Ninh Diễn Hòa nằm trên giường, gần như lâm vào tình trạng hôn mê. Đôi mắt nhắm nghiền, miệng hé ra cố gắng hít thở, lồng ngực phập phồng gấp gáp.
Cửa phòng cấp cứu mở ra đóng lại, một loạt bác sĩ cùng y tá vội vàng bước vào, đi đến bên giường bệnh của Ninh Diễn Hòa. Ánh sáng trắng rọi xuống càng làm lộ ra sắc mặt tái nhợt vì đau đớn của bà.
Vưu Hạ đeo ống nghe lên kiểm tra nhịp tim hiện tại của Ninh Diễn Hòa.
Một nữ y tá đứng bên cạnh rành mạch nói: “Bệnh nhân bảy mươi tuổi, bị đau thắt ngực bên trái đột ngột, kèm theo khó thở và chóng mặt, hiện tại chưa đau lan ra vị trí khác, đã kéo dài được hơn nửa tiếng rồi. Tiền sử bệnh lý là hở van hai lá, vẫn sử dụng thuốc rất đều, nhưng hôm nay thì đột ngột đau thắt dẫn đến ngất xỉu.”
Vưu Hạ mặt không đổi sắc gật đầu rồi bảo y tá thăm dò cận lâm sàng cho Ninh Diễn Hòa. Nhịp tim đập hơn 90 lần/phút, huyết áp 145, nhiệt độ cơ thể tạm thời bình thường.
Sau khi xem qua kết quả điện tâm đồ, Vưu Hạ nói: “Chụp X – Quang tim tại chỗ.”
Những tiếng bước chân như gần như xa giẫm trên mặt đất.
Bên tai Ninh Diễn Hòa bắt đầu trở nên ù ù cạc cạc. Bà cố gắng lấy hơi thở lên, lồng ngực vẫn đau thắt chưa dừng lại. Trong đầu Ninh Diễn Hòa lúc này chỉ nghĩ đến mỗi Kỳ Họa Niên, vì bà thật sự lo lắng cho đứa cháu trai tội nghiệp này. Từ nhỏ đã không thể sống cùng với bố mẹ, đến khi lớn lên còn phải cực khổ đi làm thêm chỉ vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, còn gặp thêm một người già là bà nữa.
Khi ý thức của Ninh Diễn Hòa dần dần mê man, kết quả X – Quang cũng vừa có. Vưu Hạ trầm mặc xem kết quả, đôi mắt lãnh đạm đến mức khiến cho những y tá xung quanh cũng phải căng thẳng.
Vưu Hạ không để ý ánh mắt người khác, nhìn kết quả X – Quang xong lại nhìn qua phía Ninh Diễn Hòa, lập tức nói: “Chuẩn bị mở khí quản cho bệnh nhân.”
Nữ y tá giật mình nhìn anh, ngay sau đó xoay người chạy đi chuẩn bị. Thủ thuật mở khí quản tương đối đơn giản, khi vào tay Vưu Hạ, nó lại càng gọn gàng hơn mấy phần. Động tác của anh không nhanh không chậm, nhìn có vẻ đau đớn vì dao mổ cắt một vết nhỏ ở ngay khí quản, sau đó chèn một ống vào lỗ và cố định.
Lúc làm xong, Ninh Diễn Hòa lập tức thở được, cơn đau thắt ngực cũng phần nào thuyên giảm. Vưu Hạ nghiêng người, không nhìn đến mấy đầu găng tay đang dính máu đỏ, anh nói với nữ y tá cận kề mình: “Cho bệnh nhân xét nghiệm NT-proBNP, có khả năng là suy tim do bệnh lý.”
Nữ y tá gật đầu: “Vâng, bác sĩ.” Nói xong cô bồi thêm, “Người nhà của bệnh nhân ở bên ngoài đang đợi, bác sĩ ra thông báo—“
Vưu Hạ ngắt lời cô: “Bây giờ tôi phải đi gấp, cô thay tôi nói với họ bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy kịch, hiện tại còn cần theo dõi thêm.”
Dứt lời, anh xoay người rời khỏi đó trước sự hoang mang của nhiều người. Nữ y tá kia một lòng một dạ không thể thích nổi vị bác sĩ mới chuyển đến này, nhưng khi cô nhớ tới họ tên của anh thì không dám ý kiến nữa.
Lúc Lý Thiệu Lâm đến bệnh viện cùng Diệc Du, Kỳ Họa Niên đang thanh toán viện phí. Cả ba gặp nhau tại đại sảnh bệnh viện, Lý Thiệu Lâm nhận ra được sắc mặt của đối phương không hề tốt chút nào.
“Bà cậu sao rồi?” Lý Thiệu Lâm kéo Diệc Du đi tới gần hỏi.
Kỳ Họa Niên cất số tiền dư còn lại vào túi quần cẩn thận rồi nói: “Đã qua giai đoạn nguy kịch rồi, hiện tại cần theo dõi thêm.”
Cậu bình tĩnh lặp lại lời của nữ y tá ban nãy, sau đó đi qua dãy ghế chờ của bệnh viện ngồi xuống, khó nén được tia mệt mỏi xuất hiện trên mặt mình. Lý Thiệu Lâm cũng nhanh chóng ngồi ở bên cạnh, Diệc Du ngồi cạnh Lý Thiệu Lâm.
Lý Thiệu Lâm đưa cho Kỳ Họa Niên một chai nước suối lạnh: “Uống đi cho đỡ mệt. Đã ăn gì chưa?”
Kỳ Họa Niên vặn nắp chai, ngửa cổ uống liền mấy ngụm, lắc đầu.
“Vậy một lát Gia Thanh vào thì đi ăn với chúng tôi.” Lý Thiệu Lâm đánh mắt nhìn sang cục tròn vo bên cạnh, “Đi ăn với tôi và Diệc Du. Gia Thanh nói sau khi học võ xong thì sẽ bay qua đây trông bà giúp cậu.”
Kỳ Họa Niên thở dài: “Bà vẫn chưa ra phòng ngoài đâu, chắc phải hai hôm nữa. Thế đợi Gia Thanh đến rồi cả đám cùng đi đi. La Lịch đi học thêm nhỉ?”
“Ừ, cậu ta học đàn, biết tin rồi nhưng không bùng được.” Lý Thiệu Lâm nói xong thì quay sang nhìn Diệc Du bảo, “Đợi thêm một lát rồi đi ăn.”
Diệc Du ngửa mặt mỉm cười vui vẻ: “Ừm, đợi một lát nữa.”
Bệnh viện vào buổi chiều dường như vắng vẻ hơn rất nhiều, quanh đi quẩn lại chỉ toàn là bệnh nhân đang nằm viện và người nhà của họ. Phía bên kia còn có tiếng trẻ con ríu rít không ngừng, chẳng bao lâu thì bị người lớn kéo sang chỗ khác.
Mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn rải khắp đại sảnh.
Kỳ Họa Niên kiểm tra điện thoại mới phát hiện tin nhắn của La Lịch đã gửi đến khoảng nửa tiếng trước.
La Lịch:Bà cậu sao rồi? Khi nào rảnh thì nhắn cho tớ nhé. Ngày mai tớ sẽ đến bệnh viện.
Kỳ Họa Niên cười nhẹ một cái, gõ lên phím trả lời tin nhắn. Mười phút sau đó, Gia Thanh phóng vào đại sảnh, cả người còn chưa kịp tắm, mồ hôi như mưa xối khiến cho Diệc Du không dám đứng gần.
Gia Thanh quệt mồ hôi nhìn Kỳ Họa Niên: “Bà cậu bị làm sao vậy?”
Kỳ Họa Niên lặp lại như khi nãy.
Gia Thanh gật đầu, định nói tiếp thì nhìn thấy Diệc Du đang nấp sau lưng Lý Thiệu Lâm, hai ngón tay còn kẹp mũi mình lại, đôi mắt xa cách.
Gia Thanh: “…kẹp mũi sao mà thở?”
Diệc Du càng kẹp chặt hơn, nhăn nhó bảo: “Hôi quá.”
Cuối cùng, Kỳ Họa Niên đành phải kéo Gia Thanh đi trước, vì sợ một lát sẽ xảy ra xô xát trẻ con tại bệnh viện.
—
Bệnh viện Thuần Ái đã tồn tại được hơn hai mươi năm. Người bỏ tiền ra xây dựng nó chính là Vưu Thần, nhưng y không trực tiếp làm viện trưởng mà đề xuất vị trí này cho một người thầy mình tín nhiệm. Qua sóng gió thuở đầu, bệnh viện Thuần Ái ngày càng hưng thịnh và mở rộng thành nhiều khu vực. Tổng cộng có đến năm khu, mỗi khu đều có vai trò khác nhau, khu cuối cùng dành riêng cho bác sĩ và y tá trong bệnh viện.
Đó là nơi để cho họ được quyền ngủ lại hoặc nghỉ ngơi tạm thời. Một phòng sẽ có hai người, riêng Vưu Hạ thì được ưu tiên một phòng riêng hẳn hoi.
Nói thật, Vưu Thần một khi đã sắp xếp thì không thể có điểm chê trách được.
Vưu Hạ xong công việc liền đi về hướng của khu E, tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút cho đến ca trực đêm. Bình thường nếu như không cần trực ở bệnh viện thì mọi người đều muốn về nhà, cảm giác sẽ thoải mái hơn nhiều. Nhưng Vưu Hạ thì khác, anh chưa từng muốn trở về ngôi nhà ảm đạm ấy, cho nên thường xuyên dùng cái cớ này để tránh né.
Dẫu sao một tuần ở nhà theo lời hứa với Thẩm Ninh đã là quá đủ rồi.
Không đúng, là đã quá sức chịu đựng…
Hơn nữa, mấy hôm nay bệnh nhân có vẻ đông hơn bình thường khiến cho khối lượng công việc trở nên nặng nề, hiếm lắm mới tìm được vài phút hít thở thảnh thơi.
Vưu Hạ đẩy cửa bước vào, ngồi xuống ghế dựa, lập tức nhắm mắt mặc dù bụng đang quặn lên vì đói. Chẳng lâu sau đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa rất khách khí, chỉ hai tiếng là ngừng.
Từ trong cơn mơ màng, Vưu Hạ mở mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, uể oải hỏi: “Ai vậy?”
Vậy mà không có người lên tiếng.
Cứ nghĩ mình lại mơ thấy ác mộng như hôm trước, đầu óc Vưu Hạ nhanh chóng tỉnh táo, sống lưng không hiểu vì sao lại lạnh toát như có gió thổi đến từ phía sau.
Vưu Hạ hít sâu một hơi, định đứng dậy kiểm tra thì ngoài cửa đột nhiên có giọng nói truyền vào: “Là tôi, Tưởng Thiên Điểu đây.”
Sau khi nghe thấy tên của đối phương, Vưu Hạ mới có thể thả lỏng tinh thần, ngồi xuống ghế trở lại: “Vào đi.”
Tưởng Thiên Điểu đẩy cửa ra, để lộ khuôn mặt được đắp lên một lớp trang điểm nhẹ nhàng. Cô nghiêng đầu, hé môi cười: “Hi Jimmy! Lâu quá rồi mới thấy cậu đó nha.”
Cánh cửa sau lưng cô chầm chậm khép lại.
Vưu Hạ nhìn Tưởng Thiên Điểu đi tới gần, ngón tay vịn trán, xoa xoa: “Sao chị lại đến đây?”
“Sao chị lại đến đây á?” Tưởng Thiên Điểu tỏ ra hờn dỗi, bàn tay chống trên bàn, ngả người về trước ấm ức nói, “Vì nghe tin cậu về nước lại còn làm việc ở Thuần Ái, nên mới vội vàng đến thăm hỏi đây này. Sao? Mấy hôm nay làm việc đã quen chưa? Bác sĩ ngoại khoa thì cực lắm nhỉ?”
Tưởng Thiên Điểu là bác sĩ khoa nội tim mạch.
Vưu Hạ theo thói quen lật úp một đồng xu trong tay, đây là một đồng Euro. Anh lật qua lại trong lòng bàn tay, không khỏi cười lạnh: “Chị đến thăm tôi hay là muốn hỏi chuyện gì khác?”
Tưởng Thiên Điểu nheo mắt lại, đôi môi quyến rũ cong lên: “Ờ phải rồi, tôi quên mất Vưu Hạ là một người con nhạy bén, chỉ cần liếc mắt cũng biết được đối phương đang nghĩ gì. Ừm thì dạo gần đây tôi nhìn trúng một người, muốn rủ cậu cùng đi xem mắt, thế nào?”
Vưu Hạ bật đồng xu lên giữa không trung, mặt không đổi sắc lật tẩy Tưởng Thiên Điểu: “Ý chị là muốn tôi nói lại cho anh ấy biết rằng, chị có đối tượng khác rồi đúng không?”
“…” Tưởng Thiên Điểu hiếm khi đỏ mặt, lần này đỏ lên cũng vì quá thẹn mà giận dữ.
Đồng xu quay về lòng bàn tay của anh, nằm im thin thít.
“Trước kia tôi đã từng nhắc nhở chị rồi mà chị không nghe, tính cách của anh ấy không bao giờ yêu ai nghiêm túc đâu. Muốn đếm cũng đếm không hết số người đã lên giường cùng anh ấy nữa là.”
Tưởng Thiên Điểu gắng gượng cười một tiếng, hai bàn tay ôm trước ngực: “Khoa trương vừa thôi. Ngủ với gái kiểu đấy có nước nhiễm bệnh mà chết! Anh em các cậu nói câu nào thì đều khiến người khác khó chịu câu đấy!”
Vưu Hạ tì cằm lên bàn tay, ngước đôi mắt đỏ như máu của mình nhìn đối phương: “Vậy tốt nhất chị chỉ nên nói chuyện với chị ba tôi thôi.”
“Cậu đúng là…” Tưởng Thiên Điểu chưa bao giờ thắng nổi miệng lưỡi của người kia, vì vậy rất biết thân biết phận không cố cãi nữa, “Haiz, tôi thì có chỗ nào không tốt chứ…”
Vưu Hạ rũ mắt nhìn xuống bệnh án: “Không phải do chị không tốt, mà là vì anh ấy không chọn chị thôi.”
Tưởng Thiên Điểu hậm hực nhìn Vưu Hạ, muốn nói nhưng không biết phải phản bác cái gì, đành ngậm chặt miệng.
Nếu nói về quan hệ giữa hai người thì cũng tạm gọi là thân thiết. Vì sao? Vì hai người cùng học một ngành, tốt nghiệp cùng một trường, bây giờ còn làm chung một bệnh viện. Việc này mà đem vào tiểu thuyết thì còn không phải là định mệnh đời nhau hay sao?
Nhưng mà cô hiểu rõ tính tình Vưu Hạ. Con người này ghét tình yêu, cực kỳ ghét những chuyện tình cảm lằng nhằng rắc rối.
“Thôi cậu nghỉ ngơi đi, một lát có ca trực nhỉ?”
Vưu Hạ “ừm” một tiếng.
Tưởng Thiên Điểu nén tiếng thở dài, xoay người rời khỏi phòng. Thanh âm của giày cao gót nện xuống sàn nhà càng ngày càng xa.
Từ lúc Tưởng Thiên Điểu đi khỏi, Vưu Hạ vẫn chưa ngẩng đầu lên. Anh im lặng nghiền ngẫm hết bệnh án này đến bệnh án khác, cho tới khi đọc được bệnh án của Ninh Diễn Hòa. Sức khỏe của bà từ trước đến giờ vốn đã không khỏe vì căn bệnh hở van hai lá, hoàn cảnh gia đình cũng thuộc dạng nghèo khó.
Khoan đã, nghèo khó sao lại vào Thuần Ái? Từ trước đến giờ ai cũng biết bệnh viện Thuần Ái chính là dành cho những gia đình một là có tiền, hai là có rất nhiều tiền.
Đằng này, Ninh Diễn Hòa lại có hoàn cảnh khó khăn, hình như người thân cũng chỉ độc mỗi một người cháu trai mà thôi.
Vưu Hạ dời tầm mắt nhìn xuống thêm một chút, nhận ra bệnh nhân này có đăng ký bảo hiểm y tế ở bệnh viện, thành ra viện phí cũng được giảm một ít.
Nhưng theo tình hình hiện tại, anh cảm thấy người này sẽ rất khó kéo dài mạng sống nếu như không có đủ tiền chi trả.
Ca trực đến, Vưu Hạ rảo qua phòng hồi sức, muốn xem tình trạng của Ninh Diễn Hòa. Nhịp tim ổn định, huyết áp ổn định, thân nhiệt cũng bình thường. Anh cúi xuống ghi chép vào bệnh án, sau đó lẳng lặng rời đi.
Trong phòng hồi sức có vài cô y tá lén lút quan sát Vưu Hạ từ lúc anh bước vào đến khi đi khỏi. Tất cả đều thầm hít vào một hơi, cố gắng kìm nén để không lộ ra cảm xúc bấn loạn của bản thân.
Có người bảo: “Nghe nói anh ấy là học trò ruột của viện trưởng đó. Học rất giỏi, từng là thủ khoa khi vào đại học y thành phố.”
Có người xen vào: “Vậy là cô chưa biết rõ rồi, anh ta còn là em trai của người xây bệnh viện này này. Khi sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi, bây giờ có đi lùi mấy nghìn bước cũng chưa tới được vạch đích nữa ha ha.”
“Nếu như tôi là người yêu của bác sĩ Vưu thì…”
“Thì cô nên tỉnh dậy trước khi muộn giờ làm.”
Hai ngày sau đó, Ninh Diễn Hòa được ra khỏi phòng hồi sức, nằm trong một phòng bệnh hai giường, tương đối sạch sẽ và yên tĩnh. Bệnh nhân cùng phòng là một đứa trẻ trạc mười tuổi, vừa mới phẫu thuật tim bẩm sinh.
Kỳ Họa Niên đặt gối mềm bên dưới, để Ninh Diễn Hòa nằm xuống cảm thấy thoải mái êm ái hơn. Lồng ngực không còn đau thắt nữa, nhưng bây giờ bà phải đổi thuốc khác để điều trị bệnh suy tim.
Kỳ Họa Niên gọt một trái táo, cắt nhỏ từng miếng đặt vào chiếc dĩa trên bàn. Cậu cầm một miếng nghiêng người đưa cho bé gái giường bên.
Bé gái nhận lấy, ngại ngùng nói: “Em cảm ơn anh ạ!”
Kỳ Họa Niên mỉm cười đáp: “Thiên thần nhỏ, em tên là gì thế?”
Thiên thần nhỏ giường bên nghe xong, lập tức muốn mọc ngay đôi cánh màu trắng, tung bay lên tận trời xanh. Cô bé đỏ mặt, cắn một miếng táo trong tay rồi nhỏ giọng nói:
“Em là Bạch Tiên.”
“Bạch Tiên, tên rất đáng yêu.” Kỳ Họa Niên mỉm cười, “Anh là Kỳ Họa Niên.”
Bạch Tiên im lặng nhìn đối phương, trong lòng cẩn thận ghi nhớ cái tên này.
Ninh Diễn Hòa nằm ngủ một giấc lâu, cuối cùng cũng tỉnh dậy. Bà mơ màng mở mắt tìm kiếm cháu trai, hồi sau khẽ gọi: “Niên Niên.”
Kỳ Họa Niên nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu nhìn, vui mừng đứng bật dậy: “Bà, bà tỉnh rồi ạ.”
“Nước. Bà khát.”
Kỳ Họa Niên nhanh chóng rót một cốc nước ấm rồi cẩn thận đỡ Ninh Diễn Hòa ngồi tựa vào thành giường. Bà nhấp từng ngụm nước rất nhỏ, đôi môi vì thiếu nước mà khô nứt nẻ. Uống xong, bà hít một hơi thật sâu, mơ hồ cảm giác trái tim này đã già yếu lắm rồi.
Nghĩ tới đây, Ninh Diễn Hòa vội nắm lấy tay Kỳ Họa Niên.
Bà nắm rất chặt và không buông suốt mấy phút, cho đến khi lịm vào giấc ngủ một lần nữa.
Bạch Tiên nằm gần đó rất hiểu chuyện, không hề náo loạn như những đứa trẻ khác. Lúc cô bé nhổm đầu muốn gọi Kỳ Họa Niên thì cửa phòng bất ngờ mở ra.
Một bác sĩ và một y tá bước vào, đi thẳng đến giường bệnh của bà.
Kỳ Họa Niên nghe thấy tiếng động, ngoảnh đầu nhìn một cái. Thoạt đầu cậu không để ý lắm, chỉ nghĩ bác sĩ đến khám cho bà thôi. Sau khi bác sĩ khám xong rồi, cậu liền chân thành nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Vị bác sĩ kia không đáp lại, lạnh nhạt tháo ống nghe vắt qua cổ. Trước khi xoay người đi khỏi, không hiểu sao anh lại nâng mi mắt nhìn thoáng qua đối phương một cái.
Kỳ Họa Niên vẫn còn nhìn anh từ đầu tới cuối chưa thu tầm mắt.
Khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, cơ thể Kỳ Họa Niên giống như xuất hiện một luồng điện mãnh liệt truyền từ dưới bàn chân lên thẳng đại não.
Đôi mắt trừng lớn nhìn chăm chú vào khuôn mặt ở đối diện.
Khuôn mặt này…
Đôi mắt màu đỏ…
Chính là…chính là…
Trái tim Kỳ Họa Niên đập mạnh một cái, đại não cũng bừng tỉnh.
Đáng tiếc, khi cậu tỉnh táo trở lại thì người kia đã đi mất rồi.
Một lời cũng không đáp lại, cùng lắm chỉ “tặng” cậu một ánh nhìn rồi biến mất.
Nữ y tá đi cùng vị bác sĩ kia bất chợt lên tiếng: “Cậu đừng để ý đến thái độ của bác sĩ Vưu nhé. Anh ấy…là kiểu người lạnh lùng, không ai dám nói chuyện với anh ấy hết.”
“…” Kỳ Họa Niên ngẩng mặt nhìn đối phương, suy nghĩ nửa ngày mới hỏi một câu có nghĩa: “Xin lỗi, bác sĩ ấy tên là gì vậy ạ?”
Nữ y tá trái lại không hề nghĩ ngợi quá ba giây, lập tức đáp: “Bác sĩ đó tên Vưu Hạ, vừa mới chuyển đến Thuần Ái của chúng tôi đấy.”
Hết chương 07.
Chú thích:
– Xét nghiệm NT-proBNP: BNP là các peptid lợi niệu, tăng lên trong máu do sự căng giãn các buồng tim. NT-proBNP tăng là một chỉ điểm của suy tim