Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 21: Chương 21: Vưu Hạ, anh không khỏe sao?




Mọi người xung quanh thoạt đầu đều sửng sốt trước một màn cản trở kịp tay của Kỳ Họa Niên, sau đó lại như một nồi lẩu, sôi sục bàn tán.

“Cậu ta là ai vậy?”

“Ngầu như thế, chắc chắn không phải dạng vừa rồi!”

“Khoan đã, bác sĩ Lôi thế nào rồi? Qua đấy xem xem.”

Lời xì xầm cứu thế lọt vào tai của gã lưu manh đang khụy gối trên mặt đất, khiến hắn cảm thấy đau đầu.

“Mẹ kiếp!” Gã cầm đầu bị kìm hãm bỗng quát lớn, “Đập chết mẹ nó cho tao!”

Đồng bọn còn lại ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Họa Niên, ánh mắt hung hãn, có hai tên là cầm cây gậy sắt trong tay, hai tên còn lại quyết định đánh tay không.

Kỳ Họa Niên không hề sợ hãi như bọn nó tưởng tượng. Cậu dùng chân đạp mạnh lên lưng của gã cầm đầu, khiến gã mất trớn mà ngã dài ra mặt đất. Sau đó, một tên khác thình lình xông lên từ phía sau, nắm lấy bả vai của cậu, muốn quật xuống.

Kỳ Họa Niên nghiêm mặt, nhanh như cắt đã giữ lấy bàn tay của tên đó, xoay người, đồng thời bẻ cả cổ tay của hắn theo góc chín mươi độ. Tên đó la lên oai oái như heo bị thọc tiết, đau đớn chưa nguôi, lại bị cậu khống chế như một con rối.

Cùng một lúc, cả bọn đồng loạt tấn công, chẳng bao lâu một trận chiến ác liệt đã diễn ra. Năm tên đấu cùng một người, trận chiến này rõ ràng không hề cân sức. Nhưng Kỳ Họa Niên một mặt chẳng lộ ra vẻ gì ngao ngán hay sợ hãi, có chút khác biệt với thường ngày.

Trong mắt bạn học hay hàng xóm, Kỳ Họa Niên chính xác là một cậu bé ngoan ngoãn từ bé, lớn lên càng hiếu thuận và tài giỏi. Suốt cả mấy năm trời đi học, cậu chưa bao giờ bị giáo viên rầy la trách mắng nặng nề. Ngoài trường học càng không có chuyện tụ tập bạn bè, gây sự với làng xóm.

Điển hình cho kiểu “con nhà người ta”.

Tuy nhiên, Kỳ Họa Niên ngay lúc này, thật sự khiến người khác phải nể sợ.

Có một tên từ bên phải phóng đến, trong tay giơ cao gậy sắt, nhắm vào đầu của Kỳ Họa Niên. Cứ nghĩ đồng thời xử lý một lúc nhiều tên không xuể, không ngờ cậu vừa khống chế được gã đằng trước, bên phải đã giơ cao chân đạp mạnh vào bụng đứa cầm gậy sắt.

Lực đá khiến nó văng vào hàng ghế ngồi chờ, ngã xuống đất, tay ôm ngực đau đớn.

Quật được xong một đứa, Kỳ Họa Niên lập tức quay người, nắm được hai cánh tay của đứa sau lưng, xoay ngược lại, cởi được chiếc áo khoác da. Sau đó cậu dùng tay áo trói chặt cổ tay của một đứa khác, túm lấy cổ tay, quật nó từ sau ra trước. Lưng đập mạnh xuống sàn bệnh viện, một tiếng rắc lạnh lẽo phát ra.

Kỳ Họa Niên đứng thẳng người, nghiêng đầu, bẻ khớp cổ một cái. Ánh mắt như chim ưng, dùng dư quang liếc nhìn tổng thể cả trận.

“Mẹ mày, mày giỡn mặt với bọn tao hơi lâu rồi đó!”

Sau lưng vọng tới tiếng gầm rú hung hăng, kéo theo một loạt tiếng bước chân dồn dập. Kỳ Họa Niên vô cùng tỉnh táo, dựa vào đôi tai để phán đoán hành động của đối phương. Ngay khi âm thanh của cây gậy vút lên giữa không trung, cậu gập người, xoay lại, một tay vung ra đỡ lấy đòn roi, một tay dứt khoát đấm vào giữa bụng của gã mặt sẹo.

Cơn đau thình lình ập tới, tay gã run rẩy, đánh rơi cả gậy sắt xuống đất.

Kỳ Họa Niên dùng mũi chân tâng một đầu gậy lên cao, cánh tay nhanh như chớp bắt lấy, quất ngược ra sau lưng, đập vào bên đùi của tên đầu trọc khác.

“Má!!!” Đầu Trọc ôm đùi, ngồi khụy hẳn xuống, khóc không ra tiếng.

“Đừng la lối nữa.” Kỳ Họa Niên chỉa đầu gậy đến trước mặt Đầu Trọc, mắt quét qua từng người một, “Thật sự tao không muốn dùng võ mà đánh người, nhưng bọn bây gây sự trước, còn rất vô lý, cho nên đành giúp mấy người giác ngộ một chút.”

Tiếng người xuýt xoa khiếp sợ lan khắp đại sảnh bệnh viện. Mọi người trong lòng đều hiểu trận chiến này sớm muộn gì cũng sẽ mất nhiều hơn còn, chỉ là không ngờ cho tới thời điểm hiện tại, một mình Kỳ Họa Niên đã hạ gần hết đám côn đồ mất dạy kia.

Tưởng Thiên Điểu từ trên lầu đi xuống, nghe thấy tiếng ồn từ đại sảnh và những lời xì xầm bàn tán của đồng nghiệp nên tò mò đi đến gần xem thử có chuyện gì. Lúc cô đứng phía sau một bác sĩ nữ khác, khung cảnh trước mặt đã dọa cô một trận.

Dưới đất la liệt bóng người, có người chảy máu đầu, có người không thể đứng dậy nổi, cũng có người đã nằm bất động trên sàn nhà lạnh lẽo.

Duy chỉ có một người vẫn đứng vững từ đầu chí cuối đang xoay lưng về phía Tưởng Thiên Điểu.

Tưởng Thiên Điểu hít thầm một hơi, khẽ hỏi: “Chuyện gì đã…”

Bác sĩ nữ bên cạnh nhỏ giọng đáp: “Là cậu ta đã đánh nhừ đòn tụi nó đó.”

Tưởng Thiên Điểu sửng sốt không dám tin, miếng hé ra muốn nói gì đó thì bỗng có giọng nói của đàn ông chen vào: “Cậu ta cũng hay thật, đánh cho hăng vào, cuối cùng vẫn là bác sĩ chúng ta cấp cứu bọn nó.”

Tưởng Thiên Điểu giật mình ngoái đầu nhìn, nhận ra Tề Cao Vân đang đưa mắt nhìn từng “cái xác” nằm bất động trên mặt đất lúc này. Cô cầm cây bút bi vỗ nhẹ lên gò má của mình, nghĩ nghĩ rồi mỉm cười nói: “Lưu manh côn đồ thì vẫn là bệnh nhân mà, phải không bác sĩ Tề?”

Tề Cao Vân hít sâu một hơi, chẳng buồn đưa ra ý kiến.

Đằng sau, Vưu Hạ đang rảo bước thờ ơ đi đến gần, khi ngẩng mặt lên, vừa lúc Kỳ Họa Niên xoay người lại, chạm phải ánh mắt lãnh đạm của anh.

Cậu giật mình, thốt lên hai tiếng “Vưu Hạ” ở đáy lòng, mặt khác lại không rõ vì sao bản thân phải căng thẳng sốt sắng như thế.

Sợ Vưu Hạ nhìn thấy cái gì chứ?

Lẽ nào lại sợ anh ấy nhìn thấy mình hóa ra chẳng khác gì một đứa lưu manh chuyên môn đánh đấm?

Cả hai như bức tường, đứng ngây ra vài giây.

Vưu Hạ lướt mắt khắp đại sảnh, trận chiến hỗn loạn tạm thời dừng lại, nhìn qua một cái đã biết sự việc thế nào. Những chuyện này trước kia cũng đã xảy ra vài lần, nhưng anh chưa bao giờ can thiệp vào, mặc cho cảnh sát hoặc bảo vệ xử lý bọn nó.

Không ngờ…hôm nay có người khác thay trời hành đạo.

Lát sau, Vưu Hạ ngước mắt nhìn Kỳ Họa Niên, ánh mắt của anh vốn dĩ luôn điềm tĩnh, đột nhiên lại chuyển thành đầy cảnh giác và sửng sốt.

Yết hầu nơi cổ họng khẽ di chuyển, Kỳ Họa Niên muốn mở miệng nói gì đó với Vưu Hạ. Không ngờ lại nghe thấy Vưu Hạ lên tiếng trước: “Coi chừng phía sau cậu!”

Bấy giờ, mọi người mới phát hiện sự tồn tại của Vưu Hạ. Tề Cao Vân cùng Tưởng Thiên Điểu ngoảnh đầu nhìn ra sau, thấy anh chau mày, lộ ra vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Tề Cao Vân định lên tiếng gọi, nhưng Vưu Hạ làm như không nhìn thấy hắn, lướt nhanh qua, đi đến chỗ của Kỳ Họa Niên.

Tề Cao Vân quay người lại, sắc mặt thoáng sa sầm.

Một lời cảnh báo của Vưu Hạ làm Kỳ Họa Niên sực tỉnh. Cậu quay mạnh đầu, tầm mắt lấp đầy hình ảnh của gậy sắt đang vung cao, thế nhưng đến cùng lại không có gì nguy hiểm xảy ra.

Gã cầm đầu định chơi lén sau lưng cậu, có điều khi hắn giơ tay lên, khắp cánh tay bỗng nhiên đau nhức như bị một chiếc búa liên tục đập vào. Gậy sắt rơi xuống đất, lăn dài đến cạnh chân giường của bệnh nhân.

Kỳ Họa Niên chưa kịp định thần lại, Vưu Hạ đã xuất hiện ngay bên cạnh, rũ mắt nhìn lũ côn đồ nằm la liệt đau đớn. Tầm nhìn chậm rãi dời qua phía gã cầm đầu, cánh tay của hắn không thể nhấc lên được, mà cơn đau như thể sắp lan ra khắp cơ thể.

Vưu Hạ ung dung tự tại rúc hai tay trong túi áo, khuôn mặt cúi xuống, để lộ một đôi mắt đỏ như máu. Trong mắt gã cầm đầu, hắn mơ hồ nhìn thấy được đôi mắt của anh giống như có hàng trăm sợi tơ đỏ liên tục di chuyển qua lại, không khác gì những con rắn nhỏ bé trườn bò khắp nơi.

Sống lưng gã lạnh toát, ra sức lết trên mặt đất, muốn lùi càng xa càng tốt.

Đôi mắt ấy, là của quỷ.

Là đôi mắt của quỷ!

Gã hoảng loạn hét lên trong lòng mình, tuy nhiên đau đớn không hề vơi đi, ngược lại càng lúc càng quằn quại thống khổ.

Gã không dám nhìn vào mắt Vưu Hạ nữa, miệng lắp bắp muốn cầu cứu: “Đau quá, cứu…cứu tôi…tôi đau…quá…a…quỷ, quỷ…quỷ trước…trước mặt tôi…”

Mọi người vây quanh chứng kiến cảnh tượng kỳ quái này, lo sợ đến toát mồ hôi: Chuyện gì xảy ra vậy? Sao hắn ta lại đau như thể sắp chết đến nơi rồi? Quỷ trước mặt là thế nào? Quỷ ở đâu?

Kỳ Họa Niên cũng không hiểu được, lúc nãy rõ ràng cậu chưa ra tay quá nặng với người này, vậy mà bây giờ…

“Cứu?” Vưu Hạ bất ngờ lên tiếng.

Tầm mắt mọi người một lần nữa dời sang phía anh.

Anh vẫn chỉ nhìn mỗi mình gã, cười nhạt: “Xin lỗi, tôi không phải bác sĩ thú y, không thể chữa được cho ông đâu.”

Bác sĩ thú y…?

Kỳ Họa Niên đột nhiên thấy lạnh người, nhưng lại buồn cười. Cậu lén nghiêng mặt nhìn người bên cạnh, trong lòng phấn khích kỳ lạ.

Giọng điệu này quả nhiên là vị kiêu ngạo!

Vưu Hạ mặc kệ đám người kia bất động như xác chết, ngẩng đầu nói: “Đây là nơi khám bệnh, những ai không phải là bệnh nhân thì mau ra ngoài.”

Lúc này, có một cô y tá mới vào làm, thấp thỏm bước tới hỏi nhỏ: “Bác sĩ, bác sĩ Vưu, đám người này thì sao đây ạ? Bọn họ đều bị thương cả rồi.”

Vưu Hạ ngoảnh sang nhìn cô một chốc rồi bảo: “Ai chữa thì chữa, tôi không chữa.”

Nghe câu này khiến cho Tề Cao Vân có cảm giác bực dọc. Hắn nghiêm mặt nhích lên một bước, cao giọng chấn chỉnh hậu bối: “Bác sĩ Vưu, tôi không nghĩ cậu dám nói ra một câu như thế đấy. Khoác áo blouse bên ngoài chỉ để cho đẹp thôi sao? Y đức nghề nghiệp của cậu nằm đâu rồi hả?”

Vưu Hạ dời tầm mắt đến vị trí của Tề Cao Vân, khóe môi nhếch nhẹ lên: “Y đức của tôi nằm ở đâu cũng không phiền anh phải đến tìm. Tôi nói như vậy thì sao, cũng không phải tôi cấm tất cả mọi người ở đây không được chữa cho bọn chúng.”

“Đã là bác sĩ…” Tề Cao Vân đứng trước mặt Vưu Hạ, cằm hơi nghển lên, nhấn mạnh nói, “…cho dù bệnh nhân có là lưu manh côn đồ hay là một tên sát nhân đi nữa, cũng phải cứu bằng được. Đó là mạng sống, cậu có hiểu không?”

Khoảng cách của cả hai đột nhiên bị rút ngắn, Vưu Hạ không thoải mái lùi về sau một bước. Anh nghiêng đầu nhìn đám người kia, cười nhạt, “Thế bác sĩ Tề nghĩ bọn nó chết rồi à? Tôi nói không chết được thì thế nào?”

“Có lẽ họ sẽ thật sự không chết, nhưng mà tôi nghĩ mình vẫn cần phải chấn chỉnh bản tính ngạo mạn của cậu. Khiêm tốn chính là tính cách cần thiết của một bác sĩ, hậu bối như cậu hãy ghi nhớ điều này đi.”

Tình hình hiện tại nhất thời trở nên căng thẳng tột độ, giữa “quái vật” ngoại tim mạch và “quái vật” nội tim mạch khiến cho những người xung quanh lại thêm một dịp ngạt thở.

Tưởng Thiên Điểu lẳng lặng thở dài, đi tới vỗ nhẹ lên vai Tề Cao Vân: “Thôi thôi, bác sĩ Vưu cũng là có lý do của mình cả. Để tôi giúp họ là được rồi.”

Dứt lời, cô đi qua, nói với một số y tá chuẩn bị giường cấp cứu và thêm vài dụng cụ y tế khác. Từng người bị thương đều được đưa lên giường nằm và chăm sóc vết thương cẩn thận.

Đám đông dần dần tản ra, phim hay cuối cùng cũng kết thúc.

Khi người không còn vây quanh, Vưu Hạ ghé đến gần tai Tề Cao Vân, giọng nói mang theo tiếng cười mỉa mai: “Lần này tôi sẽ nhắm mắt bỏ qua, nhưng lần sau phiền anh đừng dùng IQ của mình mà phán đoán hành vi của tôi.”

“Cậu…” Tề Cao Vân tức đến tái mặt, lúc quay người chỉ còn thấy bóng lưng áo trắng đó thong thả tản bước.

Trong lúc những người kia được chữa trị vết thương, dường như không còn ai để ý đến Kỳ Họa Niên nữa. Mà cậu cũng không cần bọn họ phải dồn ánh mắt về phía mình như thể cậu là sinh vật lạ ngoài hành tinh.

Có điều, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt chứng kiến Vưu Hạ và Tề Cao Vân nói chuyện với nhau. À không, nói chuyện có vẻ không thích hợp lắm, phải là đối đầu mới đúng.

Không khí bức người lúc nãy làm cho cậu không dứt ra khỏi cuộc tranh luận của hai người họ. Thái độ ngoài mặt tuy không gay gắt, nhưng từng câu từng chữ thì rõ ràng có tính công kích cực kỳ mạnh.

Kỳ Họa Niên bỗng nhớ đến hôm nọ, lúc cậu vô tình nhìn thấy Vưu Hạ và Tề Cao Vân đứng ở hồ nước giữa khuôn viên bệnh viện.

Vậy ra…không phải khi đó Vưu Hạ hôn Tề Cao Vân, mà chỉ đơn giản là nói gì đó vào tai hắn thôi.

Mình suy nghĩ nhiều quá rồi.

Kỳ Họa Niên cúi người nhặt chiếc cặp quai chéo đeo lên người, bất giác nở một nụ cười, trong lòng tự nhiên thoải mái nhẹ nhõm. Sau đó cậu xoay người, lẳng lặng như chiếc bóng vô hình, đi nhanh đến chỗ cầu thang khu B.

Lúc toan bước lên bậc thứ ba, từ sau lưng có tiếng gọi: “Cậu định đi đâu đó?”

Kỳ Họa Niên quay đầu nhìn, nhất thời ngây ra.

Vưu Hạ?

Người vừa gọi cậu thật sự là Vưu Hạ. Không rõ anh đã đi bằng đường nào mà có thể từ khu bên kia đi qua khu bên này nhanh như vậy. Bộ dáng trông vẫn điềm tĩnh thong thả, từng bước lại gần trước mặt Kỳ Họa Niên.

“Tôi hỏi cậu định đi đâu?”

Kỳ Họa Niên sực tỉnh, vội nói: “Tôi lên phòng bệnh của bà. Có gì sao bác sĩ?”

“Tay của cậu.” Vưu Hạ vừa nói vừa rũ mắt nhìn vệt máu chảy từ khuỷu tay của cậu xuống đến đầu ngón tay.

Một màu đỏ sẫm…rất ngọt.

Vưu Hạ nhìn một lúc liền dời tầm mắt, vô thức nuốt xuống ngụm nước bọt.

Kỳ Họa Niên nghe xong lập tức cúi đầu nhìn nhìn, mãi sau mới bắt đầu cảm thấy đau rát. Vết thương nằm ngay khuỷu tay, một vết cắt rất rõ ràng, chẳng nhớ nổi là bị từ lúc nào nữa.

Khi nãy hình như cũng không có đứa nào sử dụng dao mà nhỉ?

“Cái này một lát tôi tự sát trùng và băng lại được rồi.” Kỳ Họa Niên ngắm nghía vết thương, lòng thở dài nặng nề, “Hy vọng không bị cắt sâu lắm.”

Vưu Hạ thình lình nhích tới một bước, duỗi tay nâng cánh tay của đối phương lên, đánh giá độ nghiêm trọng của vết thương.

Trong một khắc, khi mấy ngón tay thuôn dài của anh chạm vào da thịt của mình, trái tim của Kỳ Họa Niên không cẩn thận nhảy vọt lên cuống họng. Cậu giật mình, hồi sau mới nhận thức được một điều kỳ lạ.

Thân nhiệt của Vưu Hạ…sao lại lạnh đến vậy?

Lạnh như băng, chính là cái lạnh khiến người ta lập tức rét run đó.

Vưu Hạ đánh giá xong liền rút tay về, nhưng Kỳ Họa Niên vẫn còn sững sờ bởi suy nghĩ trong đầu. Cậu ngẩng mặt nhìn anh, tựa như bị mất đi lý trí, bàn tay duỗi ra áp lên trán của đối phương, muốn kiểm tra thân nhiệt.

Nhiệt độ nơi bàn tay của cậu hoàn toàn khác biệt.

Một sự ấm áp như dòng nước mùa xuân khẽ lướt qua da thịt lạnh lẽo của Vưu Hạ.

Anh sửng sốt ngước mắt nhìn người kia, chưa thể phản ứng lại.

Kỳ Họa Niên hít sâu một hơi, ánh mắt lẫn giọng nói đều dịu dàng ấm áp: “Vưu Hạ, anh không khỏe sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.