Ý thức Chương Hiểu dần dần quay lại, lắng nghe bên tai tiếng thở dốc vừa nặng nề vừa hỗn loạn của người đàn ông. Dáng vẻ động tình vừa nhìn đã thấy ngay, cả quần tây cũng không che được thứ đang gồ lên.
Hiển nhiên Quân Lâm cũng có dục vọng với cậu.
Chương Hiểu cảm thấy có chút xấu hổ.
Quân Lâm vén lại mấy sợi tóc cho gọn, sửa sang lại âu phục mà không thèm để ý đến tinh dịch của cậu dính bên trên. Sau cùng, hắn cởi giày cao gót ra, ném xuống sàn.
“Thấy cậu thích nó đến vậy, tôi tặng cậu.”
“Vậy anh... Quay về như thế nào?”
“Tôi có mang theo giày khác. Bình thường tôi sẽ không mang cái này đi đường.” Quân Lâm mỉm cười rồi mở cửa rời đi.
Chương Hiểu sững sờ nhìn đôi giày trên sàn một hồi, trong lòng có chút mất mác. Khi Quân Lâm hãy còn hiện diện nơi này chính là thiên đường, khi người đi rồi căn phòng tối tăm xếp đầy dụng cụ tra tấn này có chút đáng sợ. Lúc sức lực dần dần khôi phục, tay chân có lại cảm giác, cậu đứng dậy, dùng khăn ướt trong hộc tủ lau sạch cơ thể. Khi mặc quần áo cậu mới phát hiện quần lót đã thành miếng vải rách, không thể làm gì khác đành để trần mà mặc quần ngoài vào.
“Xin hỏi... Tiền phòng tính thế nào?”
“Ngài Sở là khách VIP của chúng tôi, ngài ấy đã trả tiền rồi.” Nhân viên phục vụ trả lời.
Chương Hiểu có chút ngượng ngùng. Lúc cậu có bạn gái thì tiền phòng lẫn tiền cơm đều do cậu trả, không để nhà gái chi một đồng nào. Hiện tại, đổi thành cậu được hưởng đãi ngộ của “nhà gái“.
“Hóa ra anh ấy họ Sở...” Cậu ngập ngừng nói.
Leo lên xe taxi, đại não và thân dưới như thể vẫn còn đọng lại cảm giác sau cao trào, chỗ bị đánh trên mông mơ hồ có chút đau, eo vừa chua xót vừa tê dại, giống như bị khoét rỗng. Cậu không thể không thừa nhận tối nay rất tuyệt. Cậu có hơi lo lắng về những ảnh chụp trong tay Quân Lâm, có điều khi cậu tháo bịt mắt thì hắn cũng không chụp bất cứ tấm hình nào có đầy đủ khuôn mặt cậu.
Nếu như Quân Lâm là nữ...
Nếu Quân Lâm là nữ, cậu nhất định sẽ toàn tâm toàn ý quỳ lạy dưới chân cô, dù bản thân chỉ là một trong số những nô lệ khác của cô cũng chấp nhận...
Thành phố vào đêm khuya vẫn sáng trưng đèn đuốc như cũ. Chương Hiểu trở về nhà trọ cho thuê một người, mở đèn, đặt túi giấy lên bàn. Trong túi giấy là đôi giày cao gót hàng hiệu màu đỏ, thứ đó đặt trong không gian mộc mạc và quạnh quẽ của phòng cậu không hợp chút nào.
Cậu quỳ dưới sàn, lấy giày ra, tiếp đó không nhịn được mà dán môi lên mặt giày, hôn từng nơi một. Cậu không biết tại sao tâm lý càng lúc càng khó chịu và cô đơn, đành phải dùng răng cắn nhẹ chất da màu đỏ đó.
Đã lâu rồi Quân Lâm không liên hệ với cậu, vì vậy cậu phải vắt hết óc để nghĩ ra lý do gửi tin.
“Tôi muốn trả lại tiền phòng cho anh... Ít nhất hãy để tôi trả một nửa, bằng không tôi sẽ thấy mình đang lợi dụng anh.”
Không lâu sau Quân Lâm đã trả lời. Thông báo tin nhắn “ting ting” liên tục, đối phương gửi từng bức ảnh cho cậu, chúng là những tấm hình được chụp vào buổi tối hôm đó.
Cậu bị trói, quần lót ướt nước biến thành miếng vải nửa trong suốt.
Cậu đeo miếng bịt mắt màu đen, đôi môi hé mở đầy vẻ đê mê.
Cậu cong mông bò tới bò lui trên sàn nhà.
Cậu nằm dưới sàn, cơ thể vặn vẹo bị giày cao gót làm nhục.
Cậu như con chó động dục cọ dương v*t mình trên ghế sofa.
Mông bị đánh đổi sang màu hồng, người trong ảnh dường như đang run rẩy.
Chương Hiểu để ý tài khoản của Quân Lâm hơn hai năm, xưa nay chưa từng thấy phong cách này của hắn, không phải bóc tách linh hồn tác phẩm cho người xem mà là cảm giác vô cùng mạnh mẽ. Nô lệ trong hình toát lên vẻ ham muốn khêu gợi mãnh liệt, từng tấm hình đều nhắc cậu nhớ về buổi tối hôm ấy. Những đụng chạm mà cậu cảm nhận đêm đó trong bóng tối kết hợp với cảnh mà Quân Lâm nhìn thấy dưới ánh đèn khiến toàn bộ cơ thể trước máy tính của cậu nóng bừng như bị thiêu cháy.
Cậu vội vàng đút tay vào quần thủ dâm.
Quân Lâm gửi xong ảnh bèn tiếp tục gõ một hàng chữ.
“Cậu không cần cảm thấy mình đang lợi dụng tôi. Những hình này là quà đáp lại.”
“Cậu xem, chẳng phải cậu rất thích hợp với bịt mắt sao? Môi của cậu đủ mềm mại, đường nét khuôn cằm cũng rất dễ nhìn.”
“Tôi thích nhìn cậu không kiểm soát được mà chảy nước miếng đầy cằm.”
“Dáng người cậu không tệ. Tuy không thể sánh bằng người mẫu chuyên nghiệp nhưng cũng có thể nói là xuất sắc trong nhóm người thường.”
“Da cậu có màu sắc và cảm giác rất tốt, màu sắc khỏe mạnh, sờ vào rất thích.”
“Dấu vết của dây thừng và đánh mông không biết đã tan hết chưa?”
“Lúc cậu bò dưới đất, cái mông vặn vẹo trước mắt tôi như đang dụ dỗ tôi chịch cậu.”
“Tôi muốn xúc ruột cậu, để cậu mang cái bụng to như mang thai bò dưới đất.”
“Tôi muốn đút dương v*t vào cái mông hồng của cậu, tàn nhẫn chịch cậu.”
“Làm đến khi cậu rên dâm đãng liên tục, đến khi toàn bộ câu lạc bộ đều nghe thấy tiếng rên của cậu.”
“Tôi muốn bắn tinh dịch lên mặt, trong miệng và cả bên trong cậu, giống như cậu bắn ngày hôm đó.”
“Muốn điều giáo cậu đến khi cậu không thể rời xa dương v*t đàn ông, dâm đãng như chó cái động dục.”
“Được rồi...! Đừng nói nữa...!”
Từng câu của Quân Lâm càng lúc càng quá phận. Chương Hiểu không khống chế được cảm xúc của mình, thẹn thùng dùng bàn tay ướt đẫm dâm dịch gõ lung tung trên bàn phím trả lời, nửa dưới không nhịn nổi cứng lên.
Khi cậu nhìn thấy những câu đó, trong lòng lại tự động khớp chúng với giọng nói của đối phương. Âm thanh trầm thấp nói những lời thô tục vang lên với giọng điệu tao nhã. Giọng của một người đàn ông.
Chương Hiểu bắn.
Abyss giống hệt như hai từ “vực sâu”, khi bước chân lên cầu thang dẫn xuống lòng đất liền cảm giác được không gian ảm đạm bao trùm.
Một câu lạc bộ lộng lẫy như thế này nên được xây dựng thang máy thay vì cầu thang đổ nát với lối vào chật hẹp.
Chương Hiểu sờ soạng tay vịn bước đến hội trường. Một phục vụ nam với trang phục quản gia đứng sau quầy mỉm cười với cậu và một cô gái nhỏ nhắn đang nhỏ giọng gọi điện thoại ở ghế sofa bên cạnh.
“Ừm... Xin hỏi ở đây có thể hẹn gặp nữ S* không?” Chương Hiểu ngập ngừng hỏi nhân viên.
Nhân viên phục vụ cười như nở hoa, đáp: “Chúng tôi có một nữ S duy nhất, vừa khéo chính là quý cô Siren đó.”
Theo sự chỉ dẫn của người phục vụ, cô gái ngồi ở ghế sofa cúp điện thoại đứng lên.
“Có hẹn trước không?” Giọng nữ êm tai nhưng có phần lạnh lùng vang lên. Nên nói đây không hổ là khí chất của một S không? Cô gái này thấp hơn cậu nửa cái đầu, ngước đầu nói chuyện lại không thua kém ai.
“Không có...”
Cô gái híp mắt đánh giá cậu một vòng, “Vừa hay hôm nay tâm trạng tôi đang tốt, có một tiếng rảnh rỗi. Nếu cậu sẵn sàng trả giá gấp đôi thì tôi có thể cho cậu một cơ hội.”
Chương Hiểu đồng ý, đi theo nữ S tên Siren này giẫm lên tấm thảm trải sàn ngoài hành lang.
Siren khác hoàn toàn nữ S mà cậu tưởng tượng, quần áo trên người như một người phụ nữ đẹp thuộc thành phần tri thức bình thường, chỉ có điều trang điểm hơi dày mà thôi. Sau khi vài phòng, cô lấy một đôi găng tay màu đen đeo vào, vừa sắp xếp các đạo cụ của mình vừa hỏi các yêu cầu của cậu..
“Cậu có hạng mục yêu thích và không thể chấp nhận nào không?”
“Tôi muốn có... Trói dây và đánh tay... Tôi không muốn... Điều giáo hậu môn.”
“Được, cởi quần áo.”
Chương Hiểu vẫn có chút ngại ngùng khi cởi đồ trước một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ. Cậu hít sâu vài cái rồi cởi hết quần áo trên người xuống.
Siren lấy một bó dây thừng màu đỏ và trói chặt cậu lại, còn chặt hơn cả Quân Lâm. Chẳng mấy chốc cậu đã bị trói thành cái bánh chưng, hai chân bị ép dang ra hai bên như loài ếch.
“Dáng người không tệ.” Siren cười, bàn tay xoa nắn cơ ngực cậu.
Tay cô được bao bởi đôi găng tay bằng lụa mang đến cảm giác lành lạnh và mềm mại. Nếu đặt lên bàn cân, cậu vẫn nhớ những ngón tay ấm áp của Quân Lâm hơn.
Dường như Siren rất thích cảm giác chạm lên ngực cậu, nhào nặn một hồi bèn giơ tay đánh nó mấy cái, tiếng “bốp bốp” vang lên. Đánh cũng không tính là đau, vừa khéo chạm trúng đầu v* khơi dậy cảm giác tê dại. Cô tiếp tục ngược đãi hai bên ngực cậu, đánh đến khi chúng đỏ bừng. dương v*t bị dây đỏ trói chặt run rẩy bán cương.
“Có thể... Có thể... Đánh mông tôi không...”
Chương Hiểu đỏ mặt nói ra khao khát của mình.
“Quý khách, hóa ra ngài thích bị đánh đòn.” Siren dùng kính ngữ trò chuyện với cậu, làm cậu càng xấu hổ.
Hiện tại, cả người cậu đều bị trói chặt, hai chân không thể khép lại, tư thế ngồi dựa trên ghế sofa càng thêm khó khăn. Cậu nằm úp sấp cam chịu bị đánh, vừa rên rỉ vừa nghĩ thầm, Quân Lâm đánh còn đau hơn... Cậu còn muốn... Đánh mạnh hơn chút nữa...
Khi dương v*t hoàn toàn cương cứng, Siren bèn dùng một cây sounding* nhét vào lỗ niệu đạo. Đánh bằng tay đổi sang đánh bằng roi dài. Cô quất roi xuống ngực và đùi cậu, thỉnh thoảng lại đảo qua dương v*t và hai túi tinh. Chương Hiểu rên la liên tục, sướng đến muốn bắn nhưng lại bị dây đỏ và thứ trong lỗ niệu đạo ngăn cản.
“Xin cô... Cho tôi bắn...”
“Quý khách, một tiếng vẫn chưa kết thúc, tôi phải chậm rãi chơi đùa với ngài.”
Ngày đó cậu cùng Quân Lâm chơi trong bao lâu? Cậu đã không nhớ rõ rồi, giống như thời điểm về nhà vào khuya hôm đó... Một giờ lúc này lại trôi qua vô cùng lâu. Siren đẩy cậu lên cao trào rồi dập tắt nó hết lần này đến lần khác.
“Hết giờ rồi.” Cuối cùng thì giọng nói không cảm xúc của cô cũng vang lên.
Siren rút thứ trong lỗ niệu đạo ra, cởi dây thừng, vỗ mấy cái vào bộ phận sinh dục tím đỏ của cậu, tinh dịch tí tách chảy ra.
“Quý khách, tối nay sẽ có buổi biểu diễn, tôi cần đi trước chuẩn bị. Khách hàng đã chi tiền ở chỗ chúng tôi có thể đến xem. Chúc ngài có buổi tối vui vẻ.”
“Chờ... Chờ đã...” Chương Hiểu không kịp mặc quần vào, chỉ có thể cố gọi theo Siren, “Xin hỏi... Nếu như tôi hẹn trước thì có thể gặp lại cô không?”
“Lịch hẹn của tôi xếp dài đến ba tháng sau.”
“Không thể... Sớm hơn sao?”
“Nếu như tâm trạng tôi tốt thì được. Nhưng quý khách à... Cho dù tôi có đồng ý bán thì cũng không muốn làm thế thân cho người khác.”
Siren mỉm cười rồi tháo găng tay ném chúng vào thùng rác bên cạnh, xoay người rời đi.
– Còn tiếp –