Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 93: Chương 93: Rào ong đón bướm, ngả ngớn lẳng lơ




Sau khi đã dỗ được anh chủ của mình, Kỳ Họa Niên cũng không định nán lại lâu thêm nữa. Cậu dặn dò anh vài lời về việc ăn uống đầy đủ với nghỉ ngơi giữ sức rồi đứng dậy ra về.

Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi Vưu Hạ. Bầu không khí lãng mạn ngọt ngào ban nãy thoáng chốc đã tan biến. Nhưng khi ngắm nghía chiếc vòng nhỏ xinh ôm gọn lấy cổ tay của mình, anh vẫn cảm thấy được hơi ấm quen thuộc của Kỳ Họa Niên quanh đây.

Không rõ cậu đã đo lường như thế nào mà khi đeo vòng vào, nó lại vừa vặn hoàn hảo đến vậy.

Vưu Hạ duỗi ngón trỏ thích thú sờ lên mặt vòng mềm mịn. Lâu lắm rồi mới trông thấy sắc thái vui vẻ nhẹ nhàng này của anh. Sờ tới sờ lui chẳng biết qua bao lâu thì cửa phòng đột nhiên bật mở.

Có bóng người thản nhiên bước vào mà không cần gõ cửa lấy một tiếng.

Tuy nhiên, Vưu Hạ lại không giật mình, trong lòng chỉ nghĩ đến Kỳ Họa Niên, bèn lén lút thu lại ánh mắt say mê của mình rồi nhàn nhạt lên tiếng:

“Để quên đồ gì à?”

“Sao em biết hay vậy?”

Lúc giọng nói trầm trầm sặc mùi bỉ ổi truyền tới, cả người Vưu Hạ lập tức đơ ra. Theo phản xạ tự nhiên của việc yêu đương vụng trộm, anh nhanh chóng đẩy tay sang phía laptop, hòng muốn che đi chiếc vòng màu đỏ nổi bật trên làn da trắng nhợt của mình.

Sau đó anh ngoảnh đầu nhìn qua nơi có người đang đứng, hàng mày hơi chau lại, lộ ra vẻ khó chịu không muốn tiếp khách.

Đêm hôm anh ấy thình lình đến đây để làm gì chứ?

Vưu Kiện ngược lại chẳng thèm quan tâm đến khuôn mặt không hoan nghênh của đối phương, thong thả đi đến chỗ ghế sa-lon, ngồi xuống, hai chân ngang nhiên gác lên bàn.

Lưng tựa ra sau ghế, nhàn hạ cười cười: “Dạo gần đây tụi Bắc Ni hay bảo anh để quên liêm sỉ. Thiệt tình, làm gì tới mức đấy nhờ?”

Vưu Hạ xoay ghế qua, thờ ơ ngắn gọn hỏi: “Sao tự dưng anh lại đến đây vào giờ này?”

Vưu Kiện nhướng chân mày, làm ra cái vẻ tất lẽ dĩ ngẫu đáp: “Đương nhiên là đến thăm em trai yêu quý rồi. Không được à?”

“Anh muốn thì ai cản anh được?” Vưu Hạ cong môi cười khẩy, giọng điệu đầy châm biếm “Nhưng mà ở chỗ em không có mấy thứ thú vui trụy lạc để làm anh thư giãn đâu. Hôm nay không có ai hầu rượu anh à?”

Mặc dù đối phương đã mặc sức mỉa mai mình, nhưng Vưu Kiện chẳng tức giận chút nào. Trái lại, gã thoáng nheo đôi mắt nhìn anh, hồi sau nở nụ cười gian manh hỏi:

“Hạ, sao hôm nay em nói chuyện lẳng lơ gợi tình thế hả? Gì mà trụy lạc rồi hầu rượu nữa? Chẳng giống cái đứa mọt sách nghiêm túc ngày thường chút nào hết trơn.”

Mình nói chuyện lẳng lơ gợi tình bao giờ?!!

Anh ấy bị điên rồi à?!!

Kẻ suốt ngày rào ong đón bướm, ngả ngớn lẳng lơ, rượu chè bê bết là anh thì có!

Nghe Vưu Kiện nói xong, đôi mắt Vưu Hạ trừng lớn lên, lát sau không nương tình muốn đuổi khách: “Khuya rồi, anh về đi. Mai có gì thì quay lại nói sau. Em buồn ngủ lắm rồi.”

“Hửm?”

Buồn ngủ con khỉ! Anh mày là ai mà dám múa rìu qua mắt thợ vậy? Nếu buồn ngủ thì đã ngủ từ sớm rồi, chẳng đợi đến bây giờ mới đi ngủ. Hơn nữa…

Vưu Kiện trầm mặc nhớ lại câu hỏi của Vưu Hạ lúc gã mới đẩy cửa bước vào.

Để quên đồ gì à?

Câu nói này rõ ràng có gì đó rất kỳ quái. Trong hoàn cảnh một người lạ thình lình xuất hiện, câu chào đầu tiên đâu phải là như vậy? Nếu như suy đoán của gã không sai thì… trước khi gã đến đây đã có người nào đó từng ở trong phòng của Vưu Hạ rồi.

Có điều, người ấy là ai mới được?

Người nào có thể đêm hôm khuya khoắt ở trong phòng của đứa nhỏ khó ở khó chiều như Vưu Hạ?

Vưu Kiện vẫn nín thinh, đôi mắt tinh tường dán chặt trên người của đối phương, cẩn thận rà soát từ trên xuống dưới một lượt.

Vốn dĩ hôm nay có thời gian rảnh rỗi, Vưu Kiện mới tranh thủ ghé sang căn hộ riêng của Vưu Hạ, thật lòng muốn thăm hỏi em trai sau nhiều ngày không gặp mặt. Nhưng khi đến nơi, gã phát hiện anh không có ở nhà nên mới đánh lái rẽ sang bệnh viện. Sau cùng, lúc nhìn thấy người thật hàng thật rồi thì lại bị câu nói chẳng ăn nhập gì như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt gã.

Hờ, sao mình lại linh cảm không lành vậy ta?

Vưu Kiện vuốt cằm, liếm môi dưới thăm dò thử: “Hồi nãy có ai đến trước anh luôn hả?”

Ở bên kia, Vưu Hạ vừa đưa tay che miệng ngáp khẽ, nghe được câu hỏi thì lập tức tỉnh ngủ. Anh liếc mắt nhìn qua, trong lòng thoáng căng thẳng, nhưng ngoài mặt thì lạnh như cục nước đá.

Dường như nhiều năm qua, ngoài việc trau dồi kiến thức về y học cho bản thân, Vưu Hạ còn luyện thêm một chiêu công lực rất hữu ích. Đó là trong lòng có sóng lớn chèn sóng nhỏ cỡ nào chăng nữa, ngoài mặt vẫn chỉ một trạng thái không hề thay đổi.

Vưu Hạ kéo khóe miệng, bình tĩnh nói dối: “Là Thiên Điểu, hôm nào chị ta trực đêm thường ghé qua đây nói nhảm một chút rồi đi.”

Thậm chí cả khi mượn con gái nhà người ta làm bức bình phong cũng không thể nói tốt được đôi lời nữa. Tính cách của anh phải nói là nhạt nhẽo đến đáng ghét. Cũng may là Tưởng Thiên Điểu không nghe được những lời đau lòng này, nếu không cô có khóc trôi cả mascara thì chưa chắc đã lấy lại được công đạo cho mình.

Nhưng hiện tại Tưởng Thiên Điểu đang vui vẻ hạnh phúc bên người yêu của mình, cho nên có lẽ giông tố ngoài kia chỉ còn là một hạt bụi nhỏ bé trong mắt cô mà thôi.

“Phải không? Nhìn mặt em giả trân lắm, anh không tin nổi.” Vưu Kiện tì cằm lên bàn tay, chăm chú nhìn đối phương.

Vưu Hạ nhìn gã bằng đôi mắt khinh thường rồi quay đầu đi, im lặng không nói tiếp.

Bây giờ cứ câm như hến là tốt nhất. Càng ngụy biện nói dối càng dễ giấu đầu lòi đuôi.

Có lẽ nhận ra được rằng mình không đủ sức tạo áp lực cho Vưu Hạ, Vưu Kiện bèn đổi ngoắt chủ đề, uể oải ngửa đầu hỏi: “Có rượu không?”

Hôm nay tâm trạng của gã có chút sầu não, định tìm người tâm sự giãi bày. Nhưng nếu chỉ nói chuyện mà không có rượu, thì không khác gì nhậu nhẹt mà không có mồi nhắm?

Nói chung là Vưu Kiện đang muốn nốc vài ly rượu vào người, đượm chút hơi men thì mới bớt suy nghĩ vớ vẩn được.

Đáng tiếc, Vưu Hạ là một người sống rất lành mạnh, anh hơi chau mày gắt gỏng: “Em đã nói ở đây không phải quán bar.”

Không có thì thôi, cần gì phải quát vào mặt anh mày hả?!

“Rồi rồi, thế…” Vưu Kiện đảo mắt nhìn trần nhà giây lát mới mò tay vào túi áo, chầm chậm móc bao thuốc lá ra, cười lấy lòng “…anh hút một điếu nhé?”

Vưu Hạ liếc sang một cái, suýt nữa thì buột miệng nói: Anh về nhà mà hút.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt đào hoa của Vưu Kiện, anh bỗng mơ hồ cảm nhận được người kia hình như đang có tâm sự gì đó vẫn chưa nói ra. Nếu không vì sao nửa đêm nửa hôm lại bất ngờ chạy đến đây như thế? Việc thăm hỏi em trai cũng là một lý do tạm chấp nhận được, nhưng không phải là lý do chính.

Đã chung sống và lớn lên bên cạnh nhau nhiều năm vậy rồi, lẽ nào anh vô tâm vô phế đến mức không thể nhìn ra anh trai mình đang có chuyện buồn ư?

Đâu thể nào chứ.

Cuối cùng lời sắp ra tới miệng thì buộc phải nuốt trở vào, anh nghiêm khắc lườm gã hồi lâu mới nén tiếng thở dài: “Anh đứng gần cửa sổ mà hút. Khói thuốc mà bay qua đây là anh tự giác về ngay đi đó.”

Sau khi được cho phép, Vưu Kiện nhanh chóng đứng dậy, ung dung đi về phía cửa sổ. Cả người tựa bên bậu cửa, gã đẩy một cánh thủy tinh ra, đúng lúc có một cơn gió đêm thổi ùa vào.

Vưu Kiện châm lửa, lặng thinh hút thuốc.

Vưu Hạ xoay lưng ghế lại, mở laptop lên, định bụng sẽ xem qua một số bệnh án đang lưu dang dở trong máy.

Cả hai đồng loạt im thin thít khiến cho bầu không khí yên tĩnh vô cùng.

Đốm lửa nhỏ chậm chạp gặm lấy đầu lọc. Một vài sợi khói màu xanh lơ quyện vào nhau, nhẹ nhàng uốn lượn rồi theo cơn gió bên ngoài bay đi.

Mỗi lần hút thuốc, Vưu Kiện sẽ trông như một người khác vậy. Bình thường gã là một người đàn ông phóng khoáng đến mức phóng túng, cuộc sống tình cảm riêng tư đôi phần thác loạn, tính cách linh hoạt, có thể giây trước vô cùng hoạt bát thân thiện, giây sau liền biến thành một gã giang hồ xã hội máu mặt. Thật ra ất cả đều phụ thuộc vào thái độ của người đối diện gã ra sao mà thôi.

Còn khi hút thuốc, tính cách Vưu Kiện như là một bản nhạc hòa tấu trầm lặng. Bờ môi hơi mím lại, ngậm lấy điếu thuốc. Đôi mắt sau lớp sương khói trở nên u buồn mông lung hơn rất nhiều. Cũng vào những lúc như thế này, gã mới thật sự là một người nghiêm túc, suy nghĩ về chuyện đời.

Từ góc độ Vưu Kiện đang đứng, gã không thể nhìn thấy Vưu Hạ. Nhưng qua cuộc trò chuyện vừa rồi, gã dường như phát hiện ra một điều gì đó vừa mới mẻ vừa khiến bản thân lo lắng.

Thái độ cũng như cảm xúc của Vưu Hạ… có vẻ thay đổi rất nhiều.

Thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.

Nhớ lại ngày trước, khi nói chuyện cùng anh, gã hiếm khi nhìn thấy anh bộc lộ xúc cảm của bản thân. Mười chuyện chỉ một biểu cảm duy nhất, cực kỳ lạnh lùng. Thậm chí lắm lúc gã còn nhầm tưởng bản thân mình ăn nói quá mức tệ hại, chẳng thể làm cho Vưu Hạ hứng thú. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Vưu Hạ biết mỉm cười, biết chau mày, biết cả gắt gỏng lớn tiếng nữa. Bao nhiêu đây biểu cảm thôi, gã đã thấy có chút thành tựu không nhỏ rồi.

Vưu Kiện híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên thầm hài lòng.

“Này.”

Động tác gõ phím của Vưu Hạ thả chậm lại, anh hơi nghiêng đầu, cất giọng mũi biếng nhác: “Hm?”

Vưu Kiện hơi ngửa cổ, nhả khói rồi hỏi: “Nếu có một người suốt ngày theo đuổi em, cái gì cũng muốn làm cho em, tin tưởng em toàn tâm toàn ý, dù cho em có lạnh nhạt hay phũ phàng cũng không muốn từ bỏ thì sao?”

Nghe đối phương hỏi xong, vài giây đầu Vưu Hạ chưa kịp phản ứng, chỉ ngẩng đầu thất thần nhìn màn hình laptop, mi mắt không hề động đậy. Mãi sau anh mới chớp mắt một cái, lấy lại dáng vẻ điềm nhiên của mình, xoay ghế nhìn Vưu Kiện.

“Sao anh lại hỏi thế? Lại muốn ám chỉ gì đây?”

Không phải trước đó anh đã bảo không được nhắc tới Họa Niên rồi sao? Bây giờ đem mấy biểu hiện si tình này ra nói là có ý gì vậy?

Vưu Kiện nghiêng đầu rít một hơi thuốc, đôi mắt khép hờ, bảo: “Nếu có một người như vậy thì làm sao cắt đuôi đây? Em có kinh nghiệm lắm còn gì.”

“…” Vưu Hạ nhíu mi nghĩ ngợi.

Hóa ra là muốn hỏi cho bản thân anh ấy à?

“Anh muốn cắt đuôi ai thế? Có phải cậu học trò gì hôm bữa không?”

“Ừm.”

Thấy gã gật đầu, anh sửng sốt hỏi: “Hai người vẫn còn hẹn hò sao? Từ lần đó đến tận bây giờ?”

Nhìn biểu cảm thú vị của em trai, Vưu Kiện bật cười thành tiếng, chậm rãi tiếp lời: “Gì mà ngạc nhiên dữ vậy? Anh mày cũng từng hẹn hò rồi mà, có điều không hợp lắm với kiểu tình yêu trong sáng thuần khiết, trăm năm răng long đầu bạc. Bé con kia không có lỗi gì, chỉ là do anh không thể tiếp tục nữa thôi.”

Vưu Hạ rũ mắt, im lặng chốc lát: “Sao anh không thử một lần yêu người nào đó một cách nghiêm túc xem?”

“Không muốn.” Vưu Kiện đảo mắt ra ngoài cửa sổ, bàn tay gác trên bậu cửa, đầu lọc hướng ra ngoài trời, gió thổi tàn thuốc bay tán loạn.

Gã lơ đãng nhìn mây nhìn trời, thấp giọng nói: “Anh không thích ràng buộc, nếu tình cảm không đủ lớn thì không thể gượng ép thêm nữa. Thật ra hiện tại anh còn không rõ mình có yêu người ta hay không nữa, chỉ biết ở bên cạnh thì vui đó, nói chuyện cũng hợp nhau, ngoài ra người ta rất nghe lời, rất ngoan. Có điều, trong tình cảm không tránh được sự ghen tuông suy diễn, nó làm anh thấy chán. Chắc là vậy, anh chán rồi.”

“Đó giờ mẹ cũng hay càm ràm anh về mấy chuyện yêu đương nhăng nhít. Anh hiểu rõ mẹ mong muốn có một ngày anh nghiêm túc tìm một người để kết hôn rồi sinh con, ổn định cuộc sống. Nhưng anh cũng từng nói rõ với mẹ là anh không thể.

Con đường tương lai không biết sẽ kéo dài bao lâu, nhưng anh sẽ không tự đào hố chôn mình đâu. Gì mà kết hôn, gì mà sinh con chứ? Cho đến ngày mẹ mất, anh bỗng thấy hơi tiếc nuối. Giá như anh đồng ý nghe theo lời mẹ thì có lẽ đã ổn rồi, cũng không lôi kéo thêm một người vô tội rơi vào cái hố sâu đào hoa của anh như vậy.”

Vưu Kiện gõ nhẹ ngón tay trên bậu cửa, khuôn cằm hơi ngước lên, để lộ yết hầu tinh tế dưới làn da. Gã cụp mắt, đè nén tâm trạng khó chịu, thầm nói một lời: “Tiếc là, ngẫm đi ngẫm lại, anh vẫn không có khả năng.”

Lúc Vưu Kiện thở dài thành tiếng, Vưu Hạ thình lình ngoảnh đầu nhìn qua, giọng nói mang theo chút ngạc nhiên xen lẫn xót xa: “Không có khả năng? Hóa ra anh bị vô sinh à?”

“…” WTF?

Tàn thuốc chiếm hơn nửa điếu, lặng lẽ rơi xuống đất theo tâm trạng u uất của Vưu Kiện. Gã cau mày nhìn Vưu Hạ, muốn quát lớn để khỏa lấp lòng tự tôn của đàn ông. Sau cùng, gã lại chẳng nói gì, bất mãn lắc lắc đầu, ngón tay run run chỉ vào mặt đối phương.

“Cưng… Cưng… Độc miệng đúng là bản chất mà!”

Vưu Hạ nhìn thấy sắc mặt phẫn nộ ấy thì mỉm cười, một biểu cảm tự nhiên đến mức ngay cả Vưu Kiện cũng không ngờ tới. Ngay sau đó, anh thu lại nét cười trên môi, nhàn nhạt nói:

“Ừ, em độc miệng đấy, anh còn không mau về nhà đi? Đứng đây nói chuyện với em một hồi sẽ bị trúng gió chết bất đắc kì tử lại không hay đâu.”

“…” Mẹ ơi, sao mẹ cố gắng để lọt ra thêm một thằng quỷ nhỏ này thế?!

Vân đen ở trên rơi xuống đầy đầu Vưu Kiện. Gã nhắm mắt lại, tùy ý dụi đầu lọc vào cạnh cửa sổ, lửa liền tắt ngấm. Hương bạc hà thanh nhẹ tỏa ra từ mấy sợi khói còn sót lại.

Vưu Kiện liếm viền môi, tâm sự nãy giờ làm môi gã khô cứng, cổ họng cũng không thoải mái gì, mà lại chẳng lấy được lời khuyên gì hay ho. Ngược lại còn tự rước bực vào người.

Rốt cuộc vì sao gã phải chạy đến đây để tìm gặp Vưu Hạ giải sầu vậy? Vô ích thật sự! Vô ích chết m* đi được!

Vưu Kiện bực dọc đi ngang qua Vưu Hạ, song ngoài ý muốn lại dừng bước, gã nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống một thứ nổi bần bật trên cổ tay của đối phương.

Đầu mày nhướng lên, Vưu Kiện hờ hững hỏi: “Vòng tay của ai thế?”

Nghe hỏi đến vòng tay, phản xạ đầu tiên của Vưu Hạ là rụt tay lại, như muốn giấu đi một phần của nó. Sau đó anh ngẩng mặt nhìn gã, giữ giọng điệu cho bình thường hết mức có thể: “Thiên Điểu đi du lịch mua về đem tặng.”

Tưởng Thiên Điểu ở nơi trời Âu vẫn còn đang du lịch cùng người yêu: “…”

Vưu Kiện vẫn chăm chú chưa rời mắt khỏi chiếc vòng, môi khẩy cười: “Ồ, gu thẩm mỹ của Thiên Điểu từ bao giờ lại xuống quá vậy? Đây đâu phải là kiểu dáng mà cô ấy thích. Nhìn giống mấy loại bán ngoài đường cho học sinh ấy.”

Mặc dù biết rõ mấy lời nói của Vưu Kiện không có ác ý gì, vì nó khá đúng với suy nghĩ của Tưởng Thiên Điểu. Nếu như cô đi du lịch sẽ không mua về một chiếc vòng đơn sơ như vậy được.

Nhưng khi nghe xong, tâm trạng của Vưu Hạ đột nhiên khó chịu. Anh cụp mắt, lạnh nhạt đáp: “Quà tặng cho em chứ có phải mua cho chị ta đâu mà phải đúng kiểu dáng sở thích?”

“Ồ, em đang bênh vực Thiên Điểu hả?”

“Anh đừng có xuyên tạc lời nói người khác.”

Vưu Kiện cong môi cười nhẹ, đôi mắt sâu thẳm không thấy rõ tâm tư: “Hiếm khi thấy em trân trọng món quà nào đến thế, ngạc nhiên thật đó! Thôi thì giữ cho kỹ một chút, cũng là tấm lòng của người ta.”

Vưu Hạ không nói gì, nhìn chằm chằm màn hình laptop.

Lát sau, Vưu Kiện xoay người, định bước đi thì chợt hỏi: “Dạo gần đây còn gặp nó nữa không?”

“Nó” ở đây, ai cũng hiểu rõ là người nào.

Vưu Hạ vô thức nắm chặt bàn tay, hít thầm một hơi đáp: “Từ sau khi nhập viện đã không gặp nữa rồi.”

Vưu Kiện đang quay lưng hướng về phía anh, gã gật gù cái đầu, tỏ vẻ hài lòng rồi mỉm cười nói: “Vậy thì tốt. Còn một chuyện nữa, cuối tuần sau về nhà một ngày đi.”

“Tại sao?”

“Sao trăng gì? Về nhà còn cần phải có lý do?”

“Sao không cần chứ? Từ lâu em đã không—“

Vưu Kiện thình lình cắt ngang lời anh nói: “Cuối tuần sau là sinh nhật anh cả. Về nhà đi, thăm anh ấy.”

Nói xong, gã cũng không đợi đối phương trả lời là muốn về hay không, dứt khoát rời khỏi phòng.

Cánh cửa khẽ khàng khép lại, “cạch” một tiếng, tựa như vừa đánh vào trái tim run rẩy của Vưu Hạ.

Sinh nhật của anh cả… sao?



Tin đồn hẹn hò giữa Tề Cao Vân và Tôn Lỵ được không ít đồng nghiệp trong bệnh viện quan tâm đến. Đặc biệt là những người phụ nữ trước kia thầm thương trộm nhớ Tề Cao Vân. Sau khi có người loan tin rằng nhìn thấy Tề Cao Vân thân thiết với Tôn Lỵ ở trong phòng nghỉ riêng, mọi người bắt đầu đoán già đoán non.

Nhưng trong khoảng thời gian tin đồn nổ ra, hai nhân vật chính không hề lên tiếng thừa nhận hay phủ nhận. Nếu có ai hỏi đến, bọn họ đều chỉ mỉm cười cho qua hoặc đi nước đôi, khiến cho mấy người đồng nghiệp xung quanh càng lúc càng hiếu kỳ.

Vốn dĩ mọi người muốn xác nhận lại cho rõ ràng là vì từ trước tới giờ, ai cũng biết Tôn Lỵ là một cô gái khép mình, phong thái hướng nội, gần như chui vào vỏ ốc của chính mình. Còn Tề Cao Vân lại là một nhân vật sáng chói hơn, sự nghiệp cùng danh vọng ngày ngày thăng tiến, tính cách cũng trái ngược hẳn với cô ấy. Cho nên lúc nghe thấy tin đồn kia, mọi người cứ bán tín bán nghi, phần lớn là đánh giá Tôn Lỵ không xứng với Tề Cao Vân.

Còn không xứng như thế nào thì chẳng ai chịu nói rõ.

Tôn Lỵ làm việc trong bệnh viện, ít nhiều cũng có nghe thấy lời ra tiếng vào về chuyện đời tư của mình. Có điều, cô ấy luôn lựa chọn cách im lặng bỏ ngoài tai, hoàn toàn không tỏ thái độ tức giận hay là mạnh dạn chứng tỏ gì đó trước mặt bọn họ.

Miễn sao Tề Cao Vân đối xử với cô thật lòng là được rồi.

Tôn Lỵ yêu đơn phương Tề Cao Vân từ ngày bước chân vào bệnh viện thực tập làm điều dưỡng. Tình cảm này thầm lặng trải qua hơn năm năm trời, cuối cùng vào một ngày mưa tầm tã, Tôn Lỵ đứng đợi run cầm cập ở bến xe buýt thì nhìn thấy Tề Cao Vân lái xe đi tới. Bình thường cô ấy sẽ chỉ lẳng lặng nhìn hắn từ xa, nhưng ngày hôm đó thì khác. Tề Cao Vân dừng xe lại, chủ động đưa Tôn Lỵ về nhà.

Vì ái ngại nên Tôn Lỵ có ngỏ lời muốn mời hắn vào nhà uống một ly nước cho ấm người. Thật ra cô chỉ theo phép lịch sự cơ bản, nhưng không ngờ Tề Cao Vân lại đồng ý. Sau khi vào nhà, cả hai ngồi nói chuyện với nhau đôi ba câu. Khi Tôn Lỵ đứng dậy định dọn dẹp thì Tề Cao Vân cũng thình lình đứng lên theo, hắn vươn tay chạm vào bàn tay gầy guộc của cô ấy.

Một khắc đó, cả hai ngước mắt nhìn nhau, tình ý như đã hiện rõ trong đáy mắt.

Theo lý mà nói, trong một mối quan hệ mập mờ, người con gái lúc nào cũng chịu thiệt thòi nhiều hơn. Nếu người con gái ấy là Tôn Lỵ thì sự thiệt thòi kia càng tăng theo cấp số nhân. Nhưng cũng may mắn thay, Tề Cao Vân đối xử với cô không tệ, ngược lại còn có chút dịu dàng ân cần, khác hẳn với ngày xưa khi theo đuổi Vưu Hạ.

Dường như bộ mặt xấu xa tồi tệ của hắn đã được gỡ bỏ rồi.

Về phía Tề Cao Vân, sau khi yêu đương cùng Tôn Lỵ, hắn nhận ra được suy nghĩ sai lầm của mình về đối phương. Mặc dù tính cách của cô không hướng ngoại và dễ tiếp xúc, nhưng khi trò chuyện với cô, hắn phát hiện đầu óc của cô rất thông minh, tay chân cũng chẳng vụng về mà còn cực kỳ khéo léo đảm đang.

Một buổi tối nọ, Tôn Lỵ không có ca trực nhưng vẫn quen nấu cơm rồi mang đến bệnh viện cho Tề Cao Vân. Đến thời điểm hiện tại, hai người không còn phủ nhận mối quan hệ yêu đương này nữa. Mọi người lúc biết tin thì hơi sửng sốt, họ không ngờ chuyện ấy là thật, nhưng rồi vẫn rất vui vẻ chúc mừng hạnh phúc của hai người.

Tôn Lỵ mở nắp hộp đựng thức ăn, dùng đũa gắp mấy miếng thịt ba chỉ chiên bỏ vào chén của Tề Cao Vân, rồi lại lần lượt gặp thêm một ít su hào xào trứng. Sau cùng mới cẩn thận mở nắp bình giữ nhiệt loại nhỏ, rót nước gừng ấm ra ly.

Tề Cao Vân gắp thức ăn cho vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ, nhai xong mới nói: “Hôm nay em còn làm nước gừng nữa à?”

Tôn Lỵ gật đầu, nhu mì đáp: “Mấy nay trời lạnh mà anh lại hay thức khuya, em pha sẵn một bình, cứ uống từ từ.”

“Mùi gừng hăng thật.” Tề Cao Vân ghé mũi hít thử một cái, mặt mày hơi nhăn nhó.

Thấy vậy, Tôn Lỵ khẽ cười: “Đừng lo mà, em có khuấy thêm đường, ngòn ngọt thanh nhẹ, uống ngon lắm.”

Qua bữa cơm, Tề Cao Vân nán lại ngồi nói chuyện với Tôn Lỵ. Chủ đề của những người yêu nhau thì muôn hình vạn trạng, đôi khi chỉ nói nhảm mấy câu cũng đã thấy thú vị.

Tề Cao Vân dạo gần đây đang tìm hiểu về Đông Y, một phần là vì gia đình Tôn Lỵ chuyên về mảng này, cho nên hắn cũng muốn mình có thể gây ấn tượng với người nhà của cô.

“Hôm bữa anh có xem qua một số phương thuốc thời cổ đại, không ngờ từ ngày xưa mà người ta đã tìm ra được những thứ kinh khủng vậy rồi.”

Nói đến chủ đề này thì Tôn Lỵ thích cực. Cô hứng thú cười hỏi: “Anh có bao giờ nghe tới thuốc gây mê ngày xưa chưa?”

“Gây mê sao? Họ lấy gì làm thuốc gây mê vậy?”

“Có nhiều phương pháp lắm ạ.”

Tôn Lỵ chậm rãi giải thích: “Một trong những loại em biết là cây Kỳ Nham, hay còn gọi là Henbane. Nó được sử dụng như một loại thuốc gây mê vào thời cổ đại. Loại cây này có chứa Atropine dùng làm thuốc giãn cơ và Scopolamine dùng để ngăn ngừa nôn mửa và có thể gây buồn ngủ. Từ thế kỷ thứ nhất sau công nguyên, nó được dùng làm thuốc giảm đau. Còn ở Thổ Nhĩ Kỳ cổ đại, Henbane được gọi là Beng, bào chế thành viên nén hoặc hun khói dùng làm thuốc giảm đau răng, đau tai và khử trùng miệng.”

Một loạt kiến thức mới chui vào tai Tề Cao Vân, hắn nhướng mày kinh ngạc rõ rệt. Hồi sau, Tề Cao Vân trầm ngâm nhắc đến một cái tên: “Scopolamine, loại thuốc này anh từng nghe nói đến một lần rồi, nhưng không rõ công dụng của nó cho lắm?”

“À, loại thuốc này…” Sắc mặt Tôn Lỵ có vẻ khác thường, cô thu lại nụ cười tươi tắn của mình, nghĩ ngợi thật lâu, “Thật ra em không thích Scopolamine cho lắm, thậm chí nhiều người khác cũng không thích nó.”

“Sao vậy? Không phải nó cũng được dùng điều chế thuốc sao?”

Tôn Lỵ mím môi, thoáng nhíu mày: “Nếu ai cũng sử dụng nó với mục đích như vậy thì mừng rồi. Ngặt nỗi, có nhiều kẻ xấu lợi dụng thứ này để làm mấy chuyện đồi bại. Anh không biết rõ về nó nhỉ?”

“Ừ, anh chỉ nghe tên thôi.” Tề Cao Vân nghiêm túc gật đầu.

Tôn Lỵ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định giải thích cặn kẽ cho đối phương nghe về Scopolamine.

“Scopolamine hay còn gọi là “Hơi thở của quỷ” hoặc “Burundanga”, là một loại mê dược, tất nhiên có tác dụng gây mê rồi. Tuy nhiên, nó còn có khả năng làm mất đi thần trí của con người và đưa con người vào trạng thái bị thôi miên. Loại này được coi là loại thuốc đáng sợ nhất thế giới mà tội phạm thường dùng để xóa trí nhớ và làm mất ý thức tạm thời của nạn nhân.

Nó được bào chế từ cây Borrachero – một loại cây dại mọc phổ biến ở Colombia. Scopolamine không màu, không mùi cũng không vị, là thứ dược liệu nguy hiểm có thể tạo ra những giấc mơ kỳ lạ khi người nào đó hít phải nó.”

Tề Cao Vân lắng nghe rất cẩn thận từng câu từng chữ, lát sau thấp giọng hỏi: “Tác dụng của nó mạnh đến mức nào nhỉ?”

Tôn Lỵ hít một hơi, nói tiếp: “Do cấu trúc hóa học, thuốc có thể gây ra ảo giác rất mạnh. Hơn nữa, Scopolamine sẽ ngăn chặn ngay từ giai đoạn đầu, không để ký ức được hình thành, những việc xảy ra trong thời gian thuốc ảnh hưởng tới thần kinh của họ sẽ không được lưu lại đến khi thuốc hết tác dụng, người ta vẫn không tài nào nhớ nổi bất cứ chuyện gì trước đó.”

Dừng một đoạn, cô ngước mắt nhìn hắn, thở dài hỏi: “Anh nhớ mấy vụ lừa gạt gần đây không?”

“Nhớ, gần đây có mấy người cứ bị dụ dỗ rồi bị cướp hết tài sản, đúng không?”

“Vâng, đều là vì sử dụng loại thuốc này đó… Haiz, sao họ có thể thất đức đến vậy nhỉ? Nếu sử dụng quá liều còn gây ra chết người nữa cơ. Nói chung thuốc nào cũng có hai mặt của nó, tùy thuộc vào cách chúng ta dùng mà thôi.”

Có lẽ vì đang tập trung nghĩ đến những điều xấu xa được gây ra bởi Scopolamine, Tôn Lỵ không để ý đến thái độ của Tề Cao Vân đã sớm thay đổi. Hắn lặng thinh liếc nhìn cốc nước gừng đã nguội, đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó.

Hồi sau, hắn lên tiếng: “Bọn họ pha thuốc vào nước sao?”

Tôn Lỵ lắc đầu: “Có thể pha nước thật, nhưng mấy vụ cướp gần đây thì sử dụng phương thức khác. Họ vẩy bột thuốc lên người nạn nhân, vì loại này có thể đi qua đường hô hấp. Khi hít phải nó rồi, nạn nhân sẽ lập tức rơi vào ảo giác, nhất thời trở nên ngoan ngoãn nghe lời hơn. Kẻ chủ mưu nói gì cũng sẽ nghe theo.”

Tề Cao Vân bỗng mỉm cười: “Ừ, anh hiểu rồi.”

Nói xong, hắn cúi nhìn đồng hồ đeo tay, năm phút nữa là phải quay lại công việc. Buổi tối thời tiết chuyển lạnh, Tề Cao Vân nhìn Tôn Lỵ chỉ khoác mỗi chiếc áo len bên ngoài, bèn dịu dàng nhắc nhở:

“Thôi, em về sớm một chút đi. Lần sau nhớ mặc nhiều áo ấm hơn, hôm nay lạnh thế mà mặc mỗi áo len thôi hm?”

Tôn Lỵ kéo áo khoác len, đỏ mặt nói: “À, tại em đi vội quá nên… Thôi, anh đi làm việc đi, em về trước nhé.”

Tề Cao Vân đứng dậy, sửa soạn lại quần áo rồi nghiêng mặt nhìn Tôn Lỵ, bàn tay duỗi ra xoa tóc cô, ánh mắt như chiều chuộng nói: “Về cẩn thận đấy! Cảm ơn em hôm nay ngồi nói cho anh nghe mấy chuyện rất thú vị.”

Tôn Lỵ cũng đứng lên, tự nhiên cảm thấy vui vẻ trong lòng: “Anh thích lắm ạ?”

“Thích chứ, rất thích là đằng khác.” Tề Cao Vân cong môi cười lên, trông có vẻ hài lòng về chuyện gì đó, hơi cúi người, kề bên tai Tôn Lỵ nói khẽ: “Em giỏi lắm!”

Hết chương 91.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.