CHƯƠNG 13
Nghe nói mỗi người đàn ông đều sẽ có trong lòng mình một giấc mộng Harley, giấc mộng có được một con rồng lửa thép, chỉ cần ngồi lên, liền có thể hóa thành dũng sĩ gạt bỏ hết mọi thứ ngăn cản mình.
Lương Sênh cho rằng, Hoa Nam có lẽ cũng không chống được sự cám dỗ của một chiếc xe mô tô phân khối lớn. Cho nên, không có gì so với một chiếc harley thích hợp để mở ra lòng tham của Hoa Nam.
Lương Sênh tự mình lái xe, trong lúc chờ đèn đỏ anh liếc mắt nhìn về phía Hoa Nam ngồi bên cạnh, cảm giác mình như con quỷ Mephistopheles trong vở kịch Faust, tìm hết mọi cách dụ dỗ để bắt lấy linh hồn của Hoa Nam.
Sau đó anh bị ý nghĩ của mình làm cho buồn nôn.
Cửa hàng bán Harley vô cùng rộng lớn, đủ loại mô tô được trưng bày trong sảnh, lóe sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Lương Sênh thừa dịp xung quanh không có người, cười vỗ vào mông Hoa Nam: “Chọn đi thôi, dù cậu lấy hết xe trong này cũng không ăn sạch anh được.”
Hoa Nam cười hì hì đáp lời, bắt đầu chuyển động xung quanh.
Lương Sênh đi theo sau mắt lạnh nhìn, nhìn kĩ từng loại xe mà Hoa Nam nhìn qua, lại so sánh giữa vòng đầu tiên với vòng thứ hai, đến vòng thứ ba, anh cũng đã biết Hoa Nam thích loại xe nào.
Hoa Nam lại lưu luyến không rời đi tiếp vòng thứ 4, vòng thứ 5, Lương Sênh nhìn ánh mắt cậu không dời sang kiểu xe khác liền trực tiếp đi mua xe, lại gọi vài cuộc điện, sau đó ngồi ở một bên uống cà phê đếm xem Hoa Nam đi dạo thêm mấy vòng nữa.
Đến khi đếm tới vòng thứ 8, Hoa Nam mới rốt cục chạy tới, cười hì hì dẫn anh nhìn: “Sênh ca, tôi thích chiếc này.”
Lương Sênh xoa loạn tóc cậu: “Đã sớm đặt mua đưa về rồi! Đi xem quần áo đi, anh cho cậu trang điểm thành một kị sĩ điển trai!”
Hai người lại đi dạo vài vòng, cơ hồ mua hết những bộ quần áo trong cửa hàng, lúc này mới mĩ mãn trở về.
Có Lương Sênh chăm sóc đăc biệt, buổi chiều cùng ngày xe máy cùng với giấy tờ đã được đưa đến biệt thư. Lương Sênh nhìn Hoa Nam vây quanh mô tô sờ soạng không rời đi được bèn chỉ huy cậu thay quần áo mua trong cửa hàng, trang điểm đầy đủ rồi mới cưỡi mô tô tạo dáng trước cho cậu đỡ thèm.
Hoa Nam mặc áo may ô màu đen, quần rằn ri cùng với giày da cỡ lớn, khí phách hiên ngang ngồi trên xe mô tô, hai tay nắm tay lái người hơi cúi, mông cùng hai cánh tay phồng lên giống như dùi trống đập vào ngực Lương Sênh.
Lương Sênh trong lòng hô to thế này mới đúng vị, rồi nhanh chóng vươn chân ngồi sau Hoa Nam, kéo khóa quần của cậu xuống đất, chỉnh kính hậu để Hoa Nam nhìn về phía mình: “Nhìn anh từ trong gương xem nào, chúng ta cứ như vậy mà làm.”
Hai người vội vàng vác súng ra trận, ép buộc xong, Lương Sênh vỗ vỗ mông Hoa Nam: “Chỗ này đã được anh đánh dấu, về sau nó chính là của anh.” Sau đó lại bôi thứ Hoa Nam vừa bắn ra xoa lên mặt cậu, lại tìm ra giấy đăng kí xe đặt ngay ngắn lên đầu xe, chỉ vào tên cậu kề tai nói nhỏ, “Trên xe này cũng đã được cậu đánh dấu, về sau chính là của cậu, ai cũng không cướp được.”
Sau khi đã đánh dấu lên xe, Hoa Nam lại càng che chở chiếc mô tô này hơn, ngày ngày đi học về đều lau chùi cẩn thận. Lương Sênh vốn muốn nhắc nhở cậu chú ý an toàn, nhưng sau này nhìn cậu cẩn thận như vậy, thầm nghĩ còn cần nhắc nhở gì nữa, chỉ cần yêu xe như vậy cũng đủ để khiến cậu cẩn thận lái.
Lương Sênh không dám mở cửa sau cho Hoa Nam lấy bằng lái, chờ cậu chính thức có được bằng lái xe cũng đã nửa tháng sau, ‘nghiêm đánh’ rốt cục kết thúc. Những băng nhóm không nghe lời đều bị gạt bỏ, một lần nữa phân chia lại các thế lực, Lương Sênh cùng vài thế lực còn lại nói chuyện vài ngày, thuận lợi tiếp thu hơn phân nửa địa bàn mới, sửa sang chỉnh đốn lại rồi khai trương.
Lúc tiếp nhận địa bàn mới, Lương Sênh còn đặc biệt lấy đến một nhà hàng. Người trong thành phố lớn chú trọng ẩm thực, nơi này lại là căn cứ địa mà các vị nhị đại ghé thăm, yêu cầu hiển nhiên cao hơn bình thường nhiều. Có cung ắt có cầu, rất nhiều đầu bếp có tay nghề đến đây mở nhà hàng. Nhà hàng mà Lương Sênh lấy đến này chính là nhà hàng nổi bật nhất.
Lương Sênh nói với Hoa Nam, giấy chứng nhận gì cũng có thể làm được, chỉ có tay nghề mới là thật. Vừa vặn bếp trưởng của nhà hàng đang muốn bồi dưỡng người nối nghiệp, Hoa Nam vào học so với vào trường dạy nấu ăn học từ những đầu bếp nửa vời tốt hơn rất nhiều.
Hoa Nam gật đầu lia lịa. Nhưng tay nghề của cậu đặt trước mắt đầu bếp chuyên nghiệp không khác gì trình độ nhà trẻ, may mắn là bếp trưởng năm tới mới chính thức dạy dỗ, Hoa Nam liền thừa dịp còn nửa năm cắm chốt ở lớp học để học lại từ căn bản.
Lương Sênh thu xếp xong cho Hoa Nam liền tập trung vào tiêu hóa địa bàn mới, địa bàn vừa được chia lại có rát nhiều việc vụn vặt, Lương Sênh khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, mỗi lúc như thế đều giống như một con chó sói đói bụng lâu ngày, vừa vào cửa liền xách người vào phòng tắm, ôm cổ Hoa Nam đặt cậu trước gương, nghe cậu ‘ca hát’ cả đêm.