Từ ngày Khang Thu Thủy và Kiều Lê Vân yêu đương gắn bó với nhau, thì
Khang Tiểu Mai biến thành mưu sĩ bên cạnh mẹ. Bà Viễn mỗi khi lo nghĩ
đến vụ con trai mê gái mà muốn đưa ra biện pháp này, kế hoạch nọ, đều
phải có ý kiến của cô con gái cưng, bà mới yên lòng. Thái độ khắt khe ác liệt của bà đối với Kiều Lê Vân trước đây, đã đổi ra thái độ đấu dịu,
"giả từ bi" như ngày nay, là công cán của Khang Tiểu Mai vậy...
Hôm ấy, cô gái tâng công với mẹ, rồi lại gạn gẫm:
- Má ơi! Con đi dự vũ hội ở nhà con bạn, nên tối nay sẽ về trễ chút đó. Con xin phép má, nghe má!
- Về trễ chút thì không quan hệ. Nhưng nếu mày đi cặp bồ với một thằng thọt chân, thì đừng có vác mặt về đây nữa.
- Ô! Đâu có chuyện "trời rơi xuống đất" ấy? Con đâu có lẩm cẩm như
anh Cả! Thêm nữa, con trai thọt chân thì... làm sao khiêu vũ được, mà
đến dự hội?
- Thôi, đi thì đi đi!
Cô gái còn ton hót thêm:
- Má à! Con còn quên, chưa kể chuyện này với má: Sáng hôm qua, con
gặp anh Cả dắt cô Vân đi lượn phố, dung dăng dung dẻ vào các cửa tiệm.
- Rõ thật mất mặt!
- Con tiến đến gọi anh Cả và con giả vờ thân mật nắm tay Vân. Cô ta
tưởng con "mê" cô ta lắm. Rồi con còn luôn miệng tán tụng cô nàng là
xinh đẹp nhất...
- Xinh đẹp nhất ở cái... cẳng thọt.
- Nghe con khen cô ấy đẹp nhất, rồi thái độ anh Cả như thế nào? Má thử đoán xem?
- Tao hơi đâu mà đoán!
Khang Tiểu Mai múa mép vẽ vời:
- Nghe con luôn miệng khen cô Vân đẹp, anh Cả cười hô hố hinh hích,
cười như không lúc nào ngậm miệng vậy. Miệng cười, tay cũng múa may
theo: Nào vuốt vai, nắm tay, nào xoa áo vuốt tóc cô ấy... trông thật âu
yếm si mê.
Nghe đến đây, bà Viễn lại tức vô cùng, nét mặt hầm hầm.
Khang Tiểu Mai chọc tức mẹ, rồi lại vuốt giận:
- Má à! Con biết má buồn giận ghê lắm. Nhưng mỗi khi gặp mặt họ, má
nên cố quên đi, phải giả bộ thương mến, gượng tươi cười lên chút.
- Hừm! Già đầu như tao còn phải đóng kịch đóng tuồng trước mặt tụi trẻ ranh, tao cảm thấy xấu hổ thầm.
- Nhưng nếu má không tỏ ra thân mến "cô nàng", thì bao nhiêu công lao mưu kế trước nay đều uổng hết. Bởi lẽ anh Cả lo sợ cô nàng ở nhà một
mình sẽ chịu buồn khổ. Và như thế, ba má có xua đuổi anh ấy ra nước
ngoài, anh ấy cũng không chịu đi.
- Thế thì phải làm sao?
- Thì cứ giả bộ thương mến cô Vân, cho anh Cả tin tưởng. Anh ấy sẽ yên tâm để cô Vân ở nhà mà ra đi.
- Ôi chao!...
Trong khi bà Viễn thở dài sườn sượt, thì Khang Tiểu Mai uốn éo ra đi,
ăn diện lộng lẫy, điệu bộ lả lướt như đóa hoa trước gió...
Cô gái có vẻ đắc ý, cơ hồ không hề nghĩ đến cái hậu quả do mưu kế của mình tạo ra, một hậu quả khác hơn là cô dự liệu...
o0o
Hôm ấy là một ngày chủ nhật đẹp trời. ánh nắng ban trưa không gay gắt, mà dịu dàng ấm áp thật dễ chịu. Bữa ăn thân mật được gia đình họ Khang
dọn ra ở phòng khách. Ngồi ở đây, người ta có thể thưởng thức những
hương thơm của các loại hoa, từ bên ngoài cửa sổ thoang thoảng đưa
vào...
Các món ăn sốt dẻo ngon lành được bày trên mặt cái bàn
chữ nhật. Bà Viễn như quên hẳn Kiều Lê Vân là cô gái thọt chân, và quên
luôn ngôn ngữ cử chỉ của mình từng gây đau khổ cho nàng trước đây. Bà
dịu dàng hiền hòa khuyên mời nàng:
- Kìa, Vân! Gắp thức ăn đi chứ, cháu! Đừng làm khách, nhất là đừng quá khép nép câu nệ! Chỗ người nhà cả mà!
Kiều Lê Vân rất lễ phép đoan trang:
- Dạ, cháu cảm ơn bác ạ.
ông Viễn bảo con trai:
- Thủy! Con lựa món ăn cho Vân đi. Vân thích món gì, hẳn con phải biết rồi chứ!
Khang Thu Thủy lúng túng, chẳng biết có nên săn sóc người yêu quá
nhiều, trước mặt cha mẹ và em? Nhưng nghe cha thúc giục, hắn cũng đưa
đũa gắp một miếng gan gà, bỏ vào bát cơm của Kiều Lê Vân.
- Cảm ơn anh ạ.
Đây là cảnh thực, nhưng nàng vẫn còn ngờ chiêm bao. Đôi má nàng ửng
hồng thêm nữa, và trong thâm tâm thì hạnh phúc tràn đầy. Giờ phút này,
nàng vô cùng cảm động trước thái độ ân cần của ông bà Viễn. Nhất là bà
Viễn: Bao nhiêu món ăn ngon trong mâm cơm, bà đều lần lượt gắp và tiếp
vào bát của Kiều Lê Vân.
- Thưa bác, bác cũng xơi đi chứ ạ? Để mặc cháu!
Bà đóng tuồng rất giỏi:
- Hôm nay chủ nhật, cơm nước xong rồi, để Thủy hắn đưa cháu đi chơi cho vui.
Bà quay bảo con trai:
- Thủy nhớ nhé! Đi đến đâu, vui chơi chỗ nào cũng vậy, con đều phải chú ý săn sóc Vân mới được.
- Dạ, con vẫn chú ý như thế, trước nay.
Khang Tiểu Mai như cảm thấy mình bị lạnh nhạt, bị bỏ quên. Cô gái một
mặt lặng lẽ và cơm vào miệng, uể oải nhai, như không còn biết ngon, một
mặt thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cậu anh ruột, rồi lại nhìn Kiều Lê Vân. Và trong thâm tâm, cô thầm khen cái mối tình tha thiết giữa hai người.
Chà! Cậu anh cô thật si tình hết chỗ nói.. Cô thầm nghĩ: Trên đời này,
không có niềm sung sướng nào hơn sự sung sướng được người yêu yêu mình,
với tất cả tấm lòng chân thành tha thiết. Cô gái nghĩ lại mà buồn: Cô đã có được là cô gái sung sướng như Kiều Lê Vân? Vân là cô gái thọt chân.
Cô thì lành mạnh đầy đủ, mà cũng xinh đẹp không kém. Vậy, tại sao cô
không được chàng trai nào yêu chân thành hết lòng như anh cô yêu Kiều Lê Vân? Bọn con trai ấy chỉ biết khiêu vũ với cô, đưa cô đi xem chớp bóng, đi du ngoạn ngoại thành, đi ăn uống ở các quán, tiệm... Ngoài ra, họ
không biết đến chuyện gì thanh cao tha thiết hơn nữa...
Đang suy tư mông lung, bỗng Khang Tiểu Mai giật mình:
- Kìa, Mai!
- Dạ? Ba bảo gì con ạ?
- Sao con không gắp thức ăn?
Nghe ông Viễn nhắc con gái, Kiều Lê Vân liền đưa đũa gắp một miếng ăn
ngon, với tay bỏ vào bát cơm của Khang Tiểu Mai, mỉm miệng cười thân ái. Khang Tiểu Mai nhỏ nhẹ nói:
- Cảm ơn chị.
Trước
cảnh ấy, lòng Khang Thu Thủy sung sướng như hoa nở. Hắn đang khao khát
có sự hòa thuận thân mật giữa người yêu và người trong gia đình hắn.
Bữa cơm chấm dứt trong bầu không khí khác thường. Ăn xong, Khang Tiểu
Mai thân mật nắm tay Kiều Lê Vân, dắt tới cùng ngồi ở ca- na- pê, mời
uống trà và đem tập album ra mở từng tờ xem ngắm với nhau. Bà Viễn cầm
một quả quít thật lớn, trao cho Vân:
- Sau bữa cơm, ăn tráng miệng trái cây tươi là bổ nhất. Vân ăn quả quít này đi. Ngọt lắm đấy.
- Cháu cảm ơn bác!
Kiều Lê Vân mau miệng tạ Ơn và vội vàng đứng dậy tiếp lấy quả quít. Bà Viễn bảo con gái:
- Mai! Con muốn ăn, lại lấy một quả mà ăn.
Khang Tiểu Mai "vâng" một tiếng, rồi đảo mắt liếc nhìn mẹ một cái.
Chỉ có Khang Tiểu Mai là biết rõ ý tứ mẹ nàng, khi bà ân cần săn sóc
Kiều Lê Vân: Đó là cử chỉ của con mèo già, giả bộ thương con chuột vậy.