Sở dĩ, Hứa Tự Nam gả cho Yến Mộ Thanh chẳng phải vì Yến Mộ Thanh là chàng rể phù hợp nhất, nếu như không phải ngay cả cô cũng có ý nghĩ như vậy thì với thông tin ít ỏi về thân phận của người đàn ông này, cô có thể động lòng được sao.
Yến Mộ Thanh...
Yến sơ thu tấn bạch, nhàn tọa mộ sơn thanh.
Cái tên này rất dễ nghe, khiến người ta nhớ đến câu thơ ấy.
Sau khi nhìn thấy dáng dấp của hắn liền cảm thấy tướng mạo và khí chất đối ngược với tên gọi, hoàn toàn có thể làm được một bài thơ.
Mẹ cô nói, người đàn ông này, chỉ cần hắn không chán ghét cô, môn đăng hộ đối, có thể cho cô một cuộc sống giàu sang mà không phải trải qua bất kì nỗi khổ nào, vậy nên cô chỉ có thể gả cho hắn. Cái gọi là tình cảm, ở đâu cũng có, nó có thể giống như Tiểu Ba.
Tiểu Ba là con chó mà nhà cô đã nuôi hơn hai năm rồi, mẹ cô rất thích con chó này.
Mẹ cô còn nói: “Phần lớn, con người chúng ta lại không bằng một con chó, chó đối với chủ nhân mình là trung thành tuyệt đối, đặc biệt là đối với đàn ông, một khi hai đứa đã trở mặt nhau, con nhất định phải tìm cách moi tim móc phổi hắn. Nhưng làm như vậy khi so sánh với súc sinh sẽ làm con người ta trở nên thất vọng.”
Những điều mẹ cô nói, đương nhiên là cô hiểu.
Nghe nói, năm đó chuyện tình cảm của cha mẹ cô nổi tiếng khắp thành phố này, nó đã trở thành một giai thoại, chỉ là đến bây giờ, chúng ta chỉ có thể dùng hai từ “lạnh lẽo” để hình dung mà thôi.
Vì lẽ đó mà mẹ cô cho rằng trên thế gian này từ lâu đã không còn tồn tại chuyện yêu đương, hai chữ tình yêu này chỉ dành cho một thời tuổi trẻ bồng bột, hoặc là khi một người đàn ông cảm thấy cô đơn, hiu quạnh, muốn lấp đầy chỗ trống ấy mà tùy tiện chọn một người phụ nữ với hình thức ưa nhìn là đủ.
Có lẽ là cô cũng không tin vào điều này...
Nhưng cũng không phải là không tin. Thời đại học, căn bản là cô đã đóng cửa lòng của mình lại, những người có tình cảm với cô đã cố gắng làm rất nhiều chuyện để có thể bày tỏ tình cảm của mình, nhưng cô lại chỉ cho rằng đó là những hành động vô cùng ngây thơ mà lứa tuổi học sinh ai cũng phải trải qua. Mặc dù có rất nhiều người ngưỡng mộ cô nhưng không một ai dám thể hiện ra ngoài.
Cô luôn cho rằng những chuyện mà mình làm là đúng. Tiếng ve kêu báo hiệu một năm học nữa lại kết thúc, trước thời khắc biệt ly, ai nấy đều khóc rất lớn, nhưng cô lại cho rằng những chuyện ấy thực sự không cần thiết phải làm. Cô còn nhớ rằng những cô gái này, hai mắt thì đẫm lệ nhưng miệng lại cười rất tươi chạy đến ôm người con trai mà mình đã thầm mến bấy lâu.
Nghĩ đến điều này làm cô càng cảm thấy buồn cười hơn, điều này khiến cô luôn cho rằng mẹ mình không sai.
Vừa tốt nghiệp xong, mẹ cô liền bắt cô chọn đối tượng xem mắt để tính đến chuyện kết hôn, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng nhà họ Yến - Yến Mộ Thanh, một người đàn ông lớn hơn cô 10 tuổi.
Chỉ một lần gặp mặt, chuyện cưới xin đã được quyết định. Mẹ làm chủ, cô không có quyền phản đối. Mà tại sao người đàn ông này lại đồng ý cưới cô, cô nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng theo bản năng mà nói, chuyện này là đương nhiên. Hứa gia và Yến gia được xem là môn đăng hộ đối,hơn nữa dung mạo của Yến Mộ Thanh, không phải là khoe khoang, tất cả đều phù hợp với con mắt thẩm mỹ của mọi người. Mà vị Yến tiên sinh kia, cũng đã đến tuổi kết hôn và sinh con rồi.
Hết chương 1