Giáp Phương Ất Phương | Bên A Bên B

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22

Hoa Nam dẫn người đi quanh ngõ nhỏ, trong lòng có chút chột dạ.

Theo lý thuyết, Lương Sênh không phải là người quá mang thù, hai người bọn họ lại gần tháng không gặp, lửa giận lớn cỡ nào cũng phải tắt gần hết, nhưng giờ anh lại lấy thêm lửa giận ở đâu vậy? Chẳng lẽ lại có chuyện khác không vừa ý.

Hoa Nam nhịn không được quay đầu nhìn một chút, lại thử thăm dò bước chậm, cùng anh sóng vai mà đi, Lương Sênh phảng phất như không phát hiện, khuôn mặt bình tĩnh không nói câu nào. Hoa Nam kéo tay anh nhẹ giọng gọi: “Sênh ca?”

Bàn tay Hoa Nam vừa to vừa dày, lòng bàn tay có một tầng kén mỏng, nắm trong tay cảm giác kiên định.

Lương Sênh hết giận một chút, thầm hừ một tiếng, đứa nhóc này đầu óc không được nhưng trực giác lại không tệ, biết lão tử thích kiểu này, hết phủi bụi lại cầm tay nịnh lão tử!

Hoa Nam thấp giọng gọi: “Sênh ca, đến nơi rồi.”

Lương Sênh đứng ở đầu ngõ xem một chút. Ngõ cụt đại khái lài một nơi cất giữ rác thải của tiểu khu, sâu ước chừng 8 —— 10m, bên trong không có thùng rác, chỉ có vài đống lá ở góc tường.

Lương Sênh kéo người vào, ấn bả vai Hoa Nam vào góc tường: “Ngồi xổm xuống.”

Hoa Nam ngoan ngoãn nghe theo.

Lương Sênh cởi khóa quần, cởi quần lót ra một chút, lấy Tiểu Lương ra trước miệng cậu: “Ngậm.”

Hoa Nam sửng sốt: “Sênh ca?”

Trước đây cậu chưa làm bao giờ, Lương Sênh biết cậu không có kinh nghiệm, hai người bình thường cũng chỉ cắn cắn mấy cái liền tiến vào trạng thái, hết thảy tiền hí đều ngại dư thừa, cho nên anh chưa bao giờ đề cập qua yêu cầu này.

Lần đầu tiên liền ở ngoài trời? Da mặt Hoa Nam tuy rằng khá dày dặn nhưng cậu vẫn có chút ngượng ngùng.

Lương Sênh cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Tự mình ngậm hay là muốn tôi dỡ cằm em ra? Chẳng lẽ muốn tôi làm em ngay chỗ này?”

Hoa Nam lập tức ngậm vào.

Cậu quả thật không có kinh nghiệm, mới ngậm phần đầu liền không biết nên làm tiếp ra sao. Hoa Nam túm tóc cậu, vừa di chuyển vừa hướng dẫn: “Không được dùng răng.”

“Nhìn tôi.”

“Mút vào.”

“Lấy lưỡi liếm phía trước.”

“Dùng mũi thở, cổ họng thả lỏng.”

“……”

“Nuốt vào.”

Ánh mắt Hoa Nam mờ mịt, trên mặt ửng đỏ, cậu máy móc nuốt xuống, lại ngậm vài cái mới buông ra, ngẩng đầu nhỏ giọng gọi: “Sênh ca.”

Hôm nay cậu mặc quần quân dụng rộng rãi, lại ngồi xổm xuống đất, vốn không dễ dàng nhìn ra được gì, nhưng dù là vậy, Tiểu Hoa vẫn vượt qua vô số cản trở, kiêu ngạo đứng thẳng.

Lương Sênh thu dọn Tiểu Lương, nhấc người lên đè vào góc tường, vỗ vỗ mặt Hoa Nam, nhướn mày ý bảo: “Nói lời vừa nãy với sư huynh phong tao của cậu cho anh một lần nữa, anh liền giúp em làm ra.” Dừng một chút, lại xoa đầu Tiểu Hoa một cái, “Ở đây không có người khác, nói thật.”

Cách gần một tháng, Lương Sênh rốt cuộc uống được một ngụm canh thịt, cảm giác táo bạo tức giận như lửa đốt rốt cục thoát ra được một chút, Lương Sênh lại bắt đầu có thể tư duy bình thường.

Thổi cho anh một cái cũng có thể chào cờ, phản ứng như vậy mà còn dám nói chỉ là trả nợ, không có tình có yêu gì sất? Con chó con này khinh bỉ chỉ số thông minh hay là tình sử của anh hả?

Lương Sênh lạnh lùng nhìn Hoa Nam, nhóc con này có lẽ cũng nghẹn không ít, đỏ mặt cọ cọ anh: “Sênh ca…”

Lương Sênh biết vậy liền an lòng, xem đi, nửa tháng chiến tranh lạnh quả nhiên là hiệu quả, không làm cho thằng nhóc này dục hỏa đốt người nó liền dám tiếp tục giả bộ hồ đồ với lão tử! Trả nợ? Mẹ nó cậu không có kinh nghiệm hay còn chưa nhìn thấy gái bao giờ hả? Nhà ai đòi nợ giống lão tử ôm trong lòng sợ đau, đánh một cái liền xoa mấy chục cái!?

Ngọn lửa giận trong lòng Lương Sênh sắp sửa tắt đi lại cháy bùng lên, ỷ vào ưu thế của bản thân, anh ấn ngực Hoa Nam, một lần nữa đầy cậu vào tường: “Không nói thật liền không thương lượng nữa.”

Hoa Nam chớp chớp mắt, một lúc sau mới thành khẩn nói: “Sênh ca, vừa nãy em nói đều là thật lòng, bên cạnh anh có bao nhiêu người đối với em đều không sao cả, em chỉ cần anh.”

Lương Sênh tức giận cười: “Không phải câu này, câu sau ấy.”

Hoa Nam lại cọ cọ trên tường vài cái, cúi đầu nói: “Em sẽ theo anh.”

Đứa nhỏ này ngốc thật hay là giả vờ vậy? Câu lão tử không thích nghe liền sống chết không nói, chỉ toàn dùng những câu lão tử không nhịn được mà lặp đi lặp lại, có phải cậu làm phóng viên báo lá cải không thế?

Anh chỉ phải nén giận nói: “Đoạn tình tình yêu yêu ấy!”

Hoa Nam cúi đầu không nói, một lát sau mới xoa xoa mặt, dựa vào góc tường đứng thẳng, nhìn mặt anh nghiêm túc nói: “Sênh ca, tuy rằng em biết chuyện thằng em với ông già nhà em chắc chắn có vấn đề, nhưng em vẫn rất cảm kích anh. Hai người bọn họ từ vài bữa nhỏ không đáng kể đến sau này càng lúc càng lớn, trong lòng em biết sớm muộn gì có một ngày sẽ xảy ra chuyện. Dù cho không có anh, hai người bọn họ về sau cũng sẽ rơi vào tay người khác. Đến lúc đó em không cứu được họ, lại không thể trơ mắt nhìn họ xong đời, cũng chỉ có thể 3 người chết chung với nhau. Sao có thể giống như bây giờ, đem hai người hầu hạ không phải lo lắng gì cả. Cho nên, là anh đã cứu mạng ba người nhà chúng em, em thực lòng cảm kích anh. Anh đối tốt với em, em đều ghi nhớ trong lòng. Nếu anh muốn em, em liền sẽ cùng anh, đến khi nào anh chán, em liền đi.”

Lương Sênh nheo mắt, trong lòng lại chửi ầm lên, nói tóm lại không phải là trả nợ sao!

Hoa Nam nói tình cảm tràn trề, Lương Sênh vẫn vô cùng tức giận, thế nhưng gặp chiêu này của cậu chỉ đành phải tạm thời khóa lại, tiến vào trạng thái ngủ đông.

Cho nên, Lương Sênh trừng Hoa Nam nửa ngày, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Đây là em nói thật lòng?”

Hoa Nam thản nhiên gật đầu.

Lương Sênh dừng một chút, lại hỏi: “Em chịu cùng anh, chính là vì cảm kích?”

Hoa Nam tìm tòi trong chốc lát: “Em còn cảm thấy anh rất lợi hại, đến đánh nhau đều hơn hẳn em, cùng với anh em chịu phục thực sự.”

Lương Sênh thiếu chút nữa phun máu vào mặt cậu.

Anh bi phẫn nghĩ, lão tử muốn cậu để ý lão tử một tí, nghe cậu nói trong lòng có tôi liền khó đến vậy sao? Trong óc cậu chỗ nào đựng tình cảm vậy, nặn ra một chút cho lão tử được không! Lão tử tự ngược bản thân dài như vậy, không phải là muốn nghe cậu nói một câu không vui làm lão tử vui vẻ sao!

Lương Sênh vô lực khoát tay, cảm giác nếu mình lại hỏi tiếp nói không chừng con chó con này còn nói thêm việc mua mô tô góp vào cho đù số, vì chút ít tế bào não của cậu ta, anh nên ngừng thì hơn.

Tốt xấu hôm nay anh còn lấy được một cái cam đoan vô thời hạn không phải sao.

Liền như vậy đi giải quyết tâm sự trong lòng, Lương Sênh vẫn cảm giác ngực mình vẫn bị con chó con này đè nặng, cũng hiểu được chiến tranh lạnh mình bắt đầu lại từ mình chấm dứt, ngoài mặt mũi chịu không nổi, vì thế tự tìm lý do: “Cái anh muốn không phải điều này, em về nhà mà nghĩ lại cho kĩ, không rõ thì đi hỏi người khác, nửa tháng sau đến đây nói đáp án chi anh. Không biết cũng không sao, anh có thể dạy em đến khi em biết rõ.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Anh trở lại xe, nói với tình nhân: “Hôm nay anh có việc, không ăn cơm được, anh đưa em về trước.”

Tình nhân ngoan ngoãn gật đầu, xuống xe xong liền gửi tặng một nụ hôn gió.

Tài xế quay đầu xe trở về, nhìn kính kính chiếu hậu nói: “Sênh ca, vừa nãy công ty gọi điện thoại đến, nói lão gia chuẩn bị đầu tháng sau bay đến một chuyến.”

Lương Sênh nhíu mày, lập tức bất đắc dĩ dựa vào ghế, nghĩ nghĩ, nửa tháng này rốt cục có thể bận rộn đến mức không cần ăn thực phẩm rác rưởi lấp bụng.

Lương lão gia năm nay 71 tuổi, cũng là đại ca xã hội đen một thời.

Tuổi trẻ ông từng gia nhập Hội Tam Hợp của Hongkong, sau này gặp chuyện liền trốn chạy, tiếp đó liền chạy khắp Ma Cao, Đài Loan, Đông Nam Á. Đến 30 tuổi phần mộ tổ tiên phun hỏa, phát tích tại Ma Cao nhờ một sòng bạc, liền một lúc cưới 4 bà vợ, kéo dài được 7 cây hương.

Khác với vài đại ca xã hội đen khác vừa buôn bán lời liền rửa sạch, Lương lão gia cảm giác chính mình trời sinh là để làm trong giới xã hội đen, sinh là xã hội đen chết cũng là quỷ xã hội đen, 7 đứa con trai sinh ra cũng bồi dưỡng theo tiêu chuẩn đại ca xã hội đen. Đến tuổi liền cho vài câu làm chỉ đạo, lại cho một khoản tiền để khởi động và vài tiểu đệ làm vốn rồi ném ra ngoài xã hội. Nếu gặp chuyện ông liền chạy đến đưa ra vài đề nghị chuyên nghiệp, nếu không vừa mắt liền thay con trai sửa sang lại, mặc kệ phản đối hay đồng ý.

Có thể nói, từ những năm 90 đến nay, ông liền đem con trai thành địa bàn của mình, lâu lâu liền đến triển lãm oai phong, làm cho người ta nhớ kĩ ông mới là đại ca.

Lương Sênh vừa nghe thấy ông đến liền đau đầu, lão già thật đúng là biết chọn ngày: Địa bàn mới trên tay anh tuy rằng đã tiêu hóa được hòm hòm nhưng hai bên vẫn còn trong giai đoạn ma hợp, dễ ra vấn đề nhất. Lão gia nếu nhìn chỗ nào không vừa mắt mà nhúng tay vào thì nồi cháo này liền loạn đến không sửa được nữa.

Anh gọi Tướng Tài đến, dặn anh trước khi bay đến liền giải thích rõ ràng tình huống bên này cho ông, đỡ cho ông tự cho mình rất giỏi liền hại chết con trai.

Tướng Tài bĩu môi lầu bầu chuyện bé như con muỗi cung tới tìm tôi, nên gọi Đặc Trợ mới đúng.

Lương Sênh cười không nói, trong bụng lại sung sướng, lão tử chờ ngày chú giao nhiệm vụ cho anh.

Tiễn Tướng Tài khỏi cửa, Lương Sênh lại bận rộn sửa sang địa bàn, đàm phán trước vài vụ làm ăn mẫn cảm, đến ngày lão gia đến, anh tự mình mang theo 5 chiếc xe đến sân bay đón người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.