Tại nơi làm việc, Chương Hiểu cố gắng tránh tiếp xúc với vị giám đốc kia, tình hình đi làm cũng coi như ổn định. Nhưng, Tiêu Túng ngày nào cũng bị gọi vào văn phòng, mỗi lần bước ra đều mang vẻ mặt âm trầm rất đáng sợ. Bắt nạt nơi công sở diễn ra hằng ngày trước mặt vậy mà cậu lại không làm được gì, chỉ có thể đứng ngồi không yên nhìn đối phương với ánh mắt có lỗi và an ủi.
Hôm nay, vào lúc tan làm, một vị khách bất ngờ xuất hiện trong khu tiếp khách của lầu một.
Nắng chiều hoàng hôn nhảy nhót trên kính thủy tinh chiếu ra màu cam rực rỡ, bóng lưng Sở Quân ngồi trên sô pha lập tức xuất hiện trong tầm mắt. Vừa quen thuộc vừa lấp lánh, giữa một nhóm người trông cực kì nổi bật.
Chương Hiểu vội vàng chạy tới, cúi xuống bên người hắn, nhỏ giọng kêu: "Chủ nhân."
Sở Quân để chiếc vali nhỏ trong tay xuống, vươn tay xoa đầu cậu, "Tôi không đến tìm em. Nói cho tôi biết, phòng làm việc của Hàn Dư ở đâu?"
Cậu có hơi bối rối, nghe giọng điệu của hắn dường như đôi bên có quen biết nhau. Cậu kiềm con sâu tò mò trong bụng xuống, dẫn đường đưa hắn đến phòng làm việc. Hắn gõ cửa, hỏi: "Có ai không?"
"Vào đi." Tiếng từ bên trong vọng ra.
Sở Quân đẩy cửa bước vào, Chương Hiểu đứng sau do dự một chút cũng cất bước theo, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hàn Dư ngồi ở ghế giám đốc, như không quan tâm đến điều gì nhìn ngắm hoàng hôn. Cơ thể gã thật sự rất gầy, âu phục trên người như một cái bẫy ghim gã lại trên ghế. Với bộ dạng này, không ai có thể nhìn ra gã lại là một ông chủ chuyên bắt nạt cấp dưới.
"Hàn Dư. Quả nhiên là anh." Nghe thấy Sở Quân lên tiếng, gã mới quay đầu, vẻ mặt như vừa mới dứt khỏi cơn mê, "Ồ, tôi nhận ra cậu." Lông mày gã nhíu lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười ác ý, u ám như đầm sâu.
"Cậu chính là Sở Quân trong truyền thuyết, tên biến thái có sở thích mặc đồ nữ."
Chương Hiểu vừa nghe lập tức đứng dậy, màu đỏ của trời hoàng hôn phủ kín đôi mắt cậu, lý trí bị đốt sạch trong nháy mắt.
"Ngồi xuống." Sở Quân ở phía sau cậu ra lệnh, âm thanh không lớn nhưng lại như bùa chú đưa tâm trí cậu quay về, bước chân cũng dừng lại. Cậu siết chặt tay, không cam lòng trở về chỗ ngồi.
"Ồ ~" Hàn Dư kéo dài giọng, nháy mắt với hắn, "Hóa ra Chương Hiểu là chó của cậu, ngoan quá nhỉ."
Sở Quân gật đầu, "Chương Hiểu vừa mới từ chức ở công ty cũ theo yêu cầu của tôi. Vốn dĩ tôi cũng không muốn tiếp tục can thiệp vào công việc của em ấy, có điều đoán được ông chủ lạm dụng quyền lực được nhắc tới kia chính là anh nên muốn đến chào hỏi một chút... Dù sao, anh cũng là nhân vật trong truyền thuyết mà nhỉ."
Gã bật cười, đáp: "Muốn dùng quá khứ uy hiếp tôi? Cậu nghĩ tôi sẽ sợ cậu sao?"
Hắn lắc đầu phủ nhận, cầm vali nhỏ đặt trên bàn làm việc của gã, "Anh là cấp trên của Chương Hiểu, tôi chỉ mong anh sẽ không tìm em ấy gây chuyện. Thứ này là quà VIP mà Abyss vừa tung ra, tôi đoán anh sẽ thích nên mang đến làm quà."
Hàn Dư mở vali, bên trong là một vài mẫu buttt plug và gậy mát xa được sắp xếp ngay ngắn trên lớp vải nhung đen, bên cạnh là một roi da với họa tiết ô vuông. Tất cả đạo cụ đều được thiết kế rất sang trọng và đặc biệt, sờ vào rất thích tay, có vẻ như là sản phẩm xa xỉ.
Gã cười lạnh, "Cảm ơn cậu, thứ này tôi rất thích. Bé con này của cậu cứ yên tâm công tác ở đây, chỉ cần không gây ra lỗi tất nhiên tôi cũng sẽ không làm khó."
Sở Quân đứng dậy, bước đến trước bàn làm việc của gã, hai tay chống xuống bàn, từ trên cao nhìn xuống đối phương. "Vậy làm phiền giám đốc Hàn đây quan tâm đến Chương Hiểu. Tôi biết, nếu để người ngoài biết anh là dạng người gì cũng sẽ không uy hiếp được anh, nhưng... Tôi có thể thử thuyết phục người nhà anh, để anh đổi một nơi làm việc khác... Hay nói cách khác, một nơi khác nhốt anh."
Trong phút chốc, toàn bộ văn phòng đều im ắng không một tiếng động. Sở Quân không chút che giấu bày ra sức mạnh và khí thế của mình, ngay cả những người bình thường cũng phải cảm thấy căng thẳng. Nắng chiều hắt qua cửa kính khiến bóng lưng hắn dài hơn, gương mặt anh tuấn lạnh lùng như băng, hai mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào Hàn Dư.
Đôi con ngươi thoáng trở nên trống rỗng, Hàn Dư tựa lưng vào ghế không nhúc nhích. Mãi một lúc sau, gã mới thở dài nói: "Vì một nô lệ mà trực tiếp chạy tới đây tuyên chiến, ông chủ Sở đây quả nhiên rất thú vị. Tại hạ cam bái hạ phong, nào để tôi tặng cho hai người một tràng vỗ tay, chúc hai người trăm năm hảo hợp."
"Không cần, anh nhớ kĩ lời tôi nói là được." Sở Quân nói xong bèn kéo tay Chương Hiểu lập tức ra ngoài.
Cậu như nghe được tiếng tim mình đập điên cuồng, máu sục sôi vì kích động, từng tiếng "thịch thịch" vang lên dồn dập trong ngực. Cậu siết chặt tay chủ nhân, bỗng có loại xúc động muốn chạm vào đối phương. Cửa thang máy vừa đóng, cậu đã vội ép sát người, hôn lên bờ môi hắn. Môi hắn khẽ mở, giống như đang ngầm đồng ý cho nụ hôn này. Lúc này, cậu đã không còn quan tâm đến trong thang máy còn có camera, chỉ biết điên cuồng dây dưa với chủ nhân. Khi hắn đổi khách thành chủ, cậu chủ động rút lui, mặc hắn ôm siết cậu vào lòng, tiến thành xâm chiếm từng chút một trong khoang miệng.
Nụ hôn mãnh liệt vừa kết thúc, cậu liền trông thấy cánh môi hắn sẫm một màu đỏ ướt át, trái tim trong lồng ngực càng thêm rối loạn, máu đổ dồn lên mặt. Đôi môi kia mỉm cười, truyền ra âm thanh trầm thấp, "Nô lệ, tôi có cho phép em hôn sao?"
"Vậy xin chủ nhân phạt em khi về nhà." Chương Hiểu cười nói. Đúng lúc đó, thang máy mở ra, hai người cũng ngừng ôm nhau. Cậu nhìn người đứng ngoài cửa, bỗng sững sờ.
Người ngoài cửa cũng đang trong tình trạng trợn mắt kinh ngạc chính là Dư Phương Diệp.
"Xin chào. Chương Hiểu à, lâu rồi không gặp." Cô ngây người vài giây, xấu hổ chào hỏi.
"Ừ, đã lâu không gặp..." Cậu cũng xấu hổ trả lời.
"Tôi chạy xe qua, em ở đây đợi tôi." Sở Quân nói xong bèn xoay người rời đi.
Lúc này, biểu cảm trên mặt Dư Phương Diệp mới thả lỏng, hỏi: "Hôm nay tôi đến đây bàn chuyện hợp tác, không ngờ lại gặp cậu ở đây."
"Tôi mới vào làm không lâu."
"Ồ, chúc mừng cậu. Có tài làm việc ở đây, đáng lẽ cậu nên từ chức ở công ty cũ sớm mới phải." Cô thật lòng vì cậu vui mừng, "Vả lại, hình như cậu cũng đã bắt được ai kia...?"
Chương Hiểu đỏ mặt, sờ gáy, "À, xem như là vậy đi..."
"Chúc mừng cậu! Sự nghiệp lẫn tình yêu đều thu được kết quả tốt. Ai kia của cậu rất đẹp trai đó, tôi cũng nên cố gắng tìm bạn trai thôi."
Nghe cô nói thế, cậu càng xấu hổ hơn, hận không thể chôn mặt xuống đất trốn đi cho rồi. Cậu ậm ừ vài tiếng rồi chào tạm biệt đối phương.
Sở Quân chạy xe đến, thấy cậu bày ra bộ dáng này liền không vui, "Trò chuyện vài câu với phụ nữ khiến em vui đến mức này à?"
Không cần nói Chương Hiểu cũng ngửi được mùi giấm chua trong xe, vội vàng an ủi chủ nhân, "Cô ấy khen ngài đẹp trai, còn nói... Còn nói bản thân cũng phải cố gắng tìm bạn trai."
Dứt lời, cậu chợt thấy lo lắng, sợ hắn sẽ phản đối. May mắn, hắn không phản ứng gì, dửng dưng nói mong cô ta kết hôn càng sớm càng tốt rồi đạp chân ga, điều khiển xe đưa người về nhà.
Dọc đường đi, bên tai cậu vẫn không ngừng lặp lại câu "chúc hai người trăm năm hảo hợp" và cụm từ "bạn trai" kia. Cậu liếm môi, cảm nhận hương vị ngọt ngào, hương vị đó thậm chí còn tác động đến dục vọng ẩn sâu trong cơ thể. Cậu muốn lập tức về nhà, lập tức xuống xe, dùng tất cả hành động nói cho Sở Quân biết rốt cuộc cậu thấp hèn đến chừng nào, khát vọng đến cỡ nào.
Trong đầu cậu vang lên tiếng chuông lớn, giống như có một Chương Hiểu khác xuất hiện nhìn chính cậu, thì thầm nói cho cậu biết thứ cảm xúc này chính là tình yêu... Là cậu, đã yêu hắn.
– Còn tiếp –