Ông bà xưa có câu: Giận quá mất khôn.
Trước tình huống căng thẳng và áp lực mà Ngụy Kỉ tạo nên ngay lúc này, tức giận kháng nghị sẽ chẳng giải quyết được chuyện gì cả. Mặc dù thái độ của ông ta vừa mờ ám vừa ngang ngược, nhưng Vưu Hạ biết rõ giờ chưa phải là lúc để vạch trần mọi thứ.
Trong những người đang đứng ở đây, kể cả anh, hầu hết đều có khoảng thời gian tiếp xúc với viện phó quá ít. Dẫu có làm việc cùng một môi trường hay hai ngày qua đã ở chung một lều chăng nữa, mọi người dường như vẫn không đủ sức nắm trọn ý đồ của ông ta.
Ngụy Kỉ đi rồi, không gian bất giác rơi vào khoảng lặng.
Trên vai áo Vưu Hạ còn lưu lại chút hương thơm dịu mát của bạc hà. Hẳn là ban nãy Ngụy Kỉ đã giữ một nắm lá bạc hà không ít nên mới vương vấn lâu đến vậy. Tuy nhiên, Vưu Hạ không buồn đưa tay vuốt phẳng vai áo, ánh mắt rơi vào trầm ngâm tựa đang suy nghĩ điều chi.
Cho đến khi Mohamed với tính cách nóng nảy bất kham định sẽ lao ra khỏi lều tìm Ngụy Kỉ nói chuyện thẳng thắn thì bất ngờ bị Vưu Hạ ngăn cản. Lần đầu tiên anh chủ động nắm tay gã, khiến gã sửng sốt vài giây.
“Giữ cái đầu lạnh đi.”
Đường nhìn di chuyển từ cổ tay trở lên, cuối cùng đối diện với một gương mặt điềm tĩnh quen thuộc, Mohamed thoáng nheo mắt, không đồng tình hỏi: “Sao phải làm vậy? Ông ta quá đáng thế nào, cậu cũng thấy rồi còn gì.”
Vưu Hạ thả tay ra, chợt đổi chủ đề: “Chuyến đi này ông ta đã trả công cho anh bao nhiêu vậy?”
“Tiền công? Hình như…”
Nhắc đến tiền bạc, Mohamed nhất thời ngắc ngứ, nghiêng đầu suy nghĩ giây lát. Chẳng lâu sau, gã lập tức nhớ lại khoảnh khắc Ngụy Kỉ tìm gặp mình, dúi vào tay mình một cọc tiền rất dày rồi đưa ra đề nghị của ông ta.
Lời đề nghị đơn giản mà tràn đầy áp lực: Hãy đưa chúng tôi vào rừng Amazon.
Thú thật, lúc ấy Mohamed đã muốn dứt khoát từ chối loại công việc nhọc nhằn này rồi. Ai đời đang yên đang lành lại muốn ngâm thân dưới dòng sông đầy trăn khổng lồ và ngủ nghỉ giữa nơi có bầy sói hoang cơ chứ?
Song, khi Ngụy Kỉ nói sơ qua về dự án Blancrisha và các bác sĩ đại diện của khoa Tim Mạch, Mohamed thoắt cái đổi ý định. Ánh mắt chần chừ ban đầu bỗng biến mất, thay vào là vẻ mặt phấn khích mong chờ.
Trong lúc thuyết phục, Ngụy Kỉ có để ý đến thái độ của gã. Với một người chỉ luôn tin vào bản thân như ông ta thì một điều nhỏ nhặt thế này cũng đủ dấy lên niềm nghi ngờ. Nhưng rồi qua vài phút ngẫm nghĩ, cuối cùng ông lại quyết định gạt phăng bận tâm lăn tăn trong lòng.
Thật ra chẳng phải đơn giản mà Ngụy Kỉ dễ dàng đặt niềm tin vào Mohamed như vậy. Vốn dĩ trước đó cả hai từng giao dịch với nhau thông qua một người trung gian khác rồi và ông ta nhận ra được tính cách đối phương vừa phóng khoáng vừa hào sảng, dường như không phải kiểu người sẽ nảy sinh lòng tham và mưu mô vì lợi ích riêng.
Và đúng là thế.
Suốt hai ngày qua, Mohamed vẫn đang thực hiện tốt nhiệm vụ của gã: Lái tàu, dẫn đường, bảo hộ, quan trọng nhất là không tọc mạch hay xen vào chuyện người khác. Chỉ riêng hôm nay cả hai xảy ra bất đồng quan điểm nên mới lớn tiếng cãi vã mà thôi.
Dù sao việc vào núi tìm kiếm một loại thảo dược quý hiếm cũng là một việc cực kỳ nguy hiểm, vậy mà ông ta chẳng màng đến tính mạng của gã đã tự tiện quyết định tất cả rồi.
Nếu như ngày hôm ấy, gã không vì một giây ngu dại mà gật đầu chấp nhận giao dịch thì bây giờ đã chẳng dồn bản thân vào con đường sinh tử mỏng manh thế này rồi!
Vì sao lại là một giây ngu dại à?
Vì vốn dĩ gã không hề bị tiền che mờ mắt, mà là bị trai ấn đầu xuống vũng bùn!
Nói cách khác, nguyên nhân khiến Mohamed đột nhiên thay đổi suy nghĩ chính là chàng trai mặt lạnh hơn tiền vừa mới khuyên gã giữ cái đầu lạnh cách đây hai phút trước!
Nhưng biết sao được?
Tiên trách kỷ, hậu trách nhân.
Lời này chưa bao giờ sai, có điều rơi vào tình huống hiện tại thì hơi thốn chút xíu.
Mohamed khổ sở thu hồi ký ức rồi thở dài đánh thượt: “Ông ta đưa tôi khoản tiền khá lớn, đủ sức ăn chơi thả ga đến nửa năm.”
Nửa năm? Rốt cuộc cọc tiền đó có bao nhiêu số không đằng sau nhỉ?
Thụy Lam thầm ghen tị, chu môi đoán già đoán non.
Trái lại, Vưu Hạ không tỏ ra kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng tặng Mohamed một nụ cười thông cảm: “Vậy phải rồi, trên đời làm gì có ai cho không ai bao giờ. Số tiền càng nhiều, việc làm cũng càng nhiều, thậm chí là phải bỏ cả mạng sống. Thế nên tôi nghĩ là…”
Nói đến đây anh tạm ngừng, kéo theo những đôi mắt tò mò dõi theo từng phút một.
“Tôi nghĩ cách tốt nhất là anh cứ làm theo yêu cầu của ông ấy đi. Đôi co tranh cãi làm gì khi chính anh đã chấp nhận giao dịch với số tiền khổng lồ kia chứ?”
Sao cơ? Cậu nói…
Khóe miệng khẽ giật, Mohamed đăm chiêu nhìn Vưu Hạ bằng đôi mắt sửng sốt. Lòng bàn tay buông thõng chợt siết mạnh lại, như thể muốn kiềm chế cơn nóng giận sắp bùng nổ. Tuy nhiên, so với tức giận thì trái tim gã lại trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Lời nói vừa rồi rõ ràng là cạn tình ráo máng. Tại sao một người mà gã luôn hết mực quan tâm thương mến có thể thẳng thừng thốt ra những câu chữ như vậy?
Cứ làm theo yêu cầu của ông ta ư?
Đừng tranh cãi chỉ vì tôi là người chấp nhận cuộc giao dịch này?
À thì, anh nói đúng, đúng tới nỗi làm gã phải bật ra một tiếng cười nhạt nhẽo.
Mohamed vừa gật gù vừa đưa tay vuốt mặt, khàn giọng hỏi: “Lỗi là do tôi ham tiền nên giờ phải chịu hy sinh mạng sống của mình đúng không?”
Vưu Hạ im lặng rũ mi, chưa vội đáp.
Trong khi đó, Kỳ Họa Niên đứng cạnh phát hiện câu chuyện bắt đầu xoay chuyển khó lường, nhất là thái độ và cảm xúc của Mohamed. Ánh mắt nhiệt huyết bấy lâu của gã phút chốc đã bị thất vọng bất mãn phủ vây. Mặc dù không phải người trong cuộc, nhưng thật lòng mà nói cậu cũng không thoải mái cho lắm. Dù sao vào tối hôm qua, cả hai đã bắt tay trở thành bạn tốt của nhau, bây giờ chứng kiến cảnh tượng khó xử này, cậu hoàn toàn không cam tâm.
Để một mình Mohamed đi vào chỗ nguy hiểm, sao cậu có thể trơ mắt đứng nhìn? Ngặt nỗi, nếu cả hai cùng đi thì mọi người ở đây sẽ phải xoay sở làm sao?
Kỳ Họa Niên đau đầu muốn tìm cách giải quyết, thế nhưng chưa kịp đề xuất đã nghe thấy giọng nói điềm nhiên của Vưu Hạ lần nữa cất lên.
“Tôi không có ý trách anh. Vấn đề bây giờ là nếu anh đi, sẽ có khả năng cứu được một mạng người. Còn nếu ngược lại, thì không chỉ có một người phải ra đi mà cả anh cũng sẽ không bao giờ thấy an lòng được đâu. Lương tâm của anh sẽ bị giày vò suốt một đời. Nói tôi nghe xem, anh có muốn như vậy không?”
Câu từ đánh trúng trọng tâm, đồng thời cũng xoáy mạnh vào lương tâm của một người sống tình cảm như Mohamed. Gã thẫn thờ nghĩ suy, tâm trí lúc này đương giằng co giữa sinh mạng của Tào Mẫn và sinh mạng của bản thân, chẳng biết phải chọn bên nào mới đúng đắn.
Bầu không khí mỗi lúc một nặng như chì.
Mohamed nhắm mắt, bặm chặt môi hồi lâu mới miễn cưỡng đáp: “Nói cho cùng thì đây vẫn là chuyện liên quan đến tôi, nên tôi cần thời gian suy nghĩ. Các người… đừng có bức ép tôi giống như ông ta, được không?”
Nhìn thấy biểu cảm rối bời của Mohamed, Vưu Hạ không thúc giục thêm nữa, chỉ gật đầu đồng ý: “Được, anh cứ suy nghĩ cho kỹ nhưng đừng quá chậm trễ. Vì tôi e là… Tào Mẫn không gắng gượng được bao lâu nữa đâu.”
Khi nghe đến tên của người đang nằm thoi thóp trên vải đệm, Mohamed chợt tỉnh táo hơn một chút. Gã quay đầu nhìn thể trạng Tào Mẫn chốc lát rồi lẳng lặng xoay gót đi ra ngoài.
Tấm bạt hất tung lên, sau đó buông xõa che đi tia nắng vàng ruộm bên ngoài.
Trong lều chỉ còn bốn người, ba người tươi tỉnh khỏe mạnh và một người bất động yếu ớt. Trải qua khoảng thời gian không lâu nhưng đủ căng nổ não, Thụy Lam cuối cùng cũng có thể vuốt ngực thở phào. Từ trước đến nay, không phải hắn chưa từng nhìn thấy mấy cảnh đồng nghiệp gây gổ với nhau, nhưng mà lần này lại là một cấp độ khác hẳn.
Tỉ mỉ hồi tưởng khoảnh khắc Mohamed siết tay trừng mắt nhìn Vưu Hạ, Thụy Lam vẫn còn run tới mức tim đập thình thịch, vì hắn cứ ngỡ Mohamed sẽ nóng nảy mà bay vào đánh Vưu Hạ tơi bời hoa lá. Tuy nhiên, rốt cuộc thì chẳng có trận đánh nhau nào cả.
Có lẽ… Mohamed không muốn động tay với một người có vẻ ngoài nho nhã như Vưu Hạ. Chỉ cần liếc sơ qua cũng biết được Vưu Hạ chẳng biết đánh đấm gì rồi. Nếu Mohamed mà đánh thật thì e là lại thêm một người nằm bất đồng thương tích đầy mình.
Nghĩ vậy, Thụy Lam bỗng cười khúc khích, nom hả dạ lắm.
Tiếc là nụ cười càn rỡ ấy đã lọt vào tầm ngắm của Vưu Hạ, anh lạnh lùng nheo mắt phán đoán mấy giây rồi thình lình cất tiếng sai bảo: “Thụy Lam, cậu ra ngoài mang một thau nước lạnh vào đây.”
Thụy Lam lập tức nín bặt, chớp chớp mắt ngỡ ngàng: “Gì? Anh kêu tôi à?”
“Ừ, đứng xem kịch nãy giờ thỏa thích rồi, nên giờ lao động chút đi.” Vưu Hạ nói xong liền đi đến gần chỗ Tào Mẫn, ngồi bệt xuống, cầm bàn tay của y lên kiểm tra.
“Xem kịch hồi nào…” Thụy Lam cúi mặt, lẩm bẩm trong miệng, đồng thời nhất quyết không động đậy đôi chân chỉ bằng nửa thân trên của mình.
Vưu Hạ kiểm tra cơ thể Tào Mẫn qua một lượt rồi ngẩng đầu nhìn Thụy Lam, phát hiện hắn vẫn chưa chịu đi, anh nhướng mày: “Sao còn đứng đó? Trong rừng cậu đã không cần động não thì phải chịu khó động tay động chân đi chứ?”
Thụy Lam hung hăng trừng mắt, bĩu môi đốp chát: “Tôi canh chừng anh Mẫn cả đêm nên mệt rồi, rảnh đâu nghe anh sai vặt nữa. Thích thì anh tự mà đi, ai cũng có chân hết mà.”
Vưu Hạ im lặng nhìn đối phương, khóe môi thấp thoáng cong lên, hỏi: “Cậu bảo tôi đi? Cậu chắc chưa?”
“…” Đôi mắt trừng trừng vội vàng thu về, cố tình đảo sang chỗ khác, giả điếc làm ngơ.
Bộ dạng cứng đầu muốn chơi trò ‘trứng chọi đá’ của Thụy Lam làm Kỳ Họa Niên bất đắc dĩ cười khổ. Vì sợ trong lều lại xảy ra cãi vã vô nghĩa, cậu chủ động nhận nhiệm vụ lấy nước.
“Để em lấy cho.” Kỳ Họa Niên lén lườm Thụy Lam một cái rồi mau chóng bước đi.
Vưu Hạ ngoảnh đầu nhìn bóng lưng vừa khuất khỏi, trong lòng hơi giận. Song, anh cũng thừa hiểu cái tính thích bao đồng của cậu, nên đành nghĩ ra cách khác để ‘đày’ Thụy Lam. Bây giờ trong lều không còn ai khác nữa, Vưu Hạ ngước mi đắc ý nhìn chàng trai trẻ đang đứng sát góc lều với bộ dạng thấp thỏm.
“Có người đi lấy nước hộ rồi, vậy cậu làm việc khác đi.”
Vẫn bắt mình làm việc mới chịu hả?! Sao mà thích hành người ta quá vậy trời! Hôm qua tới nay mình đâu có động chạm chọc ghẹo gì anh ta nữa đâu, cuối cùng là tại sao nhỉ?
Thụy Lam vừa khó hiểu vừa ấm ức, hạ giọng gạn hỏi: “Làm việc khác là làm gì mới được?”
Vưu Hạ nghiêng mặt nhìn quanh, sau đó hất cằm về phía mấy cái ba lô nằm cạnh nhau: “Đem hộp nhựa ấy qua đây, tôi muốn khám cho anh ta một chút.”
Xí! Rõ ràng cái hộp nhựa gần chỗ anh ta hơn, vậy mà còn bắt mình đem qua mới chịu. Đúng là bày trò ức hiếp người khác!
Nỗi uất ức như lớp keo dính ghì mãi bước chân của Thụy Lam. Hắn mím môi ra vẻ do dự rồi nghiêm túc phân tích vấn đề.
Dù không rõ vì sao anh ta lại cứ kiếm cớ bắt nạt mình, nhưng nếu đã muốn thì sẽ đày mình cho đến khi nào được mới thôi. Có phải vậy không ta? Nếu lần này vẫn cứng đầu chẳng nghe, có khi nào… anh ta sẽ còn tiếp tục kiếm cớ khác cho mình ăn ‘hành’?
Chậc!
Cuối cùng, Thụy Lam cũng thôi chơi trò ‘trứng chọi đá’, chấp nhận làm một quả trứng nghe lời, vội vàng cầm hộp nhựa đưa cho Vưu Hạ.
Lúc đưa xong, hắn còn chêm một câu gỡ gạc lòng tự trọng: “Này là tôi vì anh Mẫn thôi, chứ không phải là chịu làm sai vặt cho anh đâu.”
Vậy cơ à? Nhưng làm sao đây, tôi quen thói sai người hầu hạ rồi, với cả cậu làm tôi ngứa mắt, nên ráng mà chịu đi. Còn nếu không muốn… thì tránh xa người tôi ra một chút.
Thấy anh im lặng, hắn nheo mắt, hắng giọng: “Nè, anh có nghe không đó? Ít nhất cũng phải nói gì đi chứ.” Cảm ơn chẳng hạn!
“Ừm hm.”
“…” Được rồi, anh nhất!
Vưu Hạ hờ hững đáp rồi cúi đầu mở nắp hộp, khóe môi bất giác cong nhẹ nhàng, lộ ra nét cười thỏa mãn cho cơn giận dỗi vừa rồi.
[…]
Trưa trời ấm áp yên ả, những túp lều nhỏ như vừa ngủ quên dưới tia nắng long lanh xuyên qua hàng trăm nghìn chiếc lá xanh mướt. Khác với buổi trưa vật vã ngày hôm qua, hôm nay tất cả thành viên đều có chỗ tốt để ngả lưng nghỉ ngơi. Vì sự cố của Tào Mẫn và Philippe nên buộc chuyến hành trình của họ phải tạm hoãn trong vài ngày tới.
Tào Mẫn được Vưu Hạ khám tổng quát rồi cho uống một viên thuốc giảm sốt, bây giờ đang ngủ rất ngon, tuy không thể ngăn được những mụn mủ sưng đỏ lây lan nhưng chí ít vẫn giúp y quên đi đau đớn. Vưu Hạ xong việc bèn bàn giao những chuyện vặt vãnh cho Thụy Lam, dặn dò hắn cách bao nhiêu tiếng thì kiểm tra thân nhiệt của Tào Mẫn.
Đợi người đi rồi, Thụy Lam nằm xuống ngay bên cạnh, lim dim. Cả đêm chập chờn lúc tỉnh lúc mê nên giờ đây mí mắt của hắn đã sắp díu vào nhau. Dù vậy, trong lòng bàn tay vẫn còn giữ chặt nhiệt kế, phòng hờ khi cần sẽ không phải mất thời gian tìm kiếm.
Khi Vưu Hạ trở về lều để chợp mắt chút đỉnh thì không nhìn thấy bóng dáng Kỳ Họa Niên đâu nữa. Anh nằm chắp tay ngay ngắn trên bụng, liên tục phỏng đoán xem cậu đang làm gì vào trưa trời trưa trật thế này. Sau một hồi, đáp án còn chưa kịp nhảy ra thì chàng bác sĩ nào đó đã thiếp đi mất tiêu. Cơn buồn ngủ đổ bộ như bão tố, hoàn toàn bất khả kháng lực.
Ngoài sân, đống lửa tàn nằm trơ trọi, lẳng lặng quan sát cảnh vật tĩnh mịch. Vài giây kế tiếp, bỗng nó nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề giẫm trên mặt đất. Đôi mắt xám tro lén lút đảo ngang đảo dọc, nhác thấy một chàng trai trẻ đang gánh hai xô nước đầy đi về phía này.
Kỳ Họa Niên cẩn thận đặt hai xô nước xuống đất, quệt mồ hôi lấm tấm trên trán. Thông thường công việc gánh nước tìm củi là của Mohamed, nhưng hôm nay biết rằng tâm trạng gã không được vui nên cậu mới quyết định làm thay cho anh bạn tốt.
Đổ nước vào một cái bình thật lớn sát cạnh lều mình xong, Kỳ Họa Niên ngửa cổ thở mạnh mấy hơi. Ánh nắng bấy giờ chiếu rọi như thể muốn rắc thêm bụi rám lên gương mặt ấy, khiến cậu ngày càng giống một người đàn ông thành thục và trưởng thành sau nhiều biến cố.
Cùng lúc đó, phía sau túp lều của Ngụy Kỉ, Kỳ Họa Niên chợt nghe thấy có tiếng rìu sắt chặt chém vào một thứ rất cứng, lực chặt mạnh mẽ dứt khoát vô cùng làm cậu hơi tò mò.
Ban trưa mà ai đang làm gì vậy nhỉ?
Kỳ Họa Niên kéo cổ áo lau đi giọt mồ hôi trượt xuống cằm, chậm rãi bước về nơi phát ra âm thanh. Khoảng cách được rút ngắn, một bóng dáng cao to vạm vỡ cũng dần lộ ra giữa ban ngày. Đối phương không mặc áo, chấp nhận phong trần dưới cái nắng của 12 giờ trưa, tập trung cao độ vào việc chẻ củi mà chẳng hề đoái hoài xung quanh.
Sững sờ chốc lát, Kỳ Họa Niên chau mày lên tiếng: “Mohamed, trưa nắng anh chẻ củi làm gì?”
Mohamed chưa đáp lời, cúi mắt im lặng tiếp tục công việc dở dang mang chút ‘dở hơi’ của mình. Tận khi Kỳ Họa Niên đứng ngay bên cạnh, gã đành dừng tay, quay sang thở hồng hộc nhìn cậu.
Cả hai nhất thời nín thinh đấu mắt với nhau gần nửa buổi.
Rốt cuộc Mohamed chịu thua, cau mày qua loa đáp: “Làm để bớt bận tâm mấy chuyện vớ vẩn.”
Kỳ Họa Niên liếc nhìn hai bên cổ tay đã nổi gân xanh của Mohamed, thừa hiểu được mức độ điên cuồng chẻ củi từ nãy đến giờ như thế nào rồi. Nếu cậu không phát hiện kịp lúc thì có phải gã sẽ chẻ cho tới tối luôn không?
Haiz, dở hơi thật!
“Nghỉ tay đi, anh định vứt luôn cánh tay dẻo dai cơ bắp ôm ấp bao người của mình hay gì?” Kỳ Họa Niên muốn an ủi, nhưng lại vô tình quen thói cà khịa đối phương.
Thấy đối phương im lìm, sợ rằng lại chọc giận gã nên cậu bèn ho khẽ đổi lời: “Ý tôi là… anh đừng có chẻ nữa, tay anh muốn sưng lên hết rồi kìa.”
Mohamed bẻ khớp cổ kêu lên răng rắc, ánh mắt hầm hầm đáng sợ cúi nhìn hai cổ tay mỏi nhừ, ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn kiên định lắc đầu, gạt đi lời khuyên chân thành của Kỳ Họa Niên. Một tay cầm chắc chiếc rìu sắt, một tay nhấc khúc củi to đặt thẳng, tiếp đến dùng lực mà bổ nó làm đôi.
Tiếng động oanh tạc màng nhĩ Kỳ Họa Niên, cậu bất lực nhún vai lùi ra sau, ngồi xuống thân cây rỗng ở gần đó. Khuỷu tay đặt trên đầu gối, lòng bàn tay khít vào nhau, giữa ban trưa, Kỳ Họa Niên im lặng ngồi nhìn Mohamed chẻ củi. Có một điều phải công nhận là động tác của gã cực kỳ nhuần nhuyễn, giống như khúc gỗ ấy chỉ là miếng bánh, còn chiếc rìu là con dao, cắt một đường là xong.
Ngồi thưởng thức tài nghệ hồi lâu, Kỳ Họa Niên bất ngờ hỏi: “Anh giận anh Hạ sao?”
Một câu hỏi nhẹ nhàng lại đủ sức kéo tâm trí hỗn loạn của Mohamed trở về thực tại. Gã ngừng tay ngay tức thì, đứng lặng vài giây mới cứng ngắc quay đầu nhìn Kỳ Họa Niên. Chiếc rìu trong tay có vẻ nặng hơn mọi ngày, hoặc vốn dĩ lòng gã đang đeo phải tảng đá khổng lồ nên mới thấy mệt mỏi nhường này.
Buông rìu xuống, Mohamed vuốt mặt ướt mồ hôi, chậm rãi đi về phía Kỳ Họa Niên. Hai người đàn ông ngồi cạnh nhau tựa như thời khắc trở thành bạn tốt vào tối hôm qua, nhưng bầu không khí lúc này đã chẳng còn tiếng cười nói vô tư vui vẻ nữa.
Mohamed gục đầu đăm chiêu nhìn lòng bàn tay đỏ tấy của mình, cười nhạt thành tiếng: “Tôi giận cậu ta thì có ích gì? Cho dù tôi có bỏ mạng ngoài kia thì cậu ta vẫn không đau buồn chút nào đâu.”
Dừng đoạn, gã liếc cậu, nhướng cao lông mày nhấn mạnh: “Đâu phải cậu không hiểu tính tình của người đó?”
Tình tính người đó thế nào, ai cũng biết cả.
Lạnh lùng, vô cảm, đến mức Mohamed phải tự hỏi một điều, rằng anh từng xem gã là bạn bao giờ chưa?
Tự hỏi từ rất lâu, tới hôm nay mới tìm ra được câu trả lời.
Rõ ràng là… chưa từng.
Mohamed hít sâu một hơi, ngầm đặt dấu chấm hết cho những rung động nhớ nhung của hai năm qua. Khi tâm trạng vừa ổn định được một chút thì lại nghe thấy Kỳ Họa Niên cất lời.
“Anh nói vậy, tức vẫn chưa thật sự hiểu anh ấy rồi.”
Mohamed thoáng chau mày, trái tim bỗng chốc ngứa ngáy khó chịu vì lời nói của người bên cạnh.
Gã… vẫn chưa thật sự hiểu Vưu Hạ ư?
Gì cơ? Đây là chuyện hài đấy à? Hay là gã tức giận quá mà bị mất trí nhớ tạm thời? Chỉ có vậy gã mới không hiểu cái người mặt lạnh hơn tiền kia thôi.
Mohamed vẫn nhớ như in ngày cuối cùng trước khi đoàn y bác sĩ rời khỏi Tiên Vận, gã đã gặp và trò chuyện đôi ba câu với Vưu Hạ. Sau đó, gã còn mạnh mẽ khẳng định mình có khả năng thấu hiểu tâm can của anh chỉ qua một ống kính.
Thế mà bây giờ phải nhận lại một câu phủ nhận từ Kỳ Họa Niên, bất giác khiến Mohamed không cam tâm.
“Vậy mà vẫn chưa hiểu được hết thì thế nào mới là hiểu thật sự đây?” Mohamed cắn môi dưới, ấm ức dồn nén muốn tuôn trào. “Cậu nói tôi nghe xem?”
Kỳ Họa Niên liếc nhìn Mohamed rồi lắc đầu cười khổ, đồng thời áp tay lên bả vai cứng cáp của gã, siết mạnh cảnh tỉnh: “Anh bình tĩnh lại chút đi! Tôi đâu nói là anh không hiểu anh ấy, chỉ là vẫn chưa thật sự nhìn thấy được tình cảm của anh ấy dành cho anh mà thôi. Anh nghĩ là anh Hạ ghét bỏ anh sao? Hay là nghĩ anh Hạ chẳng xem anh là bạn?”
“…” Mohamed nhất thời im bặt, sững sờ nhìn cậu, miệng hé ra nhưng không biết phản bác điều gì.
Bởi vì cậu nói đúng, hoàn toàn không sai nửa chữ.
Trông biểu cảm chột dạ rõ như ban ngày ở người đối diện, Kỳ Họa Niên quay mặt phì cười, chốc lát liền ngoảnh lại đắc ý tiếp lời: “Tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?”
“…” Mohamed mặt nhăn mày nhó, hết cách chối bỏ đành thừa nhận. “Thì sao? Tôi nghĩ sai hả?”
“Dĩ nhiên… là sai rồi!” Kỳ Họa Niên lườm Mohamed với thái độ khinh thường trí tuệ của đối phương. Sao anh ta có thể nghĩ tới một chuyện vớ vẩn như vậy được nhỉ? Trong khi so với Thụy Lam, Vưu Hạ đối xử với anh ta tốt hơn nhiều lắm rồi còn gì.
Trước kia Kỳ Họa Niên từng nghĩ Mohamed là một người vừa có IQ vừa có EQ, nhưng xem ra sự thật chẳng phải như vậy.
Cậu phút chốc thất vọng thở dài: “Ngoài tôi ra, thì đáng lẽ anh phải là người thứ hai hiểu được con người của anh Hạ chứ? Có phải anh thấy bất mãn với mấy lời hồi sáng này của anh ấy không? Vì anh ấy đồng thuận với viện phó nên anh tức giận sao? Hay là bị tổn thương vì thái độ hờ hững thẳng thắn của anh ấy? Nói cho cùng, đây là chuyện của rất nhiều người chứ không riêng gì anh đâu. Dù sao anh Mẫn cũng là một thành viên của dự án, nếu anh ấy gặp chuyện không hay thì những người còn lại cũng không vui được. Nên tôi nghĩ anh Hạ có lý do của mình khi khuyên anh làm theo lời người đó thôi.”
Lý do riêng sao?
Còn có thể là lý do gì được nhỉ? Lúc ấy Vưu Hạ đã nói gì với gã? Giữ cái đầu lạnh, tức muốn khuyên ngăn hành động nóng nảy và thiếu suy nghĩ mà gã sẽ dành tặng cho ông già thủ đoạn kia ư?
Nếu vậy… liệu có phải Vưu Hạ đã biết được chuyện gì đó liên quan đến ông ta hay không? Một lão viện phó có tuổi đời dày dặn kinh nghiệm, trải qua bao nhiêu trở ngại mới ngồi lên được chiếc ghế quyền lực ấy thì chắc chắn không dễ đối phó.
Mohamed trầm mặc hướng mắt về phía cánh rừng vắng vẻ, nhớ lại thái độ cũng như lời nói vô nhân tính của Ngụy Kỉ, khóe miệng run run tức giận.
Ngụy Kỉ chẳng buồn để tâm đến tính mạng người khác mà chỉ tập trung vào kế hoạch của riêng ông ta. Bản chất đốn mạt như thế sao lại dám bước vào cái ngành đề cao đạo đức này chứ?
Khốn nạn!
Mohamed vuốt mặt rồi thở hắt ra, dường như tâm trạng đã trở về ‘chế độ’ bình thường của mọi ngày.
“Từ sáng đến giờ tôi không ngừng nghĩ đến trận cãi nhau với Jimmy. Trước đây tôi luôn kiềm chế rất giỏi vì vốn dĩ hiểu được tính cách lạnh lùng ít nói của cậu ta. Nhưng mà sáng hôm nay thì khác, khi đó cậu có biết tôi quẫn bách tới mức nào không? Đột nhiên một tên dẫn đường lại phải thí mạng sống của mình để cứu người khác. Không phải tôi muốn bỏ mặc Mẫn, mà vì cách hành xử của ông ta làm cho tôi bất bình, không phục chút nào.”
“Tôi ghét ai ra lệnh, hơn nữa ông ta còn ngang ngược muốn tôi phải quay về đúng thời hạn có lợi ích cho ông ta, còn tôi ra sao thì mặc kệ. Đúng là tôi suýt phát điên, nhưng chưa đến nỗi nào, cho đến khi Jimmy lên tiếng bảo tôi nghe theo lời ông ta đi, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Tôi giận, vừa giận vừa buồn, vì tôi nghĩ là cậu ta cũng giống Ngụy Kỉ, xem trọng mạng sống của Mẫn hơn.”
Chờ cho Mohamed dừng hẳn, Kỳ Họa Niên mới vươn tay xoa dịu nỗi thất vọng của gã. Đôi tay ngăm ngăm dày rộng nổi bật trên làn da trần trụi và trắng sáng của người phương Tây, xoa một chốc thì cậu rút tay về, nhẹ nhàng trấn tĩnh.
“Mohamed, anh Hạ không phải kiểu người vô tình như thế đâu. Tôi có thể đảm bảo chuyện này, nhất là đối với anh, anh ấy sẽ không lạnh nhạt đến mức đẩy người bạn của mình vào chỗ nguy hiểm. Có lẽ theo suy nghĩ của anh Hạ, không gì đáng sợ hơn lòng người.”
Kỳ Họa Niên cười khẽ, ánh mắt đầy ý tứ hỏi: “Anh hiểu mà, đúng không?”
Trong giây khắc, Mohamed như bừng tỉnh. Gã ngước nhìn đối phương, chậm rãi tiếp thu từng câu từng chữ vừa rồi, cơn tức giận dồn nén cả buổi trời bỗng hóa thành một làn khí lạnh lẽo trườn bò khắp sống lưng.
“Không gì đáng sợ hơn lòng người…” Mohamed tự lẩm nhẩm hồi lâu rồi nhắm mắt hít sâu vào. “Nói như cậu thì… nghĩa là tôi đã hiểu lầm Jimmy sao?”
Thực chất, người kia đang cố gắng bảo vệ gã khỏi tay một ‘ác quỷ’?
Nút thắt tạm thời được tháo gỡ, Kỳ Họa Niên cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm hẳn đi, cậu gật đầu hài lòng với dáng vẻ sáng suốt quen thuộc của Mohamed.
“Cuối cùng cũng chịu hiểu ra rồi. Khi ấy tôi định sẽ giải thích với anh nhưng nghĩ lại anh còn đang khó chịu nên chắc là chưa tới lúc. Thật ra chúng tôi không ai có quyền ép buộc anh phải đi cả, đây là chuyện mà anh phải tự đưa ra quyết định. Tôi và anh Hạ luôn tôn trọng anh, dù cho thời gian không còn lại bao nhiêu nữa…”
Tuy thời gian là thứ vô hình, nhưng với tình huống nguy cấp, nó vẫn sẽ hiện hữu thật rõ trong trí óc của chúng ta, là một quả bom nổ chậm lúc nào cũng kè kè bên cạnh, thúc giục chúng ta bằng cách thức đáng sợ nhất có thể.
Mohamed cảm nhận được loại âm thanh inh ỏi ấy đang tấn công màng nhĩ và đại não, khiến gã mệt mỏi chẳng muốn phải nghĩ ngợi gì thêm.
“Thời gian đúng là không còn nhiều, vậy mà chúng ta…” Mohamed nghiến răng tự trách. “…chúng ta lại để lỡ mất mấy tiếng đồng hồ rồi. Đáng ghét thật nhở?”
Kỳ Họa Niên nghiêng mặt vô thức nhìn về hướng một lều vải, bên trong đang có một sinh mệnh đáng thương chịu đựng ngần ấy đau đớn mà chưa thể biết sẽ có ngày tươi sáng hơn không. Mơ màng nhìn một lúc, cậu thu mắt về, liếc qua Mohamed.
“Đừng bi quan quá, người tốt sẽ không chịu thiệt thòi đâu, tôi tin là vậy.”
Mohamed khẽ lắc đầu, có vẻ không theo phe Kỳ Họa Niên được, gã cười nhạt thếch: “Quan niệm của người phương Tây như tôi, à không, đơn giản là quan niệm của tôi, tôi chỉ tin vào những thứ có đủ cơ sở khoa học mà thôi. Về linh cảm thì tôi không chắc, nhưng mà… tôi cũng hy vọng như cậu.”
“Tôi biết mà.” Kỳ Họa Niên nhún vai, tỏ ra vô cùng tự tin.
Sau đó, cậu bỗng cúi đầu, cẩn thận tháo chiếc vòng trên cổ tay trái ra, đẩy sang chỗ Mohamed. Thấp thoáng có cái bóng vụt qua tầm mắt, gã khó hiểu nhìn xuống, đôi chút ngỡ ngàng.
Một chiếc vòng làm bằng da với hai lớp được tết lại cực kỳ khéo léo và đặc biệt. Lớp ngoài cùng láng mịn, thơm nhẹ một mùi hương thanh dịu của trà, lớp còn lại gồm nhiều sợi chỉ đan chéo vào nhau, có màu sậm hơn. Mặt vòng không có họa tiết như mấy món quà lưu niệm gã hay thấy trong cửa hàng, nhưng đổi lại có một khối vuông bằng kim loại. Trên khối vuông khắc vài con chữ kỳ lạ, nhìn mãi cũng chẳng đoán ra nổi ý nghĩa.
Ngơ ngác qua đi, Mohamed hắng giọng hỏi: “Gì đây?”
Kỳ Họa Niên thản nhiên mỉm cười, đồng thời đeo chiếc vòng ấy cho Mohamed: “Vòng hộ mệnh, là của bà tôi để lại.”
“Vòng hộ mệnh?!” Mohamed sửng sốt, đột nhiên cảm thấy sống lưng tê rần như có luồng điện chạy ngang qua. “Đồ của bà cậu cho cậu mà, sao lại đưa tôi?”
Lúc nhìn từ xa thì không phát hiện được gì, nhưng khi chiếc vòng ma xát cùng da thịt rồi, Mohamed mới ngờ ngợ nhận ra thời hạn của nó. Có lẽ là lâu lắm rồi, phải hơn mười năm ấy chứ. Hơn nữa, dựa vào từng đường chỉ thêu cũng thừa hiểu người làm ra món quà này đã dành không biết bao nhiêu công sức lẫn thời gian.
Vì vậy, gã nghĩ mình không nên nhận lấy đồ vật kỷ niệm của người khác mà chẳng có một lý do chính đáng nào.
Song, Kỳ Họa Niên vẫn nhất quyết ‘tặng’ chiếc vòng cho Mohamed. Vòng tay ôm khít cổ tay gân guốc của gã, vô tình che đi vài dấu vết lao lực của việc chẻ củi ban nãy.
“Thật ra tôi không cho anh luôn đâu nên khỏi phải ngại. Chỉ cần cố gắng giữ kỹ một chút, đến khi quay về thì trả lại cho tôi là được.”
“Quay về?” Mohamed ngước mắt khỏi chiếc vòng tay, chợt ngẩn người nhìn Kỳ Họa Niên.
Giọng điệu của cậu vô cùng quả quyết khiến gã bắt đầu hoang mang, sợ rằng bản thân đã bỏ lỡ sự kiện nào đó nên vội vàng lược lại một lần những gì hai người vừa mới nói với nhau.
Cuối cùng, gã cũng hiểu được ý tứ trong lời nói lẫn hành động trao vòng này rồi.
Mohamed bất đắc dĩ huơ huơ cổ tay trước mặt đối phương, cười hỏi: “Họa Niên, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ lên đường thật sao?”
Cho nên mới đem vòng hộ mệnh tặng có kỳ hạn cho tôi? Để tôi tránh khỏi quỷ ma hiểm trở trong hốc núi đáng sợ ngoài kia? Đúng không hả?
Nhìn thấy ánh mắt vỡ lẽ mọi thứ của Mohamed, Kỳ Họa Niên điềm nhiên gật đầu thừa nhận: “Ừ, chúc mừng IQ của anh đã quay về!”
“…” Mohamed lườm một phát rồi mân mê vòng tay, hạ giọng hỏi. “Sao cậu cho là tôi sẽ đi?”
Kỳ Họa Niên nhún vai, cười nhẹ đáp: “Chắc là vì… tôi hiểu anh.”
Đầu giờ chiều, mây mờ kéo đuôi phủ đặc bầu trời, hờ hững che lấp mất tia sáng ấm áp mỏng manh tội nghiệp. Những túp lều nhỏ chìm trong bóng mát, nhiệt độ từ từ hạ thấp, xung quanh vang lên từng trận rì rào của cây lá. Thời tiết đột nhiên chuyển giao, làm cho giấc ngủ của Vưu Hạ cũng bị đứt đoạn.
Trước kia giấc ngủ của Vưu Hạ vốn đã không sâu, thường dễ giật mình chỉ bởi một tiếng động nhỏ. Bây giờ vẫn vậy, nhưng có một điểm rất kỳ lạ liên quan đến cơ thể của anh. Lúc trưa khi Mohamed rầm rầm chẻ củi, anh lại chẳng bị đánh thức, thế mà giờ đây lại sực tỉnh do nhiệt độ thay đổi.
Lẽ nào… những suy đoán của Kỳ Họa Niên là đúng ư?
Bản năng sinh tồn dần phục hồi, anh cũng dần trở nên nhạy cảm hơn?
Nếu là vậy thật, thì tại sao lại như thế?
Câu hỏi bị bỏ lửng sau một làn gió chếnh choáng lùa vào lều nhỏ.
Tấm bạt khẽ tung bay, hé lộ một ít khung cảnh nhòe nhoẹt bên ngoài qua đôi mắt mơ màng của Vưu Hạ. Anh biếng nhác nghiêng người, đảo nhìn bốn phía muốn tìm kiếm một hình dáng quen thuộc.
Chưa đầy mười giây, tấm bạt được người ấy giở lên rồi nhanh chóng hạ xuống.
Kỳ Họa Niên trông thấy Vưu Hạ tỉnh giấc liền cười rạng rỡ, bước chân thoăn thoắt lướt đến gần. Anh chống tay ngồi dậy, tùy ý tựa mình vào chiếc bàn có kích cỡ rất nhỏ, gọn gàng như cái ghế đẩu bình thường. Bên trên bàn đựng một ít cuốn sách y học, có cuốn đã được đọc tới phân nửa, nương theo luồng gió mới lẻn vào mà lật sang trang kế tiếp.
“Anh dậy lâu chưa?” Kỳ Họa Niên ngồi xuống đối diện, nghiêng đầu ngắm nghía đối phương rồi vô tình phát hiện một dấu vết mang hình thù ngộ nghĩnh trên gương mặt anh. Nếu không nhầm thì vì anh ngủ mãi ở một tư thế nên mới bị như vậy.
Thấy đối phương nhìn mình chăm chú, Vưu Hạ ngờ ngợ có điều gì đó không đúng, bèn đưa tay chạm lên gò má, sờ qua sờ lại.
“Mặt tôi dính gì à?”
Kỳ Họa Niên lắc đầu, cười khẽ: “Không phải, chỉ là bị cấn chút thôi.”
Vừa nói cậu vừa vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đường kẽ nhỏ bé trên làn da láng mịn của anh, sau đó thì thu tay về: “Hôm nay anh ngủ nhiều thật đấy, thế giờ đã tỉnh chưa?”
Vưu Hạ rũ mắt, vén tóc lòa xòa ra sau tai, gật gù nói: “Tỉnh chút rồi, tự nhiên nhiệt độ lạnh hơn nên tôi mới thức giấc.” Dừng đoạn, anh ngó ra ngoài, phát hiện trời sụp nắng, trong không khí còn phảng phất một mùi nồng của đất xông lên, hăng hăng ngai ngái chóp mũi.
“Tối rồi à?” Anh sửng sốt. “Tôi ngủ lâu tới vậy sao?”
Nhìn bộ dạng của chàng bác sĩ vốn điềm tĩnh nay đã biết hoảng hốt, Kỳ Họa Niên nén tiếng cười, nhàn nhạt giải thích: “Đang là xế chiều thôi, chính xác là hai giờ rưỡi chiều. Nhưng mà lúc nãy em thấy bầu trời toàn là mây đen, chắc sẽ có mưa to.”
Trong rừng mà đổ mưa thì đúng là khắc nghiệt…
Vưu Hạ tưởng tượng đến viễn cảnh bùn đất dính dớp, mùi mưa, mùi lá cây và cả mùi bụi bặm cùng lúc đột nhập vào khoang mũi mà toàn thân sởn da gà. Anh không thích những mùi hương quá nồng, càng chẳng ưa việc bị từng giọt mưa nhỏ xuống đầu qua tấm vải phía trên.
Tệ thật, hy vọng là không mưa. Nếu mà trời mưa thật thì…
Đương nghĩ đến đây, Vưu Hạ sực nhớ một người, ánh mắt thoáng đảo ra bên ngoài, tiếc là tầm nhìn đã bị tấm bạt che khuất. Bầu trời tối đen, tham lam hút sạch mọi tia sáng, thế nên dù cố gắng nhướng mày trừng mắt cỡ nào, anh cũng không thể trông thấy bất cứ thứ gì ngoài đó, thậm chí là một cái bóng.
Vưu Hạ nhẹ cau mày, hạ giọng hỏi: “Mohamed đâu rồi? Anh ta ổn chưa?”
Ngay giây tiếp theo, Kỳ Họa Niên liền nghiêng mặt nhìn Vưu Hạ. Đôi ngươi đen láy to tròn như mắt của một con cún, mái tóc mềm rũ dính vào bên huyệt thái dương do mồ hôi túa ra, có giọt nhẹ nhàng trượt theo cần cổ rồi thấm vào áo thun màu xám tro của cậu. Cả hai thinh lặng nhìn nhau chăm chú, tận khi Vưu Hạ bắt đầu thấy khó hiểu thì Kỳ Họa Niên đột nhiên đổ người lại gần, mỉm cười lên tiếng.
“Anh à, sao vừa thức dậy đã hỏi han gã trai khác rồi,” Kỳ Họa Niên chậm rãi nheo đôi mắt, khóe môi nhếch lên. “Anh không sợ em ghen sao?”
Khoảng cách gần như bị rút ngắn tuyệt đối, chỉ còn đúng một kẽ hở rất nhỏ. Vưu Hạ ngước mắt vài giây rồi lập tức cụp xuống, hàng chân mày khẽ chau lại. Mùi hương quen thuộc trên cơ thể cậu bủa vây, giam lỏng anh trong vô hình.
“Ghen gì cơ.” Vưu Hạ nửa hiểu nửa không, nhỏ giọng muốn phản bác.
Sao cậu lại ghen khi anh hỏi như vậy chứ?
Kỳ Họa Niên giữ nguyên tư thế hiện tại, ngón trỏ duỗi ra chạm vào khuôn cằm ai kia, dùng chút lực nâng lên để ánh mắt cả hai lần nữa giao chạm. Cậu vẫn nhìn anh không rời, đến mức có thể trông thấy một gương mặt với từng đường nét tinh tế và thành thục thấp thoáng nơi đáy mắt đối phương.
“Em hỏi anh không sợ em ghen ư?” Kỳ Họa Niên nghiêng đầu, trầm thấp cười thành tiếng đầy vẻ nguy hiểm khó lường. “Thật sự khi nghe anh hỏi về một gã đàn ông khác trước mặt em, em cảm thấy không vui chút nào cả.”
Giọng điệu của cậu lúc này nghiêm túc lạ thường, hoàn toàn khác với mọi ngày. Dù phía trước vẫn là gương mặt với ngũ quan hài hòa cuốn hút, nhưng tại sao anh lại thấy rất đáng sợ.
Ha, thằng chó con cũng có ngày trở nên đằng đằng sát khí như vậy ư?
Vưu Hạ liếm nhẹ bờ môi, cẩn thận chống một tay ra sau rồi nghiêng người lách né. Đồng thời, anh nhích lùi một khoảng, dự định co chân lên chuồn cho mau lẹ thì bị Kỳ Họa Niên nắm được thóp, kế hoạch chưa kịp triển liền bị phá tan.
Kỳ Họa Niên nắm khuỷu tay anh, kéo lại: “Anh muốn đi đâu hm? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà.”
Vưu Hạ thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Sao? Chỉ mới hỏi thăm một câu mà cậu đã khó chịu rồi à? Vậy tôi thì sao đây?”
“Anh?” Kỳ Họa Niên nhất thời sửng sốt, não bộ vội vàng lục lọi trí nhớ xem bản thân có từng làm chuyện gì tội lỗi với anh chưa.
Thấy cậu im lặng nhíu mày nghĩ ngợi, anh cười lạnh, mí mắt buông rũ liếc nhìn cánh tay rắn chắc ẩn hiện những đường gân xanh sống động. Cánh tay ấy từng bao lần trao cho anh cái ôm ấm áp chân thành, cũng từng bao lần vuốt ve khắp mọi ngõ ngách trên cơ thể này, vậy mà… lại có kẻ khác dám ngang nhiên quấn quýt chạm vào.
Khi ấy anh chẳng muốn đoái hoài bận tâm, nhưng lúc tình cờ sực nhớ thì tâm trạng ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Chưa bao giờ anh nghĩ bản thân sẽ nảy sinh ghen tức vì một người nào đó. Và mỗi lần cảm giác ấy ập tới, anh chỉ muốn nhốt thằng chó con kia trong phòng riêng rồi giấu nhẹm đi.
Ngồi thẳng dậy, Vưu Hạ thình lình vươn tay siết chặt cổ tay Kỳ Họa Niên. Móng tay được cắt gọn gàng ghim vào da thịt, tuy không đau nhưng vẫn đủ sức in hằn năm dấu vết như mèo cào.
“Cánh tay này,” Vưu Hạ cắn môi dưới, nghiêng đầu nói. “Giúp người ta bao nhiêu lần nữa thì mới đủ hm?”
Tình thế bỗng chốc bị đảo lật, Kỳ Họa Niên những tưởng hôm nay mình sẽ nắm chắc kèo thắng, khiến Vưu Hạ ‘xuống nước’ năn nỉ vì sợ cậu ghen. Nào ngờ phù thủy tình yêu biến hóa khôn lường, bây giờ cậu lại phải thấp thỏm lo lắng, thậm chí còn chịu áp lực tra hỏi từ đôi mắt sắt nung kia.
Dấu vết trên cánh tay trải dài theo một đường thẳng, đều tăm tắp. Kỳ Họa Niên thầm nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Vưu Hạ, hạ giọng gạn hỏi: “Anh đang nhắc đến Thụy Lam sao? Em giúp anh ta chỉ có hai lần thôi mà.”
Mấy lần sau em đã nhắm mắt giả điếc rồi còn gì, chỉ trách anh ta ngốc quá, làm gì cũng vụng về, đã thế còn lười biếng và thích cứng đầu nữa. Em chỉ lo anh lại nóng nảy rồi hai người cãi nhau mất đi hòa khí… Người ta lo lắng xa xôi như vậy, anh không hiểu còn bắt bẻ người ta là sao?
Kỳ Họa Niên thầm thở một hơi ngắn, nói xong thì liếc nhìn thăm dò biểu cảm Vưu Hạ. Anh chưa vội đáp lời, ánh mắt chăm chú nhìn vào điểm vô định như đang suy nghĩ điều chi. Hồi lâu, anh rút tay về, chuyển hướng sang sườn má rắn rỏi rám bụi nắng của cậu.
Hơi thở gần kề chóp mũi, chỉ cần một trong hai tiến tới thêm một chút cũng đủ để môi chạm môi ngọt ngào say đắm. Thế nhưng lần này Vưu Hạ rất biết kiểm soát tình hình, nào dễ dàng cho phép đối phương thỏa mãn như vậy được.
Trong căn lều nhỏ yên tĩnh, Vưu Hạ cất tiếng cười khẽ, đuôi mắt khép lại tạo một đường thẳng mỏng tang, cực kỳ ra dáng đứa con của dòng dõi ma cà rồng, vừa yêu kiều vừa quý phái.
“Những gì của tôi, tôi không muốn bất kỳ ai chạm vào. Cậu cũng là của tôi, quên rồi ư?”
Câu từ thì thầm theo làn gió thoảng qua tai, nhất thời khiến Kỳ Họa Niên sững sờ. Cậu ngồi im bất động nhìn mãi vào anh chủ của mình, càng nhìn càng không dám tin người trước mặt chính là chàng bác sĩ lạnh lùng ngày nào. Đôi mắt màu rượu vang làm cậu say đắm, nhất là khi ở cự li gần như thế này, thật sự khó mà ngăn nỗi trái tim vui sướng đập loạn.
Tình cảm sâu đậm đến mấy cũng sẽ có lúc trở nên nhạt nhòa, nhưng có nhàm chán hay không thì phải phụ thuộc vào chúng ta nữa. Chỉ cần biết cách, trải qua bao năm sẽ vẫn còn tinh mới.
Yết hầu khẽ động vì hạnh phúc ập đến bất ngờ, Kỳ Họa Niên cong môi cười lên, chợt hỏi: “Vậy nếu em thật sự ghen vì một gã đàn ông nào đó muốn ve vãn anh, muốn gần gũi anh, hoặc đơn giản là anh buông lời quan tâm đến đối phương, thì anh sẽ làm gì?”
Vưu Hạ nhíu mày hỏi lại: “Nếu, cậu ghen ư?”
“Vâng, nếu em ghen, anh sẽ làm thế nào?”
Đôi ngươi nhẹ nhàng đảo sang hướng khác, Vưu Hạ im lặng rơi vào trầm tư. Thú thật anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ dỗ dành người yêu khi đối phương ghen, vì anh cho rằng bản thân hoàn hảo tới mức không bao giờ để xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa, đàn ông hay phụ nữ ngoài kia có ong bướm lả lơi đến đâu cũng chưa chắc đã được anh để tâm.
Con người của anh yêu ghét rõ ràng, thậm chí là còn khó yêu, sao có thể khiến người trong lòng ghen tuông nghĩ ngợi? Nếu có, thì vấn đề rõ ràng nằm ở người yêu anh rồi.
Lẽ nào muốn mình phải dỗ dành sao, dù việc hỏi han Mohamed là một việc quá đỗi thường tình?
Vưu Hạ vừa buồn bực vừa buồn cười, đồng thời nghiêm túc nghiền ngẫm để lục tìm ‘tuyệt chiêu’ dỗ dành thằng chó con khi ghen. Đúng lúc này, những lời nói trong phần thuyết giảng mang tính văn chương lai láng của Tưởng Thiên Điểu chợt ùa về, chen chúc trong trí óc anh. Anh hơi chau mày sắp xếp ý tứ, sau đó chọn lọc ‘tuyệt chiêu’ ổn áp và phù hợp với phong cách của mình nhất.
“Tôi nói cậu nghe, lúc mà người yêu dỗi mình ý thì chúng ta nên làm chuyện mà họ thích. Làm bất cứ cử chỉ hành động nào đó khiến đối phương thấy dễ chịu, thoải mái, vui vẻ, quan trọng là phải mềm lòng nha.”
Hôm ấy, Tưởng Thiên Điểu thao thao bất tuyệt, cuối cùng chốt hạ một câu chẳng khác gì ngòi nổ, biến căn phòng chìm trong mùi khói, còn chủ nhân căn phòng thì đen mặt cả buổi trời.
“Dỗ con gái mới khó, chứ dỗ đàn ông thì chắc không tới nỗi nào đâu.”
“…”
Hồi tưởng bay đi, Vưu Hạ hắng giọng, dấu hiệu cho thấy anh đã nghĩ ra cách rồi. Trông thấy đôi mắt đen láy mong đợi nhìn mình chăm chú, anh bèn đứng dậy đi về phía mấy cái túi đựng màu ghi cỡ lớn, ngồi xổm lục lọi vài phút. Kỳ Họa Niên ngồi xếp bằng đằng sau, nhướng mày tò mò kinh khủng.
Anh ấy định làm gì vậy?
Đương phỏng đoán thì Vưu Hạ đã mau chóng trở về chỗ cũ. Anh ngồi khụy gối, bất ngờ kề sát cổ tay của mình vào mũi Kỳ Họa Niên. Động tác hết sức lạ lùng làm cho cậu giật mình, cả người theo quán tính ngả ra sau, nhưng may sao mùi hương ngòn ngọt dịu nhẹ đã kịp kéo cậu lại.
Kỳ Họa Niên sửng sốt, cánh mũi phập phồng hít sâu vào, lập tức nhận ra đây là mùi nước hoa của Vưu Hạ.
“…Sao lại là nước hoa?”
Vưu Hạ không trả lời câu hỏi của đối phương, thẳng thừng hỏi cái khác: “Hết ghen chưa?”
“…” Kỳ Họa Niên nhăn mũi, gấp rút động não phân tích. “Hết… Khoan, không lẽ anh vừa cho em ngửi mùi nước hoa của anh để dỗ em đó hả?”
Vưu Hạ thấy Kỳ Họa Niên phản ứng mãnh liệt, nhất thời ngập ngừng. Anh hạ tay xuống, vô tình ngửi thấy hương thơm phảng phất, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.
“Cậu không thích sao? Tôi nhớ cậu rất thích mùi này, lúc nào cũng bảo dễ chịu lắm, thoải mái lắm, ngửi mà nghiện luôn còn gì.”
Khóe miệng cong lên, Kỳ Họa Niên linh cảm có người nào đó ‘xách động’ Vưu Hạ, bèn gạn hỏi: “Sao anh lại nghĩ tới việc này vậy?”
“Thiên Điểu bày đấy. Cô ấy bảo cứ làm cho đối phương thấy dễ chịu thoải mái là được.” Dừng đoạn, anh chau mày xác định lại. “Nói vậy, cậu không còn thích mùi hương này nữa rồi à? Hay là cậu thích kẹo tôi cho hơn? Hãng kẹo mà tôi từng—” cho ấy.
Lời chưa dứt đã bị Kỳ Họa Niên vươn hai tay ‘gắp’ lên như gấu bông. Tư thế rất đỗi quen thuộc nhưng lần nào cũng khiến trái tim Vưu Hạ đập muốn rớt ra ngoài. Anh bám vào bả vai cậu, rũ mắt cảnh giác.
Kỳ Họa Niên ngẩng đầu, cười ngọt ngào: “Ai bảo mùi hương sẽ làm em dễ chịu? Ai bảo kẹo sẽ làm em thích thú? Chỉ có anh mới làm em mềm lòng được thôi.”
“Tôi?” Vưu Hạ kinh ngạc. “Làm thế nào?”
“Làm thế này!”
Kỳ Họa Niên nói xong liền nhướn người nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đang hé mở trước mặt. Vưu Hạ vội nhắm mắt lại, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước thoáng qua, chỉ đủ đọng lại xúc cảm mềm mại nóng rát từ môi cậu.
Khi cả hai lặng thinh nhìn nhau, Vưu Hạ đã hỏi: “Chỉ cần làm vậy thôi?”
Kỳ Họa Niên dịu dàng gật đầu.
Ngay sau đó, Vưu Hạ lại hỏi: “Hết ghen chưa?”
“…” Kỳ Họa Niên ngập ngừng một giây rồi mím môi lắc đầu. “Chưa.”
Khoảnh khắc tiếp theo, như có một lực hút vô hình, kéo đôi bóng người sát lại gần nhau, cùng quấn quýt sâu đậm với chiếc hôn tràn ngập chiều chuộng và tự nguyện.