Trường đại học khai giảng đã lâu. Khang Thu Thủy học hành vẫn xuất sắc.
Thật vậy, tình yêu không hề gây ảnh hưởng đến việc học của hắn, dù tình
yêu ấy bị cha mẹ hắn cấm cản dữ dội, gây buồn phiền cho hắn rất nhiều.
Trước mặt cha mẹ, hắn đã tranh luận hết sức tới mười lần, và cả mười
lần hắn đều thất bại. Nhưng hắn vẫn không nản chí thoái bộ, mà càng
tranh đấu, càng hăng hái thêm.
Trái lại, chỉ có lòng tin tưởng của Kiều Lê Vân bị giảm bớt. Nàng tuy vẫn tiếp tục cổ võ và an ủi hắn,
mỗi lần hắn thất bại trước cha mẹ, nhưng nàng biết rõ rằng ông bà Viễn
sẽ không thay đổi thái độ đâu.
Trong lòng lo buồn, nhưng đối
trước Khang Thu Thủy, nàng vẫn gượng nét mặt vui tươi, ra vẻ đầy lòng
tin tưởng. Nàng thật đã chịu đựng đau khoổ quá đủ rồi vậy.
Biết tìm biện pháp nào bây giờ? ái tình mật ngọt nhất trên đời lại cần phải trải qua những nỗi cay đắng nhất.
Trong kỳ thì thứ nhất của niên học, vào buổi chiều hôm ấy, Khang Thu
Thủy đang múa bút như rồng bay trên mặt giấy, nên không ngờ rằng giờ
khắc ấy, tại nhà người yêu của hắn, lại có hai người khách tìm tới.
Ra mở cổng, vừa trông thấy khách là... mẹ và em gái của Khang Thu
Thủy, Kiều Lê Vân trước hết phải giật mình, áy náy lo! Nhưng rồi nàng
lập tức lấy bộ điệu tự nhiên, nhỏ nhẹ mời họ vào nhà. Ruột nàng nóng lên vì bối rối. Lại thêm lúc ấy mẹ nàng không có ở nhà, nàng càng cảm thấy
lo.
- Mời bác, mời cô ngồi.
Bà Viễn nắm lấy tay con gái cùng ngồi xuống, trong khi đôi mắt luôn luôn nhìn ngó nhận xét.
Khang Tiểu Mai khẽ thúc thúc vào mình mẹ, rồi mới nói:
- Xin cô đừng pha trà làm chị Chúng tôi có chuyện cần đến thưa với cô chút.
Nhưng rồi trà nước đã được bưng ra đặt trước mặt, mẹ con bà Viễn vẫn
không ai nói một tiếng "cảm ơn!" Cũng có thể là họ sơ ý quên khuấy đi?
- Rất tiếc, ba tôi đi dạy học, má tôi cũng vừa đi khỏi.
- Hôm nay, chúng tôi cần nhất là được gặp cô.
Kiều Lê Vân thầm tự cảnh cáo: "tuyệt đối không được luống cuống, cũng
chẳng nên tỏ thái độ bực tức, nếu không nể mặt họ, thì cũng nể tình
Khang Thu Thủy. Người có sức nhẫn nại thì mới đối phó được với tình
thế".
- Thưa bác, bác tới...
- Con tôi đã đòi hỏi ầm cửa ầm nhà, một, hai đòi lấy cô mới nghe. Hắn đã yêu cầu chấp thuận tới mười lần rồi.
- Thưa, anh ấy cũng có nói với cháu như thế.
- Tình thế càng ngày càng gay go, cô có biết chăng?
- ...
Kiều Lê Vân lắc đầu.
- Do đó, tôi cần phải đến gặp cô.
- Thưa bác, bất luận bác tìm đến đây với ý gì, cháu vẫn vui mừng được gặp bác.
- Lúc này cứ thật thà nói chuyện, chẳng cần khách sáo.
Khang Tiểu Mai xen vào:
- Anh tôi nhất định đòi kết hôn với cô, không được thì không chịu. Má tôi thì tuyệt đối không nghe. Do đó, mẹ con cãi vã ầm cửa ầm nhà, và
tình thế đến chỗ giằng co gay cấn. Nếu cứ giằng co thêm nữa, thì không
thể liệu lường được hậu quả.
Bà Viễn nói với một giọng đáng sợ:
- Cho nên tôi đã hạ quyết tâm rồi. Nếu như con tôi cứ khăng khăng đòi lấy cô, bất chấp mọi sự, thì tôi đành phải... treo cổ tự sát!
- Thưa bác, bác nghĩ...
Dẫu sao thì Kiều Lê Vân cũng chỉ là một cô gái còn non dại, cho nên
mới nghe bà Viễn dọa thế, nàng đã sợ hãi, toàn thân run lên, chẳng biết
ăn nói, cử động ra sao, cứ ngồi nhìn ngơ ngác.
Khang Tiểu Mai thừa dịp nói:
- Thưa cô Vân! Giờ thì cô là người duy nhất có thể cứu được mạng sống của má tôi mà thôi.
Bà Viễn tiếp lời con:
- Tôi tin rằng cô không nỡ lòng nào để cho bi kịch ấy xảy ra. Mong cô suy nghĩ cho chín.
Khang Tiểu Mai kế lời mẹ:
- Cô Vân ơi! Tôi van xin cô đấy.
Bà Viễn rọi đôi ánh mắt thật ghê gớm vào mặt Kiều Lê Vân:
- Cô cần phải suy xét thêm nữa. Nếu như cô thật lòng thương yêu con tôi, thì cô hãy kịp thời rời bỏ nó ra.
- Nếu không, cô sẽ làm hại anh tôi, và tính mạng má tôi lâm nguy.
Kiều Lê Vân đưa hai tay ôm lấy đầu, nói như kêu lên:
- Tôi không thừa nhận cái tội danh ấy! Đó chẳng phải là việc của cá nhân tôi!
Bà Viễn cười nhạt một tiếng:
- Cô chỉ việc nhận lời bỏ nó, là chúng tôi không oán trách gì cô nữa.
- Bà với cô muốn tôi phải đi đâu? Phải làm gì bây giờ?
Bà Viễn và Khang Tiểu Mai không hẹn mà cùng ngẩn người ra nhìn nhau: Thật vậy. Đòi Kiều Lê Vân phải làm gì đây?
Rốt cuộc, lại nhờ khối óc tinh ranh của Khang Tiểu Mai xoay chuyển lẹ làng luận điệu:
- Chỉ cần cô không thèm nghĩ đến anh ấy, không gặp mặt nữa, không yêu anh ấy nữa... Rồi lâu dần, ngày qua ngày, anh ấy sẽ nguôi lòng đi,
không còn tìm tới gặp cô nữa.
Bà Viễn tiếp lời con:
- Đấy! Cứ như thế là được. Cô có thể giúp cho chăng?
- Tôi... Tôi...
Tội nghiệp Kiều Lê Vân! Cuối cùng nàng phải òa lên khóc. Cô gái nào nghe nói đến án mạng và tội trời mà lại không sợ hãi?
Thấy Kiều Lê Vân khóc, Khang Tiểu Mai liền đảo mắt ra dấu cho mẹ. Hai mẹ con cùng đứng dậy. Bà Viễn còn nhẫn tâm nói:
- Cô khóc, rồi cô hãy nghĩ lại cho chín. Nếu như cô cứ còn dan díu
với con tôi, không chịu buông nhau ra, thì cô sẽ phải gánh chịu trách
nhiệm về mọi hậu quả xảy ra.
Bà dứt lời, Khang Tiểu Mai nắm
tay bà; hai mẹ con lẹ làng bước ra ngoài, chỉ còn trơ Kiều Lê Vân khóc
nức nở trong phòng khách. Thật là việc đau đớn không ngờ cho nàng, còn
hơn trong cơn ác mộng.
Nàng ôm đầu, nằm quay xuống ca- na- pê, sụt sùi khóc tới nửa tiếng đồng hồ nữa, vẫn chưa thấy bà Văn trở về. Bà chưa thể về kịp lúc này được, vì bà phải ra phố mua mấy thứ đồ cần
dùng.
Qúa đau buồn, quá khổ sở, Kiều Lê Vân khóc hồi lâu mệt
lả người đi, vẫn chưa có ai an ủi cho một lời, săn sóc cho một chút.
Cuối cùng nàng ngủ thiếp đi trên cái ca- na- pệ Và chẳng bao lâu, nàng
lại đi vào một ác mộng.
Bà Văn đi phố trở về. Bà lấy làm nghi hoặc: tại sao cổng ngoài không cài then? Đảo mắt nhìn khắp sân nhà, cũng không thấy chiếc xe mô tô quen thuộc của Khang Thu Thủy.
Chồng bà thì hẳn còn đang dạy học, đâu đã hết giờ mà về? Vậy thì, phải
chăng con gái bà ra đi đã quên cài cánh cổng?
Bà vội vã bước vào phòng khách. Bà giật mình khi thấy con gái bà đang ngủ lăn lóc trên ca- na- pê, lại còn mê sảng nữa:
- Tôi sợ lắm! Tôi sợ lắm! Ối!!!...
Nghe con kêu thét lên, bà giật mình, lập tức lay gọi rối rít:
- Vân! Vân ơi! Dậy đi con.
- Má! Má ơi! Con sợ muốn chết!
- Con lại mơ thấy chuyện dữ rồi. Mau ngồi dậy đi.
Bà đỡ con dậy, hỏi:
- Tại sao con lại nằm đây ngủ?
- Con sợ lắm!
Kiều Lê Vân còn chưa hết tức tưởi vì chuyện đã quạ Nàng ôm chặt lấy mẹ:
- Má ơi! Con nằm mơ thấy một con quỷ cái, nó xù đầu xõa tóc, nó thè
lưỡi ra, dài ơi là dài!... Và nó đưa lưỡi dài quấn lấy cổ con, toan thắt xiết chặt lại con cho chết. Con cố rẫy rụa, gỡ thoát, và bỏ chạy thục
mạng.
Thân hình run lẩy bẩy, nàng kể tiếp:
- Con sợ quá, thiếu chút nữa thì tắt thở mà chết!
- Từ nay phải nhớ kỹ: Khi ngủ chớ có đặt tay lên ngực mà mơ thấy chuyện ghê sợ!
- Tại sao lại nằm mơ nhỉ?
Chẳng phải bà Văn không nghe thấy lời con hỏi, nhưng bà vẫn không đáp, vì mắt bà vừa nhận ra hai tách trà đặt ở bàn tiếp khách. Bà suy đoán
một chút, rồi đưa tay nâng cằm con gái lên, nhìn vào mắt:
- Có ai đến đây vậy? Mà sao con khóc?
- Mẹ anh Thủy và em gái anh ấy.
Bà vội hỏi:
- Họ lại tới? Họ tới làm gì? Con mau kể lại cho má nghe!
- Họ đến đây uy hiếp con.
- Uy hiếp con? (Bà Văn bồn chồn bối rối) Họ uy hiếp như thế nào?
Sau khi nghe con kể đầu cuối cặn kẽ sự thể vừa diễn ra, bà Văn cảm
thấy tức giận, ấm ức trong lòng. Người ta thật đã khinh thường gia đình
bà quá lắm. Bà lầm bầm nói:
- Không ngờ! Làm như thế mà họ coi được! Này con! Thế con ăn nói ra sao?
- Con chẳng nói gì. Còn biết nói gì? Vì thế con bật lên khóc. Má ơi, trái tim con tan nát ra rồi.
- Hèn chi con nằm mơ thấy ác mộng như vậy.
Và bà Văn lại gượng trấn tĩnh con:
- Đừng sợ, nghe con! Bọn họ chỉ dọa nạt thế thôi. Chứ dẫu cho án mạng xảy ra thật sự đi nữa, chúng ta cũng chẳng có trách nhiệm gì hết!
Kiều Lê Vân lại đau đớn khóc thút thít:
- Má ơi! Con không thể chịu đựng nổi vụ uy hiếp tinh thần này. Con phải dứt tình với Thu Thủy mới được.
- Ôi chao!...
Bà Văn chỉ còn biết thở dài, chứ còn biết nói sao? Bà biết rằng con
gái bà tuyệt giao với Thu Thủy, cũng chẳng phải việc dễ, mà tiếp tục
khuyến khích đôi trẻ yêu nhau, thì lại càng khốn khó gay go nhiều hơn,
và sợ con gái bà không chịu đựng nổi, sẽ bị khủng hoảng tinh thần, tới
mắc chứng thác loạn thần kinh.
Suy đi nghĩ lại một hồi, rồi bà kiên nghị nói:
- Mẹ hắn chỉ dọa, chứ không treo cổ tự sát đâu. Con chẳng cần quan
tâm thắc mắc, cũng đừng sợ gì. Má biết con với Thu Thủy chẳng chịu lìa
nhau, không ai ngăn rẽ được.
- Con phải bỏ hắn, má à! Chính
vì yêu thương hắn, mà con phải xa hắn. Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Con không thể làm hại đời hắn. Thà con chịu đau khổ một mình vậy.
- Hắn cũng sẽ đau khổ.
- Qua một thời gian, rồi hắn sẽ quên con, và không đau khổ nữa.
Bà Văn thật cũng đáng tội nghiệp như con gái bà. Nước mắt ứa ra, bà nói:
- Má cũng chẳng có ý kiến gì để giúp con nữa. Tùy con tự liệu mà quyết định lấy thôi.
Lấy tay áo lau nước mắt, rồi Kiều Lê Vân đưa tay ôm lấy cổ mẹ, ghé
miệng gần tay thì thầm, như sợ có người ngoài nghe lọt. Chỉ thấy bà Văn
luôn luôn gật đầu... Và Kiều Lê Vân kết luận:
- Má à! Hãy cứ thử làm như thế xem sao...
Bà Văn buồn rầu nói:
- Cũng được. Chỉ có điều là khổ cho thằng Thủy.
- Để cho anh ấy phải đau khổ dai dẳng, sao bằng cho anh ấy đau khổ một lần, rồi thôi.
- Đi rửa mặt đi, con!
- Giờ con viết ngay lá thư.
Kiều Lê Vân dùng biện pháp nào? Bà Văn chỉ còn biết nghe theo con gái. Dẫu biết trước biện pháp ấy còn đem lại nỗi đau khổ to lớn hơn, bà cũng đành mặc cho con thử một chút.