Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 114: Chương 114: A Chính (4)




Lâm Tử Đồng đi về phía cô.

Tạ Trạch Ích khoát tay với anh coi như chào hỏi, sau đó nói: “Tôi đi dạo với bà Hogg một lát, hai người cứ trò chuyện đi.”

Lâm Tử Đồng mỉm cười cảm kích với anh.

Tạ Trạch Ích đi rồi, Sở Vọng hỏi: “Cô Hứa vẫn khỏe chứ?”

Lâm Tử Đồng nói, “Cô ấy không phải là người coi trọng diện mạo, nhiều năm thế rồi cũng không biết mình xinh đẹp thế nào. Nên với cô ấy, vết thương như thế cũng không có gì xấu xí.”

Cô suy nghĩ, “Có điều sau này, đến lúc bàn chuyện kết hôn… Có lẽ sẽ nhận ra.”

Lâm Tử Đồng chỉ cười không đáp. Sau đó anh nói, “Nghe nói em đã khéo từ chối hôn sự của nhà họ Tư.” Rồi anh đưa mắt nhìn về phía Tạ Trạch Ích bên kia, cười nói, “Có lựa chọn khác tốt hơn à?”

“Không có lựa chọn tốt hơn thì không thể từ chối được sao?” Cô cũng cười, “Huống chi, chính em mới không phải là người tốt hơn.”

“Cũng được.” Lâm Tử Đồng thở phào, “Gần đây Thượng Hải bất ổn, nếu ồn ào thì chỉ sợ còn ghê hơn mấy năm trước. Cuối cùng dù bên nào được lợi, với tình hình bây giờ của cậu Tạ thì kết quả đều không tốt. Tình huống tốt nhất e là phải quay về Anh.”

Cô nhìn sang bên kia hành lang. Bà Hogg đã về phòng, còn Tạ Trạch Ích đang đứng nói chuyện với binh lính mặc quân trang màu đen.

Lâm Tử Đồng thấy sắc mặt cô không vui thì nói sang chuyện khác, “Em vẫn luôn thông minh hơn Doãn Yên. Tuần trước sau khi từ Hoa Mậu về, con bé khóc quá trời, còn đòi tuyệt thực. Nó cứ nói nó có cảm giác nhất định mình sẽ gả cho Ngôn Tang.”

Sở Vọng nghiêng đầu, chỉ cảm thấy buồn cười, “Sau đó thì sao, cuối cùng hôn ước của chị ấy giải quyết thế nào?”

“Cha với Chu thị dẫn nó đến nhà họ Lâm ra mắt, sau khi bác Tư đến bệnh viện thăm em.” Lúc Lâm Tử Đồng nhắc đến hai chữ “Chu thị”, anh còn cười mỉa, “Kể ra đúng là nhục nhã. Thấy Doãn Yên quá đau lòng, có vẻ Chu thị muốn chiều theo con bé, lúc nói chuyện với bà Tư có nói là ‘nhà họ Lâm không thể mất nhà họ Tư’. Ngôn Tang lập tức nói thẳng: ‘Cái câu nhà họ Tư không thể mất nhà họ Lâm, nếu cô hai muốn đợi thì đợi hai mươi năm nữa đi, đến lúc đó có thể hỏi Ngôn Bách xem nó có muốn lấy cô không’.”

Sở Vọng cười đau bụng.

“Lúc đó Ngôn Bách cũng có mặt. Ngôn Tang nói xong thì đá cửa bỏ đi, để lại mọi người trợn mắt há mồm.” Lâm Tử Đồng nhìn cô, cười khổ nói tiếp, “Ngôn Bách bảo: ‘Hai mươi năm? Ba mươi năm nữa con còn chưa chắc sẽ kết hôn, chị hai Lâm có thể chờ được đến lúc đó không?’”

Sở Vọng cười ngất, quay sang nhìn anh: “Em đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi. Anh thân là anh cả, cả nhà mất mặt như thế mà sao trông anh vẫn vui vậy?”

Lâm Tử Đồng cười nhìn cô, “Có hả?”

Sở Vọng đứng yên cười đáp, “Trông anh bây giờ y chang như đang làm đại hỷ, còn có vẻ châm biếm nhìn đời bằng nửa con mắt.”

Hai người đứng trong vườn hoa, cười phá lên như hai kẻ điên.

Đến khi cười xong, Lâm Tử Đồng nói tiếp, “Em có biết chuyện mấy sinh viên trong trường của cha với bác Tư bị lãnh đạo tô giới bắt giữ, sau đó có hàng trăm sinh viên kéo đến gây chuyện, cuối cùng có mười người bị bắn không?”

Cô gật đầu, “Em có nghe rồi.”

“Bác Tư từ chối đề nghị muốn dàn xếp ổn thỏa của cha, ngay trong đêm viết thư kháng nghị gửi về Nam Kinh, yêu cầu ‘lãnh đạo quân sự cao nhất tiến hành xét xử với quan viên, binh sĩ cùng ủy ban xét xử nhân dân đã trực tiếp phụ trách vụ bạo hành lần này, và cũng phải tức khắc thả các sinh viên đang bị giam giữ’, đồng thời còn mời bảy người bao gồm bộ trưởng bộ giáo dục và hiệu trưởng đại học Tế Nam gửi thư đến Đảng ủy Trung ương và phân hội Chính trị Thượng Hải, còn công khai đăng tải trên “Thương báo” hôm nay.”

Cô suy nghĩ rồi hỏi, “Sau đó thì sao, vẫn muốn bảo vệ lợi ích tô giới à?”

“Tư lệnh cũng không dễ gì. Đây là chính phủ Trung Quốc duy nhất được công nhận hôm nay, nhưng đến con trai ông ấy cũng đã bỏ phiếu cho Giang Tây.” Anh thở dài, “Hại anh không có được nhiều thời gian. Lần này nhân lúc có dịp rảnh rỗi, anh đến thăm em và cô ấy.”

Anh vừa dứt lời thì cách đó không xa có một trung úy chậm rãi chạy đến.

“Đây là sĩ quan phụ tá của anh.”

Cô gật đầu với người nọ. Lúc này mới phát hiện, cấp bậc của Lâm Tử Đồng đã là thiếu tá.

Sĩ quan phụ tá hốt hoảng ghé vào bên tai anh nói mấy câu, Lâm Tử Đồng lập tức tạm biệt cô rồi nhanh chóng rời đi.

Tạ Trạch Ích vẫn đang đứng dưới tán hoa kim ngân ở hành lang bên kia nói chuyện. Đằng sau có người gọi tên tiếng Anh của cô, cô ngoái đầu lại, nhìn vào trong sân nhà —— Các cô gái mặc váy xám thuộc hai đội cứu hộ đang đứng hát trước bức tường hoa hồng bên cạnh giếng trời. Lily đến từ phía sau đi đến, trên tay cầm gạc, nước thuốc và dầu gội đầu.

Lily cười nói: “Hôm nay trời đẹp, vết thương trên đầu cô cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, hay là bây giờ gội đầu luôn đi.”

Ở giữa khu vườn có rất nhiều hoa hồng, bao quanh bên trong và bên ngoài là hai chậu hoa sen bằng đồng đã phai màu, màu xanh của nước sơn tróc ra để lộ màu đỏ đồng lốm đốm, và từ màu đỏ đồng lại nổi vệt xanh rêu. Ống nước nóng được kéo tới, vặn mở ống nước, tiếng nước nóng ùng ục từ phòng bệnh chảy trực tiếp vào vườn hoa.

Lily cởi băng vải ra cho cô, để cô nằm ngửa trên ghế rồi gội đầu. Cái hôm được đưa vào bệnh viện, để tiện bôi thuốc nên tóc cô được cắt ngắn, thế mà bây giờ đã dài quá tai, cũng dài như các cô gái thuộc hội cứu trợ trong sân.

Lúc nước ấm có mùi gỉ sắt dội xuống đỉnh đầu, cô nghe thấy bà Hogg dùng tiếng Anh nói với Lily: “Tiếc thay một mái tóc dài.”

Lily vò đầu cho cô: “Đáng lý còn cạo ngắn hơn nữa cơ, tới lúc đó thì đến tụi cháu cũng thấy tiếc.” Rồi cô hất cằm chỉ về phía các cô gái ca hát ở giữa vườn hoa, “Không phải con gái bây giờ đều cắt ngắn như thế sao? Quấn băng lâu ngày nên không thể tắm, lại gặp mùa mưa, không cắt ngắn thì sẽ có chấy mất.”

Bà Hogg vẫn phàn nàn: “Xấu quá. Con gái phải để tóc dài.”

Y tá trưởng cười nói: “Bạn trai người ta cũng đâu chê xấu.”

Cô bất đắc dĩ ngắt lời: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi không phải bạn gái của anh ấy.”

Mọi người bật cười.

“Vậy hả?” Lily và y tá trưởng nhìn nhau cười, “Nếu không phải, thì hôm đó sao lúc ôm cô đến bệnh viện, sao sắc mặt anh ta lại kém đến thế, hại chúng tôi không dám chậm trễ một giây, sợ anh ta xốc cả bệnh viện lên mất.”

Có phải khoa trương quá rồi không? Cô nhớ Tạ Trạch Ích luôn lịch thiệp mỉm cười không bao giờ để bụng chuyện gì, sắc mặt kém tới nỗi xốc cả bệnh viện lên là thế nào? Cô không tưởng tượng nổi. Thế là bèn nói: “Cô của tôi giao tôi cho anh ấy, có lẽ anh ấy sợ nếu không chăm sóc chu đáo thì không thể đối mặt với cô tôi.”

“Thế à?” Y tá trưởng đưa mắt nhìn, che miệng cười nói, “Lúc bôi thuốc khử trùng, em đau tới mức chảy mồ hôi lạnh, không còn tỉnh táo. Khi ấy anh ta đã hôn lên má em, liên tục nói ‘không đau, không đau’… Nhìn anh ta có khi còn đau đớn hơn em nhiều.”

Y tá trưởng và Lily cười không ngừng.

Bà Hogg cảm khái: “Tình yêu tuổi trẻ đúng là thật tốt.”

“…”

Nếu y tá trưởng không nhắc đến, có lẽ cô cũng sắp quên chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh trong lòng Tạ Trạch Ích ở trường đua ngựa hôm đó rồi. Lúc ấy ấm ức chất chứa trong lòng quá lâu, cô chỉ muốn phát tiết mà suýt quên đi còn có chuyện thơm má đó. Đợi tới lúc bình tĩnh nhớ lại cảnh lúc ấy, cô chỉ cảm thấy Tạ Trạch Ích ngày hôm đó quá dịu dàng, khiến bầu không khí lúc ấy cũng trở nên trữ tình.

Cô cảm thấy cần phải nói chuyện với Tạ Trạch Ích.

Các cô gái ở hội cứu trợ đang tập bài ca cầu nguyện mới, giai điệu câu từ lộn xộn. Cô xoay mặt nhìn sang nơi khác, các cô gái tóc ngắn mặc quần áo tối màu đang ngâm nga đi tới. Cô cảm giác tay Lily đã rời khỏi tóc cô, thay vào đó là đôi bàn tay với động tác dịu dàng.

Cô hoàn hồn, Lily và y tá trưởng đã rời đi, đứng dưới hành lang xa xa mỉm cười nhìn cô và bà Hogg.

Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt Tạ Trạch Ích. Quay lưng về phía mặt trời ban trưa, đôi mắt anh ẩn sau làn mi tựa vũng nước sâu trong hang động rừng rậm, đen tới mức không có thần thái; Lông mi vừa nhỏ vừa dày nhạt màu hơn đôi đồng tử, một nốt ruồi giọt lệ ẩn sau lông mi bên dưới mí mắt phải, khiến đôi mắt càng trở nên quyến rũ.

Trong khoảnh khắc ấy, vạn vật thế gian dường như trở nên tĩnh lặng.

Lúc này cô mới chợt nhận ra, ngoài cái lần hồi nhỏ đứng trên ban công quan sát anh ra thì mình chưa bao giờ nghiêm túc nhìn anh cả. Chỉ biết hay nghe người khác khen anh tuấn tú. Cô cẩn thận ngẫm nghĩ, nếu nói là vì ngũ quan xuất sắc thì không bằng nói có phong độ và khí chất hằn sâu trong xương tủy, rồi chính phong độ khí chất đó lại tỏa ra ngoài.

Sau khi ý thức được điểm này, tiếng gọi “A Chính” vốn để trêu anh lại nhất thời không thể thốt ra, như thể không có giọng điệu thích hợp để gọi ra, mà dường như lại có vẻ mập mờ.

Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến bên khóe môi thì lại thôi. Tạ Trạch Ích đột nhiên dùng bàn tay đầy bọt xà phòng hù cô, khiến cô giật mình nhíu nhăn mặt.

Tạ Trạch Ích không đùa nữa, “Nhìn tôi như thế làm gì?”

Cô xoay mặt nhìn sang nơi khác, nói, “Hai người đã nói chuyện gì vậy?”

Tạ Trạch Ích cười nói: “Liên quan gì tới em?”

Cô né tránh ánh mắt của Tạ Trạch Ích, ngẩng đầu nhìn trời, “Hai kẻ xâm lược ở cùng nhau, ngoài cấu kết làm việc xấu ức hiếp bách tính thì còn có thể làm gì?”

Anh vẫn híp mắt cười, “Thế thì liên quan gì đến em nào?”

Gần đây cô khá sợ kiểu cười híp mắt này của anh, nhưng cảm thấy Chu Nhĩ Tra đột ngột tới bệnh viện không phải là chuyện hay ho, cho nên bất kể thế nào cũng muốn hỏi rõ kết quả, dù có liên quan đến anh hay là liên quan đến chuyện khác.

Cách đó không xa có tiếng cười rộn rã. Cô nằm ngửa nên không nhìn rõ bóng người, nhưng lại nghe thấy âm thanh rất quen thuộc: “Anh Zoe, đã đem đồ tới rồi.”

“Di Nhã…”

Cô định ngồi dậy nói chuyện thì lại bị Tạ Trạch Ích ấn xuống.

“Trên đầu vẫn còn bọt xà phòng.” Anh nói.

Di Nhã cười lớn: “Ngài Tưởng còn chờ mình ở bên ngoài, mình nói mấy câu rồi đi ngay thôi.” Nói rồi cô nàng lục soát một hồi trong túi ba lô, “Ngoài mấy thứ anh mình bảo đem đến ra, thì còn có bánh bao Ba Lan ở Lão Đại Xương mà Chân Chân bảo mình đem tới cho cậu đây này —— Người Anh mắt xanh trong bữa tiệc lần trước cứ ba ngày hai bữa đều đặn gửi hoa hồng đến nhà nó, còn thường xuyên đứng đợi trên đoạn đường nó hay đi nữa, dọa nó sợ không dám bước chân ra khỏi cửa. Biết cậu thích ăn nên nhờ mình đem tới đây… Mới cắt tóc hả, đẹp lắm, hôm khác mình cũng phải cắt giống cậu mới được. Tranh thủ trời còn nắng đẹp, gội đầu xong rồi đi dạo một lát, tóc sẽ nhanh khô thôi.” Đưa túi giấy cho Lily, Di Nhã chạy biến đi như một làn khói.

Anh gội đầu cực kỳ cẩn thận, như thể đang làm một việc gì đó đòi hỏi thao tác phức tạp, chính vì điều này mà khiến cô nghi ngờ mình được gội đầu sắp được một thế kỷ rồi. Mùi thơm từ bánh bao bay ra, bà Hogg cảm khái, “Bây giờ khó mà mua được bánh ở Lão Đại Xương lắm.”

“Vì sao ạ?” Cô hỏi.

“Chồng bà nói, bên ngoài loạn lắm. Học sinh thương lái đều rải truyền đơn kháng nghị, đầu tiên là chặn cửa tiệm Nhật, sau lại là mấy sinh viên gây chuyện rồi bị bắt, nghe nói mở phiên điều trần ở tòa án hội thẩm, bảo mỗi người trả 100 đồng là có thể được thả… Bây giờ mọi người đang ở ngoài đường rải truyền đơn phản đối chủ nghĩa đế quốc, thương nhân rồi chủ nhà băng gì đó cũng gia nhập cả rồi. Nghe nói sẽ sắp tới sẽ còn có quân nhân gia nhập tổ chức. Nhiều cửa hàng không phải của Trung Quốc bị ảnh hưởng không thể mở cửa, Lão Đại Xương ở công viên Triệu Phong là một trong số đó, sợ là cả hai quán bán bánh mì chữ thập với xúc xích cuộn cũng không làm ăn được…”

“Còn tiệm cà phê Kiessling kia thì sao?”

“Chỗ ở Trương Gia Bang vẫn còn ổn.” Bà Hogg nói.

Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Trạch Ích. Tóc đã được rửa sạch, sau đó một chiếc khăn lông trùm lên đầu cô. Tạ Trạch Ích nhẹ nhàng xoa, vừa xoa vừa nói, “Đợi mấy hôm nữa tôi sẽ bảo Di Nhã dẫn em đi ăn.”

“Thế còn anh?”

Anh im lặng.

Bà Hogg nói: “Nếu muốn đi đâu ăn thì tranh thủ đi sớm đi, chứ để trễ là không có cơ hội đâu. Nhớ tiệm phở ở Quảng Châu mà vợ chồng bà hay ghé đến quá, sau khi chuyển tới Thượng Hải, có lúc muốn đi nhưng sức khỏe cơ thể lại không cho phép. Mà đi khắp Thượng Hải cũng chỉ có một hai tiệm, nhưng mùi vị lại không bằng.”

Cô nhổm mình dậy, cướp lấy khăn lông từ trong tay Tạ Trạch Ích, tự mình vò đầu.

Tạ Trạch Ích nhìn cô, nghĩ ngợi rồi nói, “Xem thử đồ Di Nhã đưa tới có vừa không.”

Cô nhận lấy ba lô, cúi đầu nhìn: trong đó có hai bộ quần dài áo sơ mi sạch sẽ, hai chiếc quần lót và áo ngực đang lưu hành ở Thượng Hải cùng với hai hộp băng vệ sinh Modess.

Tạ Trạch Ích quay lưng về phía cô, hỏi, “Có phải là mấy thứ này không?”

Mặt cô đỏ bừng, không lên tiếng.

Anh vẫn nói, “Nếu không phải thì lát nữa đến quán cà phê Kiessling xong, quay về nhà lấy là được.”

Cô ừ một tiếng.

“Thay đồ đi rồi cẩn thận trốn xuống. Tôi chờ em ở dưới lầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.