Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Chương 17: Chương 17




A Hòa hôm nay xin nghỉ, lý do là ngộ độc thức ăn, hai ngày sau mới trở về, khuôn mặt trắng hồng giờ trở nên trắng bệch.

A Hòa mặt trắng bệch đứng cạnh Hoa Nam, đứng mãi cũng không nói câu nào, đợi đến tan học mới vỗ vỗ vai cậu nhỏ giọng nói: “Nam tử, sư huynh mời cậu đi ăn thịt nướng đi.”

Hôm nay từ sớm Lương Sênh đã nói muốn tham gia lễ trao giải gì đấy, buổi tối không về biệt thự. Dù sao cũng rỗi rãi, Hoa Nam lập tức gật đầu: “Phải nói trước, không uống rượu được, tôi còn lái xe về.”

A Hòa cười cười, nói vậy được rồi, cậu xem tôi uống, rồi sau đó liền đưa người đến một hàng thịt nướng quen thuộc.

Thịt nướng vào mùa hè vẫn đắt khách, bàn ghế bên ngoài đều là một đám đàn ông nửa người để trần, vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu hét hò ầm ỹ, bên trong lại không một bóng người, yên tĩnh vô cùng.

Hai người đi vào ngồi trong nhà, tùy tiện gọi vài món, A Hòa rót mộc cốc bia cho mình, sau đó lại rót một chén trà cho Hoa Nam, nâng bia kính: “Buổi tối hôm đó cảm ơn cậu đến cứu tôi, tiền thuốc men nợ cậu tôi sẽ nhanh chóng trả lại, làm phiền đến cậu, là sư huynh có lỗi.” Nói xong liền ngửa đầu uống.

Hoa Nam cũng uống cạn chén trà, sau đó buông chén nói: “Sư huynh đừng cảm ơn tôi. Nói thật, lúc đấy tôi cũng không nghĩ nhiều, nếu bên cạnh có người cản thì chắc chắn tôi sẽ không đi. Hơn nữa anh biết rõ, người đưa anh đi là Sênh ca, tôi không có công lao gì cả. Hôm đó Sênh ca cũng đã nói rõ với họ, chỉ có một lần mà thôi.”

A Hòa mím môi, anh cười khổ: “Sau lần này chẳng lẽ tôi lại không học được giáo huấn sao? Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ đi nữa.”

Hoa Nam thầm nghĩ anh đi hay không liên quan gì đến tôi, chẳng qua anh giúp đỡ tôi hơn một tháng, tôi trả lại anh một trận đòn cùng bữa thịt nướng liền coi như xong, về sau ai để ý anh làm báo hay làm hổ.

Lúc ấy nhìn A Hòa ăn mặc cậu liền cảm thấy hối hận, vốn tưởng rằng bị ép buộc, nào biết kì thật là do người này tự làm tự chịu.

Hoa Nam cầm chén trà, trong bụng thầm nghĩ người này quả nhiên ti tiện không khác gì thằng em nhà mình.

A Hòa cúi đầu uống bia, cầm cốc giấy trong chốc lát mới chậm rãi nói: “Kì thật tôi cũng biết mình rất ti tiện.”

Hoa Nam nhẹ nhàng ho khan một cái, học theo Lương Sênh bày đặt vờ vịt, trong lòng hừ lạnh, còn biết rõ bản thân ra phết.

A Hòa vốn nói không ít, lại thêm chút men liền giống như mở máy hát. Cái gì làm chức cao tỏ tình với người ta lại bị làm trò cười, đối tượng thầm mến cấu kết với bạn học khác tẩy chay anh, khiến anh không còn đường nào khác phải nghỉ học chạy đến làm học việc, học việc lúc đầu không có tiền lương, người nhà lại vì tính hướng của anh mà đoạn tuyệt quan hệ, anh sống không nổi đành phải chạy đến vũ trường làm vũ công kiếm bát cơm, còn có ban đầu nhảy là vì kiếm tiền, sau này phát hiện có thể giảm bớt áp lực, vì thế đến khi không còn phải dựa vào nghề ngày về sau lâu lâu cũng đến đây…

May mắn là năng lực kể chuyện của A Hòa không tệ, ngữ điệu coi như nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại thêm vài câu tự giễu cho có không khí nên Hoa Nam mới cho mặt mũi, nhẫn nại ngồi ở một bên.

Nhưng dù sao gã cũng không phải là bác sĩ tâm lý, lại lười phát biểu cảm tưởng, đơn giản lựa chọn dùng thịt nướng chặn miệng mình từ đầu đến cuối, hai mắt cũng lướt qua đỉnh đầu của A Hòa, dán vào màn hình tivi của cửa hàng, từ chương trình thời sự cho đến dự báo thời tiết lại đến tiết mục talkshow, theo dõi tình hình chính trị của đất nước không hề dừng lại.

A Hoa cũng không cần cậu nghe hay không, anh vẫn nói chuyện, tay thay Hoa Nam lau đi dầu mỡ trên xiên thịt nướng. Lau sạch rồi mới đưa cho cậu, tiếp đó lại lấy một xiên khác lau cho mình.

Đến khi ăn phân nửa đĩa thứ hai, A Hòa mới chuyển đề tài: “Biết cậu cũng là tôi còn thấy rất ngạc nhiên. Chúng ta thích nam giới, trong lòng đều biết bản thân không giống với người khác, thể hiện ra trên mặt, hoặc là trở nên đồi bại hoặc là điên cuồng, nhưng tôi chưa từng thấy ai bình thường như cậu, bị tôi phát hiện cũng không quan tâm. Cho nên tôi rất thích ở gần cậu.”

Hoa Nam rốt cuộc nhìn anh, A Hòa vội giải thích: “Tôi biết cậu có bạn, tôi cũng không có ý gì cả, chỉ suy nghĩ con đường này không dễ dàng, chính mình không đi tốt, lại thấy người khác đi thong dong nên mới muốn xem nhiều hơn.”

Hoa Nam bật cười, tỏ vẻ không quan trong: “Có gì dễ với không dễ, chính mình thích là được, để ý gì đến người khác.”

Nói xong lại chuyển hướng về tivi. 8h mới đến thời sự của đài địa phương, sau khi giới thiệu tình hình trong nước liền đến tin tức quan trọng trong địa phương, người dẫn chương trình đang ca ngợi lãnh đạo nhìn xa trông rộng thì Lương Sênh đột nhiên xuất hiện trên màn hình, mặc vest quần âu giày da cầm champagne chuyện trò vui vẻ với ai đó. Theo giới thiệu, đây là một buổi gặp mặt giữa các xí nghiệp nổi tiếng trong địa phương và nhà đầu tư bên ngoài, cùng nhau đàm phán hợp tác.

Hoa Nam kinh ngạc kêu to, thầm nghĩ đại ca xã hội đen còn đàm phán gì nữa, phí bảo kê còn có thể bán cổ phiếu sao?

A Hòa không chú ý đến ánh mắt của Hoa Nam đã rời đi nơi khác, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Có lẽ là cậu thay đổi giữa chừng, một vài chuyện còn chưa gặp hết, chờ đến khi cậu biết, không biết chừng liền không nghĩ như vậy… Aish tôi nói cái gì thế nhỉ, tốt nhất là cậu đừng biết.”

Màn ảnh rất nhanh liền rời khỏi Lương Sênh, một lát sau lại quay cảnh tiệc rượu, cho thấy tin vắn này đã kết thúc.

Mà trung hợp là, trong cảnh cuối cùng, một cô gái đang khoác tay với Lương Sênh lúc này lại hiện ra trên màn ảnh. Gò bồng đảo trước người cô vô cùng chói mắt khiến Hoa Nam lập tức chú ý đến cô, sau đó mới thấy người bên cạnh có vẻ quen mắt. Đang nhìn kĩ xem có phải là người mình quen hay không thì người đàn ông đó lại kéo lấy cô, chớp lấy giây cuối cùng mà thân mật hôn nhau.

Xem góc độ, hẳn là hôn má.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.