Mấy hôm nay khi trời tối, gió lại chuyển lạnh hơn bình thường. Ngoài đường người người đều chôn kín thân thể trong những bộ quần áo cực kỳ dày, nhìn qua ai cũng giống như những đòn bánh đủ màu sắc.
Kỳ Họa Niên tháo ổ khóa, đẩy cửa ra rồi dắt xe đi vào trước. Theo sau là Gia Thanh vẫn còn mở miệng lải nhải về một trò chơi điện tử mới ra. Gã bảo mình khó khăn lắm mới tranh giành mà mua được, hôm nào sẽ rủ thêm La Lịch qua nhà cùng chơi.
Dạo gần đây La Lịch khá bận rộn vì lịch học dày đặc của cậu ta. Đôi lúc Gia Thanh tự cảm thấy bản thân thật may mắn khi ba mẹ đều làm ăn xa, một tháng về nhà một lần cho nên không có ai bên cạnh quản thúc việc học hành của gã. Nhưng La Lịch thì khác, người giống như tên, con người luôn bận rộn với thời khóa biểu học tập, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi. Gia đình vốn dĩ có truyền thống nhà giáo, từ đời ông cố đã làm giáo viên, đến đời La Lịch cũng được hướng theo như thế.
Có điều La Lịch không hề muốn làm giáo viên. Cậu ta có ước mơ của riêng mình, chỉ e là cả đời này sẽ khó mà thực hiện được.
Gia Thanh tùy tiện vứt chiếc xe đạp tay ngang bên vách tường, ngoảnh đầu hô lên: “Nào nào, anh đẹp trai tới rồi đây, mấy bé con đâu hết cả rồi?”
Kỳ Họa Niên đi đến bên chậu nước sát tường, mở vòi ra hứng nước rửa mặt. Rửa xong, cậu quay đầu nhìn Gia Thanh vẫn còn tìm kiếm mấy đứa nhỏ, giọng điệu tràn ngập tự tin của gã làm cậu buồn cười.
“Thôi thôi cậu dọa tụi nó trốn hết bây giờ.” Kỳ Họa Niên đưa tay cào tóc ra phía sau, một ít nước trên tay cậu dính vào tóc, dưới ánh đèn bỗng trở nên lấp lánh đẹp đẽ.
Gia Thanh xoa xoa gò má nói: “Tớ muốn gặp tụi nó lắm rồi, ôm ôm vuốt vuốt sướng cái tay.”
“Nghe biến thái quá đó.” Kỳ Họa Niên mở cửa lớn, liếc mắt về phía phòng ngủ không đóng cửa, khẽ gọi, “Mạt Trà, Hoàng Trà, Bạch Trà, Hắc Trà.”
Gia Thanh đứng bên cạnh, lần lượt nghe mấy cái tên được thốt ra, khó nhịn rùng mình, đầu lưỡi cũng đắng chát vì nhớ tới vị trà mà Kỳ Họa Niên từng pha.
Đắng tận óc!
Từ trong phòng ngủ, một loạt bốn bé mèo chạy ra ngoài, dưới chân có lớp đệm mềm mại, khi di chuyển không hề phát ra tiếng động. Bốn đứa nhỏ nhìn thấy Kỳ Họa Niên liền không nhìn thấy ai khác nữa, thi nhau kêu lên mấy tiếng “meow meow”.
Kỳ Họa Niên tùy ý ôm một bé trong tay, vui vẻ nói: “Hôm nay có anh Thanh đến thăm mấy đứa này.”
Gia Thanh nhìn “lũ trẻ” quấn quýt với đối phương mà lòng sinh hờn dỗi. Gã ngồi bệt xuống sàn nhà, duỗi tay tóm lấy một bé mèo trắng, giữ chặt hai chân trước của nó, ánh mắt hăm he.
“À há Bạch Bạch, hôm bữa dám cào vào mặt anh đúng không? Bây giờ nhìn xem, vẫn còn sẹo đây nè!”
Bạch Trà bị giữ chặt hai chân trước, vẻ mặt ngây ra nhìn đối phương đang lảm nhảm không ngừng. Sau đó bé ngẩng đầu, ra sức vùng vẫy, gào lên đầy thống khổ. Gia Thanh thấy vậy không dám mạnh tay, bèn thả nó xuống đất nhưng kịp thời tóm được cái mông trắng trẻo đó.
“Đừng có mà chạy!” Gia Thanh hài lòng vuốt ve Bạch Trà.
Kỳ Họa Niên đã thả Hắc Trà xuống đất từ lâu rồi. Cậu đi qua rót một cốc trà nguội, ngửa cổ uống mấy ngụm lớn rồi nói với Gia Thanh: “Một lát nhớ rửa tay rồi hẵng nấu cơm đó.”
Gia Thanh đang vùi đầu vào lớp lông mịn màng của Bạch Trà, nghe thế liền ngóc đầu lên đáp: “Biết rồi biết rồi. Cậu ở sạch từ bao giờ thế?”
“…”
Sáu giờ tối, Lệ Linh đứng trước cửa nhà của Kỳ Họa Niên. Cô định giơ tay gõ cửa nhưng phát hiện cửa ngoài không khóa, thậm chí còn không thèm đóng kín.
Lệ Linh hồi hộp hít một hơi, lòng thầm nghĩ: Lẽ nào Họa Niên đang ở trong nhà? Hôm nay em ấy về sớm thế nhỉ…
Cửa nhà mở ra, Lệ Linh nhìn thấy hai chiếc xe đạp nằm bừa trên mặt đất, phút chốc hoang mang.
Có thêm người khác nữa à?
Đương lúc cô còn thử suy đoán xem người còn lại là ai thì Kỳ Họa Niên từ bên trong bước ra. Cậu ở nhà thường thích mặc áo thun ba lỗ, để lộ bắp tay săn chắc khỏe khoắn cùng với phần cổ thon dài ngăm ngăm. Kỳ Họa Niên đem một cái ghế gỗ đi ra, định tranh thủ sửa lại một chút thì trông thấy Lệ Linh.
Kỳ Họa Niên mỉm cười: “Chị đến khi nào thế? Sao không vào nhà?”
Lệ Linh giật mình lia mắt qua nhìn, nửa ngày trời cũng chưa đáp lại được. Đây tuy không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy Kỳ Họa Niên ăn mặc kiểu này, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều khó mà kìm lòng được.
Thật sự…thật sự rất đẹp trai!
Lệ Linh thầm hít một hơi trấn tĩnh bản thân rồi mỉm cười đáp: “Chị vừa đến thôi, hôm nay có bạn đến chơi hả?”
Kỳ Họa Niên đặt cái ghế xuống đất rồi ngồi trên bậc thềm, tay cầm một cái búa, vừa gõ vừa nói: “Gia Thanh tới nấu cơm. Chị ăn chưa? Hay cùng vào ăn với tụi em đi.”
“À hai đứa cứ ăn đi, chị vừa ăn ở nhà rồi…”
Kỳ Họa Niên gật đầu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Vậy chị vào trong ngồi đợi một chút, em sửa xong cái này rồi vào sau.”
“Ừm.”
Lệ Linh chưa vội đi vào, lặng lẽ đứng gần đó quan sát Kỳ Họa Niên làm việc. Từ lúc biết nhau đến giờ, cô phát hiện ra cậu thiếu niên này có thể làm được rất nhiều thứ. Ngoài tài năng hội họa trời ban, cậu còn biết nấu ăn, biết pha trà, biết sửa mấy đồ dùng trong nhà, còn giỏi võ, thành tích học tập trong trường tháng nào cũng trong top, chơi thể thao cũng rất xuất sắc, từng được thầy chọn vào đội bóng rổ của trường.
Nếu hỏi Lệ Linh: Vậy người kia giỏi cái gì nhất?
Lệ Linh chắc chắn sẽ không trả lời được, vì người kia cái gì cũng rất giỏi.
Kỳ Họa Niên vốn đang tập trung chỉnh cái chân ghế nên không để ý đến ánh mắt của Lệ Linh. Lát sau, Gia Thanh từ phòng bếp thình lình đi ra ngoài, vô tình chứng kiến khung cảnh có thể dùng từ “lãng mạn” để đặc tả.
Trước sân nhà, một cậu trai đang ngồi tập trung làm việc gì đó, bên cạnh là một cô gái lặng lẽ nhìn ngắm đối phương, ánh mắt ngọt ngào như đường mật, rõ ràng trông cô rất hạnh phúc và vui vẻ. Cậu trai kia lại như vì sao sáng trên trời, chỉ ngồi một chỗ đã tỏa ra ánh hào quang chói lọi, trách người khác khó mà kìm chế được.
Gia Thanh nhìn Lệ Linh lại nhìn sang Kỳ Họa Niên, sau đó quay về nhìn Lệ Linh. Không biết trong lòng gã đang nghĩ gì, hồi sau thì bất ngờ chạy ra ngoài đó, vừa chạy vừa la làng:
“Họa Niên Họa Niên, cậu xem Hắc Trà nó quậy banh cái bếp rồi kìa!”
Giọng nói khủng bố của Gia Thanh làm cho Lệ Linh bừng tỉnh. Cô quay đầu nhìn gã, gò má đỏ ửng lên, trong lòng hoang mang không biết liệu người kia có phát hiện ra khung cảnh si mê của mình khi nãy không?
Gia Thanh đứng đó nhìn thoáng Lệ Linh một cái: “Chị đến rồi à.”
Lệ Linh ngại ngùng đáp: “Ừm, chị…chị vừa đến.”
Gia Thanh tỏ ra không quan tâm lắm, nói với người còn lại: “Này này, sửa sửa cái gì nữa, vào ăn cơm!”
Kỳ Họa Niên cầm cái ghế đẩu nhỏ lên lật qua lật lại, soi rất kỹ: “Ừ, vào liền đây.”
Lệ Linh mau miệng nói chen vào: “Thế để chị vào trong phụ dọn cơm lên.”
Nói xong, cô nhanh chóng quay người đi về hướng phòng bếp, bộ dạng dường như rất vội vã. Gia Thanh nghiêng mặt liếc nhìn một cái, tâm trạng khủng hoảng lúc nãy vụt tan biến.
Gã bất ngờ hỏi cậu một câu: “Cậu có nghĩ chị Lệ Linh thích cậu không?”
Kỳ Họa Niên khó hiểu quay lại chăm chú nhìn Gia Thanh. Chủ đề này không phải hơi đột ngột rồi sao? Bỗng nhiên lại…nói về Lệ Linh làm gì?
“Làm sao vậy? Cậu thấy chị ấy thích tớ sao?”
Gia Thanh trầm mặc giây lát: “Cậu chưa từng thích ai à?”
“…” Bây giờ đến lượt Kỳ Họa Niên trầm mặc.
Nếu bảo cậu chưa từng thích ai thì là nói dối, rõ ràng năm lớp 11 đã từng đơn phương Vưu Chiếu Hy. Nhưng chuyện này ngoại trừ Lý Thiệu Lâm thì cũng không còn ai biết được nữa. Vì cậu không có dũng khí thừa nhận tính hướng thật sự của mình.
Có lẽ thêm vài năm nữa, đến khi nào cậu cảm thấy thích hợp nhất sẽ nói với đám người Gia Thanh.
Kỳ Họa Niên thấp giọng đáp: “Đã từng. Nhưng làm sao chứ?”
Gia Thanh quay đầu đi, chân mày hơi chau lại: “Vậy mà không nhìn ra người khác thích cậu hả?”
Trong lòng còn mắng thêm một câu: Mẹ nó, cái thằng ngu này.
“Việc tớ từng thích người khác và việc người khác thích tớ, vốn dĩ biểu hiện cũng khác nhau sẵn rồi. Làm sao để khẳng định được đây? Trực giác à? Nếu tớ cứ vội vàng dựa vào trực giác mà xác định như vậy trong khi người khác không hề có ý đó thì…không phải càng mất mặt hơn sao?”
Kỳ Họa Niên nói xong, Gia Thanh bỗng nhiên bực dọc cào cào tóc xù lên, quay người vứt lại một câu: “Nếu không thích người ta thì tốt nhất đừng gieo hy vọng đó. Như vậy là tội ác.”
Dứt lời, gã hung hăng đi vào bên trong.
Kỳ Họa Niên chơi cùng với Gia Thanh ba năm rồi, khoảng thời gian đó đủ để cậu hiểu được tính tình của gã như thế nào. Gia Thanh là một người cực kỳ thẳng thắn và bộc trực, sống thiên về tình cảm nhưng thường không biết cách thể hiện, cho nên đôi lúc sẽ trở nên khó tính và hung dữ trong mắt người khác. Trong đó có Diệc Du. Diệc Du là một trong những người sợ Gia Thanh nhất, cũng vì cái tính cộc cằn ấy.
Tuy nhiên, Gia Thanh khi nóng nảy thẳng thắn mới là bình thường, nếu chọc giận cậu ta, bất quá năm giây sau đã lập tức mỉm cười xí xóa. Nhưng Gia Thanh khi trầm mặc và nói chuyện nghiêm túc thì chắc chắn trong lòng có tâm sự.
Kỳ Họa Niên cảm nhận được điều này nhưng không biết được lý do thật sự là gì.
Trước khi Lệ Linh xuất hiện không phải còn rất vui vẻ sao?
—
Quán bar Camouf hôm nay vắng khách đến mức Bắc Ni ngày thường đều bận tối mặt tối mày, hôm nay còn có thời gian rảnh rỗi chơi một vài ván mạt chược với mấy người đẹp xung quanh.
Khi cậu vừa lúc thắng ván thứ ba, cách đó không xa có tiếng nói trầm trầm vọng tới, xem chừng cũng hứng thú với đám người tụ tập này.
“Bắc Ni, hốt được bao nhiêu rồi?”
Bắc Ni từ trong đám đông lúc nhúc ngẩng đầu lên, nhìn về hướng có âm thanh, lập tức trợn tròn mắt. Cậu buông con cờ trong tay xuống, nghiêng đầu nói nhỏ với người đẹp bên cạnh một câu rồi đứng dậy đi về phía Vưu Kiện.
Vưu Kiện một tay cắm sâu trong túi quần tây, thong thả đợi đối phương đi đến gần, khóe môi đào hoa như cũ khẽ cong lên.
Bắc Ni gắn cái máy quét trên người Vưu Kiện, rất nghiêm túc lướt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, hồi sau cợt nhả hỏi ngược lại: “Đại ca, anh mới đi ký hợp đồng quan trọng về ạ? Áo vest quần Âu, bộ dạng đứng đắn này sao mà chói mắt em quá!”
Nói xong, cậu lia mắt nhìn qua bên cạnh, bây giờ mới phát hiện hôm nay Vưu Kiện không có đến quán bar một mình, nhưng đối phương cũng chẳng phải là mỹ nhân như thường lệ.
Vưu Hạ lãnh đạm nhìn Bắc Ni một cái. Anh vẫn mặc áo sơmi trắng cổ đứng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, đóng thùng rất nghiêm túc chỉnh tề mà không mất đi vẻ đẹp tao nhã cuốn hút.
Cực kỳ ra dáng một vị sếp lớn!
Vưu Kiện hất cằm sang bên cạnh, nói với Bắc Ni: “Trố mắt nhìn cái gì? Còn không mau chào cậu Tư?”
Bắc Ni vội vã cúi đầu: “Cậu Tư.”
Chào xong, cậu mới bất giác nhận ra mình bị Vưu Kiện giễu cợt rồi, chắc là muốn trả thù vụ hồi nãy.
Ngay khi hai tiếng “cậu Tư” thốt ra khỏi miệng Bắc Ni, Vưu Kiện ngay lập tức cười một tiếng. Sau đó y bắt đầu cởi áo vest ngoài ra đưa cho Bắc Ni, tay áo sơmi màu đen được cởi ra, xắn lên tới khuỷu tay giống Vưu Hạ. Ngoài ra, y còn cởi bung ba khuy áo trên ngực, để lộ một vòm ngực nhợt nhạt và một hình xăm thấp thoáng sau lớp áo.
Bắc Ni chưa từng nhìn thấy tận mắt hình xăm này là gì, cậu chỉ biết sơ sơ là một hàng chữ có ý nghĩa mà thôi.
Tiếng nhạc trong quán bar không biết đã đổi từ lúc nào, bắt đầu đinh tai nhức óc, khiến Vưu Hạ cảm thấy không thoải mái bèn giục: “Lên phòng được chưa?”
Vưu Kiện cào cào mái tóc, lớp keo phủ lên không còn đủ sức giữ nếp, khiến mái tóc rối rối một cách lãng tử chết người. Bắc Ni ôm áo vest của y trong ngực, nhìn cảnh tượng biến hóa này mà nuốt nước bọt ừng ực.
Quả nhiên không quan trọng quần áo đắt tiền hay không, không quan trọng tóc vuốt thẳng nếp hay không, chỉ cần đẹp trai thì làm cái mẹ gì cũng đẹp!
Hai anh em nhà họ Vưu sau đó đi lên một phòng VIP uống một ít rượu, hàn huyên với nhau. Bắc Ni lại dầm mình trong mấy ván mạt chược máu me.
Vưu Kiện rướn người tới trước, tự rót đầy cho bản thân một ly. Rót xong, y nhìn sang chiếc ly rỗng bên cạnh, nghĩ ngược nghĩ xuôi một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không rót.
Vưu Hạ cũng không có hứng thú cùng đối phương nhâm nhi mấy ly rượu khó ngửi này, thẳng thừng hỏi: “Anh đưa em đến đây làm gì?”
“Làm gì á?” Vưu Kiện chậm rãi nghển cằm uống một ngụm rượu, đợi vị rượu tan ra khắp khoang miệng, y mới tiếp lời, “Mấy hôm nay nghe nói em chỉ vùi mình trong bệnh viện ngày lẫn đêm nên có lòng đưa em đi chơi cho khuây khỏa.”
Nghe vậy, Vưu Hạ cười lạnh: “Có lòng tốt thật ư? Hay vì anh vừa đá một người đẹp đi, hiện tại chưa có người vừa ý để lấp chỗ?”
Vưu Kiện trong lòng âm ỉ tức giận, thầm mắng một câu: Thằng ranh con này!
Ngoài mặt, y nở một nụ cười rất điềm nhiên: “Anh mày mà có thể thiếu người đẹp để vui vẻ à? Chẳng qua hôm nay không có hứng thôi. Sao, bệnh viện này tốt chứ?”
“Nhận xét bệnh viện tốt hay không nên để cho bệnh nhân chứ?”
Vưu Kiện đong đưa ly rượu trong tay, liếc mắt nhìn qua: “Mọi người đối đãi thế nào?”
Vưu Hạ ngả lưng ra phía sau, một chân gác tréo sang chân kia, nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tạm được. Nói đúng ra bọn họ có vẻ không ưa em lắm. Nhưng phải thôi, nào có ai yêu mến thành phần con ông cháu cha đâu chứ.”
Đến đây, anh như vừa nhớ ra một điều gì đó, lập tức bổ sung: “À, em có gặp qua Tưởng Thiên Điểu, anh còn nhớ cô ta không?”
Tưởng Thiên Điểu?
Trong đầu Vưu Kiện mơ mơ hồ hồ hiện ra hình ảnh một cô gái dáng dấp rất tuyệt vời, đôi mắt sắc bén thông minh, cánh môi hơi hé ra, mỉm cười quyến rũ. Chiếc áo sơmi tay phồng màu đỏ kết hợp với chiếc váy chữ A ôm sát vòng ba càng khiến cô nổi bật hơn giữa đám đông.
Nhưng hình như mọi chuyện chưa kết thúc ở đây thì phải?
Vưu Kiện nghiền ngẫm thêm một lúc, khi uống sang ly rượu thứ hai, y mới nhớ ra được đối phương là ai.
Đôi môi ấy… y từng nếm qua rồi.
Đáng tiếc, đó chỉ là tình một đêm.
“Em làm cùng bệnh viện với cô ta sao?” Vưu Kiện kinh ngạc quay sang hỏi.
Vưu Hạ cũng ung dung gật đầu: “Sao vậy, bất ngờ lắm à? Cô ta chủ động nói với em là tìm được người mới rồi, chính thức đá tên khốn như anh ra khỏi trái tim.”
“Tên khốn…” Vưu Kiện bật cười, tự dưng cảm thấy vui vẻ, bèn rút một điếu thuốc ngậm lên môi.
Lửa bén, bắt đầu gặm nhấm lớp giấy màu trắng.
Vưu Kiện: “Dù sao cũng chỉ là tình một đêm, cô ta vương vấn làm gì chứ. Anh mày còn bận lắm, dạy học sinh xong chẳng còn hơi sức đâu yêu đương nữa.”
Vưu Hạ im lặng nhìn ly rượu trên bàn cùng điếu thuốc trên môi đối phương, nhàn nhạt hỏi: “Anh với anh ấy hút thuốc rồi uống rượu thường xuyên mà không sợ sao?”
Khói thuốc vừa được nhả ra, có thanh âm khàn khàn phát ra từ cổ họng: “Hm??”
Vưu Hạ mặt không đổi sắc: “Em chỉ lo hai người anh trai của mình sau này phải dùng rượu thuốc thôi.”
Đầu mày Vưu Kiện nhanh chóng chau lại: “Rượu thuốc?”
Thằng ranh này, mày lại muốn mỉa mai gì nữa đây hửm?
Vưu Kiện quay mặt qua nhìn anh, anh càng bày ra vẻ mặt cực kỳ chân thành giải đáp: “Giảm “chức năng” đàn ông rồi phải dùng rượu thuốc chứ sao.”
“…” Đệt cụ, một đứa sống lành mạnh đến tẻ nhạt cho hay?
Lúc đó, vân đen rơi đầy đầu Vưu Kiện. Cho đến khi tàn tiệc, Vưu Kiện không quá say nhưng cũng ngà ngà hơi men. Y để Vưu Hạ lái xe, còn mình thì ngồi bên cạnh nghỉ ngơi chốc lát.
Thành phố về đêm trở nên huyên náo vô cùng.
Vưu Hạ gác một tay lên thành cửa sổ, đầu ngón tay kề ngay môi, ánh mắt không rõ cảm xúc chỉ nhìn về phía trước. Vưu Kiện ngủ rất say, cơ thể tản ra một mùi rượu nồng nặc, mà người bên cạnh y thì cực kỳ ghét cái loại mùi kinh khủng này.
Chỉ còn một cách duy nhất xả giận.
Vưu Hạ hừ một tiếng rất khẽ, sau đó bất ngờ rẽ tay lái, xe hơi chạy thành chữ S ở đoạn đường vắng vẻ.
Cơ thể Vưu Kiện theo quán tính lắc lư không ngừng, một lát thì nghe thấy tiếng người say kêu lên “uy”.
Vưu Kiện lầm bầm: “Vưu Hạ! Có biết lái xe không hả?”
Vưu Hạ rất không nể tình, nhếch môi cười: “Không thích thì anh tự cút xuống đi.”
Vưu Kiện nhíu mày, khó khăn lắm mới chịu ngậm miệng lại.
Rời khỏi con hẻm vắng vẻ, chạy ra ngoài đường lớn được một đoạn thì Vưu Hạ bất ngờ phanh gấp một cái. Đầu Vưu Kiện một lần nữa đập vào thành cửa sổ.
Cú đập lần này cực kỳ mạnh mẽ khiến y mở bừng mắt, quát lớn: “Tiên sư cái thằng này—“
Câu quát tháo mới ra hơn nửa đã bị ánh mắt đối phương lạnh lẽo lườm một cái. Vưu Kiện nuốt mấy chữ còn lại xuống, ngồi thẳng dậy. Y xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, nghiêng mặt nhìn ra cửa kính, chợt phát hiện một đám đông đang vây quanh người nào đó.
Vưu Kiện không hiểu tình hình hiện tại: “Chuyện gì vậy? Tai nạn à?”
Vưu Hạ không nói gì, chỉ mở cửa bước xuống xem tình hình.
Thấy người kia dứt khoát xen vào chuyện thiên hạ như thế làm cho Vưu Kiện sửng sốt: “Em định làm gì đấy?”
Không có ai trả lời anh.
Xung quanh rất đông người, bọn họ ai nấy chỉ đứng nhìn rồi chỉ trỏ một người nằm bất động trên đất. Đến khi Vưu Hạ xuất hiện, tách đám đông ra thành một lối nhỏ, trực tiếp tiến vào xem thử.
Có người chợt hỏi: “Này, anh định làm gì đó?”
Người khác thì độc miệng hơn, nhìn thân xác lạnh lẽo mà nói: “Không phải đã chết rồi sao? Đừng động vào, có khi bị liên lụy đấy!”
Vưu Hạ kiểm tra động mạch cảnh của người đó, mạch đập rất yếu nhưng không phải là không đập. Anh nghe thấy giọng nói kia từ trên vọng xuống, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, so với lúc nói chuyện với Tề Cao Vân còn lạnh hơn mấy phần.
Nhưng Vưu Hạ là loại người không động tay động chân, dưới tình huống này, anh dù rất muốn xử lý tên khốn đó bằng cách của mình nhưng bệnh nhân quan trọng hơn.
Người đó nói xong mới nhận ra ánh mắt xung quanh đang chỉa thẳng vào mình đầy căm phẫn. Gã còn muốn phân bua lý giải thì từ sau lưng đột nhiên có bàn tay nào đó lạnh toát tóm lấy cái gáy, mơ hồ nhấc gã lên.
Gã hoảng loạn rú lên: “Mẹ kiếp là đứa nào?”
Người ở sau lưng không vội, chỉ đưa cho Vưu Hạ một chiếc hộp đặc biệt rồi nghiêng mặt ra dấu với gã kia: “Suỵt!”
Gã trừng mắt nhìn Vưu Kiện, bàn chân càng ngày càng tách khỏi mặt đất.
Đuôi mắt và khóe môi của Vưu Kiện gần như cùng lúc đọng lại nụ cười khó lường: “Ngậm miệng hay ăn đòn?”