Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Chương 27: Chương 27




Qua gần 1 tuần, vết sưng trên mặt Hoa Nam đã xẹp xuống gần hết, vết xước cũng đã kết vảy, nhưng cả người vẫn tím bầm. Bởi vì sức lực khác nhau, thời gian khôi phục cũng khác nhau, điều này khiến cho trên mặt cậu đủ loại màu sắc.

Hoa Nam nhìn gương mừng rỡ không thôi, than thở bỏ qua cơ hội này liền sẽ mất hẳn, cần phải nhanh chóng lên lịch đi thăm hai tai họa nhà mình mà khoe ra vết thương.

Lương Sênh nghe chưa nói cái gì, đáp ứng lời mời giúp cậu ngậm ra hai vết đỏ giả vờ làm vết thương, vỗ vỗ đầu cậu dặn đừng đùa quá trớn rồi mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm.

Hoa Nam lại vẫn cảm giác như vậy không đủ, trước khi đi lại chạy vào toilet, dính kem đánh răng vào khóe miệng, dùng keo xịt xịt vào mắt, cuối cùng còn phun thuốc giảm đau sực nức như phun nước hoa.

Trang điểm xong, mặt cậu giống như củ khoai lang, khóe miệng nổi mẩn, hai mắt đỏ bừng, cả người đều là vị thuốc, nhìn thê thảm vô cùng.

Hoa Nam rất hài lòng với hình tượng này, soi gương chớp mắt, cưỡi mô tô mới mà Lương Sênh mua cho ra cửa.

Ai ngờ vừa đến bệnh viện tâm thần, bác sĩ chủ nhiệm của cha cậu liền khách khách khí khí mời cậu đi ra ngoài. Nói là đang làm tâm lý trị liệu cho cụ, cần phải tránh mọi kích thích tâm lý từ bên ngoài, nói rằng khuôn mặt của cậu rất kích thích, sợ sẽ xảy ra ảnh hưởng gì đó không thể đánh giá được, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hoa Nam vừa mới lên chiến trường đã bất lợi, chỉ phải chuyển sang trung tâm cai nghiện.

Trung tâm cai nghiện Lương Sênh tìm cho em cậu là của tư nhân, bên trong phần lớn là những cậu công tử nhà giàu trượt chân sa ngã, trang trí không khác gì viện an dưỡng, sau phòng ở có một khoảnh sân rộng, phòng nghỉ chung còn có đàn dương cầm, giá sách, sô pha.

Vì Hoa Nam lần đầu tiên đến nên nhân viên phải dẫn cậu đến phòng, vừa đi vừa giới thiệu tình huống. Hoa Nam ngoài miệng hừ hừ ha ha cùng, trong bụng lại mắng thầm: Tên chết tiệt này sống được quá thoải mãi! Lão tử biết thế liền không xin Lương Sênh! Lão tử nên ném mày vào cùng một đống người mới đúng!

Cậu mắng thầm từ cổng lớn đến cửa phòng ngủ, Hoa Nam vẫn cảm thấy không đủ, gã nhăn mặt miễn cưỡng cảm ơn nhân viên, đẩy cửa vào, liền thấy được thằng em nhà mình ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, hai tay ôm đầu gối cuộn tròn trong sô pha, nghiêng đầu, im lặng nghe người ta đọc sách.

Người đọc sách ước chừng 20 tuổi, mặc áo caro quần bò, nhìn như thể học sinh. Đọc xong một đoạn lại nâng tay sờ tóc thằng em cậu, trong mắt hiền lành có thể vắt ra được sữa bò.

Hoa Nam nhịn không được khụ khụ mấy cái.

Cậu rất tức giận, tức giận đến mức hận không thể lập tức phun lửa thiêu cháy hai thằng oắt này.

Mẹ nó lão tử bán mông cứu mày mà mày còn ở đây dễ chịu tới mức sắm được cả tình nhân?

Càng nghĩ càng giận, cậu lại hừ một tiếng, mang theo sát khí vọt vào phòng ngủ, dựa người vào giá sách không nói lời nào.

Đáng tiếc trên mặt cậu có quá nhiều màu sắc, tuy rằng vẻ mặt dữ tợn nhưng cũng chỉ làm cho củ khoai lang thêm chút màu mè mà thôi.

Hai người ngồi trên sô pha vội vã đứng dậy, thằng em cậu có lẽ là vì vẫn thường xuyên dùng thuốc nên phản ứng và động tác đều có chút chậm. Cậu chậm rãi đứng dậy, hai mắt mờ mịt nhìn Hoa Nam, sau đó nước mắt chậm rãi trào ra: “Đại ca…”

Nước mắt cậu ngược lại không chảy chậm, chỉ vài giây khuôn mặt liền giàn dụa nước mắt, lại giang tay, dùng một động tác quay chậm nhào vào Hoa Nam: “Em xin lỗi…” Còn chưa kịp nói nốt tiếng anh đã bị Hoa Nam đạp vào bụng, mông một lần nữa ịn vào sô pha.

Cậu thanh niên kia nhịn xuống tiếng hô kinh ngạc, cười vươn tay về phía Hoa Nam: “Anh là Hoa Nam có phải không? Tôi là Mạc Thanh, bạn của Hoa Dương.”

Hoa Nam nheo mắt nhìn người đối diện: “Bạn kiểu chọc cúc hoa nhau chứ gì?”

Mạc Thanh hơi hơi xấu hổi: “Tuy rằng hai chúng em còn chưa đến giai đoạn đó, nhưng… đúng là kiểu bạn này.”

Hoa Nam lại nhanh chóng đá một cước, đem Hoa Dương vốn đang lặng lẽ đứng dậy chậm rãi phác tới được một lần nữa trở về sô pha, cậu cau mày mắng to: “Đại ca đưa mày đến trại cai nghiện là để cai nghiện, như thế nào lại nảy nòi ra cái thói thấy đàn ông liền nhào vào hả? Có phải người ở đây có vấn đề không?” Vừa mắng vừa liếc nhìn Mạc Thanh.

Trước ngực Mạc Thanh cũng mang thẻ nhân viên.

Mạc Thanh quay đầu nhìn Hoa Dương, thấy cậu không có việc gì mới nhẹ giọng giải thích với Hoa Nam: “Hoa Dương vừa đổi thuốc mới, cảm xúc không ổn định, tác dụng phụ phải sau 1 – 2 tuần mới biến mất. Trước đây cậu ấy vẫn thường nói chính mình làm hại đến đại ca, cảm giác có lỗi với anh, hiện tại thấy anh đến thăm mới khó tránh khỏi kích động một chút.” Vừa nói anh hơi nghiêng người về phía cửa, “Lát nữa sẽ đến giờ Hoa Dương uống thuốc, chờ cậu ấy uống thuốc xong sẽ bình tĩnh một chút. Nếu đại ca không vội, chi bằng ra ngoài khuôn viên nói chuyện với em một chút?”

Hoa Nam nhướn mày, thằng oắt con này nhận người thân nhanh ra phết, lại ghét bỏ liếc nhìn mặt Hoa Dương nước mắt ngập ngụa, do dự một chút, gật đầu cùng Mạc Thanh ra khỏi cửa.

Mạc Thanh vừa đi vừa giới thiệu bản thân.

Cậu nói mình là đàn anh trên một khóa với Hoa Dương thời trung học, hai người lúc trưởng thành từng có một thời gian mối tình đầu ái muội, sau này Mạc Thanh đỗ đại học liền không liên hệ nữa. Lúc Hàn Tố đưa Hoa Dương đến đây tìm trong di động của Hoa Dương có rất nhiều tin nhắn nháp định gửi cho Mạc Thanh, vì vậy liền gọi điện cho cậu hỏi có đồng ý đến chăm sóc Hoa Dương không. Nghe được tình hình của Hoa Dương cậu liền nghỉ việc, bay đến đây xin làm nhân viên tạm thời, vừa lúc chăm sóc cho Hoa Dương.

Sau này hai người liền một lần nữa nối lại tình xưa, cùng nhau hướng về tương lai tốt đẹp.

Hoa Nam nghĩ nghĩ mới nhớ ra Hàn Tố từng gọi điện thoại nói cho cậu biết việc này, hóa ra là có cả lịch sử với nhau, lại buồn bực thằng oắt con này thoạt nhìn đâu có ngốc, làm sao lại đâm đầu vào cái tai họa này?

Hoa Nam nói thẳng: “Em tôi dính phải thuốc phiện từ 5 năm trước, tôi đưa nó đi cai nghiện 3 lần, nó tái nghiện 3 lượt. Vì chút bột trắng này cái gì nó cũng từng làm, còn bán mông cho bọn buôn thuốc, uống nước tiểu. Cho nên dù bây giờ cậu nhìn nó hiện giờ trông giống người tốt, đến khi ra ngoài không đến 3 tháng liền sẽ lại dính phải. Cậu ở chung với nó sớm muộn gì có một ngày so với tôi còn thảm.” Nói xong cậu liền chỉ mặt mình.

Mạc Thanh mỉm cười: “Đại ca yên tâm, em cũng không phải anh hùng gì, nếu em quyết định chung sống với Hoa Dương thì trước đó cũng đã suy xét mọi khó khăn cả rồi. Em có thể cam đoan với anh, chỉ cần có em ở đây, Hoa Dương tuyệt đối sẽ không tái nghiện.”

Hoa Nam xì một tiếng, không cho là đúng.

Mạc Thanh lấy di động ra, mở một phần mềm cho Hoa Nam xem.

Trên màn hình là một chuỗi con số và bảng tính nhìn hoa cả mắt, con số phần lớn trên dưới 70, bảng chia theo 24 giờ.

Mạc Thanh nói: “Em làm ngành kĩ thuật số, trên cổ tay Hoa Nam có thiết bị đo lường nhịp tim, số liệu sẽ được gửi trực tiếp đến di động của em để phân tích. Đến khi em ấy ra ngoài, em sẽ thêm vào phần mềm định vị và thuốc mê, hoặc là điện giật.”

Hoa Nam tưởng tượng cảnh thằng em mình bị điện giật nằm bẹp xuống đất run rẩy, không nhịn được cười lên, cầm điện thoại trả cho cậu ta: “Được rồi, em tôi là của cậu. Nhưng tôi nói trước cho cậu biết, nếu nó gặp phải chuyện không may, cậu phải phụ trách tất cả, nếu nó chết, cậu phải chôn cùng nó. Tôi nói được làm được.”

Mạc Thanh lập tức gật đầu: “Vâng.”

Hoa Nam thấy cậu ta đồng ý quá nhanh, trong bụng lại không nhịn được nói thầm, lập tức lôi hết chuyện xấu của hai vị nhà cậu ra hỏi xem cậu ta giải quyết như thế nào. Mạc Thanh trả lời trôi chảy như thể Doraemon nhập vapf người, mỗi lần nói ra đều có một thiết bị công nghệ cao làm đối sách, giống như là máy vạn năng. Hoa Nam nghĩ nghĩ khoa học kĩ thuật quả nhiên là đi đầu mọi ngành nghề, dùng nắm đấm không thể thắng được mưu mô, người này hẳn là biết trị hai vị kia hơn cậu.

Hoa Nam lại đột nhiên hỏi: “Tính tình của em tôi cậu còn muốn sống cả đời với nó? Cậu thấy nó tốt chỗ nào chứ?”

Mạc Thanh suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời đầy ý thơ: “Em thấy, khi thích một người, còn có thể nói ra thích người ấy chỗ nào, thích người ấy xinh đẹp, thích người ấy dịu dàng, thích người ấy tài hoa. Nhưng khi yêu phải một người, tuy rằng cũng có thể nói ra người ấy tốt chỗ nào, nhưng trong lòng ta biết, dù cho người ấy không có những ưu điểm đó ta vẫn sẽ yêu người ấy. Hai người ở với nhau chắc chắn sẽ có đau khổ, nhưng nếu khiến em phải rời bỏ Hoa Dương, em sống cũng sẽ chỉ như một cái xác không hồn. Cảm giác này em đã từng trải qua, Hoa Dương cũng từng trải qua, cho nên sau này dù cho có nhiều khó khăn đi chăng nữa, hai chúng em vẫn có thể cắn răng chịu đựng, bởi vì luôn có hi vọng.”

Hoa Nam xì một tiếng: “Thật đúng là buồn nôn. Cậu không biết nói gì thực tế hơn được sao!”

Mạc Thanh nheo mắt cười: “Thực dụng nhất, chính là em xem Hoa Dương liền kiên định, em muốn ở cùng Hoa Dương cả đời, muốn đối tốt với cậu ấy, muốn mỗi tối đều cùng cậu ấy ngủ, buổi sáng cùng cậu ấy tỉnh, chờ hai chúng em chết, phần mộ cũng cùng một chỗ.”

Hoa Nam không nói lời nào, một lúc sau cậu đứng lên duỗi eo, đi bộ ra ngoài.

Mạc Thanh ở phía sau gọi: “Đại ca, lại vào xem Hoa Dương đi!”

Hoa Nam chỉ khoát tay không quay đầu lại: “Của cậu cả đấy! Lão tử từ nay về sau không quan hệ gì đến nó nữa! Khi nào hai cậu chết thì gọi tôi một tiếng, tôi xây mộ chung cho hai cậu!”

Mạc Thanh ở phía sau cười nói vâng, lại gọi: “Cám ơn đại ca!”

Hoa Nam bước vội về phía trước, trèo lên mô tô, cậu trừng mắt nhìn đám mây trên trời thở dài một hơi, hai cục nợ rốt cục cũng vứt được một, ai lại đến rước ông già nhà cậu? Gọi mẹ kế cha kế cũng không có vấn đề gì, chỉ cần trị được lão già là được.

Mở chìa khóa nổ máy, lại híp mắt nghĩ, liệu vấn đề của lão tử cũng nên cân nhắc ra đáp án không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.