Ba điều kiện
-Sao, anh muốn về Hà Nội hả?- Long đặt ly rượu xuống bàn, nhìn anh với vẻ “không thể tin được” hỏi lại.
-Ừ, ban chuyên án đã tìm ra được nơi Hạ
Chi và anh trai cô ấy từng ở trước đây. Anh đưa cô ấy về đó một chuyến,
biết đâu sẽ giúp cô ấy nhớ lại điều gì đó.- Thiên Anh nghiêm túc gật
đầu.
-Mong là anh sẽ bị giam chân luôn ở đó.- Long gật gù.
-Ha ha. Yên tâm, anh mà ở lại đó thì ai ở đây thực hiện kế hoạch của cậu được chứ?
-Có cần em cho người đi cùng không?
-Không, không. Yên tâm đi. Anh đâu phải
quá mức yếu ớt chứ. Còn Hạ Chi nữa, nhìn thế thôi chứ như hổ báo đấy.-
Thiên Anh cười.- Cậu còn chưa được nếm thử mấy đòn của cô bé nên chưa
biết.
-Cũng đúng thôi, có một anh trai ưa mạo hiểm như thế thì phải có biện pháp phòng thân chứ.
-Trong thời gian anh về cậu cố gắng giúp anh tìm thằng nhóc đó nhé! Nhưng đừng để nó phát hiện ra. Đợi anh với
Chi quay lại đây đã.
-Được.
-Vậy thôi, anh về đây, sáng mai ra về Hải Phòng sớm còn ra sân bay.
Thiên Anh về đến phòng khám thì Hạ Chi
vẫn đang nằm ôm điện thoại cười. Cô bé chưa biết việc ngày mai cả hai sẽ về lại Hà Nội. Thiên Anh chưa muốn nói ngay, vì anh còn có chuyện khác
cần thỏa thuận với cô bé.
-Bác sĩ uống rượu nhé, em có ngửi thấy rồi.- Hạ Chi chun mũi kêu lên.
Thiên Anh cười. Anh ngồi xuống cuối giường, im lặng một lát rồi nói:
-Mai anh đưa em về Hà Nội nhé?
-Hả?- Hạ Chi trợn tròn mắt nhìn anh,
điện thoại trên tay tuột cả xuống giường. Rồi cô bé hét lên, ôm lấy cổ
anh đầy thân mật- Anh nói thật chứ? Mai mình sẽ về Hà Nội thật chứ?
-Bình tĩnh.- Thiên Anh gỡ tay cô bé ra, cười khổ- Anh còn chưa nói hết mà.
-Còn chuyện gì nữa ạ? Anh yên tâm, em sẽ rất ngoan, rất rất ngoan.
-Trước khi về, anh muốn em đồng ý với ba điều kiện của anh đã.
-Là điều kiện gì ạ?- Hạ Chi tròn mắt hỏi lại.
-Nếu em đồng ý thì mình sẽ đi ngay ngày mai…
-Em đồng ý tất.- Hạ Chi nhanh nhảu.
-Anh đã nói điều kiện gì đâu.
-Miễn là được về Hà Nội thì em đồng ý tất.
-Cứ nghe anh nói hết đã. Điều kiện thứ
nhất, sau khi quay lại đây, em hãy cho anh mượn chiếc vòng em đang đeo
trên cổ kia một tuần. Được chứ?
-Em đưa anh luôn này.- Hạ Chi không ngần ngại định giơ tay tháo nó xuống nhưng đã bị Thiên Anh ngăn lại.
-Chậm đã. Bao giờ quay lại đây anh lấy cũng được.
-Thế cũng được. Điều kiện thứ hai là gì?
-Điều kiện thứ hai, không được chạy loạn đi tìm Nguyên khi anh chưa cho phép. Không được rời xa anh nửa bước khi anh chưa cho phép. Cái này để đảm bảo sự an toàn của em. Đồng ý?
-Em đã nói rồi, em sẽ rất ngoan. Em sẽ
theo anh như hình với bóng. Khi anh đi vệ sinh em cũng sẽ đứng ngoài cửa chờ anh.- Hạ Chi thì thào nói khẽ.
-Ặc, không phải cái kiểu đó.
-Đấy là em chưa thực hiện đúng theo khẩu lệnh “nửa bước không rời” đấy nhé!- Hạ Chi cười khanh khách.
-Được rồi, vậy thì điều kiện thứ ba chắc cũng không quá khó với em. Chúng ta sẽ về Hà Nội 5 ngày. Năm ngày này,
em phải đóng giả làm bạn gái của anh.
-Hả?- Hạ Chi ngừng cười, nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.
-Anh không thể dẫn một cô gái xa lạ về
nhà được. Em phải có một danh phận. Ông nội anh rất quy củ, bố mẹ anh
cũng thế. Anh mặc dù không thích về nhà, nhưng đã về đến Hà Nội, anh
không thể sống như một kẻ không nhà cửa được. Đó là điều kiện cuối cùng, nếu em đồng ý thì mai mình về ngay.
Hạ Chi suy nghĩ một lúc, cũng không biết cô đang nghĩ gì. Chỉ thấy lát sau cô ngẩng đầu nhìn Thiên Anh băn khoăn:
-Đóng giả cũng được, nhưng không được làm gì khác đâu nhé!
-Làm gì?
-Như ôm hôn hay…- Hạ Chi đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
-Em ở một phòng với Nguyên được mà ở với anh thì sợ à?- Thiên Anh cười lớn.- Ha ha. Kể cả em có là bạn gái anh
thật thì em cũng đừng hòng làm gì anh ở trong nhà anh. Anh nói rồi, ông
nội và bố mẹ anh rất cổ hủ, sẽ không cho bất kì cảnh chướng tai gai mắt
nào diễn ra đâu. Chính vì thế mà em họ của anh, anh trai của Nguyên đã
bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, đuổi khỏi công ty, tịch thu tài sản chỉ vì
nó có bồ ở bên ngoài đó.
-Ghê vậy sao?- Hạ Chi tròn mắt.
-Tất nhiên. Mà thôi, đừng lo, chúng ta
về đó nhưng cũng không ở nhà cả ngày đâu mà em phải sợ. Anh dù sao vẫn
là cháu đích tôn của ông. Mỗi lần anh về đều bị ép cưới vợ, nên anh cũng muốn em giả làm bạn gái của anh cho đỡ phiền phức. Coi như anh năn nỉ
em điều kiện này nhé!
-Em đồng ý rồi mà, anh đừng lo.
-Ừ, vậy sắp xếp đồ một chút đi nhé! Anh cũng đi sắp đồ đây.
Thiên Anh ra khỏi phòng rồi, Chi cầm lấy cái điện thoại, gửi ngay một tin nhắn đi: “Mai em với bác sĩ về Hà Nội, anh nhớ ra sân bay đón nha!”. Không có câu trả lời, Chi đành đứng dậy
chuẩn bị đồ đạc.
***
Thiên Nguyên đọc tin nhắn vừa được gửi
đến, chỉ một câu ngắn gọn thôi nhưng cũng đủ làm anh phải suy nghĩ. Anh
đối với Hạ Chi là gì, cho đến bây giờ Nguyên cũng nghĩ không ra. Anh
thấy thoải mái khi ở bên cô, vui vẻ khi nghe tiếng cười trong trẻo của
cô, ngẩn người với vẻ ngây thơ như một tờ giấy trắng của cô, nhưng anh
vẫn không thể thực sự đón nhận cô. Lòng anh vẫn khép chặt. Anh cũng biết tình cảm của Chi dành cho mình. Nhưng biết đâu khi cô nhớ ra mọi
chuyện, cuộc sống trước đây lại quay về với cô, thì Chi có còn là người
hiện tại hay không? Lúc đó người có thể khiến anh lần đầu tiên rung động có còn tồn tại hay không?
Và còn Dung nữa. Dung vẫn là một tồn tại bất biến trong lòng anh. Anh vẫn muốn được trở thành người che chở cho
Dung và thằng nhóc Boo, nhưng liệu có thể có chuyện đó hay không? Dung
vẫn là vợ của anh trai anh, vẫn là chị dâu anh, điều này sẽ không thể
thay đổi được. Những ngày này ở nhà, anh mới cảm nhận được sự cô đơn tột cùng của cô. Anh không biết cô có như những người đàn bà khác, vì quá
thèm khát yêu đương mà đi tìm tới những mối quan hệ bí mật khác hay
không. Nhưng nếu có, anh vẫn sẽ đồng tình với chuyện đó. Dung đáng có
được nhiều hơn những gì cô đang phải chịu đựng.
-Nếu em có cách để thằng Boo vẫn ở cùng
chị, thì chị có dám ly hôn với anh Dũng không?- Vài ngày trước, Nguyên
đã hỏi cô như thế.
-Chị chỉ cần nhóc Boo. Nếu chị rời khỏi gia đình này, thì chị sẽ mất con ngay lập tức.- Dung cười trong đau khổ.
-Em nói làm em có cách mà. Chỉ cần chị có dũng cảm bỏ anh trai em.
-Cuộc sống thế này cũng là quá ổn với chị rồi.- Dung lắc đầu chán nản.
-Chị không muốn tự do sao? Chị không
muốn tìm kiếm và đến với người đàn ông chị thực sự yêu sao? Chị còn cố
bấu víu vào nơi này để làm gì, chị chờ đợi cái gì ở hắn nữa?
Giờ phút ấy, Nguyên đã thực sự rất giận, đến độ có thể gọi anh trai mình như thế. Trong anh, hình ảnh tốt đẹp
của người anh trai đó đã sụp đổ từ mười năm trước đây rồi.
-Chị chờ đợi gì ư? Chị muốn giữ nguyên
hình ảnh người mẹ này trong mắt con trai chị, cho đến khi chị già và
chết đi. Chị không muốn trong mắt nó, chị là một người đàn bà bỏ chồng,
mặc dù thực tế chị bị phản bội trước. Chị muốn trong mắt nó chị mãi là
một người mẹ hoàn hảo nhất.
Im lặng một lát, Dung tiếp:
-Cảm giác của một người đàn bà thất bại
ngay từ lúc bắt đầu cuộc sống hôn nhân rất đáng sợ. Cảm giác của một
người đàn bà không giữ được chồng mình còn đáng sợ hơn gấp bội. Chị là
một người như thế. Chị sợ hôn nhân lắm rồi. Chị chỉ muốn được yên ổn,
nuôi con lớn lên, chăm chút cho nó, rồi mình già đi và chết.
-Nếu không muốn kết hôn thì cứ tìm một
người đàn ông nào đó làm nhân tình. Người ta cướp chồng chị thì chị
không thể đi cướp chồng người khác được à?
-Em nói gì vậy?- Dung thở dài nhìn anh.
-Em nói là chị thích ai thì cứ cướp lấy
họ. Ở cùng cũng được, không ở cùng cũng chẳng sao, cần thì lên giường,
xong thì chia tay, nhưng em xin chị, đừng làm khổ mình mãi nữa. Chị
không cho em được lo lắng cho chị, thì hãy để người đàn ông khác yêu
thương chị đi.
-Chị không làm được. Chị không yêu ai được nữa…- Dung lắc đầu.
-Chị yêu hắn sao? Cuộc hôn nhân đó vốn đâu có tình yêu?
-Đúng vậy. Nó không có tình yêu. Chị
không yêu anh Dũng. Vì chị không yêu chồng mình nên chị mới bị trừng
phạt, nên chồng chị mới bỏ chị. Chị đã có một tình yêu sao lầm. Chị
không nên yêu người đó. Chị không nên…
-Chị…- Nguyên sững người nhìn những giọt nước mắt đã chảy ra từ khóe mắt Dung.
Rồi như hiểu ra tất cả tâm tư của Dung, anh tiến lại ôm chặt lấy cô, thì thầm:
-Lấy em đi.
Dung như bừng tỉnh trước cái ôm siết này. Cô đẩy Nguyên ra, lo lắng nhìn xung quanh rồi lắc đầu:
-Em hãy buông tha cho chị. Chị van em.
Nguyên nhìn dáng vẻ tiều tụy và đau khổ của Dung, thở dài:
-Em đã buông từ lâu rồi.
Dung ngẩng đầu nhìn Nguyên, chỉ nghe anh tiếp:
-Nhưng em vẫn muốn ở bên chị, vì cả nhóc Boo nữa. Nó cũng là đứa con tinh thần của em. Em muốn cho nó tình yêu
của một người cha.
-Vậy thì không nên thương hại chị. Em
cần phải có hạnh phúc của riêng em. Chị không muốn làm gánh nặng cho em. Nếu đã buông rồi, thì tốt nhất đừng nên chạm lại nữa…
Nhìn ánh mắt như van lơn của Dung,
Nguyên bỗng thấy đau lòng. Có phải Dung đã nói đúng, anh đang thương hại cô hay không? Tình yêu đã buông rồi thì có phải nên giải thoát hẳn hay
không?
Từ hôm đó Dung đưa nhóc Boo về ông bà
ngoại với lý do cháu gái sắp lấy chồng nên về đó chuẩn bị cho đám cưới.
Dung muốn tránh mặt Nguyên, muốn cho Nguyên thời gian để bình tĩnh trở
lại, và cũng muốn cho bản thân mình đỡ mỏi mệt hơn. Nhưng buông tay liệu có phải là giải thoát hay không thì cô cũng không dám chắc nữa.