế đặt sẵn bên cạnh ngồi xuống, mở hộp đồ ăn ra. Anh đã đặt hai phần cơm gà xối mỡ, anh để một phần trước mặt cái cậu Dương Dương này, rồi mở phần của mình ra ăn một cách chậm rãi.

Hướng Dương cảm thấy hơi ngại vì lần đầu tiên ngồi ăn với anh như vậy, trong phòng chỉ có hai người, vốn dĩ anh là một người ít nói nên cô cũng chẳng biết nói gì nên cậm cụi ăn.

“Cậu muốn được nhìn thấy tôi bơi như vậy sao?”

Gia Anh trầm giọng nói khiến Hướng Dương có chút ngạc nhiên.

Cô gật đầu mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi, nhưng mà anh đâu có bơi nữa đâu.”

“Một năm trước, tôi bị chấn thương khớp vai trái nên thành tích bơi của tôi bị giảm đi nhiều... Do tôi sợ thua, sợ mọi người thấy bộ dạng thất bại của tôi, tôi sợ không bao giờ lấy lại được phong độ trước, mọi người đều chỉ chăm vào thành tích của tôi nên điều đó khiến tôi cảm thấy áp lực mà rút khỏi đội thể thao của trường để chuyên tâm vào việc học.”

Gia Anh trả lời với giọng trầm buồn, ánh mắt chứa đựng một cảm xúc gì đó khó tả.

“Thật vậy sao?... Tôi lại không bận tâm anh có về thứ nhất hay không, chỉ cần được nhìn thấy anh bơi lội là tôi vui rồi. Cho dù về vị trí thứ mấy, anh đều là thần tượng của tôi. Tôi coi anh là thần tượng không phải vì anh giành được huy chương vàng mà là vì tinh thần thần thi đấu hết mình của anh. Tôi chỉ hy vọng anh coi đường bơi là niềm vui thôi.”

Hướng Dương nói giọng hết sức chân thành từ đáy lòng mình, gấp đùi gà ăn ngon lành một cách vô tư hồn nhiên.

“Chưa từng ai nói với tôi những điều mà cậu vừa nói, bọn họ đều xem trong thành tích của tôi hơn là cổ vũ tinh thần cho tôi.”

Gia Anh đáp giọng đều đều, khẽ đưa tay lên lấy hạt cơm dính trên khóe môi của Hướng Dương, khi cô đang ăn, làm cô đơ người ra như bất động khi thấy hành động của anh như vậy, tim cô như đập loạn nhịp. Vẻ mặt cô nóng bừng bừng lên.

“Cậu ăn kiểu gì như đứa con nít vậy, cơm dính đầy miệng đây này.”

Đó là cách cứu cháy cho cái cậu Dương Dương ngốc nghếch này với câu nói đùa của anh, khi anh chỉ đưa tay giúp cậu ta lấy hạt cơm dính trên khóe môi xuống vẻ mặt cậu ta đỏ hết cả lên vậy.

“Mà nghe nói, tối mai ở trường có tổ chức bữa tiệc hóa trang kỉ niệm thành lập trường, anh có tham gia không? Nếu anh tham gia, anh định mặc trong bữa tiệc hóa trang đó vậy?”

“Tôi sẽ không đến đó đâu!”

Anh trả lời một cách hờ hững, rồi lại cúi đầu ăn cho xong phần cơn của mình, làm Hướng Duong cảm thấy tụt hứng vô cùng.

“Sao anh lại không đi, đây là hoạt động lớn mà?”

“Không có hứng!”

“Đi đi, tới đó, biết đâu anh sẽ... à không, nói chung anh tới đó đi.”

Hướng Dương đáp nhanh, rồi tiếp tục sự nghiệp ăn cơm của mình.

“Cốc Cốc”

Tiếng gõ cửa, Hướng Dương đứng dậy để đi ra mở cửa thì không may vấp phải cái chân bàn suýt ngã thì kịp thời được Gia Anh vòng lấy eo cô giữ lại, hai người nhìn nhau với ánh mắt ngơ ra vô vàn cảm xúc.

Gia Anh vội buông cái cậu thấp bé nhẹ cân này ra khỏi, lên tiếng đáp:

“Hôm khác đi đứng cẩn thận vào, ra mở đi!”

Nói rồi anh ngồi phịch xuống ghế, vớ lấy chai nước uống ừng ực. Còn Hướng Dương như muốn độn thổ cả lên vội chạy tới mở cửa.

“Chị Thuần Nhi!”

Hướng Dương ngạc nhiên khi Thuần Nhi lại qua đây. Cô ấy tự nhiên đi vào trong phòng như đúng rồi vậy, chẳng để ý gì đến cô, coi cô như người vô hình vậy. Cô ấy bước đến bên Gia Anh, khi anh đang ngồi ăn cơm.

“Gia Anh, em nghe nói anh đã đăng kí tham gia thế vận hội? Biết được tin này em vui lắm. Em hy vọng lần này anh sẽ giành được giải thưởng và càng trở nên nổi tiếng.”

Thuần Nhi vừa cười vừa đáp khi biết tin Gia Anh đã quay trở lại đường bơi, nên lập tức tới đây để xác nhận thông tin này có thật không. Hướng Dương không tin vào tai mình khi nghe những gì mà Thuần Nhi nói, nếu thật như vậy thì quá tốt rồi, nhưng sao ở cùng phòng mà anh lại chẳng nói cho cô biết gì cả.

Gia Anh nhếch môi cười nhạt lên tiếng đáp: “Có vẻ như cô xem trọng giải thưởng với ánh hào quang của tôi thế nhỉ? Mục đích tôi quay trở lại đường bơi chỉ đơn giản vì một người mà thôi. Tôi không vì cái giải thưởng với sự nổi tiếng đó.”

Thuần Nhi nhíu mày ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy, cô gằn giọng đáp:

“Anh nói vậy là sao chứ Gia Anh? Anh quay trở lại đường bơi chỉ vì một người, mà không coi trọng giải thưởng sao? Anh thay đổi thật rồi.”

Gia Anh đứng dậy nhìn Thuần Nhi với ánh mắt nghiêm túc đáp:

“Đúng, chúng ta đều đã thay đổi.”

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng như muốn ngạc thở, Hướng Dương cảm thấy mình không liên quan gì đến chuyện này, đứng nhìn hai người họ nói chuyện cũng kì nên cô cất giọng đáp:

“Hai người nói chuyện đi nhé, tôi nghĩ là tôi nên đi.”

“Cậu cứ ở lại, nếu đi thì Thuần Nhi là người đi trước.”

Gia Anh trầm giọng đáp, với vẻ mặt lạnh lùng. Nghe anh nói vậy nên cô cũng không đi nữa, mà ở lại. Điều đó khiến cho Thuần Nhi cảm thấy hậm hực trong lòng, mà nhìn thẳng vào mắt Gia Anh nói thẳng:

“Anh có biết tại sao trước đây em bỏ anh không? Không phải vì anh không bơi được nữa, không phải vì anh không giành được quán quân mà là từ sau khi anh bị thương anh liền bỏ cuộc, anh không hề để tâm tới giải thưởng. Khiến em và tất cả những người quan tâm đến anh đều phải để tâm.”

“Có gì mà phải để tâm!” Gia Anh thản nhiên đáp.

“Đó là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh nói bỏ cuộc là bỏ cuộc được ngay, em rất sợ một ngày nào đó anh cũng dễ dàng từ bỏ em như thế. Nếu vậy, chi bằng em ra đi trước còn hơn. Không sao, em tin con người rồi sẽ thay đổi. Giờ anh cũng đã quay lại đường bơi rồi. Gia Anh, nếu trong lòng anh còn có em thì em nói cho anh biết, em định bữa tiệc tối mai, em sẽ nói với mọi người rằng người em yêu là anh.”

Nói rồi Thuần Nhi quay người bước đi ra khỏi đây với vẻ mặt vui buồn lẫn lộn.

“Sao anh không đuổi theo chị ấy đi?” Hướng Dương thúc giục anh.

“Cô ta đang kích tôi. Bản thân cô ta đang nói gì cô ta cũng không biết đâu. Đừng nghĩ ngợi nhiều.”

Nói rồi Gia Anh dọn dẹp chỗ đồ ăn thừa này với vẻ mặt trầm tĩnh. Hướng Dương đứng đơ ra đó với ý nghĩ: “Nếu ngày mai Gia Anh tới bữa tiệc, Thuần Nhi và mình cùng thổ lộ... Lần này thì hỏng rồi, bây giờ Gia Anh không thích Thuần Nhi, được một hoa khôi như chị ấy thổ lộ như vậy làm sao Gia Anh từ chối được. Mình không phải là đối thủ của Thuần Nhi rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.