Trong quan tài gỗ nhỏ hẹp, hai thân thể chồng lên nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Hoắc Chấn Diệp giành thế chủ động, nhắm mắt lại mạnh mẽ tiến công..
Bạch Chuẩn choáng váng, bị Hoắc Chấn Diệp cạy hai hàm răng ra ngậm lấy đầu lưỡi. Đến lúc kịp phản ứng lại, cậu bèn cắn hắn một cái.
“Anh muốn chết à?” Bạch Chuẩn gằn từng tiếng mang đầy sát khí. Tuy nói vậy nhưng cậu cũng đang thở hổn hển, vừa buông lỏng thì Hoắc Chấn Diệp lập tức lấn tới. Cậu dùng đầu lưỡi để đẩy hắn ra, hắn lại nhân cơ hội quấn lấy lưỡi cậu.
Vì vậy mà cậu không cắn được hắn, không thể đẩy ra cũng không thể buông ra.
Đầu lưỡi vẫn “làm việc’, mà tay Hoắc Chấn Diệp càng không khách sáo. Một tay hắn đặt sau đầu của Bạch Chuẩn, tay còn lại đè lên lưng, ôm chặt lấy cậu.
Giữa hai người vốn đã không có bao nhiêu khe hở, giờ càng áp sát hơn.
Lưỡi bị cắn, Hoắc Chấn Diệp vẫn còn môi, hắn chưa từng hôn ai bao giờ. Trước khi gặp Bạch Chuẩn, hắn hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với chuyện này. Nhưng một khi đã được nếm thử vị ngon ngọt, hắn chỉ muốn được ăn mãi.
Hoắc Chấn Diệp đánh liều, cắn thì cắn, chẳng lẽ cậu nỡ cắn đứt hay sao?
Hắn mút nhẹ môi Bạch Chuẩn. Trong quan tài tối đen như mực không nhìn thấy gương mặt của Bạch Chuẩn. Không bị đôi mắt lạnh lùng của cậu nhìn chằm chằm, hắn có thể mặc cho ngọn lửa hoang dã thiêu đốt toàn thân.
Chỉ cần nghĩ đến hai cánh môi nhạt màu trong tưởng tượng kia nhuốm lên màu đỏ, Hoắc Chấn Diệp càng không thể kiềm chế được.
Trong bóng tối, Bạch Chuẩn hé mắt. Hoắc Chấn Diệp không thể nhìn thấy gì, nhưng cậu có thể.
Người này gần cậu trong gang tấc. Hai mắt hắn khép hờ, khoé mắt ẩn chứa ý cười. Hắn mút mát vẫn chưa đủ, lại còn lòng tham không đáy.
Đẩy, móc, cuốn, hút, vừa là đòi lấy, lại vừa như dâng hiến.
Trái tim của Bạch Chuẩn run lên, buông lỏng hàm răng. Hoắc Chấn Diệp nhướng mày kinh ngạc, ý cười nơi khoé mắt càng đậm. Hắn vẫn nhắm mắt thăm dò đôi môi của cậu.
Khi Bạch Chuẩn khôi phục bình thường thì Hoắc Chấn Diệp đang vuốt ve lưng cậu, còn cậu thì đang thả lỏng nửa người một cách rất hưởng thụ.
Trong quan tài chật hẹp tràn đầy tiếng thở dốc, tiếng hôn hít đầy ái muội. Bạch Chuẩn đẩy Hoắc Chấn Diệp ra. Nếu ở nơi khác cậu còn có thể chạy trốn, hoặc quăng Hoắc Chấn Diệp ra ngoài.
Nhưng ở đây cậu không thể trốn, cũng không thể né tránh. Cậu bị bắt buộc phải thừa nhận rằng mình cũng rất hưởng thụ.
Phải mất một lúc lâu Hoắc Chấn Diệp mới khôi phục lại bình thường. Lồng ngực hắn phập phồng, tiếng thở dốc vang vọng trong chiếc quan tài. Không đợi Bạch Chuẩn lên tiếng, hắn đã nói trước: “Là cậu trêu chọc tôi trước.”
Trong lời nói của hắn cất chứa tiếng cười. Vừa nãy là đôi bên có qua có lại, vấn vít lẫn nhau chứ không phải là tự hắn đa tình.
Rõ ràng đang nằm trong quan tài, nhưng vẻ mặt của Hoắc Chấn Diệp giống như đang ở trong nơi động thiên phúc địa, ôm Bạch Chuẩn không muốn buông tay. Bóng tối khiến hắn trở nên táo bạo cực kỳ, nói: “Tôi không có ý đùa giỡn. Tôi cũng không đem chuyện này ra để đùa giỡi. Tôi biết cậu cũng vậy. Chúng ta…”
“Thùng! Thùng!” Tiếng ván quan tài bị thứ gì đó đập trúng.
Lúc này Hoắc Chấn Diệp mới nhớ đến nữ quỷ bị hai người họ bỏ quên.
Nếu không phải đang ở trong chiếc quan tài cũ nát và ngôi miếu hoang tàn, thì đúng là có chút không khí hò hẹn dưới trăng trước hoa.
Thần quang trong miếu thổ địa đã vô cùng yếu ớt. Quỷ nữ chất chứa đầy oán khí, chỉ mấy lần vọt lên đã phá vỡ chướng ngại. Cô ta đi quanh ngôi miếu một vòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc quan tài.
Cô ta bay tới trước quan tài gỗ. Vừa mới dỏng tai lên để nghe ngóng, đã biết bên trong có người. Cô ta giương đôi vuốt nhọn muốn đâm thủng quan tài, xuyên qua quan tài đâm thẳng vào xương sọ của người ở bên trong.
Nhưng không ngờ khi ngón tay của Chử Vân vừa chạm vào quan tài gỗ, bùa chú viết bằng mực chu sa trên quan tài lập tức phát ra ánh sáng đỏ. Móng tay của cô ta bị thiêu cháy, vội rụt tay về.
Tuy vô cùng giận dữ nhưng Chử Vân không dám chạm vào quan tài nữa. Cô ta nghĩ ra một cách, dùng quỷ lực để hút đá lên sau đó lấy đá đập vào quan tài. Chỉ cần đập vỡ quan tài, chẳng lẽ người ở bên trong còn không rơi ra sao?
Chẳng qua đập liên tiếp hai lần, mà chiếc quan tài trông có vẻ cũ nát này vẫn vững chắc không hề suy suyển.
Chử Vân cười lạnh, “Đi ra!”
Vành tai của Bạch Chuẩn đỏ ửng, tim đập thình thịch. May mà tên công tử bột này không nhìn thấy. Cậu đẩy nắp quan tài, vô số người giấy từ trong tay áo bay ra ngoài như tên bắn.
Chử Vân liên tục vung tay thủy tụ, quạt cho những người giấy ngã rạp xuống đất. Nhưng những người giấy này vừa đã lập tức bay lên, bao vây hết vòng này đến vòng khác xung quanh Chử Vân, ép cô ta phải tiến vào trong trận Chu Sa mà Bạch Chuẩn đã bố trí từ trước.
“Lên.” Bạch Chuẩn khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, dòng mực chu sa nhỏ màu đỏ chảy lên trên không, hoá thành hàng rào sắt và khép lại giống như một chiếc lồng chim, giam giữ linh hồn của Chử Vân và Trần Thọ ở bên trong.
Bạch Chuẩn chống tay muốn ra ngoài, nhưng cơ thể cậu vừa cử động đã khựng ngang.
Hoắc Chấn Diệp lúng túng. Bạch Chuẩn trừng hắn một cái đầy hung dữ, rồi mới ra khỏi quan tài.
Hoắc Chấn Diệp cúi đầu nhìn chính mình. Việc này không thể trách hắn được, hắn đã nói rồi mà, sẽ chọc vào đó.
Chử Vân vô cùng giận dữ. Cô ta dùng móng vuốt cào lên hàng rào sắt khiến nó bị rách một đường. Nhưng móng tay của cô ta cũng bị thiêu cháy, thân thể bị tổn hại.
Những người giấy tí hon bao vây xung quanh chiếc lồng. Trên tay mỗi người cầm một lá bùa màu vàng. Lần lượt từng người ném lá bùa vào người Chử Vân và Trần Thọ. Lúc va chạm, màn sương dày đặc quanh thân Chử Vân bị đốt cháy thành một lỗ hổng. Truyện Nữ Cường
“Cậu đừng tưởng thứ này có thể ngăn cản tôi!”
“Có lẽ nó không thể ngăn cản cô, nhưng nếu cô muốn thoát ra ngoài thì cũng phải dốc hết toàn lực. Nếu vậy anh ta sẽ không giữ được toàn thây.” Bạch Chuẩn vừa nói vừa liếc sang Trần Thọ.
Chử Vân nhìn chằm chằm Bạch Chuẩn bằng cặp mắt đỏ máu. Bạch Chuẩn nói: “Tôi có thể giúp cô. Chi bằng chúng ta hãy giao dịch với nhau.”
Chử Vân phá lên cười đầy bi ai: “Giúp tôi? Cậu giúp tôi bằng cách nào? Anh ấy đã chết rồi.”
“Người chết vẫn còn có thể siêu độ. Chẳng lẽ cô muốn anh ta phải đời đời kiếp kiếp bị giam cầm ở chỗ này, không thể đầu thai chuyển kiếp hay sao?”
Chử Vân sững sờ. Cô ta vẫn đang ôm thi thể của Trần Thọ trên tay, nhìn khuôn mặt của Trần Thọ, sư huynh tốt như vậy sao có thể để anh ấy ở lại nơi quỷ quái này chứ?
“Huống hồ, gánh hát Cát Khách bị giam hãm ở đây không thể thoát ra là bởi vì bên ngoài trấn có người đang giở trò, tụ huyết khí để biến thành tài khí. Các người đều là vật hi sinh mà hắn ta đã lựa chọn.”
Sự oán hận của Chử Vân đã dâng đến cực điểm. “Là ai? Là ai?”
Tất cả những mảnh ngói của miếu thổ địa đều chấn động. Âm phong rít gào, ngay cả mực chu sa đang lưu động cũng xuất hiện vết nứt vì tiếng kêu gào của cô ta. Nỗi oán hận trong lòng cô ta trở nên sâu đậm hơn, oán khí đầy người đã hóa thành màn sương dày đặc, bao quanh toàn bộ cơ thể.
“Nếu để lâu, hồn phách của Trần Thọ sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này, thành lễ vật dâng cho kẻ đã hại các người.”
Đương nhiên Chử Vân muốn ra ngoài, đích thân giết chết kẻ đã hiến tế. Đôi mắt máu trợn to nhìn Bạch Chuẩn, nói: “Nếu cậu dám lừa tôi…”
“Nếu tôi lừa cô thì không ai có thể thoát được. Tôi được ích lợi gì nếu cùng chết ở chỗ này chứ?”
Hoắc Chấn Diệp sửng sốt, Bạch Chuẩn đang thương lượng điều kiện với nữ quỷ. Nghĩ vậy, hắn cảm thấy hớn hở ra mặt. Hai người bọn họ, một thì dò hỏi tình báo từ ma, một thì làm giao dịch với ác quỷ, không hổ là trời sinh một đôi, đất tạo một cặp.
Hắn đứng dậy khỏi quan tài, thấy Chử Vân vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng thì hỏi: “Người bố trí việc này có chỗ nào kỳ lạ không?”
Chử Vân sững sờ, chợt nhớ lúc gánh hát Cát Khánh nhận minh hí, môn chủ đã ký một khế ước.
Nếu là khế ước bình thường thì chỉ cần viết lên đó là diễn mấy ngày, có bao ăn ở hay không và trả cho bao nhiêu đồng Đại Dương.
Nhưng trên tờ khế ước đó còn yêu cầu môn chủ phải viết họ tên của tất cả mọi người, thanh niên đến ký khế ước rất hào phóng. Lúc đó trong gánh hát còn có người nói đùa rằng, chẳng biết vị trưởng giả học làm sang này chui từ đâu ra.
Người trẻ tuổi kia nói muốn tổ chức minh thọ cho tổ tông, phải viết cả họ tên, cầm tinh gì và cả ngày sinh. Nếu cầm tinh xung khắc thì sẽ mang xui xẻo đến cho lão tổ tông.
Lại còn sắp đặt kĩ càng thời gian đi vào trong trấn – không được sớm hơn, cũng không được muộn hơn, còn chọn ra tám đứa trẻ nhỏ chuyên môn biểu diễn Tôn Ngộ Không nhào lộn. Anh ta bảo, vị tổ tông đã qua đời kia thích xem trò này nhất.
Quy củ thì nhiều vô kể, nhưng bọn họ vẫn đến đây.
Chỉ vì người đó chịu trả cho họ hai ngàn đồng Đại Dương, dù là gánh hát nổi danh như Cát Khánh cũng không tránh được bị cám dỗ. Chỉ cần biểu diễn bảy ngày, họ đã có thể thu về số tiền bằng số tiền họ kiếm được trong nửa năm.
Người biết chữ thì viết tên, không biết chữ thì ấn dấu tay.
Hoá ra đó là tiền dùng để mua tính mạng của họ.
Sương mù đen đặc bao phủ xung quanh Chử Vân. Oán khí của cô ta sôi trào, giống như một con thú bị nhốt đi loanh quanh cái lồng. Thì ra, từ khi đến đây bọn họ đã được định trước là sẽ không về được.
Bạch Chuẩn lấy một tờ giấy vàng, nói: “Cô và tôi sẽ lập lời thề trước thần linh, tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây và siêu độ cho Trần Thọ. Nếu cô muốn báo thù tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng cô không được làm hại người của tôi.”
Hoắc Chấn Diệp tự giác đội chiếc mũ mang tên “người của Bạch Chuẩn”, vẻ đắc ý trong mắt hắn còn chưa lộ ra đã bị Bạch Chuẩn liếc xéo.
Hoắc Chấn Diệp lập tức ngoan ngoãn, thầm nhủ ra ngoài quan trọng hơn, đánh quái vật quan trọng hơn.
Trên tờ giấy vàng viết họ tên, bát tự của Bạch Chuẩn và Chử Vân. Bạch Chuẩn đốt cháy nó trước tượng thần, một làn khói xanh bay lượn lờ. Bất luận người hay quỷ đều không được làm trái lời thề.
Khế ước vừa hoàn thành, Bạch Chuẩn thu hồi trận chu sa và thả Chử Vân.
“Làm cách nào mới có thể khiến nó đi ra?” Chử Vân chỉ chờ có thể dùng đôi móng vuốt của mình để moi tim con quái vật đó.
“Chờ diễn xong hí khúc.”
Chử Vân hóa thành ác quỷ, những người còn lại trong gánh hát cũng đã chết hết, vì vậy vở hí này sẽ không thể kết thúc.
Bạch Chuẩn dự tính làm người giấy diễn hí, lừa gạt con quái vật kia. Bởi dù hình thể của nó to lớn nhưng trông không được thông minh cho lắm. Dù Chử Vân đã biến thành ác quỷ, vẫn thông minh hơn nó nhiều.
A Sinh vừa lăn vừa bò để tìm kiếm con đường xuống núi. Ánh đèn của miếu thổ địa trông rất gần, nhưng cậu ta đi mãi vẫn không tới nơi. Đường thì tối đen như mực, cậu ta bước hụt một bước.
A Sinh lăn lông lốc xuống núi, rơi vào một cái hang đất.
Dã thú trong hang bị kinh động đến, vội rúc vào sâu trong hang. A Sinh sợ mất hồn mất vía, muốn bò lên khỏi hang, nhưng vừa nhúc nhích thì có tiếng người vang lên từ trong hang.
“Ai đấy?”
A Sinh giật mình, sau đó từ hoảng hốt biến thành mừng rỡ: “Môn chủ! Có phải là người không?“
Cây đánh lửa được châm lên, trong hang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, A Sinh lấy tay che mắt, sau một lúc thích nghi cậu ta mới nhìn rõ trong hang đất có năm, sáu đứa trẻ đang co cụm một chỗ và Bát môn chủ đứng chắn phía trước chúng.
Ai nấy đều đói đến mức gầy trơ xương, ánh mắt vẩn đục.
Vừa nhìn thấy A Sinh, ánh mắt của Bát môn chủ lập hiến sáng lên. “A Sinh, sao cậu lại tới đây? Còn ai khác nữa không?”
Lúc này A Sinh mới nhìn thấy con dao trong tay Bát môn chủ và ánh mắt đề phòng của tất cả mọi người. Cậu ta bật khóc, nghẹn ngào nói: “Sư công đã cầu cứu Bạch thất gia, xin cậu ấy đến tìm mọi người.”
Thì ra môn chủ và các tiểu sư đệ đã trốn ở nơi này.
Lúc này trên khuôn mặt của Bát môn chủ mới lộ vẻ vui mừng, nhưng ý cười còn chưa lan đến đấy mắt đã vụt tắt: “Những người khác đâu?”
A Sinh nói ấp úng: “Đều… đều chết rồi ạ.” Cậu ta lại nhanh chóng cười lên, “Thất gia nói có thể đưa chúng ta ra ngoài. Mọi người hãy đi cùng con, chúng ta cùng trở lại miếu, ở đó có đồ ăn.”
Tất cả những đứa trẻ ở đây đều vui mừng hò reo, rất nhiều ngày rồi chúng chưa ăn gì cả. Chúng dắt tay Bát môn chủ nói ríu ra ríu rít, khiến A Sinh nghe thấy phải bật cười thành tiếng.
“Ai cũng có phần, tất cả đều là món ngon, ai cũng được ăn thịt!”
Bát môn chủ mỉm cười yên tâm. Tất cả mọi người bò ra khỏi hang đất, đường núi cũng không còn tối nữa, vác tiểu sư đệ sôi nổi vây xung quanh A Sinh. Bát môn chủ rất yếu, A Sinh vội cõng ông trên lưng.
Họ nhanh chóng xuống núi, thở hổn hển chạy vào miếu thổ địa. Thấy Hoắc Chấn Diệp và Bạch Chuẩn đang ngồi bên đống lửa, A Sinh cười lớn nói với hai người: “Tôi tìm thấy môn chủ rồi!”
Bạch Chuẩn không có động tĩnh gì. Hoắc Chấn Diệp ngẩng đều lên trước, hắn nhìn thấy A Sinh đang cõng một hồn ma trên lưng. Năm, sáu đứa trẻ khác đang nắm tay nhau tươi cười đi theo cậu ta.
A Sinh toét miệng cười, mặc kệ mồ hôi chảy ròng ròng vì chạy. “Hoắc sư huynh còn gì để ăn không? Môn chủ và các tiểu sư đệ đều rất đói bụng.”
Hoắc Chấn Diệp đang cầm một sợi nan trúc trên tay. Hắn nhìn A Sinh một lúc lâu. A Sinh tưởng rằng đồ ăn không còn nhiều, Hoắc Chấn Diệp không bằng lòng chia sẻ, vội vàng nói: “Mọi người có thể ăn ít một chút.”
Hoắc Chấn Diệp buông những sợi nan trúc trên tay xuống, đứng dậy bảo: “Không cần, có thể ăn no. Nấu cháo thịt ăn.”
A Sinh cười, gật đầu: “Đúng! Đúng! Bị đói quá lâu không thể ăn đồ khô, phải ăn cháo mới tốt cho dạ dày.”
Hoắc Chấn Diệp bắc nồi, đổ gạo và nước vào nồi rồi mở mấy hộp thịt ra. Chờ đến lúc nồi cháo sôi bốc khói, hắn đổ toàn bộ cả thịt và nước cốt vào nồi. Nồi cháo sôi ùng ục, khói bay nghi ngút, mùi thơm của cháo thịt lan tỏa khắp trong ngôi miếu.
Bát môn chủ và mấy đứa trẻ ngồi xung quanh nồi cháo. Trên khuôn mặt của mỗi người đều lộ ra vẻ mãn nguyện.
Bạch Chuẩn vẫn ngồi nhìn. Đến khi cháo chín, cậu mới đứng dậy, dùng ống trúc làm bát, xơi đầy bảy bát rồi đưa cho từng người, cuối cùng cắm một nén nhang trước mỗi chiếc bát.
Thấy vậy, A Sinh thắc mắc: “Thất gia, thắp nhang làm gì vậy?”
Bạch Chuẩn dùng nước thay rượu. Hiếm khi cậu đối xử lễ độ với ai đó như vậy, dâng nước tới trước mắt Bát môn chủ: “Mời Bát gia.”
Hoắc Chấn Diệp giữ chặt vai A Sinh. Không ai nói câu nào.
A Sinh sững sờ một lúc rồi chợt hiểu ra. Cậu ta khóc òa lên, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt. Môn chủ và các tiểu sư đệ đã chết đói trong động hang đất đó từ lâu.
Dọc đường về, là lửa ma trơi đã thắp sáng con đường núi.HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI HAI