Mặc cho những mâu thuẫn xâu xé lòng dạ bà Viễn, những sự kiện khách quan vẫn diễn tiến đều đều...
Sau ngày mãn khóa sĩ quan quân dịch, chẳng bao lâu, Khang Thu Thủy lại trúng tuyển kỳ thi lựa sinh viên xuất ngoại du học. Mọi thủ tục được
Tòa Đại Sứ Mỹ và các Bộ Giáo dục, Quốc Phòng, Nội Vu... thông qua dễ
dàng. Và trong thời gian ngắn ngủi chờ ngày lên đường qua Mỹ quốc, Khang Thu Thủy nhắc lại lời hứa của mẹ hắn, để xin bà cho phép cưới Kiều Lê
Vân.
Đến lúc này bà Viễn mới thấy hối tiếc. Bà ra điều kiện
này nọ; con trai bà vâng chịu hết, và bà đã hứa sẽ cho con cưới cô gái
thọt chân, nếu hắn thành công liên tiếp, đáp đúng những điều kiện trên.
Không ngờ, con bà không gặp một thất bại nào, dù nhỏ. Và lúc này bà
lại coi những thành công đó của đứa con trai cưng, như cả một thất bại
to lớn cho bà.
Thế là bà Viễn đành bóp bụng cho con cưới cô
gái thọt chân, và chỉ còn hy vọng mong manh vào phần cuối của mưu kế mà
con gái bà đã vạch ra từ trước. Tuy nhiên, bà chưa coi đứa con ruột là
kẻ thù, thì bà cũng coi đứa con dâu bất đắc dĩ là kẻ thù. Cho nên, đến
phút chót, dù phải nhượng bộ, bà vẫn ngăn cấm những gì bà có thể ngăn
cấm. Bà bảo Khang Thu Thủy:
- Được rồi. Muốn lấy nhau thì lấy. Nhưng lấy chỉ có nghĩa là đưa ra Tòa Đô Chánh, ký kết vào sổ hộ tịch,
rồi đem nhau về nhà chung sống. Ngoài ra, không có đám cưới, không tiệc
mừng cũng không có... báo hỉ với ai hết!
Trước cảnh cư xử cay
nghiệt của mẹ. Khang Thu Thủy đau đớn tái tê cả lòng, nhưng tình yêu
thương Kiều Lê Vân đã an ủi hắn. Hắn tìm đến nhà họ Kiều, ứa nước mắt kể lể sự tình với ông bà Văn và người yêu. May thay: Cha mẹ người yêu và
chính nàng, đều vì thương mến hắn mà gạt lệ chấp nhận.
o0o
Hôm ấy, trong khi ở nhà họ Khang, ông bà Viễn coi cái hôn lễ của con
trai sắp diễn ra, như một... tang lễ, thì tại nhà họ Kiều, bầu không khí thật đầm ấm vui tươi. Ông bà Văn trìu mến nhìn con gái, tình thương vô
bờ bến dâng lên rạt rào...
ông Văn hút một hơi thuốc thơm, rồi ôn tồn nói:
- Vân ạ! Con đừng lo buồn gì cả. Trong lúc con với Thu Thủy làm lễ kết hôn, ba má sẽ có mặt bên cạnh con.
Bà Văn tiếp lời chồng:
- Nhất định, chúng mình phải tới đấy rồi.
Và bà quay bảo con:
- Vân ơi! Má với ba hoàn toàn yên lòng trao con cho thằng Thủy.
Kiều Lê Vân nghĩ đến cảnh nhà, khẽ thở dài, nói với cha:
- Ba ơi! một khi con bước chân về nhà người ta rồi, ba nên đi tìm gấp một vài người giúp việc nhé! Con xem má yếu đi nhiều rồi, không nên để
má chịu khó nhọc hơn nữa.
Bà Văn tươi cười:
- Con này quá lo xa!... Mặc tao với ba mày!
ông Văn nói:
- Con yên chí. Rồi ba sẽ mướn người giúp việc.
Kiều Lê Vân còn áy náy nói thêm:
- Má nhớ nghe! Cứ để ba kiếm người làm chọ Má đừng lo tiết kiệm một vài đồng, rủi đau ốm, lại tốn phí một vài trăm!
Bà Văn âu yếm vuốt tóc con:
- Rồi. Má không gắng gượng nữa. Nhưng con ạ, nếu không phải là thằng
Thủy má không thể trao con ra khỏi vòng tay má cho bất cứ người con trai nào khác.
Bỗng Kiều Lê Vân lại trở giọng phụng phịu như... con nít:
- Con nghĩ, nếu... con đừng lấy chồng, có phải tốt hơn không!... Như vậy, con sẽ được sống bên ba má mãi mãi.
ông Văn nói:
- Con gái lớn rồi, ai cũng phải lấy chồng. Thêm nữa, ngày giờ đã được ước định. Sao con còn nói ngang như vậy!
Và ông quay hỏi vợ:
- Mình đã chuẩn bị cho con được những gì rồi?
- Cần nhất là áo quần và tư trang.
Kiều Lê Vân nói ngay:
- Má à! Con không cần tư trang. May cho con hai bộ áo cưới là đủ; bởi con đã có quá nhiều áo quần rồi. Anh Thủy đã dặn đi dặn lại bao lần, mà dặn dò với giọng rất thành khẩn, rằng... anh ấy chẳng cần một thứ gì
khác, chỉ cần được con làm vợ là đủ rồi.
- Con ơi, con vui vẻ lấy chồng là tốt rồi. Má hiểu như thế lắm.
Kiều Lê Vân quay ra áy náy về cha:
- Ba ơi! Má mới cho con hay rằng tối qua ba rất khó ở trong mình, phải chăng bệnh gan lại trở lại phải không ba?
- Không phải đâu. Sáng nay ba thấy khỏe như thường rồi, con ạ.
Đến đây, chuông điện thoại reo lên, Kiều Lê Vân nói ngay:
- Chắc anh Thủy gọi tới. Để con nghe xem.
Thật vậy. Đúng tiếng nói của Khang Thu Thủy, Kiều Lê Vân hỏi:
- A lổ Vân đây, anh ở đâu đấy?
Đầu giây bên kia đáp:
- Anh đang ở nhà, đốc suốt người làm quét vôi, sơn cửa. Em Vân ơi! Em thích buồng riêng của chúng mình quét màu gì đây?
- Ờ... Ờ... màu phấn hồng.
- Rồi, màu hồng. Em còn ý kiến gì nữa không?
- Ngoài ra, tùy ý anh hết thảy.
- Em có cần đến xem trước chăng?
- Không tiện đâu.
- Nếu vậy, sau bữa tối, em ở nhà đợi anh nhé! Anh sẽ đến đưa em đi phố, xem thử vài mói đồ đạc cần dùng.
- Ấy, ba má em nói muốn mua sắm cho chúng mình đấy.
- Đừng. Em thưa với ba má rằng: Hãy đợi ngày anh xuất ngoại trở về,
rồi hãy haỵ Vân ơi! Giờ thì anh đã yên chí. Em sắp sửa là vợ anh rồi.
- Hừm!
- Giờ anh đang mắc chỉ vẽ cho người ta làm sơn quét nhà cửa. Thôi, tạm biệt, tối anh đến nhé!
- Vâng, tối gặp nhau.
Gác ống nói, Kiều Lê Vân kể lại những lời Khang Thu Thủy cho cha mẹ
nghe. Thấy nói, hắn bảo đợi ngày hắn hồi hương rồi sẽ nhận của hồi môn,
ông Văn lẩm nhẩm đoán:
- Phải chăng hắn có ý định: Đến ngày ấy hắn sẽ dọn ra ở riêng, làm một tiểu gia đình?
Bà Văn gật đầu, cho rằng chồng nói đúng.
o0o
Luôn mấy ngày qua, bà Viễn buồn rũ rượi vì phải chấp nhận cho con cưới vợ. Hôm ấy, nhà cửa bị thợ thuyền kéo đến sơn quét, bày biện đê mê, bà
cũng chán ngán, cứ ngồi trơ trơ ở nhà trong, con ruồi đậu mép cũng không buồn xua đuổi nữa.
Khang Tiểu Mai cũng chưa đi chơi. Cô gái
ngồi ở phòng khách xem báo. Cô có quan tâm gì đến thời cuộc? Cô cũng
chẳng ham mấy cái tiểu thuyết ở trang trong. Cô chỉ cần xem mục "điện
ảnh kịch trường" và chương trình "cuộc vui tối nay", để còn lựa phim,
lựa rạp.
Khang Thu Thủy từ phòng trong bước ra, trông thấy em, vui vẻ hỏi:
- Em ơi! Em có cần quét lại vách tường buồng của em không?
- Không cần. Em đâu có... lấy chồng.
- Quét lại cho nó mới, nó đẹp, nằm trong ấy nghỉ ngơi cho dễ chịu!
- Từ lâu, đã dễ chịu lắm rồi. Chỉ cần một điều là... những lúc em
đang đi vào giấc ngủ, anh đừng lôi cây đàn ra mà... cò cưa.
Rồi cô gái như sực nhớ:
- à, má có dặn đấy: Ngoài buồng riêng của anh, anh có quét lại phòng khách thì quét. Ngoài ra, đừng quét phòng nào nữa.
o0o
Lễ kết hôn của Khang Thu Thủy và Kiều Lê Vân thật đơn giản mà cũng
thật cảm động. Cha mẹ chú rể dẫu còn sống, mà cũng như đã... chết rồi:
ông bà Viễn không tới tòa Đô Chính dự hôn lễ của con trai! Thật ra ông
Viễn đã bàn với vợ: "Nên có mặt trong buổi lễ, để hai đứa khỏi ngờ vực
lòng thành thực của chúng mình". Nhưng bà Viễn tức giận nói:
- Trước nay tôi đã giả bộ nhiều rồi; tôi phải đóng kịch nhiều rồi, để thi hành mưu kế phân rẽ chúng nó. Nay chúng nó đã lấy nhau rồi, còn chia rẽ chúng nó làm sao được, mà còn bắt tôi phải đóng kịch, phải giả bộ thêm
nữa? Tôi không đi dự!
Chỉ có cha mẹ cô dâu tới dự.
Hai người làm chứng, một nam một nữ, là Diệp Lạc và Khâu Anh Đài. Buổi
lễ diễn ra thật trang nghiêm. Mọi người ký vào sổ giá thú trước sự chứng kiến của vị Đại diện Chánh quyền rồi, chú rể Khang Thu Thủy nắm tay cô
dâu Kiều Lê Vân dìu ra khỏi tòa đại sảnh, và cùng nhau ngồi vào chiếc xe taxi đợi sẵn.
Đôi vợ chồng mới được các bạn học thân thiết nhất đón đợi sẵn, chúc mừng với những lời lẽ đẹp nhất.
Cuối cùng, ông Kiều Khắc Văn cúi khom xuống, đưa tay vào qua cửa xe, trao cho con gái một tập giấy:
- Đây là một tập "lữ hành chi phiếu", các con giữ lấy, để khi đến nơi xa, có thể mua bán sắm sửa theo ý mình. Ba và má các con vừa mới nghĩ
ra việc này hồi sáng sớm.
- Con cảm ơn ba, cảm ơn má.
Khang Thu Thủy tiếp lời Kiều Lê Vân:
- Các con cảm ơn ba má!
Trong những tiếng chào "tái ngộ" sôi nổi của đám đông bạn hữu, chiếc
taxi nổ máy, từ từ chuyển bánh, rồi chạy đi... Được chồng choàng vai dìu đỡ, bà Văn đưa khăn chậm nước mắt và lần lượt ngỏ lời cám ơn từng cô
bạn, cậu bạn của con và rể. Cuối cùng, bà đứng ngẩn ngơ, cảm thấy như
thiếu mất một cái gì vậy.
o0o
Tuần
trăng mật chấm dứt. Khang Thu Thủy đưa vợ trở về. Về đến nhà, thì gặp
chính cô em gái hắn ra mở cổng. Khang Thu Thủy giả bộ tươi cười:
- A! Anh chị đã về.
Kiều Lê Vân tiến tới một bước nắm tay em chồng, xưng hô rất thân ái:
- Mai à! Mình có đem từ miền Nam về một món quà đặc biệt để tặng Mai đây.
- Cảm ơn chị.
Rồi Khang Tiểu Mai đưa tay nói:
- Để em xách va- li cho nào!
Vân nói giữ kẽ:
- Thôi, cứ để mình xách.
Miệng nói vậy, nhưng lại sợ phụ lòng tốt của cô em chồng, nên nàng để cho cô xách, và nói tiếp:
- Cảm ơn Mai lắm.
Trước cảnh ấy, Khang Thu Thủy vui lòng quá, nên hắn quên cả nỗi oán thầm cha mẹ đã không tới dự lễ cưới; hắn bô bô hỏi em:
- Ba má có nhà đấy chứ?
- Hôm nay lại vừa vặn ở nhà.
Và Khang Tiểu Mai bước nhanh vào trước, lớn tiếng kêu:
- Ba ơi! Má ơi! Anh chị Cả về đây này!
Thấy cha mẹ có mặt ở phòng khách, Khang Thu Thủy mau mắn bước vào, hớn hở chào:
- Thưa ba má! Các con đã về đây ạ!
Khang Thu Thủy dứt lời thì Kiều Lê Vân đã theo vào, thân ái chào:
- Ba ạ! Má ạ!
ông Viễn mỉm cười, giọng hòa ái:
- à! Tốt lắm. Chắc đã mệt lắm rồi. Các con ngồi nghỉ đi.
Bà Viễn nói:
- Vân à! Con không còn là một người ngoài nữa. Từ này, chẳng cần phải khép nép giữ kẽ, giữ ý làm chi.
- Dạ.
Lúc ấy, Khang Tiểu Mai đã vào buồng mẹ, lấy một cái phong bì bao giấy hồng đem ra. Bà Viễn tiếp lấy, trao cho Vân:
- Đây là món quà ra mắt, ba má đã chuẩn bị sẵn để đón con. Hãy cầm lấy đi.
- Con cảm ơn ba má ạ!
Khang Thu Thủy muốn vợ được cha mẹ thương yêu, nên nói:
- Thưa ba má, Vân nói đi nhắc lại với con, không biết bao nhiêu lần
rồi đấy; nói rằng sẽ hết sức chăm nom hầu hạ, hiếu kính ba má, để xứng
với lòng ba má thương các on.
ông Viễn gật đầu khen: "Tốt lắm".
Bà Viễn cũng nói:
- Về điều đó, ba má rất tin tưởng ở anh chị.
Kế đó, Kiều Lê Vân trình bày những món quà mua về biếu cha mẹ chồng,
rồi đến món tặng Khang Tiểu Mai, và chị Lưu cũng được tặng một món.
Tuy lòng không tha thiết, nhưng ngoài mặt bà Viễn cũng làm bộ vui thích tiếp nhận:
- Ba má cám ơn anh chị. Thôi, bây giờ hãy vào lo sắp đặt mọi việc
riêng của vợ chồng. Còn những chuyện khác hãy để thong thả, mai mốt sẽ
nói tiếp:
Khang Thu Thủy và Kiều Lê Vân vâng lời, đem nhau vào
buồng riềng. Đôi vợ chồng mới tha hồ tự do sắp đặt đồ đạc, trang trí
"tân phòng". Chồng hỏi ý vợ, vợ khen chồng khéo... thật tâm đầu ý hợp.
Sau một đêm chăn gối ân ái tại nhà mình, Khang Thu Thủy hôm sau lại
xin phép cha mẹ, để đưa vợ về bên nhạc gia thăm ông bà Văn, và ăn uống
hàn huyên, sau những ngày xa cách.