Giữa khoảng không quang đãng, một hồi sấm nổi lên như xé ngang bầu trời.
Bên tai Kỳ Họa Niên bỗng nhiên ù ù cạc cạc, sau một hồi, giọng nói lãnh đạm của An Thạc Ngạn như vang lên lần nữa, thật chậm rãi, cũng thật bình thản.
“Thiệu Lâm, em ấy đã không còn ở cạnh chúng ta nữa rồi.”
Kỳ Họa Niên thật sự không hiểu những gì mà An Thạc Ngạn vừa nói, thế nhưng cậu lại cảm giác tim gan mình bị một lưỡi dao từng chút từng chút một đâm qua, đến khi dứt khoát xuyên thẳng, cậu bất giác tê liệt toàn thân.
Bia mộ mới đắp trước mặt, cùng với ba chữ “Lý Thiệu Lâm” rõ ràng như ban ngày, vậy thì Kỳ Họa Niên cậu phải làm thế nào đây?
Chấp nhận chuyện hoang đường này ư?
Không, không bao giờ!
Lý Thiệu Lâm sao có thể một bước ra đi đột ngột như thế được chứ? Mấy hôm trước hai người bọn họ còn nói chuyện cùng nhau cơ mà. Hơn nữa, Lý Thiệu Lâm là một người biết giữ lời hứa, càng không khi nào thất hứa với đứa trẻ không bao giờ lớn tên Diệc Du kia.
“Em hỏi anh một lần cuối.” Kỳ Họa Niên đau đáu nhìn vào bia đá, tia máu đã hiện lên bởi cậu trừng mắt quá lâu, giọng nói cũng khàn đi “Thiệu Lâm đang ở đâu ạ?”
Một lời ngoan cố này khiến An Thạc Ngạn phải ngẩng đầu nhìn đối phương. Anh hiểu rõ sự sửng sốt cùng bất mãn của cậu, nhưng anh không thể thay đổi được gì. Những chuyện đã đến, buộc phải đến mà thôi, mỗi người trong chúng ta, không có ai có quyền định đoạt nó.
Đó mới chính là sinh mệnh.
Sinh mệnh, khắc nghiệt thế đấy.
An Thạc Ngạn bình tĩnh lặp lại lần nữa: “Thiệu Lâm em ấy đã không còn tồn tại như chúng ta nữa.”
“Làm sao thế được?” Bất chợt, Kỳ Họa Niên quay mạnh người, sấn tới nắm lấy cổ áo của An Thạc Ngạn, như kìm nén mà gằn xuống từng âm từng chữ “Anh nghĩ mình chỉ cần nói một câu như vậy rồi bắt tôi phải tin ư? Tôi không tin! Tôi không cách nào tin được chuyện này! Tại sao Thiệu Lâm lại ra đi chứ? Tại sao?!!!”
Người vệ sĩ đi cùng với An Thạc Ngạn đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy đến, muốn khống chế Kỳ Họa Niên. Nhưng An Thạc Ngạn lại khoát tay, ánh mắt điềm tĩnh đến mức không nhìn ra cảm xúc nào khác.
Anh mặc cho đối phương giữ lấy cổ áo của mình, hít sâu một hơi nói: “Đây là sinh mạng của một người, anh không phải loại người có thể tùy tiện đùa giỡn những chuyện quan trọng thế này. Anh biết mọi người sẽ khó chấp nhận ngay được, nhưng tất cả đều là sự thật. Thiệu Lâm đang ở đây, ở ngay trước mặt em đó, Họa Niên!”
Đôi tay đang ghìm chặt cổ áo của An Thạc Ngạn nhất thời buông lỏng. Kỳ Họa Niên thất thần thu tay về, đầu ngón tay lạnh toát bởi mồ hôi, cậu nghiêng mặt nhìn về nơi Lý Thiệu Lâm đang nằm, lồng ngực chợt thắt lại, từng mạch máu nơi con tim như dần đứt ra.
Kỳ Họa Niên ngã khuỵu xuống đất, đưa tay chạm lên phần mộ được xây rất chu toàn, độ lạnh lẽo của nó so với lòng đất làm sao có thể sánh bằng?
Thiệu Lâm, cậu ấy sao có thể chịu đựng được cái giá rét này?
Cái lạnh của lòng đất, sao bằng được cái lạnh của cô độc, một mình một chốn hoang vắng?
Tiếng nấc trong cổ họng thoát ra ngoài, bi thương cùng cực: “Thiệu Lâm, hãy nói với tôi, đây đều là giả dối, đều là sắp đặt đi. Tôi nguyện tin tất cả những lý do cậu làm chuyện này, nhưng không thể, không thể tin cậu đã ra đi được! Tôi làm sao có thể tin được chuyện này đây? Tôi phải làm sao, làm sao hả?!”
Nơi hốc mắt đỏ ngầu vừa chảy xuống hai giọt nước nóng rẫy: “Diệc Du vẫn còn ở trường đợi cậu, đợi cậu dẫn cậu ấy đi ăn mì ý, mỗi ngày đều dùng sổ tay đánh dấu số ngày mà cậu vắng mặt… La Lịch xuất viện rồi, La Lịch còn muốn bàn với cậu về mấy cuốn sách của Shakespeare, Gia Thanh cũng học được món mới rồi, định sẽ trổ tài cho cậu đánh giá… Chúng tôi đều đợi cậu xuất hiện, vậy mà cậu lại đi đâu thế? Cậu dám đi đâu thế hả?”
An Thạc Ngạn đứng lặng người bên cạnh, đều chứng kiến hết thảy sự giận dữ bất lực của Kỳ Họa Niên. Cảm giác mệt mỏi quặn thắt mấy hôm nay cứ nghĩ đã vơi dần, nhưng khi gặp Kỳ Họa Niên, anh lại không kìm được nữa.
Cúi thấp đầu xuống, An Thạc Ngạn nhỏ giọng nói: “Anh xin lỗi vì đã không thể báo việc này sớm cho bọn em.”
Kỳ Họa Niên nhắm mắt lại, dằn lòng hỏi: “Cậu ấy đã ra đi thế nào?”
Mỗi một lần nhắc đến lý do khiến Lý Thiệu Lâm mất mạng, là mỗi một lần An Thạc Ngạn rùng mình khiếp sợ. Bởi vì ngày hôm ấy anh cũng có mặt ở căn phòng đó, tận mắt nhìn thấy mọi thứ diễn ra trong phút chốc, chỉ biết trơ mắt nhìn người em trai kết nghĩa nhắm mắt lịm đi.
Cảm giác bất lực đó, không biết đã ám ảnh anh bao nhiêu ngày trời rồi.
An Thạc Ngạn hít vào một làn khí lạnh giá của đầu đông, đáp: “Tai nạn, tai nạn giao thông.”
Lý Thiệu Lâm từng nói một lời cuối cùng trong nhật ký của mình rằng, đừng nói nguyên nhân thật sự cho bạn bè của cậu biết, đặc biệt là Kỳ Họa Niên.
Kỳ Họa Niên ngẩng lên nhìn đối phương, đáy mắt u tối: “Tại sao đến bây giờ mới nói cho tôi biết? Tôi là bạn của cậu ấy, tại sao…đến khi chôn cất xong rồi mới báo cho tôi biết?”
“Thật ra thì… đám tang của Thiệu Lâm đã không diễn ra.”
“Sao cơ?” Kỳ Họa Niên nghĩ mình nghe nhầm, đứng bật dậy trừng mắt lặp lại “Đám tang không được tổ chức ư? Anh nói lại xem, đám tang của Thiệu Lâm không được tổ chức?”
An Thạc Ngạn lần này không thể nhìn thẳng vào đôi mắt kia, đành lảng tránh: “Đúng vậy. Vì một số lý do riêng mà đám tang không thể tổ chức.”
“Khốn…khiếp.” Toàn thân Kỳ Họa Niên đã rã rời, một trận lạnh toát chạy dọc sống lưng, cậu đưa tay ôm kín khuôn mặt, che đi ánh mắt đau xót của mình “Sao có thể như vậy, sao có thể không tổ chức một đám tang cho người đã khuất… Sao có thể… Thiệu Lâm đã làm gì nên tội chứ… Sao lại như thế… Khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp!”
An Thạc Ngạn bước tới, định duỗi tay áp lên bả vai run rẩy của người kia, nhưng rồi anh không làm vậy, chỉ nói: “Sự ra đi của em ấy đều khiến mọi người bàng hoàng, không riêng gì em hay bạn bè khác của Thiệu Lâm. Sau chuyện của em ấy, có rất nhiều rắc rối khác xảy đến, anh và anh trai của Thiệu Lâm cũng không thể kiểm soát được. Trước đó, ba của Thiệu Lâm cũng vừa mất. Hai tang thương trong một thời gian ngắn, chắc là em hiểu được người trong gia đình đang mệt mỏi đến mức nào, đúng không? Cuốn sổ anh đưa cho em chính là nhật ký của Thiệu Lâm. Sau khi bình tĩnh lại, em có thể đọc nó. Còn bây giờ… anh nghĩ nên đưa em về nhà thì hơn.”
Ngồi trên xe, An Thạc Ngạn và Kỳ Họa Niên không ai lên tiếng nói chuyện. Mỗi người đều hướng mắt ra ngoài cửa sổ, trôi dạt theo suy tư của bản thân. Khi xe dừng trước cổng nhà, Kỳ Họa Niên mới sực tỉnh, cầm trong tay cuốn nhật ký rồi mở cửa bước xuống.
An Thạc Ngạn nhìn cửa đóng lại, chầm chậm thu mắt về, định nói tài xế lái đi thì tài xế bỗng quay đầu báo tin: “Cậu An, có chuyện lớn rồi ạ.”
Nháy mắt, tim của An Thạc Ngạn như nhói lên theo phản xạ: “Chuyện gì?”
Tài xế sắc mặt nhợt nhạt lo lắng, vội vã nói: “Đại thiếu, đại thiếu có chuyện. Trong bệnh viện báo tin, tình trạng của đại thiếu hiện tại không ổn lắm ạ.”
“Không ổn thế nào?”
“Đại thiếu… không thể giao tiếp bình thường được nữa.”
An Thạc Ngạn vừa nghe xong, bên tai đã lùng bùng. Anh bám tay vào thanh vịn trên cửa xe, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, hết sức bình tĩnh có thể. Lát sau, anh gật đầu, nói: “Quay về bệnh viện, nhanh lên!”
—
Ninh Diễn Hòa mới đun xong một ấm trà, bà cẩn thận rót ra tách nhâm nhi một ít, chẳng bao lâu thì thấy Kỳ Họa Niên từ ngoài sân đi vào.
“Niên Niên, trà bà mới pha, có muốn uống thử không? Hôm nay bà làm—“
Lời của Ninh Diễn Hòa bị cắt ngang bởi tiếng đóng cửa không hề nương tay. Đặt ấm trà xuống, bà ngoảnh đầu nhìn chăm chú vào cửa phòng đối diện, có chút lo lắng.
“Niên Niên, con không sao chứ?” Ninh Diễn Hòa càng hỏi càng sốt sắng “Niên Niên, bên ngoài có chuyện gì rồi hả con? Con nói một tiếng xem, không thì bà vào đấy nhé.”
“Bà đừng vào.” Giọng nói khàn khàn thoát ra ngoài “Tạm thời… đừng vào ạ.”
Ninh Diễn Hòa buông tay xuống, cúi mặt nghĩ ngợi một hồi, quyết định không gọi cậu nữa.
Ở bên trong, Kỳ Họa Niên dường như không còn sức lực, trượt xuống ngồi dựa vào cánh cửa. Cậu co một chân lên, sắc mặt thờ thẫn nhìn cuốn nhật ký trong tay mình. Những chuyện ngày hôm nay cậu được nghe và được chứng kiến, thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Hóa ra bóng hình trong mơ ngày hôm đó, chính là điềm báo của Lý Thiệu Lâm. Thế nhưng ngay cả trong giấc mơ, cậu cũng chưa thể nói lời từ biệt với người kia.
Khốn…thật.
Kỳ Họa Niên mệt mỏi vuốt mặt một cái, sau đó lật giở trang đầu tiên của cuốn nhật ký. Bên trên là hàng chữ được viết ngay ngắn cứng cáp của Lý Thiệu Lâm.
“Nhật ký tình bạn” – Lý Thiệu Lâm.
“Đây có lẽ là cuốn nhật ký đầu tiên tôi viết dành cho những người bạn thời cấp ba của tôi. Trước kia tôi không có bạn, cũng không hề có nhã ý muốn kết bạn với bất kỳ ai. Nhưng rồi ngày tôi nhập học lớp mười, tôi lại tình cờ quen được với vài người bạn mà cả đời này có lẽ sẽ không bao giờ tìm thấy một lần nữa…”
Kỳ Họa Niên lật đến trang kế tiếp, bất ngờ khi nhìn thấy tấm ảnh có gương mặt của mình được dán ngay phía trên cùng. Bên cạnh kèm theo dòng chữ “gã si tình họ Kỳ”.
Một nụ cười chua xót bật ra.
“Ngày hôm đó trời mưa tầm tã, tôi thuận đường chạy vào một ngôi đền bỏ hoang để trú mưa. Không ngờ tôi lại chạm mặt một bạn học chung lớp, người này có vẻ ngoài tương đối ưa nhìn, tính cách thân thiện gần gũi, học hành cũng tới nơi tới chốn, vì tôi nhớ thành tích của cậu ta rất ổn…”
Kỳ Họa Niên nấp dưới mái hiên, áo sơmi trắng trên người bị ướt, dính sát vào cơ thể. Cậu ngó qua người bên cạnh, tình trạng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Sau một hồi thinh lặng, Kỳ Họa Niên chủ động mở lời nói chuyện.
“Chúng ta học cùng lớp đúng không nhỉ?”
Lý Thiệu Lâm một thân xa cách nhìn đối phương, gật đầu.
Kỳ Họa Niên lại nói tiếp, trên môi mang theo nụ cười: “Tớ là Kỳ Họa Niên, còn cậu?”
“Lý Thiệu Lâm.”
“Ồ…” Kỳ Họa Niên hít một hơi, đưa mắt nhìn ra ngoài trời, thấy mưa dần nhỏ hạt, bèn gợi ý: “Tớ có mang theo ô, cùng đi chung không? Mưa cũng nhỏ hạt rồi, nên tranh thủ.”
Lý Thiệu Lâm lãnh đạm liếc nhìn chiếc ô màu nâu, bên trên trang trí mấy đóa hoa cúc vàng nhỏ xíu, ánh mắt rõ ràng khinh thường gu thẩm mỹ của người nọ. Kỳ Họa Niên cũng phát hiện thái độ của Lý Thiệu Lâm, vội giải thích:
“Cái này là của bà tớ, màu sắc hơi…”
Lý Thiệu Lâm thu mắt về, đi tới một bước nói: “Đi thôi.”
Kỳ Họa Niên mất vài giây mới phản ứng, nhanh chóng bung ô, đuổi theo đối phương.
“Cậu ta họ Kỳ, tên Kỳ Họa Niên. Người cũng như tên, rất thích vẽ, vẽ cũng rất đẹp. Ngoài ra còn học võ, thân thể khỏe mạnh, tính tình tốt bụng, thích giúp đỡ người khác. Nhưng cái tính này lại làm cho tôi lo lắng, vì sẽ dễ bị người khác lợi dụng. Có điều, cậu ấy là bạn thân của tôi, nhất định không thể chịu thiệt thòi như vậy được.”
Kỳ Họa Niên lật thêm một trang nữa, phát hiện có tấm ảnh của Gia Thanh lúc đang chơi bóng rổ.
“Cậu bạn này là Gia Thanh, mặt mũi cũng ưa nhìn, nhưng tính rất thẳng thắn, thẳng thắn đến nóng nảy. Nếu ai dám ăn nói xằng bậy, cậu ta sẽ tẩn tới ngất xỉu, vì cậu ta học cùng lớp võ với Họa Niên. Trong nhóm, cậu ấy chịu trách nhiệm bảo kê chúng tôi, mặc dù… tôi không có nhu cầu lắm. Gia Thanh nấu ăn rất ngon, khéo léo đảm đang, sau này nhất định sẽ là một người chồng giỏi giang và chiều vợ. Tôi thích cuộc sống tự do phóng khoáng của cậu ấy, mỗi ngày đều có thể làm việc mình thích, chẳng cần xem xét sắc mặt của ai cả. Tôi thích cuộc sống bận rộn, ồn ào, náo nhiệt và phức tạp như thế. Chẳng qua, cuộc sống tao nhã đàng hoàng của tôi, thật chất chỉ là một lớp mặt nạ giả tạo mà thôi…”
Người kế tiếp được vinh hạnh có mặt trong nhật ký này, chính là La Lịch. Nhìn chung, La Lịch là kiểu người có nhiều điểm giống với Lý Thiệu Lâm nhất.
“La Lịch có cuộc sống ổn nhất trong những người còn lại, gia đình cậu ấy có truyền thống làm giáo viên, nề nếp quy củ vô cùng nghiêm khắc. Có lẽ vì thế mà tính cách của cậu ấy đôi khi cẩn trọng quá mức, làm việc gì cũng phải đắn đo đến hơn mười lần mới dám quyết định. Hoặc là, ba mẹ sẽ quyết định giúp cậu ấy. Tôi thấu hiểu cho La Lịch, nhưng lại lo lắng cho tương lai của cậu ấy. Vì cậu ấy không muốn theo nghề giáo viên… Từ nhỏ tôi đã sống dưới sự điều khiển áp đặt của ba mình, cho nên những cảm giác bức bối này, tôi đều hiểu rất rõ. Chỉ là từ trước đến giờ, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm loạn, phá vỡ chiếc lồng để tung cánh bay ra ngoài. Tôi là một đứa hèn nhát lắm, đúng không?”
Nhịp thở của Kỳ Họa Niên càng lúc càng nặng nề, đầu ngón tay tê cứng chậm rãi lật sang trang tiếp theo. Sau khi lật qua nhiều trang, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một khuôn mặt ngây ngô thuần khiết đang mỉm cười, trong tay ôm một con gấu Teddy.
Hốc mắt lần nữa nóng lên.
“Diệc Du là em trai của tôi.” Đây là câu đầu tiên mà Lý Thiệu Lâm viết về đứa trẻ lớn xác kia.
“Diệc Du là em trai của tôi. Từ lần đầu cậu ấy chuyển vào lớp, tôi đã cảm giác được mình phải che chở bảo vệ cho đứa nhỏ này. Dù sao tôi cũng lớn hơn cậu ta một tuổi, đem làm em trai ngoan ngoãn mà chăm sóc cũng không tệ. Vì tôi không có em trai, nhận một người làm em trai, hẳn là thú vị lắm. Diệc Du rất ngoan, rất tốt bụng, đôi lúc ham ăn nhưng chỉ cần tôi nhắc nhở liền nghe lời, không dám càn quấy. Sau khi tôi ra mặt bảo vệ đứa nhỏ này, cả đám chúng tôi đều một tay một chân che chở cho Diệc Du, khiến cho những đứa lưu manh khác không dám bén mảng tới. Vì Diệc Du có trí nhớ tốt, cho nên một khi đã hứa thì phải thực hiện bằng được, nếu tôi thất hứa, đứa nhỏ này lập tức tủi thân đến khóc…”
Đọc được một lúc, Kỳ Họa Niên nhắm mắt lại, hít thật sâu rồi thở ra. Cậu không ngờ một người tính cách trầm lặng như Lý Thiệu Lâm lại sống tình cảm như thế này. Mỗi một kỷ niệm giữa bọn họ đều được cậu ấy lưu giữ trong cuốn sổ tay này.
Cuốn sổ lớn hơn bàn tay một chút, số trang cũng tương đối nhiều, Lý Thiệu Lâm đã viết hơn một nửa số trang vốn có. Kỳ Họa Niên mở mắt ra, tiếp tục im lặng đọc từng trang, từng trang. Cho đến gần những trang cuối cùng, cách viết của người kia có gì đó không ổn lắm.
“Họa Niên nói với tôi rằng cậu ấy thích Vưu Hạ. Tôi chưa bao giờ có ý định phản đối tình cảm của cậu ấy, nhưng hai lần cậu ấy rung động, đều là hai lần tôi ra mặt ngăn cản. Bởi vì tôi biết rõ người nhà họ Vưu như thế nào, mãi sau này khi tôi phát hiện Chiếu Hy là em trai ruột của mình, ác cảm bấy lâu mới dần vơi bớt. Nhưng còn Vưu Hạ… Tôi vừa hy vọng Họa Niên sẽ chấm dứt đoạn tình này, vừa muốn cổ vũ cậu ấy chinh phục được người kia. Tôi chẳng biết nữa, tôi linh cảm mình không thể giúp gì được cho Họa Niên…”
“Mấy ngày hôm nay sức khỏe của tôi không ổn, luôn thấy mệt mỏi trong người dù tôi đã dùng qua thuốc bổ. Họa Niên hình như cũng nhận ra được sắc mặt mệt mỏi của tôi, nhưng tôi luôn cố gắng che giấu nó… Tôi không muốn mọi người lo lắng.”
“Kỳ Họa Niên, tôi nghĩ mình không xong rồi. Linh cảm bất an của tôi cứ lớn dần lên, có lẽ tôi sắp phải chết. Nếu như tôi chết đi rồi, cậu có thể chấp nhận được không? Giá như trước kia cậu đừng bắt chuyện với tôi thì chúng ta sẽ không phải khổ sở thế này…”
“Kỳ Họa Niên, tôi muốn giúp cậu, muốn giúp cậu rất nhiều, vì cậu là một người tốt. Tôi còn phải bên cạnh bảo vệ Diệc Du và Chiếu Hy nữa, nhưng mà thể lực của tôi càng ngày càng yếu, cho dù tôi có biến thành hình dạng nguyên thủy cũng không khá lên được. Tôi phải làm sao đây? Cậu nghĩ xem, tôi có nên bày tỏ với anh ấy không? Hay là… cứ im lặng chết đi sẽ tốt hơn?”
“Tôi từng hứa dẫn Diệc Du đi ăn mì ý, nhưng tôi cảm giác được, ngày mai mình không còn sống nữa… Kỳ Họa Niên, tôi xin lỗi, xin lỗi cậu… Nếu như có nhận được tin tức gì về tôi cũng đừng sửng sốt đau lòng quá mức. Tất cả đều vì sinh mệnh của tôi không được tốt, cho nên đi sớm hơn mọi người mà thôi.”
“Kỳ Họa Niên! Tôi sắp đi rồi, thật sự không thể cứu vãn được nữa. Tôi sẽ cá cược một lần này, nếu đêm hôm nay tôi vẫn sống, từ ngày mai tôi sẽ chấm dứt tình cảm với anh ấy, bắt đầu cuộc sống mới, sẽ bên cạnh giúp đỡ cậu chinh phục Vưu Hạ. Còn nếu tôi không vượt qua được, xin cậu, đừng giận tôi, đừng trách tôi ích kỷ… Còn nữa, nếu tôi không đến trường, cậu có thể giúp tôi dẫn Diệc Du đi ăn được không? Hãy nói là tôi nhờ cậu, nếu không đứa nhỏ đó sẽ không đi. Còn Vưu Chiếu Hy, tôi biết thằng bé sẽ rất hận tôi, tôi rất thương Chiếu Hy… Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thê thảm đến nhường này, có lẽ tôi không nên được sinh ra trên đời này. Mỗi ngày gặm nhấm nỗi đau, thật sự khốn khổ…”
“Tạm biệt mọi người, xin lỗi tất cả.”
Kỳ Họa Niên đọc đến dòng chữ cuối cùng, trái tim vốn tê liệt lại bị đâm xuyên thêm nhiều nhát dao. Cậu đánh rơi cuốn sổ trên mặt đất, vẻ mặt thất thần, loạng choạng đứng dậy, mở cửa phòng.
Bên ngoài, Ninh Diễn Hòa ngồi trên bộ ván, trầm mặc chờ đợi. Nghe thấy tiếng động, bà ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Họa Niên, thảng thốt kêu lên: “Niên Niên, con ổn chứ?”
Kỳ Họa Niên lê từng bước nặng trịch đến gần trước mặt Ninh Diễn Hòa, sau đó ngã gục trong lòng bà, khóc lên thật lớn.
Đã nhiều năm rồi, kể từ khi vụ tai nạn xảy ra, cướp lấy bố mẹ của cậu thì đây là lần thứ hai cậu khóc lớn đến thế.
Ninh Diễn Hòa ôm lấy thiếu niên trong tay, cảm giác rõ rệt bả vai run rẩy của cậu, càng đau lòng khi tiếng khóc ấy quá bi thương. Bà không hỏi được gì, chỉ im lặng lắng nghe âm thanh thống khổ ấy cùng với từng lời nói khản đặc xen vào.
“Bà ơi, Thiệu Lâm… thật sự đi rồi, thật sự đã đi rồi… Bà ơi, cậu ấy đi rồi, không còn ở đây nữa, đã thật sự rời khỏi nơi này rồi…”
Kỳ Họa Niên gào khóc như một đứa trẻ, nước mắt làm ướt một mảnh áo của Ninh Diễn Hòa.
“Bà ơi, con phải làm sao đây? Thiệu Lâm cậu ấy thật sự ra đi rồi, con vẫn chưa nói một lời tạm biệt, vậy mà đã đi mất rồi… Con phải làm sao đây bà ơi… Con làm gì bây giờ đây… Những người con yêu thương đều lần lượt đi cả rồi… Bà ơi, hãy ở bên cạnh con, đừng đi, đừng xa con… Con sẽ phải làm sao đây… Con không biết, thật sự không biết…”
Ninh Diễn Hòa ôm chặt Kỳ Họa Niên, khó có thể ngăn được dòng lệ tuôn. Bà biết chuyện này sẽ đến, vì bà sớm có một linh cảm vô cùng bất an về Lý Thiệu Lâm.
Thật ra bà đã mơ thấy đứa nhỏ này, đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng trước mặt bà, chuẩn bị một bữa cơm thật ấm áp, mời bà dùng bữa, sau đó đứng lên và nói “Bà ở lại nhé, con phải đi trước rồi”.
Ninh Diễn Hòa cúi thấp đầu, cũng bật khóc khi nhớ lại giấc mơ ấy.
Lý Thiệu Lâm, đứa trẻ đáng thương này…
Sao lại tàn nhẫn như thế? Sao lại tàn nhẫn như thế…
—
Nhiều ngày sau đó, Kỳ Họa Niên hẹn gặp mọi người tại nhà của La Lịch. Thật ra cậu định hẹn mọi người ở sân thượng của trường, nhưng La Lịch nói ba mẹ cậu ta muốn mời mọi người một bữa.
Trong phòng La Lịch ngoài những đồ nội thất cần thiết, còn có thêm một chiếc dương cầm màu trắng rất lớn, rất xa hoa.
Mọi người ngồi vây thành vòng tròn. Kỳ Họa Niên sắc mặt lãnh đạm lấy trong túi vải ra một xấp những tấm hình, đưa cho mỗi người tấm hình tương ứng.
“Đây là hình mà Thiệu Lâm gửi cho các cậu. Thiệu Lâm sang nước ngoài du học và định cư luôn bên đó, vì bận rộn và gấp gáp nên không thể nói tạm biệt với mọi người được.”
Gia Thanh và La Lịch không nói gì, hai người họ biết được nguyên nhân thật sự vì sao Lý Thiệu Lâm không xuất hiện nữa, nhưng đành phải giả bộ bởi vì còn có Diệc Du. Diệc Du sau khi nghe xong liền cúi nhìn tấm hình trong tay mình, mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt của Lý Thiệu Lâm.
Mỗi người đồng loạt lật ra mặt sau của tấm hình, có nét chữ của Lý Thiệu Lâm.
Tấm hình của Gia Thanh ghi rằng: Lệ Linh là một cô gái tốt. Cậu có năng khiếu nấu ăn lắm, sau này hãy là một ông chủ vừa có tài vừa có tâm nhé. Giống như khi cậu lựa chọn thực phẩm để nấu cho bà vậy. Cố gắng lên!
Tấm hình của La Lịch cũng có một hàng chữ ngay ngắn: Khi cậu xuất viện có lẽ sẽ không thể gặp được mình nữa, nhưng mình hy vọng cậu có thể đấu tranh cho bản thân nhiều hơn sau khi thoát khỏi bàn tay của Thần Chết. Đáng tiếc là mình không mạnh mẽ như cậu được, La Lịch. Theo đuổi ước mơ của bản thân chính là điều không bao giờ hối tiếc.
Diệc Du im lặng đọc đi đọc lại lời nhắn nhủ của Lý Thiệu Lâm: Diệc Du, tôi đi xa rồi, sẽ không còn ở cạnh cậu được nữa, cho nên cậu phải học cách mạnh mẽ và tự lập, học cách tự bảo vệ bản thân và học cách yêu thương mình hơn. Mặc dù tôi ở rất xa rất xa, nhưng nếu cậu khóc, tôi vẫn sẽ nhìn thấy được. Vì vậy, đừng khóc nhé! Khi nào cậu trưởng thành, cậu hãy nói Họa Niên dẫn cậu đến gặp tôi nhé. Tôi ở nơi đó chờ cậu, được không?
Kỳ Họa Niên cũng có một tấm ảnh riêng, đằng sau cũng có nét bút của người nọ, tuy nhiên không dài như những người khác.
“Bóng đêm là lớp ngụy trang của người ấy. Ánh nắng lại là mối nguy hiểm rình rập. Nếu còn muốn chinh phục trái tim vô tình đó, cậu sẽ phải trả giá rất đắt. Chấp nhận chứ?”
Kỳ Họa Niên cúi nhìn hàng chữ đầy sự thách thức, chỉ khẽ bật cười.
Đúng lúc này, Diệc Du ngồi ăn mì ý bên cạnh bỗng ngẩng mặt lên, khóe miệng dính đầy sốt cà chua, khẽ hỏi: “Nhưng mà định cư là gì?”
Những người còn lại đều nghe thấy, nhưng chỉ có Kỳ Họa Niên nghiêng người nhìn đối phương. Cậu chầm chậm bước tới gần, dùng khăn giấy lau sạch mép miệng người nọ rồi mỉm cười nói:
“Định cư, nghĩa là sẽ rất khó để trở về.”
Diệc Du như tỏ như chưa nhìn Kỳ Họa Niên, còn muốn hỏi thêm vài thứ khác thì chợt nghe thấy tiếng dương cầm ngân lên. Đứa nhỏ chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng La Lịch đang nhẹ nhàng đong đưa theo từng giai điệu.
Kỳ Họa Niên đứng dậy, bỏ tấm hình vào túi áo, ngước mắt ra ngoài bầu trời, thầm đáp trả lời thách thức kia rằng, tôi chấp nhận.
La Lịch đàn xong đoạn nhạc dạo liền ngẩng mặt, nhắm mắt lại, thả một câu hát trầm ấm du dương vào không gian.
“Bao vấn vương, trái tim từng khắc khoải. Người ôm hết đi, chìm trong an yên cô tịch…”