Một tin tức kinh người chấn động cả võ lâm — con gái độc nhất của minh chủ võ lâm phải lập gia đình!
Tin tức chấn động không phải vì con gái độc nhất của minh chủ võ lâm gả chồng, mà bởi người cưới nàng là Tần Phong.
Một lãng tử trong chốn giang hồ, một người là đề tài cho những kẻ nhàm chán cơm nước say sưa, một người……
Lời đồn về hắn rất nhiều, mà điều không đáng tin nhất trên giang hồ chính là lời đồn.
Kỳ Vân là một trấn nhỏ xa xôi, không có vẻ tú lệ như Tô Hàng, cũng không ngợp trong vàng son như kinh thành.
Một cô gái đi vào trấn nhỏ ấy, đi qua mỗi một quán rượu đều nhìn xung quanh vài lần, trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên gương mặt
trắng nõn, tròn tròn lộ ra đôi mắt to linh động, được khảm hai cái má
lúm đồng tiền, lúc cười rộ lên trông ngọt ngào như đường mật, rung động
lòng người.
Nàng chính là Bạch Đông, chỉ cần là chuyện phát sinh trong giới giang hồ, những người nổi tiếng, cha nàng đều ghi chép cặn kẽ.
Đá xanh dài lồi lõm gập ghềnh, mang theo màu xám tang thương.
Bên đường chằng chịt quán rượu nhỏ, quán trọ chỗ nào cũng có, âm thanh huyên náo giao hòa với nhau.
Cái trấn nhỏ nhìn như rất tầm thường này, trong mắt người giang hồ,
cũng tượng trưng cho quyền lực tối cao. Bởi vì bốn năm tổ chức một cuộc
đại hội võ lâm được diễn ra ở đây, tất cả sự vụ chốn giang hồ trong trấn nhỏ này đều do Long Gia Bảo xử lý.
Bạch Đông rốt cuộc cũng dừng bước, tầm mắt tập trung vào một nam nhân đang uống rượu một mình trong góc.
Hắn mặc chiếc áo xanh dù không khoa trương, nhưng không thể nào che
giấu sức hấp dẫn của hắn. Gương mặt hoàn mỹ dù nhìn ở bất kỳ góc độ nào, đôi mắt tinh anh thâm thúy, mày kiếm anh khí bức người, bên môi mơ hồ
mang ý cười……
Nếu không phải trong tay hắn nắm chặt Thanh Phong kiếm, thì tất cả
mọi người đều cho rằng hắn là một thư sinh phóng khoáng, mà không phải
một kiếm khách.
Hắn, làm người đến người đi ở cái trấn nhỏ này chú ý không dứt, Tần
Phong, trước sau như một ngồi trong một quán rượu nhỏ hơi cũ nát, một
góc thuộc về một mình hắn, uống rượu, dường như chuyện hắn thành thân
làm cho mọi người huyên náo không hề liên quan đến mình.
“Aiz, tại sao mỗi lãng tử đều không thể rời bỏ ba thứ: Kiếm, rượu và mỹ nữ.” Bạch Đông thâm ý lầm bầm bên cạnh Tần Phong.
Nàng thấy Tần Phong không trả lời, bất giác xấu hổ ngồi xuống, lại
nói tiếp:“Sao không mời ta uống chén rượu, đừng quên ta đã từng giúp
huynh.” (Tiểu Dương: nàng Bạch Đông này xuất hiện ở Chương 1: Mở đầu.)
Ánh mắt hờ hững của Tần Phong dừng lại trên mặt nàng, suy nghĩ thật
lâu, mới ý bảo nàng ngồi xuống rồi thuận miệng nói:“Sao cha cô để một
mình cô chạy đến đây?”
“Đương nhiên là ta vụng trộm chạy đến. Sự kiện quan trọng như vậy của võ lâm mà bỏ lỡ thì thật đáng tiếc!”
“Có gì đáng xem? Đều là chút chuyện nhàm chán.”
Đôi mắt to trong veo như nước của Bạch Đông càng trừng lớn hơn, nàng
quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, coi chuyện chung thân đại sự của mình là chuyện nhàm chán chỉ sợ cũng chỉ có Tần Phong.
Bạch Đông từ nhỏ đã đọc các loại võ lâm bí sử, mặc dù chưa bao giờ
giao thiệp với giang hồ, nhưng lại hiểu thấu triệt giới giang hồ hơn bất cứ kẻ nào.
Nàng ghét những tên quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đức giả, ghét
những tay hiệp khách tự cho mình là đúng, ghét đám tiểu nhân tranh đoạt
lợi ích, nịnh nọt, dù sao chỉ cần là người trong giang hồ nàng liền
ghét.
Người duy nhất nàng có vài phần kính trọng chính là Tần Phong, mặc dù những việc hắn đã trải qua, chuyện tình của hắn viết đầy trên sách,
nàng vẫn cảm thấy những ghi chép đó là không chân thật, Tần Phong có sức cuốn hút khó hiểu.
Vì không muốn không khí lạnh nhạt, nàng không thể không rời khỏi đề
tài “chuyện nhàm chán”:“Đã tìm được người huynh muốn tìm chưa?”
“Chưa, ngay cả cha cô cũng không có tin tức của hắn, làm sao có thể tìm được?”
“Vậy……” Bạch Đông đang muốn hỏi hắn tìm Lạc Vũ Minh có chuyện gì, mới phát hiện ánh mắt Tần Phong thất thần nhìn chằm chằm phía cửa, ánh mắt
ngày thường bình tĩnh bỗng mơ màng làm người ta khó hiểu, tay cầm chén
rượu khẽ run run.
Nếu không phải vài giọt rớt xuống bàn, thì Bạch Đông khó có thể tin
được một Tần Phong đối mặt với sống chết cũng không đổi sắc lại có lúc
run rẩy.
Cha nàng đã từng nói, đối với một người trong giang hồ run rẩy và thất thần đủ để lấy tính mạng của hắn.
May mắn nàng không phải người muốn tận dụng thời cơ giết hắn, nếu không bây giờ hắn đã là một khối thi thể.
Giang hồ chính là nơi đáng sợ như vậy! Mỗi người đều phải cảnh giác từng giờ từng phút những kẻ muốn giết hại mình.
Nàng nghĩ Tần Phong còn sống, bởi vì từ trước đến giờ hắn không thất thần, cũng không run rẩy!
Bạch Đông tò mò nhìn theo hướng hắn đang chăm chú nhìn, thì ra là
Long đại tiểu thư đi tới ―― vị hôn thê của Tần Phong, con gái độc nhất
của minh chủ võ lâm Long Thừa Vân, Long Thanh Nhi.
Long Thanh Nhi xuất thân danh môn, từng động tác nhỏ giơ tay nhấc
chân đều mang theo vẻ hiền dịu cao ngạo, mặc chiếc váy đỏ xứng với dáng
người cao gầy cân đối của nàng, khuôn mặt kiều diễm như đóa hồng, xác
thực có thể xưng là mỹ nữ hiếm thấy trong chốn giang hồ.
Kỳ lạ là bên cạnh nàng lại có một thiếu niên tỏa sáng, tư thế oai
hùng, nếu không so sánh với Tần Phong, tuyệt đối có thể xem như thiếu
niên anh tuấn.
“Là người trong lòng của huynh à?” Bạch Đông có chút nghịch ngợm nháy nháy mắt, nghĩ rằng: Vậy mà còn nói thành thân là chuyện nhàm chán, rõ
ràng rất để ý!
“Ừ.” Tần Phong nâng chén rượu trong tay lên, do dự một lát lại buông
xuống. Ánh mắt dừng lại ở gợn sóng trong chén rượu, nhìn ra được cảm xúc dao động, lại nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Bỗng nhiên, hắn bỏ lại một thỏi bạc, cúi đầu lướt qua vẻ mặt mất mát
của Long Thanh Nhi, cũng đi sát qua cô gái mặc váy trắng đứng sau Long
Thanh Nhi, vội vàng ra khỏi quán rượu.
“Chờ ta một chút!” Bạch Đông cuống quít đuổi theo, bởi vì quá nóng vội, không cẩn thận va vào một thân thể mềm yếu không xương.
“Xin lỗi!” Giương mắt lên, nàng ngây dại trong thoáng chốc…… Nữ nhân trên thế gian thật sự có thể trưởng thành như thế này sao?
Cô gái kia không thể dùng từ đẹp để hình dung, một thân váy trắng
bằng lụa mỏng bay nhẹ trong gió, một mái tóc dài đen óng buộc gọn gàng,
chỉ để lại lọn tóc đen trước ngực, thoạt nhìn mềm mại lại không mất tao
nhã.
Làn da trắng nõn nhìn còn nhẵn nhụi trong sáng hơn bạch ngọc nhiều,
đôi môi cười mà như không, như khóc mà lại không phải khóc; Khuôn mặt lộ vẻ phong tình, nhưng ánh mắt lại hư vô mờ ảo, có cảm giác cô đơn không
nói nên lời……
Ánh mắt đó làm cho Bạch Đông lập tức hiểu cái gì gọi là rung động
lòng người, cười khuynh thành — chính là vẻ đẹp như vậy, làm cho người
ta rung động, làm cho người ta thương tiếc.
Khi Bạch Đông đưa mắt tìm Tần Phong, đã chẳng thấy hắn đâu.
Một nam nhân thân hình cao lớn đỡ cô gái mặc váy trắng, dịu dàng nói:“Phu nhân, không sao chứ?”
Giọng hắn không to, nhưng mọi người trong phòng đều nghe được rành
mạch. Cho nên kế tiếp chính là tiếng cảm thán liên tiếp, cùng biểu tình
hâm mộ của hầu hết nam nhân.
“Không sao.” Trong nháy mắt khi nàng cúi đầu, Bạch Đông tựa như nhìn thấy một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mặt đất.
Sáng sớm nàng đến quán rượu tìm Tần Phong, đáng tiếc không tìm được
Tần Phong, lại ngoài ý muốn nghe được một tin tức khiến cho Kỳ Vân trấn
mới tảng sáng đã bắt đầu sôi trào – đấu võ kén rể.
Trong một đêm Long đại tiểu thư lại quyết định đấu võ kén rể.
Nước suối trong suốt thấy rõ cả đáy lẳng lặng chảy xuôi, không dính nhiễm một chút bụi bẩn nào của trần thế.
Bạch Đông ngồi trên tảng đá bên dòng suối nhỏ, ngơ ngác nhìn một mảnh lá cây chậm rãi trôi về phương xa trên dòng suối, trong miệng nhẹ giọng nói thầm:
“Là con gái của minh chủ võ lâm thì có gì hơn người, cũng không thể
nói thay đổi là thay đổi ngay, gả cho Tần Phong là giấc mộng của bao
nhiêu cô gái chứ, cô ta còn không thỏa mãn sao? Chẳng lẽ nhìn mọi người
liều mạng mới có thể thỏa mãn hư vinh và lòng tự tôn của cô ta sao?”
Nhìn thấy mặt trời đã dần ngả về tây, nàng đứng lên vỗ vỗ bụi đất
trên người, khẽ cắn môi đi về phía rừng cây đối diện dòng suối nhỏ, nơi
này cũng là nơi duy nhất không ai canh gác của Long Gia Bảo.
Nàng vốn không muốn mạo hiểu xông vào, chẳng qua là buổi sáng đụng phải cái đinh, mới không thể không ra hạ sách này.
Rừng cây không quá rộng lớn, nhưng mỗi gốc cây đều tương tự, tựa như
có người cố ý bày ra mê trận, làm Bạch Đông bất giác bị lạc phương
hướng. Thế nhưng màn đêm sẽ không vì lo lắng cho người lạc đường mà chậm chạp buông xuống, bóng tối rất nhanh đã bao phủ rừng cây. Nàng đang do
dự có nên hô cứu mạng hay không, thì mơ hồ nghe thấy có người đang nói
chuyện.
Nàng theo âm thanh đến gần đó, một nam nhân trên dưới hai mươi đang
vô cùng lo lắng bước đi, tuy người trẻ tuổi không ăn mặc sang trọng,
nhưng quần áo bằng vải thô không thể che giấu anh khí bức người của hắn, trên gương mặt còn mang nét trẻ con lộ ra vẻ kiên cường, gương mặt
thanh tú không thể che giấu nỗi sầu lo.
Đối diện hắn có một nam tử áo xanh đứng dưới gốc cây, ánh trăng lạnh
như băng chiếu vào khuôn mặt hắn, khiến cho gương mặt thoạt nhìn càng
tái nhợt, ánh mắt dưới phản xạ của ánh trăng trông sáng ngời, trong
suốt, lại xem ra có chút thê lương. Một khắc đó, nàng rốt cuộc hiểu vì
sao giang hồ đồn rằng không nữ nhân nào có thể kháng cự trước sức hấp
dẫn của Tần Phong, trên người hắn có sức hấp dẫn chết người của nam
nhân, lạnh như băng, trong vẻ cao ngạo lộ ra đa tình, u buồn và đau
thương say lòng người.
Thiếu niên kia nói:“Đại ca, huynh đã đứng ở đây một ngày rồi, huynh
muốn làm gì bây giờ? Nếu không huynh đi quyết đấu với tên kia, dùng
phương thức của giang hồ để giải quyết……”
Tần Phong chỉ cúi đầu, không nhìn được biểu tình của hắn. Nhưng theo
ánh trăng, Bạch Đông hoảng hốt nhìn thấy đáy mắt hắn đang cố gắng đè nén thống khổ. Nàng không nhịn được cười trộm, ngày hôm qua còn tiêu sái
rời đi, thì ra chỉ là làm bộ mà thôi.
“Đại ca, vậy huynh đi đấu võ, đệ không tin có kẻ là đối thủ của
huynh.” Thiếu niên thấy hắn không có phản ứng, tiếp tục khuyên nhủ.
Tần Phong rốt cuộc mở miệng :“Đi ra đi!”
Bạch Đông thấy rừng cây âm u lạnh lẽo không còn ai khác, phẫn nộ đi
ra từ sau một thân cây, cười nói:“Ta đi tới đây bị lạc đường.”
Tần Phong mỉm cười nhìn nhìn nàng, hỏi:“Cô cho là Long Gia Bảo dễ dàng tiến vào như vậy?”
Đây là lần đầu tiên Bạch Đông thấy hắn cười, nụ cười đó làm cho băng
hà nóng chảy trong nháy mắt, làm cho người ta cảm thấy ấm áp lại rung
động.
Bạch Đông ngượng ngùng xoắn hai lọn tóc dài, đáp:“Xem ra thực sự không dễ dàng, may là gặp được các huynh.”
“Long Gia Bảo dùng rừng trúc này để phòng kẻ thù bên ngoài, gần đây
vì người trong võ lâm tụ tập, cho nên bảo chủ đóng cửa cơ quan, để tránh làm bị thương người vô tội. May mắn Long bảo chủ có dự kiến trước, nếu
không ông ta thật không biết ăn nói với cha cô thế nào.”
Bạch Đông nghe vậy âm thầm lè lưỡi, như vậy xem ra nàng vô cùng may mắn.
“Dựa trên tình cảm vì ta đã giúp huynh, huynh hãy giữ ta lại nhé……”
lời thỉnh cầu của nàng còn chưa nói xong, chợt nghe Tần Phong lạnh lùng
nói:“Nam Cung, để nàng lại bên cạnh đệ đi, tổng quản hỏi hãy nói là ta
mang về.”
Nói xong liền không quay đầu lại đi thẳng, cảm giác như đang tức giận.
“Đại ca?!” Thiếu niên tên Nam Cung kia không thể gọi lại thân ảnh kiên quyết đó.
Bạch Đông kinh ngạc hỏi:“Ta nói sai gì sao?”
“Đại ca luôn không thích nhận sự giúp đỡ của nữ nhân.” Nam Cung Lăng
giải thích, thanh âm của hắn hùng hậu vững vàng, làm cho người ta cảm
thấy khiên tốn thân thiết.
“Ta nghe nói, hắn luôn luôn không có bằng hữu, huynh là?”
“Đệ đệ.”
Long Gia Bảo không hổ là giang hồ đệ nhất phủ, xa hoa có thể so sánh với hoàng cung.
Chỉ đáng tiếc nhà thủy tạ ở đình viện vốn thanh tịnh âm u, nay đã ồn
ào như cái chợ, đình đài lầu các tao nhã thỉnh thoảng xuất hiện đồ vật
linh tinh hỗn loạn. Ngay cả phòng tiếp khách từng nghiêm túc trang
trọng, giờ phút này cũng bị người giang hồ muôn hình muôn vẻ làm trò hề.
Trên bàn rượu đều là những người được gọi là đại nhân vật, một đám
ngồi nghiêm chỉnh, hèn mọn nhìn chung quanh đám tiểu nhân vật làm trò
hề. Không biết trong mắt vài người họ lại càng buồn cười.
Bạch Đông nhỏ giọng thầm thì:“Ngày nào bọn họ cũng làm bộ cao cao tại thượng như vậy sao, không thấy mệt à?”
“Lao lực tâm cơ che giấu cái xấu xa của mình, sao thấy mệt được chứ?” Tần Phong cười nâng chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Ngay cả Nam Cung Lăng không thích nói chuyện cũng chen vào một
câu:“Đúng vậy, say khi họ say rượu, không chừng lại càng không thể chịu
nổi.”
“Ấy, kia không phải cô gái gặp ở quán rượu à?” Bạch Đông kinh ngạc nói.
Cô gái mặc váy trắng gặp ở quán rượu lại xuất hiện, vẫn là chồng nàng đỡ nàng.
Long Bảo Chủ thấy họ lập tức ra nghênh đón, cười lớn nói:“Đây chẳng
phải Lạc Vũ Minh, Lạc thiếu hiệp sao? Không ngờ ngươi cũng tới…… từ vài
năm trước đã thoái ẩn giang hồ, lão phu nghĩ ngươi đã không muốn hỏi thế sự giang hồ nữa rồi.”
Lạc Vũ Minh, nàng nghe cái tên đó liền nhanh chóng nhìn về phía Tần
Phong, mà hắn vẫn chầm chậm uống rượu, mặt không chút thay đổi.
Bạch Đông có chút mờ mịt, lúc ấy chẳng phải hắn vội vàng muốn biết
tung tích của tên kia sao, tại sao lúc này ngay cả chút tiếp đón cũng
không thèm?
Theo nàng biết, Lạc Vũ Minh từng là bằng hữu sống chết cùng Tần
Phong, đến từ ngoài thành, vài năm trước cũng từng là kiếm khách hiển
hách. Sau đó không rõ vì nguyên nhân gì mà thoái ẩn giang hồ, mai danh
ẩn tích.
Yến tiệc vốn vô cùng náo nhiệt lại vì sự xuất hiện của cô gái kia mà
trở nên cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều thưởng thức cô gái như
đứng giữa đám mây mờ mịt đó.
Chỉ trừ có Tần Phong…… Hắn vẫn cúi đầu rót rượu uống một mình.
Bạch Đông cẩn thận nghiền ngẫm hành động của Tần Phong: Lời đồn của
giang hồ không thể tin được, không phải nói hắn là một lãng tử tình
trường, yêu nhất chính là rượu ngon và giai nhân làm bạn sao, hôm nay
xem ra cũng giống “chính nhân quân tử”.
Lạc Vũ Minh và phu nhân của hắn chọn một vị trí đối diện họ rồi ngồi
xuống, Lạc phu nhân an tĩnh thưởng thức bích la xuân mà nha hoàn dâng
lên, trà nhàn nhạt, lộ ra mùi hương nhàn nhạt, ánh mắt thản nhiên vẫn mờ mịt ngắm nhìn bốn phía, chỉ vào giây phút dừng trên khuôn mặt Tần Phong mới như có tiêu điểm, nhưng cũng chỉ là lướt qua.
Nàng cúi đầu nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, Lạc Vũ Minh liền cẩn thận
săn sóc nâng nàng dậy:“Nàng thân mình không khỏe, ta đỡ nàng về phòng
nghỉ ngơi.”
Họ cứ vậy mà rời đi, lưu lại bóng dáng nhỏ bé yếu đuối làm cho người ta mãi không thể quên.