Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Em Đi

Chương 27: Chương 27




Ra đi

-Các chú ra tay nặng quá!- Trung nhìn vào mấy tên vừa bị Hải Long hạ gục chép chép miệng- Hạ Chi không bị sao chứ?

-Ông anh nhìn xem thế này thì có thể làm sao được không?- Hải Long chỉ vào gã bị thương nặng nhất, có lẽ do đau quá nên đã ngất đi, hai tay vẫn không rời hạ thể.

Trung nhíu mày nhìn, nhưng rồi hiểu ra vấn đề, anh cũng không biết phải nên cười hay nên khóc. Thiên Anh và Huy Khánh ở phía sau cũng cố nắng nín cười trước tình cảnh này. Sau cùng, Thiên Anh đằng hắng lấy lại vẻ bình thường rồi nói với Trung:

-Cũng muộn rồi, bọn em cũng đang bận. Có gì bọn em đưa Hạ Chi qua chỗ anh sau được không?

-Được, nhưng đừng quá lâu đấy nhé!- Trung gật đầu.

Sau đó anh bắt tay mọi người rồi cùng đồng đội áp tải đám người bắt cóc Hạ Chi ra về.

Sau khi Trung đi rồi, Thiên Anh mới mở cửa xe để Hạ Chi ra ngoài. Vừa rồi chứng kiến việc Hải Long cho đàn em đe dọa đám người bắt cóc mình thế nào, lúc này lại nhìn thấy vẻ thờ ơ không thèm quan tâm của anh, Hạ Chi cảm thấy sợ hãi. Nếu anh có ý hại cô thì chắc chắn sẽ không cứu cô lần này. Nhưng cái cách anh thể hiện mình lại không khác gì những lời mà Quân đã kể. Rốt cục mọi chuyện là như thế nào?

Thấy vẻ mặt của cô, Thiên Anh lại nghĩ cô vẫn còn sợ hãi nên hỏi:

-Em còn sợ lắm sao? Đừng lo, bọn họ đều bị bắt đi rồi. Để anh đưa em về.

Hạ Chi còn chưa kịp đáp thì Long đã cau mày nói:

-Không được, còn cuộc đua của chúng ta. Anh không thể bỏ như thế được.

Thiên Anh còn chưa phản bác thì Long đã quay người vẫy tay, gọi một tên đàn em tới rồi nói:

-Mày đưa cô bé về đi.

Rồi anh lại nhìn sang cô, đôi mắt lạnh vẫn không có hơn một ý tứ quan tâm nào:

-Về tới khách sạn thì đừng chạy lung tung nữa. Đợi cuộc đua ngày mai xong tôi sẽ dẹp hết bọn này, lúc đó hãy đi đâu thì đi.

-Vậy được không?- Thiên Anh nhìn cô hỏi ý kiến.

-Anh cứ đi với các anh ấy đi. Em không sao đâu mà.- Cô cố gắng nở một nụ cười, nhưng vẻ mặt hoang mang thì vẫn không thoát khỏi cái nhìn của Long.

Nhưng rồi Long cũng im lặng, quay người đi về xe của mình. Anh chàng có nhiệm vụ đưa cô về khách sạn thì dẫn cô ra xe, đưa mũ bảo hiểm cho cô rồi nổ máy và chở Hạ Chi về thẳng khách sạn. Nhưng anh chàng còn lịch sự và cẩn thận tới mức muốn đưa cô lên tận phòng. Vừa đứng đợi thang máy cô vừa quay lại cười gượng:

-Anh không cần đưa em lên tận phòng đâu.

-Không được.- Anh chàng cao to giãy nảy lên- Anh Long đã giao phó chị cho em thì em phải đưa chị về tận phòng em mới yên tâm quay lại báo cáo được.

Không nghĩ ra được lý do nào để phản đối cả nên Hạ Chi cũng mặc kệ cho anh chàng muốn làm gì thì làm.

Nhưng cửa thang máy vừa mở ra thì một tiếng kêu vừa kinh ngạc lại có cả sự vui vẻ vang lên. Hương bước ra, nhìn cô rồi lại nhìn anh chàng phía sau, sau đó Hương cười:

-May quá, đang tính gọi cho em. Em rảnh không, đi uống café với chị?

Hương và Hạ Chi khá thân thiết, một phần vì Hương là bạn gái của Thiên Anh, một phần là do tính Hương cũng khá cởi mở, hòa đồng chứ không chảnh như những cô nàng con nhà giàu khác nên hai chị em rất quấn quýt. Sau chuyện không may của con voọc Nữ Hoàng, Hương và cô cũng thường xuyên đi lên thăm con voọc con, cái tên Princess, cái tên này do cô và Hương thống nhất đặt cho.

-Dạ, em cũng đang tính đi uống café đây, chút có hẹn với anh Quân mà. Vậy chị em mình đi luôn.- Cô cười nắm lấy khuỷu tay Hương định kéo đi.

-Nhưng như thế có làm phiền hai người không?- Hương cười bối rối.

-Không đâu chị, bọn em hẹn muộn mà. Mình đi thôi.

Nói rồi cô kéo Hương đi thẳng. Chỉ nghe một tiếng “Ơ” phía sau, cả hai quay lại thì thấy anh chàng kia vẫn đang ngơ ngác đứng đó, có lẽ là không biết phải làm thế nào. Hạ Chi phì cười rồi vẫy tay nói với anh chàng:

-Cứ nói với sếp lớn của anh là em đã về tới tận phòng rồi, sẽ không ra khỏi phòng nữa đâu.

Hai cô gái đi được một quãng xa rồi, anh chàng mới lắc đầu, nhún vai một cái rồi đi ra khỏi khách sạn. Hương quay lại nhìn rồi hỏi:

-Ai đó?

-Bạn của anh Long.- Hạ Chi nhún vai- Anh ta tiện đường nên em đi nhờ về.

-Bạn? À, mấy anh chàng trong hội đua mô tô hả? Mấy đứa cũng dễ thương lắm, phải cái là hơi mải chơi nên học hành chẳng tới đâu cả. Thôi chị em mình đi.

Ngồi trong quán café, Hạ Chi kể lại cho Hương nghe về sự việc vừa xảy ra. Hương chăm chú nghe với vẻ mặt đầy lo lắng, sau đó là vui mừng, rồi cuối cùng khi nghe đến việc tên bị Hạ Chi đá trúng chỗ hiểm đau đến ngất đi thì cô không nhịn được phá lên cười. Sau đó Hương lại hỏi:

-Em đã gọi cho Nguyên chưa? Anh chàng mà biết chắc lo cho em lắm đấy.

-Để nói sau đi chị. Anh ấy mới về, chuyện gia đình còn chưa giải quyết xong, em không muốn làm anh ấy lo lắng.- Chi nhún vai.

-Kiểu gì Thiên Anh chẳng kể, không kể chắc hắn mà biết chuyện sẽ giết bọn chị mất.- Hương cười.- Tối qua còn gọi điện cho chị nói cuộc đua kết thúc thì nhớ đưa em về Hà Nội ngay.

Hạ Chi chỉ cười, trong khi Hương tiếp tục nói:

-Từ khi anh chàng Trung kia xuất hiện, hắn mới ý thức được là phải giữ gìn, trân trọng tình yêu như thế nào. Trước giờ toàn có con gái chạy theo hắn chứ làm gì có chuyện hắn phải bi lụy cô nào. Cho đáng đời nhà hắn.

-Thế chị với anh Thiên Anh có kế hoạch gì không? Chị sẽ ra đây sống hẳn hay anh Thiên Anh sẽ về lại Hà Nội ạ?- Hạ Chi chuyển chủ đề.

Nghe cô hỏi vậy, nụ cười trên gương mặt rạng rỡ của Hương chợt tắt. Thấy cô có vẻ bối rối, Hạ Chi vội nói tiếp:

-Anh ấy sẽ chẳng về lại Hà Nội đâu, và chị cũng sắp rời đây rồi.- Hương cười gượng.

-Sao thế ạ. Anh chị đang rất hạnh phúc mà? Chẳng phải mọi khúc mắc đã được gỡ rồi hay sao?

-Không đâu em…- Hương lắc đầu- Chị sắp đi rồi.

-Đi đâu ạ?

-Đức.

-Du học sao?

-Không. Chị qua đó định cư luôn. Nhưng em đừng nói chuyện này cho anh Thiên Anh vội nhé, chị muốn tự mình nói lời xin lỗi với anh ấy. Những ngày tháng này chị ở cạnh anh ấy cũng chỉ là muốn sau này bản thân mình không hối tiếc. Giữa tình yêu và tương lai chị chỉ có thể chọn một thôi.

Ngừng một chút, Hương lại nói thêm:

-Chị không thể ở ngoài này được, còn anh Thiên Anh thì sống ở đây rất tốt. Chị không muốn vì chị mà ảnh hưởng tới cuộc sống, sở thích hay công việc của anh ấy. Rất khó khăn anh ấy mới rời khỏi được gia đình để làm công việc mà mình yêu thích.

-Nhưng anh ấy cũng rất yêu chị. Nếu chị rời xa anh ấy, em sợ anh ấy sẽ sụp đổ mất.

-Không sao đâu. Thiên Anh là người đàn ông rất mạnh mẽ và kiên cường. Nếu không thì anh ấy đã không dũng cảm rời bỏ cuộc sống giàu có, sung sướng để ra ngoài này rồi.

-Vậy khi nào chị đi?

-Ngay sau khi cuộc đua kết thúc.

-Gấp vậy sao ạ?- Hạ Chi kêu lên.

-Ừ, chị đã trì hoãn mấy lần rồi đó em. Đã biết ngay từ đầu mọi chuyện không thành thì cũng nên đi sớm và dứt khoát một chút. Em không trách chị là kẻ bạc tình bạc nghĩa chứ?

-Đây là chuyện của hai người thôi, em làm sao có tư cách đánh giá chứ. Nhưng nếu chị đi chắc em sẽ buồn lắm đấy.

-Chị sẽ đi lặng lẽ thôi. Chị sợ nếu anh ấy giữ chị lại, chắc chị sẽ không yên lòng mà đi lắm.

Hạ Chi nhìn Hương, cô cảm thấy người con gái trước mắt thật mâu thuẫn. Tình yêu của hai người vốn không có gì ngăn cản, cũng không còn gì trắc trở, vậy mà vẫn chọn ra đi để làm đoạn kết tình yêu. Có những người thì chỉ mong tình yêu được yên bình để yên ổn sống bên nhau.

Như bản thân cô, cô cũng không biết sau khi nhớ lại tất cả thì chuyện gì sẽ xảy ra với mình và Nguyên cùng Vincent? Những ngày này ở gần Trung, cô được anh chăm sóc, mặc dù anh không vồn vã, cũng không ép buộc cô phải chấp nhận anh như một người đã có đính hôn với mình, nhưng cô biết anh cũng rất quan tâm tới cô.

Nhưng với Nguyên, cô biết đó không phải là thứ tình cảm bộc phát nhất thời. Không không phải yêu Nguyên chỉ vì bị vẻ bề ngoài hào nhoáng của anh hấp dẫn. Cô cũng không phải yêu Nguyên chỉ vì bản thân lúc đó đang cần tìm một chỗ dựa vững chắc, một người che chở cho mình. Cô yêu Nguyên càng không phải là cảm xúc nhất thời khi bị mất trí nhớ. Đó là một thứ tình yêu khó lòng lý giải, nó gần như là do bản năng mách bảo khi lần đầu tiên cô mở mắt ra và nhìn thấy anh, rằng đây là người đàn ông của cô, đây là người được sắp đặt sẵn để dành cho cô. Anh đã ở bên cô, chăm chút và lo lắng cho cô từng chút một. Nó không giống với sự quan tâm đại trà mà một người đàn ông đa tình hay dành để thu hút phái nữ, nó xuất phát từ tận sâu trong trái tim anh.

-Vậy còn chuyện em và hai anh chàng kia thì sao? Chị nghĩ cả hai bọn họ đều rất chân tình.

-Nếu khi em nhớ lại và phát hiện ra em thực sự em yêu cả hai người, lại không thể đưa ra lựa chọn của mình, có lẽ em sẽ ra đi để cả hai không ai bị tổn thương. Em tin là thời gian sẽ đưa người đàn ông của cuộc đời em tới cho em.- Hạ Chi cười khổ, bản thân cô cũng đã sớm an bài cho kết cục câu chuyện tình yêu của mình nếu có một ngày cô nhớ lại.

-Đúng là đa tình lắm thì càng thất tình nhiều, sầu muộn càng nhiều hơn.- Hương kết luận một câu.

Sau đó Hương nhận được cuộc gọi của Thiên Anh và rời khỏi quán café, chỉ còn lại Hạ Chi ở đó đợi Trung mà thôi. Không lâu sau thì Trung tới, anh đưa cô đi ăn rồi mới tìm một góc quán nhỏ để hai người nói chuyện. Hạ Chi cũng không kể với Trung về việc cô đã suýt bị bắt đi chiều nay, thực sự thì cô không muốn ai tỏ ra quá lo lắng cho mình nữa. Ở gần Trung mấy ngày nay, cô cũng không còn cảm giác anh giống như một con ngựa hoang dã nữa mà thậm chí còn có chút giống với Nguyên. Hào hoa và rất đa tình. Mặc dù các cô gái ở khách sạn này thường xuyên đánh mắt đưa tình với anh, nhưng cũng giống Nguyên, anh không bao giờ đánh mắt ngang dọc khi đang đi với cô. Có lẽ anh đối với cô cũng không khác gì Nguyên cả, mà tính cách của Trung còn dễ chịu hơn Nguyên vài phần. Ít ra Trung không ghen tuông quá trớn khi cô ở gần những người đàn ông khác, còn Nguyên có tính sở hữu cao hơn nên anh thường tỏ ra không vui nếu cô ở gần quá lâu cạnh Long hay kể cả Thiên Anh.

Thấy cô cứ ngồi im lặng mãi bên cốc café đã tan hết đá, Trung ngạc nhiên hỏi:

-Hôm nay em lạ quá! Em nói có chuyện gì muốn nói với anh mà?

-À… em chỉ định hỏi xem lúc nào anh quay về trong ấy?

-Chưa biết được. Chừng nào đưa được em theo cùng thì anh sẽ về.- Trung nhún vai cười nửa đùa nửa thật.

-Nếu không?

-Thì anh ở lại đây ăn bám thằng Nguyên và tán tỉnh lại em thôi.

-Em sẽ về lại Hà Nội trong vài ngày nữa. Em cũng gửi hồ sơ qua mạng cho một số công ty và lên lịch phỏng vấn với họ rồi.

-Nhưng ở đây em cũng có việc rồi mà. Hoặc nếu không em có thể vào Đà Lạt, gia đình anh có thể sắp xếp cho em được. Dù sao em cũng đã được xác định sẽ là dâu trong gia đình anh, tới sống sớm hay muộn một thời gian cũng đâu có sao.

-Không, em muốn ở Hà Nội.

-Tại sao? Em muốn ở gần Nguyên phải không?- Vincent chợt buồn.

-Em muốn ở đó để đợi anh Lâm về. Đó là nhà của bọn em. Nếu có một nơi nào đó anh ấy trở về, thì chỉ có thể là Hà Nội.- Cô không thừa nhận lời của Trung, cũng không phủ nhận mà cố gắng nói khác đi.

-Vậy anh sẽ ở lại Hà Nội chăm sóc cho em. Anh mà về tay không chắc bà chị gái anh cũng sẽ xé xác anh ra mất.

-Nhưng anh còn có công việc của mình. Đừng mất thời gian cho em nữa.

-Chăm sóc em chính là công việc của anh. Anh không có lý do để rời xa em lúc này. Anh ở bên em không phải đòi hỏi em đáp lại tình cảm của anh, mà là trách nhiệm của một người là chồng tương lai của em.

-Em cũng không biết tại sao lại thế này nữa… Em xin lỗi anh!

-Tình yêu không có tội, và em cũng chẳng có lỗi gì cả. Hơn nữa cũng đừng lo lắng, anh có thể yêu em, và Nguyên cũng vậy, bọn anh là tình địch, nhưng vẫn sẽ là bạn tốt của nhau. Bọn anh sẽ không làm bất kì điều gì tổn hại tới em, mặc dù đàn ông ai cũng có sự ích kỷ và tư tưởng chiếm hữu. Nhưng anh và nó nhất định sẽ cạnh tranh một cách công bằng.- Trung lắc đầu, nhìn anh lúc này như già đi thêm vài tuổi, giống một người đàn ông trung niên đã quá từng trải trong tình yêu hơn.

-Em chỉ nghĩ là anh Nguyên sẽ không vui nếu anh cũng về đó.

-Vậy em có nghĩ em và nó công khai ở bên nhau thì cảm giác của anh sẽ như thế nào không?- Trung nhìn thẳng vào mắt cô khiến Hạ Chi bối rối tới mức cứ cúi gằm mặt xuống đất, mãi không ngẩng lên.

-Thôi bỏ đi. Nếu em về Hà Nội thì anh sẽ đi về đó cùng em. Em đi làm thì anh cũng đi làm. Anh cũng không phải dạng công tử tối ngày chỉ biết ăn chơi phá phách, đó cũng là lý do mà em đồng ý lấy anh. Nhưng em chẳng nhớ đâu.- Trung thở dài.

-Thôi thôi, nhìn cái mặt em là lại định xin lỗi anh đúng không? Mai anh sẽ đặt vé, hai ngày nữa anh đưa em về Hà Nội, thế nào?

-Vậy cũng được ạ!- Cô đành gật đầu.

-Thế mới ngoan chứ.- Trung nhoẻn miệng cười, để lộ ra chiếc răng khểnh vô cùng đáng yêu.- Thôi đừng có ủ rũ như con gà mắc mưa nữa, đứng dậy đi, anh đưa em ra bãi biển đi dạo.

-A…- Lúc này chợt nhớ tới lời của Long nên cô vội nói- Chắc em về phòng ngay đây ạ! Mai lễ khai mạc diễn ra sớm lắm, em nghĩ em sẽ ngủ sớm một chút.

-Ngủ sớm cũng tốt, anh sẽ đưa em về rồi đi kiếm vài ly rượu cho đỡ buồn.- Vincent khẽ nhún vai tự bằng lòng rồi đứng dậy thanh toán và cả hai ra về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.