[82.]
Sau khi đuổi đi phóng viên cùng phần lớn khách mời, Lương Dã cùng thành viên nhóm ngồi trong đống quà tặng ăn bánh kem, đội trưởng mặt còn dính kem ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng tâm sự nặng nề của cậu, liền trêu ghẹo: “Tiểu Bách Hợp đại nhân, không bằng nói cho mấy anh em đây nguyện vọng sinh nhật cậu vừa mới ước là gì?”
Vô cùng khó chịu với xưng hô Tiểu Bách Hợp này, Lương Dã cho anh ta một đấm, sau đó nhét số bánh kem còn lại vào trong miệng, cắn nĩa buồn bã nói:
“Hy vọng có thể nhìn thấy người tôi yêu.”
“Hả? Có phải là em gái đã thầm mến nhiều năm cậu từng nhắc tới lúc họp báo ra mắt hay không?” Đội trưởng lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó đau lòng nói: “Ài, nghe ca nói một câu, thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm*, phụ nữ ngay cả Tiểu Bách Hợp của chúng ta hồng* đến cả nửa bầu trời đều chướng mắt; không bằng quên người ta đi, cũng cho fans girls bọn họ một cơ hội a.”
(*天涯何处无芳草 thiên nhai hà xứ vô phương thảo.)
(*nổi tiếng.)
Lương Dã trầm mặc một hồi, thấp giọng: “Cậu ấy không phải em gái.”
“Ồ, không phải em gái…?” Đội trưởng sờ sờ cằm suy tư hồi lâu, ánh mắt nhìn về phía Lương Dã bỗng nhiên trở nên nguy hiểm, “Tiểu Bách Hợp à… tôi nói cậu không phải là, thích phụ nữ có chồng đi…”
Lương Dã nghẹn một cái, sau đó thở dài, dường như cũng cũng lười phản ứng anh ta, sau khi ăn bánh kem xong liền đứng dậy định đi vào phòng thay đồ.
Đội trưởng nhìn theo bóng lưng của cậu như có điều suy nghĩ, ghé vào tai thành viên bên cạnh nói thầm:
“Đúng, này liền giải thích một cách hoàn mỹ vì cái gì trên đời này có thể tồn tại một em gái mà ngay cả Lương Dã cũng không cua được, ông trời ơi khẩu vị của cậu ấy cũng quá cay đi…”
Bước chân Lương Dã khựng lại một chút, xoay đầu ánh mắt phức tạp nhìn đám người trong nháy mắt im như ve sầu mùa đông, nhưng cũng không giải thích gì, dụi dụi đôi mắt có chút mỏi của mình, tiếp tục đi về phía phòng thay đồ.
[83.]
Lương Dã trong giếng đi đến nhàn nhã, tôi bên ngoài giếng lại gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo lửa, trái tim đã sớm bị chiên trong chảo dầu trăm nghìn lần.
Tiếp tục như vậy nữa, sớm hay muộn tôi sẽ thấy Lương Dã đi vào cạm bẫy của người phụ nữ điên kia, sau đó lọt vào vận rủi giống như Tống Triết Nhiên ở thế giới bên này, bị cáng nâng lên xe cứu thương, cuối cùng ngừng lại hô hấp ở trên giường bệnh cấp cứu lạnh như băng.
….
Sau mười hai năm, chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn cậu chết ở trước mặt tôi lần thứ hai?
Tôi nhắm hai mắt, lại chậm rãi mở ra, dùng hết phần sức lực cuối cùng hét lớn với Lương Dã đang không chút phòng bị ở trong nước:
“Lương Dã! Quay đầu nhìn tớ! Không được phép vào!!”
[84.]
….
Khi tay Lương Dã sắp đụng vào chốt mở phòng thay đồ, cậu bỗng nhiên phát hiện được gì đó mà quay đầu, cách mặt nước sóng sánh đối diện với ánh mắt lo lắng của tôi.
“Giang Sâm… Sâm?” Cậu ngơ ngác dừng lại, nhìn thật lâu vào tôi trong miệng giếng, qua hồi lâu mới vỗ đầu một cái, lầm bầm lầu bầu tựa như cười khổ: “Chẳng lẽ gần đây mình chạy show quá mệt mỏi rồi, vậy mà nhìn thấy bóng dáng của Giang Sâm vào lúc này?”
Thấy cậu dùng ánh mắt ôn nhu lại quen thuộc nhìn tôi, giống như đang nhìn một mộng đẹp vĩnh viễn không sờ tới được, trái tim tôi đập loạn, bắt buộc bản thân giữ vững thân mình tựa bên miệng giếng, gần như mừng đến phát khóc.
Mặt trời ngày hè càng thêm sáng ngời rực rỡ, tôi ở thế giới bên này vươn tay ra với cậu.
“Lương Dã! Tinh Tinh! Đây không phải là ảo giác! Mau nhìn tớ! Đến thế giới của tớ!”
[85.]
Lương Dã nhìn tôi chăm chú, rốt cuộc chậm rãi, không chút do dự, đưa tay về phía tôi, nắm chặt lấy tôi bắt đầu cùng tôi dung hợp vào một thời không khác.
Trong khoảnh khắc nắm lấy bàn tay mềm mại lạnh buốt kia, vố số hình ảnh sặc sỡ len lỏi trong đầu tôi, ép tới tôi gần như không thở nổi; Nhưng tôi biết lúc này đây, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay cậu ấy ra nữa.
[86.]
…
Thân là một người đàn ông cùng giới tính cũng vậy, thân là ở hai thế giới bất đồng cũng thế, chỉ cần tưởng niệm của hai người nặng tựa nhau, tình yêu của chúng ta liền có thể xuyên qua thời không.
Rốt cuộc lúc này đây, cậu lại về tới bên cạnh tôi.