Giết Người Đưa Thư

Chương 48: Chương 48




Cuối tuần, trung tâm mua bán trên phố Olvera thường đông đúc du khách. Những gia đình người Mexico đến xem các vũ công Aztec hoặc thưởng thức màn biểu diễn của ban nhạc Mariachi. Vào những đêm mùa đông lạnh giá trong tuần, không còn bóng dáng khách du lịch mà chỉ còn khách vãng lai đang đi tìm ghế đá để ngủ.

Jace đi loanh quanh ở góc trung tâm, cảm giác như một con dê bị đóng cọc làm mồi cho sư tử, chờ đợi kẻ đã nhiều lần định giết nó. Nó chờ đợi kẻ đã biến cuộc đời nó thành một cơn ác mộng, kẻ đã giết hại một phụ nữ vô tội. Jace để mặc cho sự oán hận lấn át cả nỗi sợ hãi. Nó sẽ góp phần trừng trị kẻ đã giết Eta. Nó đã thuyết phục Parker cho nó làm việc đó. Đây là phận sự của nó đối với Eta.

Đám lá trên thân cây sung xào xạc bởi những cơn gió thổi tới khiến nó hoảng hốt khi đang căng tai chờ đợi tiếng bước chân nện trên vỉa hè hay âm thanh của cò súng.

Jace đưa Tyler đến đây rất nhiều lần. Từ khu phố Tàu đến đây rất nhanh và đó thực sự là một nơi lý tưởng cho những ai có ngân sách hạn chế. Những màn biểu diễn miễn phí, hội chợ ngoài trời với các loại hàng hóa và áo phông rẻ tiền.

Công viên này được cho là trung tâm đầu tiên của thành phố Los Angeles từ năm 1781. Ở một thành phố đổi thay được coi như một quy luật hàng đầu, những công trình kiến trúc bằng gạch đỏ và con đường lát đá cổ kính tạo cho người ta ấn tượng như đang ở một thế giới khác. Và một người ngốn lịch sử và mọi thứ như Tyler đương nhiên rất thích nơi này.

Nếu có chuyện gì xảy ra với thằng bé, chính tay Jace sẽ băm nhỏ Kev Parker ra. Không còn thời gian để đưa Tyler về nhà nữa. Họ phải lên kế hoạch và vào vị trí trước khi Davis đến. Hắn yêu cầu hai giờ đồng hồ. Không thể biết được hắn định làm gì trong khoảng thời gian đó. Có thể hắn cũng có ý định giống như họ, đến sớm từ trước theo kế hoạch.

Parker giao cho Tyler nhiệm vụ canh chừng, rồi để nó ngồi trong ô tô với chiếc máy bộ đàm.

Một gã da đen to lớn đang nằm trên ghế đá bên cạnh, ngủ ngáy và nồng nặc mùi rượu bourbon. Trông gã hệt như một con hải sư nằm lăn trên bãi biển. Ánh trăng rọi xuống mớ rẻ rách đắp trên người gã. Lại thêm một kẻ ngoài cuộc vô tội nữa sắp phải chết, Jace thầm nghĩ. Nó gẩy mũi giày vào người gã.

- Này ông, dậy đi. Đứng dậy đi nào.

Người đàn ông không nhúc nhích. Jace tóm lấy cổ chân gã ta và giật mạnh.

- Này ông ơi, ông phải ra khỏi đây thôi.

Gã say vẫn tiếp tục ngáy. Jace đành quay đi. Nếu gã là kẻ coi trời bằng vung thì có khi lại an toàn. Nghĩ thế Jace rời khỏi đó.

Một vệt sáng từ phía bên kia trung tâm rọi vào người nó. Parker. Davis đang tới.

Cái thứ đang nhét dưới bụng Eddie chẳng khác nào một món đồ chơi kích dục. Hắn xiết chặt tay khiến từng đầu dây thần kinh rung lên. Hắn yêu công việc này biết bao.

Hắn thấy mình cực kỳ thông minh. Hắn xuất hiện với một kế hoạch hoàn hảo, cắt đứt tất cả những đầu mối lỏng lẻo của vụ này rồi phóng vào bóng tối chạng vạng. Hắn nghĩ tới lúc được nằm dài trên bãi biển ở Baja với xì gà, rượu tequila và vài cô nàng cởi trần người Mexico sẵn sàng làm đủ trò quái dị mà hắn muốn.

Hắn có thể thấy thằng nhóc đang đi tới đi lui quanh khu trung tâm, chắc đã bĩnh ra quần rồi. Thằng ngu. Nhưng chắc hẳn nó cũng không ngu đến nỗi không mang theo súng hay thứ gì đó để tự bảo vệ mình.

Thứ nó không dẫn theo đó là cớm. Eddie đã thăm dò rồi. Xung quanh không có cảnh sát mặc thường phục hay xe ô tô theo dõi. Chỗ này vắng tanh ngoại trừ mấy thằng vô gia cư với những chiếc xe mua hàng dựng bên cạnh ghế đá.

Eddie đang đi tay không. Thứ duy nhất hắn mang theo đó là con dao của gã.

***

Parker đã đưa cho Jace một khẩu súng, một khẩu súng ngắn hai mươi hai li mà anh ta lấy từ chiếc va li để trong thùng xe. Đó dường như là hành động điên rồ đối với một cảnh sát nhưng Jace nhanh chóng nhận ra rằng Kev Parker chẳng phải loại người truyền thống đạo mạo. Anh ta lái xe mui trần, không bộ đàm cảnh sát, chỉ có duy nhất thiết bị thu sóng. Anh ta không có cộng sự, ít nhất là không thấy đi cùng. Họ dừng lại để đón một người phụ nữ điên khùng là phóng viên.

Nếu Jace không nhìn thấy thẻ căn cước của Parker, chắc chắn nó sẽ không thể tin nổi ông ta là một cảnh sát. Trước hết anh ta ăn mặc quá bảnh bao đối với một cảnh sát. Thậm chí giày của anh ta trông cũng có vẻ rất đắt tiền, mà dấu hiệu dễ nhất để bạn có thể nhận ra cảnh sát là một đôi giày xấu xí.

Jace vẫn không thích cái ý nghĩ phải đặt niềm tin vào anh ta. Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh. Nhưng nó không còn sự lựa chọn nào khác. Cách duy nhất nó có thể sống sót mà thoát khỏi mớ bòng bong này là có ai đó hạ gục được Eddie Davis.

Nó thấy Davis đang đến gần, cái bóng đen mặc áo khoác dài sẫm màu to bằng một máy bán hàng tự động cỡ nhỏ. Lòng bàn tay nó bắt đầu vã mồ hôi, chất axít dâng lên trong cổ họng giống như vạch đỏ trên chiếc nhiệt kế.

Chỉ vài phút nữa thôi là tất cả sẽ kết thúc. Hy vọng duy nhất của Jace là nó còn được sống để kể lại câu chuyện này.

Parker quan sát Eddie Davis đang đi qua khu trung tâm buôn bán bằng một cái ống nhòm ban đêm. Phòng cảnh sát Los Angeles không đủ khả năng để cấp phát dù chỉ là một chiếc bút bi không chảy mực, nhưng Parker không giới hạn ngân quỹ. Anh để một kho báu các loại đồ trong thùng xe.

Gắn giữa chiếc ống nhòm là một micro parabôn nhỏ không dây truyền âm thanh tới cái tai nghe mà anh đang đeo. Bên kia là tai nghe của máy điện đàm kết nối với Tyler lúc này đang ở trong xe ô tô.

Anh để thằng nhóc lại với Kelly mà chẳng rõ người nào đáng tin cậy hơn. Họ đón Kelly trên đường đi. Nếu linh cảm của Parker là đúng thì cô ta sắp có một câu chuyện chết tiệt để viết đây.

- Tiền đâu? - Jace hỏi khi Davis vẫn còn cách mười feet.

- Đang trên đường đến.

- Cái gì? Ông chưa từng nhắc đến một người nào nữa. - Jace run lên. Gã đứng trước mặt nó là một kẻ giết người.

- Mày có hỏi đâu. - Davis nói. - Tao không mang theo tiền mặt. Mày nghĩ gì? Rằng tao đã ăn trộm thẻ ATM à?

Hắn đứng dưới ánh đèn đường tựa như một thứ gì đó trong Bình minh của cái chết. Trên mũi hắn là một dải băng màu trắng. Một bên mắt sưng húp và trông hắn như thể bị ai nện cả cục gạch vào bên mặt trái.

Hắn đứng khoanh tay vẻ hờ hững như thể hắn và Jace là hai người lạ nói chuyện với nhau trong lúc đợi xe buýt.

- Còn mấy tấm phim đâu rồi?

- Chúng an toàn. - Jace nói. Nó chạm tay vào khẩu súng trong túi. Nó chẳng biết gì về cách sử dụng súng. Parker đã nói với nó rằng Cần gì biết? Cứ ngắm và bắn.

- Những bức ảnh đó hẳn phải liên quan tới một kẻ cỡ bự nào đấy, đáng để đánh đổi lấy tất cả những thứ này, những người bị giết vì chúng. - Jace nói.

Nụ cười của Davis hệt như một con cá sấu đang há mõm.

- Giết người là một trò thú vị.

Hắn tiến lên một bước.

Jace rút khẩu hai mươi hai li ra khỏi túi.

- Ông ở đấy được rồi. Tôi không muốn ông lại gần.

Davis hơi gắt lên.

- Mày phiền phức quá đấy nhóc. Làm sao tao biết là mày có tấm phim? Nhỡ mày đến đây để cướp của tao thì sao?

- Có thể tôi đến đây để giết ông. - Jace nói - Người phụ nữ mà ông đã giết ở công ty chuyển phát Speed ấy. Bà ta là người tốt.

- Thì sao? - Davis nhún vai. - Tao chỉ làm việc của mình. Chẳng có gì cá nhân ở đây cả.

Jace muốn bắn hắn ngay lập tức, nhằm thẳng vào giữa bộ mặt ấy. Đó là những gì hắn đáng phải nhận. Những người đóng thuế không cần lãng phí thêm một đồng niken nào cho hắn nữa.

Đây là vì Eta...

- Cháu hy vọng anh cháu không bị giết. - Tyler nói với vẻ nghiêm trọng. Sự thật là nó đang rất sợ hãi, nó nghĩ nó sắp nôn ra mất.

- Kev sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Hai người ngồi lom khom ở ghế trước xe của Parker. Thậm chí Andi còn cúi thấp hơn cả thằng bé. Tyler chẳng cần cúi nhiều cũng không ai nhìn thấy nó được.

- Cô là bạn gái của chú ấy à? - Nó hỏi.

- Không... Kev sống một mình. Cô không gặp chú ấy một thời gian dài mãi cho đến tuần vừa rồi. - Cô nói. - Chú ấy là người tốt. Trước đây thì không, nhưng bây giờ chú ấy đúng là người tốt. Hồi trước chú ấy là một gã ngốc.

- Rồi sao ạ?

- Rồi chú ấy nhìn vào bản thân mình và không thích điều chú ấy đang thấy. Cô chắc rằng chú ấy là người đầu tiên trong lịch sử quyết định thay đổi một điều gì đó và đã làm được.

- Chú ấy có vẻ rất tuyệt, so với một cảnh sát.

- Cháu không thích cảnh sát sao?

Tyler lắc đầu.

- Tại sao thế?

Nó nhún một bên vai.

- Bởi vì thế ạ.

Nó quay đi để tránh ánh mắt của cô đang nhìn nó. Ánh đèn pha lóe lên khi một chiếc ô tô rẽ về phía họ.

Tyler nhảy lên ghế, lần mò tìm máy điện đàm rồi ấn nút.

- Trinh sát gọi chỉ huy, Trinh sát gọi chỉ huy. Có xe nữa đến! Có xe nữa đến!

Nếu có điều gì làm Parker cảm thấy đáng ghét nhất, thì đó chính là sự bất ngờ, trừ khi sự bất ngờ đó chính là anh. Davis đã gọi cho chúng, và chuyện đó là thế quái nào? Hắn không cần ai phải can thiệp vào để lấy tấm phim từ tay một thằng nhóc, mà cũng không đời nào chịu trả tiền cho chúng.

Anh ấn nút micro.

- Nghe rõ. Một xe nữa đang đến.

Anh bắt đầu đếm lùi.

- Mày đúng là đồ chó. - Jace nói

Davis không phản ứng lại.

- Đúng rồi đấy. Lúc nào mọi người cũng bảo tao thế. - Hắn định thò tay vào bên trong áo khoác. - Tao muốn hút thuốc.

- Giơ tay lên để tao nhìn thấy. - Jace ra lệnh.

Davis thở dài thườn thượt.

- Nghiệp dư quá.

- Đúng vậy. - Jace đáp lại. - Nghiệp dư nên hay mắc lỗi. Tự dưng hoảng hốt và bóp cò khi không định làm như vậy.

Nụ cười lại dãn ra trên bộ mặt man rợ của Davis.

- Mày muốn giết tao quá rồi thì mày có thể thưởng thức được rồi đấy. Có khi mày lại trở thành người nối nghiệp tao không chừng.

Jace không nói gì. Cái thứ ghê tởm kia đang cố gắng giật sợi dây xích của nó và khiến nó mất tập trung. Tay nó mỏi nhừ vì cứ phải giơ khẩu súng trước mặt. Thằng chết tiệt với cái bọc tiền đâu rồi không biết?

Ánh đèn pha chập chờn rọi đến chỗ nó. Suýt nữa thì nó phạm sai lầm khi định quay đầu lại để nhìn.

Không khí xung quanh dày đặc như ở giữa biển. Thật khó thở. Âm thanh duy nhất mà nó có thể nghe thấy là tiếng ngáy của người đàn ông da đen đang nằm trên ghế đá.

- Tiền đến đây rồi cưng. - Davis nói.

Parker đang đợi thành viên mới của gánh hát xuất hiện. Nhận được cảnh báo của Tyler, sự nhạy cảm của anh đối với mọi tác nhân kích thích tăng lên đến mức gần như không thể chịu đựng được. Mọi âm thanh đều dường như quá to. Không khí về đêm như ép chặt lấy da thịt anh. Anh nghe rõ thấy từng hơi thở của mình và trái tim mỗi lúc đập một nhanh hơn.

Anh nghĩ tới Phillip Crowne.

Đứa con gái, Caroline có thể có động cơ nhưng anh không hình dung được một cô gái ở tuổi ấy có thể làm được điều đó - khiến mẹ mình phải chết, dàn dựng để người yêu chịu tội rồi chôn vùi tất cả trong im lặng. Không. Ở phụ nữ trẻ đang yêu luôn có những đam mê và kịch tính. Họ luôn thể hiện quá mức cả hai điều đó.

Rob Cole cũng không đời nào chịu nhận tội cho cô ta. Những gã như Cole thậm chí còn không nhận trách nhiệm cho chính hành động của mình chứ đừng nói là người khác. Nếu Rob Cole nghĩ rằng Caroline đã giết Tricia thì chắc hẳn hắn sẽ hát vang lên bài ca đó.

Parker nghĩ đến gã em trai cô ta. Andi Kelly nói với anh rằng người ta trông thấy Phillip Crowne ăn tối với em gái hắn đúng vào cái đêm cô ta bị giết. Nội dung cuộc trò chuyện rất nghiêm trọng. Phillip yêu cầu Tricia nói về chuyện ly dị Cole, nhưng cuộc thảo luận lại nhanh chóng biến thành cuộc vạch trần của Tricia về hành động bòn rút quỹ từ thiện của hắn.

Không ai có khả năng chứng minh rằng Phillip đã tự cứu giúp bản thân hắn nhưng rồi mọi người lại tập trung vào việc treo cổ gã Rob Cole. Scandal của một người nổi tiếng thú vị hơn nhiều so với vụ biển thủ mà từ lâu ai cũng biết. Chẳng có gì quyến rũ và hấp dẫn ở Phillip Crowne, trong khi Rob Cole có tất cả những nguyên liệu cho một trò giải trí yêu thích của nước Mỹ: lật đổ một thần tượng.

Ngoài ra Rob Cole có đầy đủ động cơ, phương tiện, cơ hội. Hắn ở ngay tại hiện trường vụ án khi chuyện xảy ra. Hắn không có chứng cứ ngoại phạm thuyết phục lúc xảy ra vụ giết người. Parker sẵn sàng đánh cuộc rằng Phillip Crowne không nhận được hơn một cái nhìn chiếu lệ của Phòng Cướp của - Giết người. Và hắn cũng chẳng đau khổ gì khi là con trai của một trong những kẻ có thế lực nhất trong thành phố. Norman Crowne đứng đằng sau ban hội thẩm. Phillip Crowne và Tony Giradello lại biết nhau từ hồi học chung trường luật.

Nếu Eddie Davis và Lenny Lowell tống tiền Phillip, có thể suy ra Phillip Crowne đã đến cầu xin thằng bạn thân Giradello. Không khó để Parker hình dung ra rằng Giradello đã bán công lý cho Crowne. Không gã nào trên hành tinh này đói khát và tham vọng hơn Anthony Giradello.

Tất cả biến thành những mẩu ghép hình bóng loáng và đắt tiền. Giradello không thể để cho hai đứa nhãi nhép như Davis và Lowell hạ gục thằng bạn giàu có hoặc phá đám phiên tòa sắp biến tên hắn thành một từ cửa miệng. Nếu liên kết với Bradley Kyle và Moose Roddick, hai kẻ cũng được hưởng lợi từ việc Rob Cole bị kết án, hắn có thể điều khiển được tình hình và giải quyết mọi vấn đề.

Parker chợt cảm thấy lạnh toát với ý nghĩ rằng ở Quảng trường Pershing có thể Kyle đã không hề bắn nhầm. Davis là một đầu mối. Jace Damon có cuộn phim. Abby Lowell là điều bất ngờ.

Anh ước gì có thể quay ngược lại thời gian. Đây là một mớ bòng bong của những kẻ giàu có tai tiếng và là thảm kịch của loài người. Anh nghĩ tới Eta Fitzgerald cùng bốn đứa con mất mẹ và ước gì có thể đánh đổi vụ án này để làm cô ta sống lại. Nhưng điều duy nhất anh có thể làm là đóng đinh kẻ đã giết cô và những kẻ có liên quan đến việc cô bị giết hại.

Một bóng người tiến gần đến khu trung tâm buôn bán, chỗ Davis và Damon. Khoảnh khắc sự thật được hé lộ sắp đến gần.

Parker giương ống nhòm lên, điều chỉnh tâm kính... và cả thế giới như sụp đổ dưới chân anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.