CHƯƠNG 37 PN4: TƯỚNG TÀI
1 – Rượu không say mỗi người tự say
Tướng Tài thật vô dụng không dám làm gì.
Anh không ngừng thôi miên bản thân, tất cả đều là lỗi của Hoa Nam và Lương Sênh, lực tác động của hai người quá lớn, anh lại xuất phát từ đạo nghĩa anh em không thể ý *** đến hoa đã có chủ, bởi vậy mà chuyển rời đến anh em của Sênh ca. Ý nghĩ không thể đánh đồng với sự thật, chờ thêm một thời gian, đợi nó tự lắng xuống, anh liền sẽ thẳng trở lại.
Nhưng là có vài thứ một khi biết liền không thể vờ như không biết, Tướng Tài từ ngày nhắm đến Lương Giản sau liền trượt thẳng xuống hố lửa không quay đầu lại được. Hôm nay anh chú ý đến ngón tay thon dài sống mũi cao cao của Lương Giản, ngày mai anh phát hiện mùi hương trên người Lương Giản mê người không thôi, ngày kế lại cảm giác đến cả giọng nói cũng khêu gợi không ngừng được. Tướng Tài thầm hận không thôi, chỉ cần một tháng nữa thì đến cả cái rắm của người ta anh cũng sẽ cho là tinh hoa của đất trời.
Nhưng lại không thể dừng được việc ngày ngày theo đuôi người ta.
Lương Giản không có dị nghị gì, Tướng Tài muốn cùng liền cho cùng, có chuyện cần Tướng Tài đi làm, Tướng Tài liền vội vã chạy đi ân cần hơn bao giờ hết, hoàn toàn là hình ảnh một nguyện đánh một nguyện ai.
Trong lòng Tướng Tài một nửa là biển nước nửa kia là biển lửa, vừa muốn ăn mà không được lại không dừng được việc chảy nước miếng, cả người đều trở nên không bình thường. Lương Giản thấy trạng thái của anh không đúng, liền vỗ vỗ vai an ủi, biết cậu lo lắng bên lão gia, yên tâm, chuyện này qua rồi, cứ đi chơi đi.
Tướng Tài bị vỗ khiến cho cả người run rẩy, cũng vỗ ra quyết tâm.
Anh liếm môi, nói Giản ca, tôi thèm chai whisky mới của anh lâu rồi, nếu đêm nay anh không có việc gì, có thể cho tôi nếm chút rượu sao?
Lương Giản lập tức đồng ý.
Tướng Tài đương nhiên là chuẩn bị làm trò xấu. Trò xấu rất đơn giản, chơi thuốc! Bôi chất lỏng bên miệng chén, bỏ đá vào rồi rót rượu, ai cũng không nhìn ra sở hở được.
Hai người đồng lòng hợp lực uống xong cả chai, Tướng Tài nâng con ma men Lương Giản lên giường, cởi quần áo, lại nặn dầu bôi trơn vào lòng bàn tay, liếc nhìn Lương Giản, hạ quyết tâm, vươn tay ra phía sau lưng.
Lương Giản nằm ở trên giường không nhúc nhích, cặp mắt đào híp lại thành một khe hở, phía dưới nhờ thuốc mà ngẩng cao đầu.
Tướng Tài dựa theo giáo trình trên mạng khuếch trương phía dưới, chống lên người Lương Giản rồi chậm rãi ngồi xuống. Trong lòng nghĩ, dù sao lão tử cũng làm được một phát, không còn gì tiếc nuối cả. Dùng thuốc với anh là lão tử sai, lão tử giúp anh thiếu chút tội, về sau dù cho chuyện vỡ lở anh cũng bớt hận lão tử một chút.
Lương Giản kêu to, híp mắt sờ soạng xuống đùi Tướng Tài.
Tướng Tài bị sờ đến bủn rủn, vội vã cúi đầu, dùng mọi cơ bắp trên người nâng lên ngồi xuống, nghiêng trái nghiêng phải, dịch trước dịch sau, tóm lại là, bằng mọi giá làm cho Lương Giản thoải mái, bản thân thích hay không không quan trọng.
Đang lúc anh chơi đến quên cả trời đất, Lương Giản đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, xoay người đảo khách thành chủ, mắt nhắm lại tách hai chân Tướng Tài ra tiếp tục làm. Tướng Tài ôm người vui mừng không thôi, rốt cục không giống làm với khúc gỗ nữa, sau đó bên dưỡi cũng cùng chậm rãi ngẩng đầu.
Lương Giản tốt xấu gì cũng ăn hết cả nam lẫn nữ nhiều năm, kinh nghiệm hơn 10 năm dù cho đầu óc không rõ ràng cũng thuần thục hơn người nửa đường thay đổi như Tướng Tài. Lương Giản xoay người sang hết góc này lại góc khác, bản thân xuất ra hai lần, lại đè anh xuống hung hăng làm thêm một phát nữa, rút ra cuối cùng đè nặng người mà ngủ.
Tướng Tài cắn răng chịu đựng, lão tử chỉ xin nhiệt độ cơ thể của người này một chốc nữa thôi, đợi lát nữa có người đến liền thay mận đổi đào.
Anh đợi đến khi Lương Giản phát ra tiếng hít thở đều đặn mới lấy di động ra, gọi điện thoại, sau 3 tiếng chuông liền cúp máy.
15 phút sau, có người ở ngoài gõ nhẹ cửa.
Tướng Tài chậm rãi dịch ra khỏi người Lương Giản, vừa muốn đi xuống, Lương Giản đột nhiên mở miệng: “Sao lại đi?”
Giọng nói thanh lãnh rõ ràng, không khác gì lúc bình thường.
2 – Thợ săn có tài giỏi đến cỡ nào cũng không thoát được pháp sư
Tướng Tài bị tiếng động này làm sợ đến run rẩy, anh lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mò xuống giường, xoay người nhìn Lương Giản.
Lương Giản cũng xoay người, tựa vào trên giường bình tĩnh nhìn Tướng Tài, mặt còn hơi hồng, ánh mắt đã tỉnh táo.
Tướng Tài theo phản xạ nhìn về phía chai rượu rỗng tuếch.
Lương Giản hơi nhướn mày, hỏi: “Thuốc kích thích?”
Dừng một chút lại nói: “Nói đi.”
Tướng Tài thầm nghĩ thì ra gặp phải người nhờn thuốc, nhanh như vậy liền vỡ lở chỉ có thể trách số mệnh lão tử không tốt.
Anh mang theo mông trần đứng thẳng bên giường, cúi đầu trong chốc lát, thành khẩn thẳng thắn: “Giản ca, là tôi bị ma quỷ ám ảnh lấy hạ phạm thượng, nếu bị anh bắt tại trận tôi cũng không có gì để nói cả. Anh muốn lập quy củ thế nào tôi cũng nhận, chỉ cần tôi còn một hơi, mệnh của tôi đều là của anh.”
Lương Giản nhìn anh không nói lời nào.
Tướng Tài nhìn Lương Giản, mắt to trừng mắt nhỏ.
Lương Giản nhìn anh trong chốc lát, anh mắt chậm rãi dịch xuống, từ mặt Tướng Tài trượt đến ngực, đến bụng, cuối cùng là giữa hai chân, nơi đó đang có vật thể đi theo tiếng gọi của lực hút của trái đất uốn lượn chảy xuống.
Lương Giản vươn tay chạm vào nó, đưa lên ngắm trên tay, hỏi: “Mới làm ra kế này?”
Tướng Tài thầm nghĩ có người lấy tính mạng của mình vào đặt cược sao, nhưng phía dưới bị chạm vào lại có chút hưng phấn. Anh vội vã lùi ra phía sau một bước nhỏ: “Giản ca, nếu không phải trong lòng tôi sống chết gì cũng chỉ có mình anh thì tôi cần phải làm ra kế hoạch này sao. Nếu vừa rồi anh cảm giác biểu hiện của tôi chấp nhận được, về sau dùng tôi miễn phí tôi cũng vui vẻ nhận.”
Kì thật kế hoạch ban đầu của anh cũng không khác cho lắm, bây giờ ngoài cửa còn có một vị định làm thay thế đứng chờ, điểm khác nhau chỉ là Lương Giản biết hay không biết, có phối hợp hay không mà thôi.
Lương Giản lại giương mắt nhìn anh.
Tướng Tài thầm kêu, nhìn đi nhìn đi, lão tử không hạn cuối cũng không phải ngày một ngày hai.
Nhìn trong chốc lát, Lương Giản chỉ vào bàn nhỏ vừa nãy hai người ngồi uống rượu: “Đi.”
Tướng Tài nhìn Lương Giản một cái, rồi đi.
“Có ngăn tủ cạnh chân bàn.”
Tướng Tài cúi lưng mở ngăn tủ.
Cái giá vốn để rượu lại đặt một chén thủy tinh, đá bên trong đã tan hết, màu rượu bị hòa tan rất nhiều, màu sắc hơi kì quái.
Tay chân Tướng Tài lập tức nhũn ra, ngực nổi trống dồn dập.
Lương Giản từ phía sau dán lấy Tướng Tài, một tay ôm lấy eo tay còn lại ấn lấy lưng anh không để anh đứng lên: “Cứ nhìn như vậy.” Sau đó liền đâm vào.
Tướng Tài bị Lương Giản làm cho quỳ gối xuống sàn, cặp mắt xếch vẫn nhìn chằm chằm chén rượu, nhìn như thế mình đã uống nó, anh đột ngột xoay người thoát khỏi bàn tay đè nặng lưng mình, đứng thẳng dậy ngửa đầu dán sát vào môi Lương Giản, thở hổn hển tiết ra.
Lương Giản dùng sức đâm vài cái rồi cũng tiết ra cùng, giữ chặt lấy cằm anh mà hôn.
Qua một lúc lâu, Lương Giản mới buông người ra, hỏi: “Rõ chưa?”
Tướng Tài gật đầu, nằm trên mặt đất cười: “Tôi chết đều đáng giá.”
3 – Kết
3 ngày sau, Lương Giản mang Tướng Tài đến chỗ lão gia làm rõ mọi chuyện.
Tướng Tài im lặng xuống xe, yên lặng đi theo sau mông Lương Giản, trong lòng lại bắt đầu tính toán xem mình sẽ bị gãy mấy cái xương, lão gia liệu có xuất chiêu hộc máu hay làm cho nửa người anh không dùng được nữa hay không.
Lúc sắp sửa vào cửa, Lương Giản vươn tay ra sau, bắt chuẩn lấy Tướng Tài, đơn giản an ủi: “Không sao đâu.”
Tướng Tài bị kéo vào cửa, cả người rịn mồ hôi lạnh, xuất hiện với hình ảnh cẩu nam nam kiểu này, lão tử nhất định sẽ chết thảm.
Giờ là buổi chiều, lão gia đang kiên trì chơi trà đạo, nhìn đến hai người nắm tay mà vào, ánh mắt nhìn về phía Tướng Tài vô cùng không tốt, có lẽ là đang biên soạn từ ngữ thô tục mới.
Lương Giản kéo Tướng Tài ngồi xuống, gật đầu nhìn lão gia: “Là người này.”
Ánh mắt lão gia lại lóe lóe vài cái, khóe mắt liếc nhìn Tướng Tài cười lạnh lẽo: “Không phải cậu cũng học A Sênh cường thưởng dân nam đấy chứ? Tiểu Mạc à, nói thật với lão, cậu đồng ý theo nó sao?”
Tướng Tài kiên trì gật đầu.
Lương Giản sửa lại: “Không phải cường thưởng, là dụ dỗ. Lúc trước cha đem người đến con liền thích, hiện giờ thời cơ chín muồi.”
Lão gia mím môi dồn khí đan điền, một lúc lâu sau mới nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh Sênh bên kia tốt xấu gì còn có tiểu lưu manh làm ngọn hải đăng, cậu không có dấu hiệu gì liền vào vòng chung kết, có phải là xúc động nhất thời không?”
Lương Giản tháo kính đen xuống, nghiêm túc nhìn cha mình: “Có khả năng sao?”
Lão gia cũng nghiêm túc nhìn anh: “Vì sao cậu làm vậy?”
Lương Giản tựa vào ghế, một lần nữa cầm lấy tay Tướng Tài: “Chỉ là thích.”
Nhìn mặt lão gia trở nên xanh mét, anh hỏi lại: “Cậu ấy phía trước có thể giúp con, phía sau có thể bảo vệ con, từng khiến A Sênh chịu khổ như thế nào cha cũng biết. Lý do cha phản đối đều không có, còn có vấn đề gì nữa?”
Lão gia hít vào, thở ra, lại hít vào, rồi thở ra, rốt cục vẫn không đè xuống được: “Một cái hai cái đều dắt đàn ông về nói là tình yêu đích thực! Tình yêu đích thực cái của khỉ gì!! Người giống nhau còn có cái gì mới mẻ!! Các cậu không thể ngoan ngoãn cưới vợ đẻ con cho tôi sao!!!”
Ông thở hổn hà hổn hển một lúc, lại thành khẩn nhìn về phía Lương Giản: “Cha cũng đã 72 tuổi rồi, gần đất xa trời, các cậu không thể không khiến tôi khó chịu, ngoan ngoãn sinh vài đứa cháu cho tôi chơi được sao?”
Lương Giản nghĩ nghĩ, chỉ Tướng Tài: “Mặt mũi cậu ấy như thế nào?”
Lão gia ngẩn người, quay đầu nhìn chằm chằm Tướng Tài như thể đang chọn gia súc, vẻ mặt mất từ nhiên hừ một tiếng: “Còn tạm được!”
Lương Giản gật đầu: “Chuyện về sau lại bàn tiếp, sẽ không để cha thất vọng.”
Lão gia được cam đoan, vẻ mặt rốt cục dễ nhìn hơn một chút, nghĩ nghĩ vẫn cảm giác nghẹn khuất, vì thế vươn tay chỉ vào mặt hai người: “Hai cậu không được làm to chuyện! Nếu 5 đứa còn lại mà dẫn đàn ông về, lão tử liền tính vào đầu hai cậu! Hai cậu phụ trách dẹp loạn!”
Đến khi hai người có thể trở về xe, Tướng Tài mới lấy lại hồn, quay đầu nhìn về phía Lương Giản: “Lúc trước? Dụ dỗ?”
Lương Giản gật đầu: “Có lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên, không rõ nữa.”
Sau đó kéo người đến gần, khởi động một công dụng khác của khoang miệng.
Tướng Tài chỉ biết chửi bậy trong lòng.
[ toàn văn hoàn ]