Trước đây Ngụy Kỉ đã từng ngỏ lời xã giao một lần, không ngờ buổi giao lưu hội họp giữa hai khoa tưởng chừng sẽ không bao giờ thành hiện thực lại đến nhanh như vậy. Có lẽ ban đầu ông ta không hề ôm ý định sẽ tổ chức bữa tiệc thân thiết này, nhưng vì ngày hôm kia đã lỡ gây ra chuyện xấu hổ với Vưu Hạ nên đành mượn một cái cớ thích hợp và khéo léo nhất để giảng hòa.
Tuy ngoài mặt anh đã đồng ý sẽ đi cùng Tần Chính, nhưng trong lòng thật sự vẫn còn một chút khó chịu. Vốn dĩ đồng nghiệp trong bệnh viện đều biết anh ghét đám đông. Hơn nữa, anh cũng hiếm khi trò chuyện với người nào đó một cách gần gũi, ngoại trừ liên quan đến việc công. Nếu hỏi ai là người đồng nghiệp thân cận nhất của anh thì câu trả lời sẽ mặc định là Tần Chính hoặc Tưởng Thiên Điểu.
Cho nên, khi Tần Chính chủ động mở miệng mời, Vưu Hạ khó có thể từ chối.
Qua nhiều ngày mưa rào không ngớt, ánh mặt trời luôn yên lặng khó khăn lắm mới có thể xuất hiện, phá tan vẻ âm u lạnh lẽo. Nhưng đến chiều tối thì bầu trời lại phủ đặc mây mù, che khuất cả ánh trăng tròn vành vạnh.
Sau khi tạm biệt Tần Chính, Vưu Hạ thong thả tản bộ trên hành lang tầng trệt, vừa băng qua khỏi khoa Mắt thì tình cờ bắt gặp Ngụy Kỉ đang nói chuyện với đồng nghiệp từ xa. Anh thoáng dừng bước, khuôn cằm hơi nhếch lên, thờ ơ liếc nhìn ông ta một cái.
Năm nay Ngụy Kỉ đã hơn 40. Trừ bỏ mái tóc muối tiêu cùng đôi mắt khắc khổ ấy thì vẻ bề ngoài của ông ta vẫn còn rất phong độ. Tính tình nghiêm túc và cẩn trọng, thường không thích trò chuyện với đồng nghiệp mà lẳng lặng hoàn thành công việc của mình. Ngặt nỗi, chính vì người khác không thể phán đoán được suy nghĩ của ông ta cộng thêm cả chuyện quá khứ “chơi ngải giết người” chưa được xác minh rõ ràng nên họ mới ngang nhiên đồn đại rằng ông ta là một người cổ quái và thâm hiểm.
Suốt ngần ấy thời gian, Ngụy Kỉ như một quả táo cắm trên bảng phi tiêu, mặc cho những kẻ xung quanh hồ hởi ném từng mũi nhọn vào người mình. Một mũi tên tượng trưng cho một lời dè bỉu, thế mà ông ta cũng không hề phản kháng.
Nhiều năm như vậy, ắt đã quen rồi.
Vưu Hạ tường tận nhớ lại mấy lời đồn mà Tưởng Thiên Điểu từng kể, hàng mày hơi chau lại.
Một người câm lặng chấp nhận chịu đựng sự bàn tán vô căn cứ rốt cuộc là vì lý do gì?
Vì ông ta không buồn phản bác… hay vì nó vốn là sự thật?
Trong lúc bàn giao công việc cho học trò lâu năm, Ngụy Kỉ vô thức cảm giác được có người đang nhìn mình. Ông ngừng một giây, ngoảnh đầu qua thì trông thấy người mà mình đã “đắc tội” hôm trước.
“Vậy đi, cứ làm theo lời tôi dặn là được.” Ngụy Kỉ kết thúc cuộc trò chuyện, quay lưng đi thẳng về phía Vưu Hạ.
Qua khóe mắt phát hiện đôi giày tây phai màu của đối phương, Vưu Hạ tạm thời gạt đi suy đoán vẩn vơ trong lòng, ngẩng mặt lên nhìn.
Ngụy Kỉ điềm tĩnh chào hỏi: “Bạn của cậu đã khỏe hơn chưa? Vết thương có nặng lắm không?”
Vưu Hạ khẽ nhướng mày, đáp: “May mà ông trời có mắt nên cũng không bị gì nghiêm trọng.”
May mà ông trời có mắt ư?
Lời lẽ của đối phương quả nhiên không khác gì lưỡi dao, nói một câu sẽ cứa vào da thịt người khác một nhát đến rướm máu mới thôi.
Ngụy Kỉ cúi mặt cười trầm, sau đó vẫn ung dung tiếp lời: “Vậy thì tốt rồi, nếu như có gì xảy ra thì tôi sẽ áy náy lắm. Dù sao… cũng là người quan trọng với cậu mà nhỉ?”
“Ông còn chuyện gì muốn nói không?” Vưu Hạ thẳng thừng đổi chủ đề.
“Viện trưởng đã nói cậu nghe về buổi giao lưu cuối tuần này rồi chưa?”
“Nói rồi.” Anh trả lời không mặn không nhạt, tỏ rõ thái độ không mấy hứng thú.
Ngụy Kỉ mỉm cười, phần thịt ở khóe miệng như bị khoét, lúc cười lên sẽ bị lún sâu vào trong. Song, nụ cười của ông ta trông rất tự nhiên, giống như là sự chân thành từ tận đáy lòng mình vậy.
“Hy vọng bữa đó sẽ gặp được cậu.”
Dù bản thân ông đã lường trước rằng đối phương sẽ tìm mọi cách mà từ chối.
Khác với suy đoán của Ngụy Kỉ, Vưu Hạ nhàn nhạt tặng cho ông một cái gật đầu và nụ cười nhếch mép khó hiểu: “Tôi biết rồi. Hy vọng buổi giao lưu của chúng ta sẽ diễn ra một cách hòa ái vui vẻ.”
Dứt lời, anh rũ mắt, lẳng lặng lướt ngang qua người Ngụy Kỉ, đi về phía nhà xe. Ngụy Kỉ đứng một chỗ xoay lưng níu kéo bóng dáng của anh, hồi lâu mới cười lạnh thành tiếng.
Cũng chỉ là một thằng nhãi ranh thôi.
Ngày hôm ấy, dù có tức giận đến mấy, thì cậu cũng chẳng thể làm gì được tôi cả.
Không phải sao?
Buổi tối trong bệnh viện, nơi tụ họp đông người nhất có lẽ là phòng cấp cứu hoặc quầy trực ban của điều dưỡng. Những nơi còn lại đều vắng lặng tịch mịch, khiến cho người khác mỗi lần đi ngang qua đều cảm thấy rùng mình lo sợ.
Triệu Đóa ngồi trong quầy, tập trung gõ một văn bản. Đến khi gõ xong, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp Thời Ngọc đi ngang qua.
Triệu Đóa đứng dậy, chống hai tay xuống bàn, rướn người ra phía ngoài, gọi: “Anh Ngọc!”
Tiếng gọi thình lình truyền tới từ đằng sau, Thời Ngọc lập tức khựng lại, ngoảnh đầu ngơ ngác nhìn đối phương. Triệu Đóa trông thấy vẻ mặt đó của anh thì phì cười, nghiêng đầu vẫy tay.
“Anh, lại đây nói chuyện với em xíu đi. Em ngồi một mình buồn quá à.”
Thời Ngọc cất di động vào túi áo, vì bản tính dễ dàng nghe lời người khác nên anh chậm rãi quay trở lại, đứng ở ngoài quầy, cười hỏi: “Sao nay quầy trực ban vắng tanh vậy?”
Triệu Đóa tì cằm lên bàn tay, bĩu môi: “Mọi người kéo nhau đi ăn cả rồi. Hồi chiều em mới ăn nên giờ chưa đói lắm.”
Thời Ngọc gật gù như đã hiểu, sau đó nghiêng đầu hỏi tiếp: “Rồi gọi anh lại nói chuyện gì đây? Muốn hỏi chuyện gì nữa hả?”
Nghe tới đây, hai mắt Triệu Đóa sáng rực lên. Cô tủm tỉm cười: “Anh này, hiểu người ta ghê á! Đúng là em đang thắc mắc một chuyện, định hỏi anh thử xem anh có biết gì không.”
“Em đó, làm không lo làm, suốt ngày tò mò đủ thứ.” Thời Ngọc vươn tay véo mũi Triệu Đóa, làm cô la lên oai oái, mặt đỏ bừng vì giận.
Nhưng rồi anh chỉ trách cứ cho vui thế thôi, thâm tâm vẫn muốn nuông chiều cô em gái của mình một chút.
“Em thắc mắc chuyện gì?”
Triệu Đóa xoa xoa chóp mũi, lườm nguýt Thời Ngọc một cái mới hỏi: “Ờ, hôm bữa bé Niên có hỏi em đến một bác sĩ trong bệnh viện, nhưng em chưa từng nghe qua tên. Muốn hỏi thử anh có biết bác sĩ đó không.”
Thời Ngọc gật đầu: “Ừ, tên gì?”
Triệu Đóa tức thì nói ra: “Mục Sinh ấy. Anh từng nghe qua chưa?”
Xoảng!
Ngay khi cô vừa dứt câu, bên tai cũng truyền tới âm thanh đổ vỡ của thủy tinh. Thời Ngọc và Triệu Đóa không hẹn mà đồng loạt sửng sốt nhìn qua hướng phát ra tiếng ồn.
Nào ngờ người mà họ nhìn thấy lại là Ngụy Kỉ. Bên dưới đôi giày tây của ông ta đầy những mảnh vỡ của tách trà còn nóng. Nước trà loang lổ hết hai viên gạch bản lớn.
Lòng bàn tay thấm mồ hôi lạnh, từng ngón tay run lên như gặp phải gió độc. Ngụy Kỉ trừng mắt, bàng hoàng nhìn Triệu Đóa, bờ môi khô khốc hé mở mà không thể nói được chữ nào.
Triệu Đóa ngược lại rất sợ Ngụy Kỉ. Từ sau hôm đối phương xảy ra ẩu đả với Kỳ Họa Niên, cô luôn giữ khoảng cách xa nhất có thể với người đàn ông quái đản và nguy hiểm này. Bây giờ chạm mặt nhau ở đây, trái tim cô vô thức sợ hãi, sắc mặt thoáng cái đã nhợt nhạt.
Chỉ riêng Thời Ngọc là không phản ứng gì. Anh đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt vốn luôn hòa nhã bỗng nhiên trở nên sắc lạnh và căm hận.
Quan trọng là, từ nãy đến giờ anh chưa từng rời mắt khỏi khuôn mặt sững sờ của Ngụy Kỉ.
Giữa cơn hoang mang, Triệu Đóa nghe thấy Thời Ngọc hỏi mình: “Khi nãy em vừa nói người đó tên gì?”
Triệu Đóa cố tình lảng tránh ánh mắt đáng sợ của Ngụy Kỉ, lắp bắp đáp: “À…tên…tên là…Mục Sinh.”
Thời Ngọc bí mật siết chặt lòng bàn tay trong túi áo, dưới tia sáng là một đôi mắt giăng đầy tơ đỏ. Anh hít sâu một hơi, khóe miệng từ từ nhếch lên, bình tĩnh chuyển đối tượng sang Ngụy Kỉ.
“Mục Sinh. Không biết là viện phó… đã từng nghe qua cái tên Mục Sinh này chưa?”
Thần sắc trên mặt ông ta càng ngày càng hoảng loạn sau khi nghe Thời Ngọc trực tiếp hỏi mình. Ông chau chặt chân mày, đăm đăm nhìn anh. Qua hồi lâu, ông chợt lắc đầu, cười khan mấy tiếng.
Mục Sinh? Sao lại có người nhắc đến cái tên ấy ở đây? Sao lại có người trong bệnh viện dám nhắc đến cái tên ấy trước mặt mình?
Không, không phải đâu.
Người giống người, tên trùng tên, chẳng phải là chuyện thường tình rồi ư?
Ừ đúng đấy. Trùng hợp thôi mà.
Mục Sinh, đây là ai cơ chứ? Ai lại có cái tên khó nghe đến nhường này?
Không… Không thể nào…
“Chưa từng.” Ngụy Kỉ thôi cười, ông ngẩng đầu lên, lạnh lùng dứt khoát lặp lại. “Chưa từng nghe qua.”
Thời Ngọc trầm mặc nhìn ông, trong đôi mắt thoáng qua một tia cuồng sát, nhưng cuối cùng vẫn phải dùng nụ cười che đậy.
Anh cong môi cười khó hiểu: “Vậy ư. Viện phó chắc chắn là chưa từng nghe qua chứ?”
“Chắc chắn.” Ông ta giữ vững thái độ kiên định của mình, trước khi rời đi, ông liếc nhìn Triệu Đóa, nghiêm giọng răn đe. “Sống trên đời, chỉ cần làm tốt việc của mình là đủ rồi.”
Triệu Đóa thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bầu không khí ngột ngạt nặng nề này là thế nào? Vì sao ông ta và anh Ngọc lại có vẻ đối nghịch nhau đến thế?
Đầu óc cô loạn cào cào, lại thêm giọng điệu cảnh cáo của Ngụy Kỉ khiến cả người rùng mình. Cô nhất nhất cúi gằm mặt, im thin thít không dám trả lời.
Ngụy Kỉ nói xong cũng chẳng muốn nán lại thêm giây phút nào nữa. Tuy nhiên, khi vừa đi được vài bước, ông bất ngờ nghe thấy Thời Ngọc lên tiếng.
“Lời khuyên của phó viện không hề sai. Đáng tiếc, có một số kẻ ngay cả việc sống cho giống con người cũng không thể làm được.”
Triệu Đóa trơ mắt nhìn anh, môi mấp máy run sợ.
Anh…anh nói nhảm gì vậy?
Ngụy Kỉ dừng chân nhưng không xoay lưng lại. Ranh giới giữa nơi trực ban và khuôn viên bệnh viện được ngăn cách bởi một luồng ánh sáng. Thời Ngọc và Triệu Đóa đứng dưới ánh đèn mờ. Còn ông ta đang ẩn mình trong bóng đêm.
Đầu gục xuống, mi mắt khép vào, dường như ông ta muốn nghĩ ngợi điều gì đó. Lát sau, ông ta ngửa mặt lên trời, nở một nụ cười tràn ngập bi thương rồi lẳng lặng đi về phía khu E như một người mất hồn.
Thời Ngọc nghiến răng nhìn theo bóng dáng của Ngụy Kỉ rất lâu, cho tới khi Triệu Đóa đứng gần lên tiếng, anh mới thật sự hoàn hồn.
“Anh ổn chứ? Hai người có xích mích gì với nhau sao?”
“Không có.”
Triệu Đóa ngước nhìn đối phương, không hiểu sao lại cảm giác như người tên Mục Sinh có liên quan đến cả Thời Ngọc và Ngụy Kỉ. Dù đây chỉ là phỏng đoán, nhưng linh cảm xoay tròn trong lòng thì rất lớn.
Thế nên, cô cắn môi, gạn hỏi lần nữa.
“Vậy… Anh có biết người tên Mục Sinh đó không?”
Nghe hỏi, Thời Ngọc thất thần cụp mắt, âm giọng chỉ còn ở mức thều thào mệt mỏi.
“Không, anh không biết.”
Trên đời này, làm gì có ai chấp nhận để người khác khơi gợi vết thương lòng của mình…
Và tất nhiên… là anh cũng như thế.
Xin lỗi em, Triệu Đóa.
—
Hôm nay không có ca trực, khi sắp xếp những tồn đọng trong ngày xong xuôi, Vưu Hạ nhanh chóng ngồi vào xe để về nhà. Anh đóng kín cửa sổ, mở một bản nhạc quen thuộc, chầm chậm đánh vô lăng hướng ra đường lớn.
Đường sá buổi tối trong thành phố vẫn luôn náo nhiệt như thế. Các hàng quán ven đường tấp nập khách khứa. Qua ô cửa kính, anh nhác thấy những sợi khói nóng hổi bốc lên từ lò nướng. Băng qua ngã tư đầu tiên, điện thoại nằm bên cạnh bỗng đổ chuông.
Vưu Hạ không liếc mắt nhìn lung tung, bình tĩnh gắn tai nghe vào, nhận cuộc gọi.
“Anh tan làm chưa?” Âm thanh dễ nghe của Kỳ Họa Niên truyền tới từ điện thoại.
“Ừm, đang trên đường về rồi. Đã ăn uống gì chưa?” Vưu Hạ hỏi, ánh mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, cẩn thận rẽ phải sang một con đường khác.
Đầu dây bên kia trộn lẫn một ít tạp âm, lấn át đi giọng nói của Kỳ Họa Niên. Dường như cậu đang đứng giữa một đám đông, qua vài giây thì bầu không khí yên tĩnh hẳn.
Vưu Hạ để ý từng chút một nhưng không nói ra.
Kỳ Họa Niên đứng dựa lưng vào tường, thở dài nói: “Xin lỗi anh, ở trong lớp hơi ồn nên em chạy ra ngoài hành lang rồi.”
“Trong lớp?” Anh kinh ngạc, không khỏi đánh mắt nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay mình.
Bây giờ sắp 7 giờ rưỡi rồi, thế mà còn ở trường cơ à?
“Vâng. Hôm nay nhóm tụi em ở lại ráng hoàn thành nốt bài cho ngày mai, chắc gần 9 giờ mới xong. Em gọi để báo anh một tiếng, anh về nhà rồi thì nghỉ ngơi đi nhé, đừng làm việc nữa.”
Vưu Hạ im lặng chốc lát rồi “ừm” bằng giọng mũi, trừ khi lắng nghe thật kỹ mới có thể cảm nhận được ngữ khí không mấy vui vẻ của anh. Bình thường Kỳ Họa Niên tương đối nhạy bén, chỉ nghe loáng thoáng cũng đủ đoán được tâm tình đối phương ra sao.
Tiếc là hôm nay việc học bận rộn làm cậu nhất thời trở nên lơ đễnh, thậm chí còn cười nói vô tư: “Thế nhé, em vào lớp lại đây. Anh đi cẩn thận! Bye bye.”
Vưu Hạ nhíu mi, trầm giọng nhắc nhở: “Chạy xe chậm thôi, đường tối nguy hiểm.”
Kỳ Họa Niên sờ sờ mũi, cười bảo: “Anh đừng lo, lát em về chung với Tâm mà.”
Tâm? Mãnh Tâm? Người bạn đại học của cậu ta đúng không nhỉ?
Đi chung sao? Ngày nào cũng đi học cùng nhau ư?
Cũng phải thôi, hai người họ đã học với nhau lên đến năm hai rồi, lẽ nào lại không thân thiết gần gũi.
Có điều, vì sao khi nghĩ đến mối quan hệ thân mật của cả hai lại làm anh không vui như vậy?
Anh không vui thật ư?
Vớ vẩn. Đúng là vớ vẩn.
Bực dọc thở ra một hơi, anh điều chỉnh tâm trạng lẫn giọng điệu của mình, thản nhiên đáp: “Ừ. Thế cậu lo học tiếp đi. Tôi cúp đây.”
Nói xong, Vưu Hạ nhanh chóng ngắt kết nối, ánh mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm về phía trước.
Ở bên này, Kỳ Họa Niên cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, bấy giờ mới nhận ra thái độ của đối phương có gì đó không đúng lắm. Thế nhưng chưa kịp suy nghĩ được gì thì có người bạn từ trong lớp bước ra ngoài, gọi tên của cậu.
“Họa Niên, làm gì ngoài đó vậy? Vào đây bàn cách lên màu nè.”
Âm lượng giọng nói của cô bạn vang dội, làm cho cậu sực tỉnh.
Kỳ Họa Niên ngẩng đầu, vừa chạy lại vừa nói: “Ờ, vào liền vào liền.”
Trên đường về nhà, Vưu Hạ thinh lặng nghĩ ngợi về Quý Mãnh Tâm. Sau khi cúp máy, bỗng nhiên anh muốn yên tĩnh nên đã thẳng tay bấm dừng bản nhạc đang nghe. Đèn đường trên vỉa hè cách đều nhau, cứ đi khoảng 2m sẽ nhìn thấy một luồng sáng hắt qua trần xe, len vào ô cửa sổ, rọi lên nửa sườn mặt rắn rỏi kiêu ngạo của anh.
Khác với những người bạn từ thời cấp III của Kỳ Họa Niên, Quý Mãnh Tâm là một nhân vật bí ẩn mà Vưu Hạ vẫn chưa có dịp được tìm hiểu. Cùng lắm anh chỉ nghe cậu kể vài chuyện liên quan đến người con trai ấy thôi. Qua những chi tiết anh góp nhặt được, Quý Mãnh Tâm trong ấn tượng của anh là một người có trí óc, về tính cách thì tạm thời anh chưa thể xác định được nếu như chưa từng tiếp xúc qua.
Nhớ lại khoảng thời gian khi Kỳ Họa Niên mới vào năm nhất đại học, cậu thường xuyên đi chơi cùng với Quý Mãnh Tâm vào mỗi chủ nhật. Nghe đâu là cả hai hẹn hò chơi đánh bóng rổ với bọn Gia Thanh. Ngoài ra, cả hai còn đến trường và về nhà cùng nhau. Mối quan hệ phải gọi là cực kỳ thân thiết.
Vưu Hạ vẫn không quên được khoảnh khắc Kỳ Họa Niên vui vẻ kể với anh về người bạn mới này. Có vẻ cậu rất hào hứng khi gặp được “cạ cứng” ở môi trường lạ lẫm. Khi thấy cậu cười nói liến thoắng, anh cũng bất giác an tâm theo.
Ít nhất thì ở môi trường phức tạp như đại học, cậu vẫn có một người bạn tốt để tin tưởng.
Tuy nhiên, thời gian trôi đi, càng lúc anh càng phát hiện ra một điều kỳ lạ.
Hình như… anh không còn cảm thấy an tâm khi Kỳ Họa Niên thân thiết với Quý Mãnh Tâm nữa.
Hình như… anh cũng không thể vui vẻ nổi vào mỗi lúc cậu hẹn hò đi đánh bóng rổ với người đó.
Hơn cả là… anh chẳng hề muốn cậu chia sẻ niềm vui nỗi buồn cho bất kỳ ai khác ngoài anh, cũng như việc cậu mỉm cười và quan tâm người khác ngoài anh.
Tất cả những điều kỳ lạ đó đã lởn vởn trong tâm trí anh suốt một tháng nay rồi. Nhưng anh luôn cố gắng dùng công việc để dằn nó sâu xuống đáy lòng, không cho phép chúng quấy nhiễu suy nghĩ của mình.
Đáng tiếc, đóa hoa nơi trái tim sinh sôi nảy nở quá nhanh, sắp sửa choáng đi phần nào lý trí của Vưu Hạ rồi.
Qua một hồi chạy xe chậm chạp, rốt cuộc cũng nhìn thấy cánh cổng của khu chung cư đang rộng mở nghênh đón. Song, Vưu Hạ chợt nhiên đổi ý, không muốn lái xe xuống tầng hầm nữa. Thay vào đó, anh rẽ tay lái, tiến vào một trung tâm thương mại ở gần đó.
Một giờ sau.
Cửa nhà “ding ding” hai tiếng rồi chầm chậm mở ra.
Vưu Hạ thay giày xong liền đi đến gần ghế sô-pha, thả một loạt túi xách màu trắng có gắn tên các nhãn hàng nổi tiếng lên bàn. Từng túi nằm san sát nhau, im thin thít “ngắm nhìn” anh chủ của chúng.
Ngồi xuống ghế, Vưu Hạ chôn chặt khuôn mặt lạnh lùng của mình trong lòng bàn tay, hít vào thở ra mấy đợt mới từ từ hạ tay xuống. Anh ngẩn người nhìn những chiếc túi đối diện, đột nhiên tỉnh ngộ.
—Mình đang làm cái quái gì vậy?
Sao phải mua nhiều quần áo và đồ ăn như thế?
Đồ ăn anh không ăn được.
Quần áo thì không phải kích cỡ của anh.
Vậy anh mua làm gì? Mua cho ai?
Ừ, tất cả những món đồ trên bàn hiện tại đều là tự tay anh lựa chọn và mua về cho thằng chó con nào đó.
Rõ ràng trước khi tan làm, anh chỉ định sẽ về thẳng nhà để nghỉ ngơi cơ mà. Cuối cùng khi sắp về đến nơi thì mọi kế hoạch đều bị thay đổi hết.
Lúc ấy anh đã nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ?
Anh nghĩ về Họa Niên, nghĩ về Mãnh Tâm, nghĩ về mối quan hệ của hai người họ.
Sau đó thì sao?
Sau đó…anh đã nổi hứng muốn đi trung tâm thương mại để mua sắm.
Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh. Vưu Hạ nhíu mày, tự nhiên bực dọc với chính mình, hồi lâu thì nhắm mắt lại thở dài thành tiếng.
Bỏ đi, mua thì cũng đã mua rồi, còn thay đổi gì được nữa?
Có điều… Mình phải viện lý do làm sao để giải thích cho chuyện ngớ ngẩn này đây?
Chắc chắn là không thể thốt ra lý do kiểu: Tôi muốn mua chuộc cậu. Tôi muốn dụ dỗ cậu. Tôi muốn cậu ăn đồ của tôi mua, mặc đồ của tôi mua rồi ngoan ngoãn mà nghe lời của tôi…
Mặc dù… đó là những lý do nhất thời nảy ra khiến anh làm như vậy.
—Mình bị điên rồi, điên thật rồi.
Thêm nửa tiếng trôi qua, Vưu Hạ vẫn chưa tìm ra được lý do nào thích hợp. Anh dựa lưng ra sau, ngửa cổ nhìn trần nhà, cắn môi dưới một cái. Đúng lúc ấy, bên ngoài huyền quan có tiếng động truyền tới.
Là tiếng cửa mở.
Ngay lập tức, Vưu Hạ sực tỉnh, ngồi thẳng dậy, bày ra bộ dạng nghiêm túc đường hoàng thường ngày của mình. Cửa nhà đóng lại, kệ giày lục đục, bước chân trần đang tiến gần về phía của anh.
“Anh, em về rồi nè.” Kỳ Họa Niên quệt mồ hôi trên trán, cười nói.
Vưu Hạ không thèm liếc nhìn cậu, nghiêng đầu tì má lên bàn tay, hờ hững đáp: “Ừ, tắm rửa đi.”
Từ lúc anh trở về đến bây giờ, trong phòng khách vẫn không có một âm thanh nào khác. Nếu là mọi ngày thì tầm này sẽ nghe thấy những bản nhạc dương cầm êm dịu rồi. Kỳ Họa Niên khó hiểu liếc nhìn xung quanh, đánh giá một chốc mới chợt để ý tới những món đồ trên bàn.
Hửm? Quần áo với đồ ăn à? Anh ấy đi mua sắm hả ta?
Kỳ Họa Niên quay sang nhìn anh, hỏi: “Anh mới đi siêu thị về sao?”
Lúc hỏi xong, cậu lại phát hiện thêm một chuyện kỳ lạ. Vưu Hạ còn mặc quần áo đi làm chưa chịu thay ra. Lẽ nào anh ấy vừa về tới nhà thôi ư? Nhưng sao hôm nay lại muốn đi siêu thị mua sắm vậy nhỉ?
“Anh mua quần áo mùa đông phải không?”
Trời sắp chuyển lạnh, theo dự báo thời tiết thì một tháng nữa là có tuyết đầu mùa.
Kỳ Họa Niên thầm quan sát Vưu Hạ, lát sau nghe thấy giọng anh cất lên: “Ừ, toàn bộ là quần áo mùa đông đấy.”
“Ồ, thích thật nhỉ. Em xem chút được không?” Kỳ Họa Niên mỉm cười bước đến gần bàn thủy tinh, định mở ngẫu nhiên một túi xem thử gu thời trang của anh ra sao.
Vưu Hạ rũ mắt, tựa như ngượng ngùng, nói nhỏ xíu: “Không phải cho tôi.”
Đợi khi người kia chịu nói ra, cậu đã cầm một cái áo hoodie màu đỏ đô lên xem rồi. Dựa vào kích cỡ thì cậu thừa biết đây không phải là quần áo của anh.
Vậy… thì của ai?
Kỳ Họa Niên ngoảnh đầu, đôi mắt đen láy hiếu kỳ nhìn anh: “Có phải anh mua cho…”
…cho em không?
Vừa nghĩ đến thôi mà tim đã đập thình thịch rồi.
Vưu Hạ lia mắt qua, cố gắng giữ vững ngữ khí, đáp: “Ừ.”
Mua cho cậu đó, đồ ngốc.
Kỳ Họa Niên nghe xong, quay lại ngẩn ngơ nhìn mấy túi quần áo trên sàn nhà cùng với đống đồ ăn trên bàn rất lâu. Sau khi đối phương xác nhận, trái tim càng đập mãnh liệt hơn ban nãy. Thậm chí hốc mắt cũng nóng dần lên nhưng lần này cậu không “mít ướt” nữa.
“Anh. Anh mua đồ ăn cho em luôn hả?”
“Ừm.”
“Trùng hợp vậy, toàn là món em thích thôi.”
Cậu vui như đứa trẻ, ngồi xổm xuống nghịch từng túi bánh chiếc kẹo.
Anh ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó, bất giác cong môi mỉm cười hài lòng. Nhưng khi cậu ngoảnh đầu nhìn mình, anh lập tức giấu đi vẻ mặt cưng chiều ấy, hờ hững bảo.
“Vậy hả? Tôi chỉ chọn đại thôi.”
Thật ra thì… anh biết rõ cậu thích ăn món gì.
Kỳ Họa Niên ngoan ngoãn gật đầu tin lời, dù trong lòng cũng có chút hồ nghi. Có điều, chỉ cần đối phương dành thời gian quan tâm cậu thôi đã là một niềm hạnh phúc nhỏ rồi.
Sau đó, cậu chợt ngồi xuống ghế, tiếp theo là hạ thấp người, chui hẳn vào trước ngực Vưu Hạ. Đầu nằm trên hai đùi thon dài của anh, cậu xoay mặt dính sát vào lớp áo thun mỏng thơm mùi nước hoa ngòn ngọt, bạo dạn hít thật mạnh.
Hành động bộc phát của Kỳ Họa Niên không thể không khiến Vưu Hạ đứng hình. Anh cúi đầu trừng mắt nhìn thằng chó con đang giở trò, môi mấp máy mà chẳng nói được gì.
Hm… Bình thường thì đi chơi vui vẻ với người khác, bây giờ thì mới nhớ tới tôi đúng không?
Vưu Hạ lén lút cắn môi dưới, vừa giận vừa nhẹ nhõm.
Xem ra đem quần áo với đồ ăn dụ dỗ rất hiệu quả.
Kỳ Họa Niên vòng tay ôm qua hông anh, nhắm mắt lại, khẽ nói: “Anh, cảm ơn anh nhé. Ngoài ba mẹ và bà em ra thì chưa có ai mua quần áo cho em cả.”
Mi mắt Vưu Hạ run lên, anh rũ mắt nhìn một bên sườn mặt đối phương, bỗng nhiên xót xa.
“Ừ, bây giờ thì có tôi mua cho cậu rồi.”
“Anh…”
“Hm?”
“Em yêu anh.”
Lúc này, màn đêm như tấm vải khổng lồ phủ kín thành phố. Ngoài lan can có tia sáng của ánh trăng lơ lửng giữa bầu trời. Tia sáng rọi xuống những chiếc lá bé nhỏ mới nhú lên sau nhiều ngày được chăm sóc cẩn thận.
Không gian tĩnh lặng. Có tiếng đồng hồ rì rầm di chuyển. Có tiếng gió thổi vi vu. Có cả tiếng lòng đang réo rắt chẳng ngừng.
Đôi mắt sắt nung ngẩn ra hồi lâu. Các khớp ngón tay thon dài mang theo nhiệt độ lành lạnh nhẹ nhàng chạm lên tóc Kỳ Họa Niên.
Anh mơ màng nghiêng đầu, vuốt ve tóc đối phương rồi chợt hỏi: “Yêu bao nhiêu?”
Đây là lần đầu tiên anh chủ động đối mặt với lời bày tỏ của cậu.
Kỳ Họa Niên sửng sốt ngước lên nhìn Vưu Hạ, đôi đồng tử giãn nở to hơn, được chốc lát thì cậu chống tay ngồi dậy. Cả hai trầm mặc nhìn nhau, trong đôi mắt mỗi người thoắt ẩn thoắt hiện bóng hình của đối phương.
Hôm nay anh ấy lạ quá…
Từ việc thẳng thừng cúp máy đến việc mua sắm nhiều thứ cho cậu, chưa nói đến việc anh còn trực tiếp hỏi cậu câu hỏi ấy.
Chuyện nào cũng không bình thường.
Giọng nói Kỳ Họa Niên pha chút bất an, nhưng cậu vẫn mỉm cười hỏi lại: “Lẽ nào em đã làm gì khiến anh không còn an tâm nữa rồi ư?”
Vưu Hạ có hơi chột dạ, anh cụp mắt nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không phải thế.”
“Thật không?” Cậu nheo mắt hồ nghi.
“Ừm.” Anh tránh đi đôi mắt thăm dò đối diện, lựa lời mà nói. “Chỉ là tôi cảm giác xung quanh cậu luôn có rất nhiều người… là những người có thể sẽ thích cậu.”
Kỳ Họa Niên lập tức sững ra một giây.
Anh ấy…ghen?
Thật sao? Trên đời vẫn còn sót lại bình giấm đáng yêu nhường này à?
Kỳ Họa Niên nhẫn nhịn không bật cười, song lại chẳng kìm được mà tiến đến gần, kề ngay chóp mũi của anh.
“Anh muốn nghe câu trả lời của em không?”
Yêu bao nhiêu?
Nỗi bất an tựa cơn gió thổi lướt qua đóa hoa trong tim Vưu Hạ. Anh vẫn còn thấy lo lắng và khó chịu. Bởi vì những kẻ trót lưỡi đầu môi thường là những kẻ thích chơi đùa với tình cảm người khác.
Có điều…
Vưu Hạ ngước mắt nhìn vào đôi mắt dịu dàng đang chăm chú chờ đợi, hạ giọng đáp: “Cậu nói đi.”
Em yêu anh bao nhiêu đúng không?
“Yêu đến chết.”
Vào giây khắc nụ hôn vấn vít trên môi, Vưu Hạ đã nhận ra được một điều.
Đến cùng thì Kỳ Họa Niên vẫn luôn là một ngoại lệ…
…trong lòng anh.
Hết chương 106.