Giáp Phương Ất Phương | Bên A Bên B

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15

Chuyện liên quan đến mạng người, Hoa Nam vừa cúp điện thoại liền vội vàng mặc quần áo ra khỏi nhà. Sải bước đến gara mới nhớ ra gọi điện thoại cho Lương Sênh, cậu vừa đeo tai nghe vừa lái xe. Tiếng chuông vang lên lần thứ 2 Lương Sênh mới nghe máy, vừa mở miệng anh liền nở nụ cười đùa giỡn: “Nhóc con, nhớ tôi sao?”

Hoa Nam ừ một tiếng liền vội vàng hỏi: “Sênh ca, Đêm Trắng là địa bàn của anh à?” (QT biểu là Dạ Không Mị nên đổi luôn là Đêm Trắng cho xịn :v )

Cậu chỉ biết địa bàn cũ của Lương Sênh, địa bàn mới còn chưa thu về hết. Nếu vũ trường này thực sự là của Lương Sênh cậu cũng liền không phải mất công.

Đầu kia Lương Sênh tạm dừng một chút, giọng điệu có chút kì quái: “Không phải, em hỏi cái này làm gì? Định đi vũ trường à?”

Hoa Nam lập tức phủ nhận, sau đó lớn tiếng nói để không bị tiếng động cơ xe mô tô át mất, nói địa chỉ đại khái cùng với chuyện của A Hòa cho Lương Sênh nghe. Lúc A Hòa gọi đến thần chí đã không rõ, Hoa Nam nghĩ không phải bị ép uống rượu chính là uống thuốc, hoặc là cả hai. Cậu sợ đi chậm sẽ thực sự xảy ra chuyện, lập tức rồ ga lên, nói thêm cho Sênh ca tìm cho cậu vài anh em giúp một tay liền cúp điện thoại.

Tốt xấu cũng học tập với nhau gần 2 tháng, cậu cũng được A Hòa giúp đỡ gần 1 tháng, bạn bè gặp nạn còn có thể không giúp sao.

Hoa Nam chạy xe mới nhớ ra trên điện thoại A Hòa chỉ báo ra tên vũ trường, vốn cậu sợ không tìm thấy, không ngờ còn chưa đến nơi đã thấy một tấm biển neon to đùng chỉ dẫn đường, rõ ràng là mới được sửa lại. Gã vội vã chạy xe đến cửa chính, đỗ xe, rút chìa khóa ra, vẻ mặt dữ tợn chỉ vào một tên trông xe nói: “Mày, lại đây trông xe cho tao! Chỉ cần xước một ly trên xe tao sẽ cạo người mày luôn! Lát nữa tao quay lại mà không thấy mày tao cũng sẽ cạo!”

Tên trông xe bị Hoa Nam quát làm cho hoảng sợ, lại nhìn vẻ mặt dữ tợn của cậu, ăn mặc cũng không tệ, xe quả thật là xe xịn, nghĩ rằng đây là công tử nhà nào đến đây tìm việc nên vội vã đến dắt xe vào bãi, sau đó bản thân đứng ngay ngắn bên cạnh trông xe.

Bảo vệ trông cửa cũng tưởng rằng lai lịch của Hoa Nam không nhỏ, còn chưa đợi Hoa Nam mở miệng đã nhanh chóng mời cậu vào trong.

Hoa Nam xông vào vũ trường lập tức sững người: Trên trần nhà có hàng loạt ngọn đèn đủ màu sắc chiếu sáng khắp nơi, giữa vũ trường đều là người, có những vũ công nhảy trên bàn, lại có những vũ công đang uốn éo trong ***g sắt, phần lớn là để trần nửa người trên.

Tất cả đều là vũ công ngực phẳng – nam giới.

Hoa Nam liếc mắt nhìn một vũ công, thầm nghĩ, có phải sư huynh đến đây tìm tổ chức không vậy?

Chỉ liếc nhìn vài lần Hoa Nam cũng liền trấn định trở lại, thò tay vào túi quần lấy ra bao thuốc lá, ngậm một điếu thuốc bên miệng, lắc lư đi vào bên trong, tìm một bảo vệ hỏi chuyện.

Cậu chọn một người thoạt nhìn nói nhiều, đưa cho tên đó một điếu thuốc: “Chú em, chỗ này không tệ nhỉ!”

Người nọ nhận lấy điếu thuốc, chỉ nói: “Nhờ phúc nhờ phúc.” Lại xem Hoa Nam một cái mới nói, “Chú em làm nhà ai thế?”

“Siêu ca bên Thành Nam biết chứ. Hôm nay tôi rảnh nên đến đây kiếm chút việc vui – chú em biết đấy, đi đường này chỗ chơi không nhiều, vừa biết tin có chỗ mới thì phải đến ngay chứ.” Hoa Nam châm lửa cho cả hai người, hút một hơi lại hỏi, “Tôi thấy chỗ này nhiều người có danh vào phết, như cái người mới vào phòng 3 kia kìa, nhìn qua liền thấy quen mắt.”

A Hòa tuy rằng nói cho cậu biết mình ở phòng nào, nhưng Hoa Nam làm đầu gấu nhiều năm như vậy cũng không phải làm không, muốn tìm người trước hết phải biết rõ tình hình, đỡ phải ăn mệt.

Người nọ tiếp lời: “Ai cơ? Chỗ tôi nhiều người có danh lắm.”

“Vừa mới cái người mang theo một người cao cao mà trắng nõn ấy. Tên kia cũng lọt vào mắt tôi, vừa định hỏi chuyện lại bị chen ngang. Chú em cho nhau biết tí đi, người kia tôi có thể đọ được không?” Hoa Nam cũng không biết đi đường này có thuật ngữ gì không, cậu chỉ có thể cố gắng nói mơ hồ đi một chút, chỉ mong người đối diện có thể hiểu được.

Người kia lập tức giật mình vỗ đùi: “À, là công tử con trai vị kia chứ gì.” Gã nói tên một vị quan trong vùng, lại chậc chậc vài tiếng, “Chú em tốt nhất là tìm người khác đi thôi, người nọ ngược lại là không có vấn đề gì lớn, nhưng lại thích dùng thuốc, đợi người ta high rồi chơi tiếp. Người hắn ta chơi đều mất nửa cái mạng chú em còn tiếp quản được gì nữa! Tìm người khác đi thôi!”

Hoa Nam ồ à mấy tiếng, cảm ơn người đó rồi lại chen vào giữa sàn nhảy. Mặc dù vị công tử kia cậu từng nghe nói qua, địa vị chỉ cao hơn Siêu ca một chút mà thôi, không phải là nhân vật to lớn không thể trêu vào gì cả, hoàn toàn có thể xông vào cứu người.

Cậu dụi tàn thuốc, đi đến cửa phòng số 3, trước hết gõ gõ cửa.

Không có người đến, cậu liền gõ mạnh hơn.

Cửa phòng rốt cục mở một khe nhỏ, một khuôn mặt ngựa thò ra hỏi: “Chuyện gì?”

Hoa Nam cười cười: “Xin lỗi, tôi tìm Dương ca một chút – tôi là đàn em của Sênh ca.”

Tên của Lương Sênh đương nhiên là dùng được, Mặt ngựa lập tức lắc mình cho cậu đi vào, Hoa Nam đứng ở cửa, nhìn vào trong phòng. Trên bàn đặt một đống rượu tây, vị công tử gọi Dương ca đang ngồi trên sô pha da chậm rì rì uống whisky, đằng sau sô pha dường như có thể nhìn được một khúc chân trắng nõn.

Dương ca nâng chén rượu liếc mắt nhìn Hoa Nam: “Đàn em của Sênh ca? Hay là đàn em của đàn em của Sênh ca hả?”

Hoa Nam cười: “Dương ca đúng là mắt sắc. Không phải là Sênh ca mới nhận địa bàn mới sao, anh ấy nâng lên rất nhiều người đến giúp, em xem như là người mới vào đảng.”

Dương ca gật gật đầu, không nói gì.

Hoa Nam tiếp tục cười: “Chuyện là, người mà anh vừa mới mang vào… Hình như là Sênh ca chúng em mới coi trong… Chẳng qua là dạo này bận rộn khiến chúng em chưa kịp thu xem cho vị kia, làm người ra ngoài chạy loạn đụng chạm đến anh, là chúng em sơ sẩy. Anh xem, liệu anh có thể giơ cao đánh khẽ…” Vừa nói cậu vừa liếc nhìn khúc chân lộ ra.

Dương ca ừ một tiếng, sau đó vói tay về phía sau sô pha kéo một cái đuôi ra, cười nhìn cậu: “Vốn tưởng rằng chỉ có mình tôi thích món này thôi, thì ra Sênh ca cũng thích phong cách này sao? – Tôi thấy món hàng này cũng rất bình thường, ở đây trong chốc lát cũng tìm không được người khác, chi bằng tôi dùng thứ này trước, để sau tôi tìm cho Sênh ca vài món tốt hơn đi.”

A Hòa bị Dương ca kéo đuôi đi ra, toàn bộ thân thể trắng nõn đều lộ ra bên ngoài, cả người chỉ mặc một chiếc quần lót màu da báo, sau mông còn nhét một chiếc đuôi báo. Trên mặt vốn dĩ được vẽ màu phản quang lúc này đều loang lổ hết cả.

Hoa Nam giật giật thái dương, đi vào tổ chức nào cần hy sinh lớn như vậy? Mặc dù trong lòng nghĩ thế nhưng mặt ngoài vẫn đầy bình tĩnh nói bậy: “Sênh ca nghĩ như thế nào chúng em nào dám đoán, có lẽ là vì mới mẻ mà thôi. Nhưng đại ca không nói ra, em cũng không dám tự mình tùy tiện quyết định, Dương ca cũng đừng khó xử tiểu đệ chúng em…”

Dương ca hừ hừ cười lạnh vài tiếng, lấy ra điện thoại gọi: “Vậy đi, không làm khó dễ cậu, tôi hỏi thẳng Sênh ca lấy người luôn cho tiện, Sênh ca hẳn là cho tôi chút mặt mũi này đi?”

Lương Sênh vừa nghe đến tên gọi của vũ trường liền có chút đứng ngồi không yên.

Gay bar cũng có rất nhiều loại, có im lặng có ầm ĩ, có cao cấp có thấp cấp, có nhẹ nhàng có trọng khẩu, gay bar này trên cơ bản là một công viên mang theo chủ đề trọng khẩu vị.

Lương Sênh rống vào đầu kia điện thoại bảo Hoa Nam đừng đi để anh tự đi tìm, thế nhưng đầu kia xe mô tô hoạt động ầm ĩ, Hoa Nam nói xong điều muốn nói liền cúp máy. Lương Sênh mắng to mấy tiếng, cuối cùng vẫn không yên lòng, chỉ sợ miếng thịt nướng nấu lâu ngày nếu như bị người chạm vào chỉ một đầu ngón tay thôi cũng sẽ ghê tởm mà chết. Anh vội vã gọi vài đàn em đắc lực nắm đấm cũng rắn chắc đi đến vũ trường tìm người.

Lúc này đã là nửa đêm, vì trên đường không có người, lái xe dùng tốc độ nhanh nhất điều khiển xe hơi, chỉ dùng một nửa thời gian bình thường liền đến nơi. Lương Sênh vừa xuống xe liền thấy trước cửa đặt chiếc mô tô bảo bối của Hoa Nam, bên cạnh là một cậu trông xe mặt đầy đau khổ cảnh giác nhìn xung quanh, anh lập tức phì cười, con chó con nhà anh cũng chỉ có thể bị anh đè, gặp người khác liền sẽ há mồm cắn không ngừng, đây mới là điều mà anh thích!

Khóe miệng Lương Sênh hơi nâng lên, mang theo đàn em vây quanh rảo bước đi vào vũ trường, vừa muốn kéo người đến hỏi thì di động vang lên.

Anh nhìn điện thoại, nghe máy: “Như thế nào?”

“Muốn ai?”

“Số phòng là bao nhiêu?”

Dương ca ngốc ngốc trả lời xong ba câu hỏi của Lương Sênh liền bị cúp máy, gã nhìn điện thoại suy nghĩ hồi lâu, đây là vì bên Sênh ca tín hiệu kém hay là Sênh ca có chuyện nên mới như vậy?

Mặc kệ là như thế nào, hiện giờ gã cũng không dám đụng vào con báo con dưới sàn kia. Đang lúc cân nhắc liệu có nên gọi lại không, cửa phòng liền bị người đẩy ra, Lương Sênh mang theo đám đàn em đứng sau lưng mình, quần âu dày da lóe sáng: “Tôi cảm giác vấn đề cậu muốn người này tốt nhất vẫn là nói chuyện trực tiếp cái đã.”

Dương ca vội vã đứng bật dậy chào hỏi, nhìn theo Lương Sênh ngồi xuống đối diện không chớp mắt, lại tự cho là kín đáo chặn lại tầm nhìn của mọi người về phía A Hòa.

Lương Sênh không để ý đến gã, anh liếc mắt nhìn Hoa Nam một chút rồi lại liếc mắt nhìn xuống cổ chân dưới sàn, trong lòng nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nãy, Hoa Nam nói bừa cái gì tự nhiên liền biết được. Lương Sênh sửa sang lại tay áo, chậm rãi mở miệng: “A Dương ơi là A Dương, tuy rằng tôi không phải là người truyền thống cho lắm, nhưng khi mà người còn là người của tôi, bị người khác đụng đến, không phải là khiến cho anh em trên đường chê cười tôi mọc sừng sao? Cậu cho tôi mặt mũi, tôi đem người đi, hôm nay tiêu phí của anh em tính lên đầu tôi, thế nào?”

Dương ca vội vã nói không dám không dám, nhanh chóng nâng người đứng dậy, lại móc ra chiếc khăn tay hàng hiệu trong người, luống cuống lau mặt cho A Hòa: “Em nào dám để Sênh ca tốn kém! Chuyện hôm nay là do em không đúng, em chỉ cảm giác cậu ta xoay eo đẹp mắt, muốn đưa người trò chuyện, không nghĩ tới là người của Sênh ca…” Rồi lại gọi đàn em của mình, “Mau đem chai lafite còn chưa mở cho Sênh ca!”

Lương Sênh cúi đầu liếc nhìn A Hòa, trong lòng thầm mắng một câu thô tục, chuyện này liên quan đến chất lượng hậu cung của anh, anh không thể nhận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.