“Thật ra, tôi cũng, rất, nhớ cậu.”
Những gì diễn ra vào đêm hôm qua thật sự là một hồi ức đẹp đẽ. Ngay cả ánh mắt và nụ cười của cả hai cũng như quyện lẫn vào nhau, không hề tách rời. Lúc nhắm mắt lại lim dim chìm vào giấc ngủ, Vưu Hạ vẫn còn mơ màng nghe thấy chính giọng nói của bản thân cất lên bên tai.
Nhẹ nhàng, trầm thấp, mềm mại, ngọt ngào…
Người đã nói câu đó là mình thật ư?
Sao mình lại có thể đường hoàng thốt ra một lời như thế nhỉ?
Vào giây phút nhìn thấy người trong lòng rơi nước mắt, tâm trí của anh dường như trở nên rỗng tuếch. Anh thất thần nhìn cậu, nhìn từng giọt nước giăng đầy trong đôi mắt đen láy ấy, cùng với tiếng cười tràn ngập ngượng nghịu của cậu, tất cả đều làm cho trái tim này thổn thức khôn nguôi.
Và rồi anh đã không kìm nén được mà nói nhớ cậu.
Ừ thì… anh rất nhớ cậu, nhớ trong sự vô thức, khi làm việc, khi nghỉ ngơi, thậm chí chỉ nhắm mắt lại cũng đã thấy nhớ cậu.
Nhưng lúc ấy anh đâu thể nói ra điều này với đối phương được?
Bỗng nhiên nói nhớ một người thì quả là kỳ lạ.
Nhưng mà, bỗng nhiên nhớ một người thì có kỳ lạ lắm không?
Có phải vì thích rồi nên mới nhớ đến người ta không?
Là vậy, đúng không?
Ngoài hiên, có giọt mưa lấp lánh còn vương đọng, từ từ rơi xuống, tí tách, vỡ tan thành bọt nước li ti.
Sau hai hồi báo thức, Vưu Hạ rốt cuộc cũng thức dậy. Anh không nhớ rõ mình đã lên giường nằm từ khi nào, chỉ biết khi mở mắt thì mặt trời đã ló dạng sau rặng cây lâu lắm rồi, bản thân thì nệm ấm chăn êm, thoải mái vô cùng.
Thật ra giờ giấc sinh học của anh chưa bao giờ sai. Buổi tối có thể ngủ rất trễ, không đúng quy luật nhưng sáng sớm thì đúng 8 giờ là tự giật mình tỉnh dậy. Thế mà hôm nay lại nằm ngủ muộn hơn nửa tiếng, mãi đến khi dưới phòng khách có tiếng động lục đục, anh mới ngồi dậy.
Vào phòng tắm, anh vặn vòi hoa sen, chỉnh chế độ nước ấm, tập trung tắm rửa.
Dưới phòng khách, Kỳ Họa Niên vừa chạy bộ về. Đêm hôm qua cậu dầm mưa nên phát sốt rồi đau họng, nhưng tới sáng thì không còn thấy mệt mỏi trong người nữa. Vì vậy cậu quyết định sẽ chạy bộ tập thể dục, tăng thêm sức đề kháng cho bản thân, chứ không thể để vì một trận mưa tầm tã mà bệnh như thế được.
Trong khi chạy bộ, cậu có lờ mờ nhớ lại vài sự kiện quan trọng của ngày hôm qua. Mọi giác quan lần lượt quay về quá khứ, cảm nhận rõ rệt từng hình ảnh cũng như lời nói. Hơn cả là những cái ôm và nụ hôn của hai người.
Kỳ Họa Niên nhớ như in khoảnh khắc Vưu Hạ bày tỏ với mình. Ánh mắt nghiêm túc, giọng nói lạnh nhạt, hạ tông thấp hết mức có thể, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu nghe thấy được những chữ quan trọng.
Bởi vì cơn sốt vẫn chưa hạ xuống hẳn, Kỳ Họa Niên còn tưởng đầu óc mình bắt đầu sinh ra ảo giác. Không ngờ sau đó Vưu Hạ lặp lại thêm một lần nữa.
Đôi khi cậu tự hỏi: Con người này có phải đã quá đơn thuần rồi hay không?
Qua nhiều lần tiếp xúc gần gũi, Kỳ Họa Niên dần nhận ra được rằng, vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo của anh, thật chất chỉ là một lớp vỏ bọc quá hoàn hảo mà thôi. Đằng sau lớp vỏ ấy, thật ra lại là một con người rất thuần khiết, thuần khiết đến mức đáng yêu.
Mà điều này không phải ai cũng dễ dàng nhìn thấy được đâu.
Có lẽ mình là người đầu tiên, nhỉ?
Nghĩ đến đây, Kỳ Họa Niên bỗng tự đắc vô cùng, mỉm cười suốt quãng đường chạy bộ.
Sau khi thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà xong, Vưu Hạ mở cửa phòng, đi xuống bên dưới. Phòng khách rất đỗi yên tĩnh, ngược lại trong gian bếp lại có tiếng động lách cách phát ra không ngừng.
Anh hiếu kỳ giương mắt nhìn về hướng đó, vô tình phát hiện bóng lưng bận rộn của Kỳ Họa Niên đang nhấp nhô.
Cậu ta lại nấu món gì nữa sao?
Hàng mi khẽ nhíu lại, Vưu Hạ trong lòng có hơi sốt ruột, vội nghĩ ra một cái cớ để từ chối bữa ăn sáng của cậu. Đúng lúc ấy, Kỳ Họa Niên quay người lại thì nhìn thấy anh, bèn cười lên, nói:
“Anh dậy rồi ạ?”
Ngữ khí điềm đạm truyền tới khiến anh sực tỉnh, liếc mắt nhìn sang: “Ừ, dậy từ nãy rồi.”
Dừng chốc lát, anh hít vào một hơi rồi nhấc chân bước đến trước quầy bếp, ánh mắt đảo quanh mấy lượt, thấp giọng hỏi: “Cậu đang nấu món gì thế?”
Kỳ Họa Niên lắc đầu: “Hôm nay em không nấu. Trên đường về phát hiện một quán mì vằn thắn nên ghé vào mua luôn.”
Mì vằn thắn… ngon không nhỉ?
Vưu Hạ thong thả dựa người bên quầy bếp, hai tay khoanh trước ngực, im lặng nghĩ ngợi gì đó: “Vậy mau ăn đi, còn đang nóng đó.”
Nghe thế, Kỳ Họa Niên khựng lại, ngẩng mắt nhìn anh: “Anh không ăn sao? Mới dậy vẫn chưa ăn gì cả mà.”
“Không ăn đâu.” Vưu Hạ rũ mắt, biết rõ kiểu gì cũng phải đối mặt với chuyện khó xử này, thở dài nói tiếp “Không thích mì vằn thắn lắm. Tôi xuống dưới cửa hàng tiện lợi mua bánh mì ăn vậy. Cậu cứ ăn đi.”
“…” Bánh mì khô lắm mà?
Trước khi để Kỳ Họa Niên níu kéo bằng nhiều lý do, Vưu Hạ đã vội vàng quay người bỏ đi. Tốc độ của anh có vẻ nhanh hơn bình thường, mới qua mấy giây đã chỉ còn thấy mỗi bóng lưng sót lại ở huyền quan.
Anh ấy bị sao vậy nhỉ?
Kỳ Họa Niên dựa người bên bàn ăn, chau mày nghiền ngẫm, nhưng rồi cũng không thể làm gì khác.
Mì vằn thắn trên bàn sắp nguội rồi, hơn nữa hôm nay còn dư một phần.
Cậu nén tiếng thở dài, đành để phần còn lại cho buổi chiều tối, thôi thì đỡ phải nấu cơm mới.
Khu chung cư cao cấp Le Soleil được xây dựng cách đây mười năm trời, nhưng đến năm thứ tám thì nó được một nhà đầu tư mới đại tu, đổi tên từ ‘La Veille’ thành ‘Le Soleil’, với ý nghĩa là ánh mặt trời. Dựa theo phong thủy, vị trí của Le Soleil rất tốt, ban ngày tràn ngập ánh nắng, ban đêm cũng không quá lạnh lẽo.
Xung quanh Le Soleil có rất ít nhà dân, thay vào là các khu trung tâm thương mại cũng như cửa hàng tiện lợi sẵn sàng phục vụ 24/24. Vưu Hạ tùy tiện chọn đại một cửa hàng, thản nhiên đi vào, dạo một vòng, liếc mắt nhìn thấy đồ dùng nào có ích thì cầm lấy. Sau đó anh bước đến quầy thu ngân, để món hàng lên quầy, đợi khi có giá tiền rồi thì chìa ra một chiếc thẻ bạc.
Toàn bộ quá trình diễn ra trơn tru và cực kỳ tĩnh lặng.
Nhân viên thu ngân đôi lần liếc trộm đối phương, chưa kịp trầm trồ với nhan sắc thần thánh ấy thì anh đã xoay người đi mất. Bóng lưng mờ nhạt sau lớp kính trong suốt, chầm chậm tan biến.
Khi Vưu Hạ trở về căn hộ, Kỳ Họa Niên đã ăn uống xong xuôi. Cậu mặc tạp dề, đứng khom lưng rửa chén. Tiếng nước rào rào chảy xuống, lấn át đi tiếng cửa nhà mở ra nên cậu không hay biết đối phương đã quay lại.
Hơn thế, anh còn đang thầm lặng đứng ở phía sau, trầm mặc dựa vào bên vách tường, chăm chú dõi theo từng động tĩnh của cậu. Kỳ Họa Niên rất cao, cho nên tấm lưng cũng rộng rãi. Hôm nay cậu mặc áo thun cổ tròn màu xám tro, bên dưới là quần đùi kaki màu đen, phong cách đơn giản mà dễ nhìn.
Vưu Hạ ngắm nghía rất lâu, hồi sau hơi nheo mắt lại, chợt nghĩ đến những lúc đối phương ôm lấy mình vào trước ngực. Mỗi chiếc ôm đều vững vàng mà dịu dàng, hoàn toàn bao bọc lấy cả cơ thể của anh.
Những lúc đó… mình thường ra sao nhỉ?
Trông có buồn cười hay không? Hoặc là trông rất hưởng thụ chăng?
Không, không thể nào.
Như vậy thì đúng là mất mặt!
Mấy hình ảnh ve vãn ngọt ngào cứ quanh quanh quẩn quẩn trước mắt, làm cho Vưu Hạ trở nên lơ đễnh, không còn chú tâm vào việc quan sát Kỳ Họa Niên. Gò má như thấm nhuần một lớp mứt dâu, hồng hồng dịu nhẹ, lẩn trốn rất kỹ càng, khó ai có thể nhìn ra.
Bên kia, Kỳ Họa Niên úp hết chén bát lên tủ, quay người lại mới phát hiện có người đang ngẩn ngơ thả hồn lên mây. Cậu bất giác cười một tiếng, nhanh chóng đi đến trước mặt đối phương, cúi đầu gọi:
“Hạ ơi?”
Nghe thấy tên mình, Vưu Hạ giật mình ngẩng lên nhìn cậu. Nụ cười trêu chọc treo lơ lửng trên khóe miệng khiến mi tâm anh nhíu lại.
“Gọi thẳng tên ai đó?”
Kỳ Họa Niên vẫn không mảy may sợ sệt, thấp giọng sửa lại: “Anh Hạ ơi.”
Lần này có vẻ ngoan hơn, hàng mày dần dần giãn ra, nhưng anh không quen với cách gọi thân mật này lắm. Mỗi lần cậu gọi còn mỉm cười như thể rất hạnh phúc nữa.
Toàn làm trò con bò không thôi.
Vưu Hạ lạnh nhạt liếc nhìn cậu: “Chuyện gì hm?”
Kỳ Họa Niên bắt chước dáng vẻ hiện tại của anh, dựa bên vách tường, nghiêng đầu cười hỏi: “Anh về hồi nào thế?”
Vưu Hạ rũ mắt nghĩ: “Không lâu lắm, vừa về tới thôi.”
“Thật không? Khi nãy đang rửa chén, em cứ linh cảm có người nhìn mình, có phải là anh không?”
“…”
“Anh đã ngắm em trong bao lâu vậy? Đến khi em rửa chén xong luôn sao?”
“…”
Thấy đối phương tuyệt nhiên không mở miệng, Kỳ Họa Niên càng thuận đà lấn tới, cúi đầu thật thấp, hơi thở nhè nhẹ vờn trên cánh mũi của anh.
“Trong lúc ngắm em, anh Hạ của em đang nghĩ gì vậy?”
Anh Hạ của em ư?
Đây là lần đầu tiên có người dám xưng hô với anh như thế. Hơn nữa, giọng điệu còn rất dương dương tự đắc, khóe mắt gần như đọng lại một nét cười cực kỳ sáng chói. Nó khiến anh nhất thời bị hoa mắt, song một lát sau anh lập tức định thần, cười khẩy.
“Muốn biết tôi đang nghĩ gì à?”
Kỳ Họa Niên gật gật đầu, mím môi mỉm cười.
Vưu Hạ hơi nghển cằm lên, nhàn nhạt nói: “Chẳng qua tôi chỉ đang đánh giá năng suất làm việc của cậu mà thôi. Tốn hẳn một phòng ngủ để thuê một thằng chó con về làm osin thì cũng phải xem thử nó có làm việc tốt hay không chứ?”
Ngay lúc ấy, nụ cười trên môi cậu thoáng cứng lại.
Mấy lời này nghe có đáng ghét không cơ chứ?
Kỳ Họa Niên hít thầm một hơi, bình tĩnh đáp: “Ồ, vậy anh cho em mấy sao đây? Osin này không phải ai cũng thuê được đâu nhé.”
Vưu Hạ nghiêng đầu nghiền ngẫm chốc lát: “Ừm, buổi sáng rất siêng năng dọn dẹp nấu nướng, buổi tối giữ nhà cũng rất tốt, tạm thời 4/5 sao vậy.”
“4/5 thôi sao?”
“Còn một sao nữa, phải xem bản lĩnh của cậu tới đâu.”
Kỳ Họa Niên bỗng cười trầm một tiếng, rồi bất ngờ ép anh đứng sát vào vách tường sau lưng. Cậu rũ mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt ương ngạnh đối diện, chưa cất tiếng đáp trả.
Ngược lại, bả vai Vưu Hạ thoáng rụt vào, nét mặt căng thẳng khó có thể che giấu hết được. Anh cũng ngước mắt nhìn cậu, trong đầu luẩn quẩn vài thứ không hề sáng sủa tự khiến cho bản thân bị gượng gạo, gò má lại bắt đầu trát lên một lớp mứt dâu hồng mịn.
Da anh rất trắng, nhìn ở khoảng cách gần thế này, thật sự rất dễ phát hiện ra được.
Khoảnh khắc đó, Vưu Hạ bỗng hoang mang và khó chịu trong lòng: Từ bao giờ mình lại trở thành một người dễ bị căng thẳng đến vậy nhỉ? Rõ ràng chuyện không có gì lạ, cũng chẳng phải sắp cùng nhau lên giường, thì việc gì phải hồi hộp? Tim đập nhanh là bị cái quỷ gì thế?
Có vẻ hình tượng lạnh lùng điềm tĩnh mà anh xây dựng bấy lâu nay, sắp sửa như lâu đài cát bị sóng đánh đổ đi rồi.
Đương nhiên Kỳ Họa Niên nhìn thấy được anh đỏ mặt và hồi hộp, điều này không chỉ khiến cậu hưng phấn mà còn muốn đem người này giấu đi mất.
Dáng vẻ đáng yêu này đúng là muốn giết mình rồi.
Mặt khác, cậu dường như đã ngờ ngợ ra được bản chất lưu manh của mình không hề kém cạnh gì so với Gia Thanh.
“Còn một sao nữa, anh biết em sẽ lấy bằng cách nào không?”
“Bằng cách nào?”
“Em sẽ lấy anh.”
Lời vừa dứt, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên bờ môi mềm mại của anh.
Có lẽ vì quá đường đột, anh theo thói quen mà nhắm nghiền mắt lại, dựa vào giác quan của bản thân để cảm nhận đầu lưỡi vừa được đẩy vào trong.
Hình như… cậu ta hôn càng ngày càng thuần thục hơn trước. Ngay cả cách hôn cũng bắt đầu thay đổi, ngọt ngào thì vẫn ngọt ngào, nhưng đâu đó còn lẫn cả mùi vị ngang tàng muốn chiếm đoạt.
Ngay lúc này, xung quanh như chỉ còn đọng lại thanh âm của cảnh xuân sắc.
Qua hồi lâu, Vưu Hạ thình lình nghiêng đầu, kết thúc nụ hôn một cách vội vã. Anh rũ mắt, đẩy Kỳ Họa Niên ra rồi bước nhanh về phía phòng khách.
Kỳ Họa Niên ở sau lưng vừa lau khóe miệng vừa cười hỏi: “Anh ơi, em có mua sô-cô-la, anh có muốn ăn không?”
Vưu Hạ không ngoảnh đầu liền đáp: “Không ăn. Còn cậu cũng không nên ăn đâu.”
“Ơ, sao thế?”
“Chó ăn sô-cô-la sẽ chết đấy.”
“…”
—
Trước kia, vào cuối tuần, Vưu Hạ thường vùi mình trong phòng ngủ đọc sách. Nhưng bây giờ trong ngôi nhà này không chỉ có mình anh nữa, mà còn có thêm một thằng chó con.
Chủ nhật, sáng sớm đã ăn kẹo ngọt, đến trưa cả hai quyết định sẽ cùng nhau xem một bộ phim. Thật ra đó là bộ phim hôm qua Kỳ Họa Niên đang xem dở dang, chưa được bao lâu thì ngủ quên mất.
So với xem phim, Vưu Hạ hứng thú với đọc sách hơn. Giữa không gian yên tĩnh, tiếng trang sách lật qua khẽ khàng, còn có mùi của giấy mới thơm phức, làm cho anh thấy nhẹ nhõm trong lòng. Cho nên có thể nói, từ lâu lắm rồi, anh không còn thói quen xem phim nữa, bất kể là xem ở nhà hay ra ngoài rạp xem.
Hiện tại, anh lại đang ngồi bên cạnh một người con trai, cùng nhau xem một bộ phim tình cảm.
Gió bên ngoài khẽ lùa qua ô cửa sổ.
Vưu Hạ ngước nhìn màn hình, nghi hoặc hỏi lại: “Phim tình cảm thật à?”
Kỳ Họa Niên nhìn anh, gật đầu. Sau đó cậu rướn người với lấy bao đĩa CD, lật mặt trước rồi mặt sau xem xét cẩn thận: “Phim này đang hot lắm ấy, câu chuyện tình giữa một cô gái và một gã ma cà rồng. Em thấy bọn Gia Thanh cũng đang xem, còn nhiệt tình đề cử nữa.”
Đợi khi cậu nói xong, anh mới ngoảnh đầu, sắc mặt không khỏi sửng sốt: “Cậu vừa nói câu chuyện tình gì cơ?”
“Chuyện tình giữa con người và ma cà rồng.” Kỳ Họa Niên điềm đạm lặp lại.
“Ma cà rồng…” Vưu Hạ nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của cậu, nhỏ giọng lẩm nhẩm trong miệng.
Nhận ra thái độ kỳ lạ của anh, cậu ngập ngừng hỏi: “Sao vậy, anh không thích phim về ma cà rồng hả? Anh thấy nó phi lý đúng không?”
“Phi lý?” Vưu Hạ rướn mày nhìn cậu.
Kỳ Họa Niên gật đầu, giải thích ý tứ của mình: “Em nghĩ tính cách của anh thích những điều thực tế hơn, trong khi ma cà rồng là loài sinh vật hư cấu còn gì. Hơn nữa, đây là loài sinh vật không mấy tốt đẹp cho lắm.”
Khóe môi Vưu Hạ khẽ giật, như là tức giận, như là kinh ngạc: “Không mấy tốt đẹp ư?”
“Ừm, không hẳn là tiêu cực đến vậy, chỉ là ma cà rồng sống bằng máu của những sinh vật khác, trong đó có cả con người. Truyền thuyết xưa giờ vẫn là thế, ban đêm ma cà rồng mới ra ngoài đi săn, thường tìm con người để hút máu. Cái này đâu khác gì là giết người?”
Giết người.
Phải, là giết người.
Hút máu của con người, còn không phải là giết người thì là gì?
Giết người chính là tội ác, đúng không?
Nghĩa là… bọn tôi không khác gì những kẻ tội đồ đáng ghê tởm.
Nhiều năm qua tôi vẫn luôn nghĩ bản thân ghê tởm, cậu có biết không? Mang thân phận là ma cà rồng, còn là con của người đứng đầu Huyết tộc, tôi chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn vui sướng.
Bởi chúng tôi luôn cần phải sống bằng máu, máu của các người.
Vưu Hạ im lặng quay mặt nhìn về phía màn hình ti vi, lúc này nó đang chiếu cảnh rừng rậm ẩm ướt, có hai người đang nói chuyện với nhau. Với tạo hình bên ngoài thì quả thực rất giống với loài quỷ hút máu bọn anh.
Chẳng lâu sau đó, có một gã thình lình nhào tới một đối tượng, nghiêng đầu, hé ra hai chiếc răng nanh, cắm vào cổ con mồi, thật sâu, thật sâu.
Một cảnh phim cứ thế trôi qua, Vưu Hạ lãnh đạm theo dõi cho đến khi phân cảnh tình cảm giữa hai nhân vật chính xuất hiện. Anh cong khóe môi, bất chợt cười khẩy thành tiếng.
“Tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng mà có bao giờ cậu nhìn vào khía cạnh khác của việc sinh tồn chưa?”
Kỳ Họa Niên vốn đang tập trung theo dõi mạch phim thì nghe thấy anh hỏi, cậu ngẩn ra giây lát mới đáp: “Sao cơ? Sinh tồn… như thế nào ạ?”
Vưu Hạ khoanh hai tay trước ngực, chân phải vắt qua chân trái, ánh mắt thờ ơ lạnh lùng nhìn chằm chằm lên màn hình: “Sinh tồn, thật chất con người cũng chỉ là một loài cần phải sinh tồn bằng cách ăn thịt loài sinh vật khác. Cậu thấy đúng không? Ngày thường cậu sẽ ăn cái gì? Thịt, cá, hải sản, chúng đều là những loài sinh vật sống, nhưng con người vẫn chế biến nó thành thực phẩm để tiêu dùng. Vậy thì ma cà rồng cũng vậy thôi. Nếu thịt, cá, hải sản là đồ ăn cho con người, vậy thì con người sẽ là đồ ăn cho ma cà rồng.”
Hiếm khi anh nghiêm túc bàn luận về một chủ đề nào đó ngoài y học. Ngữ khí cùng ánh mắt như toát ra một cơn sóng giận dữ nhất thời khiến cho Kỳ Họa Niên câm lặng. Cậu chưa rõ vì sao anh đột nhiên muốn nói về truyền thuyết của ma cà rồng, nhưng qua cách lập luận của anh, cậu hiểu được anh đang muốn lấy lại công bằng cho loài ma chuyên hút máu kia.
Kỳ Họa Niên rũ mắt nghĩ ngợi, sau đó điềm tĩnh nói: “Nếu vậy, chúng ta có thể gọi ma cà rồng là mối đe dọa của con người không?”
Từ nơi nào đó bất chợt kéo đến một khoảng lặng im.
Một câu hỏi bâng quơ nhưng lại làm trái tim của anh quặn thắt.
Vì sao lại đau?
Vì sao thế?
Vì sao chứ hả?
Vưu Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, rõ ràng trong lòng suy suyễn, hụt hẫng, thậm chí là bất mãn, nhưng ngoài mặt thì vẫn thờ ơ không cảm xúc như thế.
Mối đe dọa của con người…
Không sai. Không sai một chút nào cả!
“Trong lòng cậu, chúng có ghê tởm không?”
Kỳ Họa Niên thoáng chau mày, dường như nhận ra được sắc mặt của anh không được ổn, do dự rất lâu mới trả lời: “Em cũng không biết nữa.”
“Nói dối.”
“Anh làm sao vậy? Em thật sự không biết mà.”
Vưu Hạ cong cong khóe môi, kìm nén sự run rẩy của trái tim, dằn xuống nỗi bất an luôn rình rập trong tâm trí, chỉ sợ nó trùng vào giây khắc mà anh yếu đuối nhất sẽ lấn át đi toàn bộ nhận thức.
“Từ khi cậu bảo việc hút máu là giết người, trong lòng cậu đã rõ hơn ai hết. Cậu ghét chúng, ghê tởm chúng, không thể chấp nhận một loài sinh vật máu lạnh như chúng, đúng không?”
“Em…”
Hàng mi khẽ buông, Vưu Hạ đứng dậy, suýt nữa là ngã khụy. Vì đôi chân của anh lúc này như sắp nhuyễn ra, đứng không vững nổi nữa. Nhưng rồi anh vẫn đè ép tất cả vào trong lồng ngực, ương ngạnh trưng ra dáng vẻ không bị khuất phục, không bị đổ ngã, chầm chậm cất bước rời đi.
Trước khi đi khỏi, anh lạnh nhạt để lại một câu: Tôi hiểu rồi.
Tôi hiểu rồi, đã hiểu được suy nghĩ thật sự của cậu rồi.
Vào khoảnh khắc Vưu Hạ quay lưng về phía mình, Kỳ Họa Niên bất chợt hốt hoảng và lo sợ. Cậu lập tức đứng bật dậy, ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng của anh, cổ họng ngập ngừng gọi tên anh, rồi lại gọi thêm một tiếng ‘anh’.
Song, dù cậu có gọi thêm bao nhiêu lần nữa, anh cũng chẳng hề quay đầu lại.
Anh… em đã nói sai gì rồi đúng không?
Sao anh không quay lại khi em gọi chứ?
Anh… Em làm sai chuyện gì rồi?
Rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì rồi?
Anh…
Tâm can qua một hồi hốt hoảng và đau nhói, bất chợt nặng trĩu rồi chìm thẳng xuống nơi sâu nhất của cõi lòng.
—
Vào ngày nhập học, khuôn viên các trường đại học đông nghịt người. Bắt đầu từ 6 giờ 30, khắp đại sảnh đã có không ít sinh viên ra vào, đứng chen lấn ở trước bảng thông báo, không biết đang đọc cái gì.
Kỳ Họa Niên đến trường cũng khá sớm. Sau khi ăn sáng ở cửa hàng tiện lợi kế bên trường xong, cậu lái xe đạp vào bãi đỗ. Khác với trường học cấp dưới, bãi đỗ xe ở trường đại học thật sự rất rộng, rộng hơn những gì mà cậu tưởng tượng. Thế nhưng khi vào đến nơi thì chỗ trống cũng không còn nhiều nữa rồi.
Kỳ Họa Niên đeo túi vải bạt trên lưng, chỉnh lại quần áo một chút. Phong cách ăn mặc của cậu trước giờ luôn đơn giản, tông màu lạnh, sạch sẽ và gọn gàng, thế là đủ. Có điều, lúc cậu bước chân vào đại sảnh, khuôn mặt sáng ngời đó lại bất ngờ thu hút một số sinh viên đứng xung quanh.
Có rất nhiều đôi mắt đổ dồn về phía cậu, trầm trồ bàn tán như một nồi lẩu thập cẩm. Tất nhiên cũng có một số người bĩu môi khinh thường, vẻ đẹp này đã gọi là gì đâu chứ?
Song, Kỳ Họa Niên vốn không quan tâm đến mọi người xung quanh. Cậu liếc nhìn ghi chú trong điện thoại, nhanh chóng chuyển hướng sang cầu thang bộ, bắt đầu lên lớp. Phòng học nằm trên lầu ba, thể lực cậu không tệ nên thoáng một cái đã tới nơi.
Lớp học bật đèn sáng choang, bên trong có khoảng hai mươi sinh viên.
Kỳ Họa Niên ngước nhìn bảng số của phòng, chắc chắn rồi mới đẩy cửa đi vào. Viễn cảnh trầm trồ bàn tán lặp lại giống như ban nãy, khiến cho cậu cảm thấy có chút gượng gạo.
Mọi người rốt cuộc bị làm sao vậy?
Ngước mắt đảo quanh một lượt, Kỳ Họa Niên nhanh chóng tìm thấy một chỗ ngồi lý tưởng. Cậu ngồi gần cuối dãy, sát bên cửa sổ. Một bàn chỉ có hai người ngồi, chỗ bên cạnh cậu vẫn còn trống.
Trong lúc Kỳ Họa Niên ngồi nghịch điện thoại, bạn học xung quanh vẫn luôn âm thầm quan sát cậu. Đám con gái thân nhau khá nhanh, ngồi tụm lại một chỗ, liếc mắt đánh giá.
Dáng người không tồi, khuôn mặt cũng rất ưa nhìn, hay nói trắng ra là quá đẹp, đẹp xuất sắc, đẹp ná thở.
Vì đeo tai nghe, nên cậu không nghe thấy lời xì xầm của họ. Màn hình di động hiển thị khung tin nhắn, cậu nhắn tin vào nhóm của Gia Thanh, nhắn qua nhắn lại một hồi thì thoát ra, nhìn đến khung tin nhắn của Vưu Hạ.
Mấy ngày hôm nay, cả hai không nói chuyện với nhau một câu nào.
Đúng vậy, nửa chữ cũng không có.
Từ sau hôm cùng nhau xem phim, thái độ của Vưu Hạ quay ngoắt, khiến cho cậu thấp thỏm, khó hiểu, hoang mang, lo sợ. Mọi điều tệ hại cứ đột ngột đổ ập xuống, mặc dù cậu đã chủ động nhắn tin muốn nói chuyện, nhưng anh không hề đoái hoài đến cậu.
Giống như… tất cả sự cố gắng bấy lâu nay, đều đã tan biến ngay trước mắt cậu vậy.
Kỳ Họa Niên vuốt nhẹ ngón tay trên màn hình, rũ mắt nghĩ ngợi thật lâu, rốt cuộc vẫn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đợi một ngày nào đó, Vưu Hạ sẽ lại ngoảnh đầu nhìn cậu.
Đương lúc nghĩ về gút mắt giữa mình và anh, bên cạnh thình lình xuất hiện một bóng người cao lớn, che đi một góc ánh sáng.
Người đó gõ xuống bàn ba cái.
Kỳ Họa Niên giật mình nhìn qua, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời tháo tai nghe: “Sao thế?”
Người đó là một nam sinh viên, dáng người rất cao, có lẽ cao ngang ngửa Kỳ Họa Niên. Làn da hơi trắng, có đôi chỗ bị rám nắng nhưng không thành vấn đề. Đôi mắt khá sâu, đen láy, mang một nét buồn man mác. Sống mũi thẳng tắp. Đôi môi mỏng, lúc cười lên sẽ giống như một sợi chỉ màu hồng nhạt.
Đặc biệt là mái tóc của đối phương, không dài nhưng cũng không ngắn, phong cách rất lãng tử chất thơ, khiến người ta liên tưởng đến mỹ nam của thập niên trước.
Kể từ lúc người này bước vào lớp, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người họ.
“Tôi có thể ngồi ở đây không?” Người đó hỏi.
Kỳ Họa Niên khẽ nhíu mày, nhưng gật đầu cũng nhanh.
Dù sao mình cũng không thể chiếm lấy chỗ trống của người khác.
“Cảm ơn.” Đối phương nghiêng mặt nhìn cậu, nhàn nhạt nói.
Kỳ Họa Niên lại gật đầu, sau đó cúi mặt chăm chú vào di động. Nhưng chẳng bao lâu, cậu lại ngoảnh sang nhìn chằm chằm vào người bên cạnh.
Khuôn mặt này nhìn quen thế nhỉ?
Hình như mình từng gặp người này ở đâu rồi.
Có điều, nếu nhìn mỗi nét thì không nhận ra, cơ mà khi ghép toàn bộ lại thì…thấy quen thuộc cực kỳ.
Kỳ Họa Niên nhíu mày nhìn một hồi, rốt cuộc cũng bị đối phương quay sang bắt tại trận, ánh mắt lộ ra một vẻ sửng sốt.
“Có gì không?”
“… Không. Xin lỗi.”
Năm phút nữa, giờ học đầu tiên sẽ bắt đầu.
Kỳ Họa Niên cẩn thận chỉnh điện thoại sang chế độ rung rồi bỏ vào cặp. Sau đó cậu ngồi tựa lưng ra bàn sau, đầu óc trống rỗng, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Đại sảnh lầu ba không còn sinh viên nữa, rất yên tĩnh.
Trong lúc ngắm nhìn khung cảnh nhàm chán bên ngoài, Kỳ Họa Niên bất chợt nghĩ ra điều gì đó.
Trái tim nảy lên một cái thật mạnh.
Lòng bàn tay cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Kỳ Họa Niên quay đầu nhìn cậu bạn bên cạnh mình, từ đường nét ở một bên sườn mặt, linh cảm bất an trong lòng cậu càng ngày càng lớn, hệt như một con rết khổng lồ, trườn bò không ngừng.
Chính là cảm giác này.
Cảm giác gai lạnh khắp xương sống suốt nhiều năm nay.
“Này.” Cậu cất tiếng gọi.
Người bên cạnh lần nữa nhìn qua, khác với lần trước, lần này đối phương cũng chăm chú nhìn cậu, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt dường như đã biến mất.
Kỳ Họa Niên thở gấp một hơi, rồi đưa tay che đi bầu mắt bên trái.
Đau đớn tột cùng.
Đau đớn thấm vào xương tủy.
Đau… là cảm giác đau đớn này.
Không thể được, làm sao lại như thế được!
“Này, cậu bị gì thế?” Chàng trai ấy bước đến gần, vươn tay đỡ lấy Kỳ Họa Niên.
Nhưng ngay lập tức bị cậu đẩy mạnh ra. Tiếp đến, Kỳ Họa Niên đứng bật dậy, nghiêng người lách qua khỏi đối phương, vội nói: “Tránh ra chút.”
Thoát khỏi sự ồn ào nhốn nháo của lớp học, Kỳ Họa Niên lao thẳng vào phòng vệ sinh gần đó, vốc một hớp nước rửa mặt.
Tiếc là nước lạnh không thể khiến cậu bình tĩnh lại được.
Nước lạnh cũng không lạnh bằng suy nghĩ trong đầu cậu hiện tại.
Siết chặt thành bồn rửa tay, Kỳ Họa Niên hoảng loạn ngẩng đầu nhìn vào gương, thất thần lắc lắc đầu.
Đứa bé ấy…
Người đó… thật sự rất giống với đứa bé luôn xuất hiện sau lưng cậu.
Hết chương 87.