Gió Bắt Đầu Từ Phía Nam

Chương 17: Chương 17: Nói tiếng Trung




Á.... Da đầu cô xiết chặt lại, vì nguyên nhân đó mà cô tự cho mình trốn đi có thể thoát khỏi lòng bàn tay của chú Yến sao?

Có điều, như vậy cũng tốt, cô không muốn để người đàn ông đó đưa đi. Tình cờ gặp gỡ rồi tình cờ đi về nhà, đối với cô mà nói là quá tùy tiện rồi. Như vậy, ngay cả từ chối cũng không cần nói ra nữa, chỉ mỉm cười với anh, nói lời tạm biệt rồi lên xe.

Hiện tại cô đã đói bụng đến nỗi phía trước dán vào phía sau rồi, thiết nghĩ khi trở lại không biết đối mặt như thế nào và cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa. Mặc kệ là như thế nào, trước tiên phải ăn no bụng đã rồi mới có sức chiến đấu được.

Thế nhưng, không chừng lại có thời gian cho cô chậm rãi thưởng thức mĩ thực cũng nên. Vì thế nên cô mới nhờ hai người đàn ông trẻ tuổi kia xuống xe mùa đồ ăn nhanh cho cô, đương nhiên vẫn không quên dặn anh mua cho mình một phần kem lớn. Qua đêm nay, cũng đừng nghĩ đến việc có thể ăn chúng!

Ở trên xe, cô ăn như hổ vồ vậy. Ăn chưa được bao lâu thì cảm giác được dạ dày có chút đau.

Giống như là đã không có thời gian rồi lại còn thích khác người vậy.

Chắc là hồi nãy ăn quá nhanh rồi, nghỉ một lúc sẽ ổn thôi, cô tự an ủi mình.

Đi tới cửa phòng khách sạn cô liền dừng bước, xem ra cái bụng vẫn chưa khá lên, cô đau khổ nháy mắt hai người kia. ý bảo mọi người hãy vào trước đi. Cô mở cửa lẻn vào, không biết bây giờ tâm trạng của chú Yến là như thế nào nhỉ? Nếu như đang nổi nóng thì vì cô phải cẩn thận ứng phó mới được, vì nguyên nhân đó nên cô mới bảo hai người kia vào phòng thăm giò trước.

Nhưng đâu ai biết rằng, cửa vừa mở ra, Từ Di mang một khuôn mặt cứng nhắc đi ra ngoài: “Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia gọi cô vào trong!”

“....” Chú Yến có thể nhìn xuyên thấu sao? Làm sao có thể thấy được cô mở cửa? Còn có, sắc mặt của Từ Di đã đủ khó coi rồi, không biết anh ở bên trong sẽ như thế nào đây...

Nếu như nói cô không thấp thỏm thì đó là nói dối, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó bị ba bắt phạt, thời khắc này là lo sợ bất an, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Trong phòng, anh ngồi trên sofa, sắc mặt không hề thay đổi, mặc dù là ngồi nhưng vẫn toát lên vẻ người ngồi từ trên cao nhìn xuống, lạnh lẽo mà tuyệt tình.

Trong lòng cô thầm kêu khổ, cô chậm chạp bước đến trước mặt anh.

Anh cúi người, đẩy tờ giấy trên khay trà: “Nhìn đi.”

Đây là tờ giấy mà cô đã viết..

Cô cầm lên, cố gắng đọc nhỏ nhất có thể: “Đơn xin nghỉ phép. Yến tiên sinh đáng kính, vì không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi, buổi chiều xin nghỉ nửa ngày, em sẽ cẩn thận, đừng lo lắng. Tiểu..... Tiểu Nam!”

“Thứ nhất, nếu là đơn xin nghỉ phép thì cần ông chủ phê chuẩn, anh chưa hề phê chuẩn, vậy em xem chuyện này là như thế nào?” Anh nghiêm túc ngồi hỏi cô, trong đôi mắt anh không hề có chút gợn sóng nào.

“.....” Nếu không thì sao? Nếu như là ông chủ thật sự.. cô chép miệng: “Xem như là.... bỏ việc!”

Dường như, đối với câu trả lời này của cô, anh rất hài lòng thì phải, anh lại tiếp tục hỏi: “Xin nghỉ nửa ngày, em xem, bây giờ là lúc nào rồi?”

“....Mười giờ....” Chiếc đồng hồ theo phong cách Châu Âu được treo trên tường vừa mới chỉ điểm.

“Thứ ba, không phải buổi trưa anh đã nói với em là tối nay có tiệc rượu rồi hay sao? Không giữ lời, không đến cuộc hẹn, hay là như thế nào?”

“....” Nhưng người được mời cũng không phải là em mà.

“Thứ tư...”

Còn thứ tư nữa sao? Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa rồi, cái bụng đang rất đau! Cô muốn nằm xuống nghỉ ngơi, muốn xoa xoa cái bụng của mình: “Ziostano!” Cô cứ vậy, lặp đi lặp lại câu này.

Sắc mặt anh chìm xuống: “Nói tiếng Trung!”

Hết chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.