Một khi lòng ích kỷ đã bén lửa, nó sẽ bắt đầu gặm nhấm từng chút một sợi dây lý trí của chúng ta. Ngọn lửa sẽ không ngày càng bùng lên, mà lại giống như khi hút một điếu thuốc, càng về cuối ngọn lửa chỉ càng đẩy nhanh tốc độ cháy xém của nó hơn lúc ban đầu. Sau cùng, lý trí chỉ còn là một đống tro tàn vụn vỡ.
Đem hình ảnh này so sánh với tâm trạng của Kỳ Họa Niên hiện tại là vô cùng hợp lý.
Bởi những lời nói ở đầu môi trong lúc thần trí không còn tỉnh táo của Vưu Hạ mà lòng ích kỷ vốn luôn được chôn sâu dưới đáy lòng bỗng chốc thức tỉnh. Vào đêm hôm qua, đúng với vài mẩu ký ức vụn vặt trong đầu Vưu Hạ, Kỳ Họa Niên đã điên cuồng cưỡng hôn anh.
Thật sự cậu đã làm như thế với người mà mình đặc biệt muốn trân quý như một viên ngọc hiếm.
Nụ hôn vồn vã si cuồng, khuấy đảo xâm chiếm mỗi một nơi đầu lưỡi lướt qua, đủ để thấy được bản tính ngang tàng và muốn chiếm đoạt đối phương của Kỳ Họa Niên lớn đến mức nào. Thế nhưng khi những cao trào mãnh liệt trôi qua, bờ môi cả hai tách nhau ra, không hiểu vì sao cõi lòng cậu lại lạnh đến thấu xương tủy.
Kỳ Họa Niên còn nhớ rất rõ khi thần trí đã quay về, cậu không kìm được mà ngồi bệt xuống sàn ngay bên cạnh giường ngủ của người kia. Đôi mắt đỏ ngầu giăng một làn nước mỏng, đầu lưỡi vì hôn quá sức mà bắt đầu tê dại, nhưng đâu đó còn hòa lẫn với mùi vị đắng chát.
Kỳ Họa Niên thất thần nhìn đăm đăm xuống sàn gạch lạnh lẽo, đôi mắt ra sức trừng thật lớn, cho đến khi một hàng nước mắt tràn ra bên khóe mi. Cậu đã khóc, khóc đến nghẹn ngào. Trong đầu loáng thoáng gợi nhớ lại nụ hôn thô bạo ích kỷ vừa rồi của mình, cậu tức giận đấm tay xuống đất. Đấm liên tục mười cái, cậu chợt dừng lại, đưa hai tay ôm lấy đầu mình, cắn chặt môi dưới muốn kìm lại những tiếng nấc vừa xấu hổ vừa yếu đuối.
Không thể tin được mình lại làm ra chuyện này. Không thể tin được mình đã cưỡng hôn anh ấy. Không thể tin được mình đã thật sự… thật sự làm loại chuyện khốn nạn đó.
Kỳ Họa Niên muốn hét lên để giải tỏa tức giận đang dồn nén trong lòng, nhưng rồi cậu không thể làm được. Ngồi bần thần một lúc lâu, cậu vịn tay vào thành giường đứng dậy, rũ mắt nhìn Vưu Hạ đã ngủ say. Khóe môi của anh hơi sưng lên nhưng nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không có gì khác lạ.
Kỳ Họa Niên vuốt mặt một cái cho tỉnh táo, sau đó cúi thấp người chỉnh lại chăn đắp cho đối phương. Trước khi đi khỏi, cậu còn khẽ khàng cầm tay anh lên hôn xuống. Nụ hôn lần này rất nhẹ nhàng, như luyến tiếc như nâng niu, hồi sau cậu mới đặt tay anh về chỗ cũ.
Em xin lỗi, xin lỗi anh.
Trời bỗng nổi gió.
Kỳ Họa Niên chậm rãi mở mắt, nhìn vào đôi mắt vẫn còn ngỡ ngàng của Vưu Hạ, thật bình tĩnh nói một lời: “Em xin lỗi.”
Vưu Hạ từ sửng sốt trở về trạng thái bình thường, nhàn nhạt hỏi: “Sao cậu lại xin lỗi tôi?”
“Xin lỗi vì những lời nói linh tinh của em từ nãy đến giờ.” Kỳ Họa Niên nói xong còn gượng gạo cười một tiếng, như thể cậu đang rất ổn, không có việc gì bất thường hết.
Nhưng Vưu Hạ không cảm thấy như vậy. Anh hơi ngẩng đầu lên, gió thổi sượt qua mái tóc của hai người, khiến những sợi tóc lòa xòa trước trán khẽ hất lên.
“Cậu đâu chỉ nói, còn làm rồi mà.” Vưu Hạ mặt không đổi sắc vạch trần tội đồ của ai đó.
Kỳ Họa Niên sững ra mấy giây, lát sau liền hối lỗi cúi đầu, bàn tay đặt ở sau gáy cào loạn cả lên. Rõ ràng rất xấu hổ, nhưng mà cũng rất thoải mái.
Hôm nay cậu còn hôn được trán của Vưu Hạ, vậy mà anh không hề đẩy cậu ra hay mắng cậu. Liệu có phải… thích rồi không?
Những tâm tư này Vưu Hạ chẳng cách nào nghe thấy được, nhưng anh có thể phát hiện sắc mặt của Kỳ Họa Niên không bình thường chút nào. Tuy cậu đã gục mặt xuống, nhưng nơi khóe môi vẫn ẩn ẩn nụ cười lấp ló.
Vưu Hạ thật lòng không hề tức giận, mặc dù anh cũng thắc mắc vì sao hôm nay mình lại vị tha đến nhường này, nhưng rồi cứ thế thuận theo cảm xúc của bản thân. Có điều, khi nhớ lại nụ hôn trên trán và ở mu bàn tay vừa rồi, đầu tim của anh như nảy lên một cái.
Xúc cảm lạ lẫm thật đấy.
Nụ hôn còn có thể nhẹ nhàng đến vậy sao?
Từ trước đến giờ, Vưu Hạ không biết gì về kiểu tình yêu mãnh liệt như của Vưu Thần, càng không quan tâm đến kiểu tình yêu “khắp nơi chỉ một vị trí” như Vưu Kiện. Nhưng bởi vì xung quanh anh, ai cũng có một loại tình yêu rất đa dạng, rất trần tục, dường như chỉ là yêu nhau rồi sẽ quấn vào nhau hôn hít không ngừng.
Khắp nơi chỉ một vị trí: Ý trên mặt chữ là những cô gái/chàng trai của Vưu Kiện có thể đến từ khắp mọi nơi, nhưng tất cả đều sẽ cùng anh ‘lăn lộn’ trên giường. Ý bóng gió là Vưu Kiện chỉ thích kiểu tình yêu “bạn tình”.
Vì vậy, đã từ rất lâu, trong thâm tâm của anh luôn mặc định nụ hôn của các đôi yêu nhau đều sẽ vồn vã mãnh liệt đầy nhiệt lửa.
Ấy thế mà nụ hôn của Kỳ Họa Niên lại hoàn toàn khác biệt.
Từng chiếc hôn của cậu như có như không, khiến cho tâm trí của anh lơ lửng, lại làm trái tim của anh vừa đủ run rẩy.
Vưu Hạ nghiêng mặt nhìn sang phía bờ hồ bên cạnh, sóng nước tĩnh lặng, đôi lúc khẽ gợn lên một vài con sóng nhỏ bởi gió.
“Không phải…” Trong lúc nghĩ ngợi, Vưu Hạ bỗng cất tiếng “Không phải cậu đã từng nói rằng đợi đến khi cậu trưởng thành hơn một chút, cậu mới—“
“Áaaa!”
Từ đằng xa, một tiếng thét thất thanh thình lình truyền tới.
Vưu Hạ và Kỳ Họa Niên đều bị giật mình, không hẹn mà cùng ngoảnh đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh chói tai kia, muốn xem thử có chuyện gì đang xảy ra. Qua vài giây ngắn ngủi, có một bóng dáng không cao không thấp đang chạy rất nhanh, gần như dùng hết sức mình phóng thẳng về phía trước.
“Chết tôi rồi, chết rồi, huhuhuhu.”
Khoảng cách càng thu ngắn lại, loại âm thanh này càng quen tai.
Kỳ Họa Niên nheo mắt lại đầy nghi hoặc, đối phương có quả đầu đinh, trông rất giống với Đinh Nhiêu Đồng, thậm chí cả cái tướng chạy cũng không khác gì mấy. Chẳng lẽ thật sự là cậu ta sao? Nhưng sao phải chạy trối chết thế kia?
Người đang trối chết chạy như muốn cứu lấy cái mạng nhỏ của mình thật sự là Đinh Nhiêu Đồng. Suốt cả đoạn đường, cậu ta chỉ có la hét và hoảng sợ, cuối cùng khi sắp chạy tới chỗ của Vưu Hạ và Kỳ Họa Niên, cậu ta không kịp phanh lại.
May sao Kỳ Họa Niên kịp thời phản ứng, vòng cánh tay kéo Vưu Hạ sang chỗ của mình. Đinh Nhiêu Đồng bổ nhào tới, ngã trên đất. Nhưng ngay lập tức liền đứng dậy, vừa vung tay phủi phủi trên đầu vừa nhảy ào xuống cái hồ bên cạnh.
Nước trong hồ bắn lên tung tóe.
Cả người Đinh Nhiêu Đồng chìm ngập trong làn nước mát. Lát sau, cậu bạn ngóc đầu lên, đem theo gương mặt vẫn còn hốt hoảng, vừa chỉ tay qua trái vừa vội vã nói: “Ong bắp cày! Có cả đàn đang bay tới đó!!!”
Ong bắp cày?!
Kỳ Họa Niên đang ngồi xổm sát bên bờ hồ, cánh tay vươn ra định kéo Đinh Nhiêu Đồng thì nghe thấy một lời cảnh báo này, động tác cũng khựng lại. Vưu Hạ luôn đứng gần cậu, lúc nghe xong liền theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn về hướng cũ, hàng mày chau chặt, dường như đã phát hiện được sự nguy hiểm đang tới gần.
“Có ong bắp cày.” Giọng Vưu Hạ rất điềm tĩnh, như chỉ muốn xác nhận lại thông tin vừa rồi đúng hay sai.
Kỳ Họa Niên bấy giờ mới đứng bật dậy, nhìn theo hướng của anh, mơ hồ hỏi: “Chúng ta chạy kịp không?”
Cùng lúc với câu hỏi của cậu, bên tai Vưu Hạ ngập đầy tiếng vo ve kinh người của bầy ong, sắp sửa khiến não anh nổ tung. Hình như chưa từng nói đến một chuyện có liên quan đến khả năng đặc biệt của Vưu Hạ.
Ngoài khả năng khiến đối phương đau đớn bằng đôi mắt, Vưu Hạ còn có khả năng nghe thấy âm thanh của động vật ở một khoảng cách vô cùng xa. Đôi tai nhạy bén giúp anh nhận ra được sự sống của tất cả bọn chúng, thậm chí chỉ là một hơi thở.
Vưu Hạ càng chau mày tợn hơn, quả quyết đưa ra câu trả lời: “Không kịp nữa đâu!”
“Vậy—” Kỳ Họa Niên còn đang muốn tìm cách khác có vẻ khả quan hơn thì bị Vưu Hạ nắm lấy cổ tay, chẳng nói chẳng rằng kéo mạnh cả hai người xuống bờ hồ bên cạnh.
Mặt hồ một lần nữa tung tóe bóng nước.
Bờ hồ ở đây không hề nông như mọi người nghĩ. Lúc Kỳ Họa Niên thình lình ngã xuống hồ, toàn bộ cơ thể của cậu đều bị làn nước lạnh buốt nhấn chìm. Cái lạnh thấm vào xương cốt, không khỏi thấm ướt tâm trí hoang mang của Kỳ Họa Niên.
Trong làn nước, cậu vùng vẫy không ngừng.
Thật ra Kỳ Họa Niên không biết bơi. Lý do không phải vì cậu chưa từng học qua, mà là vì một nỗi sợ khiến cho toàn bộ khả năng học hành của cậu bị trì hoãn gần suốt mười năm rồi. Trước khi vụ tai nạn kia xảy ra, cậu được ba mình dạy bơi. Khác với những đứa trẻ đồng trang lứa, cậu rất nhạy bén, học hỏi cái gì cũng nhanh, ngay cả bộ môn bơi lội này cũng không làm khó được cậu.
Ba tháng sau khi nhập viện để thực hiện một ca đại phẫu, Kỳ Họa Niên bắt đầu sợ nước. Cậu sợ tất cả những nơi có chứa một lượng nước lớn, như bờ hồ, hồ bơi, biển cả. Nói đúng hơn thì cậu chỉ hoảng sợ khi chính mình rơi xuống những nơi sâu hút không đáy đó mà thôi.
Giống như ngay lúc này.
Kỳ Họa Niên không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Cậu thả lỏng hai cánh tay để mặc nó lơ lửng trong nước, đôi mắt nhắm hờ, bên tai dần trở nên ù ù cạc cạc. Một lát sau, dưới đáy hồ đen đặc, dường như đang có một thứ gì đó lướt nhẹ theo sóng nước, lướt đến bên cạnh Kỳ Họa Niên.
Cơ thể của cậu cảm nhận được nó. Kỳ Họa Niên hé miệng muốn thở, lúc bờ môi vừa bật ra, một loạt bong bóng nước trôi nổi trước mặt. Cậu chầm chậm mở mắt nhìn về thứ đang ẩn mình trong làn nước buốt giá.
Một khuôn mặt thình lình áp sát đến trước mặt cậu.
Khuôn mặt trắng xanh. Hốc mắt đen sì. Miệng ngậm chặt.
Khuôn mặt này sẽ bình thường nếu như…nó có một đôi mắt.
Kỳ Họa Niên không thể lường trước, kinh hãi muốn hét lên một tiếng, nhưng rồi chỉ có nước hồ tràn vào khoang miệng của cậu, chặn hết những lời muốn thốt ra. Cậu vùng vẫy kịch liệt, rõ ràng muốn trốn khỏi khuôn mặt kỳ quái ở đối diện.
Đừng, đừng theo tôi, đừng nhìn tôi nữa, xin anh…
Khuôn mặt vẫn chưa hề di chuyển, chỉ yên lặng nhìn theo bộ dạng chật vật của Kỳ Họa Niên. Nhìn thấy cậu đang nhắm mắt lại, dần dần lịm đi rồi chìm xuống dưới đáy.
“Họa Niên! Có nghe tôi nói không?” Vưu Hạ ngồi khụy trên mặt đất, lớn tiếng gọi liên tục tên của cậu.
Đinh Nhiêu Đồng cả người ướt sũng bò rạp ở bên cạnh, run sợ nói: “Ông ấy chỉ bị ngạt nước thôi đúng không? Có sao không? Họa Niên, ông tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi mà!”
Hiện tại Kỳ Họa Niên đang nằm thẳng người trên đường đi. Bên cạnh là Vưu Hạ vẫn luôn làm sơ cứu cho cậu, nhưng mãi mà cậu chưa tỉnh lại. Ở phía bên kia là Đinh Nhiêu Đồng, sắc mặt của cậu so với khuôn mặt dưới nước lúc nãy chẳng khác nhau là bao.
Trắng bệt ra rồi.
Đinh Nhiêu Đồng càng hoảng sợ càng nói nhiều, nhiều đến mức câu cú loạn xạ cả lên: “Họa Niên, Họa Niên, tỉnh lại đi, sao ông không nhúc nhích gì hết, ông mở mắt xem, đừng nằm yên nữa, ông chết rồi sao, không thể đâu, không thể chết đâu nha, huhu…”
Bấy giờ, Vưu Hạ mới ngẩng phắt lên liếc nhìn Đinh Nhiêu Đồng. Cậu bạn hơi giật mình im lặng một giây nhìn sang anh, đang định mở miệng nói thì bị chặn lại.
“Cậu cất nó đi được không?” Mặt Vưu Hạ lạnh như băng.
Đinh Nhiêu Đồng không hiểu gì hết, ngẩn ngơ hỏi: “Cất gì vậy?”
“Cất cái miệng của cậu.”
“…” Đinh Nhiêu Đồng đáng thương bị mắng thâm thúy đến nỗi trái tim cũng muốn chết đi luôn.
Mình nói nhiều đến thế ư? Cất cái miệng đi rồi sao mà nói được nữa?
Đinh Nhiêu Đồng tủi thân ngồi im ở một bên. Lúc tinh thần được phục hồi rồi, cậu bạn hơi ngẩng lên muốn xem tình hình hiện tại ra sao thì bị một màn trước mắt dọa chết ngồi.
Đinh Nhiêu Đồng trợn tròn mắt, chứng kiến một cảnh quá sức chịu đựng của mình, kết hợp với mấy lời nói hôm nọ của Kỳ Họa Niên, khung cảnh này còn vô cùng trực diện và sống động.
Vưu Hạ đang cúi thấp đầu hô hấp nhân tạo cho Kỳ Họa Niên.
Nhưng tiếc là trong mắt Đinh Nhiêu Đồng, hai người rõ ràng đang hôn nhau.
Vưu Hạ không hề để tâm đến sắc mặt người còn lại, chuyên tâm hô hấp nhân tạo. Động tác của anh không nhanh không chậm, tốc độ vừa đủ, dứt khoát và nhịp nhàng.
Đinh Nhiêu Đồng nhìn không sót một khoảnh khắc nào, yết hầu liên tục di chuyển, nước bọt không hiểu ở đâu mà tiết ra nhiều đến thế.
Hóa ra hô hấp nhân tạo còn có thể biến thành cảnh sắc mặn nồng như thế này ư? Nếu đã đến mức này rồi, anh Mohamed phải làm sao đây? Làm sao mà đọ lại nổi Kỳ Họa Niên chứ? Dù cho đây là tình huống khẩn cấp đi nữa thì Kỳ Họa Niên vẫn rất là… rất là may mắn!
“Mọi người bị làm sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói nam tính truyền đến, Đinh Nhiêu Đồng ngẩng đầu lên nhìn. Một giây tiếp theo, cậu bạn bật dậy, vòng tay qua cổ Mohamed muốn quật gã xuống.
Miệng hùng hổ la lên: “Tại anh hết đó, đồ đần này! Anh nhìn đi nhìn đi, Họa Niên bạn em đang hôn mê bất tỉnh rồi kìa! Anh còn đi chụp tổ ong nữa hay không? Hả? Dám chụp nữa không?”
Mohamed không hiểu mô tê gì, cần cổ bị quật xuống khá là thốn. Gã dùng sức vặn tay Đinh Nhiêu Đồng ra rồi liếc nhìn sang người còn nằm trên đất, ngay lập tức nhận ra được Kỳ Họa Niên.
“Cậu ta… ngạt nước à?” Mohamed phát hiện cả ba người đang ở đây đều bị ướt sũng.
Đinh Nhiêu Đồng giận đỏ cả mặt: “Chứ gì nữa! Nhờ phước đức của anh không đó!”
“…” Mohamed hơi nhíu mày, nhìn sang Vưu Hạ, muốn hỏi han anh một chút “Vưu Hạ, cậu không—“
“Xùy xùy xùy, anh tránh ra đi, để anh ấy cứu Họa Niên cái đã! Lúc nãy anh ấy hôn Họa Niên, ấy không phải…” Đinh Nhiêu Đồng cắn lưỡi mình một cái, sửa lại “Anh ấy mới hô hấp nhân tạo cho Họa Niên rồi.”
Sắc mặt Mohamed trở nên đen sì.
Hô hấp nhân tạo luôn à? Điều này cũng là lẽ đương nhiên, nhưng có khác gì là hai người vừa mới môi chạm môi đâu chứ? Hóa ra mình vừa làm việc phước đức thật ư?
Mohamed thở một hơi dài, đi sang đó nhìn xuống Kỳ Họa Niên: “Cậu ta bất tỉnh bao lâu rồi?”
Vưu Hạ trầm mặc liếc nhìn Kỳ Họa Niên, nghiêm túc nói: “Năm phút rồi.”
“Sao lâu vậy vẫn chưa tỉnh chứ? Đã sơ cứu các bước rồi mà.” Đinh Nhiêu Đồng bỗng chen vào lo lắng hỏi.
Thật ra Vưu Hạ cũng không hiểu sao Kỳ Họa Niên vẫn chưa tỉnh lại. Anh duỗi ngón tay kiểm tra động mạch của cậu, nhịp tim vẫn rất ổn định. Ngón tay vừa rời đi, Kỳ Họa Niên bỗng nhiên hé mắt nhìn Vưu Hạ.
Vưu Hạ hơi sững người, nhìn cậu chưa nói được gì.
Kỳ Họa Niên ngược lại cong môi cười lên, nhỏ giọng hỏi: “Anh không hô hấp nữa sao?”
Khi giọng cậu cất lên, Vưu Hạ nghe rõ được đâu đó trộn lẫn với âm mũi bị nghẹt. Anh hơi nhíu mày, song không nói thêm gì mà đứng dậy, phủi đi một ít bụi đất dính trên quần áo của mình.
Bên kia, Đinh Nhiêu Đồng nhìn thấy Kỳ Họa Niên đã tỉnh lại, cậu bạn nhỏ nhanh chóng chạy qua, rung lắc bả vai đối phương, vui mừng reo lên: “Hey hey, ông tỉnh rồi, may quá chừng luôn! Nãy giờ ông ngủ quên ha gì vậy?”
Đầu Kỳ Họa Niên choáng váng, chẳng kịp nói gì thì đã nghe thấy Vưu Hạ đứng sát bên lên tiếng thay mình rồi: “Không sai, cậu ta ngủ quên đó.”
Kỳ Họa Niên ngẩng mặt nhìn đối phương, nụ cười trên môi dần dần méo xệch.
Phòng khám của Vưu Hạ.
Vưu Hạ vừa mới thay một bộ quần áo mới. Bộ đồ này anh luôn cất trong tủ, dự phòng gặp chuyện không hay thì có thể thay đổi. Trong phòng lúc này không có bóng dáng của bệnh nhân nhí hay là cô điều dưỡng Triệu Đóa, mà chỉ có một cậu bạn nhỏ.
Cậu bạn nhỏ này đang cởi trần, để lộ cơ bắp ở ngực và bụng, tuy không hiện rõ nhưng dễ dàng nhận ra từng múi cơ vô cùng săn chắc. Phía dưới cậu vẫn mặc chiếc quần thể thao màu đen ướt sũng lúc nãy.
Trước đó, Đinh Nhiêu Đồng đã chủ động nói: “Đợi tui về lấy quần áo cho ông thay nhé. Nhà tui gần đây, đi ba phút là tới rồi. Ông ngồi ở đâu đợi đỡ đi.”
Kỳ Họa Niên cảm kích mỉm cười đáp: “Cảm ơn ông. Vậy tôi ngồi đợi trong phòng bác sĩ Vưu nhé.”
Đinh Nhiêu Đồng sửng sốt, suýt nữa thì thốt ra mấy câu trời ơi đất hỡi, may sao cậu bịt miệng mình kịp thời. Sau đó Đinh Nhiêu Đồng gật gật đầu rồi kéo tay Mohamed, bắt anh phải đi cùng mình để ‘chuộc lỗi’.
Đó là lý do vì sao Kỳ Họa Niên có mặt trong phòng khám của Vưu Hạ. Hơn nữa, cậu chỉ có thể ngồi ở trên mặt kính của chiếc bàn mà không thể ngồi ở ghế sofa, bởi cơ thể lúc này không được sạch sẽ cho lắm.
Bù lại, Vưu Hạ đang ngồi rất gần cậu, ở phía đối diện.
Kỳ Họa Niên cầm khăn lông màu trắng mà anh đưa tới, lau khô tóc.
Vưu Hạ ngồi tựa lưng vào thành ghế, bỗng hỏi: “Sao lúc ấy cậu lại bị chìm vậy? Tôi cứ nghĩ cậu sẽ biết bơi.”
Nghe hỏi đến chuyện này, tâm trạng Kỳ Họa Niên có hơi chùng xuống. Cậu nghiêng mặt về phía cửa sổ, động tác lau tóc thả chậm đi: “Thật ra lúc nhỏ em từng học bơi và cũng biết bơi. Sau tai nạn, em đột nhiên không thể bơi được nữa.”
Mỗi lần nghe Kỳ Họa Niên kể chuyện của quá khứ, hoặc đơn giản là chuyện về bản thân cậu, trái tim Vưu Hạ lúc nào cũng hồi hộp căng thẳng. Anh không thể đoán được cuộc sống trước kia của cậu có bao nhiêu biến cố và tổn thương, cũng vì không đoán được nên lần nào cũng bị sửng sốt và khó chịu.
Những biến cố mà cậu trải qua thật sự khiến cho trái tim Vưu Hạ nhói lên.
Bây giờ cũng vậy, anh rất tò mò nhưng lại hơi lo sợ, lo sợ câu trả lời của cậu sẽ mở ra thêm một hồi ức đau buồn nào đó.
Vưu Hạ im lặng một hồi lâu vẫn chưa nói tiếp. Kỳ Họa Niên dừng tay lại, ngoảnh sang nhìn anh một cái, khẽ cười hỏi: “Anh không thắc mắc vì sao hả?”
Vưu Hạ ngẩng đầu nhìn cậu, bất đắc dĩ hỏi: “Vì sao?”
Kỳ Họa Niên hạ tay xuống chống trên mặt bàn, bình tĩnh nói: “Thật ra bản thân em cũng chưa tìm được câu trả lời. Em chỉ biết từ sau khi em xuất viện, em bắt đầu sợ những nơi chứa nhiều nước, như sông hồ và biển…”
“Sao cậu sợ biển mà ngày trước lại một mình chạy ra biển ngồi thế kia?” Vưu Hạ nheo mắt lại khó hiểu.
Kỳ Họa Niên sờ mũi, cười giải thích: “Nói đúng hơn em chỉ sợ khi em ở trong hồ nước thôi. Mỗi khi em ngâm mình trong nước, em đều có một cảm giác lạnh người. Sau đó em còn cảm giác được có người khác đang ở dưới nước, rất gần bên em…”
Dừng một đoạn, tâm trí trôi nổi hình ảnh khuôn mặt trắng bệt hồi nãy, cả người cậu run lên: “Giống như lúc nãy vậy, ở trong làn nước, em thấy một khuôn mặt sát bên mình, không có mắt, trắng nhợt, như người chết vậy.”
Nói đến đó, Kỳ Họa Niên có vẻ không kìm chế nổi mà nhắm mắt lại. Không ngờ ngay lúc ấy, có một bàn tay áp lên cánh tay của cậu, đầy vẻ dịu dàng.
Kỳ Họa Niên hé mắt nhìn đối phương.
“Bây giờ thì không sao rồi. Cậu không còn ở dưới nước nữa. Bình tĩnh lại đi.”
Kỳ Họa Niên nghe lời, hít sâu một hơi rồi mỉm cười hỏi: “Nhưng mà hồi nãy, lúc em bất tỉnh, hình như anh rất lo lắng đúng không? Anh sợ em không tỉnh lại nữa sao?”
Sợ cậu không tỉnh lại nữa ư?
Trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Vưu Hạ, ánh nắng loang dần, đâu đó hiện lên vài tia lấp lánh như nắng rọi trên mặt hồ.
Anh ngước nhìn Kỳ Họa Niên, không hề tránh né, chỉ nhỏ giọng bâng quơ hỏi lại: “Có không?”
Kỳ Họa Niên thuận đà lại cúi thấp người, thân trên không một mảnh vải, làn da rám nắng như thu hút thêm nhiều tia nắng nhạt nhòa ở bên ngoài cửa sổ. Cậu đổ người xuống, nhìn vào đôi mắt đối phương, cười như không cười nhưng giọng điệu vô cùng quả quyết:
“Có, anh có sợ, rất sợ nữa là đằng khác.”
Hàng mi Vưu Hạ thoáng run lên, dường như cả lời nói cũng trở nên yếu ớt: “Không sao, tôi quen rồi.”
Nếu cậu không tỉnh lại, tôi vẫn sẽ chịu được, vì tôi quen rồi. Từ lúc nhỏ đến bây giờ, có không ít người cứ lặng thầm rời xa tôi, bỏ tôi lại một mình.
Thật sự… là tôi quen rồi, thật sự chẳng sao cả.
“Không được.” Kỳ Họa Niên thình lình cắt ngang suy nghĩ của anh, ánh mắt trầm xuống thấy rõ “Anh không được quen với điều này nữa. Tuy em không thể hứa nhưng sẽ luôn cố gắng không rời xa khỏi anh, dù chỉ một phút.”
Vưu Hạ như lạc vào một mê cung, anh hoang mang nhìn khắp mọi nơi, ở đâu cũng có lối đi nhưng không hề có một lối thoát. Anh loanh quanh từng chỗ một và rồi nhận ra khắp nơi đều có bóng dáng của Kỳ Họa Niên.
“Cậu không thể.” Vưu Hạ mang theo tâm thái tỉnh táo nhất có thể dập tắt hy vọng của Kỳ Họa Niên.
“Sao lại không thể?”
“Cậu không thể sống cùng tôi đến cuối đời được. Nếu đã không thể, vậy thì đừng cố chấp nữa.”
Kỳ Họa Niên ngẩn ra một giây, bộ dạng giống như một chú chó con tủi thân, lắc nhẹ đầu trấn an: “Không đâu, chỉ cần có anh ở cạnh, em sẽ không bao giờ rời đi. Thậm chí nếu như anh rời khỏi nơi này sớm hơn, em cũng sẽ… thật sự sẽ đi cùng anh.”
Vưu Hạ lúc này chợt cười một tiếng nhạt thếch: “Đây là gì cậu biết không? Là ảo mộng, cậu chỉ đang ảo mộng về một tình cảm bất diệt thôi. Hơn nữa…”
Hơn nữa, không phải là tôi ra đi, mà chính là cậu ra đi trước tôi.
Điều này đã được định sẵn, không thể thay đổi.
Kỳ Họa Niên, cậu thật sự ngốc nghếch!
“Mỗi khi em ở cạnh anh, anh có thoải mái không?” Kỳ Họa Niên nhìn vào mắt anh, kiên định hỏi.
Vưu Hạ rũ mắt ngẫm nghĩ hồi lâu: “Không tệ. Không có cảm giác khó chịu.”
“Mỗi khi em vô tình chạm vào anh, nắm tay anh, kể cả khi hôn anh, anh có khó chịu không?”
“…Không?” Tôi không biết, cậu đang nói chuyện gì vậy?
“Nếu như không gặp em hoặc nhìn thấy em thân thiết cùng người khác, anh có khó chịu không?”
Vưu Hạ thoáng chau mày, im lặng rất lâu cũng không trả lời câu này. Nhưng nét mặt của anh đã phô bày tất cả.
Hỏi xong một loạt câu hỏi không đầu không đuôi, Kỳ Họa Niên bất ngờ cầm lấy tay Vưu Hạ, dịu dàng vuốt ve qua từng kẽ tay của anh, giống như đùa nghịch, lại giống như cưng chiều nâng niu.
“Cứ cho rằng em sẽ không thể sống cùng anh đến cuối cuộc đời, hoặc cho rằng một ngày nào đó em buộc phải rời xa anh hay anh buộc phải rời xa em, vậy thì em sẽ không lãng phí thêm bất kỳ một giây phút nào khi ở cạnh anh nữa.”
Vưu Hạ vẫn chưa thoát khỏi mê cung của chính mình. Anh ngây người nhìn qua từng ngón tay thuôn dài đang nắm lấy tay mình, cảm xúc không ngừng hỗn loạn.
“Ý cậu là gì?”
Kỳ Họa Niên ngẩng lên mỉm cười: “Không phải ý của em đã rõ ràng lắm rồi sao? Ngay từ giây phút này, tại căn phòng này, em muốn em sẽ là người khiến anh mỗi ngày đều hạnh phúc. Anh muốn bao lâu, chúng ta sẽ như vậy bấy nhiêu lâu. Nếu anh cảm thấy mình không chấp nhận được, hãy nghiêng đầu đi, nhé?”
Nghiêng đầu đi ư?
Họa Niên, rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm gì đây?
Từ giây phút này, cậu sẽ khiến tôi mỗi ngày đều hạnh phúc thật ư?
Trong một khoảnh khắc, Vưu Hạ tình cờ phát hiện hai lối thoát hiểm. Một cái bên trái có cánh cửa màu đen. Một cái bên phải có cánh cửa màu vàng.
Trên cửa bên trái gắn một tấm biển “Đừng tin vào bất kỳ ai khác”.
Trên cửa bên phải cũng gắn một tấm biển “Hãy sống với cảm xúc thật của mình”.
Vưu Hạ do dự nhìn cả hai cánh cửa đang đóng chặt. Nếu như anh muốn thoát ra khỏi mê cung này, anh buộc phải chọn một cái. Nhưng nơi nào mới thật sự là đúng đắn?
Trong một khoảng thời gian quá ngắn, Vưu Hạ không thể nghiền ngẫm tỉ mỉ để đưa ra một câu trả lời hoàn hảo nhất được. Có điều, cùng trong lúc ấy, anh cảm nhận được trái tim của mình đang như thế nào. Ngoài ra, tất cả các giác quan khác đều đang hướng về một người.
Trái tim nóng rẫy, như đang chạy nước rút.
Kỳ Họa Niên tuy quả quyết nhưng cũng hồi hộp. Cậu không dám nhận lấy sự thật tàn khốc, chỉ có thể nhắm mắt lại, thả trôi bản thân theo cảm xúc của mình.
Vưu Hạ ngẩn người ngước mặt lên, vừa vặn với Kỳ Họa Niên đang chậm rãi cúi thấp đầu xuống. Chiếc khăn lông vẫn nằm trên đầu cậu, phủ dài hai bên, vô tình che đi một cảnh sắc tình.
Nếu như anh không chấp nhận thì hãy nghiêng đầu đi nhé.
Là như vậy ư?
Bả vai Vưu Hạ run lên, nhưng rồi tất cả những gì anh làm chỉ là cùng nhắm mắt lại, giống với người kia.
Trong mê cung, Vưu Hạ tiến lên vài bước, nắm chặt vặn cửa, mở ra. Anh đi vào một lối không có ánh sáng, nhưng càng đi càng cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc của một người.
Cánh cửa khép lại, tấm biển rung lắc một chút rồi rơi xuống đất.
Nếu như lựa chọn này không đúng đắn, anh có hối hận không?
Có lẽ không.
Nếu như được lựa chọn lại một lần nữa, anh có thay đổi quyết định không?
Sẽ không.
Vào thời khắc làn môi của cả hai khẽ khàng chạm vào nhau, trời và đất như hòa thành một.
Ngoài kia là guồng quay hỗn loạn của cuộc sống, trong này lại là một mảnh chân tình bắt đầu chớm nở.