Giao Ước!

Chương 24: Chương 24




Hướng Dương mang vẻ mặt lo sợ của mình đến trường. Hôm qua cô không về nhà kiểu gì Huy Nam cũng sẽ giận cô lắm cho coi nhưng nghĩ đến chuyện tại sao cô lại ở trong một phòng khách sạn, mặc bộ váy ngủ gợi cảm đến như vậy. Còn Lê Thương thì đã làm gì tối qua cơ chứ, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

“Không phải đâu, không phải như thế đâu... Mình không thể ngủ cùng một tên đàn ông nào hết... làm thế nào mà không nhớ một chút gì cả? Bình tỉnh nào, Hướng Dương... Nếu như có việc gì thì không thể như thế được, không có việc gì thế này được. Có không? Không chứ. Có không? Thật là điên mất thôi...”

Hướng Dương vừa đi vừa càm ràm đến bực bội vì không thể biết được chuyện gì xảy ra với mình tối qua nữa.

Bất ngờ, Mika cùng với bọn tay chân của mình từ đi tới nắm lấy đầu tóc cô với vẻ mặt giận dữ, khiến cô nhăn mặt vì đau.

“Này, các người làm gì vậy hả? Bỏ tôi ra, rồi nói xem nào.”

Hướng Dương gằn giọng nói, vẻ mặt khó chịu.

“Cái mồm vỡ toác đó mà giờ còn nói ra như vậy hả? Trời đất ơi, phải biết địa vị của mình chứ hay là cho biết phải sợ như thế nào?”

Mika quát thẳng vào mặt Hướng Dương, làm cô chẳng hiểu cô ta đang nói gì cả.

Cô vênh mặt lên đáp: “Này nói cũng phải để người khác hiểu nữa chứ? Tôi không có lý do gì để chịu mấy người ăn hiếp gì thế này. Bỏ tôi ra ngay.”

Cô giằng co, cố thoát khỏi vòng tay của bọn đã nữ này nhưng cứ bị bọn chúng giữ chặt lại rồi lôi đi tới bảng tin của trường, xô cô một phát ngã xuống sàn như ném đồ vật vậy.

“Không có lý do gì hả? Việc lừa dối hội trưởng Huy Nam cũng không khác gì việc lừa tất cả mọi người bọn tao. Việc một con nhỏ bẩn thỉu như mày, bôi xấu trường, bôi xấu danh tiếng của Huy Nam, bọn tao để yên cho mày được sao? Mày hãy nhìn lên màn hình đi.”

Mika gân cổ lên nói với ánh mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Mọi người đều tập trung lại để xem có chuyện gì hay đang diễn ra.

Hướng Dương ngước mặt lên nhìn màn hình, hình ảnh cô ngủ cùng với một người đàn ông được chụp lại đang phát trên màn hình. Cô bàng hoàng đứng phắt dậy, giãn căng đôi đồng tử nhìn không tin đó là mình.

Mọi người bắt đầu xôn xao lên, chỉ trích, cười đùa khinh thường cô.

“Làm gì vậy? Mấy người định bắt nạt cô ấy đấy hả?”

Mọi người bắt đầu tản ra khi thấy sự xuất hiện của Huy Nam. Lần này thì Hướng Dương thật sự như đứng trên đống lửa, cô như chết sững tại chỗ.

“Tiền bối Huy Nam, anh đã bị lừa, làm ơn hãy tỉnh táo lại chút đi. Vợ của anh gian díu với người đàn ông khác đấy.”

Mika lên giọng nói đầy dứt khoát, đưa tay chỉ thẳng vào màn hình.

Hướng Dương vội đi tới quay lưng giang tay che chắn lại không muốn để Huy Nam nhìn thấy những hình ảnh đó. Vội lên tiếng phân bua:

“Không phải đâu Huy Nam. Đây không phải là sự thật đâu. Cái này sai đó.”

Huy Nam bước tới đẩy Hướng Dương qua một bên, bức ảnh cô cùng với người đàn ông khác nằm ngay trên giường đập ngay vào mắt anh. Vẻ mặt anh như cứng đờ ra không cảm xúc gì, cất giọng hụt hẫng đáp:

“Tôi qua em không về, thì ra em đã ở bên người đàn ông này? Vậy mà tôi đã ngu ngốc đi tìm em suốt đêm qua như một thằng điên dại. Phải có gì đó làm sai? Thì mới có những bức ảnh được chụp này chứ?”

“Không biết, thật sự em không biết. Hình như có ai đó, cố tình đưa em vào bẫy!”

Hướng Dương giải thích với vẻ mặt hoảng loạn. Cô chỉ mong Huy Nam sẽ không tin những chuyện này mà tin tưởng cô.

Ánh mắt anh nhìn cô bỗng chốc chuyển sang sắc lạnh, cảm xúc giảm xuống.

“Chỉ như thế này thôi sao? Đặt bẫy, em dễ dàng rơi vào như thế sao? Thì ra em là loại người con gái như vậy. Tôi đã tìm mọi cách để có được tình cảm của em, còn em lại đi qua lại với người đàn ông khác, như vậy có công bằng không? Thậm chí là Gia Anh.”

Những gì thốt ra từ miệng Huy Nam như nhát dao đâm thủng trái tim cô vậy, ánh mắt cô nhìn đầy thất vọng, hụt hẫng. Cô bất lực lên tiếng đáp:

“Huy Nam! Anh làm tôi thất vọng đấy. Anh có tin hay không không có liên quan gì đến tôi. Tôi không biết tại sao mình lại phải giải thích chuyện khó hiểu này. Tóm lại thì... đây không phải là sự thật... Đây thật sự là việc tôi không biết gì cả. Nếu anh coi tôi là vợ thì lẽ ra anh nên tin tưởng tôi mới phải...”

Huy Nam nắm chặt lấy hai vai Hướng Dương với ánh mắt tức giận nhìn cô đáp:

“Anh sẽ chỉ hỏi em một điều duy nhất thôi, cô gái trong ảnh kia phải là em không, Hướng Dương?”

Hướng Dương im lặng không biết nói gì và càng không muốn nói, vì có nói thì anh cũng sẽ không tin, bởi người trong đó là cô không thể chối cãi được. Giọt nước mắt uất ức rơi xuống mặt cô.

Huy Nam bỏ tay ra đáp: “Em nói anh có tin hay không không liên quan gì phải không? Đúng vậy, cô nói đúng. Hướng Dương, tạm thời thì chúng ta đừng nói chuyện với nhau.”

Nói rồi, anh quay lưng bỏ đi một cách phũ phàng. Vậy mà cô cứ ngỡ anh sẽ ở lại đứng ra bảo vệ, nhưng cô đã sai rồi, sai thật rồi...

“Cái con nhỏ làm ô uế này? Có chồng rồi còn ngoại tình nữa, làm anh Huy Nam buồn. Mau xử nó đi.”

Sau khi Huy Nam vừa rời khỏi thì ngay lập tức đám người của Mika vào vùi dập Hướng Dương. Không ngừng lôi cô, cấu xé, nắm tóc cô. Cô như bất lực trong nước mắt mà nhìn anh bước đi.

“Đúng là loại con gái nhởn nhơ mà. Ăn mặc hở hang rồi lên giường nằm cùng với người đàn ông khác, trong khi đã có chồng. Đúng là đồ hai mặt mà. Toàn hớt tay trên không, nó chẳng khác nào là hồ ly quyến rũ đàn ông, ngay cả Gia Anh lạnh lùng thế kia còn khiến anh mềm lòng nữa là.”

“Hồ ly? Tôi lại không nghĩ cô ấy là hồ ly, nhưng các cô mới là nó đấy.”

Mọi người đều tản ra, ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Gia Anh. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của anh khiến họ đều phải câm nín không dám ho hé nữa lời.

Gia Anh đi lại gần chỗ Hướng Dương đang ngồi bất thần kia, hướng mắt nhìn về phía bảng tin, nhíu mày nhìn hình ảnh cô ấy đang nằm trên giường cùng với một người đàn ông khác.

Tay anh siết chặt lại nổi cả đường gân máu, anh đang cố kiềm nén cơn tức giận trong người không để bộc lộ ra bên ngoài. Anh nhìn vô cũng đủ biết Hướng Dương bị người khác chơi xấu, nhìn ở gốc độ này đã có kẻ thứ ba chen vào, tên đó không thể tự chụp hình được.

Còn nữa, anh cũng đã đứng chứng kiến những gì đã diễn ra ở đây nãy giờ. Huy Nam đã không đứng ra bảo vệ, cũng không tin cô mà lại nói những lời thiếu suy nghĩ như vậy.

“Gia Anh à, anh nhìn đi, bằng chứng sờ sờ trước mặt thế kia. Cô ta đã lừa dối chính anh Huy Nam, chồng của mình. Còn quyến rũ anh, giờ thì nằm ngủ với thằng khác, không phải là hồ ly chứ còn gì nữa.”

Mika đứng ra gằn giọng nói.

Gia Anh quay sang nhìn Mika với ánh mắt sắc lẻm, cùng nụ cười nhếch môi như có như không, anh trầm giọng nói:

“Có vẻ như cô và các người đứng đây rất có hứng thú để đâm chọc người khác thì phải? Cô ấy có phải là hồ ly hay không cũng đâu liên quan gì đến các người.”

“Nhưng...” Mika như cứng họng không biết nói gì, cúi gầm mặt không dám nhìn anh, vì ánh mắt sắc lạnh đáng sợ của anh đang nhìn.

Gia Anh cúi người đỡ Hướng Dương đứng dậy một cách ân cần, âm thầm bên tai cô giọng nói trầm đục: “Nín đi, đừng khóc. Tôi đưa cô đi ra khỏi đây!”

Hướng Dương quay ra nhìn anh với ánh mắt ươn ướt đỏ hoe, rồi cùng anh đi khỏi đây.

Lê Thương đứng trên dãy hành lang nhìn xuống trong sự tức giận khi Gia Anh xuất hiện rồi đưa Hướng Dương đi, hai tay siết chặt lại. Cô tưởng Gia Anh sẽ bực tức khi nhìn thấy bức hình đó nhưng không anh lại rất bình thản không có chút phản ứng gì cả.

...

Hai người cùng nhau đi xuống bậc thang dài trước mặt. Gia Anh đi xuống trước một vài bậc, còn Hướng Dương thì đi phía sau. Cô cầm khăn mùi xoa mà anh đưa cho để lau nước mắt, giờ thì cô thấy cũng đã tạm ổn hơn một chút.

Đến cuối cùng thì chỉ có Gia Anh đứng ra bảo vệ cho cô mà thôi. Nhiều lúc cô nghĩ lại, lúc cô buồn, anh cũng xuất hiện đúng lúc, làm cơn buồn phiền cô nhanh chóng tan biến, cô cảm thấy thoải mái khi bên cạnh anh. Giờ cũng chẳng phân định cảm xúc của mình nữa.

Gia Anh chợt dừng bước quay lại nhìn Hướng Dương với ánh mắt lạnh, khiến cô cũng dừng bước theo anh. Cô đứng trên anh bốn bậc thì mới có ngang với tầm mắt chiều cao của anh.

“Hôm qua cô đi đâu mà để chuyện kia xảy ra vậy?”

“Tối qua tôi được Lê Thương rủ đi vào bar uống rượu, sau khi uống rượu xong rồi sau đó chuyện gì thì tôi cũng không nhớ nữa. Sáng ra chỉ thấy mình ở trong phòng đó, mặc váy hai dây mỏng tang.”

Hướng Dương thở dài đáp, với vẻ mặt xịu xuống.

“Lê Thương? Cô gái gốc này, đã cảnh cáo đừng chơi với mấy loại người như cô ta, vậy mà vẫn chơi. Chắc chắn chuyện này do cô ta bày trò rồi.” Gia Anh nghĩ thầm với vẻ mặt nghiêm nghị, có chút bực tức chỉ muốn mắng cho Hướng Dương một trận thôi, nhưng lại không nỡ, lỡ cô ấy òa khóc lên làm sao dỗ dành nỗi.

Anh quay người tiếp tục bước đi.

...

Lê Thương thu dọn sách vở bỏ vào ba lô rồi đứng dậy rời khỏi lớp thì chợt đứng khựng lại khi Gia Anh đang đứng chặn ngay trước mặt, khiến cô thoáng giật mình. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô vô cảm xúc, không tức giận cũng không dịu nhẹ.

“Chuyện này do cô làm?”

Gia Anh cất giọng trầm bổng.

Lê Thương cười trừ gượng gạo đáp: “Anh nói chuyện gì?”

“Chuyện cô gài bẫy Hướng Dương!”

“Anh nói gì vậy? Em không biết, chuyện Hướng Dương thì liên quan gì đến em.”

Lê Thương vội lên tiếng phân bua.

“Không biết hay biết nhưng không dám nói. Tối qua cô mời cô ấy uống rượu, rồi mọi chuyện sau đó đều do một bàn tay cô dựng lên cả.”

Gia Anh gằn giọng nói, với ánh mắt hiện rõ sự phẫn nộ.

“Phải, là do em làm đấy. Thì sao nào?”

Lúc này Lê Thương cũng khai thật ra vì cô không thể nhịn được nữa. Cô nhìn thẳng vào mắt anh đáp: “Em chỉ muốn anh hiểu lầm mà từ bỏ việc thích cô ta thôi. Mà công nhận cô ta dễ mềm lòng thật, xin tha thứ cô ta chấp nhận ngay. Nên em mới nhân cơ hội này mà gài bẫy cô ta thôi. Giờ đến cả Huy Nam cũng không thèm đứng ra bảo vệ cô ta nữa. Nhưng tại sao anh lại bất chấp miệng người mà đứng ra bảo vệ cô ta chứ?”

“Cô im đi!” Gia Anh lớn giọng.

“Anh không thể thích em được sao Gia Anh?”

“Cho dù cô có dở bất cứ thủ đoạn gì, tôi cũng không bao giờ thích cô, không bao giờ.”

Nói rồi anh quay người nhanh chóng rời khỏi đây trong chớp nhoáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.