Có người nói: Chỉ trong một cái chớp mắt, mọi thứ đều đã thay đổi.
Cũng có người lại bảo: Một khi quay lưng về phía nhau, chúng ta sẽ không còn nhận ra nhau được nữa.
Thật ra chúng ta còn có rất nhiều những hình ảnh khác nhau để nói về một mối quan hệ bị lãng quên. Hoặc là một mối quan hệ buộc phải lãng quên.
Có điều, những thứ bị bắt buộc, lúc nào cũng sẽ khó chịu hơn rất nhiều.
Miễn cưỡng yêu đương hay là miễn cưỡng quên lãng đều giống như nhau cả thôi.
Một khi một trong hai đã không tình nguyện, mọi thứ đều sẽ thành vô nghĩa.
Nhưng cũng có lúc, cả hai ngầm chấp nhận điều ràng buộc này, chấp nhận luôn việc chôn vùi mọi thứ sâu dưới đáy lòng của bản thân, không bao giờ khơi dậy nữa.
Có lẽ nó sẽ yên tĩnh ngủ một giấc thật dài.
Cũng có lẽ nó sẽ bỗng nhiên tỉnh giấc và đánh tan đi mọi sự cố gắng của hai người.
Từ sau khi trở về thành phố, Kỳ Họa Niên và Vưu Hạ đã cắt đứt liên lạc với nhau. Mặc dù trong lòng mỗi người vẫn còn đâu đó hình dáng của đối phương, nhưng ngoài mặt lại luôn tỏ ra rằng mình đã thật sự quên hết rồi.
Cuộc sống của ai trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn tiếp tục như vậy thôi.
Trong khi Kỳ Họa Niên quay cuồng với chuyện thi cử thì Vưu Hạ cũng bận bịu cùng công việc ở bệnh viện.
Đêm hôm qua, sau khi đọc xong một cuốn tiểu thuyết nọ, Tưởng Thiên Điểu bỗng nhiên không ngủ được. Cô thức từ ba giờ sáng cho đến bảy giờ sáng mới miễn cưỡng ngồi dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi đi đến bệnh viện.
Lúc tới nơi, cứ nghĩ mình là người có mặt sớm nhất, không ngờ ở trên hành lang lầu ba đã sớm có một căn phòng đang hé mở.
Tưởng Thiên Điểu cầm trong tay một ly sữa đậu nành âm ấm, từng bước đi lại gần cửa phòng, ghé mắt nhìn vào một cái. Sau cánh cửa là một bóng lưng vừa cao vừa gầy, lại phảng phất một chút gì đó bận rộn cùng kiêu ngạo.
Chà, hôm qua không về sao ta?
Tưởng Thiên Điểu cúi xuống hút một ngụm sữa đậu nành rồi đẩy cửa, thản nhiên đi vào trong. Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Vưu Hạ cũng không giật mình, vì anh vốn dĩ đã phát hiện ra đối phương từ lâu rồi.
“Làm việc chung với anh ta lâu ngày nên dần học thói xấu rồi à?” Vưu Hạ vẫn còn khom người soạn đồ gì đó.
Tưởng Thiên Điểu đứng ở phía sau đột nhiên chột dạ. Cô lén lút lườm anh, bĩu môi đáp: “Gì đây? Mới sáng sớm đã cà khịa tôi rồi à! Tôi không có học thói xấu của anh ta đâu à nha. Mà mấy hôm nay anh ta cũng bận rộn hẹn hò lắm đó.”
“Hẹn hò? Còn có người thích anh ta được sao?” Ngữ khí của Vưu Hạ như giễu cợt.
“Òm, hình như là hẹn hò với cô y tá kia kìa, tên là Tôn Lỵ. Không biết cậu biết không?”
“Không quan tâm.”
Một lời như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Tưởng Thiên Điểu, cô hậm hực đi lại ghế sofa ngồi xuống, chân trái vắt trên chân phải, cười cười nói: “Thôi nha, ghen tỵ thì nói một tiếng, tự dưng giở cái giọng đó ra là sao?”
Lúc này, Vưu Hạ mới ngừng tay, xoay người lại nhìn cô, rướn mày lên đáp: “Chị cảm thấy tôi ghen tỵ với cái loại người đó lắm sao? Có hẹn hò với ai tôi cũng không buồn để ý đâu, nhưng đừng hại đời người khác là được rồi.”
Tưởng Thiên Điểu chép miệng: “Cậu cũng ác mồm ác miệng quá rồi á. Chắc là có tình cảm thật, thấy hai người hay đi cùng nhau rồi cô gái đó còn làm đồ ăn trưa cho anh ta nữa. Tình cảm dữ lớm luôn ớ! (Tình cảm dữ lắm luôn á!)“
Vưu Hạ im lặng nhìn cô giây lát rồi cười khẩy: “Nghe giọng điệu của chị kìa, cũng không ủng hộ người ta lắm nhỉ.”
“Nói không ủng hộ thì không đúng…” Tưởng Thiên Điểu cắn dẹt đầu ống hút, một thói quen khó bỏ của cô, sau đó lại dùng lưỡi tách mở ống hút, chầm chậm hút lên một ngụm sữa ngọt lịm.
Khi ly sữa đậu nành chỉ còn một nửa, Tưởng Thiên Điểu mới nói tiếp: “Tôn Lỵ trước giờ là một cô gái ít nói, tính tình điềm đạm nhu mì, hơi nhút nhát. Nếu như yêu một ông như Cao Vân thì có hơi… chênh lệch. Cứ thấy lo lo sao ấy…”
“Chị rảnh rỗi quá nên mới đi lo chuyện bao đồng như vậy.” Vưu Hạ thẳng miệng giúp cô tỉnh táo trở lại.
Tưởng Thiên Điểu chun chun mũi, cũng biết mình lo lắng chuyện thừa thãi, nhưng mà trong lòng thật sự không thấy yên tâm chút nào.
Mối quan hệ của hai người họ cứ có điều gì đó kỳ lạ lắm. Nhất là Cao Vân, tính cách của gã không phải tử tế gì, ngoài mặt thì lịch thiệp nho nhã, còn bên trong chỉ toàn là bùn đất.
Từ sau khi Tề Cao Vân suýt thì bước chân vào Quỷ Môn Quan nhờ một tay Vưu Hạ, Tưởng Thiên Điểu cũng phần nào ngờ ngợ ra bản chất thật của gã rồi.
Chẹp, thôi thì tình yêu mà, khó hiểu là đúng rồi.
Lúc ngẫm nghĩ đến đây, chợt Tưởng Thiên Điểu sực nhớ một câu văn trong cuốn tiểu thuyết đêm hôm qua vừa đọc. Cảm giác đọc từ đầu đến cuối rồi hai người lại không thể đến bên nhau được đúng là thối không tả nổi!
Cô mất ngủ cũng chính là vì lý do này đây.
“Nè, hôm qua đọc tiểu thuyết, tự dưng có câu này làm tôi buồn quá trời luôn.” Tưởng Thiên Điểu tì cằm trên hai tay, ngước mắt nhìn Vưu Hạ.
Vưu Hạ ở gần kệ sách không trả lời, chỉ tặng cho cô một bóng lưng cao ngất. Kệ sách đối với anh mới là thứ đáng quan tâm, còn mấy lời nói của Tưởng Thiên Điểu thì… nghe cũng được, không đặt vào đầu là được.
Mặc dù anh không hề tương tác một câu nào, song Tưởng Thiên Điểu như đã hình thành thói quen độc thoại mà không ngượng ngùng gì, cứ thế tự biên tự diễn.
“Là vầy nè, nội dung truyện xoay quanh hai người nọ, họ yêu nhau vô cùng, hy sinh cho nhau nhiều thứ, hiểu rõ đối phương nghĩ gì và muốn gì, nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng thì họ lại không đến được với nhau!” Giọng điệu của cô có chút giận dữ ấm ức.
Vưu Hạ chớp mắt, ung dung lật sang trang sách tiếp theo.
Tưởng Thiên Điểu không cam tâm nên đành uống sạch ly sữa đậu nành đã tan hết đá, sau đó rầu rĩ nói tiếp: “Cuối truyện, tác giả có viết là ‘Trên guồng quay, cả hai vẫn đứng cạnh nhau, có điều một nửa vòng xoay là hạnh phúc, một nửa còn lại là lãng quên nhau. Họ không thể lựa chọn vì guồng quay ấy sẽ mãi chuyển động không ngừng. Họ rồi vẫn sẽ không còn nhận ra nhau, vẫn sẽ luôn từng là của nhau’. Cậu thấy sao?”
Khi Tưởng Thiên Điểu trích lại câu văn trong cuốn tiểu thuyết nọ, Vưu Hạ bỗng nhiên không thể chú tâm vào nội dung của trang sách trên tay mình nữa. Anh buông mi lặng lẽ nghĩ ngợi gì đó rất lâu, lúc nghe thấy cô hỏi, anh cũng chưa kịp phản ứng mà trả lời lại.
Bình thường khi cô hỏi chuyện gì mang tính logic thì anh mới miễn cưỡng giải thích cho rõ ràng. Còn khi nào cô chỉ cần người để buôn dưa lê thì anh sẽ luôn im lặng như một bức tượng.
Tuy vậy, lần này anh vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện mà cô vừa kể, nhưng lại không biết phải nói lời gì cho phù hợp.
Trước giờ anh không thích chuyện tình cảm lằng nhằng, huống gì hiện tại anh càng không muốn nghĩ đến những thứ đó.
Tưởng Thiên Điểu nghiêng đầu chờ đợi hồi lâu, không thấy anh nói gì, bèn thở dài bảo: “Mặc dù chưa bao giờ trải qua loại chuyện đẫm nước mắt này, cơ mà tưởng tượng nếu như mình yêu một người, yêu sâu đậm, yêu điên cuồng để rồi chẳng thể về cạnh nhau, nó khổ sở nhỉ? Đằng này họ còn chấp nhận lãng quên nhau nữa cơ, là chấp nhận chôn vùi tình cảm của cả hai, không phải là đau hơn gấp mấy lần sao?”
Ở bên kia, Vưu Hạ bất ngờ gấp sách lại, đặt vào chỗ cũ rồi xoay người đáp: “Chị thử trải nghiệm xem sao.”
Tưởng Thiên Điểu nhíu mày: “Thôi, thà cô đơn chứ không muốn khổ sở thế đâu.”
Vưu Hạ chợt cười không rõ ý tứ: “Không phải bây giờ chị đang cô đơn rồi sao? Đừng lo quá!”
“…Cậu muốn chết hả?”
“Còn nữa, đọc truyện ít thôi, mắt chị có quầng thâm rồi kìa.”
Tưởng Thiên Điểu giật bắn mình: “Hả? Gì? Làm gì có? Tôi make-up kỹ lắm rồi mà…”
Nói rồi cô đứng dậy, đi đến bên tủ đựng sổ sách, nhìn vào tấm kính trong suốt, chẳng hiểu muốn săm soi cái gì nữa. Một khuôn mặt lờ mờ hiện lên, Tưởng Thiên Điểu nghiêng trái rồi nghiêng phải, cuối cùng mới oán giận nói:
“Con người khô khan như cậu sao mà thấu hiểu được tình yêu si cuồng kia chứ! Chị nói nghe nè, hay là cậu đọc truyện tình cảm thử đi, có khi cơ mặt sẽ linh hoạt hơn đó. Thậm chí còn có thể có được người yêu nữa cơ, chứ như cậu bây giờ thì cô gái nào dám bén mảng tới.”
Vưu Hạ không mặn không nhạt hỏi: “Sao cứ phải là cô gái?”
Tưởng Thiên Điểu quay phắt qua, định mạnh miệng giảng đạo thì chợt cứng miệng. Trong đầu chạy qua câu nói hồi nãy của Vưu Hạ, dường như phát hiện chỗ nào đó kỳ quặc.
Gì? Sao phải là cô gái? Ơ, nếu không thì là đàn ông à? Khoan đã, không phải chứ?
Sh!t!
Đúng rồi ha. Bao nhiêu năm cậu ta lạnh nhạt với con gái, hóa ra là vì lý do này!
Chẳng trách lại thu hút được Cao Vân, thường thì đồng loại hay nhận ra nhau lắm. Ngặt nỗi Cao Vân là loại nam nữ đều ăn được, cho nên mình mới không nhận ra sớm.
Tưởng Thiên Điểu vuốt vuốt cằm, cười he he hai tiếng: “Biết rồi nhá! Cậu giấu kỹ ghê cơ, không ngờ lại là như vậy!”
Vưu Hạ ngước mắt thờ ơ liếc nhìn đối phương, chẳng buồn giải thích đã xoay người muốn rời khỏi phòng. Phía sau, Tưởng Thiên Điểu lập tức lẽo đẽo đi theo, miệng còn than ngắn thở dài:
“Haiz, tự dưng sực nhớ thằng em họ sắp thi đại học rồi, không biết—“
Vưu Hạ đi đằng trước bất ngờ gằn giọng vặn vẹo: “Chị im lặng rồi làm việc được chưa vậy?”
“…” Ơ, gì mà nổi cáu? Mình nói sai chỗ nào hả? Ủa, em họ mình thì liên quan gì cậu ta đâu?
Tưởng Thiên Điểu hoang mang cực độ nhưng không dám hỏi lại, chỉ câm như hến đi qua phòng khám.
Vưu Hạ buông lời gắt gỏng xong cũng không hiểu nổi bản thân mình. Vốn dĩ câu chuyện của Tưởng Thiên Điểu không động chạm gì anh, hơn nữa bình thường cô cũng thích kể những chuyện xung quanh cho anh nghe, anh cũng đâu có khó chịu đến vậy.
Mình lại bị điên nữa rồi…
Thi đại học… cũng không phải chỉ có mỗi cậu ta mới thi đại học!
Vưu Hạ vừa đi vừa nhíu mày, tâm trạng buồn bực không yên. Hồi sau, Tưởng Thiên Điểu thình lình kéo tay anh một cái. Anh dừng bước, liếc nhìn cô, định hé miệng nói gì đó thì nghe thấy cô nói:
“Phó viện trưởng!”
Lúc này, Vưu Hạ mới ngẩng mặt lên nhìn, nhận ra Ngụy Kỉ vừa đi đến gần chỗ hai người bọn họ. Anh nghiêm lặng nhìn thoáng qua đối phương. Áo blouse khoác trên người ông đã có đôi chỗ sờn cũ, nhưng ông nhất quyết không đổi sang một cái mới hơn.
Trước kia mọi người từng rỉ tai nhau về Ngụy Kỉ, cụ thể là về tính cách cổ quái của ông ấy. Không ai phủ nhận tài năng và những đóng góp của ông dành cho Thuần Ái nhiều năm qua, nhưng nếu quay ngược thời gian về quá khứ, khoảng chín năm trước thì hình như đã có một chuyện gì đó rất khủng khiếp từng xảy ra.
Tiếc là không ai tận mắt chứng kiến mà chỉ còn lại những lời đồn vô căn vô cứ. Ai thích thú thì cứ tiếp tục bàn luận, ai không có hứng thì bỏ ngoài tai.
Vưu Hạ đương nhiên là không quan tâm đến những chuyện vô bổ đó rồi. Điều anh để ý là ở đôi mắt của Ngụy Kỉ. Đôi mắt ấy được giấu sau một lớp kính gọng vàng, mỗi lần ông gỡ kính xuống liền để lộ một ánh mắt sầu não.
Thật ra cũng không hẳn là sầu não, mà hơn cả là một ánh mắt áy náy dằn vặt tâm can.
Ngụy Kỉ kéo khóe môi nặn ra một nụ cười: “Hai cô cậu đi làm sớm nhỉ.”
Tưởng Thiên Điểu có vẻ dè dặt trước mặt Ngụy Kỉ, nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ.”
Vưu Hạ bình tĩnh nói: “Chúng tôi chỉ học theo thói quen tốt của trưởng bối thôi.”
“Tính ra chúng ta làm cùng một bệnh viện đã lâu rồi, vậy mà chưa có dịp được trò chuyện lâu hơn. Hay là sau này nếu hai bên khoa có dịp gặp mặt, tôi sẽ mời rượu cậu, được không?”
Tốc độ nhả chữ của Ngụy Kỉ không nhanh cũng không chậm, từ tốn thư thái, nhưng qua nụ cười của ông ấy thì có thể nhận ra được lời mời này không hoàn toàn là có tâm ý tốt.
Vưu Hạ không lộ ra biểu cảm gì, gật đầu thay lời khách sáo: “Hy vọng sẽ có ngày đó.”
Đợi đến khi Ngụy Kỉ đi khuất rồi, Tưởng Thiên Điểu mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Trong khoa nội tim mạch, ai ai cũng rất kiêng dè người đàn ông này. Không phải vì ông ấy hung dữ hay nghiêm khắc, mà vì không ai đoán được ông ấy đang nghĩ cái gì.
Tưởng Thiên Điểu đưa mắt nhìn ra xa một lúc rồi quay lại nói nhỏ với Vưu Hạ: “Cậu không thấy sợ ông ấy sao?”
Vưu Hạ cất bước về phía trước, đáp: “Sao lại phải sợ?”
Tưởng Thiên Điểu liếm nhẹ viền môi, đảo mắt nghĩ ngợi: “Ừ thật ra cũng không có gì đáng sợ, nhưng mà trước khi cậu vào làm thì mọi người đều đồn đại nhiều thứ về ông ấy lắm.”
“Ví dụ?”
“Ông ấy là một mê tín.”
Lập tức, Vưu Hạ cười khẩy thành tiếng.
Ngay sau đó, Tưởng Thiên Điểu nói tiếp bằng một giọng thì thầm lo sợ: “Hơn nữa, ông ấy còn từng chơi ngải.”
Bước chân của anh thoáng khựng lại. Dường như có một khoảnh khắc anh bị lời nói của đối phương làm cho sửng sốt.
Chuyện này không phải hơi hoang đường rồi sao?
Ai có bằng chứng này?
Vưu Hạ nghiêm túc nhìn Tưởng Thiên Điểu, hạ giọng nhắc nhở: “Nếu không chắc thì đừng nói bậy.”
Tưởng Thiên Điểu xoa hai lòng bàn tay vào nhau, nói nhỏ xíu: “Tuy không có bằng chứng khẳng định ông ấy có tội, nhưng cũng chưa tìm được chứng cứ khẳng định ông ấy vô tội.”
Dừng một chốc, cô hít sâu một hơi, tự nhiên lại thấy sợ sệt khó hiểu. Lúc nhớ đến những chuyện từng nghe được, cô thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.
“Hy vọng là ông ấy thật sự không làm gì, nếu không sẽ phải chịu tội giết người.”
Đầu mày của Vưu Hạ càng chau tợn hơn. Ngữ khí cũng trầm xuống hẳn: “Rốt cuộc lời đồn là gì?”
Tưởng Thiên Điểu nghe hỏi liền nhìn quanh quất, khi xung quanh không còn ai nữa, cô mới dám nói tiếp.
“Mọi người đồn rằng Ngụy Kỉ từng dùng ngải giết người để đổi lại lợi ích cho mình. Hơn nữa, người đó là người rất gần gũi với ông ấy. Có người thì bảo đó là thực tập sinh giỏi nhất của khoa nội, cũng có người bảo… đó là người tình bí mật của ông ấy.”
—
Ba tuần sau đó, Kỳ Họa Niên đã dần quen với công việc bồi bàn của mình. Vì thời gian học hành chiếm hơn nửa ngày trời, cho nên cậu chỉ còn mỗi ca tối là có thể đến Hoshizora để làm việc.
Hoshizora có tổng cộng ba ca làm: Buổi sáng, buổi trưa và buổi tối. Mỗi ca sẽ có khoảng hai đến ba nhân viên, thay phiên nhau đăng ký. Nhưng có những nhân viên đã lâu năm rồi cho nên họ thường mặc định luôn ca làm của mình.
Vào chiều tối, quán Hoshizora tương đối đông khách. Tầm năm giờ chiều trở đi là nhân viên bắt đầu lăng xăng không kịp hít thở. Kéo dài đến khoảng tám giờ thì mới có thời gian đứng tán gẫu với nhau đôi ba câu.
Người thường làm cùng ca với Kỳ Họa Niên là một cô gái. Từ lần đầu gặp gỡ, cô gái này đã để lại một ấn tượng rất đặc biệt trong mắt cậu rồi. Khác hẳn với những cô gái theo trào lưu ngọt ngào như kẹo bông gòn, cô gái làm cùng ca với cậu lại theo một phong cách cool ngầu hơn.
Ân Lạc Thư sở hữu một làn da trắng mịn như trứng gà bóc. Mái tóc cắt ngắn ôm sát vào cần cổ, thuần một màu đen, không có mái, trông vừa lạnh lùng vừa thu hút. Cô trang điểm không quá đậm, thường chú ý vào phần mắt của mình. Đường kẻ eyeliner rất tinh xảo, khiến cho đôi mắt càng thêm quyến rũ chết người. Bầu mắt luôn là màu đào có ánh nhũ, mỗi lần cúi đầu, ánh nắng bên ngoài chiếu vào sẽ thấp thoáng vài tia lấp lánh mê mẩn.
Mặc dù phong cách trang điểm của Ân Lạc Thư tương đối nữ tính, song sự cool ngầu mà Kỳ Họa Niên đã cảm nhận được không phải là điều vô lý. Có một lần Ân Lạc Thư vào ca làm, thay xong quần áo đồng phục của quán, áo thun cổ đứng tay ngắn vô tình làm lộ ra vài hình xăm trên cổ tay và ngón tay của cô.
Kỳ Họa Niên từng nhìn được một dòng chữ là “Le Souffle”. Cậu biết đây là một từ tiếng Pháp nhưng lại không rõ ý nghĩa của nó là gì. Lúc đó vì tò mò, cậu lên mạng tìm thử thì mới biết nó mang nghĩa là “Hơi Thở”. Ngoài cổ tay ra, Ân Lạc Thư còn xăm thêm nhiều hình thù rất đặc biệt đằng sau các đốt ống tay. Có hình mặt trời, mặt trăng và các hành tinh ngoài vũ trụ.
Hơn nữa, bản tính và suy nghĩ của Ân Lạc Thư rất quyết đoán và độc lập. Điều này khiến cho Kỳ Họa Niên liên tưởng đến hình ảnh của một con sói tách bầy, đơn thân độc mã, tự lực cánh sinh, vô cùng mạnh mẽ và cứng rắn.
Trước đó Sở Thục Ngưng cũng từng nói sơ qua vài chuyện về cô gái này rồi. Kỳ Họa Niên đều nhớ rõ, trong lòng như có một sự ngưỡng mộ nhất định dành cho đối phương, cho nên cậu rất thích trò chuyện cùng cô.
Nhất là khi làm cùng một ca, cả hai lúc phân chia công việc không bao giờ vướng vào những chuyện nhập nhằng khó chịu. Công việc của ai, phù hợp với ai thì người đó sẽ làm. Hoàn toàn tự nguyện, cũng vô cùng công bằng.
Hôm nay là thứ Sáu, chỉ mới bảy giờ rưỡi mà quán đã vắng khách hẳn. Ân Lạc Thư vừa pha xong một ly Americano, chuẩn bị bưng ra cho vị khách ngồi gần cửa sổ thì ngoài cửa có thêm hai người khách mới đang bước vào.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khẽ cười nói: “Hoshizora xin chào quý khách!”
Nói xong, cô lại nhanh chân đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ, đặt ly Americano xuống, niềm nở chúc quý khách ngon miệng rồi lại mau chóng quay về quầy order. Khi nãy do khách khứa trong quán vắng tanh, lác đác mỗi một, hai bóng dáng nên Ân Lạc Thư đã bảo Kỳ Họa Niên đi xuống nhà kho stock một số hàng cần dùng lên đây.
*Stock: Đây là một từ ngữ thường dùng trong doanh nghiệp, nó có rất nhiều thuật ngữ liên quan đến thương mại. Nhưng trong nội dung của câu trên, nó có nghĩa là tích trữ hàng hóa. Bình thường hàng hóa sẽ được cất trong kho, lúc mấy món hàng tại quầy đã được dùng hết thì cần phải lấy thêm hàng trong kho lên để tiếp tục sử dụng. Ngày trước mình còn làm thêm ở Lotteria, nhân viên thường nói chuyện và sử dụng từ “stock” trong trường hợp này.
Buổi tối sau khi đóng cửa, nhân viên ca tối cần stock hàng mới đầy đủ trên quầy để nhân viên vào ca sáng có thể thuận tiện mà làm việc, không cần tốn thời gian cho việc này nữa.
Ân Lạc Thư đứng sau quầy thầm thở dài một hơi, tự hỏi không biết người kia stock được món gì rồi mà lâu dữ vậy.
Hai vị khách mới vào thong thả bước đến gần quầy order. Khi nhìn từ xa, Ân Lạc Thư đã lờ mờ đoán được nghề nghiệp của bọn họ rồi. Dựa vào cách ăn mặc và phong thái ngút trời đấy cũng đủ dám chắc đây là những đối tượng có gia thế hơn người.
Ân Lạc Thư ngước mắt, niềm nở hỏi: “Quý khách muốn dùng gì ạ?”
Một người không nghĩ ngợi liền cất tiếng, giọng nói trầm khàn nam tính: “Một Espresso.”
Ân Lạc Thư lập tức ấn lên chiếc máy bên cạnh, sau đó nhìn sang người còn lại, chờ đợi.
Người bên cạnh luôn rũ mắt nhìn thực đơn đặt trên mặt quầy, không biết tính cách có phải kén cá chọn canh hay không mà lựa mãi không gọi được món thức uống nào. Ân Lạc Thư ban đầu còn kiên nhẫn, lát sau thì kìm nén tiếng thở dài, đánh giá đối phương một chốc.
Đó là một chàng trai còn trẻ, ước chừng chỉ mới hai mươi lăm mà thôi. Gu thời trang nhã nhặn lịch sự, nếu thêm một cặp kính thì có khi còn nhầm tưởng thành sinh viên đấy chứ. Áo sơ-mi trắng cổ đứng, đóng thùng trong chiếc quần tây màu xám khói, ống quần được may tỉ mỉ và khéo léo, ôm sát lấy đôi chân dài của đối phương.
Nhưng nếu hỏi bộ phần nào đẹp nhất trên cơ thể người này, Ân Lạc Thư sẽ bình chọn nhiệt tình cho đôi bàn tay. Một đôi tay trắng gần trong suốt, dưới lớp da ấy còn ẩn hiện vài đường gân uốn lượn sinh động. Các ngón tay thon dài, giống như ngòi bút. Móng tay đều được cắt sát gọn gàng và sạch sẽ.
Ân Lạc Thư nhìn đến say mê, sau đó bỗng nhiên lại nghĩ, không lẽ đối phương là bác sĩ?
“Một Espresso.”
Chợt, có giọng nói không hàm chứa cảm xúc gì cất lên, kéo tâm trí lơ đễnh của Ân Lạc Thư trở về. Cô giật mình ngẩng lên nhìn người vừa gọi món, ngay lập tức bị một đôi mắt đỏ rực nhưng vô cùng xa cách làm cho mê mẩn.
Màu mắt đẹp quá…
Ân Lạc Thư ngây người khoảng mấy giây, sau đó thì vội vàng ấn lên biểu tượng chiếc cốc Espresso trên màn hình, lúng túng nói: “À vâng, quý khách có muốn dùng món ăn kèm theo không ạ? Hôm nay quán có khuyến mại kèm theo một bánh gấu chocolate và bánh cá vanilla ạ.”
Người đàn ông trông trưởng thành hơn lúc này quay sang hỏi người bên cạnh mình: “Cậu muốn ăn bánh không?”
Người nọ chỉ một trạng thái thờ ơ đáp: “Không thích đồ ngọt lắm.”
Ân Lạc Thư im lặng nhìn hai người họ, cuối cùng đành mỉm cười bảo: “Vâng, vậy hai ly Espresso, tổng cộng của quý khách là 100 nghìn ạ.”
Khi người có dáng vẻ dặm trường sương gió hơn đang móc ví ra muốn chủ động thanh toán thì lại nghe thấy chàng trai kia nói: “Tính riêng được không?”
Động tác rút chiếc thẻ màu đen của người đàn ông bỗng khựng lại. Gã nghiêng mặt đăm chiêu nhìn người bên cạnh.
Thật ra câu hỏi kia là dành cho Ân Lạc Thư.
Cô khó xử nhìn hai vị khách, sau đó hạ giọng hỏi người đàn ông: “Ý ngài thế nào ạ?”
Gã cúi mặt khẽ cười, bảo: “Hôm nay là tôi mời cậu còn gì. Đừng khách sáo!”
Tưởng rằng nói vậy thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, không ngờ chàng trai đi cùng gã lại là một người cố chấp. Anh bình tĩnh từ chối: “Cũng không phải là cuộc hẹn gì đặc biệt, cứ tính riêng cho chúng tôi đi.”
Dứt lời, anh nhanh chóng móc ví từ trong túi quần ra. Lần đầu gặp phải một người cứng đầu như vậy, người đàn ông kia quyết định không đôi co với đối phương nữa, chậm rãi rút thẻ đưa cho Ân Lạc Thư.
Ân Lạc Thư nhận lấy thẻ, thanh toán trong nháy mắt.
Chàng trai thong thả mở ví ra, lấy một tờ tiền mặt đưa cho cô gái đối diện. Đúng lúc này, ánh mắt của người đàn ông vô tình liếc sang, bỗng nhìn thấy một tấm ảnh nằm sau lớp nhựa trong suốt.
Tấm hình tương đối rõ nét, có thể nhìn ra được là hai người con trai đang ôm nhau.
Một khắc đó khiến gã sửng sốt tới độ quên cầm lại thẻ tín dụng của mình.
Ân Lạc Thư khẽ gọi: “Thưa ngài, thẻ của ngài đây ạ.”
Gã quay đầu nhìn cô, sau đó mau chóng dùng nụ cười khỏa lấp sự bối rối của mình, cất thẻ vào trong ví.
Hết chương 77.