Tần Phong vừa mới cảm giác thân thể nhẹ bẫng, không biết tại sao mình lại bị hai bóng người một đen một trắng khóa chặt cổ tay.
Hắn còn muốn nhìn Mạc Tình, lại bị hai người đó dùng sức kéo đi, kéo vào trong bóng tối.
Hắn cố gắng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng cho dù mở to mắt, vẫn chỉ nhìn thấy bóng tối vô biên vô tận.
“Tình Nhi! Nhất định nàng phải sống!”
Hắn lẳng lặng đi về phía trước, mùi vị
của cái chết cũng không đáng sợ như tưởng tượng, đáng tiếc là hắn không
thể liếc nhìn Mạc Tình dù chỉ một lần……
Đi không lâu sau, bốn phía có đèn lồng
sáng lên, nhiều ánh nến màu đỏ sậm cũng không thể chiếu sáng bóng tối,
mà ngược lại làm cho bóng tối tăng thêm một tầng quỷ dị.
Nhất là người mặt đen vô cùng to lớn ngồi ngay ngắn dưới ánh nến.
Nếu là người sống bị đưa tới nơi này, nhất định cũng sẽ bị dọa chết!
Hắn đang chuyên chú nhìn một cuốn sổ cũ
nát, hai hàng lông mày nhíu lại, một bàn tay còn không ngừng gõ cái
trán, như là gặp chuyện đặc biệt vô cùng phiền toái.
Tần Phong đoán mình đang đứng trước mặt
Diêm La Vương, đang do dự có phải hành lễ với ông ta không, thì nghe
thấy hai người bên cạnh cung kính nói:“Thuộc hạ đã đem Tần Phong đến.”
Diêm La Vương nghe tiếng lập tức ngẩng
đầu, thấy xiềng xích trên người Tần Phong, hoang mang rối loạn vội vàng
chạy xuống, tiếng hô đinh tai nhức óc:“Các ngươi…… Ai cho các ngươi khóa vào? Còn không mau cởi ra!”
“Dạ, thuộc hạ nhất thời hồ đồ!”
Hai người vung tay lên, khóa trên tay Tần Phong biến mất không thấy.
“Tinh quân……” Diêm La Vương vội bịt
miệng, suy nghĩ trong chốc lát mới nói:“À, là ta nói, Tần Phong, ngài……
có lời gì muốn nói với ta không?”
“Nói ư?” Tần Phong thấy hoàn toàn mơ hồ,
hóa ra quá trình con người chết đi là như vậy, hắn còn tưởng rằng sẽ
phải trực tiếp uống canh Mạnh Bà rồi chuyển thế đầu thai, hóa ra còn có
thể tán gẫu một lát với Diêm La Vương. (uống canh Mạnh Bà để quên đi mọi chuyện của kiếp trước rồi mới được đầu thai.)
“Ta nói là, ngài còn muốn tiếp tục làm
người không?” Diêm La Vương không tự giác cúi thân thể to lớn, mang
giọng điệu thương lượng:“Có muốn làm thần tiên không, cúi đầu nhìn tang
thương của đời, chịu người đời cúng bái.”
“Ông không nói đùa với tôi đấy chứ?”
“Thuộc hạ không……” Diêm La Vương bỗng
nhiên câm miệng, thanh thanh yết hầu nói:“Tần Phong, ngài một thân tinh
khiết, thế giới dơ bản đó vốn không thích hợp với ngài, càng không thể
chứa được sự tinh khiết của ngài. Chỉ cần ngài nguyện ý vứt bỏ thất tình lục dục, chịu được hồng trần hư vô, là có thể lên trời làm tiên, nếu
không phải chịu luân hồi khổ sở dưới trần thế…… Ngài dùng pháp lực không cùng của mình, khống chế sinh tử và vận mệnh của mọi người.”
Tần Phong thấy ông ta còn chưa tính dừng
lại, đành phải ngắt lời ông ta đang mặt mày hớn hở thuyết phục:“Ta chỉ
muốn nhìn vợ ta thế nào, ta muốn biết nàng sống có tốt không!”
Diêm La Vương mở lớn miệng cứng ngắc
trong không khí, miệng mở ra khép vào cả buổi mới phát ra âm thanh:“Là
ta nói để ngài làm thần tiên…… thế gian này ai không muốn làm thần
tiên……”
“Ta không muốn, ta muốn ở chỗ này chờ vợ của ta!”
……
“Phong!” Hắn nghe thấy phía sau có một âm thanh mềm nhẹ gọi hắn, hắn vừa định xoay người, Mạc Tình đã ôm hắn từ
phía sau:“Phong, ta nói rồi bất luận sống chết, ta cũng không rời khỏi
chàng.”
“Tình Nhi, không phải nàng đã đồng ý với ta……”
“Ta lừa gạt chàng, ta muốn để chàng an tâm ra đi…… Tựa như chàng lừa gạt ta vậy.”
“Aiz……”
“Ta muốn hỏi chàng một chuyện: Chàng thật sự không yêu ta, chỉ có trách nhiệm và áy náy với ta thôi sao?”
“Không phải!” Hắn xoay người, ôm lấy cô gái làm hắn quyến luyến cả đời:“Ta với nàng, từ đầu tới cuối đều là……”
Hắn cúi đầu hôn nàng, uyển chuyển triền miên.
Thiên thượng, nhân gian, hay là địa ngục, họ vẫn không tách ra.
“Này! A!” Một âm thanh già nua vang lên
bên cạnh họ:“Muốn thân thiết sao không chọn chỗ mà thân thiết ấy, ta bảo Thanh Ngưng này, cấp trên mà trách tội xuống dưới, Diêm La có thể sống
yên được không?”
“Thanh Ngưng? Thanh Ngưng!” Tần Phong đè
lại đầu, rất nhiều chuyện ầm ầm nổ tung trong đầu hắn, vô cùng vô tận
hình ảnh ào ào chảy về, rất nhiều hình tượng trở nên rõ ràng trước mắt
hắn.
Rốt cuộc hắn đã nhớ mình là ai, hắn là Thanh Ngưng, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời!
“Thái Bạch……”
“Đã trải qua cả đời đau khổ và khó khăn, bây giờ ngươi đã hiểu được cái gì gọi là huyết lệ hồng trần rồi chứ?”
Thanh Ngưng cười khổ ôm cô gái trong lòng càng chặt hơn,“Y Vân, khổ sao?”
“Gì cơ?” Mạc Tình kỳ lạ nhìn hắn.
“Không có gì!”
Hắn có ngàn năm pháp lực, chỉ cần một
chút gợi nhớ là có thể phá tan phong ấn trí nhớ, mà Y Vân có pháp lực
rất thấp, nên phong ấn trí nhớ rất khó cởi bỏ.
Có điều có trí nhớ hay không cũng không quan trọng, là Y Vân hay Mạc Tình cũng không quan trọng, quan trọng là nàng vẫn yêu hắn.
“Tình Nhi, nếu kiếp sau yêu thương ta vẫn phải nhận hết khổ sở, nàng còn muốn gặp lại ta không?”
“Ta vẫn muốn, cho dù đời đời kiếp kiếp đều là kết cục này, ta cũng muốn gặp được chàng!”
Thái Bạch Kim Tinh vung vung phất trần,
không kiên nhẫn nói:“Thôi, thôi, ta chẳng có biện pháp nào với các người cả. Đừng nói ta không phải bằng hữu tốt, trước khi đầu thai chuyển thế, các ngươi còn có tâm nguyện gì không? Nói đi!”
“Thái Bạch, có thể cho ta một canh giờ không? Một canh giờ sau nhất định ta sẽ mang nàng trở về, tiến vào luân hồi.”
“Ngươi muốn tới thế gian?”
“Đúng! Cả đời này ta đã làm Tình Nhi phải chịu rất nhiều ấm ức tủi khổ, ta muốn bù lại một ít.”
“Được rồi, nhưng mà ta chỉ có thể cho
ngươi nửa canh giờ thôi…… Nửa canh giờ ở thế gian cũng là nửa tháng, các ngươi đi làm tất cả những việc chưa làm xong đi.”
“Đa tạ!” Dư âm lời nói còn chưa dứt, họ đã rời khỏi địa phủ, trở lại phàm trần.
Một canh giờ trước
Thái Bạch Kim Tinh đi vào một ngôi đền đổ nát, chỉ thấy bồ đoàn rơi vãi khắp nơi, điện thờ phủ đầy bụi đất, tượng thần cung phụng bị loang lổ nhiều màu. Câu đối rách nát bị vứt trên mặt đất, mơ hồ có thể thấy được chữ viết trên đó:
“Nếu ta có linh, cũng không đến nỗi bụi đất khắp nơi, gân cốt rơi vãi từng khối.”
Vế đối chẳng biết đã đi đường nào.
“Thái Bạch tinh quân, rảnh rỗi tới đây du ngoạn sao……” Theo âm thanh đạm mạc, một vị tăng nhân khoác áo cà sa,
thần thái thong dong đi ra.
Thái Bạch Kim Tinh nhíu mày nói:“Sao lại để miếu thờ của mình thành bộ dạng này?”
“Vàng ngọc huy hoàng mới được người đời
cúng bái? Người một lòng hướng Phật, cũng không để ý có được thần linh
phù hộ hay không.”
“Thiên cơ này chỉ có Thanh Ngưng mới có thể nghe hiểu được.”
“Ông đến tìm ta không phải muốn tu sửa miếu thờ cho ta đó chứ?”
“Ngươi vẫn nên giữ lại tình trạng này chờ người hữu duyên với ngươi ấy.” Thái Bạch Kim Tinh tìm cái ghế miễn
cưỡng có thể ngồi được, nhìn tới nhìn lui, vẫn là vẫy vẫy phất trần,
không ngồi xuống.
“Vậy ngươi vì sao mà đến?”
“Dương thọ của Tần Phong đã hết, ta thật
sự không đành lòng làm cho hắn rơi vào kết thúc bi thảm như vậy, cho nên muốn tới thỉnh giáo ngươi.”
“Không phải ông đã giúp hắn bỏ thêm sáu năm dương thọ à.” Tăng nhân thản nhiên nói.
“Nhưng cũng làm cho hắn chịu sáu năm tra tấn sống không bằng chết…… Mà này, tại sao ngươi biết ta trộm sửa sổ sinh tử?”
“Trộm sửa? Thượng giới ai chẳng biết
dương thọ của Thanh Ngưng chỉ đến hai mươi mốt, có thể làm cho hắn sống
đến hai mươi bảy tuổi ngoài ông ra thì còn ai vào đây nữa?” Tăng nhân
cười nói:”Chẳng lẽ ông nghĩ thiên giới không ai biết chuyện này?”
“Ha ha. Mọi người đều là người trăm ngàn tuổi, ai quan tâm vài năm đó chứ.” Thái Bạch Kim Tinh vuốt vuốt chòm râu.
“Nếu ông hỏi ta cách cộng thêm sáu mươi năm dương thọ cho họ, thì xin mời trở về đi.”
“Ai dà! Sao lại tuyệt tình như vậy chứ?
Phật gia các người không phải có câu: Trồng thiện nhân, được thiện quả
sao? Nếu dốc lòng theo Phật, làm việc thiện tích đức hẳn là có thể gia
tăng dương thọ đúng không?”
Tăng nhân thản nhiên lắc đầu, hai tay tạo thành chữ thập, hỏi:“Xin hỏi, hoa ưu đàm (1) có đẹp không?”
“Trong nháy mắt điên đảo chúng sinh, đẹp, lại quá ngắn ngủi.”
“Vậy tại sao người đời chờ đợi vì nó, Phật gia còn lấy nó làm thánh vật.” Tăng nhân lại hỏi.
“Ý của ngươi là…… Xinh đẹp trong nháy mắt chính là vĩnh hằng. Tần Phong tiếc nuối cái gì? Thanh Ngưng chờ đợi cái gì? Hắn sống ngàn năm lại để ý sáu năm và sáu mươi năm sao?”
“Ta đã hiểu!” Sao Thái Bạch cười nói:“Nếu hắn được thỏa lòng mong muốn, chẳng sợ chỉ có sáu ngày!”
“Sống vì ai, chết sao phải bận tâm!” Tăng nhân nói xong đạp lên mặt đất đầy tro bụi, đi vào tượng Phật đổ nát.
Mặc dù tượng Phật đã đổ nát không chịu
nổi, dính đầy bụi bẩn, nhưng nụ cười kia vẫn tràn đầy trìu mến và khoan
dung đối với người đời.