Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 82: Chương 82: Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Vưu Hạ




Hành lang bệnh viện vào buổi tối luôn khoác lên mình một vẻ u tối ảm đạm, cùng với mùi thuốc khử trùng nồng nặc từ phòng cấp cứu tỏa ra khiến cho nhiều người không chịu được.

Trong đó có Vưu Kiện. Gã đã ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu gần nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc vẫn phải đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài lan can lộng gió, hút một điếu thuốc để khuây khỏa. Hơi men trong người vì chuyện của Vưu Hạ mà dần dần tan biến, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

Kỳ Họa Niên luôn ngồi túc trực trước cửa phòng, không dám đi đâu dù chỉ nửa bước. Cậu đưa tay ôm kín khuôn mặt, tinh thần mấy hôm nay rất mệt mỏi vì lịch học và làm việc dày đặc. Bây giờ lại thêm vấn đề sức khỏe của người kia làm tâm trí của cậu nhất thời suy sụp.

Thời gian cứ hờ hững trôi đi. Đến khi Vưu Kiện quay lại thì đã sắp mười giờ đêm.

Nhiếp Tĩnh Du đẩy cửa bước ra, một làn gió không biết từ nơi nào thổi đến vừa lạnh vừa rầm rì, thổi tung vạt áo blouse của anh. Anh ngước mắt, trông thấy Vưu Kiện đi tới liền cất tiếng trấn an:

“Ổn rồi. Nghỉ ngơi đến ngày mai chắc sẽ tỉnh dậy thôi.”

Vưu Kiện nhìn thoáng qua cửa phòng trắng toát, lo lắng hỏi: “Nặng lắm sao?”

Nhiếp Tĩnh Du không thể che giấu, gật đầu nói: “Cà phê có chất kích thích nên việc ảnh hưởng đến cơ thể là điều đương nhiên. Hơn nữa, cậu ta chịu đựng lâu như vậy, không xảy ra chuyện gì là may lắm rồi.”

Nói đến đây, anh đánh mắt sang người thiếu niên đứng sau lưng Vưu Kiện, sắc mặt của cậu có vẻ bồn chồn sốt ruột, làm anh hơi tò mò: “Kia là ân nhân cứu mạng à?”

Nghe hỏi, Vưu Kiện ngoảnh đầu nhìn một cái rồi quay lại, nhàn nhạt đáp: “Ừ, người qua đường gặp nạn nên cứu.”

“Vậy nên cảm ơn cậu ta một tiếng đi chứ?” Nhiếp Tĩnh Du mỉm cười.

Vưu Kiện cắm tay trong túi quần, khoát tay muốn đuổi đối phương: “Ông lắm chuyện quá vậy? Đi trực đi!”

“…”

Nhiếp Tĩnh Du cảm giác được mình vừa bị người ta tạt một gáo nước lạnh vào mặt, anh chép miệng, không lưu tình quay đầu bỏ đi một nước.

Trước khi đi khỏi, anh nghe Vưu Kiện dặn với theo: “Có gì thì báo tôi ngay đấy.”

Nhiếp Tĩnh Du đưa lưng về phía Vưu Kiện, làm mặt quỷ chán ghét rồi vẫy vẫy tay tạm biệt, không thèm nói gì thêm.

Lúc này trên hành lang chỉ còn mỗi hai người bọn họ. Không gian vốn đã tĩnh lặng, bây giờ đối mặt với nhau trong tình huống hiện tại càng làm cho mọi thứ vô thức trở nên ngột ngạt.

Nhất là đôi mắt nghi hoặc lạnh lùng của Vưu Kiện khi nhìn Kỳ Họa Niên.

Qua hồi lâu, Vưu Kiện hỏi thẳng: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Từ nãy đến giờ, tinh thần của Kỳ Họa Niên căng như dây đàn. Cậu túc trực bên ngoài cũng chỉ vì muốn nghe bác sĩ báo lại tình trạng của Vưu Hạ mà thôi. Nhưng ban nãy chưa kịp hỏi thêm gì thì Nhiếp Tĩnh Du đã bỏ đi, để lại trong lòng cậu rất nhiều thắc mắc cùng lo lắng.

Vì vậy, cậu hít sâu một hơi, bạo gan hỏi: “Thầy, sức khỏe của anh ấy thế nào rồi ạ?”

Vưu Kiện liếc nhìn đối phương, không rõ trong lòng gã đang nghĩ gì, nhưng qua sắc thái trên mặt thì có vẻ không được hài lòng cho lắm.

Mỗi khi Vưu Hạ ở cạnh Kỳ Họa Niên thì sẽ luôn xảy ra những chuyện không hay.

“Tôi đang hỏi cậu tối nay đã có chuyện gì xảy ra?”

Sau khi đi học trở lại, Kỳ Họa Niên không còn chạm mặt Vưu Kiện thường xuyên như trước nữa. Bởi khối 12 cần phải ôn thi đại học nên nhà trường đã lược bỏ môn Thể Dục ra khỏi thời khóa biểu, dành thời gian còn lại cho những môn cần thiết hơn.

Mặt khác, Vưu Kiện cũng cố tình tránh gặp mặt Kỳ Họa Niên. Gã không chán ghét gì cậu, đơn giản là vì không có quan hệ gì thân thiết hơn giữa mối quan hệ thầy và trò. Cho nên gã quyết định xem cậu như hàng trăm người học sinh khác trong trường.

Mãi đến hôm nay hai người mới đối mặt nói chuyện với nhau.

Tuy nhiên, dựa vào thái độ của Vưu Kiện, Kỳ Họa Niên đã hiểu ra được khoảng cách của cả hai hiện tại đang như thế nào.

Thế nên Kỳ Họa Niên tạm thời gạt chuyện kia qua một bên, chậm rãi thuật lại toàn bộ câu chuyện của tối nay. Từ việc vô tình chạm mặt Vưu Hạ trong quán cà phê đến chuyện Vưu Hạ bị Philippe Nguyễn ép phải uống bằng được tách Espresso đó.

Vưu Kiện trầm mặc lắng nghe, đôi mày hơi chau lại khi nghe tới đoạn Philippe Nguyễn ép buộc em trai mình. Gã nghiêm giọng hỏi: “Thằng đấy là ai?”

Kỳ Họa Niên ngẩn ra một giây rồi lắc đầu: “Em cũng không rõ, chỉ thấy đi cùng với anh Hạ. Nhưng theo em quan sát thì mối quan hệ của hai người họ không hòa thuận cho lắm, với cả giọng nói của người kia không giống người bản xứ.”

“Người nước ngoài à?” Vưu Kiện rướn mày hỏi.

Kỳ Họa Niên suy nghĩ: “Có thể là sống bên nước ngoài lâu rồi ạ.”

Nếu không phải là người sống ở đây thì có thể là bạn bè học chung với nhau khi ở bên Pháp. Nhưng trước giờ Vưu Hạ luôn không thích kết bạn xã giao, ngoại trừ Tưởng Thiên Điểu là người bạn còn giữ liên lạc thì gã không còn biết thêm ai khác nữa.

Người bạn nước ngoài này là ai?

Sao dám ép buộc em trai mình làm này làm nọ kia chứ?

Lúc nghiền ngẫm đến đây, Vưu Kiện chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm. So với tính cách cao ngạo cứng đầu của Vưu Hạ thì anh sẽ không bao giờ nghe lời của bất kỳ ai. Thậm chí đến cả Vưu Quán Thanh cũng không thể cưỡng cầu anh được.

Vậy thì người bạn đó sao có thể?

Trong chuyện này vẫn còn lấn cấn chỗ nào đó khiến Vưu Kiện không hiểu nổi. Gã vuốt trán mấy cái rồi bỗng hỏi: “Nhưng sao Hạ nó vẫn uống tách cà phê đó?”

Nghe hỏi, Kỳ Họa Niên ngẩng lên nhìn đối phương, chưa thể đáp lại.

Vưu Kiện chau mày nghiêm mặt nhìn cậu, dường như bắt đầu lần mò được đầu đuôi mọi chuyện, gằn giọng hỏi lại: “Sao Hạ vẫn uống tách cà phê đó trong khi không thể uống? Hẳn là cậu cũng hiểu tính tình của nó đúng không? Không thể vì người khác ép buộc mà uống thứ mình không thể uống được đâu nhỉ?”

Vẻ điềm tĩnh trên mặt Kỳ Họa Niên ngay lúc này không còn sót lại bao nhiêu nữa. Trong lòng cậu luôn tự dằn vặt cũng vì chuyện này.

Đương nhiên Vưu Hạ sẽ không vì sợ sệt Philippe Nguyễn mà phải hy sinh tính mạng của bản thân như vậy.

Kỳ Họa Niên hiểu rõ nguyên nhân thật sự là gì, cho nên khi đối mặt với Vưu Kiện, cậu cảm thấy rất áp lực. Không phải cậu lo lắng phải chịu trách nhiệm, hơn hết là lo sợ đối phương sẽ nhìn mình bằng một ánh mắt chán ghét.

Nhưng thực tế cho thấy, Vưu Kiện vốn dĩ vẫn luôn nhìn cậu bằng loại ánh mắt xa cách như thế rồi.

Vì Kỳ Họa Niên im lặng quá lâu nên Vưu Kiện thình lình lên tiếng, kèm theo một tiếng cười lạnh nhạt: “Có phải vì cậu không?”

Cậu ngẩng lên nhìn, nét căng thẳng như sắp tràn ra từ khóe mắt.

Sau khi nhìn thấy gương mặt của đối phương, Vưu Kiện không cười nữa. Gã mơ hồ cảm thấy tay chân của mình bắt đầu ngứa ngáy, thậm chí lồng ngực cũng phập phồng theo từng hơi thở mạnh mẽ của gã.

Bước tới một bước, Vưu Kiện nheo mắt lại, gằn giọng hỏi: “Tôi hỏi có phải vì cậu hay không? Vì cậu mà Hạ nó đã uống cà phê, đúng không?”

Kỳ Họa Niên nhắm mắt, giây sau liền gật đầu nói: “Vâng.”

“Cậu!” Vưu Kiện suýt thì giáng xuống mặt cậu một bạt tai, nhưng phút chốc ngừng lại, cánh tay còn lơ lửng giữa không trung.

Kỳ Họa Niên không run sợ như ban nãy, chỉ chậm rãi nói: “Em thật sự xin lỗi! Em không ngờ anh ấy lại bị như vậy chỉ vì một tách cà phê. Nếu như khi ấy em biết được chuyện này, em sẽ không bao giờ để anh ấy phải làm như vậy! Em thật sự xin lỗi, thật sự em cũng rất sợ… em cũng rất lo lắng cho anh ấy…”

Nhưng càng về cuối, ngữ khí của cậu càng run rẩy.

Khi giọng nói của cậu từ từ hòa lẫn cùng giọng nói xì xầm của y tá trên hành lang, Vưu Kiện mới chầm chậm hạ tay xuống. Gã xoay lưng về phía cậu, một tay gác lên vách tường bên cạnh, một tay xoa xoa huyệt thái dương.

Thú thật, lúc đặt nghi vấn về chuyện Vưu Hạ tự nguyện uống tách cà phê đó, Vưu Kiện đã ngờ ngợ lý do chính xác là gì rồi. Có điều, gã không ngờ được em trai mình sẽ vì một người khác mà làm chuyện tổn hại đến bản thân như thế.

Đây là lần đầu tiên, phải, là lần đầu tiên Vưu Hạ bất chấp tính mạng chỉ vì bảo vệ người mình thích.

— Người mình thích ư?

Vưu Kiện cười lạnh một tiếng, lắc lắc đầu, cảm thấy hết lời để phê bình rồi.

Hóa ra ba tiếng “người mình thích” lại có sức ảnh hưởng đến nhường này. Chỉ vì “người mình thích” mà Vưu Hạ dám mặc kệ bản thân, chấp nhận chịu đựng đau đớn quằn quại.

Mẹ kiếp!

Đây còn không phải thật lòng thì là gì?

Đã mấy tháng trôi qua, thế mà nó vẫn chưa gạt bỏ được ư?

Vưu Kiện đau đầu suy nghĩ rất lâu, đến khi quay lại nhìn Kỳ Họa Niên, ánh mắt của gã thậm chí còn lạnh hơn gấp mấy lần. Thật lòng Vưu Kiện không muốn sử dụng bạo lực với đối phương, vì dẫu sao cũng là em trai gã tự nguyện làm vậy.

Cậu ta thì có lỗi gì chứ?

Vưu Kiện cúi mặt chốc lát mới lên tiếng: “Nói theo lý thì không ai muốn chuyện này xảy ra cả, nhưng mà tôi vẫn phải nói với cậu một câu.”

Kỳ Họa Niên im lặng chờ đợi đối phương nói tiếp.

Vưu Kiện trầm mặc nhìn cậu, nơi đáy mắt như đại dương sâu thẳm ấy, rõ ràng vừa dấy lên một tia xót xa không đành lòng. Nhưng chẳng bao lâu thì biến mất.

“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Vưu Hạ nữa.”

“…”

Thời gian như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc.

Kỳ Họa Niên ngẩn ra nhìn Vưu Kiện, đôi môi mấp máy mãi không nên lời.

Đừng bao giờ xuất hiện nữa ư?

Làm sao có thể?

Làm sao mình có thể làm điều ấy?

Vưu Kiện kìm nén tiếng thở dài, hạ giọng gần như là khẩn cầu: “Xem như là tôi xin cậu, hãy chấm dứt đoạn tình không có kết quả của hai người đi. Hạ nó còn cuộc sống riêng của nó, cậu cũng vậy, cả hai không thể đâu.”

Sau đó, Kỳ Họa Niên vội vã cắt ngang: “Lần này là em không biết, nhưng em đã nhớ kỹ rồi, thật sự ghi nhớ rồi. Anh Hạ không uống được nước sâm cũng không uống được cà phê, em đều nhớ kỹ rồi. Nếu còn món gì khác anh ấy không thể ăn hay uống, thầy hãy nói cho em biết có được không? Bao nhiêu thứ đi nữa em cũng sẽ ghi nhớ trong lòng. Em thật sự xin lỗi, chỉ là lần này em thật sự không biết—“

“Mẹ kiếp! Vấn đề ở đây không phải vì cậu không biết!” Vưu Kiện bất ngờ quát lớn, yết hầu vì tức giận mà di chuyển lên xuống.

Gã vuốt mặt, quay đi kìm nén cảm xúc muốn bộc phát, lát sau ngoảnh đầu nghiêm túc nói: “Cậu phải hiểu rằng, chỉ cần cậu biến mất khỏi cuộc đời của Vưu Hạ, thằng bé sẽ không gặp chuyện gì giống như hôm nay nữa đâu. Vấn đề là vì cậu, vì cậu nên thằng bé mới nằm ở trong kia, là vì cậu, cậu hiểu rồi chứ?”

— Hơn thế, rất có thể vì cậu mà Hạ nó sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện. Điều này tồi tệ đến mức nào, cậu có tưởng tượng được hay không?

Hai bàn tay siết chặt ép bên hông, Kỳ Họa Niên không cam tâm đáp: “Em hứa sẽ bảo vệ Vưu Hạ, sẽ không để anh ấy phải chịu đựng như vậy nữa.”

Vưu Kiện tức giận đến mức chỉ biết bật cười: “Họa Niên, cậu muốn ăn đòn thì mới tỉnh ra phải không?”

“Thầy cứ đánh em đi, đánh bao nhiêu cũng được, vì em mà anh ấy bị đau thế kia, em cũng không ngại chịu đau giống vậy.”

“Cậu!” Lần này Vưu Kiện thua triệt để.

Chưa bao giờ gã phải chịu thua khi đôi co với một người như ngày hôm nay. Quả nhiên, sự cứng đầu của Kỳ Họa Niên thật sự khiến cho gã phải khâm phục. Nhưng ngoài khâm phục ra, gã còn thấy tức giận.

Nếu như cậu là con trai của gã, chắc chắn gã đã thẳng tay đánh đòn một trận rồi. Cố chấp vì một kết quả không thành thì có đáng không?

Tất nhiên là không rồi.

Vưu Kiện vuốt ngược mái tóc ra sau, không thể hiểu nổi — Sao cứ phải là Vưu Hạ?

Vả lại, tình yêu thiếu niên ở tầm tuổi này đều chóng đến chóng đi, vậy mà cậu ta chỉ mãi đâm đầu vào vách tường vì một người thôi ư?

Đúng là điên rồ!

Qua một lúc lâu, Vưu Kiện vuốt mặt, bình tĩnh cất tiếng: “Xem như hôm nay tôi bỏ qua, nhưng sau này nếu cậu còn tiếp tục cố gắng bước vào cuộc đời của thằng bé, tôi không hứa mình sẽ nhẹ tay đâu.”

Dứt lời, gã xoay người đi về hướng ngược lại.

“Thầy Vưu…” Kỳ Họa Niên ngập ngừng tiến tới, gọi.

Vưu Kiện lập tức quay nửa người, chỉ tay vào mặt đối phương, cảnh cáo: “Tôi không phải là một người kiên nhẫn đâu. Ngậm miệng rồi cút đi.”

Rõ ràng ngữ khí của Vưu Kiện không còn ôn hòa như trước kia nữa. Kỳ Họa Niên hiểu được mình đã thật sự chọc giận đối phương, nhưng cậu cũng không còn cách nào khác.

Nếu muốn đánh cậu thì cứ việc đánh, cậu sẽ đứng yên chịu đòn.

Còn nếu muốn cậu buông bỏ người ấy, thì cậu không thể làm được.

Mặc kệ người đời có mắng chửi cậu điên rồ ngu ngốc đến mấy đi nữa, cậu nhất định vẫn phải ở bên cạnh anh, một bước cũng không thể rời.



Sau giờ học, cả bọn rủ nhau ra ngoài sân chơi vài trận bóng rổ. Dạo gần đây thời gian ôn thi lấp kín tất cả mọi hoạt động ngoài trời, khiến cho cơ thể của Gia Thanh bắt đầu đau nhức.

Gã là người thuộc tuýp vận động, không thể chỉ ngồi mãi một chỗ từ sáng đến tối, cho nên mấy tháng nay là khoảng thời gian uể oải nhất của gã.

Khi năm ngón tay vừa chạm vào quả bóng, Gia Thanh lập tức cảm thấy tràn trề sức sống, đánh hăng như trâu khiến đồng bọn hoảng cả hồn. Trong nhóm thể thao chỉ có Gia Thanh và Kỳ Họa Niên là thành viên lâu năm, kinh nghiệm xương máu cũng nhiều hơn so với mấy đứa nhóc mới vào.

Bọn nhóc với kỹ thuật còn gà mờ chơi xong một trận đã muốn ná thở. Lúc ngồi thành hàng dài ở mép sân, cả đám liếc nhìn Gia Thanh và Kỳ Họa Niên đấu với hai đàn anh khác. Bốn người tranh bóng rất mãnh liệt, cứ qua một phút lại thấy có người ghi điểm.

Tấm lưới dưới rổ rung lên liên hồi.

Gia Thanh cướp được bóng, xông về phía rổ của đối thủ. Qua khóe mắt nhìn thấy Kỳ Họa Niên đang chạy tới, gã quyết định chuyền bóng cho cậu. Nhưng không ngờ có một khắc cậu lại lơ đãng, kết quả là bắt trượt.

Một chàng trai có mái tóc Crew Cut thình lình vượt lên, giành lại quyền tấn công. Chẳng bao lâu, đội đối thủ ghi được điểm, thời gian cũng vừa hết.

Kỳ Họa Niên đứng dưới cột rổ của đối thủ, vén cổ áo lau mồ hôi. Cậu nheo mắt nhìn về phía đằng xa, sau đó thì cúi đầu lau sạch mồ hôi trên mặt mình.

Lúc này, Gia Thanh chạy lại, đánh vào vai cậu, hậm hực: “Ê, nay bị gì mà thất thần vậy? Bắt trượt bốn lần luôn đấy.”

Kỳ Họa Niên im lặng gỡ tay Gia Thanh dán trên cổ mình xuống rồi đi về phía mà La Lịch và Diệc Du đang ngồi. Cậu nhảy lên ghế dài, đón lấy chai nước lạnh từ La Lịch, ngửa cổ uống liền mấy ngụm.

Gia Thanh nhảy phốc lên ngồi bên cạnh, thuận tay giành lấy chai nước trong tay Kỳ Họa Niên, uống sạch nửa còn lại.

“Sao? Có chuyện gì thì nói với bọn này, cứ im im là muốn đập cho một trận.” Gia Thanh ném chai nước sang một bên, gác hai tay lên đầu gối, lầm bầm.

Kỳ Họa Niên ngước mắt nhìn những người khác tiếp tục trận bóng khác, nghĩ ngợi một hồi mới nói: “Muốn đánh người.”

Ngữ khí chắc nịch, dứt khoát còn vô cùng hung tàn.

Khi nghe xong lời này của Kỳ Họa Niên, Gia Thanh khó tránh khỏi sửng sốt. Gã nghiêng đầu nhìn cậu, chợt phát hiện trong đôi mắt đen láy đó đang thấp thoáng một tia lửa giận dữ.

Dưới nắng chiều, tia lửa càng hừng hực khí thế bức người.

Gia Thanh không rõ mình có nhìn lầm không, dụi dụi mắt rồi gạn hỏi: “Thiệt hay giỡn vậy?”

Kỳ Họa Niên vuốt mớ tóc lòa xòa trước trán, liếc nhìn gã, nhàn nhạt đáp: “Đoán xem.”

“Gì, ai chọc mày rồi? Mấy nay toàn đi học rồi đi làm, vậy mà cũng có đứa chọc mày được à?”

“Ừ, vẫn có đấy.”

Gia Thanh lau mồ hôi chảy xuống khóe mắt, cảm thán một câu: “Vãi shit! Đứa hiểu chuyện như mày mà cũng có đứa ganh ghét à? Đé* tin nổi!”

Kỳ Họa Niên im lặng hồi lâu: “Không phải trực tiếp chọc tao.”

“Vậy là gián tiếp à?”

“Ừm.”

“Như nào cơ?” Gia Thanh hỏi tới.

Kỳ Họa Niên mím môi hít sâu vào như nén giận trong lòng, sau đó mở cặp lấy ra một bức họa bằng chì.

Đưa cho Gia Thanh xem qua vài giây xong, cậu mới thấp giọng cất tiếng: “Tìm được nó không?”

Gia Thanh cúi nhìn bức họa, nét vẽ mạnh mẽ, dường như đã dồn không ít sức lực trên mặt giấy. Gã lật ra mặt phía sau thì y như những gì mình nghĩ. Mặt giấy phía sau in hằn rõ rệt từng đường vẽ của Kỳ Họa Niên.

Nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt này có tỉ lệ rất chuẩn, nếu đây là người ngoài đời thực thì hẳn là một mỹ nam.

Có điều, tìm người này làm gì?

Gia Thanh liếm liếm viền môi khô nứt, hỏi: “Sao phải tìm? Mày định làm gì?”

Kỳ Họa Niên không trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ lặp lại: “Có tìm được không?”

Gia Thanh chau mày nghĩ ngợi mấy giây: “Ờ được. Nhờ mấy ông anh tìm một ngày là ra thôi.”

“Vậy được rồi.” Kỳ Họa Niên đứng dậy, cúi nhìn Gia Thanh vẫn còn ngớ ra, hơi mỉm cười bảo “Khi nào tìm được thì đi với tao.”

Dứt lời, Kỳ Họa Niên bỏ về trước.

La Lịch ngồi bên cạnh nghe hai người bọn họ nói chuyện từ đầu chí cuối nhưng chưa hiểu được nội dung mấu chốt là gì. Cậu ta liếc nhìn bóng dáng mờ nhạt của Kỳ Họa Niên, sau đó ngoảnh đầu nhìn Gia Thanh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Gia Thanh nắm chặt bức họa, cau mày im lặng rất lâu mới thở dài lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Ngoài mặt có vẻ như chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng trong lòng gã biết rõ, chuyện này không hề bình thường chút nào.

Rốt cuộc thì Họa Niên nó muốn làm gì đây?



Sau khi về nước, Philippe Nguyễn quyết định thuê một căn hộ ở khu chung cư tương đối bình thường. Với thu nhập kiếm được mỗi tháng, gã dư sức ở trong khu chung cư cao cấp như của Vưu Hạ, nhưng rồi gã lại muốn về lại nơi xưa cũ, mặc cho nó không tiện nghi hiện đại cho lắm.

Khu chung cư mà Philippe Nguyễn đang ở không nằm tại trung tâm thành phố. Xung quanh có rất ít nhà dân, hầu như chỉ có một đại lộ được mấy hàng cây xanh bao trùm. Trên đại lộ trừ ô tô tư nhân ra thì còn có thêm những chiếc xe tải chở hàng băng băng như rượt đuổi nhau.

Khi bóng tối nuốt chửng tia nắng cuối cùng, toàn bộ đèn đường đồng loạt được bật lên.

Philippe Nguyễn ra khỏi cửa hàng tiện lợi cùng một chiếc túi nhỏ trong tay. Hôm nay có việc trong bệnh viện nên về muộn, thành ra không thể nấu bữa tối. Trước giờ gã luôn có một thói quen phải nấu bữa tối, hiếm khi ăn đồ bên ngoài vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Tuy sống một mình nhưng gã chưa từng bỏ mặc bản thân, càng không để bản thân trở nên thảm hại với bất kỳ lý do nào.

Năm Philippe Nguyễn vừa tròn mười tuổi, gia đình của gã bất ngờ đi đến nước đường tan vỡ, tình cảm vợ chồng rạn nứt, tình thương dành cho con cái cũng không còn đủ. Từ đấy trở đi, Philippe Nguyễn nhận thức được bản thân phải tự lập, chỉ có như vậy gã mới thay đổi được cuộc đời tăm tối của mình mà thôi.

Đi được nửa đoạn đường, Philippe Nguyễn bỗng linh cảm có người nào đó đang đi theo phía sau. Gã dừng bước, cúi đầu nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng thì tiếp tục đi về phía trước nhưng tốc độ đã nhanh hơn.

Có điều, gã càng rảo nhanh, người sau lưng càng tăng tốc.

Bước chân một lúc một nhanh hơn, sắp sửa bám sát được gã.

Trái tim trong lồng ngực chợt đập dồn dập. Philippe Nguyễn chưa từng rơi vào tình huống thế này bao giờ, cũng không nghĩ ở đây sẽ có loại người biến thái hay trộm cắp.

Mẹ nó, sao vẫn còn đi theo?

Philippe Nguyễn buộc mình phải tỉnh táo hết sức có thể, đầu không ngoảnh lại, tiếp tục đi nhưng lại giống như muốn bỏ chạy. Cho đến khi tiếng giày đuổi theo sát sao đột nhiên biến mất, gã mới bất giác thở hắt một hơi.

Là do mình ảo giác thôi, chắc chắn là vậy.

Philippe Nguyễn cau mày ngước nhìn một con hẻm nhỏ trước mặt, trong lúc đầu óc nghĩ ngợi lơ đễnh thì có một bóng đen vụt qua người gã. Đến cả hơi thở đậm mùi thuốc lá còn vương lại trên vai áo của gã.

Philippe Nguyễn sững người nhìn theo chiếc bóng đen lao nhanh trước mặt, sau đó rẽ vào con hẻm nhỏ kia. Bấy giờ gã mới phát hiện rằng túi đồ trong tay đã bị cướp lấy.

Ăn cướp sao?

Khi ý thức được điều này, không hiểu sao Philippe Nguyễn lại bỗng nhấc chân, muốn đuổi theo chiếc bóng hồi nãy. Nhưng lúc rẽ vào đầu ngõ, xung quanh chỉ còn là bóng tối, gã bắt đầu nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.

Thật sự sẽ có một tên chỉ cướp chiếc túi nhỏ như vậy thôi ư?

Tốn công sức đến thế để làm gì chứ?

Philippe Nguyễn cảnh giác liếc nhìn bốn phía, ánh mắt luôn căng thẳng cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng đang dựa bên cột đèn. Ánh đèn yếu ớt không đủ sức soi rõ khuôn mặt của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy quần áo trên người toàn là màu đen, ngay cả chiếc nón lưỡi trai cũng là màu đen.

Đường nhìn không rời đi, Philippe Nguyễn mơ hồ cảm thấy người này trông rất quen nhưng tạm thời gã không nhớ ra được.

Đúng lúc ấy, bóng người bên cột đèn thình lình cử động, đứng thẳng dậy, nghiêng mặt đối diện với Philippe Nguyễn.

Khẩu trang màu đen đã che đi hơn nửa khuôn mặt của đối phương, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời đen láy.

Philippe Nguyễn dần bình tĩnh trở lại, từng bước đi tới gần, cất giọng nghi hoặc: “Là mày đã lấy đồ của tao sao?”

Lập tức, có một tiếng cười thanh lãnh vang lên, tràn ngập giễu cợt: “Mày nghĩ tao có làm chuyện dư thừa đấy không?”

Sắc mặt Philippe Nguyễn cứng lại trong nháy mắt: “Mày là ai?”

— Giọng nói của người này sao quen tai thế nhỉ? Rõ ràng mình đã từng nghe ở đâu rồi. Rốt cuộc là ai chứ? Là người nào có hiềm khích với mình sao?

Kỳ Họa Niên kéo mũ xuống, che khuất vầng trán xán lạn của mình. Sau đó cậu đi đến trước mặt Philippe Nguyễn, nhìn gã bằng một đôi mắt lạnh thấu xương rồi thình lình siết lấy cổ của gã.

Đối phương ra đòn quá bất ngờ khiến gã sững người, chưa kịp phản ứng gì đã cảm giác lưng đập mạnh lên tường. Lục phủ ngũ tạng như muốn đảo lộn nhiều vòng bên trong.

Philippe Nguyễn ôm ngực, đau đớn thở ra một hơi.

Kỳ Họa Niên dường như không muốn đôi co nhiều lời, liên tục ra những đường quyền dứt khoát và hung hăng. Đầu óc của Philippe Nguyễn bắt đầu choáng váng, mỗi khi cú thúc hạ xuống mặt, ngực và bụng, gã đều không kịp phản kháng.

Đau đớn dần dần thấm vào cốt tủy.

Philippe Nguyễn mờ mịt lần mò vách tường gần đó, vịn tay muốn đứng dậy. Nhưng Kỳ Họa Niên vốn đang điên máu đã nắm lấy cổ áo, ấn gã lên tường. Hơi thở nóng rực như đang phát điên cùng với đôi mắt đằng đằng sát khí của Kỳ Họa Niên khiến Philippe Nguyễn sực tỉnh.

Gã dựa ra phía sau, trước khi để cậu tiếp tục đánh lên mặt, gã bỗng cười lạnh nói: “Hóa ra là mày!”

Cú đấm thoáng cái lơ lửng giữa không trung.

Kỳ Họa Niên kìm chặt cổ áo của đối phương, nghiêng đầu im lặng như suy nghĩ.

Khuôn mặt Philippe Nguyễn đầy máu. Đôi mắt sưng lên khiến cho tầm nhìn của gã bị hạn chế, nhưng gã vẫn có thể nhìn rõ người đối diện.

Dưới ngọn đèn gà gật, ánh mắt của Kỳ Họa Niên càng lộ ra một vẻ thô bạo hiếm thấy.

Rất lâu sau, cậu mới cất tiếng hỏi: “Mày không ngờ đúng không?”

Philippe Nguyễn nghe hỏi, khóe môi bị rách cố gắng nhếch lên ngạo mạn đáp: “Dù thế nào đi nữa thì mày cũng chỉ là một thằng ranh thôi. Chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết, mày không thấy mình thất bại quá sao?”

Kỳ Họa Niên thờ ơ nhìn đối phương, trong đôi mắt không có độ ấm, ngữ khí cũng điềm tĩnh lạ thường: “Mày nghĩ tao thích chạm vào thứ dơ bẩn như mày sao? Tao không quan tâm mày khi dễ tao thế nào, nhưng một khi đã chạm đến giới hạn của tao thì tao sẽ không còn giống như người mà mày từng gặp hôm đó nữa.”

Philippe Nguyễn nheo đôi mắt sưng húp, hỏi: “Giới hạn của mày là gì?”

Nếu như không nhớ đến, trái tim sẽ không thấy đau. Nhưng một khi đã nhắc đến, tâm trí của cậu sẽ lập tức nhớ lại những gì mà mình đã thấy vào đêm hôm đó. Vưu Hạ đau đớn ra sao, cậu đều ghi nhớ trong lòng.

Ngay lúc này, nhìn bản mặt sáng sủa điển trai của Philippe Nguyễn không khác gì một chiếc bánh gato đêm Halloween, máu me bê bết, thật sự thì cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai đi được chút nào.

Nhưng cậu biết rõ mình không thể đi quá giới hạn của bản thân được nữa.

Chỉ tới đây thôi.

Kỳ Họa Niên nhắm mắt lại, dằn xuống những suy nghĩ tiêu cực rồi mở mắt nhìn thẳng vào Philippe Nguyễn, nghiến răng nhả từng chữ một: “Giới hạn của tao… Chính! Là! Anh! Ấy!”

Mặc dù bị đánh đến mềm oặt, đầu óc của Philippe Nguyễn vẫn còn tỉnh táo đúng lúc. Gã nghe xong lời tuyên bố của cậu, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Hóa ra là mình đã đoán đúng rồi.

“Mày nghĩ Vưu Hạ sẽ thích một đứa ranh con như mày sao? Một đứa chưa có gì trong tay, chỉ biết đánh người giải quyết vấn đề, mọi thứ chẳng ra cái đé* gì cả.”

“Vậy thì một thằng có tất cả như mày lại thảm hại dưới tay tao thì gọi là gì? Xứng sao? Không! Loại thối tha như mày không xứng với anh ấy, có hiểu không?”

Kỳ Họa Niên hít sâu một hơi, nói tiếp: “Trở thành một người đạo mạo như cách mà mày luôn diễn có gì khó sao? Thậm chí trở thành một thằng điên đánh người, tao cũng không ngán đâu. Mày nên nhớ, trừ dòng máu của bố mẹ đang chảy trong người tao thì tao còn có máu chó điên nữa đấy! Tốt nhất là đừng bao giờ, đừng bao giờ động đến anh ấy thêm một lần nào nữa.”

Nói xong, Kỳ Họa Niên buông tay, xoay người muốn rời khỏi. Ở sau lưng, Philippe Nguyễn trượt dài xuống đất như một tấm vải nhàu nhĩ. Gã đau tưởng như sắp chết đến nơi, nhưng rồi vẫn ngoan cố thốt lên một câu thách thức:

“So ra thì tao mới là người dễ dàng tiếp cận Vưu Hạ nhất. Động hay không, tới đó tao sẽ quyết định. Nếu mày muốn, tao cũng không tiếc gì chia sẻ hình ảnh cho mày xem đâu.”

Bóng lưng của Kỳ Họa Niên nhất thời sững lại. Cậu siết tay thành nắm đấm, nhắm mắt dằn xuống sự điên cuồng muốn trỗi dậy lần nữa, quay nửa mặt đáp:

“Cảm ơn câu nói của mày. Nó tạo động lực cho tao không ít đâu.” Dừng giây lát, cậu cười trầm một tiếng “Tao, nhất định sẽ ở bên cạnh anh ấy.”

Ra khỏi hẻm, ngay bên lề phải liền trông thấy Gia Thanh đang ngồi đợi. Kỳ Họa Niên lặng lẽ đi về phía đó, cởi mũ và khẩu trang vứt vào trong giỏ xe đạp.

Gia Thanh ngồi trên xe quan sát sắc mặt của cậu, sau đó hỏi: “Sao rồi?”

Kỳ Họa Niên xoay nhẹ cổ tay trái, bây giờ mới cảm thấy đau nhức khó chịu. Cậu nghe Gia Thanh hỏi cũng chưa vội trả lời, lát sau định mở miệng thì đột nhiên ôm bụng, quay người chạy đến bên góc tường.

Gia Thanh chứng kiến cảnh đó cũng hoảng hồn, vội xuống xe chạy tới gần.

“Má, bị sao vậy? Nó đánh vào bụng mày à?”

Kỳ Họa Niên ôm bụng, nôn một trận nhưng chỉ toàn là mùi sữa đã gần tiêu hóa. Khóe miệng dính chất dịch của dạ dày, cậu đưa tay tùy tiện lau đi rồi ngồi bệt xuống ở bên cạnh. Cả người mềm oặt dán trên vách tường.

Gia Thanh ngồi xổm đối diện, sa sầm lo lắng: “Rốt cuộc mày đánh nó hay nó đánh mày?”

Kỳ Họa Niên nuốt một ngụm nước bọt, mở mắt đáp: “Tao đánh gã.”

Gia Thanh thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Rồi nó làm sao rồi?”

Kỳ Họa Niên càng thản nhiên hơn, từ giọng nói đến thái độ đều thờ ơ: “Suýt chết.”

— Suýt chết?

Không hiểu sao khắp người Gia Thanh thi nhau nổi lên từng mảng da gà da vịt. Gã hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Kỳ Họa Niên. Thái độ của cậu quá mức lạnh nhạt, làm cho gã nghi hoặc không biết đây có phải là bạn thân của mình thật không.

Vì trước giờ Kỳ Họa Niên chưa từng như vậy.

Rõ ràng chưa từng…

Ngay lúc ấy, Kỳ Họa Niên bỗng ôm kín khuôn mặt, giọng khản đặc nói: “Tao thật sự không muốn làm như vậy, thật sự không hề muốn đánh người. Nhưng tao không kìm chế được, cứ nhớ đến khoảnh khắc anh ấy vì tao mà đau đớn, là tao đã phát điên lên rồi. Gia Thanh, mày hiểu cảm giác của tao đúng không? Nhìn anh ấy đau như vậy, thật sự lòng tao đau lắm, đau như khắp người đều bị gai đâm, mà tao lại không biết phải làm gì cho anh ấy… Tao căm ghét Philippe, cũng căm ghét bản thân mình…”

Gia Thanh rũ mắt, im lặng lắng nghe từng câu một.

“Trước kia tao học võ là vì đam mê, nhưng không ngờ hôm nay tao lại dùng nó đi đánh người. Rốt cuộc tao đã làm gì vậy? Tao không biết mình vừa làm cái gì nữa? Tao đánh Philippe không nương tay, đánh đến mức hắn ta suýt chết. Rốt cuộc tại sao tao lại thành như thế này? Bà không hề dạy tao như vậy… Rõ ràng bà không hề muốn tao làm loại chuyện khốn nạn này…”

Giữa khoảng lặng, Gia Thanh ngẩng đầu hỏi: “Vậy bây giờ mày thấy thế nào?”

Kỳ Họa Niên hạ hai tay, lộ ra đôi mắt đỏ ngầu, bên khóe vừa chảy xuống một giọt nước mắt.

“Tao thấy mình thật tồi tệ.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Tao thấy nhớ anh ấy.”

“Thật sự rất nhớ anh ấy.”

“Đã nhớ anh ấy sắp phát điên lên được…”

Đôi mắt Kỳ Họa Niên dần trở nên đờ đẫn, cậu mơ màng thì thào trong miệng mình không ngừng. Cho đến khi Gia Thanh bước tới gần, ngồi khụy một gối, đưa tay ôm lấy cậu.

Một chiếc ôm của người bạn thân, của người mà có lẽ sẽ hiểu cậu nhất ngay lúc này.

“Khóc thôi mà, ai bảo con trai không được khóc hả? Mày muốn thì cứ khóc đi, ngày mai làm lại là được!”

Khi câu nói vừa dứt, Kỳ Họa Niên nhắm mắt lại, tựa lên ngực Gia Thanh, khóc không thành tiếng.

Hết chương 80

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.