Ngày đầu tiên Tề Cao Vân quay lại bệnh viện, mọi người đã truyền miệng nhau về tin đồn của khoa ngoại tim mạch. Lúc hắn xuất hiện ở khu khám bệnh, có một số nữ y tá tình cờ nhìn thấy, sau vài giây bất ngờ liền cong đuôi mắt mỉm cười, nhanh chóng sán lại gần.
“Bác sĩ Tề, anh quay lại rồi, mừng quá!”
“Bác sĩ Tề, anh đã thật sự ổn rồi chứ? Chuyện kia làm chúng tôi lo gần chết.”
“Phải phải, cứ sợ bác sĩ Tề xảy ra chuyện gì không hay… Ài, bây giờ gặp lại anh rồi, chúng tôi vui lắm.”
Trong đám người đang cười nói, có một nữ y tá họ Tôn, tên Tôn Lỵ, luôn đứng phía sau tất cả, thấp thoáng ngước mắt nhìn Tề Cao Vân rồi lại vội vã cúi xuống ngay. Tôn Lỵ muốn hỏi thăm hắn một chút nhưng ngại người đông, vậy là không dám nói gì.
Tề Cao Vân trước đây rất hiếm thân thiết với nữ y tá trong bệnh viện, nhưng tính tình của hắn không đến nỗi nào, ít nhất vẫn còn mở lòng hơn so với Vưu Hạ, vì thế mà bọn họ cũng tương đối yêu mến vị bác sĩ này.
Tề Cao Vân nhìn lướt qua những cô y tá, thuần thục trưng ra nụ cười gây cảm tình với đối phương đáp: “Tôi ổn rồi, mọi người không cần lo lắng. Dạo gần đây bệnh viện vẫn ổn cả chứ?”
Mọi người nghe hắn hỏi, lập tức trao nhau ánh mắt, cuối cùng chỉ kín kẽ mỉm cười: “Có thì cũng có đó, nhưng anh có thể hỏi chị Tưởng hay là trưởng khoa Tưởng ấy ạ.”
Nhận ra sự úp mở của mấy cô ấy, Tề Cao Vân khẽ nhíu mày, song không hề hỏi thêm nửa chữ. Lúc hắn xoay người định đi tìm Tưởng Thiên Điểu thì Tôn Lỵ ở đằng sau bỗng cất tiếng, giọng nói vừa run vừa nhỏ xíu:
“Bác, bác sĩ Tề.”
Tề Cao Vân nghiêng nửa mặt lại nhìn, ánh mắt dời xuống bảng tên ở trước ngực cô mới biết cô tên gì, tuy vậy trong đầu vẫn không có chút ấn tượng nào.
“Sao vậy?”
Tôn Lỵ hồi hộp ôm lấy ngón tay cái đổ mồ hôi, ngước mắt nhìn Tề Cao Vân một cái rồi lại cúi xuống, thấp giọng hỏi: “Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là tôi nghe nói chân của anh bị chấn thương, nếu như đã lành rồi thì tốt, còn chưa lành hẳn có thể nói tôi. Nhà tôi thiên về Đông y, có cách khác để chữa…”
Tề Cao Vân ngờ vực nhìn Tôn Lỵ từ trên xuống dưới, vẻ ngoài không tệ, cũng có nét xinh xắn nhưng quá nhút nhát khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái. Nhưng dù cho cô xinh đẹp hay xấu xí thì hắn cũng không có ý nghĩ muốn quan tâm đến đối phương cho lắm.
“Ừm?” Tề Cao Vân nở một nụ cười thờ ơ, giọng điệu lạnh nhạt từ chối ý tốt của Tôn Lỵ “Tôi bây giờ ổn rồi, không cần phiền đến cô vậy đâu.”
–
Tưởng Thiên Điểu vừa mới mua một ly sữa tươi, hút được vài ngụm thì bị bóng dáng cao ráo của Tề Cao Vân dọa cho giật mình. Cô nuốt vội ngụm sữa ngọt ngấy, đi đến trước mặt hắn, huơ huơ bàn tay còn lại, cười hỏi:
“Ấy, anh quay lại hồi nào đó?”
Tề Cao Vân liếc nhìn ly sữa tươi của cô, cười lạnh: “Sáng nay. Chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi.”
Tưởng Thiên Điểu đứng trong sân, chỗ bãi xe thứ ba chỉ lác đác vài chiếc ô tô màu đen. Cô dán lưng trên thùng một chiếc xe, nhún vai bảo: “Tin này tôi cũng mới biết, rần rần mấy hôm nay luôn. Anh biết tính Vưu Hạ rồi đó, đời nào chịu để Tất Thánh Ân làm càn làm quấy. Tôi là tôi ngứa mắt vụ này từ lâu rồi, vứt lương tâm vào thùng rác hết rồi à.”
Tề Cao Vân đứng đối diện, hai tay ôm trước ngực, sắc mặt nghiêm túc: “Trước kia từng có hai ca cấy ghép bị hoán đổi vào phút cuối rồi, nhưng không ngờ ông ta vẫn có thể tiếp tục làm chuyện này. Cơ mà Vưu Hạ thật sự đứng lên phản đối à?”
Tưởng Thiên Điểu xoay ống hút khuấy nhẹ đáy ly, mỉm cười gật đầu: “Chứ còn ai vào đây dám mạnh miệng nữa. Tôi bảo rồi, đúng là thế lực của Vưu Hạ rất khủng khiếp, nhưng cậu ta là một người liêm chính, bộc trực, y đức không hề rẻ mạt.”
Dừng một chốc, cô huých khuỷu tay vào ngực Tề Cao Vân, nhếch mày hỏi: “Anh thấy hổ thẹn chưa hả? Lần trước bị đánh là đáng lắm! Đừng có mà đạp lên đuôi hùm nữa, có ngày nó vồ một phát chết tươi luôn.”
Tề Cao Vân phủi phủi trên ngực áo, ánh nhìn lãnh đạm vô thức hướng về phía khoa ngoại tim mạch ở gần đó, không khỏi buông tiếng thở dài.
—
Mấy hôm nay trong Thuần Ái rộ lên tin đồn khoa ngoại tim mạch xảy ra lục đục nội bộ, không biết từ miệng ai truyền ra ngoài, bây giờ thì càng đồn càng xa, không thể ngăn chặn được nữa.
Tất Thánh Ân ở trong phòng làm việc, sắc mặt u ám, nhìn đâu cũng thấy phát bực nhưng không có chỗ nào phù hợp để giải tỏa. Ông dựa đầu ra sau ghế, nhắm mắt lại muốn nghĩ ra cách khác để đối phó với Vưu Hạ, vì ông không muốn vụt mất ‘mối’ này cho bệnh viện khác ở trong thành phố.
Lúc điện thoại trên bàn đổ chuông, Tất Thánh Ân vừa chợp mắt được mười phút. Ông mệt mỏi hé mắt nhìn trần nhà, bàn tay mò mẫm với lấy di động, ấn loa ngoài.
“Tôi, Thánh Ân nghe.”
Đầu dây vọng tới một giọng nói sắc lạnh: “Ông tính thế nào rồi?”
Tất Thánh Ân lập tức tỉnh táo, liếc nhìn màn hình điện thoại, ngay khi thấy hàng chữ ‘Bộ trưởng Lôi’, khắp người ông đều lạnh toát.
Tất Thánh Ân cẩn thận giữ điện thoại, hít sâu một hơi, buộc bản thân phải bình tĩnh rồi trả lời: “Bộ trưởng Lôi, tôi vẫn đang cố gắng tìm cách đây ạ.”
Lôi Sát ngồi ở một nơi cách Thuần Ái rất xa, là một nơi yên tĩnh lạnh lẽo, xung quanh nhuốm một màu đỏ sẫm, vừa u tối vừa sang trọng. Gã vắt tréo chân, thân thể thoải mái tựa vào ghế đệm đằng sau, tao nhã nhâm nhi rượu vang.
“Thứ tôi cần là ngày giờ cụ thể, không phải câu nói ‘đang cố gắng tìm cách’ của ông.”
Trên đầu Tất Thánh Ân đổ mồ hôi lạnh: “Bộ trưởng Lôi, lần này tôi gặp rắc rối nhỏ, người này… cũng có quyền lực, hắn ta không chấp nhận việc giành người này.”
“Thì sao?” Lôi Sát cười lạnh “Hắn ta? Kẻ nào hm?”
Tất Thánh Ân thuần thục nói ra một cái tên: “Vưu Hạ, con trai út của nhà họ Vưu. Bộ trưởng chắc là biết đến?”
“Ồ… nhà họ Vưu, từng nghe qua một lần.” Lôi Sát nheo đôi mắt hẹp dài của mình lại, quay về chuyện chính “Nhưng bây giờ tôi cần cứu mạng sống của con trai mình, ông tính thế nào?”
“…”
Lôi Sát nhàn nhạt đưa ra ý kiến: “Thôi được, tôi đành đưa con trai mình sang bệnh viện Mộc Dũ vậy.”
“Khoan đã.” Tất Thánh Ân ngồi bật dậy, vội ngăn cản “Bộ trưởng Lôi, tôi nhất định, nhất định sẽ thay đổi tình hình trong ngày mai.”
“Làm được hẳn nói nhé.” Lôi Sát chỉ mỉm cười, sau đó giơ cổ tay lên xem đồng hồ “Đúng mười hai giờ trưa ngày mai, tôi cần một tin tốt.”
Tất Thánh Ân buông điện thoại xuống, lảo đảo mở cửa phòng, đi tìm một người. Ông băng qua mấy hành lang, lên đến lầu bốn, cuối cùng dừng lại trước một phòng khám nhỏ. Bên trong có tiếng nói qua lại, lát sau Tất Thánh Ân gõ lên cửa hai cái.
Người bên trong không hẹn cùng nhau nhìn ra ngoài cửa. Một sinh viên đang thực tập cúi người nói: “Dạ, thế em đi trước, hôm sau lại đến gặp thầy ạ.”
Ngụy Kỉ gật đầu, không dư thừa một chữ nào.
Sinh viên kia rời khỏi, Tất Thánh Ân đẩy cửa đi vào trong. Ông ngước nhìn Ngụy Kỉ, tinh thần hỗn loạn ban nãy đã vơi bớt: “Phó viện Ngụy, tôi muốn nhờ ông một chuyện.”
Ngụy Kỉ thong thả rót trà, không quay đầu mà nói: “Lại đây ngồi đi, việc gì mà gấp gáp.”
Tất Thánh Ân ngồi xuống chỗ đối diện, sắc mặt xanh xao, đủ thấy được ông đang lo lắng chuyện gì đó. Ngụy Kỉ nhìn một cái rồi cúi đầu, đẩy cho đối phương tách trà mới rót, cười hỏi: “Chuyện gì?”
Tất Thánh Ân không uống trà, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi cần ông giúp, giúp một chuyện quan trọng.”
Ánh mắt Ngụy Kỉ ngưng đọng nơi mi tâm của Tất Thánh Ân: “Như thế nào?”
“Năm ấy… có phải ông đã từng làm—”
“Không được.” Ngụy Kỉ bất ngờ ngắt lời ông ấy, nghiêm mặt từ chối “Không thể được.”
Tất Thánh Ân ngơ ngác xen lẫn phẫn nộ: “Tại sao ông từng làm được, bây giờ lại không thể được?”
Ngụy Kỉ cầm tách trà muốn nhấp môi, thế nhưng bàn tay run lẩy bẩy, khác hoàn toàn với bộ dạng điềm đạm trầm tĩnh mọi ngày.
Ông thở mạnh một hơi, kiên quyết nói: “Tôi nói không được là không được, anh đừng cãi lời tôi. Tôi không rõ vì sao anh lại đi hỏi chuyện này, nhưng tôi không giúp được.”
Tất Thánh Ân chưa bỏ cuộc: “Tôi cần lý do chính đáng hơn hai chữ ‘không thể’ này.”
Sau câu nói, Ngụy Kỉ ngước mắt lên, đôi ngươi sâu hút như đáy biển, bên tai như văng vẳng tiếng mèo gào thét trong bóng tối: “Người đó… thay đổi cục diện rồi. Chúng ta không thể làm gì được nữa.”
—
Mới qua hơn một tiếng, Kỳ Họa Niên đã làm xong bài kiểm tra Ngữ Văn, cậu buông bút xuống, nằm gục lên bàn, lim dim chìm vào giấc ngủ. Đêm hôm qua Ninh Diễn Hòa bị mệt, làm cậu phải thức giấc lúc hai giờ sáng, sau đó ngồi bên cạnh trông chừng bà cho đến bốn giờ mới có thể ngủ lại.
Gia Thanh ở bên cạnh múa bút xoẹt xoẹt từng hồi, mỗi hàng chữ lúc lên lúc xuống, chẳng thể thẳng một hàng khiến cho giáo viên chấm bài phải nhức mắt. Gã cũng hoàn thành xong rất nhanh, vì bài này gã trúng tủ, nét mặt hả hê vô cùng.
Lúc ra chơi, cả bọn tụ họp lại một chỗ, cùng nhau dò đáp án những câu trắc nghiệm trước đó. La Lịch là người có đáp án chuẩn nhất, mọi người đều dựa theo đáp án của cậu ta mà kiểm tra kết quả của mình. Tiếp đến là môn Toán, Gia Thanh và Diệc Du rất yếu môn này, hai người họ dò kết quả mà mặt méo dần đều.
Thật ra Diệc Du không biết buồn bã là gì, nếu điểm có thấp lẹt đẹt cậu cũng không bị ba mẹ mắng, ngược lại còn được họ mua thêm đồ chơi dỗ dành.
Gia Thanh lại khác, gã nhìn những dấu bút màu đỏ gạch ngang đáp án của mình, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa: “Kỳ này lại đứng đầu từ dưới lên rồi.”
La Lịch nhìn qua kết quả trong giấy nháp của Gia Thanh, nghiêm túc giải thích: “Cậu dùng công thức đúng rồi, nhưng sai trình tự, tính trong ngoặc trước đã.”
Diệc Du cuộn mình trong áo khoác dày ba lớp, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhỏ hồng hồng, nói với Kỳ Họa Niên bên cạnh: “Họa Niên Họa Niên, tớ muốn uống cacao nóng.”
Kỳ Họa Niên là người duy nhất không dò kết quả. Cậu nghĩ việc này không cần thiết, dẫu sao bài thi cũng đã nộp, bây giờ có dò thì kết quả chẳng thể thay đổi được. Nghe Diệc Du hỏi, Kỳ Họa Niên dời mắt khỏi điện thoại, cười bảo:
“Được, vậy đi mua với tôi.”
Diệc Du đứng dậy, phủi lá cây dính sau quần rồi tung tăng nhảy theo sau Kỳ Họa Niên. Gia Thanh liếc mắt phát hiện hai người họ tách riêng, bèn nhảy cẫng lên, nói với theo: “Ê ê ê, đợi coi đợi coi. La Lịch, đừng dò nữa, hai đứa nó đánh lẻ rồi kìa.”
–
Kỳ Họa Niên ngồi gần cửa sổ trong căn tin, cúi đầu uống một ngụm cacao lớn, sau đó hỏi Gia Thanh: “Lệ Linh sao rồi?”
Nỗi đau mang tên Toán Học trong lòng Gia Thanh phút chốc tan biến, bởi cái tên Lệ Linh vô tình sưởi ấm cõi lòng của gã. Gia Thanh nhìn qua, lắc lắc ly cacao trong tay, thở dài đáp:
“Tạm ổn, thấy chị ấy không nói gì nữa, hình như ít nói hơn trước. Ngày nào Lệ Linh cũng chỉ có đi học rồi đi học, về nhà thì học bài làm bài, hết học ở trường thì đến lớp học bổ túc.”
Gia Thanh dừng lại, cào cào tóc, cứ cảm thấy Lệ Linh dạo gần đây không đúng chỗ nào đó, nhưng gã không tìm ra được chỗ khác biệt. Hồi sau, gã cẩn thận ngẫm nghĩ, đưa ra lời nhận xét cuối cùng: “Có vẻ lạnh lùng đi rất nhiều.”
Nghe đến đây, Kỳ Họa Niên sững ra nhìn gã: “Lạnh lùng hơn trước?”
Gia Thanh ảo não gật đầu: “Nghe bạn bè trong lớp nói như thế, nhưng có lẽ do dạo này Lệ Linh bận ôn thi nên tâm trạng mới thay đổi mạnh mẽ đến vậy thôi. Cậu nói xem, là vậy thôi đúng không?”
Rõ ràng Gia Thanh cảm thấy bất an, nhưng vẫn cố gắng tự nhủ bản thân rằng Lệ Linh không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Kỳ Họa Niên rũ mắt không trả lời, im lặng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tình cờ bắt được bóng dáng của Lệ Linh. Cô đang ôm một chồng vở, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy không còn nụ cười ngọt ngào thuở nào nữa, cô băng nhanh qua hành lang, một cái liếc nhìn cũng không dành cho bất kỳ ai khác.
—
Vưu Hạ mắc ống nghe trên cổ, cúi nhìn cô bé đang nằm trên giường, làn da trắng đến tái nhợt, đôi môi vốn hồng hào cũng nhạt dần, lâu lâu mấp máy thì thầm hỏi anh: “Bác sĩ, con có sống tiếp được không ạ?”
Mỗi lần cô bé hỏi như thế, Vưu Hạ liền khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã trấn an: “Tất nhiên là con sẽ sống rồi.”
Cô bé chớp mắt, giọng nói yếu ớt vang lên: “Ba con hay bảo con là cục nợ, sinh con ra gia đình bị phá sản, cuộc sống bế tắc, con lại bị bệnh nặng, muốn vứt con đi…”
Vưu Hạ nhướn mày: “Nhưng ba mẹ con vẫn cố gắng cứu mạng sống của con, không phải sao? Yên tâm, sau khi chú phẫu thuật, con sẽ tiếp tục sống, nhưng phải hứa là sống tốt hơn trước kia, được không?”
“Tốt hơn trước kia ạ?”
“Ừm, phải thật tốt, tốt nhất có thể. Chú tin con làm được. Chúng ta cùng nhau cố gắng, được chứ?”
Cô bé rướn môi mỉm cười, từ trong chăn chìa ra ngón út, muốn ngoắc tay với Vưu Hạ. Vưu Hạ rũ mắt nhìn, không nhanh không chậm cùng cô bé ngoắc tay với nhau.
–
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Vưu Hạ xuống dưới lầu, định trở về khu E nghỉ ngơi một lát. Dù sao bây giờ cũng đã vào tầm chiều, sắp tan ca rồi. Lúc anh đi được nửa đường, đột nhiên nghe thấy tiếng cười nói ríu rít của những nữ y tá gần đó.
Bọn họ không còn việc làm, đứng tụm năm tụm bảy, đang bàn tán về chàng trai nào đó.
“Các cô có nhìn thấy không? Cậu ấy đẹp trai quá ha! Từ trên xuống dưới nhìn chỗ nào cũng thuận mắt.”
“Ôi, tôi mê đắm những chàng trai tràn đầy sức sống thế này này. Tôi cá là cao hơn một mét tám, chưa có người yêu, tính tình hẳn là dịu dàng ấm áp lắm.”
“Nhìn cơ thể cậu ấy đi, cao ráo khỏe khoắn săn chắc, còn bận một bộ quần áo thể thao bóng rổ nữa chứ. Hold me! Hold me!”
Đám người nói xong tự cười lên với nhau, hồi sau mới phát hiện có người nhìn mình, bọn họ ngoảnh đầu nhìn thử, phát hiện là Vưu Hạ, nụ cười ngay lập tức tắt ngấm.
“Đi, đi làm thôi.”
“Các cô nhiều chuyện quá…”
Vưu Hạ lãnh đạm thu tầm mắt về, tiếp tục đi về khu E. Anh nhớ lại mấy lời thì thầm nhận xét của những nữ y tá, bỗng nhiên khó kìm nén mà nghĩ tới một người phù hợp.
Thanh niên tràn đầy sức sống, cơ thể cao ráo khỏe khoắn săn chắc, còn bận quần áo thể thao chuyên dành cho dân bóng rổ.
Vưu Hạ mím chặt môi, biểu tình không thích thú, trầm mặc lướt qua những đám cỏ dưới chân. Anh không rõ mình không thích thú với người xuất hiện trong đầu, hay là không thích thú với lời bàn tán khi nãy, nhưng dù cái nào thì cũng…
Ngay khi ngẩng đầu, Vưu Hạ nhìn thấy một thiếu niên đứng tựa người vào gốc cây cổ thụ đằng xa, trên người thuần một bộ thể thao màu đỏ rất nổi bật, để lộ đôi chân thon dài săn chắc, trên người đeo một chiếc túi bạt màu đen, đeo tai nghe, mắt hướng về mặt hồ phẳng lặng, không hề để ý xung quanh.
Vưu Hạ dừng bước, bị hình ảnh phía xa làm sững người.
Vậy mà thật sự là cậu ta?
Cứ cách hai ngày lại đến đây làm gì không biết nữa?
Vưu Hạ kiềm chế thu hồi ánh mắt, muốn xoay gót chuyển hướng nhưng rất nhanh đã bị đối phương phát hiện.
“Vưu Hạ.” Thiếu niên chạy đến gần, giọng nói tràn ngập vui vẻ “Đợi một chút.”
Vưu Hạ hít một hơi thật sâu, quay người lại, liếc nhìn Kỳ Họa Niên.
Kỳ Họa Niên đang ôm tập vẽ trong tay, cười hỏi: “Anh tan làm rồi chứ?”
Vưu Hạ nhướn mày: “Thì?”
Kỳ Họa Niên đưa tay ấn lên bụng nói: “Cùng đi ăn được không? Em đợi anh nãy giờ, thấy đói rồi.”
“Không muốn ăn.” Vưu Hạ rũ mắt nhìn qua tập vẽ của cậu, tình cờ phát hiện một bức vẽ đặc biệt, bỗng đưa tay ra.
Kỳ Họa Niên nhìn thấy bàn tay thon dài thẳng tắp ấy, nhất thời kinh ngạc: “?” Sau đó cậu cúi nhìn tập vẽ, như đã hiểu mà mỉm cười “Anh muốn xem nó hả?”
“Ừm.”
Kỳ Họa Niên lấy bức vẽ đó ra, nhưng không vội đưa cho Vưu Hạ: “Chúng ta ngồi ở bên kia cùng xem đi.”
–
Ráng chiều nhạt nhòa, soi mình xuống mặt hồ phẳng lặng. Cả hai ngồi cạnh nhau ở nơi yên tĩnh, hoàn toàn tách khỏi ồn ào bận rộn của môi trường bệnh viện.
Vưu Hạ im lặng nhìn xuống bức vẽ trong tay mình, càng nhìn càng thấy quen thuộc, hồi sau thấp giọng hỏi: “Cái này cậu vẽ lúc nào thế?”
Kỳ Họa Niên nghiêng mặt đáp: “Hồi em bảy tuổi, có đến vùng cao nguyên Tiên Vận chơi một lần. Lúc ấy tức cảnh sinh tình, ngồi tại chỗ vẽ luôn cảnh này.”
Vưu Hạ chỉ vào bóng người ngồi ở đằng xa trong bức tranh: “Người này thì sao?”
Kỳ Họa Niên cúi đầu nhìn qua, cố gắng hồi tưởng nhưng không nhớ nổi: “Lâu quá rồi, em không nhớ lắm. Hình như không phải người quen, chỉ là một người tình cờ ngồi ở đó.”
Vưu Hạ gật đầu, không hỏi nữa, nhưng cũng không trả Kỳ Họa Niên bức tranh. Anh chưa từng nghĩ tài năng của cậu sẽ tuyệt vời đến nhường này, chỉ mới bảy tuổi đã có thể vẽ được quang cảnh như thật, nhìn càng lâu sẽ càng động lòng.
Trong lúc Vưu Hạ không để tâm, Kỳ Họa Niên bỗng lấy trong túi ra một cặp tai nghe mới toanh, đưa một bên tai nghe cho đối phương, mỉm cười dịu dàng: “Em mua mới, để chúng ta cùng nghe.”
“…” Vưu Hạ không hiểu lắm, nét mặt cứng ngắc nhìn Kỳ Họa Niên “Chúng ta?”
“Ừm, chúng ta, anh với em, cùng nghe.” Kỳ Họa Niên giả vờ không ngạc nhiên, thuận miệng giải thích “Lần trước em dùng tai nghe của mình, chắc là anh không thoải mái. Lần này em mua cái mới hoàn toàn, cảm giác sẽ sạch sẽ hơn.”
Vưu Hạ nhìn một bên tai nghe ở trong tay mình, sau đó nhìn Kỳ Họa Niên, có chút khó nói nên lời. Những câu từ khó nghe anh thường nói với người khác, ngay lúc này không thể thốt ra được.
Bởi vì… Kỳ Họa Niên quá tinh tế và sâu sắc.
Kỳ Họa Niên nói xong, cắm một bên tai nghe vào cho Vưu Hạ rồi mở nhạc lên. Bản nhạc hôm nay không buồn bã sâu lắng, ngược lại rất có khí thế.
“Tôi là một viên đạn cô đơn, sẽ có một ngày không còn sức lực đi tiếp. Một căn phòng bé nhỏ trong thành phố lớn, có những giọt nước mắt, sợ hãi và chua xót…”
Vưu Hạ như bị lời bài hát cuốn vào một thế giới khác, cho đến khi bên tai còn lại văng vẳng giọng hát mềm mại trầm thấp của Kỳ Họa Niên.
“Có lẽ một ngày nào đó, người ấy sẽ đến bên tôi, để tôi lau khô nước mắt khi cảm giác cô đơn qua đi. Cùng người nói chuyện, cùng người hưởng thụ những điều giản đơn, cả đời này một tình yêu đã an lòng rồi…”
Kỳ Họa Niên ngâm nga giai điệu, không hề biết rằng Vưu Hạ luôn âm thầm quan sát mình ở cự ly gần. Lát sau, khi cậu ngoảnh mặt nhìn mới phát hiện ánh mắt ngây người của Vưu Hạ.
Đôi ngươi của cả hai in hằn hình ảnh của đối phương.
Kim đồng hồ như bị vặn chậm đi vài giây, để lưu lại khoảnh khắc nhẹ nhàng yên tĩnh nhất của tâm hồn.
Kỳ Họa Niên thật sự muốn ôm lấy Vưu Hạ, muốn hôn lên đôi mắt đẹp đẽ rắn rỏi ấy, thậm chí còn muốn khoảnh khắc này không bao giờ qua đi.
Ngay sau đó, Kỳ Họa Niên bất ngờ rướn người về phía trước, cánh tay duỗi ra, khẽ khàng chạm lên mái tóc của Vưu Hạ. Khuôn mặt cả hai cận kề nhau, chỉ là tích tắc, lại có thể cảm nhận được hơi thở riêng biệt của đối phương.
Vưu Hạ sực tỉnh, nghiêng đầu tránh né, nghiêm giọng hỏi: “Cậu vừa làm gì?”
Kỳ Họa Niên chưa ngồi thẳng lại, rũ mắt nhìn xuống, khóe môi đọng một nụ cười ngọt ngào nhất: “Không có gì, hình như có gì dính trên tóc anh thôi.”