[41]
Tôi ở trên đường tan tầm về nhà, một bên xác nhận danh sách khách hàng trong di động, một bên đưa mắt nhìn về phía cửa hàng bán hoa vừa mới khai trương ở bên đường.
Từ ngày cùng Lương Dã sống chung với nhau đã qua một tháng, tình yêu của chúng tôi đang không ngừng thăng cấp với một tốc độ không cách nào tưởng tượng nổi, mỗi ngày đều ở bên nhau nói chuyện phiếm, chơi game, sau đó làm tình.
Tuy rằng nhiều năm không hề gặp mặt, nhưng Lương Dã thật giống như rất hiểu tôi, biết rõ tất cả thói quen sinh hoạt mà tôi không đề cập tới, tương tác với tôi cũng là tốt đến không thể tốt hơn được nữa*; tính cách của hai chúng tôi đều tương đối trạch, ngày bình thường đều lười ra cửa, nếu như ngày nào đó tôi bỗng nhiên muốn ra ngoài một chút, cậu cũng đúng lúc có bộ phim mới chiếu rạp muốn xem.
(*Nguyên văn 一等一 nhất đẳng nhất.)
Hơn nữa tài nấu nướng của Lương Dã có thể so với đầu bếp Michelin, tôi không chút nghi ngờ nếu như cậu là một cô gái, tôi sẽ lập tức đi mua nhẫn kim cương về cầu hôn cậu.
Cho dù tôi đã đặt gần như toàn bộ thời gian ở trên người Lương Dã, nhưng bình thường vẫn là muốn ra ngoài chạy nghiệp vụ, tuy rằng cậu không vui vẻ với cái này lắm, nhưng cũng hiểu rõ trái tim cống hiến vì sự nghiệp* vẫn còn đang thiêu đốt của tôi, mỗi khi tôi ra ngoài sẽ ở nhà nấu cơm chờ tôi, dáng vẻ hiền thê mười phần khiến tôi không đành lòng ở bên ngoài lâu, chỉ cần vừa tan tầm liền sẽ lập tức chạy trở về.
(*Nguyên văn 事业心 sự nghiệp tâm: ý, thứcị trách nhiệm, năng lực, thường đc dùng để đánh giá thái độ trình độ công tác của 1 người. Chỉ sự chấp nhất theo đuổi của bản thân đối với công việc của mình.)
Sinh nhật của Lương Dã liền vào ngày mai, làm một người bạn trai đầy săn sóc, tôi phải cân nhắc xem tặng cậu dạng quà gì là tốt nhất, tuy rằng loại bình dân bá tánh tôi đây không tặng nổi thứ sang quý gì, nhưng tóm lại là phần tâm ý.
Tôi đi vào cửa hàng bán hoa, vốn định mua một bó hồng trở về, nhưng nhìn tới nhìn lui cảm thấy có chút bình thường, cuối cùng vẫn là theo đề nghị của chủ tiệm chọn một bó hoa bách hợp vô cùng phù hợp với Lương Dã, nhìn cô gói thành một bó xinh đẹp, sau khi nói cảm ơn liền tâm tình vui sướng đi ra khỏi cửa hàng bán hoa.
Lúc đến ven đường, chuông điện thoại bỗng vang lên đột ngột. Tôi thay đổi tư thế ôm hoa bách hợp, có chút do dự đối với dãy số xa lạ trên màn hình, ấn nhận: “Xin hỏi ai vậy?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói sang sảng:
“Giang Sâm, đã rất lâu không liên lạc rồi, còn nhớ tớ không?”
Nghe được là giọng của lớp trưởng lớp tiểu học đã lâu không liên lạc, tôi vui vẻ dừng bước, cười nói: “Sao có thể không nhớ rõ cậu được, lớp trưởng đại nhân. Gần đây có khỏe không?”
Lớp trưởng thản nhiên đáp: “Khỏe a, công việc vừa mới ổn định, cũng mua phòng ở gần đây. Nghe chủ nhiệm lớp nói đoạn thời gian trước cậu đến P thị, trong đám bạn cũ cũng có mấy đứa thi nghiên cứu tới đây, mấy anh em chúng ta bớt chút thời gian gặp mặt thế nào?”
“Được.” Tôi vui vẻ nói: “Vừa vặn gần đây Lương Dã cũng không có việc gì làm, có thể kêu cậu ấy đi cùng… ha ha, lớp trưởng cậu còn nhớ Lương Tinh Tinh không?”
“…”
Bầu không khí bỗng nhiên đọng lại trong nháy mắt, đầu dây bên kia trầm mặc.
Tôi đợi một chốc không thấy lớp trưởng đáp lời, liền hoang mang hỏi: “…Lớp trưởng?”
Lớp trưởng dường như chần chờ một chút, như là đối với không khí rối rắm cái gì đó, thật lâu mới giống như hạ quyết tâm cắn răng nói: “Giang Sâm a, nghe tớ một câu, chuyện năm đó thật sự không trách cậu… đã nhiều năm như vậy, tớ còn tưởng rằng cậu đã sớm nghĩ thông rồi…”
Dòng điện rè rè xen trong giọng nói trầm thấp của lớp trưởng, tôi không nghe được rõ lắm, đành phải tìm một nơi yên tĩnh đứng lại, mờ mịt hỏi: “Chuyện gì năm đó?”
“Lúc ấy… lão già điên… Lương Dã cậu ấy…”
Giọng lớp trưởng lúc được lúc không, căn bản không cách nào khiến tôi chắp vá ra chút tin tức hữu dụng từ trong đó, kiên nhẫn nghe trong chốc lát đành phải nói: “Xin lỗi lớp trưởng, tín hiệu bên chỗ tớ hình như có hơi yếu, nếu không tớ về nhà gọi điện lại cho cậu?”
[42]
Khi tôi cho rằng lớp trưởng sắp cúp máy, tín hiệu bỗng nhiên khôi phục lại bình thường.
“Lương Dã cậu ấy đã sớm chết, Giang Sâm.” Cậu bình tĩnh nói: “Thời điểm tiểu học năm thứ tư, cũng đã chết trong cái giếng cạn kia.”