Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Em Đi

Chương 18: Chương 18




Ăn thịt Hồ ly tinh

Cách phòng khám của Thiên Anh chừng 5km về phía Tây, có một khu biển vắng. Sóng ở đây không dữ dội, bãi cát trải dài, vắng lặng, chỉ có những rặng phi lao ăn ra sát biển ngày đêm rì rào đón gió. Sau rừng phi lao, đi sâu vào trong bờ sẽ thấy thấp thoáng một vài ngôi biệt thự tuyệt đẹp, là dinh cơ dùng để nghỉ ngơi của một vài ông chủ có tiền của và máu mặt. Khu biệt thự này hoàn toàn biệt lập với khu dân cư, luôn luôn trong tình trạng tĩnh lặng, dường như ngoài tiếng sóng biển ngày đêm vỗ bờ thì không còn gì khác.

Lúc này, trong một ngôi biệt thự màu vàng nhạt được xây theo kiến trúc hiện đại, to lớn và đồ sộ, trong căn phòng khách sa hoa, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế. Người đàn ông này trạc ngoài 50 tuổi, hơi gầy, cằm nhọn, mắt nhỏ luôn để lộ ra những ánh nhìn hung ác. Hắn liếc qua những tấm ảnh đang cầm trên tay, vẻ mặt bình thản nhưng cũng đủ để năm kẻ đứng đối diện sợ run như cầy sấy, không một ai dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Bỗng “soạt”, hắn vất tập ảnh thẳng về phía năm người kia, sẵng giọng:

-Tao cần một lời giải thích ngắn gọn và đủ ý.

Năm tên đang đứng đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không ai biểu lộ ra ý sẽ làm anh hùng đứng ra chịu trận cho cả đám.

-Chúng mày điếc à?- Hắn nhướng mày trịch thượng hỏi lại.

-Đại… đại ca…- Một tên đứng giữa vội vàng lên tiếng nhưng không quên liếc những tên còn lại bằng ánh mắt đầy oán giận- Thực sự là hôm đó bọn em đã tống nó vào trong bao và vất xuống biển rồi ạ!

-Và đưa kèm nó một con dao à? Tao chỉ muốn biết tại sao đến giờ nó vẫn sống sờ sờ và chẳng có vẻ gì là đã từng chết một lần cả?

Năm tên đang đứng lúc này đúng là khóc không ra nước mắt. Nếu chúng biết đứa con gái trong ảnh làm sao thoát khỏi cái bao chết tiệt đó thì bọn chúng đã trực tiếp dìm nó cho đến chết rồi, chứ còn phải đứng đây chịu trận hay sao?

-Lúc đó nó đã bị ngất, còn bị trói chặt tay chân. Bọn em còn buộc đá vào bao để nó chìm xuống… Không biết… không biết…

Năm tên này chính là năm kẻ đã trực tiếp ra tay sát hại Hạ Chi và Phượng- một người vô tình bị vạ lây. Nhưng cả năm thằng vì sợ chết (trong tay ông chủ) nên đã bàn nhau không bao giờ được nói ra còn có nhân chứng nữa. Thế nên hiện tại việc Phượng có vẻ như cũng thoát chết đã bị bọn chúng lờ đi, coi như chưa từng xảy ra.

Đúng luc này, một thanh niên từ dưới nhà bếp đi lên, trên tay là hai ly rượu. Thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, có phong cách của một đại công tử.

-Của bố này… Loại này con mới học pha đấy.- Gã đặt ly rượu xuống trước mặt người đàn ông nhỏ thó ngồi trên ghế kia, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, hai chân vắt lên bàn, đong đưa nhìn năm kẻ đứng trước mặt.

Có đánh chết thì đám tay chân của gã đàn ông nhỏ thó kia cũng không tìm ra được một nét chung nào giữa cậu chủ cao lớn đẹp trai kia với người mà cậu ta gọi là bố. Bọn đàn em thường rỉ tai nhau trong lúc nhậu nhẹt rằng cậu chủ là hậu sản phẩm của một cuộc trao đổi giữa ông chủ và một con cáo già khác, mà trong cuộc trao đổi ngang giá ấy, hắn phải để cô vợ trẻ đẹp phục dịch tên bạn hàng một đêm. Lời đồn chỉ là lời đồn, vì ông chủ vẫn yêu quý, nuông chiều cậu chủ như con đẻ của chính mình, còn coi là người thừa kế duy nhất sau này dù cho ông ta cũng không thiếu con đường vợ chợ.

-Bọn chúng chắc không dám nói dối đâu bố ạ! Con nghĩ là cô ta may mắn được ai đó cứu sống thôi.

-Bọn mày nghe rõ chưa? Thủ tiêu cả người đã cứu nó lẫn con nhỏ ngay cho tao.- Lão hất hàm.

-Nhưng người này hơi có chút rắc rối. Hắn có quan hệ với dân giang hồ ở Hà Nội.- Cậu con lại tiếp tục nói.

-Hừ… đây là Hải Phòng, không phải Hà Nội của chúng nó. Ở đây tao muốn ai chết hôm nay nay thì nó chắc chắn không được sống đến ngày mai.

-Tùy bố… Con chỉ nhắc vậy. Dạo này dân chơi các nơi kéo về đây khá đông, càng lặng lẽ làm càng tốt bố ạ! Mà hình như cô ta đang bị mất trí nhớ.

-Vẫn phải giết… Nghe rõ chưa? Giết nó.- Lão gằn giọng.

-Rõ…- 5 thằng dạ ran rồi quýnh quáng kéo nhau ra ngoài.

Gã thanh niên nhấp một chút rượu rồi tiếp:

-Vẫn không có tin tức của cuốn phim ạ? Biết đâu con bé kia vẫn đang giữ?

-Việc nguy hiểm đó chắc nó không giao cho em gái nó đâu. Tao hy vọng nó đem theo trong người, và cả hai đều đang yên lành trong bụng cá là tốt nhất. Nhưng không được chủ quan, phải điều tra cả Phong Lan hội nữa, để cuốn phim rơi vào tay công an là đi tù mọt gông cả nhà.

-Con nhớ rồi mà.

-Còn nữa, tạm thời dừng hết việc mua bán thú một thời gian. Hôm trước bọn nó lùa bầy voọc thế đ’ nào mà đánh động đến cả bọn Kiểm lâm. Công an đang vào cuộc rồi, chờ cho mọi việc lắng xuống đã.

-Vâng…- Gã thanh niên lơ đễnh đáp.

-Mà có chắc thằng bác sĩ kia liên quan tới đám giang hồ ở Hà Nội không?- Lão cẩn thận hỏi lại.

-Không tệ lắm.

-Vậy thì cứ tạm thời chừa hắn ra đã… Nhưng con bé kia thì phải thủ tiêu đi, nó đã biết chỗ này rồi, để nó nhớ ra là chết cả lũ.

-Con cho người làm ngay. Bố già có cần trăn trối gì thêm nữa không thì nói nốt đi.

-Cút con mẹ anh đi.- Lão nhìn vẻ mặt câng câng của thằng con, không nhịn được chủi đổng một câu.

*

Từ sau hôm con voọc cái Nữ Hoàng sinh con và qua đời, trên trạm nghiên cứu lại có thêm một sinh linh bé bỏng nữa. Con voọc con được đặt tên là Princess. Dưới bàn tay chăm bẵm của Lam và sự quan tâm của anh em ở trạm nghiên cứu, nó rất khỏe mạnh và lớn nhanh. Hạ Chi, Hương và Nguyên hầu như ngày nào cũng chạy lên thăm nó.

Sau mấy ngày bận bịu, Thiên Anh cuối cùng cũng sắp xếp cho Phượng một công việc ở phòng khám phụ Linh, vì Linh sắp đến ngày sinh, đi lại cũng nặng nề hơn. Phượng là một cô gái thông minh, lại đảm đang tháo vát từ nhỏ nên học việc cũng rất nhanh. Ba chị em dọn về thuê trọ ở một phòng trọ gần trường của hai đứa trẻ cho tiện việc đi học của chúng, cũng tiện cho việc tới phòng khám làm việc của Phượng. Thiên Anh thì tranh thủ những lúc rảnh anh đưa Hương đi thăm thú các nơi. Anh vui vì Hương không có một chút thái độ bài xích nào đối với cuộc sống hiện tại của anh.

Nguyên cũng quyết định sau cuộc đua của hội đua xe sẽ đưa Hạ Chi về lại Hà Nội. Nếu không phải vì Hạ Chi ham vui và háo hức với cuộc đua này thì anh đã đưa cô về từ sớm hơn. Gần đây ngày nào ông nội cũng gọi điện nói có cả núi công việc đang cần anh về làm. Còn mẹ anh thì cứ khuyến khích anh đi nữa, sợ sau này vào guồng công việc rồi sẽ chẳng có nhiều thời gian mà đi. Nguyên cảm kích bà vô cùng mà không biết rằng bà chỉ muốn đẩy anh đi thật xa cho đến khi những rắc rối ở nhà giải quyết đâu vào đó.

Nguyên về đến phòng ở khách sạn thì đã thấy gối và chăn để sẵn ngoài ghế salon. Đêm nào Hạ Chi cùng đẩy anh ra salon ngủ, nhưng nếu anh đi thuê một phòng khác thì y như rằng sáng hôm sau sẽ thấy mặt cô bé sưng lên như bánh bao cho quá nhiều bột nở. Phụ nữ đúng là khó hiểu, hay ít ra thì Hạ Chi khó hiểu gấp mấy lần những cô nàng anh từng cặp kè trước đây. Trước đây, anh chỉ coi những cô nàng chân dài và gợi cảm ấy là những kẻ não phẳng, ngoài việc rên rỉ và làm cho đàn ông sung sướng trên giường thì họ chẳng làm được gì khác. Nhưng anh phát hiện ra Hạ Chi là một thế giới hoàn toàn khác thế. Cô không tinh tế, có chút ngờ nghệch, nhưng anh vẫn cảm thấy cô đáng yêu đến lạ. Anh từng gặp những người phụ nữ thông minh, như Hương- bạn gái Thiên Anh, hay Tú Linh- cô chị họ đanh đá và sắc sảo. Anh chưa bao giờ coi Tú Linh là phụ nữ trong suốt những ngày ở cùng ở nước ngoài, bà chị bé đó chẳng có một chút nữ tính nào cả.

Nguyên mở cửa phòng ngủ. Hơi lạnh từ bên trong tỏa ra khiến anh rùng mình, cảm giác như bước qua cánh cửa là tới được Nam Cực vậy. Đó là thói quen của Hạ Chi, phải hạ nhiệt độ điều hòa thật thấp và trùm chăn kín mít khi đi ngủ, mặc kệ việc sáng hôm sau dậy sẽ hắt hơi vài cái. Cô nói như thế ngủ mới sâu giấc và dễ ngủ.

Nguyên tăng nhiệt độ điều hòa lên rồi tới bên giường. Nhìn dáng vẻ ngủ ngon của Hạ Chi, anh chỉ khẽ lắc đầu cười, không tin là cô đã 22 tuổi. So với Phượng mới chỉ 19 tuổi thì đúng là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Cô quá vô tư, có lẽ do được ông anh trai bao bọc quá mức từ nhỏ rồi nên cô luôn vô ưu vô lo như thế. Anh cũng sẽ phải cố gắng để cô không mất đi sự hồn nhiên đó. Anh muốn làm cho cô hạnh phúc.

Nguyên kéo chăn cho Chi rồi đặt lên má cô một nụ hôn. Từ một chàng công tử đến bản thân còn không lo nổi, sau khi quen Hạ Chi, anh phải lo cho cô gái mất trí nhớ và luôn lơ đễnh này từng ly từng tý một. Từ việc hay cáu bẳn vì luôn phải mang theo một cái đuôi bất đắc dĩ, bây giờ anh lại chỉ muốn cái đuôi ấy thực sự gắn chặt vào với mình. Cuộc sống vắng cô chắc sẽ vô cùng tẻ nhạt?

Nguyên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại inh ỏi. Mặt trời đang lên từ phía biển, gió thổi qua khung cửa sổ mát lạnh. Nguyên nhìn màn hình xem người gọi đến và thề sẽ đánh hắn một cái nếu hắn ở đây lúc này.

-Mày có cần nhớ tao tới mức vừa sáng ra đã gọi thế này không?

-A… a… xin lỗi nếu gọi khi mày đang tập thể dục với một máy tập 45kg và có số đo ba vòng đủ làm cháy cả bãi biển Cát Bà.- Đầu bên kia Vincent đang cười lên hô hố một cách vô cùng thô bỉ.

-Tao thề sẽ cho mày ăn đòn ngay khi thấy mày.- Nguyên chửi ầm lên, nhưng không hiểu sao tự nhiên anh lại đỏ mặt trước lời trêu chọc vừa rồi của thằng bạn. Chẳng phải hai thằng vẫn nói chuyện về gái gú bỗ bã như thế hay sao?

-Tao nói đúng à? Dạo này mày khỏe hơn đấy nhỉ?

-Cuối cùng là mày đánh thức tao vì việc gì?-Nguyên vội đánh trống lảng, lên giọng nghiêm túc hỏi.

-A, tao chỉ muốn báo cho mày biết là vài ngày nữa tao sẽ ra Bắc.

-Ra Bắc? Làm gì?- Nguyên cau mày?

-Tất nhiên là thăm người yêu tao.- Vincent cười nửa đùa nửa thật.

-Mày? Mày có người yêu ở ngoài Bắc? Nói giỡn thì cúp máy đi.

-Ấy, tao thề là tao nói thiệt mà.

-Từ bao giờ mày có người yêu ở ngoài này vậy?

-Tao sẽ kể cho mày nghe khi tao ra tới Cát Bà.

-Sao? Định dẫn bồ mới đi du lịch hả?

-Xì, bồ mới bồ cũ gì? Đừng làm tao mất hình tượng trước mặt nhỏ nghe mày. Người yêu tao đang ở Cát Bà đó.- Vincent nghiêm túc đáp.

-Thật hay đùa đấy?- Nguyên tỏ vẻ không tin.

-Đợi tao dẫn cô ấy đến thì mày tự biết thật hay đùa. Có khi tụi mày biết nhau cũng nên ấy chứ.

-Thế bao giờ mày ra? Mấy ngày nữa tao về Hà Nội rồi.

-Sớm thôi. Sớm thôi. Vậy nha, cứ tiếp tục vui vẻ đi. Chúc bữa sáng ngon miệng. Hy vọng lúc gặp mày vẫn còn thấy mày phong độ. Ha ha.- Vincent cười dài rồi cúp máy.

Nguyên cũng không ngủ được thêm nữa. Anh vội chạy vào nhà tắm để đè ép cơn dục hỏa đang xông lên trong người xuống. Cái thằng Vincent này đúng là đáng bị ăn đòn.

Do đêm qua anh tăng nhiệt độ điều hòa nên Hạ Chi bị nóng bèn đạp tung cả chăn ra. Chiếc áo sơ mi của anh được cô trưng dụng làm đồ ngủ đã sớm nhăn nhúm một cái thảm hại. Đôi chân trần trắng muốt nằm nửa kín nửa hở trong đống chăn càng làm cho cô khi ngủ có dáng vẻ vô cùng hấp dẫn.

Nguyên khẽ nuốt nước bọt. Cả người anh vừa mới tắm xong mà dường như lại bắt đầu phát hỏa, nóng nực và khó chịu. Trong đầu anh, trong mắt anh chỉ có duy nhất hình ảnh mê người của con hồ ly tinh nhỏ đang nằm kia, và anh nhất định phải ăn thịt con hồ ly tinh đó.

Khi Hạ Chi cảm giác được có một hơi thở nóng hổi phả vào mình và mở mắt ra thì Nguyên đã cởi xong cái cúc đầu tiên, để lộ ra một phần ngực trắng và mềm mại của cô. Ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, cô túm lấy cổ áo và tay anh, kêu lên:

-Lưu manh. Anh làm gì thế?

Nhìn bộ dáng như say của Nguyên, cô càng cảm thấy sợ hãi. Đôi mắt anh cháy rực một sự đam mê của dục vọng. Nơi đó, cô không còn thấy một chút lý trí nào nữa.

Nguyên bị Chi giữ lấy tay cũng không dừng lại. Anh nằm đè lên cô, đôi môi khóa chặt cái miệng xinh của cô lại, đôi bàn tay tham lam và điêu luyện cũng không ngừng nghỉ kích thích những nơi mẫn cảm trên cơ thể cô. Anh không thể dừng sự ham muốn lại, và vốn anh cũng không muốn dừng.

Hạ Chi giãy giụa một hồi cũng không tài nào thoát được cơ thể to lớn và đôi tay như hai gọng kìm của anh, cô chỉ có thể kêu lên những tiếng ú ớ vô nghĩa từ trong cổ họng. Nụ hôn cuồng nhiệt của anh làm cô nghẹt thở. Nghẹt thở nhưng lại muốn cháy lên.

Khi Nguyên cởi được chiếc cúc áo thứ hai thì Hạ Chi sực tỉnh khỏi sự mơ màng trong vòng tay mơn trớn của anh. Cô cắn mạnh vào môi anh khiến Nguyên “a” lên một tiếng rồi như từ cơn mơ sực tỉnh trở lại.

Anh dừng mọi động tác, rút bàn tay ra khỏi ngực cô, đưa đôi mắt vừa như hối hận, vừa như tự trách mình nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của Hạ Chi. Một thoáng chốc, mắt anh trở nên buồn vô hạn.

Tại sao anh lại có thể làm tổn thương đến cô bằng hành động gần như là cưỡng bức này cơ chứ?

Anh thở dài, cúi xuống định hôn lên đôi mắt đẫm nước mắt của Chi, nhưng cô quay đi né tránh. Anh nặng nề nhấc người khỏi người cô, nằm ra giường, cũng không biết nói gì cho phải.

Rồi anh vòng tay sang, kiên quyết ôm lấy cô, nói:

-Anh xin lỗi… Anh sai rồi… Anh là một thằng tồi. Anh không nên làm như vậy với em.

-Em ghét anh!- Hạ Chi úp mặt vào ngực anh nức nở kêu lên.

-Ừ… anh xấu xa quá mà! Em cứ ghét anh đi.- Nguyên vỗ về cô.

Một lúc sau thì Hạ Chi đã bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn im lặng trong mớ cảm xúc hỗn độn vùa xuất hiện trong đầu mình. Khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Nguyên, cô đã tự trách mình, có lẽ không nên đối xử với anh như thế. Và cô cảm thấy không còn giận anh như mình đã tưởng.

-Hôm nay em sẽ đi đâu?

-Bác sĩ nói chiều nay đi gặp mấy người trong hội Phong Lan.- Hạ Chi đáp.

-Vậy còn sáng nay?- Nguyên lại hỏi, cũng chẳng biết hỏi điều gì khác.

-Không có việc gì…- Hạ Chi ngập ngừng.

-Sao thế?- Nguyên cúi đầu ngạc nhiên hỏi.

-Còn hỏi sao thế?- Hạ Chi hờn dỗi đáp- Vừa rồi anh làm người ta sợ chết đi được ấy.

-Ừ… Anh xin lỗi rồi mà. Vẫn còn giận à?- Nguyên hơi cười cười đáp.

-Không…- Hạ Chi càng đáp lý nhí hơn, trong đầu cô cũng xuất hiện một suy nghĩ táo bạo.

-Làm sao vậy?- Nguyên ngạc nhiên hỏi lại.

Hạ Chi đột nhiên nhổm dậy rồi trườn lên người Nguyên, nằm đè lên anh. Nguyên hoàn toàn sửng sốt vì hành động táo bạo này. Làm sao anh có thể tin được, vì cô gái nhỏ này vừa rồi còn bị anh dọa đến phát khóc cơ mà?

-Làm sao thế?- Nguyên ngẩn ra.

Hạ Chi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Nguyên:

-Vừa rồi anh làm em suýt chết vì nghẹt thở chứ sao. Đồ xấu xa.

Hạ Chi cúi xuống nhìn anh, vô tình để lộ ra bộ ngực đầy đặn bên trong áo sơ mi qua hai tầng cúc hớ hênh chưa kịp đóng. Mọi ham muốn vừa qua trong Nguyên vốn đã bị nước mắt của cô làm ỉu xìu trở xuống, bây giờ lại mãnh liệt bùng lên.

Nguyên mỉm cười đưa tay vít gáy cô xuống, trước khi khóa môi cô bằng một nụ hôn nồng cháy nhất, anh thì thầm:

-Thế nên bây giờ em tính cưỡng gian anh để trả thù phải không, hồ ly tinh này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.