Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 111: Chương 111: Cứu vớt một linh hồn bé nhỏ thuần khiết




Ngõ Vắng từ trước đến nay luôn là nơi tập hợp nhiều thành phần của tệ nạn xã hội nhất. Chỉ cần một lần sa chân vào nơi này, có thể bạn sẽ khó mà thoát được. Nếu có thoát ra thì bạn cũng không còn là một con người bình thường nữa rồi.

Màn trời đen đặc, không có ánh trăng, phủ lên ngõ Vắng chìm ngập trong mùi dầu ăn để lâu lẫn với mùi thuốc lá nồng nặc. Trong góc, một đám côn đồ choai choai đang ra sức hà hiếp một người. Cậu thanh niên bận áo phông trắng, trước ngực áo có dán hình của sư tử Simba, cậu đang ôm một chiếc túi màu đỏ trước ngực, đứng run lẩy bẩy.

Cách đây khoảng mười lăm phút, khi Diệc Du tình cờ đi ngang qua con hẻm thì bỗng bị chặn đầu xe. Một đám người cao hơn cậu nửa cái đầu có vẻ mặt ngông nghênh, quần áo rách chỗ này chỗ kia, lộ ra những hình xăm màu đen ghê rợn. Bọn chúng đứa nào cũng ngậm điếu thuốc thở phì phò như bát nhang, ánh mắt quan sát Diệc Du từ trên xuống dưới.

“Chơi với bọn anh không?”

“Tránh ra.”

“Hử? Cưng kêu bọn anh tránh ra? Bọn anh nào có ngáng đường đâu mà khó chịu thế?”

“Tránh ra.”

“Ghét ghê!” Cả đám nhìn nhau cười bệnh hoạn.

Diệc Du cúi gằm mặt, cắn môi liều lĩnh đạp lên bàn đạp, muốn vọt đi. Tuy nhiên, lúc bánh xe chuẩn bị xoay thì cậu nhận ra phía sau nặng hơn bình thường, như thể có người đang ngồi trên yên sau vậy.

Diệc Du sợ sệt, nín thở quay đầu nhìn, lập tức trông thấy một gã đang nhe hàm răng bị gãy mất chiếc răng cửa cười với mình. Cậu hoảng hốt nhảy ra khỏi xe, định vứt của mà chạy lấy người.

Tiếc là bọn chúng đã nhắm vào cậu ngay từ đầu, dễ gì mà chịu buông tha như thế được?

“Đi đâu hả cục cưng? Chơi với bọn anh một lát rồi hẵng đi!”

Diệc Du mới bước được vài bước đã bị tóm về. Một gã giữ chặt cổ áo của cậu, tay còn lại gã bịt chặt miệng cậu không để phát ra tiếng la í ới nào. Những đứa còn lại rất nhanh tay kéo con xe đạp chỉ liếc thoáng cũng biết được giá trị bao nhiêu kia vào trong ngõ.

Buông ra… Buông ra!

Diệc Du ngọ nguậy không ngừng, nhưng khoảng cách giữa sức lực của cậu và đám côn đồ là rất xa. Trong thời gian vùng vẫy, bọn chúng không hề nương tay đánh vào mặt cậu mấy cái. Gò má trắng nõn tức thì sưng đỏ lên, khóe môi rướm máu khiến cậu đau đớn không dám hé miệng.

“Ngoan ngoãn thì còn có đường sống, hiểu không?”

Đôi mắt ậng nước, Diệc Du im thin thít, gắng nhịn không bật khóc.

Mãi đến khi một trong những gã côn đồ chợt nhiên sấn tới gần, vươn tay định cướp lấy cái túi đỏ trước ngực, Diệc Du mới ngẩng phắt lên, phản kháng.

“Tránh ra!”

Động tác cướp giật khựng lại, gã sầm mặt: “ĐM mày quát vô mặt ai đó? Đưa đây!”

Nói xong, gã hất cằm ra lệnh cho đồng bọn: “Tụi mày giữ hai tay của nó, bịt luôn cái miệng ồn ào đó lại!”

Đồng bọn hùng hổ đi đến, bẻ quặp hai cánh tay Diệc Du ra phía sau, kìm chặt. Một gã dùng sức bóp mạnh vào xương quai hàm của cậu, trên mặt cắt không còn giọt máu.

Diệc Du lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lã chã chảy xuống.

Đừng mà! Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra!

“Để xem, nhìn bên ngoài thì giống thiếu gia đấy, không biết có được bao nhiêu trong túi đây?” Gã cầm đầu liếm môi, liếc mắt vào cái túi đỏ, hồi sau nhăn mày.

“ĐM phèn vãi! Không có nổi tờ một trăm? Mày giấu tiền ở chỗ nào? Tự giác đưa ra thì bọn tao sẽ thả mày đi.”

Diệc Du nhìn chằm chằm đối phương, trong bóng tối, ánh mắt ngây ngô như tia sáng duy nhất. Cậu nhất quyết im lặng không hé môi nửa chữ, khiến cho đám lưu manh bắt đầu nổi điên.

Trước khi ra khỏi nhà, chị Tú Chi – vú nuôi thân thiết của Diệc Du, cô đã căn dặn cậu không nên để tiền bạc ở trong túi, nhất là chiếc Black Card hôm nọ. Vì nghe theo lời Tú Chi, Diệc Du suy ngẫm nửa ngày trời, muốn tìm vị trí an toàn nhất để giấu tiền.

Cuối cùng, Diệc Du lựa chọn một vị trí ít ai nghĩ tới cũng ít ai chạm vào.

Trong lúc bọn nó bực bội chửi tục liên mồm, cậu đã lén lút rũ mắt nhìn xuống phía đũng quần của mình. Trái tim lo sợ thịch một tiếng.

Chắc sẽ không bị phát hiện đâu.

Ừm… sẽ không bị— bịch.

Bỗng, có một vật được ném về phía Diệc Du. Cậu phản xạ giơ tay chụp lấy, cúi xuống nhìn mới biết đó là chiếc túi đỏ của mình. Ánh mắt vui mừng thoáng hiện ra, song chưa được bao lâu thì bị nỗi sợ che lấp.

Gã côn đồ hất cằm hỏi: “Mày giấu tiền ở đâu?”

Diệc Du cúi gằm, chợt đáp: “Tôi là Petite Perle.”

Gã không hiểu, trừng mắt quát: “Mày nói cái đ’ gì vậy? Tao hỏi mày giấu tiền ở đâu?”

“Tôi là Petite Perle.”

“ĐM mày lì lợm với bọn tao đúng không? Lột đồ nó ra, tìm bằng được tiền cho tao!”

“Tôi là Petite Perle.”

“Tôi là Petite Perle.”

“Tôi là Petite Perle.”

Những lúc tinh thần bị dồn ép đến mức bấn loạn, Diệc Du sẽ tự động lặp lại một câu nói duy nhất. Tốc độ nói càng lúc càng nhanh, vội vã và đầy hoảng sợ. Giữa trận giằng co cùng với đám lưu manh bắt nạt, cậu cố gắng bịt kín hai lỗ tai, vừa khóc vừa kêu.

“Tôi là Petite Perle.”

“Tôi là Petite Perle.”

“Tôi là Petite—“

Chát!

“ĐM mày câm mồm lại cho tao! Nhức hết cả tai!”

Diệc Du bị tát một cái vào sườn mặt bên phải, đầu óc nhất thời mụ đi. Cậu ôm khư khư chiếc túi đỏ, nước mắt vẫn chảy, miệng khẽ thều thào cho bản thân nghe. Đương khi một gã sắp động tay động chân vào quần áo của Diệc Du thì từ xa có giọng nói vọng tới, tràn ngập tức giận.

“Đ!t cụ, bọn mày đang làm cái đ’ gì đó?”

Cả bọn đồng loạt dừng tay và quay đầu lại, nhìn ra phía đầu ngõ. Một đám thanh niên khác thình lình đổ ào tới, hùng hổ không khác gì bộ dạng ban nãy của bọn chúng. Trên người phe đối phương không đem theo vũ khí, phong cách thời trang cũng lịch sự nhã nhặn, nhìn thoáng cũng biết là mấy đứa có học hành hoặc cậu ấm cô chiêu rồi.

Gã cầm đầu liếm môi dưới, ngạo nghễ cười: “Chà chà, bọn bây là kền kền hay là anh hùng rơm?”

Mắt Gia Thanh đỏ lừ, dữ tợn như một con thú hoang bị chọc điên. Gã sấn tới, nắm lấy cổ áo của thằng vừa mới lên tiếng, thẳng thừng phun vào mặt nó một ngụm nước bọt.

“Đ’ mẹ mày gọi ai là kền kền? Không phải bọn bây là lũ chuột cống thối đang muốn gặm nhấm đồ ngon à? Nhưng mà chuột thì mãi là chuột, là loài phải sống ở nơi tồi tệ nhất, dơ bẩn nhất, ăn những thứ kinh tởm nhất, đúng không?”

Chuột cống? Dơ bẩn? Kinh tởm?

Đứa cầm đầu run giật khóe môi, máu bên trong sôi lên sùng sục, nghiến răng ken két: “Mày! Nói! Cái! Gì?”

Gia Thanh cười khẩy, gằn giọng lặp lại: “Bọn mày là lũ chuột thối! Lũ dơ bẩn! Lũ bệnh hoạn! Lũ tệ nạn xã hội!”

“ĐM! Tao giết mày, thằng chó!” Cảm xúc không thể khống chế, nó rống lên một câu, sau đó giữ lấy cổ tay Gia Thanh muốn phản công.

Nào ngờ Gia Thanh đã lường trước, nhanh như cắt giơ chân lên đá mạnh vào giữa bụng của đối phương. Lực đòn của gã không hề nhẹ, mấy hôm trước còn vừa luyện thêm bài mới nên sức đánh phải gọi là kinh người. Đứa cầm đầu mất thế, loạng choạng lùi ra phía sau rồi ngã uỵch xuống đất. Tay nó ôm bụng, la oai oái như lợn bị thọc tiết.

Thấy đại ca bị phủ đầu, đồng bọn còn lại cũng nóng máu mà tiến lên. Chúng nó muốn nhắm vào Kỳ Họa Niên và La Lịch, vì nhìn vẻ ngoài hai người họ có vẻ mảnh khảnh yếu ớt hơn. Nhưng ngay khi một đứa bổ nhào tới gần La Lịch, Quý Mãnh Tâm lập tức đẩy cậu ta sang một bên, chặn được một đòn trong chớp mắt.

“Mày…” Thằng gầy nhom chau mày, nhếch mép lo lắng thốt một tiếng.

Quý Mãnh Tâm chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát bẻ cánh tay đối phương thành một vòng. Tiếng xương gãy kêu lên răng rắc, lạnh hết cả xương sống. Gầy Nhom đau đến cuộn người, nó thở hồng hộc vùng vẫy nhưng không cách nào giãy ra khỏi năm ngón tay của Quý Mãnh Tâm được.

Phía bên kia, Kỳ Họa Niên đang giải quyết một thằng khó nhằn hơn. Nó đánh tay không lại bèn lấy vũ khí ra, là một cây côn nhị khúc. Kỳ Họa Niên thoáng khựng lại, liếc mắt đánh giá.

“Sợ rồi? Bọn mày còn non xanh lắm!” Đứa cầm côn đắc ý nói.

Kỳ Họa Niên vẫn nhìn côn nhị khúc, trầm mặc một hồi thì điềm nhiên cười: “Lên.”

Trong lúc hỗn chiến nổ ra, La Lịch thầm lặng tách khỏi trận giáp lá cà, đi về phía Diệc Du. Diệc Du ngồi sát góc tường, toàn thân gần như cuộn tròn lại, cẩn thận giấu đi chiếc túi màu đỏ trong ngực mình. Cậu cúi gằm mặt, kể cả khi La Lịch ngồi xuống đối diện, cậu cũng không ngẩng đầu nhìn một cái.

La Lịch im lặng quan sát Diệc Du, bỗng nhiên thấy xót xa.

Đã lâu rồi không trông thấy bộ dạng đáng thương này của Diệc Du. La Lịch còn nhớ rõ cách đây bốn năm, khi Diệc Du vừa mới chuyển vào lớp của bọn họ thì bị một đám nam sinh trẻ trâu trong lớp bắt nạt. Cậu bị bắt nạt suốt một học kỳ liền nhưng chẳng ai đoái hoài đến.

Cho đến một ngày, hôm ấy là giờ ra chơi, mọi người đều tán loạn khắp nơi. Riêng Diệc Du thì bị xách tới một nơi vắng vẻ, bọn nam sinh thích bắt nạt dọa ép cậu phải lột sạch quần áo rồi xối một xô nước đá lên người. Khoảng thời gian đó trời đang vào đông, nhiệt độ lúc nào cũng lạnh rét.

Dưới áp lực của bốn nam sinh cao lớn, Diệc Du cũng thừa biết mình không thể thắng được họ. Song, cậu lại nhất quyết giữ im lặng và đứng bất động một chỗ. Dù bị đám người dọa nạt bằng đủ mọi cách, cậu vẫn không nhúc nhích, đầu luôn cúi gằm, thậm chí còn cố gắng nín thở vì quá sợ hãi.

Vì mất kiên nhẫn, một nam sinh có gương mặt hiền lành bất ngờ bước tới gần, nắm lấy vạt áo của Diệc Du, giựt mạnh một cái. Sau đó nó hạ thấp người, thì thầm vào tai đối phương.

“Mày muốn lì? Vậy tao sẽ đánh mày đến khi hết lì thì thôi!”

Vừa dứt lời, một nắm đấm được thủ sẵn suýt nữa là giáng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Diệc Du. Trước khi để bản thân bị ăn đòn, cậu đã nhanh chóng ngồi thụp xuống, bịt kín hai lỗ tai, thì thào trong miệng liên tục không ngừng.

Nam sinh nọ thấy vậy chợt khựng lại, cố ý cúi xuống muốn nghe thử Diệc Du lảm nhảm cái gì.

“Tôi là Petite Perle.”

“Tôi là Petite Perle.”

“Tôi là Petite Perle.”

Nam sinh chau mày, bực dọc chửi thề: “Mẹ mày, mày điên rồi hả? Mày đúng là thằng điên mà! Điên sao không vào bệnh viện tâm thần đi!”

“Tôi là Petite Perle.”

“Tôi là Petite Perle.”

“Có chịu câm chưa hả? ĐM!”

Giữa cơn tức giận, nam sinh dùng lực đánh vào mặt Diệc Du, tiếp đến ngồi lên đè lên người cậu, điên cuồng đánh đấm như muốn xả giận.

“Chết m* mày đi!”

“Thằng điên! Thằng thần kinh!”

“Tôi là…Petite…Perle…”

“Câm mẹ mồm lại!”

“Tôi là—hức…đau…đau quá…”

Vào giây phút cửa phòng vệ sinh mở ra, hai giáo viên và một số nam sinh đi theo đều không tránh khỏi sửng sốt. Họ bàng hoàng trước cảnh tượng bạo lực dã man từ học sinh của mình.

“Các em mau dừng tay lại! Tất cả đứng dậy ngay lập tức!” Thầy giám thị gào lên.

Sau khi đám nam sinh chuyên bắt nạt bạn bè tản ra, mọi người liền trông thấy một nam sinh khác nằm bất động trên mặt đất. Khắp mặt toàn là máu. Đồng phục cũng xộc xệch như đã giằng co với ai đó.

Lúc ấy, La Lịch là người phản ứng nhanh nhất: “Là Diệc Du lớp mình.”

Kỳ Họa Niên và Gia Thanh quay đầu nhìn nhau, ý nghĩ hiện lên đáy mắt.

Nhưng người chen qua đám đông tiến vào trong lại là Lý Thiệu Lâm. Cũng chính người này đã chủ động ra tay cứu vớt một linh hồn bé nhỏ thuần khiết thoát khỏi vũng lầy của bạo lực học đường.

La Lịch thở dài, đưa tay ra phía trước, thấp giọng gọi: “Diệc Du.”

Diệc Du không ngẩng đầu hay ừ hử gì.

La Lịch kiên nhẫn gọi thêm lần nữa: “Diệc Du, là tôi, La Lịch đây. Diệc Du có nghe tôi nói không?”

Mỗi lần rơi vào hoảng loạn, Diệc Du hầu như tự tách mình khỏi thế giới thực tại, hoàn toàn không còn nghe thấy được bất kỳ âm thanh nào nữa.

“Diệc Du…” La Lịch ngập ngừng, muốn vươn tay chạm vào người đối phương, nào ngờ chỉ mới động mà cậu đã lập tức rụt người lại.

Nhận ra tình hình không ổn, La Lịch buộc mình phải tìm kiếm sự giúp đỡ. Cậu ta bất đắc dĩ ngoảnh đầu, muốn gọi Kỳ Họa Niên. Khi nghe thấy giọng nói của La Lịch, Kỳ Họa Niên buông côn nhị khúc xuống đất, quệt mồ hôi dưới cằm rồi quay người lại.

“Sao vậy?” Kỳ Họa Niên nhất thời quên cảnh giác, bước về phía La Lịch.

Đúng lúc đó, cậu phát hiện La Lịch trừng lớn mắt, tay chỉ ra sau lưng mình, thảng thốt gào lên: “Ê coi chừng phía sau!”

Kỳ Họa Niên giật mình, kịp lúc xoay gót để đỡ đòn. Thế nhưng không ngờ Quý Mãnh Tâm đã nhanh chóng xuất hiện làm hậu phương vững chắc, khống chế được lưỡi dao sắc bén sắp sửa đâm vào lưng Kỳ Họa Niên.

Có lẽ do quá bàng hoàng mà Kỳ Họa Niên buột miệng chửi thề.

Quý Mãnh Tâm bẻ xoay cổ tay của Gầy Nhom, giành lấy dao găm rồi thình lình siết lấy cổ nó, ném mạnh vào bờ tường bên cạnh. Gầy Nhom trượt dài như tấm vải rách, nó rên rỉ đau đớn. Thoạt đầu Quý Mãnh Tâm đã đánh nó tơi bời một trận, nhưng không nghĩ nó còn có dã tâm muốn chém người bằng dao. Nhưng bây giờ thì khó mà có thể ngóc đầu dậy nổi.

Gầy Nhom mở con mắt sưng húp, lờ mờ nhìn thấy có bóng người tiến lại gần. Nó đưa tay ra lắc lắc, miệng thều thào cầu xin: “Xin…xin mày, xin mày…”

Ánh mắt Quý Mãnh Tâm lạnh căm, từng bước đi cũng cực kỳ chắc chắn. Khi cách đối phương còn nửa mét, Quý Mãnh Tâm ngồi khụy một gối, nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu bệnh hoạn của Gầy Nhom, chân mày khẽ nhíu lại, lộ ra vẻ mặt sắt đá.

Đây là vẻ mặt không giống như bình thường.

Nói cách khác, Quý Mãnh Tâm lúc này hoàn toàn khác biệt với Quý Mãnh Tâm mà họ quen biết.

Kỳ Họa Niên đứng phía sau không rõ y muốn làm gì, bèn hạ giọng cất tiếng gọi: “Tâm?”

Thế nhưng Quý Mãnh Tâm không hề đáp lại. Nơi đáy mắt sâu hút như vực thẳm thoắt ẩn thoắt hiện một tia căm giận và cuồng dã. Cơ thể Gầy Nhom run lên bần bật, nó gắng lùi lại nhưng không còn chỗ thoái lui.

“Mày…mày muốn làm gì?”

“Tao muốn làm gì?”

Quý Mãnh Tâm nhếch môi cười nhạt, sau đó chợt vung tay lên, trong tay là con dao găm ban nãy, mũi dao phóng sát tới đôi mắt của Gầy Nhom.

“Tao muốn làm thế này!”

“Tâm!” Kỳ Họa Niên giật mình vọt lên, giữ lấy cánh tay Quý Mãnh Tâm, gằn giọng nhắc nhở. “Bỏ đi. Đừng làm chuyện hồ đồ.”

Nghe thấy giọng nói đối phương, Quý Mãnh Tâm hơi cau mày, song bàn tay vẫn chưa hạ xuống. Mãi đến khi ngoài đầu ngõ dội vào từng hồi bước chân cùng với ngọn đèn le lói, hỗn chiến mới chính thức dừng lại.

“Bỏ vũ khí xuống hết! Bỏ xuống hết!”

Gã dân phòng cầm cây gậy nhựa huơ huơ trước mặt cả đám, lớn giọng quát tháo: “Tất cả về đồn!”

Thương tích trên người bọn Gia Thanh không nhiều bằng đám lưu manh kia, nhưng vì xảy ra xô xát giữa đường nên đều bị gom về đồn để xử lý.

Trong lúc các thanh niên sầm mặt rề rà bước đi, nơi góc tối vẫn còn một người ngồi xổm gục đầu vào hai gối, toàn thân run rẩy.

Gã dân phòng quét mắt nhìn thấy, lập tức chĩa cây gậy vào mặt đối phương, gằn giọng: “Thằng này, đứng dậy chưa!”

Đối phương lo sợ rụt người lại, lẩm bẩm như một đứa trẻ tự kỷ: “Đi ra… Đi ra… Đi ra… Đi ra…”

“Thằng oắt này, mày không nghe à?” Gã dân phòng sải chân đi tới, vươn tay nắm lấy vai áo của Diệc Du. “Đứng dậy!”

Diệc Du vùng vẫy bằng cách hất tay, liên tục lắc đầu: “Đi ra… Đi ra… Đi ra… Đi ra…”

“Mẹ kiếp, mày lì—Á!”

Cây gậy trong tay đang lao đi bỗng khựng lại. Gã dân phòng cau mày, ngoảnh đầu định phun tục thì chạm phải một đôi mắt âm ỉ tức giận.

Quý Mãnh Tâm siết chặt cổ tay đối phương, nhếch khóe miệng nói:

“Cút!”

“Mày muốn cái gì hả thằng kia?”

Quý Mãnh Tâm bình tĩnh đáp: “Nếu muốn nhanh về đồn thì tránh một bên đi.”

Nghe vậy, gã dân phòng mắt tròn mắt dẹt nhìn y, lòng hoài nghi nhưng cũng đành phải chấp nhận lách sang bên cạnh.

Quý Mãnh Tâm chậm rãi ngồi xổm, nghiêng đầu nhìn đôi mắt Diệc Du đang đảo loạn, dịu dàng gọi: “Petite Perle.”

Ngay khi Quý Mãnh Tâm cất giọng, Diệc Du liền ngẩng đầu nhìn y. Giọt nước trong suốt rơi xuống theo cái chớp mắt vô tội. Diệc Du cảm giác sống mũi mình nóng lên, bỗng nhiên muốn òa khóc thật lớn.

Ba người còn lại trong nhóm thì sửng sốt, vì họ không ngờ y sẽ biết được biệt danh của Diệc Du. Trước kia hình như chưa từng một lần nhắc đến. Hơn nữa cách phát âm tiếng Pháp cũng rất chuẩn xác.

“Petite Perle. Không sao cả đâu.”

Diệc Du run run đáp: “Mình là Petite Perle.”

Quý Mãnh Tâm gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Đứng dậy rồi theo bọn tôi. Không ai dám đánh cậu nữa đâu.”

Diệc Du nhìn xuống bàn tay vừa chìa ra trước mặt mình, sau đó ngước nhìn từng người một. Cậu nhận ra Kỳ Họa Niên, La Lịch và cả Gia Thanh. Dường như tinh thần đã ổn định trở lại, cậu ngây ngô cười lên, dù vậy vẫn có nước mắt chảy xuống.

Đám thanh niên mới lớn cũng nhìn cậu, trong lòng phút chốc nhẹ nhõm.



Về đến đồn, đồng hồ vừa điểm 7 giờ rưỡi.

Trong lúc chờ đợi đám người đánh nhau viết tường trình, các viên cảnh sát lạnh mặt đánh giá từng người một. Qua những gì quan sát được thì có vẻ đây chỉ là một trận xô xát vì muốn tự vệ. Song, hành động cầm dao muốn đâm người của Quý Mãnh Tâm lại khiến cho họ cảm thấy không hài lòng.

“Viết cho đủ cho đúng, nghe chưa?” Một viên cảnh sát lên giọng nhắc nhở. “Bọn bây nữa, đã bị bắt bao nhiêu lần rồi vẫn chưa chừa cái thói nhỉ?”

Đám người bắt nạt trấn lột thật ra từng bị đưa lên đồn cảnh sát không dưới mười lần. Tiếc rằng giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời, mỗi khi được thả ra thì bọn chúng vẫn chứng nào tật nấy.

Gia Thanh cúi đầu viết tường trình, nhoáng một cái đã xong. Gã nộp cho viên cảnh sát ngồi đối diện mình, sau đó ngồi ngả lưng ra ghế, ngửa cổ thở dài.

Tuy rằng nhóm chỉ có ba người đánh nhau, nhưng viết tường trình thì có đến năm người. Một là La Lịch hoàn toàn vô tội. Hai là Diệc Du không đủ tỉnh táo để viết.

Một chàng trai trẻ đứng cạnh viên cảnh sát lớn tuổi hỏi: “Bọn trẻ này xử thế nào đây ạ?”

Viên cảnh sát liếc nhìn bốn thanh niên mặt mũi xán lạn, tặc lưỡi: “Gọi phụ huynh đến bảo lãnh.”

La Lịch vừa nghe tới hai tiếng “phụ huynh”, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi lạnh. Từ nhỏ đến giờ, cậu ta chưa từng bị giáo viên trách mắng, ba mẹ thì cực kỳ an tâm và tự hào rằng con trai của mình ngoan ngoãn lễ phép.

Nếu bây giờ gọi báo cho phụ huynh thì không biết hai người sẽ có thái độ như thế nào đây?

Trong lòng nơm nớp lo sợ, La Lịch không còn chuyên tâm viết tường trình được nữa.

Kỳ Họa Niên ngồi bên cạnh tình cờ phát hiện, bèn vỗ lên vai cậu ta trấn an: “Đừng lo! Bọn tôi sẽ giải thích cho cô chú hiểu. Ông đâu có làm gì sai mà sợ.”

La Lịch thở dài, lắc đầu thì thầm: “Ba mẹ khó lắm, sợ là…không chịu hiểu.”

Kỳ Họa Niên cười gượng, cố gắng tìm cách dỗ dành đối phương: “Hy vọng là chú sẽ nghe lời tôi nói. Viết cho xong đi, cứ viết những gì ông thấy và làm thôi.”

Ở bên kia, Gia Thanh nhàm chán liếc nhìn bọn trấn lột đang cặm cụi rặn từng chữ. Gã nhếch môi cười khinh thường. Không ngờ thằng cầm đầu nghe thấy, nó trừng mắt nhe răng.

“Mày muốn gì?”

Gia Thanh cười khẩy, nhướng chân mày: “Muốn đập mày thêm trận nữa.”

“Mẹ mày ngon! Lên!”

Viên cảnh sát sầm mặt đập tay xuống bàn, quát: “Mấy đứa bây im hết chưa! Ở trong đây mà còn ráng hổ báo được à? Bỏ tù cả lũ bây giờ!”

Gia Thanh giả vờ nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

Kỳ Họa Niên huých vào tay gã, nhắc nhở: “Bỏ đi, đừng làm liên lụy thằng Lịch.”

Gia Thanh nhìn sang phía La Lịch, bây giờ mới chịu ngoan ngoãn.

Bầu không khí trong đồn dường như lúc nào cũng tất bật. Người ra người vào liên tục, chủ yếu là các viên cảnh sát mặc đồng phục xanh trắng, trông vừa lạnh lùng vừa oai nghiêm.

Viên cảnh sát thu thập lại tất cả bản tường trình, nói: “Bây giờ mỗi đứa tự gọi cho phụ huynh lên bảo lãnh đi.”

“Còn bọn tôi thì sao?” Thằng cầm đầu băng trấn lột chợt hỏi.

Viên cảnh sát cười đểu: “Đây là lần thứ mười mấy rồi, bọn bây nhớ không? Lần này không thể tha dễ dàng nữa đâu, chấp nhận đi.”

Ông ấy vừa nói xong, có một cảnh sát trẻ hơn đi đến gần, nói nhỏ vào lỗ tai: “Cậu nhóc bên kia vẫn chưa viết được gì cả, có vẻ tinh thần…không được bình thường. Tôi đoán là mắc hội chứng tự kỷ.”

“Có hỏi được số điện thoại người nhà không?”

“Vẫn chưa.”

“Gặng hỏi thêm đi, không được nữa thì báo lại tôi.”

Cảnh sát trẻ đi được một lúc thì ngoài cửa có người bước vào. Đó là một người đàn ông trạc hơn 30 tuổi, phong cách ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, áo sơ-mi đen tay ngắn và quần tây xám lông chuột, gương mặt chữ điền, ánh mắt sáng ngời, lộ ra một nét cương nghị chính trực.

Ngay khi người đó bước vào, những viên cảnh sát nữ đều đứng dậy, rối rít cười nói.

“Sếp Hoàng!”

“Sếpppp!”

“Sếp ơi, sao nay sếp tới đây thế?”

“Sếp mang theo gì kia? Úi, đồ ăn đó mấy cô ơi!”

Cao Vĩnh Hoàng mỉm cười lên tiếng: “Ừ, là đồ ăn đêm cho mọi người đấy.”

Có nữ cảnh sát tóc ngắn che miệng cười khúc khích: “Sếp ơi, giờ chưa 8 giờ nữa mà đêm khuya cái gì! Với lại, sếp cứ mua đồ ăn cho tụi em là tụi em không giữ dáng nổi đâu.”

Cao Vĩnh Hoàng vờ nghiêm túc lườm đối phương một cái, sau đó đưa toàn bộ túi đồ ăn cho cô.

“Đã là phụ nữ thì ai cũng xinh đẹp sẵn rồi. Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Ăn là cho sức khỏe, cho bản thân, biết chưa?”

“Dạ biếttttt!”

Cao Vĩnh Hoàng cắm một tay trong túi quần, ánh mắt lơ đễnh liếc nhìn xung quanh. Không ngờ lại bị một nữ cảnh sát khác phát hiện, bèn trêu chọc y.

“Sếp đang tìm ai đó? Hôm nay người ta không có đi làm đâu nha.”

“…Thanh Như, em vừa lột lưỡi à?” Cao Vĩnh Hoàng cười giận. “Đừng có đồn đại bậy bạ, người ta hiểu lầm là không xong đâu.”

Thanh Như cầm đùi gà rán lên cắn một miếng to, sau đó bĩu môi: “Gì chứ? Được sếp Hoàng để ý là một chuyện hiếm có đó nha! Anh có biết mọi người đều tưởng anh bị lãnh cảm không hả? Nhiều năm thế rồi mà vẫn không chịu ưng cô nào. Em là em lo cho tiền bối thôi.”

Cao Vĩnh Hoàng cúi mặt, lắc đầu ngán ngẩm.

“Có khi là lãnh cảm thật.”

Nói xong, y cũng chẳng quan tâm ánh mắt của những đồng nghiệp xung quanh mình như thế nào. Vì có lẽ đây là một sự thật mà y luôn cố gắng che giấu. Nhưng nếu không che giấu được nữa thì đành vậy. Công khai mà giúp người khác đỡ phải bị tổn thương thì cũng không tệ chút nào.

Lãnh cảm…

Ừ, không thể yêu ai được nữa thì cứ gọi mình là người lãnh cảm vậy.

Thanh Như là hậu bối của y, đồng thời là một người hay chia sẻ những rắc rối trong cuộc sống cùng y. Đó là lý do vì sao cô hiểu được đối phương, cũng hiểu rõ vấn đề “lãnh cảm” kia là thế nào.

Nhìn bóng lưng vững chãi nhưng cô độc của Cao Vĩnh Hoàng, Thanh Như chỉ hận mình không thể mổ tim y ra nhét một cái bật lửa vào.

Ngốc ghê! Bao nhiêu năm rồi…

Cho dù anh có yêu người ta thêm một trăm năm nữa thì người ta cũng không thể hồi sinh được đâu…

Tất nhiên, Cao Vĩnh Hoàng hoàn toàn không biết Thanh Như đang có ý định muốn phẫu thuật tim mình ra.

Trong đồn hôm nay có nhiều người hơn bình thường. Tiếng nói chuyện ra rả, thậm chí còn có tiếng người quát tháo cãi nhau ầm ĩ.

Cao Vĩnh Hoàng chau mày nhìn về hướng đó, chợt ánh mắt rơi trên một người. Mặc dù chỉ nhìn từ phía sau, song y vẫn dễ dàng nhận ra được đối phương là ai.

Ngỡ ngàng bước tới, Cao Vĩnh Hoàng đặt tay lên vai người nọ, ngạc nhiên cất tiếng:

“Tâm, sao em lại ở đây?”

Hết chương 108.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.