CHƯƠNG 18
Hoa Nam sửng sốt, nhưng đến khi tivi bắt đầu phát tin tức tiếp theo thì cậu đã quên mất.
Dù sao mắt có tinh cỡ nào cũng đấu không lại chất lượng kém, tivi xa là vậy, hình người to bằng que diêm nhìn căng mắt cũng chỉ thấy được ba chỗ đen trên đầu, mà trong bữa tiệc nam giới ai cũng ăn mặc rất nhiều, nhận nhầm cũng không có gì.
Cậu không nghĩ lại nếu không nhận sai mình sẽ có cảm giác ra sao.
Bởi vì ăn thịt nướng không phải trả tiền, Hoa Nam lại gọi thêm ba đĩa gan tiếp tục chiến đấu, cuối cùng gọi một cốc cô ca, ưỡn bụng chờ tiêu hóa phân nửa ngày mới mĩ mãn chào A Hòa trở về nhà.
Chỗ học nấu ăn nằm gần ngoại ô thành phố, vì yêu quý xe nên mỗi lần đến cậu đều để xe ở cửa sau, phải đi bộ thêm một đoạn đường, qua vài con ngõ nhỏ. Ban ngày không sao, nhưng đến tối trong ngõ không có đèn, cậu sợ mình nhìn không rõ đâm vào đâu đó làm xước xe nên lựa chọn dắt bộ ra ngoài đường cái.
Cậu đi ước chừng 10 phút mới nhìn thấy đường cái, đang định phóng xe ra thì trước mắt lại có một chiếc xe hơi màu đen chạy qua.
Hoa Nam hoảng sợ, đến khi phản ứng lại liền phát hiện ra chiếc xe này trông giống như xe mà Lương Sênh thường đi, dù sao loại xe này không có mấy người dám dùng. Cậu không khỏi sinh ra tò mò, bởi vậy mà chậm rãi theo sau, híp mắt nhìn biển số xe.
Đèn đường quá mờ không nhìn rõ, Hoa Nam lại sợ sẽ gây chuyện phiền toái đến Lương Sênh nên không dám đi gần. Gã đi cách xa khoảng chục mét, đang lúc cảm giác không có cơ hội muốn quay trở về thì chiếc xe kia lại đi chậm dần, rẽ vào một khu biệt thự, dừng lại tại căn biệt thự thứ hai tính từ cổng vào, hơi lộ ra sau xe.
Hoa Nam thầm nghĩ xem đằng sau xe còn không được sao, bởi vậy liền dừng xe nhìn qua cửa song sắt của khu biệt thự, thò đầu vào nhìn.
Thật đúng là xe của Lương Sênh.
Cậu lại nhìn vào biệt thự một lần nữa, trước cửa biệt thự có một đoạn bậc thang, hai bóng người đang chậm rãi đi vào, cuối cùng dừng lại.
Người đàn ông mặc kín cổng cao tường không nhận ra được, người phụ nữ mặc váy nhìn có quen mắt.
Người phụ nữ nũng nịu vài cái trước cửa, Lương Sênh đột nhiên xoay người, bế lấy cô ta, đẩy cửa vào biệt thư.
Hoa Nam run run, vội vã chạy về chỗ xe mô tô, dùng sức đạp gã chạy đi, giống như Tôn Ngộ Không bị yêu quái đuổi theo sau, chỉ biết dùng sức chạy.
Thẳng đến chạy ra xa thật xa, trong lòng cậu vẫn không ngừng cầu nguyện: Đừng để bị anh ta thấy, trăm ngàn lần đừng để bị anh ta thấy!
Cậu cũng không biết vì sao mình lại chột dạ đến vậy, nhưng vẫn sợ đến mức chuột rút, tim đập thình thịch, mấy lần thiếu chút nữa bị tai nạn.
Thật sự là càng ngày càng nhát gan, nhớ lại năm xưa cầm dao gọt hoa quả chém người cũng chưa từng sợ như bây giờ, thật sự bị Lương Sênh quật dây lưng một trận liền sợ? Lại nghĩ, ngày đó bị quật mình có đến nỗi như bây giờ đâu, chẳng lẽ là quá bất ngờ nên thành như bây giờ?
Nghĩ mãi cũng không có kết quả, ngược lại là vì lái xe không để tâm mà thiếu chút nữa đụng vào một chiếc xe ô tô. Cậu vội vã lấy lại bình tĩnh, cẩn thận bình tĩnh lái xe về nhà, tại sao cậu phải sợ chứ, dù đánh chết cũng không thừa nhận không phải là được sao?
Lương Sênh vừa mới vào cửa liền nghe thấy được một tiếng động cơ xe máy vang lên, anh nghĩ nghĩ, liền đặt người xuống, lấy di động ra gọi cho Hoa Nam.
Không ai nghe máy, tự động chuyển vào hộp thư thoại.
Sau đó anh lại gửi tin nhắn: Làm cái gì thế hả?
Một tiếng sau, Hoa Nam mới trả lời: Ngủ trong bồn tắm. Ha ha.
Lương Sênh nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, lại xoay người mấy lần, cuối cùng ngồi dậy khỏi giường, xoay người mặc lại áo sơ mi vào.
Người phụ nữ bên cạnh đứng dậy cùng anh, bàn tay mềm mại khoát lên vai anh xoa bóp, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Mệt mỏi một ngày rồi, anh cũng đừng chạy về làm gì.”
Lương Sênh lắc đầu, đứng lên mặc quần, một lần nữa thắt caravat: “Dạo này đang bận. Không cần tiễn, ngủ đi.”
Người phụ nữ nói tiếng vâng, quỳ gối trên giường sửa sang lại cổ áo cho anh, rồi lại lưu luyến không rời kéo tay anh, cặp mắt to ngập nước nhìn anh đầy tình cảm.
Lương Sênh tạm dừng một chút, cuối cùng hôn nhẹ lên môi cô, hôn xong lập tức đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại.