Lễ cưới Hồ Bình và Diệp Lạc cử hành thật vui vẻ. Cô
dâu đẹp hơn bao giờ hết. Chú rể cũng xinh tươi hơn bất cứ lúc nào. Các
cô phụ dâu trang sức lộng lẫy như một bầy tiên nữ. Vương Nhụy, Khâu Anh
Đài và nhiều cô gái trẻ khác vốn rất thích vui nhộn, đã cầm sẵn những
nắm confetti đủ màu sắc, chỉ đợi hôn lễ xong xuôi, cô dâu chú rể đi qua, là họ liệng vào đầu như mưa...
Phần Kiều Lê Vân, nàng không
phải là đóa hoa được trưng ra trước. Nàng mặc bộ đồ rất đẹp nhưng nhã
đạm. Vì đi đứng không được tự nhiên nên nàng đành ngồi ở hàng ghế thứ bạ Nàng chăm chú nhìn với dáng điệu văn nhã u tịnh. ánh mắt chăm chú dần
dần chuyển sang mơ màng... Bỗng nàng thấy như cô dâu đứng kia biến thành chính nàng. Chú rể đẹp trai đang lồng nhẫn vào ngón tay nàng...
Một tràng pháo tay vang rền như sấm dậy khiến Kiều Lê Vân giựt mình,
và ảo ảnh tuyệt đẹp tan biến mất! Lập tức nàng cúu đầu, cảm thấy đôi má
nóng ran lạ lùng. Như sợ có người nhận thấy, nành phải đưa khăn tay khẽ
lau trên mũi. Đột nhiên nàng trông thấy cái ghế bỏ trống bên cạnh đã có
một người ngồi vào, không hiểu từ lúc nào. Nàng nhìn sang, một nụ cười
nở ra rất nhanh trước mặt nàng. Tim bắt đầu đập mạnh nàng lúng túng
nhưng không biết dấu bàn tay mình vào chỗ nào. Không ngờ người vừa ngồi
bên cạnh là một chàng trai bận âu phục, khôi ngô tuấn tú, khẽ cất tiếng
nói:
- Thưa cô, cô quen với cô dâu? Hay là...
Kiều Lê Vân tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi tỏ ra rất bình tĩnh, nàng khẽ gật đầu.
- Chú rể trông thật khôi ngô anh tuấn! Hắn là bạn học của tôi đấy cô ạ.
Chàng này có vẻ vô ý, đã tán dương bạn học của mình! Lẽ nào chàng
không biết rằng: trước mặt một người con gái, ta phải tán dương cô dâu?
Lê Vân đang lưỡng lự, không biết phải ứng phó cách nào trước sự kiện đột phát, thì nghe chàng ấy hỏi:
- Cô là bạn học cùng lớp với cô dâu phải không ạ?
Cố nhiên Kiều Lê Vân nhận thấy rõ: chàng trai nay chẳng có chuyện gì
khác để nói làm quen, nên bắt hỏi một câu có vẻ dư thừa như vậy. Nhưng
một khi hắn đã hỏi, tự nhiên nàng cũng đáp:
- Vâng, trước đây là bạn học.
Thêm vào hai tiếng "trước đây", Kiều Lê Vân thật thông minh. Bởi vì
chàng trai này là bạn của Diệp Lạc, mà Hồ Bình cũng học trong trường ấy. Nếu Lê Vân chỉ đáp một tiếng "vâng", chàng trai sẽ cho nàng là nói dối, vì hắn không hề trông thấy nàng ở trường.
- Thưa cô, tôi lấy làm vui sướng thay cho bạn tôi, khi anh ấy được một thiếu nữ kiều diễm như cô tới tham dự hôn lễ.
Kiều Lê Vân đáp lại bằng một nụ cười. Trong thân tâm nàng cảm thấy vui sướng vô hạn, được một chàng trai khen ngợi như vậy, thật ít có. Giữa
lúc ấy có tiếng người hành lễ tuyên bố:
- Lễ đã hoàn thành. Cô dâu chú rể vào động phòng!
Trong khoảng khắc, sự Ồn ào náo nhiệt nổi lên. Nhưng chàng trai ngồi
bên Kiều Lê Vân vẫn không nhìn vào chỗ đông người đang huyên náo rối
rít, hắn vẫn nhìn Lê Vân, rồi tự giới thiệu:
- Thưa cô, tôi là Khang Thu Thủy.
Kiều Lê Vân nghe đã rõ.
Nàng mỉm cười nhè nhẹ, cố ý quay đầu nhìn vào chỗ cô dâu chú rể. Cố
nhiên, nàng không trông thấy họ nữa, và các tân khách đang kéo nhau trở
lại bàn tiệc.
Kiều Lê Vân rất sốt ruột. Nàng sợ Khang Thu Thủy không chịu rời đi. Kể cũng lạ thật: đối với chàng trai này, nàng có một cảm tưởng khác với bình thường. Do đó cái chân thọt của nàng được dấu
kín đưới ghế. Dường như nếu Khang Thu Thủy phát hiện cái chân ấy, cái
mộng đẹp của hắn sẽ bị tan biến ngaỵ May thay, hắn là người lịch sự, nên đứng dậy mỉm cười với nàng một cách đáng yêu, rồi đi khỏi.
Trong chốc lát, nàng đã có hai cảm giác khác nhau: một như quẳng được
gánh nặng; một như bị mất vật gì. Nàng đang toan đứng lên, chợt Khâu Anh Đài ăn vận lỗng lẫy như một con bướm sặc sỡ, chờn vờn bay đến.
- Vân ơi! Mình với con Nhụy đang mắc tiếp khách mừng, vậy nhờ Vân choán giữ giùm hai ghế ở đây nhé!
- Choán chỗ là điều thiếu lịch sự. Vậy hai cậu phải mau mau tới đây nha.
- Chỉ chốt lát bọn tớ sẽ tới đấy.
Khâu Anh Đài nói rồi thoăn thoắt bước đi chỗ khác. Lê Vân nhìn theo
dáng đi uyển chuyển thướt tha của bạn, mà phải khen thầm. Nàng lại thầm
nguyện với lòng.
- "Nếu trên đời này, có người trai nào có
thể chữa cho đôi chân của mình bằng nhau, đi đứng được tự nhiên như các
bạn, mình sẽ tình nguyện sống chung với người đó, chung thủy trọn đời,
nhớ ơn đến chết.. "
Và đột nhiên, nàng bị kích động lạ thường. Nàng oán Thượng đế bất công quá, đã sáng tạo ra con người nàng, tại sao lại bắt nàng phải tàn tật rõ rệt trước mắt mọi người. Qúa uất ức, nhưng nàng lại nghĩ:
"Mình phải tự trấn tĩnh, giữ vẻ mặt lạnh lùng
mới được. Nếu không, mình sẽ bật lên khóc mất! Hôm nay ngày vui nhất đời của con Bình, mình không thể khóc ở đây được.. "
Trong niềm
đau khổ, Lê Vân tự cảnh cáo mình, và lập tức nàng kiếm công việc để làm
cho quên buồn tủi, nàng cầm từng đôi đũa lên lau chùi, lau đũa cho mình, lại lau đũa cho bạn, lau xong đũa lại lau chùi đến bát, chén thìa ly... của hai cô Vương Nhụy và Khâu Anh Đài.
Đang lui thui lau
chùi, bỗng Kiều Lê Vân lại giật mình, tim đập hồi hộp nàng vừa nhìn thấy Khang Thu Thủy tươi cười tiến lại gần... Rồi hắn xoay mình nghiêng đầu, và ngồi ngay xuống ghế bên cạnh nàng. Nàng không kịp trở tay, chỉ ấp
úng nói được hai tiếng:
- Chỗ này...
Hắn liền nhanh nhẩu.
- Cám ơn cô đã ra tay tháo vát, làm sẵn cho tôi.
Hắn lễ phép đưa hai tay đỡ lấy đũa từ tay nàng, đặt xuống ngay trước mặt, rồi lại khen nịnh.
- Thưa cô, cô lựa chọn chỗ ngồi thật hay!
Kiều Lê Vân rối ruột, nhưng không tiện nói thẳng ra, hai ghế ở hai bên nàng, là hai chổ ngồi mà nàng giữ sẵn cho hai cô bạn học. Nàng cảm thấy khó xử, nhưng nàng cũng không bực mình vì chàng trai ngồi sát cạnh
nàng.
- Cô hãy cùng tôi nhắp trước nước ngọt nhé?
- Dạ, xin cảm ơn.
Bàn này ở chỗ tương đối khuất nhất, lúc bấy giờ chỉ có hai người ngồi
với nhau. Nếu Vương Nhụy và Khâu Anh Đài tìm đến, hẳ hai cô phải hiểu
lầm, hoặc đánh dấu hỏi thắc mắc...
Nhưng cũng may, chỉ lát
sau, một người khách lạ, bước tới ngồi vào chiếc ghế còn lại, bên cạnh
Lê Vân. Thế là vừa kín chỗ. Lê Vân lại thầm nghĩ: "Hết chỗ cho Vương
Nhụy và Khâu Anh Đài ngồi, mình khỏi lo ngượng nghịu khi nói chuyện với
chàng trai đang cố gắng làm quen này.. "
Các món ăn được bưng
lên bàn lần lần. Quả nhiên, hai cô bạn của Lê Vân trở lại, thấy đã hết
chỗ ngồi, bèn bỏ đi bàn khác. Nàng thầm vui mừng, và cũng thầm áy náy
lo.
Khang Thu Thủy quả là người trai khéo, biết phục vụ phái
đẹp. Hắn như quên cả ăn uống, cứ lo gắp thức ăn cho Kiều Lê Vân, rồi ân
cần rót thêm nước ngọt vào ly cho nàng. Trước mắt hắn, hầu như không còn thực khách nào khác. Mắt hắn chỉ biết nhìn cô gái; miệng hắn chỉ biết
nói với nàng...
Trước tình thế ấy, Kiều Lê Vân có phần ngượng
nghịu. Nàng thỉnh thoảng đưa mắt dò xét các tân khách ngồi cùng bàn,
hoặc bàn kế bên, xem họ có chê cười nàng và chàng chăng... Nhưng trong
thâm tâm nàng rất sung sướng vui mừng. Nỗi sung sướng này vi diệu hơn
hết thảy mọi thứ vui sướng khác trên đời.
- "Vân con! Hãy can đảm lên, hãy tin tưởng một chút, ái tình chẳng phải chỉ thuộc về một thiểu số người... "
Tiếng cổ võ của mẹ nàng như vẳng lên bên tai nàng lúc này. Tinh thần
nàng phấn chấn lên. Tuy nhiên, nàng vẫn chưa hiểu phải làm như thế nào
mới là can đảm? Nàng ăn uống trong dáng điệu thật khả ái, và trong lòng
đã sung sướng, thì miệng thấy ngon ngọt khoái khẩu. Nàng thầm nghĩ:
"Nếu mình có được một bạn trai như chàng này, có phải mình được tự hào, tự kiêu một chút hay không? "
Đột nhiên một cô bé hầu bàn lỡ tay đụng đổ một chai nước ngọt! Lê Vân
đang vui bỗng lòng sụ lại. Nàng thầm tự trách mình không giữ lòng lãnh
tĩnh, chưa chi đã vội hớn hở mừng vui. Chàng trai ngồi bên nàng, chẳng
qua vì phép lịch sự trước phái yếu đã tỏ ra ân cần chút vậy thôi. Nào đã có gì, mà nàng vội suy xa nghĩ rộng? Nghĩ ngợi nhiều, xét đoán lắm, chỉ thêm nóng đầu nhức óc, nào có ích gì..!
Tiệc tan, tân khách
rùng rùng đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, chỉ còn trơ lại Kiều Lê Vân và
Khang Thu Thủy. Lúc này nàng lại sợ Vương Nhụy và Khâu Anh Đài tìm tới,
họ sẽ nói năng xì xầm thì nàng mắc cở chết!
Bấy giờ, Khang Thu Thủy xoa tay, tươi cười hồn nhiên, nhìn Kiều Lê Vân, nói như thốt tự đáy lòng:
- Hôm nay được ngồi cùng bàn với cô, thật là một vinh hạnh lớn lao cho tôi.
Nàng mỉn cười đáp lại. Lúc này nàng rất muốn nói một lời cảm ơn chàng
đã có lòng săn sóc nàng trong bữa ăn. Nhưng lạ thay, miệng nàng như
vướng mắc, không sao nói ra được.
- Chuẩn bị để về chứ, cô?
- ...
Nàng gật đầu, không nói gì.
- Cho tôi được phéy đưa cô về nhé?
Nàng bối rối, vội lắc đầu:
- Xin đừng, chả dám phiền ông a... Tôi đi cùng các bạn tôi đến đây. Giờ tôi cũng phải cùng về với họ.
- Tôi có thể được phép biết số điện thoại của quý trang không ạ?
Nàng đã toan cho hắn biết số điện thoại nhà nàng. Nhưng một sự giữ gìn kỳ diệu khiến nàng phải từ chối.
- Thưa nhà tôi không có máy điện thoại.
Hắn có vẻ ngẩn ngơ tiếc rẻ.
- Nếu vậy cô có thể cho tôi biết địa chỉ chăng?
- Nhà tôi... tôi...
Nàng tỏ ra lúng túng, thật khó nói. Hắn bèn nở một nụ cười nhè nhẹ, bỏ qua không ép nàng cho biết đường phố và số nhà nữa. Hắn đưa tay xách
lấy cái xách tay của người đẹp trao cho nàng.
- Thôi, hãy để lần sau vậy! Nhưng xin cô cho biết phương danh?
- Thưa,.. Kiều Lê Vân.
Nàng nói tên họ rõ ràng từng tiếng, và giọng thật trong trẻo dễ mến.
Hắn tỏ ra vô cùng mãn ý, đứng dậy ra về. Hắn đưa mắt ái mộ nhìn nàng,
ngỏ lòi chào từ giã.
- Thưa cô Vân, cô ở đây đợi các bạn; tôi xin phép về trước; xin tạm biệt nhé!
- Dạ chào ông.
Nhìn theo bóng dáng thanh lịch của Khang Thu Thủy xa dần, xa dần...
Kiều Lê Vân tiếc hận không thể kêu gào lên một tiếng, để gọi giật hắn
trở lại với nàng. Nhưng, nàng lại nghĩ: "Kêu hắn trở lại, rồi biết làm
thế nào? Sự thể sẽ ra sao?.. "
Nàng đưa tay xuống sờ nắn vào
bàn chân thọt của mình, để rồi bị xúc động buồn tủi... Nàng nghĩ, nếu
như khi vừa gặp mặt nhau, nếu Thủy biết nàng thọt chân, chắc chắn hắn
không ân cần săn sóc nàng như thế. Bởi vì đại đa số đàn ông con trai
trên đời này, đều.. thực tế một cách đáng hận như vậy.
Nàng
ngồi lại cái bàn trống trải, một là đợi chờ Vương Nhụy và Khâu Anh Đài,
hai là chủ ý tránh né dấu diếm, không để cho Khang Thu Thủy trông thấy
bàn chân tàn tật của nàng.
Dẫu sao, nàng cũng không nỡ để cho
cái ấn tượng diễm lệ trong đầu óc chàng trai bị tan vỡ đi. Do đó, nàng
ngồi lại thầm cầu trời rằng: Thu Thủy đã ra về thật sự, xa hẳn nơi nàng
ngồi.
Nàng đợi mãi mới thấy cô bạn thân đến. Khâu Anh Đài nói như hạ mệnh lệnh.
- Lê Vân! Nào bọn mình hãy kéo nhau vào tân phòng!
- Mình...
Kều Lê Vân ấp úng trong cổ họng, rồi đứng lên, đôi ánh mắt không ngớt
đảo quay, nhìn ngó bốn phía. Nàng chỉ sợ Khang Thu Thủy còn chưa về.
Vương Nhụy, cô gái có cái sống mũi thẳng đẹp, bấy giờ làm ra bộ mặt
ngây ngất say sưa, và theo thói quen thân mật, nắm lấy cánh tay Lê Vân,
toan lôi đi.
- Cậu bằng lòng vào náo động phòng rồi chứ gì?
Khâu Anh Đài hứng chí lại nói lớn:
- Thôi, đừng nghĩ quẩn tính quanh gì nữa! Cậu hãy vào động phòng mà
coi chơi cho biết. Tớ là tay chuyên viên náo tân phòng mà. Nếu chọc phá
không vui nhộn, tớ... trả lại tiền vé cho cậu.
Vương Nhụy bảo Khâu Anh Đài:
- Mày đừng quên mày là một thị mẹt.
- Ơ hơ! con gái mà náo tân phòng mới tuyệt cú mèo chớ! Thêm nữa, chọc phá tếu nhộn trong tân phòng, đâu phải tài riêng của bọn con trai?
Vương Nhụy nói:
- Rồi! Bọn ta vào xem nhà ngươi trổ tài.
Khâu Anh Đài nheo mắt, méo miệng, giơ hai ngón tay lên.
- Vào mà xem. Nhưng mong rằng "nhị vị" xem tớ náo tân phòng đám này dữ dội, thì đừng hoảng sợ, rồi... cóc dám lấy chồng.
- Đừng nói dóc! con Bình nó cũng từng dự náo tân phòng thiên hạ, mà nó có sợ lấy chồng đâu?
Thế là hai cô bạn toan kéo Kiều Lê Vân tới Nam Kinh Phạn điếm để dự
cuộc vui phá phách trong tân phòng cô dâu chú rể, theo cổ tục của người
Tàu. Nhưng Lê Vân chợt đánh dấu hỏi trong đầu.
- "Nếu Khang Thu Thủy hắn cũng tới đó dự vui nhộn thì sao? Lẽ nào mình để cho hắn phát giác cái bàn chân có tật của mình? "
Nghĩ thế, nàng nhất quyết không đi với hai cô bạn.
- Thôi hai cậu đi đi. Mình hôm nay cảm thấy khó ở trong người, phải về ngay nằm nghỉ dưỡng sức.
Vương Nhụy hỏi:
- Vân mệt mỏi thật ư? Vậy để mình đưa Vân về.
- Đừng, Nhụy với Đài cứ đi dự vui. Để mình gọi xe về được rồi.
Khâu Anh Đài bèn nhanh nhẹn chạy ra lề đường, vẫy gọi xe tắc xị Cô gái vốn rất thích mặc cả, nên xe vừa ghé vào lề, cô liền hỏi tài xế:
- Về cư xá công chức Trung Dũng, tám đồng nhé?
Người tài xế suy nghĩ, rồi gật đầu bằng lòng. Anh Đài và Vương Nhụy,
như thường lệ, ân cần dìu dắt cô bạn có tật chân bước ra xe. Thật ra,
Kiều Lê Vân đi đứng không đến nỗi nào, có thể tự mình trèo lên xe dễ
dàng. Nhưng cô bạn đã quen cử chỉ ân cần nâng đỡ, nên họ vẫn đi kèm nàng như thế.
Ngồi vào xe rồi, Lê Vân thò đầu ra xe dặn hai bạn:
- Nhớ nhé! Nếu Bình có nhắc tới mình, hai cậu thay mình xin lỗi giùm nhé!
Vương Nhụy xua tay:
- Không thành vấn đề, thôi về đi.
Khâu Anh Đài ân cần bảo:
- Về nghỉ cho khỏe Vân nhé! Thôi tạm biệt.
Chiếc taxi sơn đỏ chạy xa rồi, Khâu Anh Đài bỗng sực nhớ ra, nghi ngờ nói:
- Này Nhụy, mày có nhận thấy chuyện gì lạ không?
- Chuyện gì lạ?
- Anh chàng ngồi sát bên con Lê Vân, là ai vậy?
- Không rõ là ai, nhưng tao biết chắc chắn hắn không phải là bồ của con Vân.
- Nói giả dụ, chúng nó là bồ của nhau, chúng mình cũng mừng cho nó.
- Thằng ấy trông khá lắm.
- Tao cũng nhận thấy hắn đẹp trai thật. Cũng có thể là bạn học của chú rể Diệp Lạc.
Vương Nhụy nghi ngờ nói:
- Con Vân nó đã nói "sẽ đi dự náo tân phòng". Đột nhiên nó không đi
nữa. Vậy phải chăng sự đổi ý của nó có liên quan đến chàng kia?
- Chắc không phải hai bên hẹn nhau đến chỗ khác đâu.
- Nên theo dấu dò xem.
- Hãy để đó. Phải đi "náo tân phòng" ngay kẻo trễ...
Hai cô sinh viên chưa kêu vội, vừa đi vừa nói chuyện. Chuyện họ nói
thật tràng giang đại hải, dứt không ra. Hồi ở cấp tiểu học, họ đã là
bạn; lên trung học, vẫn ngồi cùng lớp; nay lên tới đại học cũng vậy. Họ
chuyện trò với nhau thật nhiều, cơ hồ câu chuyện vĩnh viễn không bao giờ hết.
o0o
Đêm ấy, Kiều Lê Vân ngồi im lặng dưới ánh đèn, miệng cắn ngòi cây viết máy, mắt đăm đăm nhìn.. lên
vách như xuất thần. Nàng đang rình chờ linh cảm chăng?
Không
phải nàng cần có linh cảm để viết văn làm thơ, nàng đang tưởng tượng lại gương mặt tươi cười của chàng trai Khang Thu Thủy; bên tai nàng như còn văng vẳng tiếng nói ân cần đầm ấm của chàng; trước mắt nàng, những cử
chỉ của hắn phục vụ nàng trong bữa tiệc, đang mơ hồ diễn lại.
ánh đèn càng về khuya càng sáng khiến đôi má nàng càng ửng hồng. Ngồi
hồi lâu, nàng hạ cây bút xuống miệng, gục đầu trên đôi cánh tay... Lát
sau, nàng lại cầm cây bút lên, thái độ phấn khởi, viết vào cuốn nhật ký
mấy hàng chữ sau đây:
"Trong buổi lễ cưới Hồ Bình,
rốt cuộc mình đã gặp chàng hoàng tử áo hoa ngựa trắng, rất đẹp mắt vừa
lòng... Khang Thu Thủy sao xinh đẹp quyến rũ đến thế! Hắn hỏi số điện
thoại nhà mình. Hắn hỏi địa chỉ của mình... Tại sao mình lại cố tình giữ ý giữ kẽ, không chịu nói cho hắn biết nhỉ.
Cho đến lúc này,
mình chỉ biết vỏn vẹn tên của hắn: Khang Thu Thủy. Như vậy có ích gì?
Mình không thể đi tìm hắn được! Mẹ khuyến khích mình hãy can đảm lên một chút. Trời ơi! Một đứa con gái thọt chân, dù có can đảm, lòng can đảm
ấy cũng chỉ có hạn mà thôi. Ngày mai, mình nhất định phải cầm bút vẽ lại cái khuôn mặt đẹp trai với nụ cười tươi tắn của hắn lên mặt giấy. Con
người thật bằng xương bằng thịt của hắn chẳng cần xuất hiện trước mặt ta nữa. Hãy để cho ta nhìn ngắm hình ảnh của hắn trên giấy lụa, để nuôi
dưỡng cái ảo tưởng của một thiếu nữ, mà thưởng thức một cách ngọt ngào
êm ả là đủ rồi. Hắn không thể trông thấy ta nữa. Hắn không thể nhìn thấy cái chân tật nguyền của ta được! Nếu thấy, hắn sẽ quay đầu ngoảnh mặt
mà bỏ đi mất thôi... "
Tới đây, Kiều Lê Vân không thể viết gì thêm được nữa. Nước mắt đã ứa ra long lanh. Rõ ràng nàng đang đau
lòng. Mới gặp Khang Thu Thủy lần đầu, nàng đã một dạ chung tình. Nhưng
nàng không có can đảm yêu, nàng không dám yêu hắn.
Tình yêu có nhiều loại. Có những con người bồi dưỡng tình cảm lần lần, để tại thành tình yêu. Có những người chỉ gặp gỡ trong giây phút đã nẩy sinh tình
yêu. Kiều Lê Vân thuộc hạng người sau này vậy.
Nhưng tội
nghiệp cho nàng, gặp tiếng sét ái tình, nẩy sinh tình yêu, để rồi làm
gì? Trừ phi Khang Thu Thủy không coi cái chân tật nguyền của nàng là vật cản trở...
Lúc này, ai hiểu được trái tim của chàng trai ấy?
Chỉ thấy lòng Kiều Lê Vân vốn phẳng lặng như mặt nước hồ thu, nay đã bị
Khang Thu Thủy liệng hòn đá xuống đó rồi...